Chương 14
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã đến đợt kiểm tra 15 phút. Rồi kiểm tra 15 phút các môn vừa xong thì lại đến kiểm tra giữa kỳ, rồi kiểm tra cuối kỳ một.
Kết quả cuối kỳ một của Hạ An và Duy Khải rất tốt, cả hai đều được học sinh giỏi.
Bắt đầu vào học kỳ hai, mọi người trong lớp đều dâng cao tinh thần học tập, ai cũng đi học đúng giờ, làm bài tập đầy đủ.
Bởi vì lớp rất ngoan nên cũng ít bị giáo viên bộ môn phàn nàn hơn, mà ít bị giáo viên bộ môn phàn nàn thì đương nhiên là tiết sinh hoạt lớp nào cũng được cho về sớm hơn mấy lớp kia.
Muốn biết được ở trong trường lớp nào quậy thì cách đơn giản nhất chính là hãy nhìn vào tiết sinh hoạt lớp bữa thứ bảy.
Nếu lớp nào được cho về trước, chưa hết tiết mà nguyên đám ùn ùn chạy ra thì lớp đó là lớp ngoan. Giáo viên chủ nhiệm quá nhàn rỗi không có vụ gì để xử lý nên cho tụi nó về sớm.
Còn mà lớp nào đến sát giờ mới được cho về, thậm chí trống đánh rồi mà chủ nhiệm vẫn chưa cho về thì có thể chắc rằng lớp đó quậy đục nước của trường đó. Giáo viên chủ nhiệm chửi quá hăng cho nên chửi nguyên tiết, chửi hết tiết luôn mà vẫn không hề hay biết.
Thứ bảy tuần này vẫn không có gì đặc sắc, vẫn là một tiết sinh hoạt lớp giống như bao tuần.
Cô Thủy tổng kết lại tuần qua của lớp, sau đó thông báo một vấn đề vô cùng quan trọng.
" Để tạo điều kiện, cũng như là thêm một cánh cửa vào đại học cho các em thì nhà trường quyết định mở ra một lớp bồi dưỡng học sinh giỏi đi thi Olympic. Thời gian bồi dưỡng là trong vòng một năm, tức từ học kỳ hai năm lớp 10 đến học kỳ hai năm lớp 11 và đến hè lớp 11 những học sinh được trường bồi dưỡng sẽ có cơ hội được tham gia kỳ thi Olympic cấp quốc gia, nếu đoạt giải thì sẽ được đưa đi thi quốc tế. Và theo như thông tin cô tìm hiểu thì đối với học sinh đậu vòng cấp quốc gia, dù là giải nhất, nhì, ba hay giải khuyến khích đều sẽ được ưu tiên cộng điểm thi đại học. Còn đậu vòng quốc tế giải nhất, nhì hay ba sẽ được các trường đại học xét tuyển thẳng vào những ngành phù hợp với môn đạt giải. "
Cô quan sát lớp một chút rồi nói tiếp:" Về điều kiện tham gia lớp bồi dưỡng, chỉ cần học kỳ một vừa rồi các em được học sinh giỏi thì có thể đăng ký. Việc học trên lớp thì các em cứ yên tâm, nhà trường sẽ sắp xếp lịch học không trùng với lịch trên lớp. Đương nhiên là vừa học trên lớp rồi học thêm khoá bồi dưỡng này nữa thì chắc chắn sẽ rất cực, nhưng đây là nhà trường muốn tạo điều kiện cho các em. Mỗi chúng ta điều biết thi đại học là một kỳ thi vô cùng quan trọng, có thể nói là quyết định tương lai của mỗi người, nên chắc chắn cạnh tranh khốc liệt là điều sẽ xảy ra. Nếu các em có một, hai điểm cộng trong tay đã là một lợi thế vô cùng lớn so với những người khác rồi. Cô sẽ để các em suy nghĩ, từ đây đến thứ hai nếu ai muốn đăng ký thì nói với cô. "
Cô Thủy chợt nhớ ra điều gì đó liền nói:" À bạn Nguyễn Trần Duy Khải, cô có xem qua sơ yếu lý lịch mà trường cấp 2 của xem gửi lên trong đó có ghi là em từng đại giải nhất cuộc thi học sinh giỏi cấp quốc gia và cũng từng nằm trong đội tuyển Olympic toán của trường đó. Vậy lần này em có ý định đăng ký vào đội tuyển của trường mình không? "
Cô Thủy vừa dứt câu đã khiến mọi người trong lớp không khỏi trầm trồ về Duy Khải. Cả lớp không ai ngờ tới Duy Khải lại có cái sơ yếu lý lịch dữ dội đến như vậy.
