Chương 58: Đắn đo
Hơn một tuần kể từ ngày Ngọc Lam được tuyên bố thắng kiện, thì ba người mới có cơ hội gặp nhau. Địa chỉ của lần họp mặt này là nhà của An Nhi.
Minh Anh vừa đến, trên tay là túi nguyên liệu thức ăn, mang đến làm món mì xào thập cẩm đã được An Nhi đặt hàng trước.
Tuy nói chuyện buồn đã qua, chuyện vui lại đến, nhưng nhìn chung Ngọc Lam cũng không được hứng khởi cho lắm. Chính là một nét đầm đầm tĩnh tĩnh ngự trị trên gương mang mang sắc xuân phơi phới của tuổi trẻ.
Trạng thái của Ngọc Lam mơ mơ hồ hồ, ánh mắt thả vào tầm không gian mơ màng không đoán định. An Nhi và Minh Anh nhìn mặt đọc ra chữ, biết không thể nói thêm chuyện gì, cũng chẳng hỏi ra được chuyện gì, chỉ cần biết giữa người bạn này và tình yêu của nàng ta gặp chút trắc trở là đủ rồi.
Cách đây mấy hôm, khi An Nhi ghé sang Spa của Ngọc Lam, thì được Phương Nghi kể cho nghe vài mảnh chuyện về người bạn thân ái của mình. Nghe ra thì Khải Lộc có ý muốn chuyển nhà sang quận C, nhưng Ngọc Lam lại kiên quyết ngăn cản, cảm thấy như vậy không cần thiết.
Lại nghe Khải Lộc sắp chuyển công tác đến quận C, mà nhà vẫn ở quận A càng không thuận lợi, chuyển sang quận C vừa gần việc vừa gần tình yêu, có gì không thỏa đáng chứ?
Cuối cùng, thì là vì Khải Lộc muốn thuê căn hộ ở tầng trên, Phương Nghi thì đang muốn chuyển đến một căn ở khu khác vì gia đình chị ấy sắp đón thêm thành viên mới, nên muốn nhường lại vị trí đắc địa là căn hộ cũ cạnh căn hộ của Ngọc Lam, thế nhưng cô nàng lại một mực từ chối.
Da mặt con người đâu phải được làm từ xi măng, đất đá, Khải Lộc hỏi mãi chẳng ra nguyên nhân, tuy giận nhưng cũng chẳng biểu thị điều gì, chỉ nhẹ giọng hỏi một câu: 'Có phải em sợ anh làm phiền em không?'
Nghe đến đây, An Nhi bất giác thở dài, chuyện yêu đương của mỗi người mỗi khác, giống như mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Cô không cách nào hiểu được bạn mình rốt cục là có yêu người ta không, hoặc là yêu bằng kiểu cách gì, chỉ biết là Ngọc Lam đối với Khải Lộc thập phần hời hợt, năm phần xa cách.
Không thèm để tâm đến chuyện người khác quá lâu, An Nhi loay hoay dọn dẹp phòng khách. Ngọc Lam thì xoắn tay áo, vào nhà bếp phụ Minh Anh một tay, đi ngang qua chiếc thùng rác đặt ở góc quầy bar thì thấy bên trong có một đôi hài trông rất quen mắt. Nhìn chung nó không có hư hao gì, cũng chẳng có dấu hiệu cũ kĩ, sao lại bị ném đi?
"Chế Nhi? Mày có bị mất não không vậy?"
"Làm gì?"
"Đôi hài còn nguyên sao quăng vô sọt rác?"
"Mang không vừa."
"..."
Người yêu tiền như mạng là An Nhi mà lại phung phí tới mức chỉ cần mang không vừa là vứt đi như vậy sao? Mà còn là một đôi mới, nó nỡ xuống tay à?
Ngọc Lam nheo mắt nhìn thêm một lần, thì nhớ ra đây chính là đôi hài An Nhi đã mang vào lần họ gặp nhau ở trường phổ thông cũ, cái đôi đã hại cô nàng đau đến nhăn nhó, phải tháo cả gót ra mới đi tiếp được. Sau lần đó thì không còn thấy An Nhi động đến nó thêm một lần nào nữa.
Trong lòng Ngọc Lam chợt nhận ra một chân lý, cảm xúc trong cô từ hỗn độn trở nên ngăn nắp hơn bao giờ hết.
Sắc mặt Ngọc Lam thay đổi đột ngột, Minh Anh và An Nhi có chút tò mò, mà lại không thèm hỏi. Nhân lúc Ngọc Lam mang rác đi vứt hộ thì An Nhi ôm theo cây chổi nhựa đến quầy bar, chồm người vào hít một hơi mùi thức ăn thơm phưng phức, rồi hỏi:
"Này, mày có thấy gì không?"
Minh Anh đứng rửa hành lá, xoay lưng lại với cô nàng: "Thấy, rồi sao?"
"Mày đoán xem, Ngọc Lam với Khải Lộc khi nào thì chia tay?"
"Sao tao biết được? Tự nhiên sao lại trù ẻo người ta chia tay?"
An Nhi ườn người lên quầy bar, một tay chống đầu, một tay vờn chổi lây lất trên mặt đất: "Tình hình này thì sớm muộn gì chả chia tay. Nó có yêu con người ta miếng nào đâu."
"..."
"Theo tao thấy, nó là tình cũ chưa phai, chưa quên được Kiến Ninh."
'Cốc.' Minh Anh đang thái hành, nghe đến đây thì lật dao trên thớt, tựa như không hài lòng.
An Nhi thở dài: "Dù gì cũng đã bảy tám năm, sao tụi mày có thể vương vấn được tình xưa nghĩa cũ hay vậy?"
