Chương 8: Cẩn mật
Những cái chết xảy ra liên tiếp với cư dân khu nhà CK2 khiến bầu không khí của cả tòa nhà chìm trong ảm đạm não nề. Bố mẹ của Ly trở nên u buồn thấy rõ. Họ mong chờ chuyển chỗ ở gấp để cho con gái có thể sống thoải mái và vui vẻ hơn, thế nhưng có vẻ một lần nữa họ lại mắc sai lầm. Ly nghe mẹ gọi điện cho bà ngoại, bà ngoại có an ủi rằng, sống chết có số, ở đâu mà chẳng có người này người kia ra đi, lo lắng cho con cái chu toàn là được, nhà mới ở chưa được bao lâu...
Cũng may là trong khoảng thời gian khó khăn ấy, cô bé tên Thanh thi thoảng vẫn sang tìm Ly vào buổi chiều để chơi với Ly, lần nào qua, Thanh cũng tặng Ly hai nhành hoa đinh hương tím. Ly đều cắm vào chiếc lọ nhỏ, để trên bàn học. Có vẻ như loài hoa này để được rất lâu, hương thơm nhè nhẹ, đã hơn một tuần rồi mà vẫn mơn mởn, chỉ hơi héo đi một chút.
Ly tâm sự với Thanh rằng giờ đây cô bé rất sợ đi qua khu nghĩa địa trên con đường qua nhà của Thanh vì hôm đó cô bé đã nhìn thấy những ảo giác đáng sợ, Ly nghĩ nói ra cũng chẳng ai tin. Thanh bảo:
"Tớ tin cậu. Nhưng mà cậu đừng nhìn vào những người phụ nữ đó nữa, nếu lần sau cậu trông thấy họ, cậu coi như không nhìn thấy nhé."
"Vậy à... Thế thì họ là ai?"
"Tớ cũng không biết... Nhưng nếu cậu thấy sợ thế thì nhìn vào làm gì nữa..." Thanh nói.
Thanh hẹn Ly thứ Tư hàng tuần qua tòa nhà nhỏ trên đường Ly đi học để đón Thanh đi cùng. Một phần để cho Ly bớt sợ, một phần vì hôm đó Thanh không có ai đưa đi học. Thế là sau đó, đều đều vào thứ Tư hàng tuần, Ly qua đưa Thanh đi. Hai cô bé chia tay trước khi Ly lên xe buýt tới trường, sau đó Thanh sẽ đi bộ vào trường cấp hai của cô bé gần đó. Có Thanh bên cạnh, Ly cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều. Hai cô bé ngày càng thân thiết, hơn cả lũ bạn Ly mới quen khi về khu nhà này. Sau vụ việc của Xuân, không đứa nào dám nói với nhau câu gì. Có những khoảng cách, bí mật vô hình giữa những đứa trẻ mà không ai dám mở lời ra. Nhưng có lẽ Ly là bị dày vò nhất. Đã bao nhiêu lần cô bé mơ thấy hình ảnh cuối cùng của Xuân, hoảng loạn, khóc lóc ở trong chiếc thang máy đang đi lên đi xuống liên tục, thế nhưng Ly không cách nào lại gần để cứu Xuân ra được. Ngày hôm ấy, sự thật như thế nào chỉ có Ly là biết rõ nhất, cảm nhận rõ nhất.
Bây giờ, ban quản lý tòa nhà đã ra quyết định giờ giới nghiêm là 10 rưỡi tối, sớm hơn so với thông thường nửa tiếng. Trước giờ lệnh giới nghiêm không rõ ràng, chỉ biết là khoảng 11 giờ các bác bảo vệ sẽ sắp xếp xong hết mọi thứ, đóng cửa chớp hầm xe và hạn chế tối đa các loại xe ra vào, trừ ai có việc gấp và ô tô cần đi lại. Giờ đây sẽ có loa nhắc vào lúc 10 giờ hơn, nhắc các hộ gia đình kiểm tra cửa nả, khóa kĩ, không ra ngoài vào hành lang sau 11 giờ, không gây tiếng động lớn, ca hát bật nhạc làm phiền tới sự nghỉ ngơi của những gia đình xung quanh. Một số hộ gia đình cảm thấy giờ giấc như vậy quả thực có chút gò bó nhưng sau cùng tất cả đều thống nhất. Âu cũng là vì khu vực xung quanh vẫn còn hẻo lánh, an ninh chưa cao nên tốt nhất về nhà sớm để đảm bảo an toàn, tránh các tai nạn đáng tiếc và kẻ xấu rình mò. Ban quản lí cũng phân công các chú bác bảo vệ và cô lao công đi tuần vào khoảng thời gian đó để nhắc nhở. Bản thân Ly thấy ban quản lý có vẻ như khắt khe quá. Có những hôm bố phải đi làm về muộn, xin xỏ mãi mới được vào, mẹ cứ phải xuống, lục đa lục đục suốt.
