Chương : 13
Edit: Cải Trắng
Lúc Nguyễn Vi và Trương Ức An chạy tới nơi, dưới tòa nhà đã có tới mấy trăm người vây quanh xem. Hơn nữa, có vẻ mọi người đều đang giơ cao di động của mình lên quay, giống như bọn họ có tới ba con mắt, bọn họ đang ngồi xem một trận bóng rất xuất sắc, và giờ họ chỉ cần đợi giây phút cao trào nhất.
Vừa đi ra khỏi thang máy, cả Trương Ức An và Nguyễn Vi đều dồn hết tốc lực vào chạy như điên. Mãi cho tới khi hai người họ lên tới sân thượng, đập vào mắt hai người họ là bóng lưng mảnh mai yếu ớt của cô gái đó.
" Doãn Thu. " Nguyễn Vi nhẹ giọng gọi cô gái đó một tiếng, giống như là cô sợ nếu mình nói to quá sẽ dọa chú chim nhỏ trên cành cây bay đi mất.
Doãn Thu quay người lại nhìn, nước mắt ướt đẫm làm cản trở tầm nhìn của cô, nhưng cô vẫn có thể lờ mờ nhìn ra được dáng người Nguyễn Vi.
" Đội phó Nguyễn, cô đã tới rồi. "
" Đúng vậy, tôi đã tới rồi. Cô cũng tới đây đi, được không? Có gì thì hai người chúng ta từ từ nói. "
Doãn Thu mỉm cười, cô lắc đầu. Nước mắt giống như những ngôi sao lướt qua trên mặt cô.
" Đội phó Nguyễn, thực ra tôi chỉ muốn hỏi cô một chút thôi. Tôi không hại chết Chu Tư Vũ, đúng không? "
Nguyễn Vi thử đi tới gần Doãn Thu, nhưng cô ấy lại nhận ra hành động của cô. Lập tức Doãn Thu lui ra phía sau ba bước, Nguyễn Vi liền đứng im tại chỗ.
" Đương nhiên không phải! Hung thủ thật sự là Lữ Triệu Long, chuyện này không liên quan gì tới cô cả. Mà cô biết không, Doãn Thu? Lữ Triệu Long vì trốn tránh tội lỗi của mình mà tự sát, cô an toàn rồi, mau quay về đây, đừng làm điều gì dại dột. "
Phản ứng đầu tiên của Doãn Thu sau khi nghe xong là giật mình, rồi sắc mặt Doãn Thu hơi cử động, nước mắt như vỡ đê mà thi nhau chảy xuống.
" Thật tốt quá, tên khốn nạn đó đã chết rồi, còn giờ thì tới lượt tôi. "
Thấy Doãn Thu sắp nhảy xuống, Nguyễn Vi nhất thời hoảng loạn, trong lúc đó cô bỗng nhớ ra một cái tên: " Chu Tư Vũ!! "
" Doãn Thu, cô còn nhớ Tư Vũ không? "
" Tư Vũ? " Đột nhiên, sắc mặt Doãn Thu trở nên hoảng hốt, trong nháy mắt, cô như thấy Chu Tư Vũ xuất hiện trước mặt mình: " Tôi rất muốn xin lỗi cô ấy, những người đó nói đúng, tôi mới là hung thủ hại chết Tư Vũ, tôi có tội, tôi đáng chết. "
" Không! Doãn Thu, cô phải biết rằng, cô không phải là người sai! Cô biết, Chu Tư Vũ cũng biết, chỉ có những người đó là không biết gì thôi, cô không nên vì bọn họ mà từ bỏ cuộc sống của mình, không đáng đâu. "
Đột nhiên, Doãn Thu che miệng khóc nấc lên, cả người cô ấy run rẩy vì khóc nấc lên, dường như những người đang xem cũng đang thổn thức.
" Đội phó Nguyễn, thật ra tôi rất sợ hãi. Tôi cũng rất sợ chết, tôi cũng không phải loại người tốt đẹp gì nhưng tôi không giết người, vì sao bọn họ lại đối xử với tôi như vậy? Vì cái gì chứ? "
" Tôi thật sự không muốn chết, tôi không muốn chết. Nhưng, tôi không sống nổi nữa. "
Doãn Thu nói xong câu cuối cùng, cô cảm thấy cả người như mất hết sức lực. Nhưng mà, trong khoảng khắc cô chuẩn bị nhảy xuống, cô lại nghe thấy tiếng Nguyễn Vi khóc.