"Tao có nên nói là vì tao là người chung thủy không?"
"..." An Nhi bĩu môi. "Chung thủy? Là do mày không còn mối nào khác."
"..."
"Ngọc Lam đẹp người đẹp nết, người thương mến nó xếp đầy ngoài đường. Cực phẩm như Khải Lộc là một ví dụ. Sao nó cứ tơ tưởng về Kiến Ninh mãi vậy nhỉ? Kiến Ninh đó có gì để nó nhớ mãi không quên? Thật là không hiểu được."
"Mày có ác cảm với người ta à? Sao nói như kiểu mày không ưa Kiến Ninh lắm vậy? Ngày xưa cũng đâu đến nỗi nào?"
An Nhi suy nghĩ một hồi mới đáp: "Tao nhớ là có kể với mày về lần tao đụng xe Kiến Ninh ở ngã ba Trần Chiên đúng không?"
"Thì sao?"
"Sau đó tao có gặp lại thêm một lần."
"..." Lượng thông tin có như không có này, cung cấp rất là không cần thiết. Minh Anh mang hành cho vào chảo, rắc tiêu lên, đóng nắp lại một cái 'koong', rồi tắt bếp.
"Vấn đề nằm ở chỗ mỗi lần gặp tao đều thấy cậu ta đi với một người phụ nữ khác nhau."
"..." Liên hệ với những gì Minh Anh nghe được từ Nghi Đình, Kiến Ninh đã thực sự trở thành một tay sát gái chính hiệu, khác xa với phong thái đứng đắn tạo cảm giác an toàn cho người đối diện trước đây.
An Nhi không thấy Minh Anh trả lời thì chẳng còn hứng thú để nói nữa, câu chuyện đến đây cũng coi như kết thúc. Cô nàng mang chổi cất vào góc nhà, đi vào nhà bếp rửa tay, tiện thể giúp Minh Anh dọn đồ ăn ra bàn.
Bữa cơm này đáng lý rất vui, chính là để ăn mừng Ngọc Lam rửa sạch oan khuất, trở lại với công việc, nhưng nhìn chung thì cũng không được náo nhiệt cho lắm.
"Ngày ba mươi tháng này là lễ khánh thành công ty Đại Dương, tụi mày sắp xếp đến nhe."
Ngọc Lam chỉ ậm ừ, ngầm tính toán trong đầu thời gian để trống lịch làm việc ra tham dự.
An Nhi vẫn là có hứng thú hơn: "Nhanh thế đã thành lập rồi? Tính toán tới lui còn chưa đầy hai tháng."
Minh Anh hơi cười: "Vốn không định gấp rút như vậy, nhưng do phía công ty giao dự án đang thúc đẩy quy trình, phía Đại Dương cũng không còn cách nào khác. Có điều như vậy cũng tốt, tránh để đêm dài lắm mộng."
An Nhi nói giọng có chút mỉa mai: "Người nào có tiền nhiều hơn thì người đó có quyền."
"Còn không phải sao?"
"À, trong chúng mình bây giờ người giàu nhất là con Lam rồi còn gì."
Ngọc Lam chưng hửng: "Gì? Tao làm sao?"
"Ồ, tiền bồi thường nhận được rồi cũng chả thấy mày đền đáp công ơn tụi tao vì mày trầy da tróc vẩy nữa đấy nhé."
"Tiền đã vào túi đâu?"
"Sao lại chưa vào túi?"
"Nhà đấy đang đề đơn khiếu nại chi phí bồi thường quá cao, tòa vẫn đang xem xét."
An Nhi vỗ vai cô nàng: "Yên tâm đi, càng khiếu càng nại thì tiền càng tăng."
"..."
Minh Anh mím môi cười, cảm thấy An Nhi này đúng là gian manh.
Công ty Đại Dương đang đi đến công đoạn cuối cùng, mọi thứ dường như đã dần đi vào nề nếp, đâu vào đó.
Minh Anh vì chuyện Nghi Đình muốn đầu quân vào Đại Dương mà cùng Hải Vinh tranh cãi, đã mấy ngày qua đôi bên đều bận rộn, vẫn chưa có thời gian để cùng nhau ngồi xuống nói chuyện giải quyết mâu thuẫn.
Kể từ chuyện khó nhìn mặt nhau ngày hôm đó, Đình Dĩ đã không còn tự mình lui tới Vạn Hoa, những vấn đề xung quanh liên quan đến việc hợp tác giữa hai công ty đều giao cho trợ lý của mình giải quyết. Minh Anh cũng cảm thấy hài lòng, ít ra là đỡ khiến cô chướng mắt.
Ông Văn bảo trợ lý Phúc xuống gõ cửa phòng làm việc của Minh Anh, cô nàng không thèm hỏi han xem có chuyện gì, trực tiếp mở cửa đi thẳng lên phòng tổng giám đốc.
Bên trong, ông Văn đứng bên khung kính, nhâm nhi ly cà phê đá. Ông biết cô đã đến, nhưng không mở lời chào, Minh Anh trong lòng không đủ kiên nhẫn, lại thêm còn đang giận dỗi, vậy nên không lên tiếng thưa gửi gì.
Trợ lý Phúc cảm thấy không khí dần cô đặc, không gian từ từ lạnh lẽo, tình phụ tử nhà này khó nhìn quá, vẫn là nên núp đi, tránh để lạc đạn chết oan. Làm trợ lý cho ông Văn bấy lâu, hoàn cảnh gia đình nhà họ Nguyễn này thế nào, anh là người rành nhất.
Đợi khi ly cà phê tan hết đá, ông mới từ từ ngồi xuống ghế, Minh Anh đã ngồi xuống chờ ông từ lâu.
