Chương 197: Đừng phí lời
Mẹ Lạc giận đến run người
Kẻ trước mặt lần đầu gặp nhìn thấy hắn đối với con gái hết mực chu đáo, quan tâm. Cứ nghĩ Y Y khổ tận cam lai, cuối cùng cũng tìm được người sẽ chăm sóc cho nó cả đời. Ai ngờ đâu, bà lại gián tiếp đẩy con gái vào vòng tay của ác quỷ
Con biết những chuyện trước đây đều là lỗi của con... tổn thương mà em ấy phải chịu đựng dù có bù đắp cách nào cũng chẳng thể xoá nhoà...
Hắn nói, nhưng bà căn bản không muốn nghe. Thở dài ngồi phịch xuống ghế ôm lấy cái trán đầy nếp nhăn
Đừng phí lời... nếu cậu muốn bù đắp thì ký vào đơn ly hôn đi, để cho con bé có 1 lối thoát
Bạch Dạ Phi Ưng siết chặt bàn tay, nắm đấm to hiện lên vài đường gân xanh. Móng tay đâm sau vào da thịt. Chẳng biết vì siết quá chặt hay vì sợ mà run lên từng hồi
Nếu cậu còn chút nhân tính thì buông tha cho con bé đi... đừng hủy hoại cuộc đời của nó nữa
Bà nói thêm
Tiếp đó, chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Không gian xung quanh yên lặng đến đáng sợ
Người đàn ông cao to đứng giữa đại sãnh rộng lớn hoa lệ trầm mặt thật lâu
Bà nhìn bóng lưng có chút cô đơn của hắn, sau đó chậm rãi đi lên lầu
Lạc Y Y và Tô Ngọc Liên đang ngồi trong phòng trên tầng 1
Tô tiểu thư cúi đầu, cô có phải là tai tinh hay không?
Tại sao mọi việc chỉ cần cô xuất hiện là chuyện nào chuyện nấy đều rối như mớ tơ vò
Lần nào ở cạnh Y Y, cũng đều khiến cô ấy gặp những điều xui xẻo
Y Y...
Thật sự chẳng biết mở lời như thế nào nữa
Bạch Diệp Phi Yến sợ mọi chuyện trở nên khó giải quyết đã đến chỗ mẹ mình tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng việc này, ngay cả lão phu nhân cũng lực bất tòng tâm
Lạc Y Y vỗ vai Tô Ngọc Liên, cười nhẹ
Tiểu Liên Liên ngốc, chuyện này không trách được cô mà. Chúng ta đều không lường trước được mẹ tôi sẽ vào nhà chính. Có lẽ bà muốn cho tôi bất ngờ nên đã nói với người làm đừng kinh động đến tôi. Huống chi... giấy không thể gói được lửa
Nhưng mà, Y Y... tôi...
Lách cách... cửa phòng mở ra, mẹ cô từ bên ngoài bước vào
Cô không muốn mẹ biết được sự thật, chính vì sợ sẽ nhìn thấy gương mặt đau lòng và giày vò của bà
Mẹ Lạc đau khổ nhìn cô, cúi đầu thở dài. Ngữ điệu mang theo vài phần cầu xin
Tô tiểu thư... rất cảm ơn cô đã chăm sóc cho Y Y nhà tôi, hôm nay đã tối... phiền cô hãy để lần sau gặp mặt có được không?
Tô Ngọc Liên không nói gì, chỉ cúi đầu khẽ chào rồi rời đi ngay
Đi xuống lầu, nhìn thấy hắn đứng yên như tượng súyt chút doạ cô sợ mất hồn. Nhưng hắn vẫn cứ đứng đó mãi thôi, dù người làm đã vào dọn dẹp
Thậm chí còn hỏi vài câu nhưng hắn cũng chẳng có hành động gì
Ở trong phòng, ôm lấy con gái mình, bà run rẩy
Đứa con gái đáng thương của bà. Trong độ tuổi tươi đẹp của đời người thì gia đình phá sản, bao nhiêu gánh nặng dồn hết lên đôi vai nhỏ bé này
Món nợ khổng lồ của gia đình, lại thêm tiền viện phí đều do 1 mình Y Y vất vả đảm nhận
Rốt cuộc bà đã tạo nên nghiệp gì? Nếu có thì hãy trừng phạt bà đi. Sao lại bắt con gái bà phải nhận lãnh?
Trong lúc con khổ sở, còn bị hành hạ đủ đường mà bà lại thảnh thơi nằm 1 chỗ hưởng thụ, còn sang Mĩ bỏ mặc con bé ở lại nơi này cho người ta chà đạp
Có bậc làm cha mẹ nào lại vô lương tâm như bà hay không?
Y Y... đừng sợ, dù mẹ có chết cũng sẽ bảo vệ con, không để ai ức hiếp con nữa
Lạc Y Y nắm lấy tay mẹ mình, mỉm cười lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má bà
**Mẹ... tất cả đều là quá khứ, bây giờ chẳng ai dám ức hiếp con nữa
Đứa trẻ ngốc, con ích kỷ 1 lần có được không? Chính vì con cứ hay suy nghĩ đến cảm nhận của người khác nên mới làm lỡ dở cả cuộc đời của mình. Nếu năm xưa con bỏ mặc mẹ, thì bây giờ...
Mẹ, sao con có thể làm như vậy được**?
Cô nhanh chóng nói
Mẹ Lạc lắc đầu cười
Chuyện này không còn quan trọng nữa, chúng ta sang Mĩ bắt đầu lại từ đầu có được không?