Giải nhất cuộc thi học sinh giỏi cấp quốc gia, đâu phải ai cũng làm được.
Nhớ hồi đó, Duy Khải được mệnh danh là con cưng của thầy hiệu trưởng ở dưới cấp 2 mà, đến mức anh đánh nhau với bạn học cùng lớp mà vẫn không hề bị gì, vì có thầy hiệu trưởng bao che cho.
Hạ An mặc dù đã từng nghe Mỹ Linh kể qua vụ này rồi, nhưng bây giờ nghe lại vẫn cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Duy Khải từ từ đứng dậy, mọi ánh mắt trong lớp đều hướng về anh, ngay cả Hạ An ngồi kế bên cũng nhìn anh không hề chớp mắt.
Có một thằng bạn cùng bàn xuất sắc như vậy cũng cảm thấy tự hào lắm chứ bộ.
Anh nói:" Dạ thưa cô, em muốn đăng ký. "
Lần này anh muốn đăng ký một phần là vì Hạ An, còn một phần nữa anh cũng muốn tìm lại bản thân mình lúc xưa, quyết định không né tránh nữa.
Anh còn nhớ có một lần thầy Phong đã nói với anh rằng, bản thân anh cứ lười biếng, nhếch nhác như thế rồi sau này lớn lên có cảm thấy hối tiếc về khoảng thời gian thảm hại này của mình không? Đáng lý ra anh không phải là người như thế này. Đáng lý ra có thể ngẩn cao đầu nhìn người khác, chứ không phải ngày ngày đứng trên lớp cúi đầu xuống nói một câu " Em không thuộc bài, em không làm bài ".....Bây giờ đã lớn rồi, thì hãy suy nghĩ một cách chín chắn hơn đi! Đừng để sau này phải hối hận.
Khi nghe mấy câu của thầy anh chẳng cảm thấy gì, nói đúng hơn nó giống như là nước đổ đầu vịt, chẳng thấm được vô đâu cả.
Cũng bởi vì lúc trước anh chỉ có một mình, cảm thấy bản thân ra sao cũng được, thảm hại đến mức nào cũng không thành vấn đề.
Cho nên, ai khuyên gì cũng không nghe.
Nhưng từ khi có Hạ An bên cạnh, từ khi nhận ra bản thân mình rất thích Hạ An, anh lại cảm thấy mình không được nhếch nhác như vậy nữa.
Yêu một người cũng đồng nghĩa là phải có trách nhiệm với người đó nữa. Đây chính là lời khẳng định của một chàng thiếu niên trẻ, có vẻ lời nói này hơi trưởng thành hơn so với độ tuổi của anh.
Nhưng với anh thì không, sau những biến cố đau đớn trong quá khứ, anh trưởng thành hơn so với độ tuổi hiện tại của mình nhiều.
Anh tự biết, tại thời điểm bây giờ bản thân mình không thể lo cho Hạ An. Cả hai người đều đang sống nhờ tiền của cha mẹ làm ra, hiện tại anh không cho năng lực để cho cô một cuộc sống đầy đủ.
Nhưng anh sẽ nỗ lực từ bây giờ, sẽ không làm một Duy Khải lười biếng nữa, sẽ cố gắng từng ngày từng ngày để sau này có thể trở thành một người đàn ông mà Hạ An có thể dựa dẫm vào được, có thể cho cô cảm giác an tâm khi ở bên cạnh anh mà không phải sợ điều gì cả.
Còn nếu bản thân không thể cho cô một cuộc sống tốt, anh sẵn sàng từ bỏ để cô có thể đi tìm một người ưu tú hơn anh.
Đây chính là lời hứa của bản thân anh, chỉ một mình anh biết thôi.
Cô Thủy nghe vậy liền gật đầu:" Ừm, để cô lập danh sách. Các bạn khác, ai muốn đăng ký thì ở lại nói với cô, các bạn còn lại thì có thể về. "
Sau khi nghe cô nói xong thì cả lớp bắt đầu dọn tập sách vào cặp để đi về.
Duy Khải đang gom tập sách vào cặp thì quay qua nhìn cô bạn cùng bàn của mình, cười cười hỏi:" Hạ An, sao từ nãy đến giờ cậu cứ nhìn tôi hoài vậy? "
Anh để ý từ lúc đứng lên nói với cô về vụ đăng ký học bồi dưỡng thì Hạ An cứ nhìn anh mãi.