"Nghe nói thằng Vinh sắp thành lập công ty à?"
"Cơ bản là đã hoàn thành thủ tục pháp lý. Chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt khánh thành thôi."
Ông Văn à một tiếng, lần lựa một hồi, trực tiếp đi vào vấn đề: "Con với thằng Vinh là người yêu à?"
Chuyện này Minh Anh vốn dĩ không định giấu diếm, ai phát hiện ra thì biết, không thì thôi, cô cũng ngại mở lời khoe khoang khẳng định.
Không thấy con gái thừa nhận, mà biểu cảm lại như lẽ dĩ nhiên, ông Văn liền nói: "Cha không đồng ý."
Minh Anh đanh mặt, chuyện này cô thực sự chưa từng nghĩ sẽ ngỏ ý kiến của ông. Ông đồng tình cũng được, phản đối cũng chẳng sao, nó chẳng ảnh hưởng đến cô. Chỉ có điều, lời này rót vào tai, thật sự nghe không lọt.
"Cha còn định quản lý cả tình cảm của con nữa à?"
Ông Văn làm vẻ thấu hiểu, nhưng ánh mắt lại kiên định: "Con nghĩ nó đến với con là vì cái gì?"
"Vậy cha nghĩ anh ấy đến với con là vì cái gì?"
"..."
"Đối với cha, tiền quan trọng, quan hệ hợp tác quan trọng, người cha tin tưởng đề bạc quan trọng, hay hạnh phúc của con quan trọng?"
Ông Văn vỗ tay lên thành ghế đánh chát: "Câm miệng. Con nghĩ con ăn đủ cơm, nuốt đủ muối trên đời này rồi hay sao? Thứ con nhìn thấy là một tên công tử bột sa cơ thất thế, nó cho con được cái gì?"
"Vậy cha nghĩ Đình Dĩ cho con được cái gì?" Đến nước này, Minh Anh không muốn nhịn, nhưng vẫn phải nuốt cơn giận vào lòng, hạ giọng: "Anh ta lợi dụng con, lợi dụng cha, lợi dụng Vạn Hoa để có chỗ đứng vững ở Phạm Nguyên. Vừa nghe con muốn cắt đứt hợp tác thì đã nháo nhào bày mưu tính kế khiến cha con chúng ta bất hòa, muốn cha ép buộc con thay đổi quyết định. Bằng không, đợi khi con cùng mẹ thương thảo với hội đồng xong, thì anh ta sẽ mất hết cơ hội. Bấy nhiêu đó cha còn chưa chịu nhìn ra, hay là cha cố tình không muốn nhìn? Cha có mắt để làm gì?"
Ông Văn tức giận, giơ tay lên với cô, một lần nữa muốn dùng cách này trừng phạt cô. Minh Anh bình tĩnh cương nghị, không hề né tránh: "Cha vì một người ngoài, năm lần bảy lượt tìm con tính sổ. Con là con ruột của cha hay Đình Dĩ mới là con ruột của cha?"
"Mày nói tao có mắt như mù phải không? Con cái bất hiếu." Ông Văn thu cánh tay lại, bực dọc đập vào đùi mình.
"Con xin lỗi, là con lỡ lời. Nhưng ý tứ của con mong cha hiểu. Con và Đình Dĩ... không thể nào."
"Mày và Hải Vinh cũng không thể nào."
"..."
"Đừng nói mày không biết ông Thái đang muốn gả con gái cho nó. Người như chủ tịch Thái, mày muốn đấu cũng không có cửa."
"..." Thông tin này nghe qua như sét đánh ngang tai, nhưng Minh Anh vẫn cố giữ bình tĩnh, gượng cười, vẻ như đã biết rồi: "Thì sao? Làm gì có ai nguyện lấy người không yêu mình?"
"..." Ông Văn đột nhiên đứng hình, lồng ngực chợt nhói lên, đầu óc lập tức trống rỗng, bên tai chỉ còn câu nói vừa rồi vang vang vọng vọng, khó chịu đến nhức óc.
Minh Anh không nán lại lâu, nói xong chuyện thì đứng dậy, cúi đầu: "Con mong cha hiểu, người cha thấy tốt chưa chắc con đã thấy tốt."
Tổng giám đốc Văn không đáp lời, ông cũng chẳng nhìn đến cô thêm một lần. Đợi lúc cửa phòng vừa đóng lại, ông giận dữ phát tiết, ném ly cà phê ra cửa, vỡ tan tành. Trợ lý Phúc ở bên ngoài, thất kinh hồn vía, nhưng không thể không bước vào thu dọn tàn tích chiến tranh.
"Phía bà ấy nói thế nào?"
"Thưa tổng giám đốc, chủ tịch không hồi âm. Trợ lý của chủ tịch cho hay hiện bên trên đang xem xét kế hoạch được trình lên. Ngoài ra..."
"Ngoài ra cái gì?" Ông Văn gằng giọng.
"Chủ tịch nói... nói... tạm thời không muốn gặp... tổng giám đốc."
Ông Văn đen mặt, cái thông tin nhục mặt đến hèn mọn này vậy mà bà ấy cũng để trợ lý đến nói với ông. Ông vo tay thành nắm đấm, sau lại vớ thêm chiếc bình hoa, ném về vô định, chẳng biết va trúng cái gì, âm thanh inh ỏi, vỡ nát. Những người phụ nữ xung quanh ông, sao lại chưa từng cho ông mặt mũi như vậy hả?
Công việc bận rộn, lại kéo theo nhiều vấn đề ruồi khiến An Nhi thất hứa với mẹ mình rất nhiều lần. May thay cuối cùng cô cũng sắp xếp được một ngày đón mẹ mình đến chơi nhà, sẵn tiện tạo cơ hội để bà biết cô sống thoải mái, vui vẻ,mà yên tâm hơn.