Doãn Thu kinh ngạc quay đầu lại, cô thấy được trong mắt Nguyễn Vi toàn là nước mắt.
" Doãn Thu, cô hãy tin tôi, tin tôi đi, cô có thể sống được mà. "
" Không, đội phó Nguyễn, chúng ta là người ở hai thế giới khác nhau. Cô không hiểu được đâu, tôi thật sự không sống nổi nữa. "
Bỗng nhiên, Nguyễn Vi nín khóc, cô nở nụ cười, tất cả mọi người trên sân thượng vì điều này mà kinh ngạc. Chỉ có Trương Ức An nãy giờ im lặng là siết chặt tay.
" Cô tin tôi đi, tôi biết đấy. "
" Tôi nói cho cô một bí mật nhé, thật ra trước kia tôi là người mù đấy, cô biết người mù trên thế giới này sẽ thế nào không? "
" Khi cô là một người mù, dù là ban ngày hay ban đêm đều không khác gì nhau, thế giới mà cô nhìn thấy đều là một màu đen. Cô không nhìn thấy ánh sáng, cũng không nhìn thấy thế giới này, nhưng cô có thể có một đôi tai rất nhạy, nghe được tiếng tim người khác đập, còn lại mọi thứ là màu đen. "
Ký ức đó dường như đã bị cô che đậy rất lâu rồi, Nguyễn Vi thiếu chút nữa thì không đứng thẳng dậy được, cô như nhìn thấy một cô gái bé nhỏ đang ngồi trong góc, cô bé đó đang khóc.
***
Vì sao Nguyễn Vi bị mù? Mẹ cô là người chế thuốc cho công ty thực nghiệm, ngày đó, bởi vì người giúp việc nghỉ làm, mẹ cô không còn cách nào khác là mang cô tới phòng thí nghiệm cùng. Nguyễn Vi vì tò mò mà đụng vào các chất hóa học, không may, mắt cô bị bỏng.
Mẹ cô vì thế mà từ trước tới nay luôn tự trách, càng không cần phải nói, lúc đó bố cô đã tức giận như thế nào. Cứ một đêm lại một đêm, cô thường xuyên nghe thấy tiếng bố mẹ cãi nhau.
Nguyễn Vi rất sợ hãi, cô sợ bố mẹ mình sẽ rời xa nhau, cho nên lúc đó cô rất ngoan, cố gắng tỏ ra rằng mình bị mù nhưng không hề đau khổ chút nào. Cứ vui vẻ mà lấy lòng bố mẹ mình, còn sự đau khổ thì cứ giữ mãi trong lòng, cô sợ mình chỉ cần biểu lộ một chút thôi, gia đình sẽ tan vỡ.
Cho nên, khi đó bố mẹ Nguyễn Vi không biết, ở trường học cô bị bắt nạt nhiều như thế nào. Nhưng chuyện này cô không thể nói cho ai hết, cô biết, chỉ cần một việc không ổn thôi nó cũng có thể làm ngòi châm cho vụ nổ cuối cùng, vì thế cô lựa chọn giấu đi.
Nguyễn Vi cũng từng đưa ra ý kiến là tạm nghỉ học, nhưng đôi mắt của cô để chữa khỏi thì mất tới hai năm, hai năm sau cô mới có thể tiếp thu việc phẫu thuật mắt. Trong hai năm đó đương nhiên cô không thể suốt ngày ngồi đợi ở trong nhà được, cho nên lúc cô đưa ra ý kiến đó bố mẹ cô chỉ nghĩ là cô lười biếng không muốn đi học.
Mỗi ngày, khi mẹ Nguyễn Vi đưa Nguyễn Vi tới trường, cô đều ôm thật chặt cổ mẹ mình. Nhưng khi đó mẹ cô không biết, cô một mực không chịu buông bà ra, là vì cô sợ hãi.