Hai tuần sau đó mọi chuyện đã lắng đi thì bỗng nhiên tòa chung cư đổi người lao công mới. Bà Thơm, người phụ nữ đã từng dẫn Ly về tận nhà của mình đã xin nghỉ và biến mất trong vòng một đêm.
Sáng hôm đấy mẹ Ly đưa em trai Ly đi học thì bắt gặp người phụ nữ đang lau hành lang ở phía ngoài cửa nhà. Bà An mới cất tiếng: "Ơ chào bác? Bác là người mới ạ? Bác Thơm đâu ạ?"
Người phụ nữ đó nói: "Vâng... Tôi là người mới. Bà Thơm nghỉ rồi. Sắp tới chắc cũng phải thuê thêm người thôi, chứ một mình tôi làm không xuể... Chào cô nhé!"
Lí do thực sự bà Thơm nghỉ không cư dân nào biết lí do là gì, thế nhưng giữa những người bảo vệ khu nhà thì lại kháo nhau.
"Bà ấy đi ngay vào lúc sáng sớm, không ai nhìn thấy, đồ đạc còn nguyên, ở trên gối còn để lại mảnh giấy ghi nguệch ngoạc: "Nó đã thoát ra ngoài. Thực sự đã thoát ra..." Họ nhìn nhau một cách sợ hãi. Sự thật đằng sau như thế nào họ còn hiểu rõ hơn...
Ngày chủ nhật, bố đón Ly về nhà sau buổi học thêm thì thấy mẹ đang lúi húi quét dọn nhà cửa, tổng vệ sinh cuối tuần. Bố mẹ bảo hai chị em tự dọn dẹp đồ chơi và góc học tập của mình để giúp đỡ bố mẹ. Ly vào xếp gọn đống sách vở bày bừa trên bàn thì nhận ra lọ hoa tử đinh hương cô bé cắm đã không còn đâu nữa.
"Mẹ ơi! Mẹ!" Ly gọi í ới. "Lọ hoa của con đâu rồi mẹ?"
"Lọ hoa nào cơ?". Mẹ Ly đáp
"Lọ hoa con cắm trên bàn học ấy."
"À... Để lâu rồi còn gì, không dọn đi mất vệ sinh. Mẹ dọn đi rồi."
"Mẹ để kệ con! Lần sau kệ con dọn, con thay nước là được mà. " Ly tức giận, tiếc mất lọ hoa đẹp. Thôi, lần sau Ly sẽ nhờ Thanh hái cho bó hoa khác vậy.
Tối hôm ấy, Ly nằm ngủ bên phòng mình như thường lệ, đến nửa đêm Ly tỉnh giấc bởi cảm giác ngột ngạt khó thở.
"Hmmm...hmmm" Ly cố gắng hít thở nhưng không được, cảm giác như có thứ gì đó đang chặn ngang mũi mình.
Dần dần tỉnh lại khỏi cơn mơ mộng mị, Ly nhận ra đang có bàn tay vuốt ve qua khuôn mặt của mình. Hóa ra là mẹ.
"Mẹ... mẹ, dừng lại đi, con khó thở lắm." Ly lẩm bẩm trong miệng. Cô bé ngái ngủ. Bình thường mẹ chỉ sang vuốt má, đắp chăn cho Ly, sao hôm nay lại vuốt ve nhiều như vậy?
"Hihii..." Có tiếng cười khe khẽ vang lên.