Kẻ trước mặt lần đầu gặp nhìn thấy hắn đối với con gái hết mực chu đáo, quan tâm. Cứ nghĩ Y Y khổ tận cam lai, cuối cùng cũng tìm được người sẽ chăm sóc cho nó cả đời. Ai ngờ đâu, bà lại gián tiếp đẩy con gái vào vòng tay của ác quỷ
Con biết những chuyện trước đây đều là lỗi của con... tổn thương mà em ấy phải chịu đựng dù có bù đắp cách nào cũng chẳng thể xoá nhoà...
Hắn nói, nhưng bà căn bản không muốn nghe. Thở dài ngồi phịch xuống ghế ôm lấy cái trán đầy nếp nhăn
Đừng phí lời... nếu cậu muốn bù đắp thì ký vào đơn ly hôn đi, để cho con bé có 1 lối thoát
Bạch Dạ Phi Ưng siết chặt bàn tay, nắm đấm to hiện lên vài đường gân xanh. Móng tay đâm sau vào da thịt. Chẳng biết vì siết quá chặt hay vì sợ mà run lên từng hồi
Nếu cậu còn chút nhân tính thì buông tha cho con bé đi... đừng hủy hoại cuộc đời của nó nữa
Bà nói thêm
Tiếp đó, chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Không gian xung quanh yên lặng đến đáng sợ
Người đàn ông cao to đứng giữa đại sãnh rộng lớn hoa lệ trầm mặt thật lâu
Bà nhìn bóng lưng có chút cô đơn của hắn, sau đó chậm rãi đi lên lầu
Lạc Y Y và Tô Ngọc Liên đang ngồi trong phòng trên tầng 1
Tô tiểu thư cúi đầu, cô có phải là tai tinh hay không?
Tại sao mọi việc chỉ cần cô xuất hiện là chuyện nào chuyện nấy đều rối như mớ tơ vò
Lần nào ở cạnh Y Y, cũng đều khiến cô ấy gặp những điều xui xẻo
Y Y...
Thật sự chẳng biết mở lời như thế nào nữa
Bạch Diệp Phi Yến sợ mọi chuyện trở nên khó giải quyết đã đến chỗ mẹ mình tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng việc này, ngay cả lão phu nhân cũng lực bất tòng tâm
Lạc Y Y vỗ vai Tô Ngọc Liên, cười nhẹ
Tiểu Liên Liên ngốc, chuyện này không trách được cô mà. Chúng ta đều không lường trước được mẹ tôi sẽ vào nhà chính. Có lẽ bà muốn cho tôi bất ngờ nên đã nói với người làm đừng kinh động đến tôi. Huống chi... giấy không thể gói được lửa
Nhưng mà, Y Y... tôi...
Lách cách... cửa phòng mở ra, mẹ cô từ bên ngoài bước vào
Cô không muốn mẹ biết được sự thật, chính vì sợ sẽ nhìn thấy gương mặt đau lòng và giày vò của bà
Mẹ Lạc đau khổ nhìn cô, cúi đầu thở dài. Ngữ điệu mang theo vài phần cầu xin
Tô tiểu thư... rất cảm ơn cô đã chăm sóc cho Y Y nhà tôi, hôm nay đã tối... phiền cô hãy để lần sau gặp mặt có được không?
Tô Ngọc Liên không nói gì, chỉ cúi đầu khẽ chào rồi rời đi ngay
Đi xuống lầu, nhìn thấy hắn đứng yên như tượng súyt chút doạ cô sợ mất hồn. Nhưng hắn vẫn cứ đứng đó mãi thôi, dù người làm đã vào dọn dẹp
Thậm chí còn hỏi vài câu nhưng hắn cũng chẳng có hành động gì
Ở trong phòng, ôm lấy con gái mình, bà run rẩy
Đứa con gái đáng thương của bà. Trong độ tuổi tươi đẹp của đời người thì gia đình phá sản, bao nhiêu gánh nặng dồn hết lên đôi vai nhỏ bé này
Món nợ khổng lồ của gia đình, lại thêm tiền viện phí đều do 1 mình Y Y vất vả đảm nhận
Rốt cuộc bà đã tạo nên nghiệp gì? Nếu có thì hãy trừng phạt bà đi. Sao lại bắt con gái bà phải nhận lãnh?
Trong lúc con khổ sở, còn bị hành hạ đủ đường mà bà lại thảnh thơi nằm 1 chỗ hưởng thụ, còn sang Mĩ bỏ mặc con bé ở lại nơi này cho người ta chà đạp
Có bậc làm cha mẹ nào lại vô lương tâm như bà hay không?
Y Y... đừng sợ, dù mẹ có chết cũng sẽ bảo vệ con, không để ai ức hiếp con nữa
Lạc Y Y nắm lấy tay mẹ mình, mỉm cười lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má bà
**Mẹ... tất cả đều là quá khứ, bây giờ chẳng ai dám ức hiếp con nữa
Đứa trẻ ngốc, con ích kỷ 1 lần có được không? Chính vì con cứ hay suy nghĩ đến cảm nhận của người khác nên mới làm lỡ dở cả cuộc đời của mình. Nếu năm xưa con bỏ mặc mẹ, thì bây giờ...
Mẹ, sao con có thể làm như vậy được**?
Cô nhanh chóng nói
Mẹ Lạc lắc đầu cười
Chuyện này không còn quan trọng nữa, chúng ta sang Mĩ bắt đầu lại từ đầu có được không?