Chương 44
Ngày thi tốt nghiệp ngày càng cận kề, bầu không khí ôn tập cũng vì thế mà căng thẳng hơn rất nhiều.
Giữa bầu không khí căng thẳng ấy, Duy Khải bất ngờ nhận được tin anh đã đậu giải trong cuộc thi Olympic quốc tế và đồng thời cũng nhận được thư tuyển thẳng vào một trường đại học rất có tiếng ở ngoài Hà Nội.
Bây giờ chỉ cần điểm thi tốt nghiệp của anh không có môn nào bị điểm liệt thì đã ăn chắc cái vé vào đại học này.
Rồi ngày thi cũng đến.
Học sinh lớp 12 trên khắp cả nước bắt đầu kỳ thi quan trọng nhất cuộc đời mình.
Kỳ thi diễn ra rất nhanh, chỉ trong 2 ngày.
Nhưng để đến được với 2 ngày quan trọng này thì đã cần đến 12 năm dài khổ luyện.
Làm bài thì Hạ An đều đợi hết thời gian mới nộp, không phải vì chưa làm xong mà là mỗi lần nộp bài sớm điều sẽ cảm thấy rất bất an trong lòng.
Khi vừa kết thúc xong một môn thi, đi ra đến cổng trường cô lại bắt gặp hình ảnh của một chàng thiếu niên đang đứng ở đó đợi cô.
Anh dang rộng vòng tay chờ ôm cô vào lòng.
Nhìn gương mặt đó, ánh mắt đó như thể đang muốn nói với cô rằng " Không sao đâu! Dù cậu có làm bài được hay không thì tôi luôn luôn sẽ ở bên cạnh của cậu. "
Liệu có ai đã trải qua cảm xúc này chưa?
Cái cảm xúc mà vừa bước ra khỏi phòng thi tốt nghiệp, dường như là mang một chút gì đó tiếc nuối vu vơ không rõ.
Nhất là cái khoảnh khắc nghe được từng hồi trống của môn thi cuối cùng vang lên.
Đó là cảm giác tiếc nuối vì không làm được bài thi?
Nhưng cũng có thể là cảm giác tiếc nuối vì chợt nhận ra rằng, thì ra 12 năm không dài nhưng ta đã tưởng tượng.
12 năm được làm học sinh, được nô đùa, được tinh nghịch đã qua thật rồi.
Chúng ta bây giờ đã là những đứa trẻ trưởng thành.
Không biết, có phải vì trong lòng bây giờ đang mang rất nhiều cảm xúc mà cô đột nhiên lại trở nên yếu đuối hơn thường ngày chăng?
Theo đó, bước chân ngày càng vội vã hơn, không suy nghĩ nhiều mà chạy đến ôm chầm lấy chàng thiếu niên ấy.
Anh khẽ vuốt ve mái tóc của cô, rồi nói:" Hạ An, mau về nhà thôi! Còn phải ăn mừng chúng ta đã kết thúc thời học sinh nữa. "
…
Ngày hôm sau, không còn là những ngày dậy sớm để cắp sách đến trường nữa.
Đã hết chạy đua với thời gian để học thuộc mấy cái công thức khó hiểu hay bài học đến tận chục trang giấy trắng, cũng chẳng cần thức đến tận khuya để giải mấy cái đề thi thử.
Nhưng dường như bầu không khí của những ngày đó vẫn còn lắng đọng lại xung quanh đây.
6 giờ sáng, đồng báo thức của Hạ An đã reo lên.
Hạ An mơ màng tỉnh dậy.
Nhìn xung quanh phòng vẫn còn cả đống sách vở, đề thi thử rải tứ tung, không chỉ của một mình cô mà còn có phần của Duy Khải nữa.
Vừa mới thi xong vẫn chưa kịp dọn dẹp nên trông rất bừa bộn.
Hà An ngồi suy nghĩ một chút, sau đó tắt báo thức rồi lại nằm xuống giường đánh thêm một giấc nữa.
Thi xong rồi thì thức sớm làm gì?
Nhất định phải ngủ nướng một giấc cho đã.
Còn người ở vách bên kia hình như không bị tiếng báo thức làm cho tỉnh giấc, vẫn ngủ rất ngon lành.