Bàn tay của mẹ vẫn đang vuốt ngang khuôn mặt của Ly, không hề dừng lại. Ly bèn chầm chậm mở mắt ra.
Ở cạnh giường, cả hai bên đều không có ai đứng, không có mẹ. Bàn tay đó vẫn đang chạm vào mặt Ly. Bàn tay ấy có bộ móng tay dài, quắt queo, vươn ra từ phía trên đầu Ly.
Ly nhồm ngay dậy, người lạnh toát.
Từ bức tường phía đầu giường Ly, một cánh tay dài, khẳng khiu đang vươn ra, khua khoắng.
"Lại đây... Lại đây...". Giọng nói thì thầm từ bức tường bên kia như thể có ai đang ngồi ngay bên cạnh đó.
Bằng tất cả sức lực, Ly hét lên thật to. "Mẹ ơi! Cứu connnn.....! Mẹ..." rồi luống cuống chạy thật nhanh ra khỏi phòng, òa khóc vì quá sợ hãi. Cánh cửa phòng bố mẹ bật mở, mẹ Ly đứng ngay ngưỡng cửa, vừa tỉnh giấc vì tiếng thét của con gái, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Mẹ ơi...hu hu... Cứu con... cứu con..." Ly lao chầm vào lòng của mẹ, khóc lên nức nở, người run lẩy bẩy.
"Có chuyện gì thế con? Gặp ác mộng sao? Bình tĩnh, bình tĩnh..." Mẹ Ly vỗ lưng con gái. Ở bên trong phòng, ánh đèn bàn bật lên, bố Ly cũng nghe tiếng hét đã lục đục ngồi dậy.
"Con...con... nhìn thấy... cánh tay từ phía tường... mọc ra..."
"Cái gì cơ?" Mẹ Ly không nghe rõ trong tiếng nức nở của con gái.
"Có cánh tay... mọc ra từ phía tường phòng con... huhu... Con sợ lắm rồi."
Bà An cau mày thở dài. "Con lại gặp ác mộng hả?"
"Không mẹ ơi...Có thật mà..."
Bà An bước phăm phăm sang hướng cửa phòng Ly ở bên đối diện. Ly túm áo mẹ gào lên: "Đừng mẹ ơi! Ghê lắm!"
Bà An nhất quyết bước sang phòng Ly, giương tay bật đèn lên. Căn phòng hiện ra rõ ràng trong ánh đèn điện. Bà An không thấy có điều gì bất thường ở đây cả.
"Con làm mẹ thấy ghê quá. Làm gì có gì..."
"Có thật mà mẹ ơi. Con nhìn thấy rành rành. Bình thường đợt trước mẹ sang thăm con vào buổi đêm con biết mà. Nhưng lần này lạ lắm. Nó cứ vuốt ngang mũi làm con khó thở... Con mở mắt ra thì thấy..." Ly nói vọng ra trả lời mẹ.
"Mẹ á? Mẹ có sang thăm con vào buổi đêm nào đâu..." Bà An thắc mắc.
"Có mà mẹ... thi thoảng đợt trước buổi đêm mẹ có sang vuốt má, đắp chăn cho con mà... Đợt này thì không thấy nữa, tự nhiên hôm nay... " Ly run rẩy.
"Không... Mẹ còn phải trông em... Đêm ngủ mệt, đâu có thức được mà sang..."
Câu trả lời của bà An làm Ly vô cùng sợ hãi. Vậy, vậy thì, bàn tay trước giờ luôn làm vậy với Ly là...là ai?
Mẹ Ly bảo cô bé bình tĩnh trở về phòng ngủ nhưng Ly vô cùng hoảng loạn không dám về phòng ngủ nữa. Cô bé cảm giác như những sự kiện kì lạ từ khu nhà cũ cho đến bây giờ vẫn chưa thực sự buông tha mình. Nó đang trở về ám ảnh Ly một lần nữa.
Thấy con gái cương quyết, bà An đành phải mang theo con dao đặt dưới gối Ly rồi dỗ dành cô bé về phòng ngủ, đêm ấy bà đành phải ngủ với con cho con đỡ sợ. Bà nằm lo lắng không biết có phải căn bệnh cũ của Ly lại tái phát không, hay thực sự có vấn đề gì? Dạo gần đây nhiều việc xui xẻo xảy ra ở khu nhà này quá, hay là con bé bị ảnh hưởng...? Sang tuần, có lẽ bà phải đi mời thầy giỏi một chuyến xem thế nào.
