Chương 10: Can thiệp
Ly mơ màng không còn tỉnh táo nữa, nỗi kinh sợ đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô bé. Ly muốn hét lên nhưng không thở ra được rồi ngất lịm đi. Trước khi ngất, cô bé chỉ mơ hồ cảm nhận được có người bế thốc mình ra khỏi hồ nước, tấm vai rộng và vững chắc lắc lư bên cạnh đầu cô bé.
"Bố ư...?" Ly thầm nghĩ.
[...]
"Con ơi...con ơi..." Có tiếng mẹ Ly khóc gọi.
Ly khó nhọc mở mắt ra. Khung cảnh xung quanh rất quen thuộc: mùi hóa chất hăng hắc, những bức tường trắng toát, thành giường bằng sắt...
"Mẹ...mẹ...". Ly nhìn thấy mẹ đầu tiên. Mẹ cô bé đang ở ngay sát bên cạnh, khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Con đang ở đâu... thế này..." Ly khẽ lẩm bẩm trong miệng, cảm thấy khắp người đau nhức, choáng váng.
"Con cảm thấy sao rồi... Hả...?" Giọng bà An nghẹn lại đầy chua xót.
Từ đằng sau, giọng bố Ly vang lên: "Em cứ bình tĩnh, sao phải dồn dập con như thế... Để cho nó nghỉ ngơi... Định thần lại..."
Ly cau mày dần dần nhớ lại những khoảnh khắc kinh hoàng như vừa hiện diện ngay trước mắt mình. Trái tim cô bé hẫng một nhịp, toàn thân như lạnh toát. Ly nhìn xuống tay mình đang cắm ống truyền thì mới nhận ra mình đang ở trong bệnh viện chứ không phải ở trong nhà.
Nước mắt Ly tuôn ra giàn giụa. Cô bé khóc vì tưởng mình đã chết rồi. Không hiểu sao đến những giây phút cuối cùng lại có người cứu Ly. Bà An lấy bàn tay gầy guộc định lau nước mắt, vuốt tóc cho con gái. Vừa động vào má, Ly đã hét lên, cố gắng giơ tay chống cự. Bà An sững sờ, nhìn đứa con gái đang run rẩy trước mặt, cảm tưởng như không còn nhận ra con gái mình nữa.
Bà An bật khóc lên tức tưởi, luôn miệng kêu: "Con sao thế này hả Ly... Mẹ không biết phải làm gì nữa..."
[...]
Ngày hôm sau, bố của Ly đứng chờ ở bến xe gần nhà để đón một người quan trọng. Chiếc xe khách dừng lại ở bến xe, vài người bước xuống, sau cùng mới xuất hiện một người đàn ông cao mảnh khảnh, mặc bộ quần áo vải màu đen, ước chừng đâu khoảng 40 tuổi, đi theo sau là hai người đàn ông trung niên khoảng 50, 60 tuổi, thân hình mực thước, khỏe khoắn. Xuống xe xong, họ lúi húi dưới hầm xe lấy ra vài túi đồ nghề.
Bố của Ly chạy lại gần và hỏi: "Dạ... Xin cho hỏi... Ở đây có ai tên là Hòa không ạ?"
"Chính tôi đây". Người đàn ông mặc đồ đen xuống khi nãy cất tiếng.
Nghe vậy, bố của Ly mới xăm sắn nhảy vào tỏ ý muốn xếp đồ cho thầy. "Chào thầy ạ. Em là Tiến, bố cháu Ly mà hôm nay mời thầy qua xem đấy ạ... Giờ Ly đang trong viện, hôm trước có việc không hay xảy ra nên giờ cháu nó không có ở nhà. Gia đình muốn mời thầy gấp. Giờ em sẽ đưa thầy về nhà xem trước..."
"Con bé giờ sao rồi? Hôm trước tôi đã nghe mẹ cháu kể qua. Có vè như dạo này con bé còn bị tái phát nặng hơn."
"Vâng... Vợ chồng em cũng chủ quan quá. Hôm trước để cho nó tự đi về bằng xe buýt. Bố mẹ về nhà hết rồi mà chờ mãi không thấy con bé đâu. Vợ em chạy xuống nhà xe thì lại thấy xe đạp nó đã ở đấy rồi... Hai vợ chồng sục sạo chạy quanh tìm con thì thấy có người đưa nó về tới nhà trong tình trạng bất tỉnh, toàn thân ướt đẫm. May mà không bị thương nặng. Đang yên đang lành không hiểu sao con bé lại đi ra bờ hồ sau nhà..."
