Chương 2: Tai nạn liên tiếp
Cuộc trò chuyện kéo dài không lâu, đầu giờ chiều họ đã phải quay trở về với công việc. An Nhi về công ty, một đường đi thẳng lên lầu hai, gõ cửa phòng của trưởng phòng ba cái rồi thong dong mở cửa bước vào.
"Trưởng phòng, em đã tìm được phương thức liên lạc với giám đốc công ty TN rồi. Chị có suy nghĩ lại việc cử người đến gặp anh ta không?"
Trưởng phòng Thanh Nga ngồi ở bàn làm việc, từ đầu tới cuối không ngẩng đầu lên nhìn cô nàng một cái, thái độ rất thản nhiên. Qua một hồi lâu mới đáp lại:
"Chị nghĩ không ai thích hợp hơn em đâu. Từ trước đến nay có việc gì vào tay em mà bại đâu."
An Nhi thầm nghĩ, cái giọng điệu châm biếm này nghe thấy ghét quá. Cô nàng cũng cố nặn ra một nụ cười mà nói: "Chị Nga, người ta đã bảo rõ ràng không gặp khách hàng nữ, mình cứ để nhân viên nữ đến như vậy có phải là đang đấm vào mặt người ta không?"
Lúc này trưởng phòng khó tính mới ngước đầu lên, mặt mày nhăn nhó, ba mươi mà nhìn như bốn mươi vậy:
"Cái con nhỏ này, cử em đi chẳng phải là đang cho người ta sĩ diện hay sao? Phòng chúng ta chỉ có em là từng đạt thành tích tiêu thụ hàng đầu, trước nay để em đi bàn chuyện đến câu thứ ba là thành rồi. Người khác đi chị không yên tâm chút nào. Ba ngày chưa chắc đã xong việc. Em cứ đi thử đi, nếu có bị tống cổ về thì chị cho người đến đón. Vậy nha." Cuối câu cô ả còn đệm vào một nụ cười sặc mùi giả tạo, làm An Nhi buồn nôn muốn chết.
Đúng là không còn cách nào khác, cô ôm theo cục tức về bàn làm việc, uể oải ngồi xuống xoa cái gót chân đang phồng rộp cả lên. Trưởng phòng này rõ ràng là đố kỵ cô luôn đạt thành tích tốt, tuy là nhân viên dưới trướng nhưng tiền thưởng, hoa hồng thương vụ lúc nào cũng cao hơn, nên lúc nào cô ta cũng nhắm vào cô nàng, có tảng đá nào nặng cũng đem đặt lên lưng cô.
An Nhi thở dài một hơi, mở túi xách lấy ra một cái danh thiếp màu trắng, bên trên chỉ có vài dòng chữ nâu và logo thương hiệu của cà phê TN, tên vị giám đốc ảo tưởng này là chỉ có một chữ 'Lâm', nhưng số điện thoại và mail liên lạc mở ngoặc là trợ lý Thành. Ủa? Ai đời in danh thiếp của mình lại để địa chỉ liên lạc người khác? Chi bằng trực tiếp để tên trợ lý anh ta luôn cho rồi đi. Đúng là tư duy không bình thường, tam quan vặn vẹo. Nói không chừng cái tay trợ lý này là bồ anh ta đi, người khác xin số lại bảo 'Mời bạn hỏi qua ý kiến bạn trai tôi nhé'. Buồn cười.
Về đến công ty, Minh Anh mang theo tâm tình không được tốt đẹp mấy về phòng làm việc. Hiện tại cô đang giữ vị trí giám đốc bộ phận kinh doanh của công ty Vạn Hoa, do cha cô thành lập. Bản thân cô từ khi sinh ra đã định sẵn sẽ nối nghiệp gia đình, quản lý công ty thật tốt, đỡ đần cho cha mẹ cô sau này. Còn cô em gái Nghi Đình lại chọn một hướng đi hoàn toàn khác, hiện đang là sinh viên ngành kiến trúc.
Minh Anh mệt mỏi ngã người xuống ghế, đá chân xoay nửa vòng về sau, đối diện với cái kệ sách sau lưng, nhìn nó chằm chằm. Gần đây công ty liên tục xảy ra vấn đề ở bộ phận kinh doanh, Minh Anh quả thật là mệt mỏi sắp không chịu nổi. Hoặc là nói cô không có năng lực, hoặc là đúng như Ngọc Lam đã nói, có người giậu đổ bìm leo. Nhưng mà đây là công ty gia đình, người ta nhắm vào cô thì được gì, dù sao nó vẫn sẽ là của cô thôi, còn có ai nhảy vào mà giành hay sao? Trừ khi có người nhìn Vạn Hoa không thuận mắt, muốn đạp dổ đi mới vừa lòng. Minh Anh nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ thêm được gì, quay ghế lại tiếp tục làm việc.
Máy tính vừa mở thì điện thoại cô cũng vừa reo, thông báo có tin nhắn mới trên nhóm:
An Nhi: 'Tụi mày, có cách nào hẹn một người đàn ông ra gặp mặt bằng cách gọi điện thoại cho bạn trai anh ta không?'