Sau đêm hôm đó, tâm trạng của Ly bị ảnh hưởng rất nhiều. Cô bé trở nên sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng đêm hôm ấy. Mẹ Ly còn khẳng định ban đêm chưa từng sang xem con ngủ... Vậy thì... vậy thì trước giờ...
Mấy đêm liền tiếp đó, Ly đều xin mẹ sang ngủ cùng. Cô bé muốn gặp Thanh để chia sẻ những gì mình đã trải qua vì chỉ có mình Thanh tin tưởng cô bé. Từ thái độ của mẹ, Ly biết rằng mẹ không tin, còn hồ nghi nhiều điều.
Vậy nhưng đúng lịch hẹn vào sáng thứ Tư tuần đó, Ly chờ Thanh ở điểm hẹn mọi khi nhưng không thấy cô bé đâu. Chờ một lúc thấy sắp muộn giờ xe buýt qua nên Ly đành đạp xe đi, trong lòng không khỏi thắc mắc. Ly cũng quên xin số điện thoại bàn của Thanh, vì vậy nên có bận gì hai đứa cũng không liên lạc được với nhau. Những ngày sau đó, Thanh cũng không thấy qua nhà Ly chơi khiến Ly cảm thấy buồn bã, giờ người duy nhất lắng nghe cô bé cũng không có ở đây. Không biết Thanh ốm hay bị sao nữa... Thanh đã qua nhà Ly tầm 6, 7 lần rồi mà Ly chưa lên thăm nhà Thanh lần nào. Ly ở trong nhà một mình thấy rất sợ, cứ ngồi thu lu ngoài phòng khách, bật hết đèn điện trong nhà lên, tiếng tivi cũng bật lớn để át đi nỗi sợ.
Mẹ sẽ không ngủ với Ly lâu được, cô bé sẽ lại phải chống chọi với nỗi sợ hãi một mình. Không biết cánh tay của thực thể đó là gì... Nó muốn gì ở Ly? Liệu Ly có nhìn nhầm hay không hay đó là một cơn ác mộng...?
Chỉ vài tuần sau đó, những sự hồ nghi của mẹ và Ly đã được kiểm chứng.
Cũng may là trong khoảng thời gian khó khăn ấy, cô bé tên Thanh thi thoảng vẫn sang tìm Ly vào buổi chiều để chơi với Ly, lần nào qua, Thanh cũng tặng Ly hai nhành hoa đinh hương tím. Ly đều cắm vào chiếc lọ nhỏ, để trên bàn học. Có vẻ như loài hoa này để được rất lâu, hương thơm nhè nhẹ, đã hơn một tuần rồi mà vẫn mơn mởn, chỉ hơi héo đi một chút.
Ly tâm sự với Thanh rằng giờ đây cô bé rất sợ đi qua khu nghĩa địa trên con đường qua nhà của Thanh vì hôm đó cô bé đã nhìn thấy những ảo giác đáng sợ, Ly nghĩ nói ra cũng chẳng ai tin. Thanh bảo:
"Tớ tin cậu. Nhưng mà cậu đừng nhìn vào những người phụ nữ đó nữa, nếu lần sau cậu trông thấy họ, cậu coi như không nhìn thấy nhé."
"Vậy à... Thế thì họ là ai?"
"Tớ cũng không biết... Nhưng nếu cậu thấy sợ thế thì nhìn vào làm gì nữa..." Thanh nói.
