Chương 23: Đám cưới
Camille yêu Alex từ năm 13, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Lúc ấy anh đến nhà Camille cùng đám bạn nhí nhố của anh trai cô ta.
Trong khi cả lũ đang bày đủ trò dở hơi cợt nhả thì anh ngồi điềm nhiên sửa cánh quạt cho chiếc máy bay mô hình. Vẻ chững chạc, già dặn khác hẳn với lũ bạn nhắng nhít của anh cuốn hút Camille, cả cái gương mặt với những nét đẹp như tượng Hi Lạp kia nữa, ai chẳng xiêu lòng.
Từ đó Camille luôn tìm cách để có thể ở gần Alex, cố gây sự chú ý với anh. Camille còn tác động đến bố mẹ để 2 nhà sắp xếp hôn sự giữa 2 người.
Đùng 1 cái bao thời gian chuẩn bị, bao công lao gây dựng bị nẫng tay trên. Hụt hẫng, tuyệt vọng mãi rồi Camille cũng bình tâm lại. Thứ gì đã là của Camille nhất định sẽ phải của Camille, cô ta sẽ cướp lại, chẳng đời nào để mất.
Và đấy, thấy chưa, Camille đã cướp lại được Alex rồi. Thành công rực rỡ. Đừng có xem thường Camille, nếu không sẽ phải trả giá đắt thôi.
Sau khi vợ Alex mất tích cả nhà anh hốt hoảng cho người kiếm tìm khắp nơi, đến lúc ấy Camille mới hiểu tại sao anh lại đồng ý lấy Diệu Hương.
Hóa ra lúc anh ốm nặng Diệu Hương đã dụ dỗ, lừa đảo thế nào đó để anh kí giấy chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho Diệu Hương, rõ là con đàn bà thủ đoạn. Như vậy chẳng phải Camille đã cứu Alex khỏi nanh vuốt của con hồ ly ấy hay sao.
Giờ nếu Diệu Hương đã chết thì tài sản đứng tên sẽ bị đem đi cho các chùa hết. Thật vô lí nhưng ngẫm lại Camille thấy cũng tốt. Của hồi môn Camille được nhận rất nhiều, đủ để sau khi kết hôn 2 vợ chồng có thể sống cuộc đời vương giả, mà Alex phụ thuộc tài chính vào Camille càng có lí do để gắn bó với cô ta.
Với lại giờ Diệu Hương bị cho là mất tích chứ ngoài Camille ra có ai biết cô đã chết đâu. Vậy thì cứ rút dần tiền của anh dưới danh nghĩa của Diệu Hương để tiêu nào ai biết được. Chờ tới khi công bố rằng Diệu Hương đã chết thì tài sản cũng chẳng còn bao nhiêu. Camille mỉm cười hài lòng. Thật là kế hoạch thông minh của 1 người thông minh xuất chúng.
1 mặt cho người dò tìm tung tích của cô khắp nơi, người quen cùng ngành nhờ được ai anh nhờ tất, mặt khác anh cho người tìm vớt xác cô dưới đáy sông.
Ban đầu ai ai cũng từ chối, không 1 nhóm vớt xác nào dám nhận. “Khúc sông đó lắm thuồng luồng lắm!” họ đều bảo thế, họ sợ. Sau này nhờ bà Đào giúp đỡ, anh đã nói thật mọi chuyện cho bà ta, cộng thêm sự trợ giúp của cô Hồng và tất nhiên, cộng cả những khoản thù lao vô cùng hậu hĩnh anh cũng đã thuê được người dò xác cô.
Mọi việc phải được tiến hành thật kín đáo, anh không ra mặt, anh còn chuyện khác cần làm: trả thù. Dù anh không muốn tin nhưng mọi chứng cứ đều chỉ ra rằng cô đã chết. Nếu đúng như vậy tức là cô bị giết vì không đời nào cô tự kết liễu khi đang mang đứa con trong người.
Thế tức là có ai đấy đã giết cô, anh phải tìm ra và trừng trị kẻ ấy thích đáng. Dám cướp đi tình yêu của đời anh mà nghĩ không phải chịu hậu quả gì sao? Ai chứ anh thì chẳng đời nào cho qua dễ dàng như vậy.
Đám cưới của Alexander de laTour và Camille du Clos Masure được tổ chức ở sân trước của khách sạn Metropole. Ban đầu tất cả đều phản đối. Đúng nghi thức là phải cử hành hôn lễ trong nhà thờ rồi tiếp tục muốn đi đâu thì đi.