Anh nháy mắt với Hạ An một cái rồi nói tiếp:" Có phải là mê tôi rồi không? " Cái giọng điệu này thật giống như mấy tên trai đẹp thích đi chơi bời, thích đi gạ tình con gái nhà lành mà.
Hạ An nghe vậy liền giật bắn mình, xoay mặt sang chỗ khác né tránh ánh mắt của Duy Khải:" Tôi đâu có nhìn cậu. Cậu đừng nói tào lao! " Hai má của cô bây giờ đỏ như trái dâu tây.
Anh sát lại gần nói với cô:" Có thật là từ nãy giờ cậu không hề nhìn tôi? "
Tên thiếu niên đẹp trai nhưng xấu tính này nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng, lúng túng của cô mà lấy làm đắc ý lắm.
Duy Khải thấy vậy liền nhất quyết không thể tha, lần này lại cố tình đến gần cô bé ngốc kia thêm một chút nữa.
Anh thì thầm:" Cậu mê tôi đến mức độ nào rồi? "
Bây giờ thật sự đã gần nhau lắm rồi, chỉ chưa đầy một gang tay:" Khai thật đi! Biết đâu chừng tôi sẽ xem xét lại cho cậu. "
Hơi thở của Duy Khải rất nóng, trong phút chốc đã khiến cả người cô cảm thấy bỏng rát.
Hạ An đưa đôi mắt tròn xoe nhìn Duy Khải. Cái tên này bữa nay nói cái gì vậy? Có khi nào diễn vai người yêu nhập tâm quá cái nên...
Khúc sau đó Hạ An không dám nghĩ nữa.
Ngay lập tức, cô đã lấy tay bịt miệng Duy Khải lại, mặc dù anh ta đã không còn nói gì nữa, nhưng phải bịt miệng lại.
Cô hét lên:" Không có! " Rồi nhanh chóng xách cặp chạy ra khỏi lớp.
Duy Khải đứng tại chỗ cười cười nhưng không vội chạy theo, một hồi nữa thế nào cũng lại chỗ anh đòi anh chở cho về à.
Dù sao Hạ An đường nào cũng không thể chạy thoát khỏi anh được.
Kết quả cuối kỳ một của Hạ An và Duy Khải rất tốt, cả hai đều được học sinh giỏi.
Bắt đầu vào học kỳ hai, mọi người trong lớp đều dâng cao tinh thần học tập, ai cũng đi học đúng giờ, làm bài tập đầy đủ.
Bởi vì lớp rất ngoan nên cũng ít bị giáo viên bộ môn phàn nàn hơn, mà ít bị giáo viên bộ môn phàn nàn thì đương nhiên là tiết sinh hoạt lớp nào cũng được cho về sớm hơn mấy lớp kia.
Muốn biết được ở trong trường lớp nào quậy thì cách đơn giản nhất chính là hãy nhìn vào tiết sinh hoạt lớp bữa thứ bảy.
Nếu lớp nào được cho về trước, chưa hết tiết mà nguyên đám ùn ùn chạy ra thì lớp đó là lớp ngoan. Giáo viên chủ nhiệm quá nhàn rỗi không có vụ gì để xử lý nên cho tụi nó về sớm.
Còn mà lớp nào đến sát giờ mới được cho về, thậm chí trống đánh rồi mà chủ nhiệm vẫn chưa cho về thì có thể chắc rằng lớp đó quậy đục nước của trường đó. Giáo viên chủ nhiệm chửi quá hăng cho nên chửi nguyên tiết, chửi hết tiết luôn mà vẫn không hề hay biết.
Thứ bảy tuần này vẫn không có gì đặc sắc, vẫn là một tiết sinh hoạt lớp giống như bao tuần.
Cô Thủy tổng kết lại tuần qua của lớp, sau đó thông báo một vấn đề vô cùng quan trọng.