Thanh hẹn Ly thứ Tư hàng tuần qua tòa nhà nhỏ trên đường Ly đi học để đón Thanh đi cùng. Một phần để cho Ly bớt sợ, một phần vì hôm đó Thanh không có ai đưa đi học. Thế là sau đó, đều đều vào thứ Tư hàng tuần, Ly qua đưa Thanh đi. Hai cô bé chia tay trước khi Ly lên xe buýt tới trường, sau đó Thanh sẽ đi bộ vào trường cấp hai của cô bé gần đó. Có Thanh bên cạnh, Ly cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều. Hai cô bé ngày càng thân thiết, hơn cả lũ bạn Ly mới quen khi về khu nhà này. Sau vụ việc của Xuân, không đứa nào dám nói với nhau câu gì. Có những khoảng cách, bí mật vô hình giữa những đứa trẻ mà không ai dám mở lời ra. Nhưng có lẽ Ly là bị dày vò nhất. Đã bao nhiêu lần cô bé mơ thấy hình ảnh cuối cùng của Xuân, hoảng loạn, khóc lóc ở trong chiếc thang máy đang đi lên đi xuống liên tục, thế nhưng Ly không cách nào lại gần để cứu Xuân ra được. Ngày hôm ấy, sự thật như thế nào chỉ có Ly là biết rõ nhất, cảm nhận rõ nhất.
Bây giờ, ban quản lý tòa nhà đã ra quyết định giờ giới nghiêm là 10 rưỡi tối, sớm hơn so với thông thường nửa tiếng. Trước giờ lệnh giới nghiêm không rõ ràng, chỉ biết là khoảng 11 giờ các bác bảo vệ sẽ sắp xếp xong hết mọi thứ, đóng cửa chớp hầm xe và hạn chế tối đa các loại xe ra vào, trừ ai có việc gấp và ô tô cần đi lại. Giờ đây sẽ có loa nhắc vào lúc 10 giờ hơn, nhắc các hộ gia đình kiểm tra cửa nả, khóa kĩ, không ra ngoài vào hành lang sau 11 giờ, không gây tiếng động lớn, ca hát bật nhạc làm phiền tới sự nghỉ ngơi của những gia đình xung quanh. Một số hộ gia đình cảm thấy giờ giấc như vậy quả thực có chút gò bó nhưng sau cùng tất cả đều thống nhất. Âu cũng là vì khu vực xung quanh vẫn còn hẻo lánh, an ninh chưa cao nên tốt nhất về nhà sớm để đảm bảo an toàn, tránh các tai nạn đáng tiếc và kẻ xấu rình mò. Ban quản lí cũng phân công các chú bác bảo vệ và cô lao công đi tuần vào khoảng thời gian đó để nhắc nhở. Bản thân Ly thấy ban quản lý có vẻ như khắt khe quá. Có những hôm bố phải đi làm về muộn, xin xỏ mãi mới được vào, mẹ cứ phải xuống, lục đa lục đục suốt.
Hai tuần sau đó mọi chuyện đã lắng đi thì bỗng nhiên tòa chung cư đổi người lao công mới. Bà Thơm, người phụ nữ đã từng dẫn Ly về tận nhà của mình đã xin nghỉ và biến mất trong vòng một đêm.
Sáng hôm đấy mẹ Ly đưa em trai Ly đi học thì bắt gặp người phụ nữ đang lau hành lang ở phía ngoài cửa nhà. Bà An mới cất tiếng: "Ơ chào bác? Bác là người mới ạ? Bác Thơm đâu ạ?"
Người phụ nữ đó nói: "Vâng... Tôi là người mới. Bà Thơm nghỉ rồi. Sắp tới chắc cũng phải thuê thêm người thôi, chứ một mình tôi làm không xuể... Chào cô nhé!"
Lí do thực sự bà Thơm nghỉ không cư dân nào biết lí do là gì, thế nhưng giữa những người bảo vệ khu nhà thì lại kháo nhau.
"Bà ấy đi ngay vào lúc sáng sớm, không ai nhìn thấy, đồ đạc còn nguyên, ở trên gối còn để lại mảnh giấy ghi nguệch ngoạc: "Nó đã thoát ra ngoài. Thực sự đã thoát ra..." Họ nhìn nhau một cách sợ hãi. Sự thật đằng sau như thế nào họ còn hiểu rõ hơn...
Ngày chủ nhật, bố đón Ly về nhà sau buổi học thêm thì thấy mẹ đang lúi húi quét dọn nhà cửa, tổng vệ sinh cuối tuần. Bố mẹ bảo hai chị em tự dọn dẹp đồ chơi và góc học tập của mình để giúp đỡ bố mẹ. Ly vào xếp gọn đống sách vở bày bừa trên bàn thì nhận ra lọ hoa tử đinh hương cô bé cắm đã không còn đâu nữa.