Người thầy tên Hòa đứng gật gù lắng nghe. Thầy bảo rằng sẽ xem xét qua mọi yếu tố có thể gây nên tình trạng này của cô bé. Bàn bạc xong, họ chuẩn bị di chuyển bằng xe của bố Ly và hai người xe ôm gần đó. Thầy Hòa có giới thiệu về hai người đàn ông trung niên đi cùng luôn là những trợ phép đắc lực của thầy trong nhiều năm qua.
Thầy Hòa từ trước tới giờ luôn bén duyên với những đứa trẻ Thái Dương hay có thể nói cách khác là những đứa trẻ đặc biệt có thể nhìn thấy vong hồn và bị vong hồn đeo bám. Dù không chủ định nhưng rất nhiều trường hợp thân chủ tìm đến thầy để giải quyết các vấn đề tâm linh kì dị trong gia đình mà trung tâm lại là những đứa trẻ. Cách đấy mấy năm, thầy đã giải quyết một vụ việc lớn ở một vùng quê gần phủ của thầy, nơi có một cậu bé tên Bảo đã bị quỷ câu dẫn, cả một đoàn vong hồn tới tìm, hút dần dương khí. Thầy luôn cố gắng hết sức để giúp những đứa trẻ đáng thương ấy thoát khỏi hiểm cảnh. Cũng chính vì thế nên tiếng lành đã đồn xa, những bậc phụ huynh luôn tìm tới thầy để mong thầy cứu giúp con mình.
Thầy Hòa được bố của Ly đưa tới tòa nhà. Vừa gần tới nơi, thầy đã cau mày nhăn mặt.
"Có vẻ kì lạ đấy... Không khác gì những vụ trước..." Thầy khẽ nói trong miệng.
Thầy bước vào sảnh tầng 1 cùng ba người còn lại. Đi đầu là bố Ly dẫn đường tới thang máy để lên tầng. Bước vào thang máy được một lúc, thầy Hòa bắt đầu chóng mặt đau đầu.
Cửa thang máy vừa mở vào tầng 11, thầy Hòa vội vã bước ra ngay, tìm cách vịn vào tường, thở dốc.
"Thầy sao thế ạ? Hay là do đi đường mệt quá?" Bố của Ly gặng hỏi.
Thầy Hòa xua xua tay: "Không... không sao... Tự nhiên vào đó thấy âm khí xung nên tôi bức bối khó chịu thôi... Tôi nói thực là, tòa nhà này không ổn chút nào. Ban đầu, tôi cứ nghĩ rằng trong gia đình nhà mình có ẩn khuất gì đó nên cô bé mới như vậy nhưng ngay từ khi bước vào, tòa nhà này đã âm u khó tả... Thôi, trước mắt cứ phải xem xét thêm."
Đoạn, thầy Hòa đứng thẳng dậy, vuốt phẳng gấu áo rồi bước tiếp. Đi dọc hành lang, thầy Hòa để ý thấy cửa sổ các căn hộ có treo những chiếc chuông gió. Thầy cảm thấy là lạ. Chà, chuông gió có tác dụng thông báo sự hiện diện của vong hồn mà? Sao ở đây đâu cũng treo vậy...
Bố của Ly mở khóa mời mọi người vào nhà, lập tức đi pha trà gừng.
"Mạn phép cho tôi đi xem phòng của cháu bé được không...?" Thầy Hòa đề nghị.
"Vâng.. vâng được ạ. Thầy cứ vào căn phòng ngay đằng đó, bên tay trái ấy thầy."
Thầy Hòa gật đầu rồi khẽ đẩy mở cánh cửa gỗ kêu lên kèn kẹt khe khẽ. Một luồng khí lạnh đang bao trùm, vẩn đục căn phòng này, phả vào tay thầy từ những giây phút đầu tiên. Thầy mạnh dạn đưa đôi mắt nhìn ra xung quanh, cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một thực thể ghê rợn nào đó nhưng không, tất cả trông hết sức bình thường ngoài việc không khí hết sức lạnh lẽo. Thầy mở tủ quần áo, nhìn xuống dưới gầm giường và trên trần nhà, sau đó áp tay vào từng bức vách để cảm nhận.
Xong xuôi, thầy nhanh chóng bước ra ngoài.
Bố của Ly mời thầy tách trà gừng nóng trong thời tiết đang dần trở lạnh. Thầy Hòa đón lấy, lặng lẽ nhấp môi trầm ngâm.