" Để tạo điều kiện, cũng như là thêm một cánh cửa vào đại học cho các em thì nhà trường quyết định mở ra một lớp bồi dưỡng học sinh giỏi đi thi Olympic. Thời gian bồi dưỡng là trong vòng một năm, tức từ học kỳ hai năm lớp 10 đến học kỳ hai năm lớp 11 và đến hè lớp 11 những học sinh được trường bồi dưỡng sẽ có cơ hội được tham gia kỳ thi Olympic cấp quốc gia, nếu đoạt giải thì sẽ được đưa đi thi quốc tế. Và theo như thông tin cô tìm hiểu thì đối với học sinh đậu vòng cấp quốc gia, dù là giải nhất, nhì, ba hay giải khuyến khích đều sẽ được ưu tiên cộng điểm thi đại học. Còn đậu vòng quốc tế giải nhất, nhì hay ba sẽ được các trường đại học xét tuyển thẳng vào những ngành phù hợp với môn đạt giải. "
Cô quan sát lớp một chút rồi nói tiếp:" Về điều kiện tham gia lớp bồi dưỡng, chỉ cần học kỳ một vừa rồi các em được học sinh giỏi thì có thể đăng ký. Việc học trên lớp thì các em cứ yên tâm, nhà trường sẽ sắp xếp lịch học không trùng với lịch trên lớp. Đương nhiên là vừa học trên lớp rồi học thêm khoá bồi dưỡng này nữa thì chắc chắn sẽ rất cực, nhưng đây là nhà trường muốn tạo điều kiện cho các em. Mỗi chúng ta điều biết thi đại học là một kỳ thi vô cùng quan trọng, có thể nói là quyết định tương lai của mỗi người, nên chắc chắn cạnh tranh khốc liệt là điều sẽ xảy ra. Nếu các em có một, hai điểm cộng trong tay đã là một lợi thế vô cùng lớn so với những người khác rồi. Cô sẽ để các em suy nghĩ, từ đây đến thứ hai nếu ai muốn đăng ký thì nói với cô. "
Cô Thủy chợt nhớ ra điều gì đó liền nói:" À bạn Nguyễn Trần Duy Khải, cô có xem qua sơ yếu lý lịch mà trường cấp 2 của xem gửi lên trong đó có ghi là em từng đại giải nhất cuộc thi học sinh giỏi cấp quốc gia và cũng từng nằm trong đội tuyển Olympic toán của trường đó. Vậy lần này em có ý định đăng ký vào đội tuyển của trường mình không? "
Cô Thủy vừa dứt câu đã khiến mọi người trong lớp không khỏi trầm trồ về Duy Khải. Cả lớp không ai ngờ tới Duy Khải lại có cái sơ yếu lý lịch dữ dội đến như vậy.
Giải nhất cuộc thi học sinh giỏi cấp quốc gia, đâu phải ai cũng làm được.
Nhớ hồi đó, Duy Khải được mệnh danh là con cưng của thầy hiệu trưởng ở dưới cấp 2 mà, đến mức anh đánh nhau với bạn học cùng lớp mà vẫn không hề bị gì, vì có thầy hiệu trưởng bao che cho.
Hạ An mặc dù đã từng nghe Mỹ Linh kể qua vụ này rồi, nhưng bây giờ nghe lại vẫn cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Duy Khải từ từ đứng dậy, mọi ánh mắt trong lớp đều hướng về anh, ngay cả Hạ An ngồi kế bên cũng nhìn anh không hề chớp mắt.
Có một thằng bạn cùng bàn xuất sắc như vậy cũng cảm thấy tự hào lắm chứ bộ.
Anh nói:" Dạ thưa cô, em muốn đăng ký. "
Lần này anh muốn đăng ký một phần là vì Hạ An, còn một phần nữa anh cũng muốn tìm lại bản thân mình lúc xưa, quyết định không né tránh nữa.
Anh còn nhớ có một lần thầy Phong đã nói với anh rằng, bản thân anh cứ lười biếng, nhếch nhác như thế rồi sau này lớn lên có cảm thấy hối tiếc về khoảng thời gian thảm hại này của mình không? Đáng lý ra anh không phải là người như thế này. Đáng lý ra có thể ngẩn cao đầu nhìn người khác, chứ không phải ngày ngày đứng trên lớp cúi đầu xuống nói một câu " Em không thuộc bài, em không làm bài ".....Bây giờ đã lớn rồi, thì hãy suy nghĩ một cách chín chắn hơn đi! Đừng để sau này phải hối hận.
Khi nghe mấy câu của thầy anh chẳng cảm thấy gì, nói đúng hơn nó giống như là nước đổ đầu vịt, chẳng thấm được vô đâu cả.
Cũng bởi vì lúc trước anh chỉ có một mình, cảm thấy bản thân ra sao cũng được, thảm hại đến mức nào cũng không thành vấn đề.
