Chương 18: Làm sao để gặp lại em?
Ở một bên khác, sau khi xem xong buổi phiên tòa chiếu trực tiếp của cô. Anh ngồi vào bàn làm việc, dạo này công việc của anh tại công ty cũng rất bận. Cổ phiếu cứ tăng giảm khiến anh rất mệt lòng. Anh cũng gặp thêm một vấn đề khá bận lòng nữa chính là cô.
Cứ nghĩ là những cảm xúc thoáng qua bên lề rồi lại biến mất. Nhưng có lẽ anh đã đánh giá sai cảm xúc anh dành cho cô rồi. Kể từ buổi khai giảng ở trường hôm đó đến hiện tại anh cũng khá lâu chưa được nhìn thấy cô.
Hai con người, hai tầng lớp không cùng chung với nhau không có một mối liên kết chặt chẽ nào hết. Anh đứng nhìn toàn cảnh Bắc Kinh từ view kính của công ty. Đứng trên tầng cao chót vót, nhìn ngắm thành phố rực rỡ trước mắt cũng không thể khiến anh hết nguôi ngoai. Anh tự hỏi liệu còn lý do nào để được gặp lại cô không.
Cô cũng bắt đầu di chuyển về căn hộ riêng của mình sau một ngày làm việc vất vả. Vừa về tới nhà cô liền đi vào thư giãn trong bồn tắm... Nghe một bài nhạc du dương.
Thả lỏng cơ thể, cô nhìn xa xa một nơi không cố định ngẫm về tất cả mọi thứ xung quanh. Suốt những năm qua nó giống như một thói quen khó bỏ vậy.
Tất cả những thành tụ ngày hôm nay, một Từ Linh Hoa của hiện tại mọi thứ vẫn chưa thể khiến cô hài lòng. Một cuộc sống mới, một bước ngoặc mới là một nơi ở sang trọng. Là một chỗ đứng vững là xe sang hay là người người ngưỡng mộ thì cô vẫn thấy tất cả mọi thứ vẫn chưa là đủ.
Trong khi tên khốn nạn năm đó vẫn chưa được đưa ra pháp luật. Vẫn còn sống như một cuộc sống công dân hưởng thụ tất cả quyền lợi như một người bình thường. Những điều đó vốn dĩ là thứ mà hắn không được tận hưởng.
Đáng lẽ hắn phải nên trả giá cho những việc làm năm đó của mình, hủy hoại một phần thanh xuân đang rực rỡ của cô. Gia đình đến tận bây giờ vẫn ruồng bỏ chính cô. Sự việc năm đó, ngay chính cô cũng không muốn nó xảy ra mà. Thật hài hước nạn nhân lại trở thành người đáng trách.
Cô nhắm mắt cảm nhận làn nước lạnh trong bồn, tự hỏi liệu không còn nơi nào chấp nhận một người như cô sao. Những thứ ở hiện tại là ông trời muốn bù đắp hay là sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô chứ.
Hàng ngàn câu hỏi trong đầu vẫn chưa có một lời giải đáp suốt nhiều năm qua. Một lớp bọc mạnh mẽ được tạo nên hoàn hảo.
Cô đứng dậy rời khỏi bồn tắm, những dòng suy nghĩ tiêu cực ý nó như muốn vùi cô vào vực thẩm vậy. Nhưng cô phải sống, phải nhìn thấy cái ngày tên cầm thú năm đó được xử lý pháp luật dù điều đó rất ít phần trăm hi vọng.
Sau khi thay một bộ đồ thoải mái, cô ngồi vào ghế sofa ngoài phòng khách. Cầm một gói bánh nhỏ cô đã mua từ lúc trên đường về nhà cùng với một hộp sữa.
Mở chiếc lap top lên trang mạng xã hội xem những tin tức trên đấy. Top đầu hot search những hôm vừa qua là tin " Ngôn tổng và luật sư Từ "
Cô chợt đứng hình rồi nhanh chóng tìm hiểu vấn đề, trên mạng bọn họ liên tục đề cập về việc anh ta ra mặt giúp hôm khai giảng.