Minh Anh bên ngoài thì cười, tay thì bấm: 'Đã thế thì người ta đâu có ghen với phụ nữ.'
An Nhi: 'Cái cha nội không thích gặp khách hàng nữ ấy.'
Minh Anh: '...'
Ngọc Lam: 'Tao muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của thanh niên đó ghê.'
An Nhi: 'Chắc gì đã là thanh niên.'
Ngọc Lam: '...'
Minh Anh: '...' Bên ngoài thầm nghĩ đúng là thánh hủy diệt cuộc trò chuyện.
An Nhi: 'Không ai có cách gì à?'
Minh Anh: 'Mày dám thử không?'
An Nhi: 'Nói ra nghe thử.'
Minh Anh: 'Nữ cải nam trang.'
An Nhi: 'Mày nín luôn đi.'
Ngọc Lam: 'Bà trưởng phòng không đổi ý hả?'
An Nhi: 'Đổi rồi thì tao còn phải nhọc công đi hỏi mày à?'
Ngọc Lam: '...'
Mười phút sau vẫn không có tin nhắn trả lời, An Nhi chán nản tắt điện thoại, cho vào túi xách rồi gom theo đồ đạc xuống nhà xe. Đã vậy thì cứ thử thôi.
Ngọc Lam vì việc Spa bị phạt mà đã lỗ không ít, trạng thái làm việc luôn xuống dốc. Chị Phương Nghi người đồng hợp tác với cô thấy cô thất thiểu đi vào cửa mà không khỏi cảm thán:
"Một chút tiền đó em cũng phải sầu khổ vậy hả?"
"Tiền nào mà chả là tiền."
"..."
Cô nàng đi đến chỗ Phương Nghi đang ngồi tính toán sổ sách, chìa ra cái danh thiếp của người bạn ở chi cục thuế kia bằng mã QR, giọng điệu không khác ban nãy là mấy:
"Nè, chị thử tìm người này đi. Nghe nói là bạn học cũ của em, chắc giúp ích được cho mình."
"Sao em không liên lạc người ta đi, bạn cũ của em càng dễ nói chuyện."
Ngọc Lam lắc đầu: "Thôi, em ngại gặp lại bạn cũ kiểu này lắm. Chị đi đi."
Phương Nghi tặc lưỡi, nếu không hiểu, người ta sẽ nghĩ cái cô Ngọc Lam này bị ám ảnh tiếp xúc xã hội.
"Ê Lam, nghe nói hôm nay em đi gặp bạn ở quận A hả?"
"Dạ, nên mới về hơi trễ." Vì quận A cách quận S chỗ cô làm việc khá xa, mất gần nửa tiếng lái xe xuyên suốt.
"Hiếm lắm mới thấy em đi gặp bạn kiểu này. Hổm nay vùi đầu vụ thuế suốt, cũng nên chơi bời một chút giải tỏa đi. Đi chơi nhiều một chút, sẵn tiện tìm kiếm tình yêu."
Ngọc Lam nhớ lại chuyện An Nhi hỏi lúc nãy thì cười khổ: "Đàn ông thời nay yêu nhau hết rồi, không còn ai lẻ ra cho em hết á."
"..."
"Yêu đương được gì đâu chị ơi."
Phương Nghi nheo mắt lườm cô: "Tôi buồn còn có chồng tôi vỗ về. Cô nhìn xem, cô buồn thì chạy đi mách bạn, đáng tự hào không? Hai bốn tuổi đầu rồi còn gì."
"Em đi ăn cơm cái đã."
"..." Lần nào cũng thế, nhắc tới chuyện này là cô nàng liền trốn tránh. Trọng trách mà cha mẹ Ngọc Lam nhờ vả, e rằng khó mà hoàn thành được.
Ngọc Lam cũng không phải là chưa từng yêu, sau khi tốt nghiệp trung học thì có một mối tình, nhưng cũng chẳng đi đến đâu, chia tay cũng không êm đẹp. Lần đó còn phải làm phiền hai người Minh Anh và An Nhi dàn xếp một phen, nghĩ lại cũng chán nản.
Xử lý xong công việc, Minh Anh xem đồng hồ cũng đã là đêm muộn, bước xuống cổng công ty thì thấy oi bức vô cùng. Cái nắng ngày hè ban ngày gay gắt, đêm đến sự oi bức như tích tụ vào không khí, khiến không gian nực nội khó chịu. Minh Anh vốn sợ nóng, gặp thời tiết thế này tâm trạng càng tệ hại. Đường phố xe cộ tấp nập, cô lái xe một đoạn xa, không có đích đến, chỉ nghĩ làm cách nào để giải tỏa tâm trạng. Trong lòng cô như có cái gì có chèn lại, khó chịu vô cùng. Chẳng biết là do áp lực công việc, hay là có nguyên do nào khác, mà cô cứ luôn cảm thấy bản thân có một sự kìm nén không giải tỏa được. Những lúc thế này cô không biết phải làm gì, không biết có thể san sẻ cùng ai. Sở dĩ không nói với An Nhi và Ngọc Lam, vì cô sợ họ sẽ vì cô mà lo lắng, vì cô mà suy nghĩ. Cô biết họ còn có cuộc sống và công việc, chẳng ai trong số họ đủ rảnh rỗi để phiền muộn cho việc của người khác, nên cô chỉ có thể xếp lại nỗi niềm cho riêng mình.