Tuy nhiên anh đã thuyết phục mọi người rằng để linh mục làm lễ luôn ở sảnh khách sạn, như thế sẽ có được nhiều hơn rất nhiều quan khách chứng kiến buổi lễ quan trọng. Cuối cùng tất cả nghe cũng bùi tai gật gù đồng ý thầm khen anh suy nghĩ thật thấu đáo.
Lúc cô mới mất tích cả nhà anh cũng bấn loạn cả lên nhưng sau dần dần cũng dịu đi. Coi như trong cái rủi còn có cái may để anh và Camille còn được tác hợp, mọi người lại hùa nhau vun vào cho 2 người.
Anh và đứa con gái An Nam kia đâu có làm đám cưới, chỉ có cái giấy chứng hôn do nhà nước Đông Dương cấp, chẳng hợp pháp gì. Anh và Camille cứ lấy nhau đi rồi về Pháp đăng kí kết hôn đàng hoàng.
Anh kiểm đi kiểm lại những gì đã xảy ra đêm hôm ấy. Cô mất tích chỉ trong khoảng từ khi 2 người cãi nhau đến nửa đêm, lúc anh bất chợt tỉnh giấc. Sau đó dù là đang giữa đêm khuya anh vẫn lùng sục khắp nơi tìm cô.
Tàu chả có phòng trống nào, tất thảy đều có người ở. Cô lại chẳng quen thân ai, người nhà anh có ai ưa cô đâu để cô lánh tạm được vào phòng họ nên chỉ còn khả năng là cô gặp chuyện, cô rõ là đã bị hãm hại.
Vậy kẻ thủ ác là ai? Mọi ngón tay đều chỉ vào Camille. Ai ghét cô nhất? Ai được lợi nhất nếu cô chết đi? Và Camille cũng chính là người đầu tiên đề cập tới việc không thấy cô đâu cả.
Thế là anh lên kế hoạch trả thù. May mà cái mặt anh lúc nào cũng lạnh tanh nên dù cho lòng anh lửa hận ngút trời thiêu đốt thì cũng chẳng ai đoán nổi anh đang nghĩ gì. Mà anh cũng thực sự phải cố gắng kiềm chế lắm để mỗi khi Camille tới gần anh không lao vào bóp cổ cô ta.
Lòng nóng như lửa đốt, Camille thấy sốt ruột vô cùng khi vị linh mục cứ cà kê mãi. Rồi cũng đến cái lúc ông ta hỏi anh câu quan trọng nhất: “Con có đồng ý lấy Camille du Clos Masure làm vợ không?”
Tim đập rộn ràng trong lồng ngực, môi nở nụ cười tươi rói, Camille hướng ánh mắt về phía Alex chờ đợi và chết điếng khi nghe anh trả lời to, rõ ràng, câu trả lời làm tất cả có mặt đều chấn động:
- Không! Người đàn bà này đã sát hại vợ hợp pháp của con nên không bao giờ có chuyện con đồng ý kết hôn với cô ta!
Rồi Alex vỗ tay mấy cái, 1 toán cảnh sát ập vào lôi Camille đi.
Lí do anh nằng nặc đòi tổ chức hôn lễ ở sảnh khách sạn là vì đúng như anh nói, anh muốn nhiều người nhất có thể chứng kiến đám cưới. Không chỉ muốn Camille phải chịu tội danh giết người, anh còn mong cô ta phải chịu bẽ mặt hết mức, chịu sỉ nhục hết mức nơi công cộng.
Có như thế không chỉ là sau này Camille bị tử hình mà từ giờ cho tới lúc ấy cái kẻ cực kì kiêu căng ngạo mạn là Camille sẽ phải sống trong nỗi ô nhục vô bờ. Làm vậy anh mới hả lòng hả dạ phần nào và cũng coi như đòi lại chút công bằng ít ỏi cho cô.
Alex vội vã lái xe về phía bãi giữa. Anh đã tống được Camille vào tù chờ ngày xét xử nên nay phải dành thời gian, công sức cho thứ quan trọng hơn. Vì vậy cứ rảnh ra lúc nào là anh lại đến khúc sông giám sát việc tìm xác cô.
Đây có lẽ là điều cuối cùng anh làm được cho người vợ yêu quý của mình, lo cho cô mồ yên mả đẹp, không thể để nắm xương nhỏ bé của cô phải nằm lạnh lẽo cô đơn dưới đáy sông.
Trên bia mộ của cô sẽ là tên cô mang họ anh. Phải, lấy nhau lâu rồi mà cô vẫn chưa đổi họ. “Chờ anh nhé em yêu, anh nhủ thầm, rồi anh cũng sẽ sớm gặp lại em thôi.” Đó là điều anh đã quyết, không có cô anh cũng chẳng thiết tha với cuộc đời này nữa. Lí tưởng nhất là anh và cô sẽ nằm chung trong 1 nấm mồ.