"Thưa thầy... Thầy có thấy điều gì bất ổn trong căn nhà này không ạ? Thú thực với thầy, ở khu nhà trước đây gia đình em ở cũng đã có sự lạ. Đột nhiên con bé thấy ảo giác và nói năng điên loạn, thần trí không ổn định sau một vụ tai nạn nhỏ. Vì tưởng khu nhà đấy bất ổn nên gia đình em đã cố gắng chuyển gấp trong vòng vài tháng để mong con có thể bình thường trở lại. Thế nhưng mà về đây chưa được bao nhiêu lâu thì đã... Bố mẹ cháu rất khổ tâm thầy ạ. Nếu như thầy đã nói khu nhà này không ổn thì có lẽ vợ chồng em đã lại lựa chọn sai rồi. Hồi đấy vợ chồng em chưa biết đến thầy thì có mời một thầy phong thủy về xem hướng nhà và địa thế. Tất cả đều ổn, thậm chí là tốt, không có vấn đề gì nên mới quyết định..."
Thầy Hòa thở dài, ngập ngừng nói: "Thật ra, anh phải hiểu là mọi sự trong thế gian này đều như những thỏi nam châm có lực hút. Khi xảy ra tương tác bất thường thì phải do cả hai phía hút lẫn nhau. Khu nhà phải có vấn đề thì mới động chạm tới con gái anh và ngược lại, con gái anh phải có gì đặc biệt thì mới phản ứng khác thường so với những người khác. Muốn điều này được giải quyết triệt để thì phải giải quyết từ phía con gái anh, là thỏi nam châm hút đến những rắc rối. Nếu chỉ giải quyết vấn đề ngoại cảnh thì đến một lúc nào đó, một thỏi nam châm khác sẽ lại làm phiền tới con gái anh thôi...Tôi văn vẻ không hay, chỉ biết nói như vậy cho anh hiểu... Để khẳng định chính xác hơn, tôi vẫn cần gặp trực tiếp cô bé."
"Tức... tức là khu nhà này có vấn đề... chứ không phải riêng căn hộ này hả thầy...?"
"Đúng thế... căn nguyên không xuất phát từ căn hộ này. Anh cho tôi hỏi, căn hộ kế cận ngay bên tay trái này là của ai? Có gì bất thường không...?"
Ông Tiến nghe thầy Hòa hỏi thì bất chợt sa sầm mặt mày, run rẩy nói: "Vâng... Mới gần đây có một vụ gia đình đâm nhau ở bên đó. Người vợ bất chợt nổi điên rồi đâm chồng mình. Còn thường trước đó em hay nghe vợ bảo rằng căn hộ đó chẳng mấy ai thuê được lâu, người ta cứ ở vài tháng là chuyển đi... Nhưng em thấy vô căn cứ nên cũng chẳng để ý lắm..."
"Đâm nhau... có chết người à?"
"Không thầy ạ... Người chồng được cứu kịp thời nên không sao... Cô vợ thì bị đưa đi đâu ấy em cũng không nhớ rõ. Tóm lại bây giờ căn hộ đó bỏ trống. Thầy thấy có gì bất thường sao?"
"Ha... Tôi thấy có luồng oán khí mạnh ngay sát căn phòng cô bé, có lẽ xuất phát từ bên căn hộ đó chứ không phải từ đây. Nhưng để dụ nó ra thì phải dùng cách nào đó, chứ bây giờ cũng không thể đột nhập vào ấy được nhỉ, phải không?"
"Thế... thế cơ ạ... Thảo nào... Vâng, mọi sự thế nào thầy cứ bảo ạ. Vợ chồng em cũng vái tứ phương rồi, đủ loại thuốc thang trị liệu mà con bé đâu có đỡ. Thầy thấy được vấn đề mấu chốt thì chúng em mừng quá..." Giọng ông Tiến vẫn còn chút hồ nghi xen lẫn run sợ nhưng vẫn phải trông cậy vào người thầy này.
Thầy Hòa quay sang nói với hai người đàn ông trung niên đi cùng mình nãy giờ đang ngồi uống trà.
"Chú ơi, tí nữa nhờ cậu Tiến đây đẫn đi mua cho cháu một hình nhân nữ lớn. Ít đồ lễ như mọi lần nhé. Quan trọng là phải chuẩn bị đủ muối tinh...Chiều nay cháu sẽ ngồi niệm..."
"Ừ rồi." Hai người đàn ông gật đầu đáp chắc nịch như những người cộng sự đáng tin cậy.