Đây vốn dĩ là cơ hội tốt để giới thiệu sếp tổng với dì tư, nhưng nghĩ lại, đôi bên đến với nhau bàn tay còn chưa đếm hết số tháng, như vậy có chút vội vàng, nên cô đã dẹp ngang ý định đó, chờ đợi thời cơ tốt đẹp hơn.
Nghe An Nhi giải thích qua, mặt Trường Phong như vừa bị úp nhọ nồi, cả người như bị gió đông tạt qua, tê cứng hết cả đầu. Cái gì mà vội vàng với không vội vàng, anh chính là rất vội. Bao nhiêu tuổi rồi, anh bây giờ có bắn tên lửa cũng không đuổi kịp bạn bè, vậy mà An Nhi còn cho rằng như thế quá vội vàng. Còn chần chừ thêm nữa, đợi khi anh cưới được vợ, chắc là phải chống gậy lên lễ đường mất. Anh không muốn làm trái ý của An Nhi, nhưng cũng tự tìm cách cho mình.
"Anh có thể lấy danh nghĩa là bạn bè của em đến đón tiếp mẹ em được không?"
"Đầu anh bị kẹp cửa à? Bạn bè cái gì? Chỉ cần anh xuất hiện là mẹ em đã xác định anh là bạn trai của em rồi."
"Ừ, đầu anh bị kẹp cửa."
"..." An Nhi giật giật khóe môi, mẹ nó, đúng là bị kẹp theo nghĩa đen luôn.
Vẻ mặt sếp tổng như vui như buồn, hoàn toàn không đoán định được, thất thỉu ra về, còn chẳng thèm vẫy tay tạm biệt cô như thường lệ. An Nhi ngẫm nghĩ đây là sự bất đắc dĩ, cô cũng đâu có muốn. Vừa mới ra ở riêng đã dắt bạn trai về, mẹ cô sẽ nghĩ đấy chính là nguyên do cô một mực muốn xuất chuồng. Không được, tốt nhất vẫn là để lần sau.
Nhưng cái kiểu đồng ý thỏa thuận một cách dễ dàng thế này của sếp tổng có hơi không quen nha. Lão thậm chí còn chẳng đặt điều kiện, hoặc là không thèm đoái hoài gì đến việc trả giá với cô nữa. An Nhi nhìn theo bóng lưng lão, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt tựa như tâm trạng phai nhòa của lão, sau đó chạy đến cửa sổ ngó xuống nhìn chiếc xe quen thuộc đang từ từ rời khỏi khu Lâm Châu mà trong lòng hơi nao nao.
Nghĩ lại thì cô với sếp tổng là đôi bên tự nhiên sáp vào, đến tỏ tình còn chưa làm đúng bài bản là lão ngỏ lời cô đồng ý, cho nên để đi đến bước gặp người thân của nhau vẫn còn cần một quá trình xúc tiến. Cô đến nhà lão có mấy huynh đệ còn chưa biết đến, chuyện này có chút mơ hồ đi. Chẳng biết cô và lão sẽ đi được bao xa, vì thế mấy vấn đề này cần phải cẩn trọng hơn bao giờ hết.
Lại nói, cô không đồng ý để lão gặp mẹ mình, há chẳng phải gián tiếp thừa nhận mình không thực sự nghiêm túc với lão sao? Nhớ đến bộ dạng thất vọng của sếp tổng ban nãy, An Nhi có hơi chột dạ, cũng cảm thấy thương cảm cho lão. Người ta dù gì cũng đã gần bốn mươi, chính chắn hơn cô rất nhiều, người ta đã chủ động như thế, cô còn từ chối thì có gọi là vô lý quá không? Huống hồ, với phương diện của sếp tổng, yêu đương với con gái người ta, muốn trình diện một chút cũng là bình thường mà nhỉ?
Suy đi tính lại, đầu óc An Nhi rối bời. Chẳng qua chỉ là một cuộc gặp gỡ, có phải nay sống mai chết không gặp được nữa đâu, cớ gi cô lại phải đắn đo, dày vò não bộ của mình như thế chứ?
Cất sự cân nhắc không mấy hiệu quả của mình qua một bên, An Nhi lập tức lái xe đến nhà đón mẹ mình. Ban đầu cô có mời cả Minh Anh và Ngọc Lam đến chơi cho nhộn nhịp, nhưng họ đều có việc bận, nên đành thôi.
Dì tư vừa đến đã đi tham quan khắp nhà, soi xét từng chút một, nhìn chung là khá hài lòng. Không uổng công cô bỏ nửa ngày ra dọn dẹp để chào đón mẹ, bằng không câu đầu tiên khi dì tư bước vào đã là 'Con gái con đứa...".
Một lúc sau, An Nhi đang ở nhà bếp pha nước thì mẹ cô ở hướng phòng khách gọi với ra, chính xác là từ phòng ngủ của cô đi dọc ra phòng khách: "Nhi, cái gì đây?"
An Nhi hớt hải chạy vào, trên tay mẹ cô là một chiếc áo vest màu xám trắng cùng với chiếc cà vạt màu lam đậm vô cùng quen mắt.
"Mày có người yêu rồi hả? Con dẫn về nhà? Vô tận phòng ngủ?"
"..." Cái gì gọi là dù có tám trăm cái miệng cũng không giải thích được rất đúng trong trường hợp này.
"Mày..."
Dì tư vừa định hát tặng An Nhi một bài ca tình mẫu tử thiêng liêng mà lúc trước ở nhà ngày nào cô cũng nghe thì đột nhiên cửa chính 'kịch' một cái, mở ra. Dáng người quen thuộc từ từ xuất hiện.