Cho nên, ai khuyên gì cũng không nghe.
Nhưng từ khi có Hạ An bên cạnh, từ khi nhận ra bản thân mình rất thích Hạ An, anh lại cảm thấy mình không được nhếch nhác như vậy nữa.
Yêu một người cũng đồng nghĩa là phải có trách nhiệm với người đó nữa. Đây chính là lời khẳng định của một chàng thiếu niên trẻ, có vẻ lời nói này hơi trưởng thành hơn so với độ tuổi của anh.
Nhưng với anh thì không, sau những biến cố đau đớn trong quá khứ, anh trưởng thành hơn so với độ tuổi hiện tại của mình nhiều.
Anh tự biết, tại thời điểm bây giờ bản thân mình không thể lo cho Hạ An. Cả hai người đều đang sống nhờ tiền của cha mẹ làm ra, hiện tại anh không cho năng lực để cho cô một cuộc sống đầy đủ.
Nhưng anh sẽ nỗ lực từ bây giờ, sẽ không làm một Duy Khải lười biếng nữa, sẽ cố gắng từng ngày từng ngày để sau này có thể trở thành một người đàn ông mà Hạ An có thể dựa dẫm vào được, có thể cho cô cảm giác an tâm khi ở bên cạnh anh mà không phải sợ điều gì cả.
Còn nếu bản thân không thể cho cô một cuộc sống tốt, anh sẵn sàng từ bỏ để cô có thể đi tìm một người ưu tú hơn anh.
Đây chính là lời hứa của bản thân anh, chỉ một mình anh biết thôi.
Cô Thủy nghe vậy liền gật đầu:" Ừm, để cô lập danh sách. Các bạn khác, ai muốn đăng ký thì ở lại nói với cô, các bạn còn lại thì có thể về. "
Sau khi nghe cô nói xong thì cả lớp bắt đầu dọn tập sách vào cặp để đi về.
Duy Khải đang gom tập sách vào cặp thì quay qua nhìn cô bạn cùng bàn của mình, cười cười hỏi:" Hạ An, sao từ nãy đến giờ cậu cứ nhìn tôi hoài vậy? "
Anh để ý từ lúc đứng lên nói với cô về vụ đăng ký học bồi dưỡng thì Hạ An cứ nhìn anh mãi.
Anh nháy mắt với Hạ An một cái rồi nói tiếp:" Có phải là mê tôi rồi không? " Cái giọng điệu này thật giống như mấy tên trai đẹp thích đi chơi bời, thích đi gạ tình con gái nhà lành mà.
Hạ An nghe vậy liền giật bắn mình, xoay mặt sang chỗ khác né tránh ánh mắt của Duy Khải:" Tôi đâu có nhìn cậu. Cậu đừng nói tào lao! " Hai má của cô bây giờ đỏ như trái dâu tây.
Anh sát lại gần nói với cô:" Có thật là từ nãy giờ cậu không hề nhìn tôi? "
Tên thiếu niên đẹp trai nhưng xấu tính này nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng, lúng túng của cô mà lấy làm đắc ý lắm.
Duy Khải thấy vậy liền nhất quyết không thể tha, lần này lại cố tình đến gần cô bé ngốc kia thêm một chút nữa.
Anh thì thầm:" Cậu mê tôi đến mức độ nào rồi? "
Bây giờ thật sự đã gần nhau lắm rồi, chỉ chưa đầy một gang tay:" Khai thật đi! Biết đâu chừng tôi sẽ xem xét lại cho cậu. "
Hơi thở của Duy Khải rất nóng, trong phút chốc đã khiến cả người cô cảm thấy bỏng rát.
Hạ An đưa đôi mắt tròn xoe nhìn Duy Khải. Cái tên này bữa nay nói cái gì vậy? Có khi nào diễn vai người yêu nhập tâm quá cái nên...
Khúc sau đó Hạ An không dám nghĩ nữa.
Ngay lập tức, cô đã lấy tay bịt miệng Duy Khải lại, mặc dù anh ta đã không còn nói gì nữa, nhưng phải bịt miệng lại.
Cô hét lên:" Không có! " Rồi nhanh chóng xách cặp chạy ra khỏi lớp.
Duy Khải đứng tại chỗ cười cười nhưng không vội chạy theo, một hồi nữa thế nào cũng lại chỗ anh đòi anh chở cho về à.
Dù sao Hạ An đường nào cũng không thể chạy thoát khỏi anh được.