***
" Những người đó đã làm gì với cô? " Cả người Doãn Thu run bần bật.
" Đối với một người không có năng lực phản kháng, một thứ đồ chơi, bọn họ có thể làm gì với tôi đây? "
Nguyễn Vi cười cười hỏi lại, Doãn Thu vì khiếp sợ mà há hốc miệng ra, không nói được lời nào.
" Tâm con người là một màu đen, tôi đã luôn nghĩ như vậy, còn có ý muốn chết đi, nhưng sau đó tôi lại gặp một người. " Nguyễn Vi nói tới đây, giọng nói có chút nghẹn ngào, nhưng vẻ tươi cười trên mặt cô vẫn không biến mất: " Tôi vĩnh viễn nợ người đó một lời cảm ơn, là cậu ấy khiến tôi hiểu rõ, thế giới này không chỉ có một màu đen, cậu ấy khiến tôi cảm nhận được ánh sáng và sự ấm áp. Cho nên, cô có thể tin tưởng tôi như thế không? "
" Xin cô hãy nghĩ cho cuộc sống của mình, tôi có thể chống đỡ được, cô cũng có thể. "
Doãn Thu có chút do dự mà nhìn Nguyễn Vi, quả thật Nguyễn Vi luôn đắm mình trong ánh mặt trời. Doãn Thu chậm rãi đứng lên, những bước đi của cô thật giống như một đứa trẻ đang tập đi, cô tập tễnh đi về phía Nguyễn Vi, cuối cùng cô ngã vào trong lòng Nguyễn Vi.
" Tin tưởng tôi, sẽ sống được. "
Doãn Thu nghe loáng thoáng mấy từ cuối cùng của Nguyễn Vi xong, lập tức rơi vào hôn mê.
Trên sân thượng, mọi người dần dần tản đi, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Bạch Phàm, Trương Ức An và Nguyễn Vi.
Bạch Phàm khiếp sợ nhìn về phía Nguyễn Vi, do dự một lúc lâu cậu mới có dũng khí hỏi: " Đội phó Nguyễn, những điều vừa rồi cô nói là thật sao? "
Nguyễn Vi lấy từ trong túi ra một hộp kính sát tròng, rồi cô cười, nói: " Chứ tôi lừa cậu làm gì chứ? "
" Trời ơi! Hóa ra những điều kia đều là sự thật! "
" Đương nhiên là thật rồi. Nếu không phải lúc trước tôi được giải nhất phần thi khoa học tự nhiên toàn tỉnh, được bên cảnh sát đặc biệt mời tới, thì bằng thị lực của tôi, giờ tôi đã không phải là đội phó Nguyễn của các cậu. "
Trong lòng Bạch Phàm âm thầm bật ngón tay cái lên, từ giờ phút này, Nguyễn Vi chính là thần tượng số một trong lòng cậu.
" Nhưng mà đội phó Nguyễn, người cô nhắc tới là ai vậy? Có thể giới thiệu cho tôi quen người đó không? Người tốt như thế, chắc không phải là thiên sứ chứ? "
Ánh mắt Nguyễn Vi nhìn về phía xa, cô không chú ý tới Trương Ức An luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô: " Cậu ấy tên là Trương Tiểu Minh, trên thế giới này chỉ có tôi là quen cậu ấy thôi. Bởi vì cậu ấy là mặt trời của tôi, vì có cậu ấy, nên mới có tôi của hiện tại. "
Giờ phút này, cho dù có Leonardo Da Vinci* ở đây, chắc ông ấy cũng không thể miêu tả hết được sự phức tạp trong ánh mắt anh. Cảm động, vui mừng, khổ sở, bi thương,...
Leonardo Da Vinci: ( 1452-1519) Ông là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhạc sĩ, bác sĩ, kỹ sư, nhà giải phẫu, nhà sáng tạo và triết học tự nhiên. Ông được coi là một thiên tài toàn năng người Ý. Ông sống ở giữa thế kỷ XV – đầu thế kỷ XVI.