Cả hai vậy mà đã đánh một giấc đến tận 10 giờ mới thức.
Đến tối.
Hạ An vừa tắm ở nhà dưới xong, bước vào phòng thì thấy phòng tối thui.
Còn chưa kịp bật đèn lên đã thấy Duy Khải đã từ trong vách bước ra, trên tay có cầm một chiếc bánh kem nhỏ.
Anh nói:" Hạ An, chúc mừng sinh nhật 18 tuổi. "
Hạ An có chút bất ngờ:" Sinh nhật? Nhưng mà không phải đã qua rồi sao? "
Duy Khải mới nói:" Ừm, sinh nhật của cậu vào tháng 6 nhưng lúc đó hai chúng ta điều bận ôn thi rồi, không có thời gian nên bây giờ làm bù cho cậu. "
" Không phải là mọi năm đều cho qua sao? Đột nhiên nhiên cậu lại muốn làm sinh nhật? "
Hạ An lại có chút xúc động, từ trước đến giờ cô chưa được ai tổ chức sinh nhật cho cả, đây là lần đầu tiên.
Anh nhéo má cô một cái rồi nói:" Thật sự là không biết thật sao? Đây là sinh nhật 18 tuổi của cậu đó. Chẳng phải sinh nhật 18 tuổi của con gái đều rất quan trọng sao? "
Duy Khải bước lại gần cô, nói khẽ:" Lấy chồng được rồi! "
Hạ An nghe vậy có chút đỏ mặt.
Tự hỏi trong lòng, tại sao Duy Khải lại tốt đến như vậy?
Anh ta càng tốt bao nhiêu lại khiến cô càng cảm thấy bản thân mình tội lỗi bấy nhiêu.
Duy Khải đưa bánh kem đến trước mặt cô:" Nào, mau cầu nguyện rồi thổi nến đi! "
Hạ An gật đầu, sau đó nhắm mắt lại chắp tay bắt đầu cầu nguyện.
" Nếu điều ước này có thể trở thành sự thật, tôi không cầu mong Duy Khải có thể tha thứ cho tôi, chỉ mong cậu ấy sẽ luôn luôn vui vẻ, ước cho cậu ấy sẽ tìm được một người con gái thật lòng yêu thương cậu ấy. "
Giữa bầu không khí căng thẳng ấy, Duy Khải bất ngờ nhận được tin anh đã đậu giải trong cuộc thi Olympic quốc tế và đồng thời cũng nhận được thư tuyển thẳng vào một trường đại học rất có tiếng ở ngoài Hà Nội.
Bây giờ chỉ cần điểm thi tốt nghiệp của anh không có môn nào bị điểm liệt thì đã ăn chắc cái vé vào đại học này.
Rồi ngày thi cũng đến.
Học sinh lớp 12 trên khắp cả nước bắt đầu kỳ thi quan trọng nhất cuộc đời mình.
Kỳ thi diễn ra rất nhanh, chỉ trong 2 ngày.
Nhưng để đến được với 2 ngày quan trọng này thì đã cần đến 12 năm dài khổ luyện.
Làm bài thì Hạ An đều đợi hết thời gian mới nộp, không phải vì chưa làm xong mà là mỗi lần nộp bài sớm điều sẽ cảm thấy rất bất an trong lòng.
Khi vừa kết thúc xong một môn thi, đi ra đến cổng trường cô lại bắt gặp hình ảnh của một chàng thiếu niên đang đứng ở đó đợi cô.
Anh dang rộng vòng tay chờ ôm cô vào lòng.
Nhìn gương mặt đó, ánh mắt đó như thể đang muốn nói với cô rằng " Không sao đâu! Dù cậu có làm bài được hay không thì tôi luôn luôn sẽ ở bên cạnh của cậu. "
Liệu có ai đã trải qua cảm xúc này chưa?
Cái cảm xúc mà vừa bước ra khỏi phòng thi tốt nghiệp, dường như là mang một chút gì đó tiếc nuối vu vơ không rõ.
Nhất là cái khoảnh khắc nghe được từng hồi trống của môn thi cuối cùng vang lên.
Đó là cảm giác tiếc nuối vì không làm được bài thi?
Nhưng cũng có thể là cảm giác tiếc nuối vì chợt nhận ra rằng, thì ra 12 năm không dài nhưng ta đã tưởng tượng.
