Chương 3: Người Chồng Sắp Cưới Của Năm?
Trịnh Gia Minh đi tới định nâng An Cẩn dậy, không nghĩ rằng bàn tay đang vươn ra lại bị An Cẩn tránh đi."Tiểu Cẩn?" Trịnh Gia Minh sững sờ, editAnieNg, anh ta ngầm liếc nhìn mọi người vây xem rồi cười nói: "Em yên tâm đi, anh sẽ tránh chỗ em bị thương, sẽ không làm em đau."Tay lại vươn tới An Cẩn, đột nhiên dạ dày An Cẩn cuồn cuộn, ánh mắt toàn là vẻ chán ghét, cô lại vô thức tránh qua chỗ khác.Một chút không kiên nhẫn thoáng hiện lên trong mắt Trịnh Gia Minh trong giây lát.Anh ta ngầm liếc nhìn mọi người chung quanh, vẻ mặt Trịnh Gia Minh xấu hổ chưa bao giờ có, bị vợ sắp cưới từ chối nhiều lần trước mặt nhiều người đúng là rất mất mặt.An Cẩn cố nén cảm giác buồn nôn trong dạ dày, cô rũ mắt giả bộ yếu ớt: "Chân của em rất đau, vừa rồi bị người đẩy, sợ là gãy xương, không cử động được.""Ơ? Không phải nói Tổng giám đốc Trịnh yêu cô An hơn tất cả mọi thứ, từ chối không ít cô gái có tình cảm với anh ta vì cô ấy, sao hôm nay trông lại có vẻ không khoa trương như lời đồn vậy."Đã nói là lời đồn thì sao có thể là thật? Nếu tình cảm của bọn họ tốt đẹp thì sao tên họ Trịnh này lại không phát hiện cô An bị thương trước?""Đúng vậy, nghe nói Trịnh Gia Minh chăm sóc An Cẩn tỉ mỉ, nhưng cái hay là lại không xem thử An Cẩn có bị thương nghiêm trọng không mà đã muốn đỡ cô ấy dậy, làm hại An Cẩn vừa trốn tránh vừa không dám từ chối thẳng, ha ha, đạo đức như thế mà cũng có thể được người đồn thành người bạn trai lý tưởng, còn được người trong giới bầu thành người chồng sắp cưới của năm, đúng là người mê nói sảng."...Trịnh Gia Minh nghe thấy tiếng bàn tán chung quanh thì ngầm bực trong lòng, hình tượng người chồng tốt mà anh ta cực khổ gầy dựng bấy lâu lại bị phá đi như vậy!"Này? Hình như vừa rồi cô An nói có người đẩy cô ấy ngã?" Đột nhiên một tiếng kêu ngạc nhiên truyền đến.Trịnh Gia Minh sửng sốt: "Tiểu Cẩn, vừa rồi có người đẩy em sao? Em có nhìn rõ là ai không?"An Cẩn lắc đầu: "Người nọ ở sau lưng đẩy em, em không thấy rõ là ai? Nhưng hẳn là Văn Cầm biết, vừa rồi cũng chỉ có Văn Cầm đứng bên cạnh em."Ánh mắt nghi ngờ và ngạc nhiên của người chung quanh nhìn qua khiến Văn Cầm thoáng hoảng loạn: "Tiểu Cẩn, ý cậu là sao?"An Cẩn cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại bình tĩnh."Văn Cầm, cậu hiểu lầm rồi, mình không có ý gì khác, chỉ là vừa rồi không có ai bên cạnh mình trong khi chỉ có cậu cầm một ly nước trái cây đi tới, mình cảm thấy có thể là cậu thấy được là ai đẩy mình mà thôi. Nếu cậu không thấy rõ thì cũng không có gì đâu."An Cẩn bình tĩnh nói giống như thật sự không có ý gì khác.Nhưng người vây xem lại không khỏi suy nghĩ miên man.Lúc cô ngã, bên cạnh chỉ có một mình Văn Cầm, dtruyenkhông phải cô ta đẩy thì ai đẩy? Dù sao cũng không thể tự mình ngã?Thấy An Cẩn nói mấy câu đã khiến mình phải nhận những ánh mắt khác thường, ánh mắt Văn Cầm chớp lên, từ khi nào con nhỏ ti tiện An Cẩn này lại biết ăn nói như vậy?Cô ta thầm hận trong lòng nhưng cũng không biểu hiện lên mặt, Văn Cầm nói với vẻ sắp khóc: "Tiểu Cẩn, mình thật sự không nhìn thấy, càng không có đẩy cậu. Có phải vì cậu muốn đẩy nước trái cây mình đang cầm nên mới không đứng vững rồi để ngã đúng không?"Trịnh Gia Minh nghe vậy, cơn giận lập tức xông lên não, ánh mắt lại cố ý biểu hiện hơi thất vọng với An Cẩn."Tiểu Cẩn, Tiểu Cầm có lòng tốt đem nước trái cây tới cho em, em không cảm ơn thì thôi còn đẩy em ấy ra! Kết quả tự ngã còn muốn trách em ấy, em, sao em có thể làm vậy?"An Cẩn nghe vậy hơi mím môi, vẻ mặt không dám tin."Anh không tin em? Em đã nói là có người đẩy em nên em mới ngã! Vốn dĩ em hất nước trái cây Văn Cầm đem tới đơn giản là vì đó là nước chanh, em dị ứng với nước chanh mới vô thức vươn tay hất đi."An Cẩn nói xong lại nhìn Văn Cầm: "Văn Cầm, cậu luôn nói chúng là bạn bè tốt nhất, nhưng sao ngay cả chuyện mình bị dị ứng với nước chanh cũng không biết?"