Vừa hay lái xe đến đoạn đường vắng thì Minh Anh nhận được điện thoại của An Nhi, thái độ đầu dây bên kia cho thấy cô nàng dường như đang tức giận:
"Minh Anh hả? Ê đ*, tức quá. Cái thằng cha đó từ chối tao tám lần trong một buổi chiều rồi. Mày có cách nào không? Hạn chót của tao là ngày kia rồi mà thằng chả còn làm cái kiểu 'tiểu thư khuê các' không chịu xuất hiện. Gặp thêm thằng cha trợ lý cái nết như gì á, không bàn bạc được."
"Trợ lý Thành nói sao?"
"Nói giám đốc Lâm bận quá, không có thời gian rảnh trong tuần này. Giám đốc chứ có phải tổng thống đâu mà chảnh thế?"
Minh Anh bật cười thành tiếng, xoa dịu cô nàng đang nổi đóa bên kia: "Tao nói rồi, ngoài nữ cải nam trang thì không còn cách nào."
An Nhi bực dọc nói: "Cải trang con khỉ. Chủ yếu khinh tao chỉ là nhân viên quèn không xứng được diện kiến thánh nhan."
"Nghe nói muốn gặp ổng còn phải hẹn trước một tuần lận. Mà thêm chuyện không tiếp khách nữ càng khó hơn."
"Mẹ, không biết đẹp tới đâu mà làm thấy ớn. Có là thần tiên trên trời bố đây cũng chả thèm dúi vào thanh niên có cái nết trệt dưới mương vậy đâu."
Nhìn chung thì Minh Anh cũng không nghĩ ra được cách gì, tờ danh thiếp đó là cô dùng quan hệ nhờ vả đối tác, đúng lúc anh ta cũng đang hợp tác với công ty TN mới lấy được, cô cũng chưa gặp qua người kia lần nào, không cách nào giúp được.
"Vậy thôi để tao gọi con Lam thử, coi nó có cao kiến gì không."
"Ừ."
"Mày đang ở ngoài đường hả?"
"Ừ, mới ở công ty ra."
"Về cẩn thận, dạo này chỗ quận A nguy hiểm lắm. Nghe nói hay có cướp giật."
"Thà mày đừng nói, nói rồi tao rén quá."
"Về lẹ đi má."
Minh Anh hít một hơi khí hè oi bức mà sống lưng lại lạnh toát, trong lòng chán nản nghĩ, giải tỏa cái kiểu gì nữa, về nhà an toàn được mới tính sau, dạo này bận suốt quên xem tin tức luôn, không ngờ là quận A bây giờ lại tệ nạn tới mức đó.
An Nhi sau khi tắt điện thoại thì đúng như đã nói, gọi cho Ngọc Lam tham khảo ý kiến, nhưng cũng không thu hoạch được cây trái gì:
"Mày hỏi tao cũng như không."
An Nhi muốn chửi thề, nhưng lại chọn cách kiềm xuống: "Vậy giờ tao nên làm gì ấy nhỉ?"
"Không mấy mày ném lại cái danh thiếp cho bà trưởng phòng đi, kêu bả tự đi mà hẹn. Bả hẹn được mày trọng thưởng cho bả luôn."
An Nhi vẫn là không nhịn được mà nói: "Mẹ, đợi bố giàu rồi bố mua luôn cái công ty, đày bả xuống quản lý kho văn phòng phẩm."
Ngọc Lam cười khanh khách: "Trước lúc đó mày vẫn phải tìm cách gặp được thanh niên kia đã."
"..."
Ừ thì cuối cùng vẫn phải tự mình nghĩ cách thôi.
Sau lời cảnh báo của An Nhi, Minh Anh vô cùng khẩn trương quay đầu xe chạy về nhà. Cô nàng vốn bản tính nhát gan, không được mạnh mẽ như hai người còn lại. Chạy đến ngã ba lối rẽ vào đường 323 thì xui xẻo thế nào lại đâm trúng một chiếc Mazda màu đen đang chờ đen đỏ. Nói xui thì cũng đúng, mà nói thúi hẻo thì càng đúng hơn.
Minh Anh cả người run rẩy, cố trấn an mình. Dù chỉ là va chạm nhẹ, nhưng cô vẫn sợ gặp phiền phức. Nếu chủ xe là người khó tính, e rằng đêm nay khỏi về nhà luôn.
Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bản thân không còn run nữa, mặc dù trống trận nơi lồng ngực vẫn đập liên hồi. Cô làm vẻ mặt bình tĩnh bước xuống xe, đi đến chiếc Mazda bị đâm kia gõ cửa xe hai cái. Cô đợi một lúc vẫn không thấy người trong xe có động tĩnh gì, nỗi bất an càng ập tới. Chỉ là chạm nhẹ đít xe, không lẽ người bên trong bi đập đầu ngất xỉu hay chết luôn rồi? Cô vừa sợ hãi vừa khẩn trương, đập mạnh vào cửa xe thêm hai cái, vẫn không thấy động tĩnh. Sau cùng cô đành bí quá hóa liều, cúi xuống tháo chiếc guốc ra, muốn dùng mũi nhọn phá cửa kính. Đường xá giờ cũng bớt xe cộ, xung quanh không ai chú ý đến mà giúp đỡ cô cả.
Minh Anh giơ cao chiếc guốc, vừa đúng lúc kính xe hạ xuống thì cánh tay cô cùng hạ xuống kèm theo sức lực có bảo toàn khối lượng, khiến gót giầy ngự hẳn vào đầu của chủ chiếc Mazda tội nghiệp. Mà nói ra thì tội nghiệp vẫn là chủ xe nha.
Chủ xe la lên một tiếng đầy đau đớn, Minh Anh cũng hoảng hốt ngã rơi xuống đất, tình cảnh nhìn chung là rối loạn. Sau khi trấn tĩnh lại, cô vội vàng đứng bật dậy nói với người đang ôm chiếc đầu đầy máu trong xe:
"Tôi xin lỗi. Tôi không có cố ý. Anh có sao không?"
Chủ xe Mazda ôm chặt đầu đau đớn không thốt nên lời, Minh Anh càng rối, tay chân cô không biết làm gì, chỉ có thể chồm vào trong vỗ vỗ vai người ta:
"Anh gì đó ơi tôi đưa anh đi bệnh viện nhé. Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà. Anh mau bước xuống xe đi."
Người nam bị cô đập guốc vào đầu từ từ ngẩng mặt lên nhìn cô, máu tươi chảy ướt cả mặt, nhưng vẫn đủ để cô nhận ra người quen cũ. Minh Anh bất ngờ, tay chân trở nên dư thừa, cô lảo đảo vài bước lùi về sau, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt đó.
Cùng lúc đó, An Nhi vì không hẹn được giám đốc Lâm, sau khi nói chuyện điện thoại với Ngọc Lam thì chán nản ôm túi xách về nhà. Giữa đường đi, hoặc là nói hôm nay cô chưa đủ xui, hoặc là nói số mệnh cô cứt chó thì cũng không sai, mắt mũi còn tốt nhưng cơ duyên thế nào lại lủi ngay vào đầu xe đang đậu bên vệ đường. Cũng không biết thanh niên nào rảnh rỗi giữa đêm đỗ xe ngay cua quẹo ngã tư, cô dĩ nhiên khó mà tránh được. Vốn dĩ hôm ngay gặp chuyện không vui, lại thêm chuyện này khiến cô nàng lập tức nổi đóa mà nhảy liền xuống xe, nhanh chóng đi đến gõ cửa xe người ta:
"Xin chào, có ai trên xe không?"
Người bước xuống xe là một cô gái, cô gái ấy bước xuống từ ghế phụ:
"Xin lỗi chị, là chúng tôi đỗ xe không đúng."
Gặp được người biết điều thì An Nhi cũng đỡ quạu phần nào, việc này cho thấy số cô bớt cứt chó một chút đi.
"À, tôi đụng trúng xe chị nên cũng thấy có lỗi. Chị và bạn chị có ai bị thương hay gì không?"
"Không có. Chị có bị thương không? Xe chị có bị gì nặng không? Để em bồi thường cho chị nhé."
An Nhi vốn không phải người nhỏ mọn, gặp được người vừa đẹp người vừa đẹp nết như thế thì an ủi phần nào, nhìn lại xe mình không có hư hao gì nên vẫy vẫy tay:
"Không có, xe tôi còn nguyên à. Tôi xin lỗi nhé. Vậy tôi đi trước được không?"
Cô gái kia mỉm cười hiền hòa: "Dạ, vậy chị cứ đi trước đi. Xin lỗi vì gây bất tiện cho chị nhé."
An Nhi yên tâm rời đi thì biển số xe của chiếc xe cô đụng phải mới bắt đầu rơi xuống, thật là biết lựa thời điểm. Cô gái ban nãy ngồi lại vào xe, bất mãn nói với người đàn ông bên cạnh:
"Em đã bảo anh về nhà rồi nói. Anh dừng ở đây gây tai nạn rồi kìa thấy chưa?"
Người đàn ông nở một nụ cười nhẹ, cũng không trả lời, khởi động xe rồi vụt đi mất.
Người nam bị Minh Anh đập đầu mở cửa xe bước xuống, máu chảy men theo má xuống ướt cả cổ áo sơ mi trắng, khiến Minh Anh có chút kinh sợ. Anh ta bình tĩnh cởi cà vạt vo lại rồi chặn lại miệng vết thương, tiến đến trước mặt Minh Anh nói bằng giọng trầm:
"Em có sao không?"