12 năm được làm học sinh, được nô đùa, được tinh nghịch đã qua thật rồi.
Chúng ta bây giờ đã là những đứa trẻ trưởng thành.
Không biết, có phải vì trong lòng bây giờ đang mang rất nhiều cảm xúc mà cô đột nhiên lại trở nên yếu đuối hơn thường ngày chăng?
Theo đó, bước chân ngày càng vội vã hơn, không suy nghĩ nhiều mà chạy đến ôm chầm lấy chàng thiếu niên ấy.
Anh khẽ vuốt ve mái tóc của cô, rồi nói:" Hạ An, mau về nhà thôi! Còn phải ăn mừng chúng ta đã kết thúc thời học sinh nữa. "
…
Ngày hôm sau, không còn là những ngày dậy sớm để cắp sách đến trường nữa.
Đã hết chạy đua với thời gian để học thuộc mấy cái công thức khó hiểu hay bài học đến tận chục trang giấy trắng, cũng chẳng cần thức đến tận khuya để giải mấy cái đề thi thử.
Nhưng dường như bầu không khí của những ngày đó vẫn còn lắng đọng lại xung quanh đây.
6 giờ sáng, đồng báo thức của Hạ An đã reo lên.
Hạ An mơ màng tỉnh dậy.
Nhìn xung quanh phòng vẫn còn cả đống sách vở, đề thi thử rải tứ tung, không chỉ của một mình cô mà còn có phần của Duy Khải nữa.
Vừa mới thi xong vẫn chưa kịp dọn dẹp nên trông rất bừa bộn.
Hà An ngồi suy nghĩ một chút, sau đó tắt báo thức rồi lại nằm xuống giường đánh thêm một giấc nữa.
Thi xong rồi thì thức sớm làm gì?
Nhất định phải ngủ nướng một giấc cho đã.
Còn người ở vách bên kia hình như không bị tiếng báo thức làm cho tỉnh giấc, vẫn ngủ rất ngon lành.
Cả hai vậy mà đã đánh một giấc đến tận 10 giờ mới thức.
Đến tối.
Hạ An vừa tắm ở nhà dưới xong, bước vào phòng thì thấy phòng tối thui.
Còn chưa kịp bật đèn lên đã thấy Duy Khải đã từ trong vách bước ra, trên tay có cầm một chiếc bánh kem nhỏ.
Anh nói:" Hạ An, chúc mừng sinh nhật 18 tuổi. "
Hạ An có chút bất ngờ:" Sinh nhật? Nhưng mà không phải đã qua rồi sao? "
Duy Khải mới nói:" Ừm, sinh nhật của cậu vào tháng 6 nhưng lúc đó hai chúng ta điều bận ôn thi rồi, không có thời gian nên bây giờ làm bù cho cậu. "
" Không phải là mọi năm đều cho qua sao? Đột nhiên nhiên cậu lại muốn làm sinh nhật? "
Hạ An lại có chút xúc động, từ trước đến giờ cô chưa được ai tổ chức sinh nhật cho cả, đây là lần đầu tiên.
Anh nhéo má cô một cái rồi nói:" Thật sự là không biết thật sao? Đây là sinh nhật 18 tuổi của cậu đó. Chẳng phải sinh nhật 18 tuổi của con gái đều rất quan trọng sao? "
Duy Khải bước lại gần cô, nói khẽ:" Lấy chồng được rồi! "
Hạ An nghe vậy có chút đỏ mặt.
Tự hỏi trong lòng, tại sao Duy Khải lại tốt đến như vậy?
Anh ta càng tốt bao nhiêu lại khiến cô càng cảm thấy bản thân mình tội lỗi bấy nhiêu.
Duy Khải đưa bánh kem đến trước mặt cô:" Nào, mau cầu nguyện rồi thổi nến đi! "
Hạ An gật đầu, sau đó nhắm mắt lại chắp tay bắt đầu cầu nguyện.
" Nếu điều ước này có thể trở thành sự thật, tôi không cầu mong Duy Khải có thể tha thứ cho tôi, chỉ mong cậu ấy sẽ luôn luôn vui vẻ, ước cho cậu ấy sẽ tìm được một người con gái thật lòng yêu thương cậu ấy. "