"Mẹ ơi! Mẹ!" Ly gọi í ới. "Lọ hoa của con đâu rồi mẹ?"
"Lọ hoa nào cơ?". Mẹ Ly đáp
"Lọ hoa con cắm trên bàn học ấy."
"À... Để lâu rồi còn gì, không dọn đi mất vệ sinh. Mẹ dọn đi rồi."
"Mẹ để kệ con! Lần sau kệ con dọn, con thay nước là được mà. " Ly tức giận, tiếc mất lọ hoa đẹp. Thôi, lần sau Ly sẽ nhờ Thanh hái cho bó hoa khác vậy.
Tối hôm ấy, Ly nằm ngủ bên phòng mình như thường lệ, đến nửa đêm Ly tỉnh giấc bởi cảm giác ngột ngạt khó thở.
"Hmmm...hmmm" Ly cố gắng hít thở nhưng không được, cảm giác như có thứ gì đó đang chặn ngang mũi mình.
Dần dần tỉnh lại khỏi cơn mơ mộng mị, Ly nhận ra đang có bàn tay vuốt ve qua khuôn mặt của mình. Hóa ra là mẹ.
"Mẹ... mẹ, dừng lại đi, con khó thở lắm." Ly lẩm bẩm trong miệng. Cô bé ngái ngủ. Bình thường mẹ chỉ sang vuốt má, đắp chăn cho Ly, sao hôm nay lại vuốt ve nhiều như vậy?
"Hihii..." Có tiếng cười khe khẽ vang lên.
Bàn tay của mẹ vẫn đang vuốt ngang khuôn mặt của Ly, không hề dừng lại. Ly bèn chầm chậm mở mắt ra.
Ở cạnh giường, cả hai bên đều không có ai đứng, không có mẹ. Bàn tay đó vẫn đang chạm vào mặt Ly. Bàn tay ấy có bộ móng tay dài, quắt queo, vươn ra từ phía trên đầu Ly.
Ly nhồm ngay dậy, người lạnh toát.
Từ bức tường phía đầu giường Ly, một cánh tay dài, khẳng khiu đang vươn ra, khua khoắng.
"Lại đây... Lại đây...". Giọng nói thì thầm từ bức tường bên kia như thể có ai đang ngồi ngay bên cạnh đó.
Bằng tất cả sức lực, Ly hét lên thật to. "Mẹ ơi! Cứu connnn.....! Mẹ..." rồi luống cuống chạy thật nhanh ra khỏi phòng, òa khóc vì quá sợ hãi. Cánh cửa phòng bố mẹ bật mở, mẹ Ly đứng ngay ngưỡng cửa, vừa tỉnh giấc vì tiếng thét của con gái, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Mẹ ơi...hu hu... Cứu con... cứu con..." Ly lao chầm vào lòng của mẹ, khóc lên nức nở, người run lẩy bẩy.
"Có chuyện gì thế con? Gặp ác mộng sao? Bình tĩnh, bình tĩnh..." Mẹ Ly vỗ lưng con gái. Ở bên trong phòng, ánh đèn bàn bật lên, bố Ly cũng nghe tiếng hét đã lục đục ngồi dậy.
"Con...con... nhìn thấy... cánh tay từ phía tường... mọc ra..."
"Cái gì cơ?" Mẹ Ly không nghe rõ trong tiếng nức nở của con gái.
"Có cánh tay... mọc ra từ phía tường phòng con... huhu... Con sợ lắm rồi."
Bà An cau mày thở dài. "Con lại gặp ác mộng hả?"
"Không mẹ ơi...Có thật mà..."
Bà An bước phăm phăm sang hướng cửa phòng Ly ở bên đối diện. Ly túm áo mẹ gào lên: "Đừng mẹ ơi! Ghê lắm!"
Bà An nhất quyết bước sang phòng Ly, giương tay bật đèn lên. Căn phòng hiện ra rõ ràng trong ánh đèn điện. Bà An không thấy có điều gì bất thường ở đây cả.