Trong khi cả lũ đang bày đủ trò dở hơi cợt nhả thì anh ngồi điềm nhiên sửa cánh quạt cho chiếc máy bay mô hình. Vẻ chững chạc, già dặn khác hẳn với lũ bạn nhắng nhít của anh cuốn hút Camille, cả cái gương mặt với những nét đẹp như tượng Hi Lạp kia nữa, ai chẳng xiêu lòng.
Từ đó Camille luôn tìm cách để có thể ở gần Alex, cố gây sự chú ý với anh. Camille còn tác động đến bố mẹ để 2 nhà sắp xếp hôn sự giữa 2 người.
Đùng 1 cái bao thời gian chuẩn bị, bao công lao gây dựng bị nẫng tay trên. Hụt hẫng, tuyệt vọng mãi rồi Camille cũng bình tâm lại. Thứ gì đã là của Camille nhất định sẽ phải của Camille, cô ta sẽ cướp lại, chẳng đời nào để mất.
Và đấy, thấy chưa, Camille đã cướp lại được Alex rồi. Thành công rực rỡ. Đừng có xem thường Camille, nếu không sẽ phải trả giá đắt thôi.
Sau khi vợ Alex mất tích cả nhà anh hốt hoảng cho người kiếm tìm khắp nơi, đến lúc ấy Camille mới hiểu tại sao anh lại đồng ý lấy Diệu Hương.
Hóa ra lúc anh ốm nặng Diệu Hương đã dụ dỗ, lừa đảo thế nào đó để anh kí giấy chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho Diệu Hương, rõ là con đàn bà thủ đoạn. Như vậy chẳng phải Camille đã cứu Alex khỏi nanh vuốt của con hồ ly ấy hay sao.
Giờ nếu Diệu Hương đã chết thì tài sản đứng tên sẽ bị đem đi cho các chùa hết. Thật vô lí nhưng ngẫm lại Camille thấy cũng tốt. Của hồi môn Camille được nhận rất nhiều, đủ để sau khi kết hôn 2 vợ chồng có thể sống cuộc đời vương giả, mà Alex phụ thuộc tài chính vào Camille càng có lí do để gắn bó với cô ta.
Với lại giờ Diệu Hương bị cho là mất tích chứ ngoài Camille ra có ai biết cô đã chết đâu. Vậy thì cứ rút dần tiền của anh dưới danh nghĩa của Diệu Hương để tiêu nào ai biết được. Chờ tới khi công bố rằng Diệu Hương đã chết thì tài sản cũng chẳng còn bao nhiêu. Camille mỉm cười hài lòng. Thật là kế hoạch thông minh của 1 người thông minh xuất chúng.
1 mặt cho người dò tìm tung tích của cô khắp nơi, người quen cùng ngành nhờ được ai anh nhờ tất, mặt khác anh cho người tìm vớt xác cô dưới đáy sông.
Ban đầu ai ai cũng từ chối, không 1 nhóm vớt xác nào dám nhận. “Khúc sông đó lắm thuồng luồng lắm!” họ đều bảo thế, họ sợ. Sau này nhờ bà Đào giúp đỡ, anh đã nói thật mọi chuyện cho bà ta, cộng thêm sự trợ giúp của cô Hồng và tất nhiên, cộng cả những khoản thù lao vô cùng hậu hĩnh anh cũng đã thuê được người dò xác cô.
Mọi việc phải được tiến hành thật kín đáo, anh không ra mặt, anh còn chuyện khác cần làm: trả thù. Dù anh không muốn tin nhưng mọi chứng cứ đều chỉ ra rằng cô đã chết. Nếu đúng như vậy tức là cô bị giết vì không đời nào cô tự kết liễu khi đang mang đứa con trong người.
Thế tức là có ai đấy đã giết cô, anh phải tìm ra và trừng trị kẻ ấy thích đáng. Dám cướp đi tình yêu của đời anh mà nghĩ không phải chịu hậu quả gì sao? Ai chứ anh thì chẳng đời nào cho qua dễ dàng như vậy.
Đám cưới của Alexander de laTour và Camille du Clos Masure được tổ chức ở sân trước của khách sạn Metropole. Ban đầu tất cả đều phản đối. Đúng nghi thức là phải cử hành hôn lễ trong nhà thờ rồi tiếp tục muốn đi đâu thì đi.
Tuy nhiên anh đã thuyết phục mọi người rằng để linh mục làm lễ luôn ở sảnh khách sạn, như thế sẽ có được nhiều hơn rất nhiều quan khách chứng kiến buổi lễ quan trọng. Cuối cùng tất cả nghe cũng bùi tai gật gù đồng ý thầm khen anh suy nghĩ thật thấu đáo.