"Trưởng phòng, em đã tìm được phương thức liên lạc với giám đốc công ty TN rồi. Chị có suy nghĩ lại việc cử người đến gặp anh ta không?"
Trưởng phòng Thanh Nga ngồi ở bàn làm việc, từ đầu tới cuối không ngẩng đầu lên nhìn cô nàng một cái, thái độ rất thản nhiên. Qua một hồi lâu mới đáp lại:
"Chị nghĩ không ai thích hợp hơn em đâu. Từ trước đến nay có việc gì vào tay em mà bại đâu."
An Nhi thầm nghĩ, cái giọng điệu châm biếm này nghe thấy ghét quá. Cô nàng cũng cố nặn ra một nụ cười mà nói: "Chị Nga, người ta đã bảo rõ ràng không gặp khách hàng nữ, mình cứ để nhân viên nữ đến như vậy có phải là đang đấm vào mặt người ta không?"
Lúc này trưởng phòng khó tính mới ngước đầu lên, mặt mày nhăn nhó, ba mươi mà nhìn như bốn mươi vậy:
"Cái con nhỏ này, cử em đi chẳng phải là đang cho người ta sĩ diện hay sao? Phòng chúng ta chỉ có em là từng đạt thành tích tiêu thụ hàng đầu, trước nay để em đi bàn chuyện đến câu thứ ba là thành rồi. Người khác đi chị không yên tâm chút nào. Ba ngày chưa chắc đã xong việc. Em cứ đi thử đi, nếu có bị tống cổ về thì chị cho người đến đón. Vậy nha." Cuối câu cô ả còn đệm vào một nụ cười sặc mùi giả tạo, làm An Nhi buồn nôn muốn chết.
Đúng là không còn cách nào khác, cô ôm theo cục tức về bàn làm việc, uể oải ngồi xuống xoa cái gót chân đang phồng rộp cả lên. Trưởng phòng này rõ ràng là đố kỵ cô luôn đạt thành tích tốt, tuy là nhân viên dưới trướng nhưng tiền thưởng, hoa hồng thương vụ lúc nào cũng cao hơn, nên lúc nào cô ta cũng nhắm vào cô nàng, có tảng đá nào nặng cũng đem đặt lên lưng cô.
An Nhi thở dài một hơi, mở túi xách lấy ra một cái danh thiếp màu trắng, bên trên chỉ có vài dòng chữ nâu và logo thương hiệu của cà phê TN, tên vị giám đốc ảo tưởng này là chỉ có một chữ 'Lâm', nhưng số điện thoại và mail liên lạc mở ngoặc là trợ lý Thành. Ủa? Ai đời in danh thiếp của mình lại để địa chỉ liên lạc người khác? Chi bằng trực tiếp để tên trợ lý anh ta luôn cho rồi đi. Đúng là tư duy không bình thường, tam quan vặn vẹo. Nói không chừng cái tay trợ lý này là bồ anh ta đi, người khác xin số lại bảo 'Mời bạn hỏi qua ý kiến bạn trai tôi nhé'. Buồn cười.
Về đến công ty, Minh Anh mang theo tâm tình không được tốt đẹp mấy về phòng làm việc. Hiện tại cô đang giữ vị trí giám đốc bộ phận kinh doanh của công ty Vạn Hoa, do cha cô thành lập. Bản thân cô từ khi sinh ra đã định sẵn sẽ nối nghiệp gia đình, quản lý công ty thật tốt, đỡ đần cho cha mẹ cô sau này. Còn cô em gái Nghi Đình lại chọn một hướng đi hoàn toàn khác, hiện đang là sinh viên ngành kiến trúc.
Minh Anh mệt mỏi ngã người xuống ghế, đá chân xoay nửa vòng về sau, đối diện với cái kệ sách sau lưng, nhìn nó chằm chằm. Gần đây công ty liên tục xảy ra vấn đề ở bộ phận kinh doanh, Minh Anh quả thật là mệt mỏi sắp không chịu nổi. Hoặc là nói cô không có năng lực, hoặc là đúng như Ngọc Lam đã nói, có người giậu đổ bìm leo. Nhưng mà đây là công ty gia đình, người ta nhắm vào cô thì được gì, dù sao nó vẫn sẽ là của cô thôi, còn có ai nhảy vào mà giành hay sao? Trừ khi có người nhìn Vạn Hoa không thuận mắt, muốn đạp dổ đi mới vừa lòng. Minh Anh nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ thêm được gì, quay ghế lại tiếp tục làm việc.
Máy tính vừa mở thì điện thoại cô cũng vừa reo, thông báo có tin nhắn mới trên nhóm:
An Nhi: 'Tụi mày, có cách nào hẹn một người đàn ông ra gặp mặt bằng cách gọi điện thoại cho bạn trai anh ta không?'