Đến chiều tối hôm ấy thì mọi người chuẩn bị xong đồ đạc. Thầy Hòa cùng với hai người đàn ông sắp xếp bày biện mọi thứ trong chính căn phòng ngủ của Ly. Hình nhân nữ to gần như người thật được đặt giữa giường. Thầy Hòa nhờ bố Ly mặc cho hình nhân đó bộ quần áo ngủ mà Ly vẫn chưa kịp giặt treo trên mắc áo. Xung quanh chân giường, thầy Hòa rải một đống muối trắng tinh, đều đặn, không chỗ nào thưa hơn chỗ nào. Bốn đầu giường, thầy cắm bốn ngọn nến đen, dưới gầm giường còn đặt một chân đốt tinh dầu nhè nhẹ. Dưới chân giường, hai người đàn ông trung niên đặt một đĩa hoa quả, bánh kẹo với chiếc lon gạo cắm hương. Họ dự định chờ đợi một điều gì đó vào đêm nay. Bố Ly sau khi đón con trai về đã dẹp gọn bàn ghế phòng khách, trải hai tấm nệm và chăn gối mời các thầy ngủ.
Thầy Hòa bảo với bố Ly: "Đêm nay anh với thằng bé cứ ở trong phòng ngủ như bình thường, việc còn lại cứ để tôi lo, nửa đêm nghe tiếng động không được sang. Đừng lo lắng cũng đừng hồ nghi gì cả. Ma quỷ ngửi thấy nỗi sợ hãi rất rõ rệt đấy..."
Bố Ly gật đầu dù không hiểu gì. Anh vẫn phải cố gắng duy trì nếp sống, đảm bảo sức khỏe còn làm việc và lo cho con gái. Ngày mai anh còn phải vào viện thay ca cho mẹ Ly đi làm. Mấy ngày nữa con bé khỏe hơn sẽ được xuất viện. Anh dự định sẽ đưa con bé sang nhà ông bà ngoại ở tạm. Dù vậy, trong lòng anh vẫn có chút không yên tâm khi để ba người lạ mặt ở trong nhà của mình.
Đêm hôm ấy, hai người trợ pháp ngủ ngoài phòng khách, chỉ có một mình thầy Hòa ngồi trong phòng của Ly, ngay trước vạch muối. Tay thầy cầm tràng hạt xanh, miệng lẩm nhẩm liên tục những câu chú. Tinh dầu đã được đốt lên, nến và hương đã được thắp. Giờ chỉ cần chờ đợi, như những lần trước thầy vẫn luôn chờ những con quỷ tìm đến những đứa trẻ Thái Dương này.
Tòa nhà chìm dần vào im lặng khi màn đêm tịch mịch buông xuống. Thầy Hòa nhắm mắt cảm nhận mọi sự chuyển động. Dù đã rất khuya nhưng đâu đó vẫn vang lên tiếng lạch cạch, tiếng kéo bàn ghế không ngớt vọng xuống, tiếng bước chân loẹt quẹt ngoài hành lang, toàn những âm thanh dị thường. Có vẻ như khi con người đi ngủ mới là dịp cho những điều khác sống dậy.
Khoảng đâu hai giờ sáng. Một làn gió từ đâu thốc đến trong căn phòng kín khiến những ngọn nến cháy gần hết bắt đầu lập lòe chớp tắt. Từ xa xa vẳng lại tiếng chuông gió lanh canh không ngừng. Thầy Hòa mở căng đôi mắt sáng, tay vẫn không ngừng niệm chú, nhìn thẳng về phía trước. Có một nguồn oán khí đang trỗi dậy. Nó sẽ xuất hiện từ đâu...?
Tiếng thì thầm của một người phụ nữ ngày càng lớn vọng ra từ phía bên kia bức tường phòng Ly.
"Con ơi...sao con không nghe lời mẹ... Này... À..à... này..."
Bất chợt, một thứ gì đó chui ra từ bức tường bên trái, một cánh tay dài khẳng khiu, dài đến mức kì dị chồi ra, vươn tới phía hình nhân đang nằm. Tim thầy Hòa như bị bóp nghẹt lại. Từng mấy mươi năm làm nghề, thầy vẫn thấy mọi cảnh vật trước mắt không sao đoán trúng được.
Bàn tay ấy sờ vào mặt hình nhân, nắn bóp, vuốt ve. Nó sờ lên phía ngực hình nhân để tìm gì đó. Rồi như nhận ra điều gì, giọng người phụ nữ đang thầm thì ấy im bặt.