Trương Ức An rất hối hận vì ngay từ đầu anh đã không nói cho Nguyễn Vi biết, từ bây giờ trở đi, anh tuyệt đối không thể để lộ thân phận Trương Tiểu Minh. Giờ Trương Ức An cũng cảm thấy thật may mắn vì anh không để cô nhận ra, bởi vì chỉ cần như thế, cô có thể vui vẻ mà sống.
Còn giờ anh, chỉ có yên lặng làm một người bạn bên cạnh Nguyễn Vi, Trương Ức An cũng không quan tâm.
***
Ba ngày sau đã là cuối tuần, Nguyễn Vi thực sự thực hiện lời hứa của mình.
" Tiếc là Bạch Phàm bị thầy cậu ấy gọi đi, hôm qua cậu ấy còn nhắc mãi về bữa lẩu này. " Nguyễn Vi vừa đi vừa cảm thán một câu.
" Thiếu một người cũng chẳng sao, vừa lúc tôi ăn được thêm mấy miếng thịt. " Lý Bình Uy không quan tâm tới điều đó lắm, vì thế mà mọi người được một trận cười.
Trương Ức An yên lặng nhìn mọi người cười đùa, Nguyễn Vi cũng rất vui vẻ.
Bởi vì Trương Ức An không ăn được đồ cay, nên Nguyễn Vi đặc biệt lấy cho anh một bát nước chấm không cay.
Ăn rồi, anh ngạc nhiên phát hiện ra, hóa ra ăn lẩu lại ngon như vậy.
Thật sự là ăn rất ngon, ngon tới nỗi khiến người ta muốn khóc.
" Đội phó Nguyễn, sao đằng kia lại có người vừa ăn lẩu vừa khóc thế? "
Lý Bình Uy khó hiểu, mọi người nghe vậy cũng quay đầu nhìn lại, ở đó có một chàng trai trẻ tuổi đang một mình ăn lẩu.
Hắn cứ liều mạng gắp thịt bò lên ăn, vừa ăn, nước mắt vừa rơi đầy mặt.
Là quá cay sao? Hay là bởi vì lẩu quá ngon?
Không một ai biết nguyên nhân cả.
Nhưng Nguyễn Vi và Trương Ức An nhớ rõ, ngày đó người con trai ấy, đã khóc rất lâu.
Lúc Nguyễn Vi và Trương Ức An chạy tới nơi, dưới tòa nhà đã có tới mấy trăm người vây quanh xem. Hơn nữa, có vẻ mọi người đều đang giơ cao di động của mình lên quay, giống như bọn họ có tới ba con mắt, bọn họ đang ngồi xem một trận bóng rất xuất sắc, và giờ họ chỉ cần đợi giây phút cao trào nhất.
Vừa đi ra khỏi thang máy, cả Trương Ức An và Nguyễn Vi đều dồn hết tốc lực vào chạy như điên. Mãi cho tới khi hai người họ lên tới sân thượng, đập vào mắt hai người họ là bóng lưng mảnh mai yếu ớt của cô gái đó.
" Doãn Thu. " Nguyễn Vi nhẹ giọng gọi cô gái đó một tiếng, giống như là cô sợ nếu mình nói to quá sẽ dọa chú chim nhỏ trên cành cây bay đi mất.
Doãn Thu quay người lại nhìn, nước mắt ướt đẫm làm cản trở tầm nhìn của cô, nhưng cô vẫn có thể lờ mờ nhìn ra được dáng người Nguyễn Vi.
" Đội phó Nguyễn, cô đã tới rồi. "
" Đúng vậy, tôi đã tới rồi. Cô cũng tới đây đi, được không? Có gì thì hai người chúng ta từ từ nói. "
Doãn Thu mỉm cười, cô lắc đầu. Nước mắt giống như những ngôi sao lướt qua trên mặt cô.
" Đội phó Nguyễn, thực ra tôi chỉ muốn hỏi cô một chút thôi. Tôi không hại chết Chu Tư Vũ, đúng không? "
Nguyễn Vi thử đi tới gần Doãn Thu, nhưng cô ấy lại nhận ra hành động của cô. Lập tức Doãn Thu lui ra phía sau ba bước, Nguyễn Vi liền đứng im tại chỗ.
