Chương 183: Bỏ ra
Tô Minh Hạo cũng không yếu thế
Tôi nghĩ đây là chuyện của tôi và Y Y, ngài không...
Chúng ta không thân thiết để có thể gọi nhau bằng tên đâu,Tô tiên sinh. Hơn nữa, nếu có gì thì cứ nói ở đây là được
Cô biết anh ta sẽ không ở nơi đông người mà nói ra những việc khiến bản thân thấy xấu hổ. Cái được gọi là xin lỗi hay muốn gặp riêng để tỏ ăn năn, chẳng qua chỉ là cái cớ để qua lại
Lạc Y Y lên tiếng, nhất thời làm cho anh cứng họng
Cô cũng không muốn phải dây dưa với anh thêm 1 lần nào nữa, nhanh chóng xoay người cùng chồng mình rời đi
Bạch Diệp Phi Yến chạy đến bế lấy cháu mình rồi nói với Y Y
Hôm nay nhân vật chính không được phép rời đi, nhưng mà ba mẹ của cháu thì có thể
Cảm ơn em, Phi Yến
Chị đi nghỉ ngơi chút, em giúp chị trông bảo bảo
Tam tiểu thư ưỡng ngực uy tín đảm bảo
Lạc Y Y mất hứng đi lên lầu, điều làm cho cô khó chịu hơn chính là bước chân của tên nào đó cứ đi phía sau mình
Anh đừng có đi theo tôi nữa!!!
Anh đi theo em bao giờ, chỉ là cùng đường thôi
Hắn mặt dày lên tiếng
Chỉ muốn tìm 1 nơi yên tĩnh không có ai quấy rầy cũng không được
Vì phòng cô ở tầng trệt, mà đại sãnh lại đang tổ chức tiệc, cho nên chỉ còn cách đi lên lầu
Lạc Y Y muốn tìm 1 căn phòng nào đó đi vào nghỉ ngơi, đang lúc định đóng cửa thì hắn đi vào
Anh... tôi muốn nghỉ ngơi, phiền anh ra ngoài...
Bạch Dạ Phi Ưng nới lỏng caravat đang siết chặt trên cổ, cởi bỏ nút tay áo để lộ cổ tay gân guốt nam tính
Thì em cứ việc nghỉ ngơi, anh phải kiểm tra xem nơi này có vết nức gì không
Kiểm tra gì chứ, hắn bình thường dù có rãnh rỗi thì những công việc này làm gì đến lượt hắn nhún tay vào? Lạc Y Y tức giận nhìn người đàn ông trước mặt
Tôi là khách
Anh là chủ nhà - giọng nói hắn có chút đắc ý
Không muốn đôi co, cô xoay người rời đi. Cái váy trắng đang mặc tung bay phất phơ khiến người con gái trở nên mềm mại uyển chuyển. Tên cơ hội phía sau liền đi đến ôm lấy vòng eo nhỏ, cô còn có thể nghe thấy giọng cười đắc ý của hắn đang phả vào 1 bên tai mình
Giận rồi?
Lạc Y Y cố giãy muốn thoát, hắn lại càng ôm chặt hơn, nỉ non
Vết thương của anh vẫn còn đau lắm, em làm vậy không sợ vết thương hở miệng sao?
Có bị hở thì cũng là do anh tự chuốc, mau buông tôi ra
Tuy cô nói như vậy, nhưng không còn kịch liệt như lúc nãy
Hắn cũng nhân lấy cơ hội mà kéo cô ngồi lên giường, hài lòng ôm ôm
Anh mau bỏ ra, đừng có quá đáng!!!
Lạc Y Y tức tối nói
Hôm nay Y Y mặc váy trễ 1 bên vai, mà vừa hay hắn đang vùi đầu vào bên vai trần. Cảm nhận được da thịt mềm mại của cô gái trước mắt
Anh có tin là...
Nếu em không muốn gặp mặt Tô Minh Hạo, anh sẽ lệnh cho người bên dưới không cho anh ta vào đây để em phải chướng mắt
Cô nắm lấy bàn tay đang vòng chặt lấy eo thon của mình, muốn gỡ ra rồi đứng lên. Nhưng cái bàn tay hắn nặng như heo vậy, không cách nào lấy nó lên được
Tôi cũng không muốn thấy cả anh nữa
Cô nói
Vậy thì dễ rồi
Hắn nói xong, vùi mặt vào hõm cổ trắng ngần cọ qua cọ lại như con mèo đang nũng nịu
Hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến cô ngứa ngáy
Anh có thôi đi không? Nếu còn không buông tay thì ngày mai tôi sẽ rời khỏi nơi này!!!
Cô nói xong, lúc này bàn tay to của hắn mới buông lỏng. Nhân cơ hội Y Y liền đứng lên sửa sang lại y phục có chút nhăn nheo
Xin lỗi....
Cô vốn đang định sẽ mắng chửi rồi, ai ngờ hắn lại chơi cái chiêu thức này. Cúi gầm mặt nhỏ tiếng nói ra câu hối lỗi hết sức chân thành
Lần sau nếu còn động chạm khi chưa được sự cho phép thì tôi tuyệt đối không bỏ qua
Nói rồi, cô chạy ra ngoài bỏ mặt người trong phòng đang ngồi yên trên cái giường lớn
Bạch Dạ Phi Ưng ôm lấy gương mặt có phần khổ tâm
Súyt chút không nhịn được rồi
Tôi nghĩ đây là chuyện của tôi và Y Y, ngài không...