Phù...
Tất cả những ngọn nến trong phòng bị thổi tắt. Thầy Hòa đứng trân trân trong bóng tối, nín thở.
Có thứ gì đó đang tới.
"Bố ư...?" Ly thầm nghĩ.
[...]
"Con ơi...con ơi..." Có tiếng mẹ Ly khóc gọi.
Ly khó nhọc mở mắt ra. Khung cảnh xung quanh rất quen thuộc: mùi hóa chất hăng hắc, những bức tường trắng toát, thành giường bằng sắt...
"Mẹ...mẹ...". Ly nhìn thấy mẹ đầu tiên. Mẹ cô bé đang ở ngay sát bên cạnh, khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Con đang ở đâu... thế này..." Ly khẽ lẩm bẩm trong miệng, cảm thấy khắp người đau nhức, choáng váng.
"Con cảm thấy sao rồi... Hả...?" Giọng bà An nghẹn lại đầy chua xót.
Từ đằng sau, giọng bố Ly vang lên: "Em cứ bình tĩnh, sao phải dồn dập con như thế... Để cho nó nghỉ ngơi... Định thần lại..."
Ly cau mày dần dần nhớ lại những khoảnh khắc kinh hoàng như vừa hiện diện ngay trước mắt mình. Trái tim cô bé hẫng một nhịp, toàn thân như lạnh toát. Ly nhìn xuống tay mình đang cắm ống truyền thì mới nhận ra mình đang ở trong bệnh viện chứ không phải ở trong nhà.
Nước mắt Ly tuôn ra giàn giụa. Cô bé khóc vì tưởng mình đã chết rồi. Không hiểu sao đến những giây phút cuối cùng lại có người cứu Ly. Bà An lấy bàn tay gầy guộc định lau nước mắt, vuốt tóc cho con gái. Vừa động vào má, Ly đã hét lên, cố gắng giơ tay chống cự. Bà An sững sờ, nhìn đứa con gái đang run rẩy trước mặt, cảm tưởng như không còn nhận ra con gái mình nữa.
Bà An bật khóc lên tức tưởi, luôn miệng kêu: "Con sao thế này hả Ly... Mẹ không biết phải làm gì nữa..."
[...]
Ngày hôm sau, bố của Ly đứng chờ ở bến xe gần nhà để đón một người quan trọng. Chiếc xe khách dừng lại ở bến xe, vài người bước xuống, sau cùng mới xuất hiện một người đàn ông cao mảnh khảnh, mặc bộ quần áo vải màu đen, ước chừng đâu khoảng 40 tuổi, đi theo sau là hai người đàn ông trung niên khoảng 50, 60 tuổi, thân hình mực thước, khỏe khoắn. Xuống xe xong, họ lúi húi dưới hầm xe lấy ra vài túi đồ nghề.
Bố của Ly chạy lại gần và hỏi: "Dạ... Xin cho hỏi... Ở đây có ai tên là Hòa không ạ?"
"Chính tôi đây". Người đàn ông mặc đồ đen xuống khi nãy cất tiếng.
Nghe vậy, bố của Ly mới xăm sắn nhảy vào tỏ ý muốn xếp đồ cho thầy. "Chào thầy ạ. Em là Tiến, bố cháu Ly mà hôm nay mời thầy qua xem đấy ạ... Giờ Ly đang trong viện, hôm trước có việc không hay xảy ra nên giờ cháu nó không có ở nhà. Gia đình muốn mời thầy gấp. Giờ em sẽ đưa thầy về nhà xem trước..."
"Con bé giờ sao rồi? Hôm trước tôi đã nghe mẹ cháu kể qua. Có vè như dạo này con bé còn bị tái phát nặng hơn."
"Vâng... Vợ chồng em cũng chủ quan quá. Hôm trước để cho nó tự đi về bằng xe buýt. Bố mẹ về nhà hết rồi mà chờ mãi không thấy con bé đâu. Vợ em chạy xuống nhà xe thì lại thấy xe đạp nó đã ở đấy rồi... Hai vợ chồng sục sạo chạy quanh tìm con thì thấy có người đưa nó về tới nhà trong tình trạng bất tỉnh, toàn thân ướt đẫm. May mà không bị thương nặng. Đang yên đang lành không hiểu sao con bé lại đi ra bờ hồ sau nhà..."