"An Nhi, anh để quên đồ..."
Minh Anh vừa đến, trên tay là túi nguyên liệu thức ăn, mang đến làm món mì xào thập cẩm đã được An Nhi đặt hàng trước.
Tuy nói chuyện buồn đã qua, chuyện vui lại đến, nhưng nhìn chung Ngọc Lam cũng không được hứng khởi cho lắm. Chính là một nét đầm đầm tĩnh tĩnh ngự trị trên gương mang mang sắc xuân phơi phới của tuổi trẻ.
Trạng thái của Ngọc Lam mơ mơ hồ hồ, ánh mắt thả vào tầm không gian mơ màng không đoán định. An Nhi và Minh Anh nhìn mặt đọc ra chữ, biết không thể nói thêm chuyện gì, cũng chẳng hỏi ra được chuyện gì, chỉ cần biết giữa người bạn này và tình yêu của nàng ta gặp chút trắc trở là đủ rồi.
Cách đây mấy hôm, khi An Nhi ghé sang Spa của Ngọc Lam, thì được Phương Nghi kể cho nghe vài mảnh chuyện về người bạn thân ái của mình. Nghe ra thì Khải Lộc có ý muốn chuyển nhà sang quận C, nhưng Ngọc Lam lại kiên quyết ngăn cản, cảm thấy như vậy không cần thiết.
Lại nghe Khải Lộc sắp chuyển công tác đến quận C, mà nhà vẫn ở quận A càng không thuận lợi, chuyển sang quận C vừa gần việc vừa gần tình yêu, có gì không thỏa đáng chứ?
Cuối cùng, thì là vì Khải Lộc muốn thuê căn hộ ở tầng trên, Phương Nghi thì đang muốn chuyển đến một căn ở khu khác vì gia đình chị ấy sắp đón thêm thành viên mới, nên muốn nhường lại vị trí đắc địa là căn hộ cũ cạnh căn hộ của Ngọc Lam, thế nhưng cô nàng lại một mực từ chối.
Da mặt con người đâu phải được làm từ xi măng, đất đá, Khải Lộc hỏi mãi chẳng ra nguyên nhân, tuy giận nhưng cũng chẳng biểu thị điều gì, chỉ nhẹ giọng hỏi một câu: 'Có phải em sợ anh làm phiền em không?'
Nghe đến đây, An Nhi bất giác thở dài, chuyện yêu đương của mỗi người mỗi khác, giống như mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Cô không cách nào hiểu được bạn mình rốt cục là có yêu người ta không, hoặc là yêu bằng kiểu cách gì, chỉ biết là Ngọc Lam đối với Khải Lộc thập phần hời hợt, năm phần xa cách.
Không thèm để tâm đến chuyện người khác quá lâu, An Nhi loay hoay dọn dẹp phòng khách. Ngọc Lam thì xoắn tay áo, vào nhà bếp phụ Minh Anh một tay, đi ngang qua chiếc thùng rác đặt ở góc quầy bar thì thấy bên trong có một đôi hài trông rất quen mắt. Nhìn chung nó không có hư hao gì, cũng chẳng có dấu hiệu cũ kĩ, sao lại bị ném đi?
"Chế Nhi? Mày có bị mất não không vậy?"
"Làm gì?"
"Đôi hài còn nguyên sao quăng vô sọt rác?"
"Mang không vừa."
"..."
Người yêu tiền như mạng là An Nhi mà lại phung phí tới mức chỉ cần mang không vừa là vứt đi như vậy sao? Mà còn là một đôi mới, nó nỡ xuống tay à?
Ngọc Lam nheo mắt nhìn thêm một lần, thì nhớ ra đây chính là đôi hài An Nhi đã mang vào lần họ gặp nhau ở trường phổ thông cũ, cái đôi đã hại cô nàng đau đến nhăn nhó, phải tháo cả gót ra mới đi tiếp được. Sau lần đó thì không còn thấy An Nhi động đến nó thêm một lần nào nữa.
Trong lòng Ngọc Lam chợt nhận ra một chân lý, cảm xúc trong cô từ hỗn độn trở nên ngăn nắp hơn bao giờ hết.
Sắc mặt Ngọc Lam thay đổi đột ngột, Minh Anh và An Nhi có chút tò mò, mà lại không thèm hỏi. Nhân lúc Ngọc Lam mang rác đi vứt hộ thì An Nhi ôm theo cây chổi nhựa đến quầy bar, chồm người vào hít một hơi mùi thức ăn thơm phưng phức, rồi hỏi:
"Này, mày có thấy gì không?"
Minh Anh đứng rửa hành lá, xoay lưng lại với cô nàng: "Thấy, rồi sao?"
"Mày đoán xem, Ngọc Lam với Khải Lộc khi nào thì chia tay?"
"Sao tao biết được? Tự nhiên sao lại trù ẻo người ta chia tay?"
An Nhi ườn người lên quầy bar, một tay chống đầu, một tay vờn chổi lây lất trên mặt đất: "Tình hình này thì sớm muộn gì chả chia tay. Nó có yêu con người ta miếng nào đâu."
"..."
"Theo tao thấy, nó là tình cũ chưa phai, chưa quên được Kiến Ninh."
'Cốc.' Minh Anh đang thái hành, nghe đến đây thì lật dao trên thớt, tựa như không hài lòng.
An Nhi thở dài: "Dù gì cũng đã bảy tám năm, sao tụi mày có thể vương vấn được tình xưa nghĩa cũ hay vậy?"
"Tao có nên nói là vì tao là người chung thủy không?"
"..." An Nhi bĩu môi. "Chung thủy? Là do mày không còn mối nào khác."