Chúng ta không thân thiết để có thể gọi nhau bằng tên đâu,Tô tiên sinh. Hơn nữa, nếu có gì thì cứ nói ở đây là được
Cô biết anh ta sẽ không ở nơi đông người mà nói ra những việc khiến bản thân thấy xấu hổ. Cái được gọi là xin lỗi hay muốn gặp riêng để tỏ ăn năn, chẳng qua chỉ là cái cớ để qua lại
Lạc Y Y lên tiếng, nhất thời làm cho anh cứng họng
Cô cũng không muốn phải dây dưa với anh thêm 1 lần nào nữa, nhanh chóng xoay người cùng chồng mình rời đi
Bạch Diệp Phi Yến chạy đến bế lấy cháu mình rồi nói với Y Y
Hôm nay nhân vật chính không được phép rời đi, nhưng mà ba mẹ của cháu thì có thể
Cảm ơn em, Phi Yến
Chị đi nghỉ ngơi chút, em giúp chị trông bảo bảo
Tam tiểu thư ưỡng ngực uy tín đảm bảo
Lạc Y Y mất hứng đi lên lầu, điều làm cho cô khó chịu hơn chính là bước chân của tên nào đó cứ đi phía sau mình
Anh đừng có đi theo tôi nữa!!!
Anh đi theo em bao giờ, chỉ là cùng đường thôi
Hắn mặt dày lên tiếng
Chỉ muốn tìm 1 nơi yên tĩnh không có ai quấy rầy cũng không được
Vì phòng cô ở tầng trệt, mà đại sãnh lại đang tổ chức tiệc, cho nên chỉ còn cách đi lên lầu
Lạc Y Y muốn tìm 1 căn phòng nào đó đi vào nghỉ ngơi, đang lúc định đóng cửa thì hắn đi vào
Anh... tôi muốn nghỉ ngơi, phiền anh ra ngoài...
Bạch Dạ Phi Ưng nới lỏng caravat đang siết chặt trên cổ, cởi bỏ nút tay áo để lộ cổ tay gân guốt nam tính
Thì em cứ việc nghỉ ngơi, anh phải kiểm tra xem nơi này có vết nức gì không
Kiểm tra gì chứ, hắn bình thường dù có rãnh rỗi thì những công việc này làm gì đến lượt hắn nhún tay vào? Lạc Y Y tức giận nhìn người đàn ông trước mặt
Tôi là khách
Anh là chủ nhà - giọng nói hắn có chút đắc ý
Không muốn đôi co, cô xoay người rời đi. Cái váy trắng đang mặc tung bay phất phơ khiến người con gái trở nên mềm mại uyển chuyển. Tên cơ hội phía sau liền đi đến ôm lấy vòng eo nhỏ, cô còn có thể nghe thấy giọng cười đắc ý của hắn đang phả vào 1 bên tai mình
Giận rồi?
Lạc Y Y cố giãy muốn thoát, hắn lại càng ôm chặt hơn, nỉ non
Vết thương của anh vẫn còn đau lắm, em làm vậy không sợ vết thương hở miệng sao?
Có bị hở thì cũng là do anh tự chuốc, mau buông tôi ra
Tuy cô nói như vậy, nhưng không còn kịch liệt như lúc nãy
Hắn cũng nhân lấy cơ hội mà kéo cô ngồi lên giường, hài lòng ôm ôm
Anh mau bỏ ra, đừng có quá đáng!!!
Lạc Y Y tức tối nói
Hôm nay Y Y mặc váy trễ 1 bên vai, mà vừa hay hắn đang vùi đầu vào bên vai trần. Cảm nhận được da thịt mềm mại của cô gái trước mắt
Anh có tin là...
Nếu em không muốn gặp mặt Tô Minh Hạo, anh sẽ lệnh cho người bên dưới không cho anh ta vào đây để em phải chướng mắt
Cô nắm lấy bàn tay đang vòng chặt lấy eo thon của mình, muốn gỡ ra rồi đứng lên. Nhưng cái bàn tay hắn nặng như heo vậy, không cách nào lấy nó lên được
Tôi cũng không muốn thấy cả anh nữa
Cô nói
Vậy thì dễ rồi
Hắn nói xong, vùi mặt vào hõm cổ trắng ngần cọ qua cọ lại như con mèo đang nũng nịu
Hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến cô ngứa ngáy
Anh có thôi đi không? Nếu còn không buông tay thì ngày mai tôi sẽ rời khỏi nơi này!!!
Cô nói xong, lúc này bàn tay to của hắn mới buông lỏng. Nhân cơ hội Y Y liền đứng lên sửa sang lại y phục có chút nhăn nheo
Xin lỗi....
Cô vốn đang định sẽ mắng chửi rồi, ai ngờ hắn lại chơi cái chiêu thức này. Cúi gầm mặt nhỏ tiếng nói ra câu hối lỗi hết sức chân thành
Lần sau nếu còn động chạm khi chưa được sự cho phép thì tôi tuyệt đối không bỏ qua
Nói rồi, cô chạy ra ngoài bỏ mặt người trong phòng đang ngồi yên trên cái giường lớn
Bạch Dạ Phi Ưng ôm lấy gương mặt có phần khổ tâm
Súyt chút không nhịn được rồi