Người thầy tên Hòa đứng gật gù lắng nghe. Thầy bảo rằng sẽ xem xét qua mọi yếu tố có thể gây nên tình trạng này của cô bé. Bàn bạc xong, họ chuẩn bị di chuyển bằng xe của bố Ly và hai người xe ôm gần đó. Thầy Hòa có giới thiệu về hai người đàn ông trung niên đi cùng luôn là những trợ phép đắc lực của thầy trong nhiều năm qua.
Thầy Hòa từ trước tới giờ luôn bén duyên với những đứa trẻ Thái Dương hay có thể nói cách khác là những đứa trẻ đặc biệt có thể nhìn thấy vong hồn và bị vong hồn đeo bám. Dù không chủ định nhưng rất nhiều trường hợp thân chủ tìm đến thầy để giải quyết các vấn đề tâm linh kì dị trong gia đình mà trung tâm lại là những đứa trẻ. Cách đấy mấy năm, thầy đã giải quyết một vụ việc lớn ở một vùng quê gần phủ của thầy, nơi có một cậu bé tên Bảo đã bị quỷ câu dẫn, cả một đoàn vong hồn tới tìm, hút dần dương khí. Thầy luôn cố gắng hết sức để giúp những đứa trẻ đáng thương ấy thoát khỏi hiểm cảnh. Cũng chính vì thế nên tiếng lành đã đồn xa, những bậc phụ huynh luôn tìm tới thầy để mong thầy cứu giúp con mình.
Thầy Hòa được bố của Ly đưa tới tòa nhà. Vừa gần tới nơi, thầy đã cau mày nhăn mặt.
"Có vẻ kì lạ đấy... Không khác gì những vụ trước..." Thầy khẽ nói trong miệng.
Thầy bước vào sảnh tầng 1 cùng ba người còn lại. Đi đầu là bố Ly dẫn đường tới thang máy để lên tầng. Bước vào thang máy được một lúc, thầy Hòa bắt đầu chóng mặt đau đầu.
Cửa thang máy vừa mở vào tầng 11, thầy Hòa vội vã bước ra ngay, tìm cách vịn vào tường, thở dốc.
"Thầy sao thế ạ? Hay là do đi đường mệt quá?" Bố của Ly gặng hỏi.
Thầy Hòa xua xua tay: "Không... không sao... Tự nhiên vào đó thấy âm khí xung nên tôi bức bối khó chịu thôi... Tôi nói thực là, tòa nhà này không ổn chút nào. Ban đầu, tôi cứ nghĩ rằng trong gia đình nhà mình có ẩn khuất gì đó nên cô bé mới như vậy nhưng ngay từ khi bước vào, tòa nhà này đã âm u khó tả... Thôi, trước mắt cứ phải xem xét thêm."
Đoạn, thầy Hòa đứng thẳng dậy, vuốt phẳng gấu áo rồi bước tiếp. Đi dọc hành lang, thầy Hòa để ý thấy cửa sổ các căn hộ có treo những chiếc chuông gió. Thầy cảm thấy là lạ. Chà, chuông gió có tác dụng thông báo sự hiện diện của vong hồn mà? Sao ở đây đâu cũng treo vậy...
Bố của Ly mở khóa mời mọi người vào nhà, lập tức đi pha trà gừng.
"Mạn phép cho tôi đi xem phòng của cháu bé được không...?" Thầy Hòa đề nghị.
"Vâng.. vâng được ạ. Thầy cứ vào căn phòng ngay đằng đó, bên tay trái ấy thầy."
Thầy Hòa gật đầu rồi khẽ đẩy mở cánh cửa gỗ kêu lên kèn kẹt khe khẽ. Một luồng khí lạnh đang bao trùm, vẩn đục căn phòng này, phả vào tay thầy từ những giây phút đầu tiên. Thầy mạnh dạn đưa đôi mắt nhìn ra xung quanh, cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một thực thể ghê rợn nào đó nhưng không, tất cả trông hết sức bình thường ngoài việc không khí hết sức lạnh lẽo. Thầy mở tủ quần áo, nhìn xuống dưới gầm giường và trên trần nhà, sau đó áp tay vào từng bức vách để cảm nhận.
Xong xuôi, thầy nhanh chóng bước ra ngoài.
Bố của Ly mời thầy tách trà gừng nóng trong thời tiết đang dần trở lạnh. Thầy Hòa đón lấy, lặng lẽ nhấp môi trầm ngâm.