Minh Anh bên ngoài thì cười, tay thì bấm: 'Đã thế thì người ta đâu có ghen với phụ nữ.'
An Nhi: 'Cái cha nội không thích gặp khách hàng nữ ấy.'
Minh Anh: '...'
Ngọc Lam: 'Tao muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của thanh niên đó ghê.'
An Nhi: 'Chắc gì đã là thanh niên.'
Ngọc Lam: '...'
Minh Anh: '...' Bên ngoài thầm nghĩ đúng là thánh hủy diệt cuộc trò chuyện.
An Nhi: 'Không ai có cách gì à?'
Minh Anh: 'Mày dám thử không?'
An Nhi: 'Nói ra nghe thử.'
Minh Anh: 'Nữ cải nam trang.'
An Nhi: 'Mày nín luôn đi.'
Ngọc Lam: 'Bà trưởng phòng không đổi ý hả?'
An Nhi: 'Đổi rồi thì tao còn phải nhọc công đi hỏi mày à?'
Ngọc Lam: '...'
Mười phút sau vẫn không có tin nhắn trả lời, An Nhi chán nản tắt điện thoại, cho vào túi xách rồi gom theo đồ đạc xuống nhà xe. Đã vậy thì cứ thử thôi.
Ngọc Lam vì việc Spa bị phạt mà đã lỗ không ít, trạng thái làm việc luôn xuống dốc. Chị Phương Nghi người đồng hợp tác với cô thấy cô thất thiểu đi vào cửa mà không khỏi cảm thán:
"Một chút tiền đó em cũng phải sầu khổ vậy hả?"
"Tiền nào mà chả là tiền."
"..."
Cô nàng đi đến chỗ Phương Nghi đang ngồi tính toán sổ sách, chìa ra cái danh thiếp của người bạn ở chi cục thuế kia bằng mã QR, giọng điệu không khác ban nãy là mấy:
"Nè, chị thử tìm người này đi. Nghe nói là bạn học cũ của em, chắc giúp ích được cho mình."
"Sao em không liên lạc người ta đi, bạn cũ của em càng dễ nói chuyện."
Ngọc Lam lắc đầu: "Thôi, em ngại gặp lại bạn cũ kiểu này lắm. Chị đi đi."
Phương Nghi tặc lưỡi, nếu không hiểu, người ta sẽ nghĩ cái cô Ngọc Lam này bị ám ảnh tiếp xúc xã hội.
"Ê Lam, nghe nói hôm nay em đi gặp bạn ở quận A hả?"
"Dạ, nên mới về hơi trễ." Vì quận A cách quận S chỗ cô làm việc khá xa, mất gần nửa tiếng lái xe xuyên suốt.
"Hiếm lắm mới thấy em đi gặp bạn kiểu này. Hổm nay vùi đầu vụ thuế suốt, cũng nên chơi bời một chút giải tỏa đi. Đi chơi nhiều một chút, sẵn tiện tìm kiếm tình yêu."
Ngọc Lam nhớ lại chuyện An Nhi hỏi lúc nãy thì cười khổ: "Đàn ông thời nay yêu nhau hết rồi, không còn ai lẻ ra cho em hết á."
"..."
"Yêu đương được gì đâu chị ơi."
Phương Nghi nheo mắt lườm cô: "Tôi buồn còn có chồng tôi vỗ về. Cô nhìn xem, cô buồn thì chạy đi mách bạn, đáng tự hào không? Hai bốn tuổi đầu rồi còn gì."
"Em đi ăn cơm cái đã."
"..." Lần nào cũng thế, nhắc tới chuyện này là cô nàng liền trốn tránh. Trọng trách mà cha mẹ Ngọc Lam nhờ vả, e rằng khó mà hoàn thành được.
Ngọc Lam cũng không phải là chưa từng yêu, sau khi tốt nghiệp trung học thì có một mối tình, nhưng cũng chẳng đi đến đâu, chia tay cũng không êm đẹp. Lần đó còn phải làm phiền hai người Minh Anh và An Nhi dàn xếp một phen, nghĩ lại cũng chán nản.
Xử lý xong công việc, Minh Anh xem đồng hồ cũng đã là đêm muộn, bước xuống cổng công ty thì thấy oi bức vô cùng. Cái nắng ngày hè ban ngày gay gắt, đêm đến sự oi bức như tích tụ vào không khí, khiến không gian nực nội khó chịu. Minh Anh vốn sợ nóng, gặp thời tiết thế này tâm trạng càng tệ hại. Đường phố xe cộ tấp nập, cô lái xe một đoạn xa, không có đích đến, chỉ nghĩ làm cách nào để giải tỏa tâm trạng. Trong lòng cô như có cái gì có chèn lại, khó chịu vô cùng. Chẳng biết là do áp lực công việc, hay là có nguyên do nào khác, mà cô cứ luôn cảm thấy bản thân có một sự kìm nén không giải tỏa được. Những lúc thế này cô không biết phải làm gì, không biết có thể san sẻ cùng ai. Sở dĩ không nói với An Nhi và Ngọc Lam, vì cô sợ họ sẽ vì cô mà lo lắng, vì cô mà suy nghĩ. Cô biết họ còn có cuộc sống và công việc, chẳng ai trong số họ đủ rảnh rỗi để phiền muộn cho việc của người khác, nên cô chỉ có thể xếp lại nỗi niềm cho riêng mình.