" Đương nhiên không phải! Hung thủ thật sự là Lữ Triệu Long, chuyện này không liên quan gì tới cô cả. Mà cô biết không, Doãn Thu? Lữ Triệu Long vì trốn tránh tội lỗi của mình mà tự sát, cô an toàn rồi, mau quay về đây, đừng làm điều gì dại dột. "
Phản ứng đầu tiên của Doãn Thu sau khi nghe xong là giật mình, rồi sắc mặt Doãn Thu hơi cử động, nước mắt như vỡ đê mà thi nhau chảy xuống.
" Thật tốt quá, tên khốn nạn đó đã chết rồi, còn giờ thì tới lượt tôi. "
Thấy Doãn Thu sắp nhảy xuống, Nguyễn Vi nhất thời hoảng loạn, trong lúc đó cô bỗng nhớ ra một cái tên: " Chu Tư Vũ!! "
" Doãn Thu, cô còn nhớ Tư Vũ không? "
" Tư Vũ? " Đột nhiên, sắc mặt Doãn Thu trở nên hoảng hốt, trong nháy mắt, cô như thấy Chu Tư Vũ xuất hiện trước mặt mình: " Tôi rất muốn xin lỗi cô ấy, những người đó nói đúng, tôi mới là hung thủ hại chết Tư Vũ, tôi có tội, tôi đáng chết. "
" Không! Doãn Thu, cô phải biết rằng, cô không phải là người sai! Cô biết, Chu Tư Vũ cũng biết, chỉ có những người đó là không biết gì thôi, cô không nên vì bọn họ mà từ bỏ cuộc sống của mình, không đáng đâu. "
Đột nhiên, Doãn Thu che miệng khóc nấc lên, cả người cô ấy run rẩy vì khóc nấc lên, dường như những người đang xem cũng đang thổn thức.
" Đội phó Nguyễn, thật ra tôi rất sợ hãi. Tôi cũng rất sợ chết, tôi cũng không phải loại người tốt đẹp gì nhưng tôi không giết người, vì sao bọn họ lại đối xử với tôi như vậy? Vì cái gì chứ? "
" Tôi thật sự không muốn chết, tôi không muốn chết. Nhưng, tôi không sống nổi nữa. "
Doãn Thu nói xong câu cuối cùng, cô cảm thấy cả người như mất hết sức lực. Nhưng mà, trong khoảng khắc cô chuẩn bị nhảy xuống, cô lại nghe thấy tiếng Nguyễn Vi khóc.
Doãn Thu kinh ngạc quay đầu lại, cô thấy được trong mắt Nguyễn Vi toàn là nước mắt.
" Doãn Thu, cô hãy tin tôi, tin tôi đi, cô có thể sống được mà. "
" Không, đội phó Nguyễn, chúng ta là người ở hai thế giới khác nhau. Cô không hiểu được đâu, tôi thật sự không sống nổi nữa. "
Bỗng nhiên, Nguyễn Vi nín khóc, cô nở nụ cười, tất cả mọi người trên sân thượng vì điều này mà kinh ngạc. Chỉ có Trương Ức An nãy giờ im lặng là siết chặt tay.
" Cô tin tôi đi, tôi biết đấy. "
" Tôi nói cho cô một bí mật nhé, thật ra trước kia tôi là người mù đấy, cô biết người mù trên thế giới này sẽ thế nào không? "
" Khi cô là một người mù, dù là ban ngày hay ban đêm đều không khác gì nhau, thế giới mà cô nhìn thấy đều là một màu đen. Cô không nhìn thấy ánh sáng, cũng không nhìn thấy thế giới này, nhưng cô có thể có một đôi tai rất nhạy, nghe được tiếng tim người khác đập, còn lại mọi thứ là màu đen. "
Ký ức đó dường như đã bị cô che đậy rất lâu rồi, Nguyễn Vi thiếu chút nữa thì không đứng thẳng dậy được, cô như nhìn thấy một cô gái bé nhỏ đang ngồi trong góc, cô bé đó đang khóc.
***
Vì sao Nguyễn Vi bị mù? Mẹ cô là người chế thuốc cho công ty thực nghiệm, ngày đó, bởi vì người giúp việc nghỉ làm, mẹ cô không còn cách nào khác là mang cô tới phòng thí nghiệm cùng. Nguyễn Vi vì tò mò mà đụng vào các chất hóa học, không may, mắt cô bị bỏng.