"Thưa thầy... Thầy có thấy điều gì bất ổn trong căn nhà này không ạ? Thú thực với thầy, ở khu nhà trước đây gia đình em ở cũng đã có sự lạ. Đột nhiên con bé thấy ảo giác và nói năng điên loạn, thần trí không ổn định sau một vụ tai nạn nhỏ. Vì tưởng khu nhà đấy bất ổn nên gia đình em đã cố gắng chuyển gấp trong vòng vài tháng để mong con có thể bình thường trở lại. Thế nhưng mà về đây chưa được bao nhiêu lâu thì đã... Bố mẹ cháu rất khổ tâm thầy ạ. Nếu như thầy đã nói khu nhà này không ổn thì có lẽ vợ chồng em đã lại lựa chọn sai rồi. Hồi đấy vợ chồng em chưa biết đến thầy thì có mời một thầy phong thủy về xem hướng nhà và địa thế. Tất cả đều ổn, thậm chí là tốt, không có vấn đề gì nên mới quyết định..."
Thầy Hòa thở dài, ngập ngừng nói: "Thật ra, anh phải hiểu là mọi sự trong thế gian này đều như những thỏi nam châm có lực hút. Khi xảy ra tương tác bất thường thì phải do cả hai phía hút lẫn nhau. Khu nhà phải có vấn đề thì mới động chạm tới con gái anh và ngược lại, con gái anh phải có gì đặc biệt thì mới phản ứng khác thường so với những người khác. Muốn điều này được giải quyết triệt để thì phải giải quyết từ phía con gái anh, là thỏi nam châm hút đến những rắc rối. Nếu chỉ giải quyết vấn đề ngoại cảnh thì đến một lúc nào đó, một thỏi nam châm khác sẽ lại làm phiền tới con gái anh thôi...Tôi văn vẻ không hay, chỉ biết nói như vậy cho anh hiểu... Để khẳng định chính xác hơn, tôi vẫn cần gặp trực tiếp cô bé."
"Tức... tức là khu nhà này có vấn đề... chứ không phải riêng căn hộ này hả thầy...?"
"Đúng thế... căn nguyên không xuất phát từ căn hộ này. Anh cho tôi hỏi, căn hộ kế cận ngay bên tay trái này là của ai? Có gì bất thường không...?"
Ông Tiến nghe thầy Hòa hỏi thì bất chợt sa sầm mặt mày, run rẩy nói: "Vâng... Mới gần đây có một vụ gia đình đâm nhau ở bên đó. Người vợ bất chợt nổi điên rồi đâm chồng mình. Còn thường trước đó em hay nghe vợ bảo rằng căn hộ đó chẳng mấy ai thuê được lâu, người ta cứ ở vài tháng là chuyển đi... Nhưng em thấy vô căn cứ nên cũng chẳng để ý lắm..."
"Đâm nhau... có chết người à?"
"Không thầy ạ... Người chồng được cứu kịp thời nên không sao... Cô vợ thì bị đưa đi đâu ấy em cũng không nhớ rõ. Tóm lại bây giờ căn hộ đó bỏ trống. Thầy thấy có gì bất thường sao?"
"Ha... Tôi thấy có luồng oán khí mạnh ngay sát căn phòng cô bé, có lẽ xuất phát từ bên căn hộ đó chứ không phải từ đây. Nhưng để dụ nó ra thì phải dùng cách nào đó, chứ bây giờ cũng không thể đột nhập vào ấy được nhỉ, phải không?"
"Thế... thế cơ ạ... Thảo nào... Vâng, mọi sự thế nào thầy cứ bảo ạ. Vợ chồng em cũng vái tứ phương rồi, đủ loại thuốc thang trị liệu mà con bé đâu có đỡ. Thầy thấy được vấn đề mấu chốt thì chúng em mừng quá..." Giọng ông Tiến vẫn còn chút hồ nghi xen lẫn run sợ nhưng vẫn phải trông cậy vào người thầy này.
Thầy Hòa quay sang nói với hai người đàn ông trung niên đi cùng mình nãy giờ đang ngồi uống trà.
"Chú ơi, tí nữa nhờ cậu Tiến đây đẫn đi mua cho cháu một hình nhân nữ lớn. Ít đồ lễ như mọi lần nhé. Quan trọng là phải chuẩn bị đủ muối tinh...Chiều nay cháu sẽ ngồi niệm..."
"Ừ rồi." Hai người đàn ông gật đầu đáp chắc nịch như những người cộng sự đáng tin cậy.