"..."
"Ngọc Lam đẹp người đẹp nết, người thương mến nó xếp đầy ngoài đường. Cực phẩm như Khải Lộc là một ví dụ. Sao nó cứ tơ tưởng về Kiến Ninh mãi vậy nhỉ? Kiến Ninh đó có gì để nó nhớ mãi không quên? Thật là không hiểu được."
"Mày có ác cảm với người ta à? Sao nói như kiểu mày không ưa Kiến Ninh lắm vậy? Ngày xưa cũng đâu đến nỗi nào?"
An Nhi suy nghĩ một hồi mới đáp: "Tao nhớ là có kể với mày về lần tao đụng xe Kiến Ninh ở ngã ba Trần Chiên đúng không?"
"Thì sao?"
"Sau đó tao có gặp lại thêm một lần."
"..." Lượng thông tin có như không có này, cung cấp rất là không cần thiết. Minh Anh mang hành cho vào chảo, rắc tiêu lên, đóng nắp lại một cái 'koong', rồi tắt bếp.
"Vấn đề nằm ở chỗ mỗi lần gặp tao đều thấy cậu ta đi với một người phụ nữ khác nhau."
"..." Liên hệ với những gì Minh Anh nghe được từ Nghi Đình, Kiến Ninh đã thực sự trở thành một tay sát gái chính hiệu, khác xa với phong thái đứng đắn tạo cảm giác an toàn cho người đối diện trước đây.
An Nhi không thấy Minh Anh trả lời thì chẳng còn hứng thú để nói nữa, câu chuyện đến đây cũng coi như kết thúc. Cô nàng mang chổi cất vào góc nhà, đi vào nhà bếp rửa tay, tiện thể giúp Minh Anh dọn đồ ăn ra bàn.
Bữa cơm này đáng lý rất vui, chính là để ăn mừng Ngọc Lam rửa sạch oan khuất, trở lại với công việc, nhưng nhìn chung thì cũng không được náo nhiệt cho lắm.
"Ngày ba mươi tháng này là lễ khánh thành công ty Đại Dương, tụi mày sắp xếp đến nhe."
Ngọc Lam chỉ ậm ừ, ngầm tính toán trong đầu thời gian để trống lịch làm việc ra tham dự.
An Nhi vẫn là có hứng thú hơn: "Nhanh thế đã thành lập rồi? Tính toán tới lui còn chưa đầy hai tháng."
Minh Anh hơi cười: "Vốn không định gấp rút như vậy, nhưng do phía công ty giao dự án đang thúc đẩy quy trình, phía Đại Dương cũng không còn cách nào khác. Có điều như vậy cũng tốt, tránh để đêm dài lắm mộng."
An Nhi nói giọng có chút mỉa mai: "Người nào có tiền nhiều hơn thì người đó có quyền."
"Còn không phải sao?"
"À, trong chúng mình bây giờ người giàu nhất là con Lam rồi còn gì."
Ngọc Lam chưng hửng: "Gì? Tao làm sao?"
"Ồ, tiền bồi thường nhận được rồi cũng chả thấy mày đền đáp công ơn tụi tao vì mày trầy da tróc vẩy nữa đấy nhé."
"Tiền đã vào túi đâu?"
"Sao lại chưa vào túi?"
"Nhà đấy đang đề đơn khiếu nại chi phí bồi thường quá cao, tòa vẫn đang xem xét."
An Nhi vỗ vai cô nàng: "Yên tâm đi, càng khiếu càng nại thì tiền càng tăng."
"..."
Minh Anh mím môi cười, cảm thấy An Nhi này đúng là gian manh.
Công ty Đại Dương đang đi đến công đoạn cuối cùng, mọi thứ dường như đã dần đi vào nề nếp, đâu vào đó.
Minh Anh vì chuyện Nghi Đình muốn đầu quân vào Đại Dương mà cùng Hải Vinh tranh cãi, đã mấy ngày qua đôi bên đều bận rộn, vẫn chưa có thời gian để cùng nhau ngồi xuống nói chuyện giải quyết mâu thuẫn.
Kể từ chuyện khó nhìn mặt nhau ngày hôm đó, Đình Dĩ đã không còn tự mình lui tới Vạn Hoa, những vấn đề xung quanh liên quan đến việc hợp tác giữa hai công ty đều giao cho trợ lý của mình giải quyết. Minh Anh cũng cảm thấy hài lòng, ít ra là đỡ khiến cô chướng mắt.
Ông Văn bảo trợ lý Phúc xuống gõ cửa phòng làm việc của Minh Anh, cô nàng không thèm hỏi han xem có chuyện gì, trực tiếp mở cửa đi thẳng lên phòng tổng giám đốc.
Bên trong, ông Văn đứng bên khung kính, nhâm nhi ly cà phê đá. Ông biết cô đã đến, nhưng không mở lời chào, Minh Anh trong lòng không đủ kiên nhẫn, lại thêm còn đang giận dỗi, vậy nên không lên tiếng thưa gửi gì.
Trợ lý Phúc cảm thấy không khí dần cô đặc, không gian từ từ lạnh lẽo, tình phụ tử nhà này khó nhìn quá, vẫn là nên núp đi, tránh để lạc đạn chết oan. Làm trợ lý cho ông Văn bấy lâu, hoàn cảnh gia đình nhà họ Nguyễn này thế nào, anh là người rành nhất.
Đợi khi ly cà phê tan hết đá, ông mới từ từ ngồi xuống ghế, Minh Anh đã ngồi xuống chờ ông từ lâu.
"Nghe nói thằng Vinh sắp thành lập công ty à?"
"Cơ bản là đã hoàn thành thủ tục pháp lý. Chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt khánh thành thôi."