Nó vẫn là một chủ đề rất nóng ở trên mạng, cô vội gõ đầu. Đúng là rắc rối xuất hiện mấy nay cô bận không thể cập nhật tin tức trên mạng. Bây giờ có thời gian lại thấy tên mình ở đầu bản tin trời ơi thứ gì đang diễn ra với cô vậy.
Còn có cả hình ảnh chụp lúc đó được lan truyền mạnh mẽ nữa chứ. Ai đó cứu cô thoát khỏi cái tên đó đi.
Nhưng mà cô chợt dừng lại suy nghĩ.
" Anh ta rất lạ "
Cô nhớ lại tất cả hành động của anh ta, mọi thứ đều nhớ rất kĩ gần như là không một chút thiếu sót nào. Nhưng mà người như hắn ta sao lại để ý đến một người như cô chứ. Cô vẫn kiên định với ý kiến ban đầu rằng hắn ta đích thị là sao chổi luôn mang đến phiền phức cho cô.
Càng nghĩ càng đau đầu làm sao, để có thể dẹp cái chuyện tên cô và tên hắn trên xu hướng đây.
Càng lướt càng không hứng thú cô đành phải chấp nhận sự thật đang hiện rõ trước mắt thôi. Phải lấy công việc để quên đi mấy điều tào lao cô vừa nghĩ lúc nãy mới được.
" Linh Hoa, quên cái con người đó đi, hắn ta chỉ thoáng qua thôi "
Cô tiếp tục vùi đầu vào công việc làm nốt công việc cấp trên vừa giao ngày hôm nay. Cô làm việc được một chút thì con nhỏ Lan Nhi đã gọi đến..
" Tao nghe Lan Nhi "
Nội dung cuộc hội thoại rằng nó rủ cô cùng Lam Huệ đi mua sắm một bữa cho thư thả cô liền lên tiếng.
" Sao không rủ Minh Nghi nữa? tụi mày đánh lẻ à? "
Con nhỏ Lan Nhi vô tư trả lời cô.
" Nó còn phải bận chồng con đâu như tụi mình, thôi thì ráng đánh lẻ chơi đi sau lỡ tụi tao có chồng rồi không ai chơi với mày đâu đấy "
" Tao nói rồi đó chốt vậy đi, tới lúc đó mày mà không đi tao qua nhà lôi đầu mày đi cho bằng được "
Cứ nghĩ là những cảm xúc thoáng qua bên lề rồi lại biến mất. Nhưng có lẽ anh đã đánh giá sai cảm xúc anh dành cho cô rồi. Kể từ buổi khai giảng ở trường hôm đó đến hiện tại anh cũng khá lâu chưa được nhìn thấy cô.
Hai con người, hai tầng lớp không cùng chung với nhau không có một mối liên kết chặt chẽ nào hết. Anh đứng nhìn toàn cảnh Bắc Kinh từ view kính của công ty. Đứng trên tầng cao chót vót, nhìn ngắm thành phố rực rỡ trước mắt cũng không thể khiến anh hết nguôi ngoai. Anh tự hỏi liệu còn lý do nào để được gặp lại cô không.
Cô cũng bắt đầu di chuyển về căn hộ riêng của mình sau một ngày làm việc vất vả. Vừa về tới nhà cô liền đi vào thư giãn trong bồn tắm... Nghe một bài nhạc du dương.
Thả lỏng cơ thể, cô nhìn xa xa một nơi không cố định ngẫm về tất cả mọi thứ xung quanh. Suốt những năm qua nó giống như một thói quen khó bỏ vậy.
Tất cả những thành tụ ngày hôm nay, một Từ Linh Hoa của hiện tại mọi thứ vẫn chưa thể khiến cô hài lòng. Một cuộc sống mới, một bước ngoặc mới là một nơi ở sang trọng. Là một chỗ đứng vững là xe sang hay là người người ngưỡng mộ thì cô vẫn thấy tất cả mọi thứ vẫn chưa là đủ.
Trong khi tên khốn nạn năm đó vẫn chưa được đưa ra pháp luật. Vẫn còn sống như một cuộc sống công dân hưởng thụ tất cả quyền lợi như một người bình thường. Những điều đó vốn dĩ là thứ mà hắn không được tận hưởng.