Vừa hay lái xe đến đoạn đường vắng thì Minh Anh nhận được điện thoại của An Nhi, thái độ đầu dây bên kia cho thấy cô nàng dường như đang tức giận:
"Minh Anh hả? Ê đ*, tức quá. Cái thằng cha đó từ chối tao tám lần trong một buổi chiều rồi. Mày có cách nào không? Hạn chót của tao là ngày kia rồi mà thằng chả còn làm cái kiểu 'tiểu thư khuê các' không chịu xuất hiện. Gặp thêm thằng cha trợ lý cái nết như gì á, không bàn bạc được."
"Trợ lý Thành nói sao?"
"Nói giám đốc Lâm bận quá, không có thời gian rảnh trong tuần này. Giám đốc chứ có phải tổng thống đâu mà chảnh thế?"
Minh Anh bật cười thành tiếng, xoa dịu cô nàng đang nổi đóa bên kia: "Tao nói rồi, ngoài nữ cải nam trang thì không còn cách nào."
An Nhi bực dọc nói: "Cải trang con khỉ. Chủ yếu khinh tao chỉ là nhân viên quèn không xứng được diện kiến thánh nhan."
"Nghe nói muốn gặp ổng còn phải hẹn trước một tuần lận. Mà thêm chuyện không tiếp khách nữ càng khó hơn."
"Mẹ, không biết đẹp tới đâu mà làm thấy ớn. Có là thần tiên trên trời bố đây cũng chả thèm dúi vào thanh niên có cái nết trệt dưới mương vậy đâu."
Nhìn chung thì Minh Anh cũng không nghĩ ra được cách gì, tờ danh thiếp đó là cô dùng quan hệ nhờ vả đối tác, đúng lúc anh ta cũng đang hợp tác với công ty TN mới lấy được, cô cũng chưa gặp qua người kia lần nào, không cách nào giúp được.
"Vậy thôi để tao gọi con Lam thử, coi nó có cao kiến gì không."
"Ừ."
"Mày đang ở ngoài đường hả?"
"Ừ, mới ở công ty ra."
"Về cẩn thận, dạo này chỗ quận A nguy hiểm lắm. Nghe nói hay có cướp giật."
"Thà mày đừng nói, nói rồi tao rén quá."
"Về lẹ đi má."
Minh Anh hít một hơi khí hè oi bức mà sống lưng lại lạnh toát, trong lòng chán nản nghĩ, giải tỏa cái kiểu gì nữa, về nhà an toàn được mới tính sau, dạo này bận suốt quên xem tin tức luôn, không ngờ là quận A bây giờ lại tệ nạn tới mức đó.
An Nhi sau khi tắt điện thoại thì đúng như đã nói, gọi cho Ngọc Lam tham khảo ý kiến, nhưng cũng không thu hoạch được cây trái gì:
"Mày hỏi tao cũng như không."
An Nhi muốn chửi thề, nhưng lại chọn cách kiềm xuống: "Vậy giờ tao nên làm gì ấy nhỉ?"
"Không mấy mày ném lại cái danh thiếp cho bà trưởng phòng đi, kêu bả tự đi mà hẹn. Bả hẹn được mày trọng thưởng cho bả luôn."
An Nhi vẫn là không nhịn được mà nói: "Mẹ, đợi bố giàu rồi bố mua luôn cái công ty, đày bả xuống quản lý kho văn phòng phẩm."
Ngọc Lam cười khanh khách: "Trước lúc đó mày vẫn phải tìm cách gặp được thanh niên kia đã."
"..."
Ừ thì cuối cùng vẫn phải tự mình nghĩ cách thôi.
Sau lời cảnh báo của An Nhi, Minh Anh vô cùng khẩn trương quay đầu xe chạy về nhà. Cô nàng vốn bản tính nhát gan, không được mạnh mẽ như hai người còn lại. Chạy đến ngã ba lối rẽ vào đường 323 thì xui xẻo thế nào lại đâm trúng một chiếc Mazda màu đen đang chờ đen đỏ. Nói xui thì cũng đúng, mà nói thúi hẻo thì càng đúng hơn.
Minh Anh cả người run rẩy, cố trấn an mình. Dù chỉ là va chạm nhẹ, nhưng cô vẫn sợ gặp phiền phức. Nếu chủ xe là người khó tính, e rằng đêm nay khỏi về nhà luôn.
Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bản thân không còn run nữa, mặc dù trống trận nơi lồng ngực vẫn đập liên hồi. Cô làm vẻ mặt bình tĩnh bước xuống xe, đi đến chiếc Mazda bị đâm kia gõ cửa xe hai cái. Cô đợi một lúc vẫn không thấy người trong xe có động tĩnh gì, nỗi bất an càng ập tới. Chỉ là chạm nhẹ đít xe, không lẽ người bên trong bi đập đầu ngất xỉu hay chết luôn rồi? Cô vừa sợ hãi vừa khẩn trương, đập mạnh vào cửa xe thêm hai cái, vẫn không thấy động tĩnh. Sau cùng cô đành bí quá hóa liều, cúi xuống tháo chiếc guốc ra, muốn dùng mũi nhọn phá cửa kính. Đường xá giờ cũng bớt xe cộ, xung quanh không ai chú ý đến mà giúp đỡ cô cả.
Minh Anh giơ cao chiếc guốc, vừa đúng lúc kính xe hạ xuống thì cánh tay cô cùng hạ xuống kèm theo sức lực có bảo toàn khối lượng, khiến gót giầy ngự hẳn vào đầu của chủ chiếc Mazda tội nghiệp. Mà nói ra thì tội nghiệp vẫn là chủ xe nha.
Chủ xe la lên một tiếng đầy đau đớn, Minh Anh cũng hoảng hốt ngã rơi xuống đất, tình cảnh nhìn chung là rối loạn. Sau khi trấn tĩnh lại, cô vội vàng đứng bật dậy nói với người đang ôm chiếc đầu đầy máu trong xe:
"Tôi xin lỗi. Tôi không có cố ý. Anh có sao không?"
Chủ xe Mazda ôm chặt đầu đau đớn không thốt nên lời, Minh Anh càng rối, tay chân cô không biết làm gì, chỉ có thể chồm vào trong vỗ vỗ vai người ta:
"Anh gì đó ơi tôi đưa anh đi bệnh viện nhé. Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà. Anh mau bước xuống xe đi."
Người nam bị cô đập guốc vào đầu từ từ ngẩng mặt lên nhìn cô, máu tươi chảy ướt cả mặt, nhưng vẫn đủ để cô nhận ra người quen cũ. Minh Anh bất ngờ, tay chân trở nên dư thừa, cô lảo đảo vài bước lùi về sau, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt đó.
Cùng lúc đó, An Nhi vì không hẹn được giám đốc Lâm, sau khi nói chuyện điện thoại với Ngọc Lam thì chán nản ôm túi xách về nhà. Giữa đường đi, hoặc là nói hôm nay cô chưa đủ xui, hoặc là nói số mệnh cô cứt chó thì cũng không sai, mắt mũi còn tốt nhưng cơ duyên thế nào lại lủi ngay vào đầu xe đang đậu bên vệ đường. Cũng không biết thanh niên nào rảnh rỗi giữa đêm đỗ xe ngay cua quẹo ngã tư, cô dĩ nhiên khó mà tránh được. Vốn dĩ hôm ngay gặp chuyện không vui, lại thêm chuyện này khiến cô nàng lập tức nổi đóa mà nhảy liền xuống xe, nhanh chóng đi đến gõ cửa xe người ta:
"Xin chào, có ai trên xe không?"
Người bước xuống xe là một cô gái, cô gái ấy bước xuống từ ghế phụ:
"Xin lỗi chị, là chúng tôi đỗ xe không đúng."
Gặp được người biết điều thì An Nhi cũng đỡ quạu phần nào, việc này cho thấy số cô bớt cứt chó một chút đi.
"À, tôi đụng trúng xe chị nên cũng thấy có lỗi. Chị và bạn chị có ai bị thương hay gì không?"
"Không có. Chị có bị thương không? Xe chị có bị gì nặng không? Để em bồi thường cho chị nhé."
An Nhi vốn không phải người nhỏ mọn, gặp được người vừa đẹp người vừa đẹp nết như thế thì an ủi phần nào, nhìn lại xe mình không có hư hao gì nên vẫy vẫy tay:
"Không có, xe tôi còn nguyên à. Tôi xin lỗi nhé. Vậy tôi đi trước được không?"
Cô gái kia mỉm cười hiền hòa: "Dạ, vậy chị cứ đi trước đi. Xin lỗi vì gây bất tiện cho chị nhé."
An Nhi yên tâm rời đi thì biển số xe của chiếc xe cô đụng phải mới bắt đầu rơi xuống, thật là biết lựa thời điểm. Cô gái ban nãy ngồi lại vào xe, bất mãn nói với người đàn ông bên cạnh:
"Em đã bảo anh về nhà rồi nói. Anh dừng ở đây gây tai nạn rồi kìa thấy chưa?"
Người đàn ông nở một nụ cười nhẹ, cũng không trả lời, khởi động xe rồi vụt đi mất.
Người nam bị Minh Anh đập đầu mở cửa xe bước xuống, máu chảy men theo má xuống ướt cả cổ áo sơ mi trắng, khiến Minh Anh có chút kinh sợ. Anh ta bình tĩnh cởi cà vạt vo lại rồi chặn lại miệng vết thương, tiến đến trước mặt Minh Anh nói bằng giọng trầm:
"Em có sao không?"