Ông Văn à một tiếng, lần lựa một hồi, trực tiếp đi vào vấn đề: "Con với thằng Vinh là người yêu à?"
Chuyện này Minh Anh vốn dĩ không định giấu diếm, ai phát hiện ra thì biết, không thì thôi, cô cũng ngại mở lời khoe khoang khẳng định.
Không thấy con gái thừa nhận, mà biểu cảm lại như lẽ dĩ nhiên, ông Văn liền nói: "Cha không đồng ý."
Minh Anh đanh mặt, chuyện này cô thực sự chưa từng nghĩ sẽ ngỏ ý kiến của ông. Ông đồng tình cũng được, phản đối cũng chẳng sao, nó chẳng ảnh hưởng đến cô. Chỉ có điều, lời này rót vào tai, thật sự nghe không lọt.
"Cha còn định quản lý cả tình cảm của con nữa à?"
Ông Văn làm vẻ thấu hiểu, nhưng ánh mắt lại kiên định: "Con nghĩ nó đến với con là vì cái gì?"
"Vậy cha nghĩ anh ấy đến với con là vì cái gì?"
"..."
"Đối với cha, tiền quan trọng, quan hệ hợp tác quan trọng, người cha tin tưởng đề bạc quan trọng, hay hạnh phúc của con quan trọng?"
Ông Văn vỗ tay lên thành ghế đánh chát: "Câm miệng. Con nghĩ con ăn đủ cơm, nuốt đủ muối trên đời này rồi hay sao? Thứ con nhìn thấy là một tên công tử bột sa cơ thất thế, nó cho con được cái gì?"
"Vậy cha nghĩ Đình Dĩ cho con được cái gì?" Đến nước này, Minh Anh không muốn nhịn, nhưng vẫn phải nuốt cơn giận vào lòng, hạ giọng: "Anh ta lợi dụng con, lợi dụng cha, lợi dụng Vạn Hoa để có chỗ đứng vững ở Phạm Nguyên. Vừa nghe con muốn cắt đứt hợp tác thì đã nháo nhào bày mưu tính kế khiến cha con chúng ta bất hòa, muốn cha ép buộc con thay đổi quyết định. Bằng không, đợi khi con cùng mẹ thương thảo với hội đồng xong, thì anh ta sẽ mất hết cơ hội. Bấy nhiêu đó cha còn chưa chịu nhìn ra, hay là cha cố tình không muốn nhìn? Cha có mắt để làm gì?"
Ông Văn tức giận, giơ tay lên với cô, một lần nữa muốn dùng cách này trừng phạt cô. Minh Anh bình tĩnh cương nghị, không hề né tránh: "Cha vì một người ngoài, năm lần bảy lượt tìm con tính sổ. Con là con ruột của cha hay Đình Dĩ mới là con ruột của cha?"
"Mày nói tao có mắt như mù phải không? Con cái bất hiếu." Ông Văn thu cánh tay lại, bực dọc đập vào đùi mình.
"Con xin lỗi, là con lỡ lời. Nhưng ý tứ của con mong cha hiểu. Con và Đình Dĩ... không thể nào."
"Mày và Hải Vinh cũng không thể nào."
"..."
"Đừng nói mày không biết ông Thái đang muốn gả con gái cho nó. Người như chủ tịch Thái, mày muốn đấu cũng không có cửa."
"..." Thông tin này nghe qua như sét đánh ngang tai, nhưng Minh Anh vẫn cố giữ bình tĩnh, gượng cười, vẻ như đã biết rồi: "Thì sao? Làm gì có ai nguyện lấy người không yêu mình?"
"..." Ông Văn đột nhiên đứng hình, lồng ngực chợt nhói lên, đầu óc lập tức trống rỗng, bên tai chỉ còn câu nói vừa rồi vang vang vọng vọng, khó chịu đến nhức óc.
Minh Anh không nán lại lâu, nói xong chuyện thì đứng dậy, cúi đầu: "Con mong cha hiểu, người cha thấy tốt chưa chắc con đã thấy tốt."
Tổng giám đốc Văn không đáp lời, ông cũng chẳng nhìn đến cô thêm một lần. Đợi lúc cửa phòng vừa đóng lại, ông giận dữ phát tiết, ném ly cà phê ra cửa, vỡ tan tành. Trợ lý Phúc ở bên ngoài, thất kinh hồn vía, nhưng không thể không bước vào thu dọn tàn tích chiến tranh.
"Phía bà ấy nói thế nào?"
"Thưa tổng giám đốc, chủ tịch không hồi âm. Trợ lý của chủ tịch cho hay hiện bên trên đang xem xét kế hoạch được trình lên. Ngoài ra..."
"Ngoài ra cái gì?" Ông Văn gằng giọng.
"Chủ tịch nói... nói... tạm thời không muốn gặp... tổng giám đốc."
Ông Văn đen mặt, cái thông tin nhục mặt đến hèn mọn này vậy mà bà ấy cũng để trợ lý đến nói với ông. Ông vo tay thành nắm đấm, sau lại vớ thêm chiếc bình hoa, ném về vô định, chẳng biết va trúng cái gì, âm thanh inh ỏi, vỡ nát. Những người phụ nữ xung quanh ông, sao lại chưa từng cho ông mặt mũi như vậy hả?
Công việc bận rộn, lại kéo theo nhiều vấn đề ruồi khiến An Nhi thất hứa với mẹ mình rất nhiều lần. May thay cuối cùng cô cũng sắp xếp được một ngày đón mẹ mình đến chơi nhà, sẵn tiện tạo cơ hội để bà biết cô sống thoải mái, vui vẻ,mà yên tâm hơn.