Đáng lẽ hắn phải nên trả giá cho những việc làm năm đó của mình, hủy hoại một phần thanh xuân đang rực rỡ của cô. Gia đình đến tận bây giờ vẫn ruồng bỏ chính cô. Sự việc năm đó, ngay chính cô cũng không muốn nó xảy ra mà. Thật hài hước nạn nhân lại trở thành người đáng trách.
Cô nhắm mắt cảm nhận làn nước lạnh trong bồn, tự hỏi liệu không còn nơi nào chấp nhận một người như cô sao. Những thứ ở hiện tại là ông trời muốn bù đắp hay là sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô chứ.
Hàng ngàn câu hỏi trong đầu vẫn chưa có một lời giải đáp suốt nhiều năm qua. Một lớp bọc mạnh mẽ được tạo nên hoàn hảo.
Cô đứng dậy rời khỏi bồn tắm, những dòng suy nghĩ tiêu cực ý nó như muốn vùi cô vào vực thẩm vậy. Nhưng cô phải sống, phải nhìn thấy cái ngày tên cầm thú năm đó được xử lý pháp luật dù điều đó rất ít phần trăm hi vọng.
Sau khi thay một bộ đồ thoải mái, cô ngồi vào ghế sofa ngoài phòng khách. Cầm một gói bánh nhỏ cô đã mua từ lúc trên đường về nhà cùng với một hộp sữa.
Mở chiếc lap top lên trang mạng xã hội xem những tin tức trên đấy. Top đầu hot search những hôm vừa qua là tin " Ngôn tổng và luật sư Từ "
Cô chợt đứng hình rồi nhanh chóng tìm hiểu vấn đề, trên mạng bọn họ liên tục đề cập về việc anh ta ra mặt giúp hôm khai giảng.
Nó vẫn là một chủ đề rất nóng ở trên mạng, cô vội gõ đầu. Đúng là rắc rối xuất hiện mấy nay cô bận không thể cập nhật tin tức trên mạng. Bây giờ có thời gian lại thấy tên mình ở đầu bản tin trời ơi thứ gì đang diễn ra với cô vậy.
Còn có cả hình ảnh chụp lúc đó được lan truyền mạnh mẽ nữa chứ. Ai đó cứu cô thoát khỏi cái tên đó đi.
Nhưng mà cô chợt dừng lại suy nghĩ.
" Anh ta rất lạ "
Cô nhớ lại tất cả hành động của anh ta, mọi thứ đều nhớ rất kĩ gần như là không một chút thiếu sót nào. Nhưng mà người như hắn ta sao lại để ý đến một người như cô chứ. Cô vẫn kiên định với ý kiến ban đầu rằng hắn ta đích thị là sao chổi luôn mang đến phiền phức cho cô.
Càng nghĩ càng đau đầu làm sao, để có thể dẹp cái chuyện tên cô và tên hắn trên xu hướng đây.
Càng lướt càng không hứng thú cô đành phải chấp nhận sự thật đang hiện rõ trước mắt thôi. Phải lấy công việc để quên đi mấy điều tào lao cô vừa nghĩ lúc nãy mới được.
" Linh Hoa, quên cái con người đó đi, hắn ta chỉ thoáng qua thôi "
Cô tiếp tục vùi đầu vào công việc làm nốt công việc cấp trên vừa giao ngày hôm nay. Cô làm việc được một chút thì con nhỏ Lan Nhi đã gọi đến..
" Tao nghe Lan Nhi "
Nội dung cuộc hội thoại rằng nó rủ cô cùng Lam Huệ đi mua sắm một bữa cho thư thả cô liền lên tiếng.
" Sao không rủ Minh Nghi nữa? tụi mày đánh lẻ à? "
Con nhỏ Lan Nhi vô tư trả lời cô.
" Nó còn phải bận chồng con đâu như tụi mình, thôi thì ráng đánh lẻ chơi đi sau lỡ tụi tao có chồng rồi không ai chơi với mày đâu đấy "
" Tao nói rồi đó chốt vậy đi, tới lúc đó mày mà không đi tao qua nhà lôi đầu mày đi cho bằng được "