"Con làm mẹ thấy ghê quá. Làm gì có gì..."
"Có thật mà mẹ ơi. Con nhìn thấy rành rành. Bình thường đợt trước mẹ sang thăm con vào buổi đêm con biết mà. Nhưng lần này lạ lắm. Nó cứ vuốt ngang mũi làm con khó thở... Con mở mắt ra thì thấy..." Ly nói vọng ra trả lời mẹ.
"Mẹ á? Mẹ có sang thăm con vào buổi đêm nào đâu..." Bà An thắc mắc.
"Có mà mẹ... thi thoảng đợt trước buổi đêm mẹ có sang vuốt má, đắp chăn cho con mà... Đợt này thì không thấy nữa, tự nhiên hôm nay... " Ly run rẩy.
"Không... Mẹ còn phải trông em... Đêm ngủ mệt, đâu có thức được mà sang..."
Câu trả lời của bà An làm Ly vô cùng sợ hãi. Vậy, vậy thì, bàn tay trước giờ luôn làm vậy với Ly là...là ai?
Mẹ Ly bảo cô bé bình tĩnh trở về phòng ngủ nhưng Ly vô cùng hoảng loạn không dám về phòng ngủ nữa. Cô bé cảm giác như những sự kiện kì lạ từ khu nhà cũ cho đến bây giờ vẫn chưa thực sự buông tha mình. Nó đang trở về ám ảnh Ly một lần nữa.
Thấy con gái cương quyết, bà An đành phải mang theo con dao đặt dưới gối Ly rồi dỗ dành cô bé về phòng ngủ, đêm ấy bà đành phải ngủ với con cho con đỡ sợ. Bà nằm lo lắng không biết có phải căn bệnh cũ của Ly lại tái phát không, hay thực sự có vấn đề gì? Dạo gần đây nhiều việc xui xẻo xảy ra ở khu nhà này quá, hay là con bé bị ảnh hưởng...? Sang tuần, có lẽ bà phải đi mời thầy giỏi một chuyến xem thế nào.
Sau đêm hôm đó, tâm trạng của Ly bị ảnh hưởng rất nhiều. Cô bé trở nên sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng đêm hôm ấy. Mẹ Ly còn khẳng định ban đêm chưa từng sang xem con ngủ... Vậy thì... vậy thì trước giờ...
Mấy đêm liền tiếp đó, Ly đều xin mẹ sang ngủ cùng. Cô bé muốn gặp Thanh để chia sẻ những gì mình đã trải qua vì chỉ có mình Thanh tin tưởng cô bé. Từ thái độ của mẹ, Ly biết rằng mẹ không tin, còn hồ nghi nhiều điều.
Vậy nhưng đúng lịch hẹn vào sáng thứ Tư tuần đó, Ly chờ Thanh ở điểm hẹn mọi khi nhưng không thấy cô bé đâu. Chờ một lúc thấy sắp muộn giờ xe buýt qua nên Ly đành đạp xe đi, trong lòng không khỏi thắc mắc. Ly cũng quên xin số điện thoại bàn của Thanh, vì vậy nên có bận gì hai đứa cũng không liên lạc được với nhau. Những ngày sau đó, Thanh cũng không thấy qua nhà Ly chơi khiến Ly cảm thấy buồn bã, giờ người duy nhất lắng nghe cô bé cũng không có ở đây. Không biết Thanh ốm hay bị sao nữa... Thanh đã qua nhà Ly tầm 6, 7 lần rồi mà Ly chưa lên thăm nhà Thanh lần nào. Ly ở trong nhà một mình thấy rất sợ, cứ ngồi thu lu ngoài phòng khách, bật hết đèn điện trong nhà lên, tiếng tivi cũng bật lớn để át đi nỗi sợ.
Mẹ sẽ không ngủ với Ly lâu được, cô bé sẽ lại phải chống chọi với nỗi sợ hãi một mình. Không biết cánh tay của thực thể đó là gì... Nó muốn gì ở Ly? Liệu Ly có nhìn nhầm hay không hay đó là một cơn ác mộng...?
Chỉ vài tuần sau đó, những sự hồ nghi của mẹ và Ly đã được kiểm chứng.