Đến chiều tối hôm ấy thì mọi người chuẩn bị xong đồ đạc. Thầy Hòa cùng với hai người đàn ông sắp xếp bày biện mọi thứ trong chính căn phòng ngủ của Ly. Hình nhân nữ to gần như người thật được đặt giữa giường. Thầy Hòa nhờ bố Ly mặc cho hình nhân đó bộ quần áo ngủ mà Ly vẫn chưa kịp giặt treo trên mắc áo. Xung quanh chân giường, thầy Hòa rải một đống muối trắng tinh, đều đặn, không chỗ nào thưa hơn chỗ nào. Bốn đầu giường, thầy cắm bốn ngọn nến đen, dưới gầm giường còn đặt một chân đốt tinh dầu nhè nhẹ. Dưới chân giường, hai người đàn ông trung niên đặt một đĩa hoa quả, bánh kẹo với chiếc lon gạo cắm hương. Họ dự định chờ đợi một điều gì đó vào đêm nay. Bố Ly sau khi đón con trai về đã dẹp gọn bàn ghế phòng khách, trải hai tấm nệm và chăn gối mời các thầy ngủ.
Thầy Hòa bảo với bố Ly: "Đêm nay anh với thằng bé cứ ở trong phòng ngủ như bình thường, việc còn lại cứ để tôi lo, nửa đêm nghe tiếng động không được sang. Đừng lo lắng cũng đừng hồ nghi gì cả. Ma quỷ ngửi thấy nỗi sợ hãi rất rõ rệt đấy..."
Bố Ly gật đầu dù không hiểu gì. Anh vẫn phải cố gắng duy trì nếp sống, đảm bảo sức khỏe còn làm việc và lo cho con gái. Ngày mai anh còn phải vào viện thay ca cho mẹ Ly đi làm. Mấy ngày nữa con bé khỏe hơn sẽ được xuất viện. Anh dự định sẽ đưa con bé sang nhà ông bà ngoại ở tạm. Dù vậy, trong lòng anh vẫn có chút không yên tâm khi để ba người lạ mặt ở trong nhà của mình.
Đêm hôm ấy, hai người trợ pháp ngủ ngoài phòng khách, chỉ có một mình thầy Hòa ngồi trong phòng của Ly, ngay trước vạch muối. Tay thầy cầm tràng hạt xanh, miệng lẩm nhẩm liên tục những câu chú. Tinh dầu đã được đốt lên, nến và hương đã được thắp. Giờ chỉ cần chờ đợi, như những lần trước thầy vẫn luôn chờ những con quỷ tìm đến những đứa trẻ Thái Dương này.
Tòa nhà chìm dần vào im lặng khi màn đêm tịch mịch buông xuống. Thầy Hòa nhắm mắt cảm nhận mọi sự chuyển động. Dù đã rất khuya nhưng đâu đó vẫn vang lên tiếng lạch cạch, tiếng kéo bàn ghế không ngớt vọng xuống, tiếng bước chân loẹt quẹt ngoài hành lang, toàn những âm thanh dị thường. Có vẻ như khi con người đi ngủ mới là dịp cho những điều khác sống dậy.
Khoảng đâu hai giờ sáng. Một làn gió từ đâu thốc đến trong căn phòng kín khiến những ngọn nến cháy gần hết bắt đầu lập lòe chớp tắt. Từ xa xa vẳng lại tiếng chuông gió lanh canh không ngừng. Thầy Hòa mở căng đôi mắt sáng, tay vẫn không ngừng niệm chú, nhìn thẳng về phía trước. Có một nguồn oán khí đang trỗi dậy. Nó sẽ xuất hiện từ đâu...?
Tiếng thì thầm của một người phụ nữ ngày càng lớn vọng ra từ phía bên kia bức tường phòng Ly.
"Con ơi...sao con không nghe lời mẹ... Này... À..à... này..."
Bất chợt, một thứ gì đó chui ra từ bức tường bên trái, một cánh tay dài khẳng khiu, dài đến mức kì dị chồi ra, vươn tới phía hình nhân đang nằm. Tim thầy Hòa như bị bóp nghẹt lại. Từng mấy mươi năm làm nghề, thầy vẫn thấy mọi cảnh vật trước mắt không sao đoán trúng được.
Bàn tay ấy sờ vào mặt hình nhân, nắn bóp, vuốt ve. Nó sờ lên phía ngực hình nhân để tìm gì đó. Rồi như nhận ra điều gì, giọng người phụ nữ đang thầm thì ấy im bặt.
Phù...
Tất cả những ngọn nến trong phòng bị thổi tắt. Thầy Hòa đứng trân trân trong bóng tối, nín thở.
Có thứ gì đó đang tới.