Đây vốn dĩ là cơ hội tốt để giới thiệu sếp tổng với dì tư, nhưng nghĩ lại, đôi bên đến với nhau bàn tay còn chưa đếm hết số tháng, như vậy có chút vội vàng, nên cô đã dẹp ngang ý định đó, chờ đợi thời cơ tốt đẹp hơn.
Nghe An Nhi giải thích qua, mặt Trường Phong như vừa bị úp nhọ nồi, cả người như bị gió đông tạt qua, tê cứng hết cả đầu. Cái gì mà vội vàng với không vội vàng, anh chính là rất vội. Bao nhiêu tuổi rồi, anh bây giờ có bắn tên lửa cũng không đuổi kịp bạn bè, vậy mà An Nhi còn cho rằng như thế quá vội vàng. Còn chần chừ thêm nữa, đợi khi anh cưới được vợ, chắc là phải chống gậy lên lễ đường mất. Anh không muốn làm trái ý của An Nhi, nhưng cũng tự tìm cách cho mình.
"Anh có thể lấy danh nghĩa là bạn bè của em đến đón tiếp mẹ em được không?"
"Đầu anh bị kẹp cửa à? Bạn bè cái gì? Chỉ cần anh xuất hiện là mẹ em đã xác định anh là bạn trai của em rồi."
"Ừ, đầu anh bị kẹp cửa."
"..." An Nhi giật giật khóe môi, mẹ nó, đúng là bị kẹp theo nghĩa đen luôn.
Vẻ mặt sếp tổng như vui như buồn, hoàn toàn không đoán định được, thất thỉu ra về, còn chẳng thèm vẫy tay tạm biệt cô như thường lệ. An Nhi ngẫm nghĩ đây là sự bất đắc dĩ, cô cũng đâu có muốn. Vừa mới ra ở riêng đã dắt bạn trai về, mẹ cô sẽ nghĩ đấy chính là nguyên do cô một mực muốn xuất chuồng. Không được, tốt nhất vẫn là để lần sau.
Nhưng cái kiểu đồng ý thỏa thuận một cách dễ dàng thế này của sếp tổng có hơi không quen nha. Lão thậm chí còn chẳng đặt điều kiện, hoặc là không thèm đoái hoài gì đến việc trả giá với cô nữa. An Nhi nhìn theo bóng lưng lão, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt tựa như tâm trạng phai nhòa của lão, sau đó chạy đến cửa sổ ngó xuống nhìn chiếc xe quen thuộc đang từ từ rời khỏi khu Lâm Châu mà trong lòng hơi nao nao.
Nghĩ lại thì cô với sếp tổng là đôi bên tự nhiên sáp vào, đến tỏ tình còn chưa làm đúng bài bản là lão ngỏ lời cô đồng ý, cho nên để đi đến bước gặp người thân của nhau vẫn còn cần một quá trình xúc tiến. Cô đến nhà lão có mấy huynh đệ còn chưa biết đến, chuyện này có chút mơ hồ đi. Chẳng biết cô và lão sẽ đi được bao xa, vì thế mấy vấn đề này cần phải cẩn trọng hơn bao giờ hết.
Lại nói, cô không đồng ý để lão gặp mẹ mình, há chẳng phải gián tiếp thừa nhận mình không thực sự nghiêm túc với lão sao? Nhớ đến bộ dạng thất vọng của sếp tổng ban nãy, An Nhi có hơi chột dạ, cũng cảm thấy thương cảm cho lão. Người ta dù gì cũng đã gần bốn mươi, chính chắn hơn cô rất nhiều, người ta đã chủ động như thế, cô còn từ chối thì có gọi là vô lý quá không? Huống hồ, với phương diện của sếp tổng, yêu đương với con gái người ta, muốn trình diện một chút cũng là bình thường mà nhỉ?
Suy đi tính lại, đầu óc An Nhi rối bời. Chẳng qua chỉ là một cuộc gặp gỡ, có phải nay sống mai chết không gặp được nữa đâu, cớ gi cô lại phải đắn đo, dày vò não bộ của mình như thế chứ?
Cất sự cân nhắc không mấy hiệu quả của mình qua một bên, An Nhi lập tức lái xe đến nhà đón mẹ mình. Ban đầu cô có mời cả Minh Anh và Ngọc Lam đến chơi cho nhộn nhịp, nhưng họ đều có việc bận, nên đành thôi.
Dì tư vừa đến đã đi tham quan khắp nhà, soi xét từng chút một, nhìn chung là khá hài lòng. Không uổng công cô bỏ nửa ngày ra dọn dẹp để chào đón mẹ, bằng không câu đầu tiên khi dì tư bước vào đã là 'Con gái con đứa...".
Một lúc sau, An Nhi đang ở nhà bếp pha nước thì mẹ cô ở hướng phòng khách gọi với ra, chính xác là từ phòng ngủ của cô đi dọc ra phòng khách: "Nhi, cái gì đây?"
An Nhi hớt hải chạy vào, trên tay mẹ cô là một chiếc áo vest màu xám trắng cùng với chiếc cà vạt màu lam đậm vô cùng quen mắt.
"Mày có người yêu rồi hả? Con dẫn về nhà? Vô tận phòng ngủ?"
"..." Cái gì gọi là dù có tám trăm cái miệng cũng không giải thích được rất đúng trong trường hợp này.
"Mày..."
Dì tư vừa định hát tặng An Nhi một bài ca tình mẫu tử thiêng liêng mà lúc trước ở nhà ngày nào cô cũng nghe thì đột nhiên cửa chính 'kịch' một cái, mở ra. Dáng người quen thuộc từ từ xuất hiện.
"An Nhi, anh để quên đồ..."