Mẹ cô vì thế mà từ trước tới nay luôn tự trách, càng không cần phải nói, lúc đó bố cô đã tức giận như thế nào. Cứ một đêm lại một đêm, cô thường xuyên nghe thấy tiếng bố mẹ cãi nhau.
Nguyễn Vi rất sợ hãi, cô sợ bố mẹ mình sẽ rời xa nhau, cho nên lúc đó cô rất ngoan, cố gắng tỏ ra rằng mình bị mù nhưng không hề đau khổ chút nào. Cứ vui vẻ mà lấy lòng bố mẹ mình, còn sự đau khổ thì cứ giữ mãi trong lòng, cô sợ mình chỉ cần biểu lộ một chút thôi, gia đình sẽ tan vỡ.
Cho nên, khi đó bố mẹ Nguyễn Vi không biết, ở trường học cô bị bắt nạt nhiều như thế nào. Nhưng chuyện này cô không thể nói cho ai hết, cô biết, chỉ cần một việc không ổn thôi nó cũng có thể làm ngòi châm cho vụ nổ cuối cùng, vì thế cô lựa chọn giấu đi.
Nguyễn Vi cũng từng đưa ra ý kiến là tạm nghỉ học, nhưng đôi mắt của cô để chữa khỏi thì mất tới hai năm, hai năm sau cô mới có thể tiếp thu việc phẫu thuật mắt. Trong hai năm đó đương nhiên cô không thể suốt ngày ngồi đợi ở trong nhà được, cho nên lúc cô đưa ra ý kiến đó bố mẹ cô chỉ nghĩ là cô lười biếng không muốn đi học.
Mỗi ngày, khi mẹ Nguyễn Vi đưa Nguyễn Vi tới trường, cô đều ôm thật chặt cổ mẹ mình. Nhưng khi đó mẹ cô không biết, cô một mực không chịu buông bà ra, là vì cô sợ hãi.
***
" Những người đó đã làm gì với cô? " Cả người Doãn Thu run bần bật.
" Đối với một người không có năng lực phản kháng, một thứ đồ chơi, bọn họ có thể làm gì với tôi đây? "
Nguyễn Vi cười cười hỏi lại, Doãn Thu vì khiếp sợ mà há hốc miệng ra, không nói được lời nào.
" Tâm con người là một màu đen, tôi đã luôn nghĩ như vậy, còn có ý muốn chết đi, nhưng sau đó tôi lại gặp một người. " Nguyễn Vi nói tới đây, giọng nói có chút nghẹn ngào, nhưng vẻ tươi cười trên mặt cô vẫn không biến mất: " Tôi vĩnh viễn nợ người đó một lời cảm ơn, là cậu ấy khiến tôi hiểu rõ, thế giới này không chỉ có một màu đen, cậu ấy khiến tôi cảm nhận được ánh sáng và sự ấm áp. Cho nên, cô có thể tin tưởng tôi như thế không? "
" Xin cô hãy nghĩ cho cuộc sống của mình, tôi có thể chống đỡ được, cô cũng có thể. "
Doãn Thu có chút do dự mà nhìn Nguyễn Vi, quả thật Nguyễn Vi luôn đắm mình trong ánh mặt trời. Doãn Thu chậm rãi đứng lên, những bước đi của cô thật giống như một đứa trẻ đang tập đi, cô tập tễnh đi về phía Nguyễn Vi, cuối cùng cô ngã vào trong lòng Nguyễn Vi.
" Tin tưởng tôi, sẽ sống được. "
Doãn Thu nghe loáng thoáng mấy từ cuối cùng của Nguyễn Vi xong, lập tức rơi vào hôn mê.
Trên sân thượng, mọi người dần dần tản đi, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Bạch Phàm, Trương Ức An và Nguyễn Vi.