Lúc cô mới mất tích cả nhà anh cũng bấn loạn cả lên nhưng sau dần dần cũng dịu đi. Coi như trong cái rủi còn có cái may để anh và Camille còn được tác hợp, mọi người lại hùa nhau vun vào cho 2 người.
Anh và đứa con gái An Nam kia đâu có làm đám cưới, chỉ có cái giấy chứng hôn do nhà nước Đông Dương cấp, chẳng hợp pháp gì. Anh và Camille cứ lấy nhau đi rồi về Pháp đăng kí kết hôn đàng hoàng.
Anh kiểm đi kiểm lại những gì đã xảy ra đêm hôm ấy. Cô mất tích chỉ trong khoảng từ khi 2 người cãi nhau đến nửa đêm, lúc anh bất chợt tỉnh giấc. Sau đó dù là đang giữa đêm khuya anh vẫn lùng sục khắp nơi tìm cô.
Tàu chả có phòng trống nào, tất thảy đều có người ở. Cô lại chẳng quen thân ai, người nhà anh có ai ưa cô đâu để cô lánh tạm được vào phòng họ nên chỉ còn khả năng là cô gặp chuyện, cô rõ là đã bị hãm hại.
Vậy kẻ thủ ác là ai? Mọi ngón tay đều chỉ vào Camille. Ai ghét cô nhất? Ai được lợi nhất nếu cô chết đi? Và Camille cũng chính là người đầu tiên đề cập tới việc không thấy cô đâu cả.
Thế là anh lên kế hoạch trả thù. May mà cái mặt anh lúc nào cũng lạnh tanh nên dù cho lòng anh lửa hận ngút trời thiêu đốt thì cũng chẳng ai đoán nổi anh đang nghĩ gì. Mà anh cũng thực sự phải cố gắng kiềm chế lắm để mỗi khi Camille tới gần anh không lao vào bóp cổ cô ta.
Lòng nóng như lửa đốt, Camille thấy sốt ruột vô cùng khi vị linh mục cứ cà kê mãi. Rồi cũng đến cái lúc ông ta hỏi anh câu quan trọng nhất: “Con có đồng ý lấy Camille du Clos Masure làm vợ không?”
Tim đập rộn ràng trong lồng ngực, môi nở nụ cười tươi rói, Camille hướng ánh mắt về phía Alex chờ đợi và chết điếng khi nghe anh trả lời to, rõ ràng, câu trả lời làm tất cả có mặt đều chấn động:
- Không! Người đàn bà này đã sát hại vợ hợp pháp của con nên không bao giờ có chuyện con đồng ý kết hôn với cô ta!
Rồi Alex vỗ tay mấy cái, 1 toán cảnh sát ập vào lôi Camille đi.
Lí do anh nằng nặc đòi tổ chức hôn lễ ở sảnh khách sạn là vì đúng như anh nói, anh muốn nhiều người nhất có thể chứng kiến đám cưới. Không chỉ muốn Camille phải chịu tội danh giết người, anh còn mong cô ta phải chịu bẽ mặt hết mức, chịu sỉ nhục hết mức nơi công cộng.
Có như thế không chỉ là sau này Camille bị tử hình mà từ giờ cho tới lúc ấy cái kẻ cực kì kiêu căng ngạo mạn là Camille sẽ phải sống trong nỗi ô nhục vô bờ. Làm vậy anh mới hả lòng hả dạ phần nào và cũng coi như đòi lại chút công bằng ít ỏi cho cô.
Alex vội vã lái xe về phía bãi giữa. Anh đã tống được Camille vào tù chờ ngày xét xử nên nay phải dành thời gian, công sức cho thứ quan trọng hơn. Vì vậy cứ rảnh ra lúc nào là anh lại đến khúc sông giám sát việc tìm xác cô.
Đây có lẽ là điều cuối cùng anh làm được cho người vợ yêu quý của mình, lo cho cô mồ yên mả đẹp, không thể để nắm xương nhỏ bé của cô phải nằm lạnh lẽo cô đơn dưới đáy sông.
Trên bia mộ của cô sẽ là tên cô mang họ anh. Phải, lấy nhau lâu rồi mà cô vẫn chưa đổi họ. “Chờ anh nhé em yêu, anh nhủ thầm, rồi anh cũng sẽ sớm gặp lại em thôi.” Đó là điều anh đã quyết, không có cô anh cũng chẳng thiết tha với cuộc đời này nữa. Lí tưởng nhất là anh và cô sẽ nằm chung trong 1 nấm mồ.