Bạch Phàm khiếp sợ nhìn về phía Nguyễn Vi, do dự một lúc lâu cậu mới có dũng khí hỏi: " Đội phó Nguyễn, những điều vừa rồi cô nói là thật sao? "
Nguyễn Vi lấy từ trong túi ra một hộp kính sát tròng, rồi cô cười, nói: " Chứ tôi lừa cậu làm gì chứ? "
" Trời ơi! Hóa ra những điều kia đều là sự thật! "
" Đương nhiên là thật rồi. Nếu không phải lúc trước tôi được giải nhất phần thi khoa học tự nhiên toàn tỉnh, được bên cảnh sát đặc biệt mời tới, thì bằng thị lực của tôi, giờ tôi đã không phải là đội phó Nguyễn của các cậu. "
Trong lòng Bạch Phàm âm thầm bật ngón tay cái lên, từ giờ phút này, Nguyễn Vi chính là thần tượng số một trong lòng cậu.
" Nhưng mà đội phó Nguyễn, người cô nhắc tới là ai vậy? Có thể giới thiệu cho tôi quen người đó không? Người tốt như thế, chắc không phải là thiên sứ chứ? "
Ánh mắt Nguyễn Vi nhìn về phía xa, cô không chú ý tới Trương Ức An luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô: " Cậu ấy tên là Trương Tiểu Minh, trên thế giới này chỉ có tôi là quen cậu ấy thôi. Bởi vì cậu ấy là mặt trời của tôi, vì có cậu ấy, nên mới có tôi của hiện tại. "
Giờ phút này, cho dù có Leonardo Da Vinci* ở đây, chắc ông ấy cũng không thể miêu tả hết được sự phức tạp trong ánh mắt anh. Cảm động, vui mừng, khổ sở, bi thương,...
Leonardo Da Vinci: ( 1452-1519) Ông là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhạc sĩ, bác sĩ, kỹ sư, nhà giải phẫu, nhà sáng tạo và triết học tự nhiên. Ông được coi là một thiên tài toàn năng người Ý. Ông sống ở giữa thế kỷ XV – đầu thế kỷ XVI.
Trương Ức An rất hối hận vì ngay từ đầu anh đã không nói cho Nguyễn Vi biết, từ bây giờ trở đi, anh tuyệt đối không thể để lộ thân phận Trương Tiểu Minh. Giờ Trương Ức An cũng cảm thấy thật may mắn vì anh không để cô nhận ra, bởi vì chỉ cần như thế, cô có thể vui vẻ mà sống.
Còn giờ anh, chỉ có yên lặng làm một người bạn bên cạnh Nguyễn Vi, Trương Ức An cũng không quan tâm.
***
Ba ngày sau đã là cuối tuần, Nguyễn Vi thực sự thực hiện lời hứa của mình.
" Tiếc là Bạch Phàm bị thầy cậu ấy gọi đi, hôm qua cậu ấy còn nhắc mãi về bữa lẩu này. " Nguyễn Vi vừa đi vừa cảm thán một câu.
" Thiếu một người cũng chẳng sao, vừa lúc tôi ăn được thêm mấy miếng thịt. " Lý Bình Uy không quan tâm tới điều đó lắm, vì thế mà mọi người được một trận cười.
Trương Ức An yên lặng nhìn mọi người cười đùa, Nguyễn Vi cũng rất vui vẻ.
Bởi vì Trương Ức An không ăn được đồ cay, nên Nguyễn Vi đặc biệt lấy cho anh một bát nước chấm không cay.
Ăn rồi, anh ngạc nhiên phát hiện ra, hóa ra ăn lẩu lại ngon như vậy.
Thật sự là ăn rất ngon, ngon tới nỗi khiến người ta muốn khóc.
" Đội phó Nguyễn, sao đằng kia lại có người vừa ăn lẩu vừa khóc thế? "
Lý Bình Uy khó hiểu, mọi người nghe vậy cũng quay đầu nhìn lại, ở đó có một chàng trai trẻ tuổi đang một mình ăn lẩu.
Hắn cứ liều mạng gắp thịt bò lên ăn, vừa ăn, nước mắt vừa rơi đầy mặt.
Là quá cay sao? Hay là bởi vì lẩu quá ngon?
Không một ai biết nguyên nhân cả.
Nhưng Nguyễn Vi và Trương Ức An nhớ rõ, ngày đó người con trai ấy, đã khóc rất lâu.