Chương 10
Ý nghĩ Úc Đình Chi đang quyến rũ cậu cũng không có tồn tại lâu trong đầu Mạnh Trì.
Tuy rằng Mạnh Trì thừa nhận bản thân cậu rất tốt, nhưng còn chưa tự kỷ đến mức đấy, cậu và Úc Đình Chi chẳng qua mới chỉ gặp mặt hai lần mà thôi. Với con mắt của Úc Đình Chi, còn chưa đến mức dễ dàng có ý gì với cậu như thế.
Cậu cũng chả có một khuôn mặt yêu nghiệt, cũng không phải kiểu “thiên thái” trong giới gay.
Lúc đó Úc Đình Chi cố ý dẫn dắt để cậu tiếp lời, có lẽ chỉ là xuất phát từ giáo dưỡng của anh, không để cậu đến mức đứng bên cạnh im lặng không nói được câu nào.
Dù sao sau đó hai người cũng không có bất kỳ tiếp xúc gì, liên lạc wechat cũng chỉ dừng ở tin nhắn chuyển khoản của hai người, không ai nợ ai.
Gần đến mùa trà xuân được đưa ra thị trường, quán trà Du Nhiên bắt đầu có chút bận rộn, cũng không phải bởi vì lượng khách tăng lên, mà là cần phải đem lượng trà xanh đã sao qua còn lại của năm ngoái kiểm kê, sau đó căn cứ vào chất lượng để phân loại, dùng cách thức khác nhau để bảo quản cho tốt.
*sao: một cách bảo quản, phơi khô rồi rang lên ở nhiệt độ nóng để chắt bỏ toàn bộ phần nước của lá, để cho lá khô và để được lâu.
Trà xanh thuộc loại trà không lên men, không giống như trà cũ càng để lâu càng ngon, loại này chú ý đến độ tươi, độ sớm, vì thế mùa xuân hàng năm, các quán trà sẽ về những vườn trà ở nông thôn để tranh những đợt trà mới nhất.
Tuy rằng trà sao không có hương vị bằng trà tươi, vẫn có thể uống được, nhưng không thể lấy ra đãi khách. Dương Chính Phong không nỡ lãng phí, nên đem những trà này về tự mình uống hoặc là đi tặng người khác. Mà Mạnh Trì cũng dùng những trà đã sao này phối với các loại hoa quả, tạo thành trà hoa quả, không nấu thì pha, sáng tạo ra không ít loại trà uống, cũng rất được hoan nghênh.
Hôm nay cậu rảnh rỗi không có việc gì lại dùng dâu tây và mật đào phối với trà xanh làm thành mấy loại trà, vốn dĩ định gọi Tống Mân đến thử trà cho mình, nhưng Tống Mân nói hôm nay mình không có thời gian, bạn học của anh trai cậu đến Trạch Vu, cậu muốn đi cùng.
Tống Mân có một người anh ruột, tên là Tống Sâm, cũng tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật XX, sau đó ra nước ngoài học thạc sỹ liền ở lại đó phát triển. Những chuyện này Mạnh Trì từng nghe Tống Mân nhắc qua, cậu còn cảm thán một câu, khó trách Tống Mân cũng là một học bá (học giỏi), có thể thi đỗ Đại học Trạch Vu.
Tống Mân không có thời gian, Mạnh Trì bèn gọi Dương Tự Nhạc đang nghỉ đến, bày mấy chén trà kia trước mặt hắn.
Dương Tự Nhạc uống một ngụm “trà dâu tây”, biểu tình có hơi cổ quái.
Mạnh Trì: “Biểu tình gì, khó uống vậy sao?”
“Không tính là khó uống,” Dương Tự Nhạc gãi đầu, “Có lẽ là do em không thích mùi dâu tây, em luôn cảm thấy dâu tây chỉ có thể để ăn cả quả thế thôi, bất cứ thứ gì khác có mùi này đều là tai họa.”
Mạnh Trì chậc một tiếng, thật ra cậu cũng không thích ăn dâu tây, hơn nữa cũng đồng quan điểm với Dương Tự Nhạc. Nhưng pha trà không thể chỉ xem xét sở thích của cá nhân mình, cho nên cậu đã dũng cảm cố gắng.
“Vậy cậu nếm thử “trà mật đào” này xem.” Mạnh Trì nói.
Dương Tự Nhạc lộ ra ánh mắt khinh bỉ, nâng chén lên nói móc: “Sao cái tên này của anh nghe tả tơi vậy, Mã Vân cho chúng ta tiền quảng cáo sao?”
*Mã Vân a.k.a Jack Ma, tỷ phú sáng lập Alibaba
Mạnh Trì cười: “Cậu muốn quảng cáo đến điên rồi.”
“Chén này cũng được.” Dương Tự Nhạc mím môi nhớ lại vị hồi nãy, hương đào ngọt nhẹ, hương trà thanh thanh, vô cùng tươi mát, “Nếu như cửa hàng chúng ta bán những thứ này, làm gì có chuyện có quán trà sữa bên cạnh chứ, đáng tiếc, cha em là người tối cổ. Ôi khôm ~”
Mạnh Trì đằng hắng một tiếng: “Nói cái gì đó? Đó là cha ruột cậu đấy!”
Dương Tự Nhạc bĩu môi, lẩm bẩm: “Vốn dĩ là vậy mà. Không phải nói gì mà “Trà chính là trà, đừng có cho hoa cỏ vào làm mất đi dáng vẻ của nó”.”
Thật ra Dương Tự Nhạc nói không sai, Dương Chính Phong làm người đúng là có hơi cổ hủ, nhất là trong trà nghệ, ông có nguyên tắc của mình.
Mạnh Trì nhìn Dương Tự Nhạc, trầm ngâm một lát, có hơi nghiêm túc nói: “Cậu phải biết là, quán trà này của chúng ta đối với sư phụ mà nói, không chỉ là một nơi buôn bán.”
Dương Tự Nhạc sửng sốt, bả vai chùng xuống, không nói gì nữa. Lại nâng chén “trà mật đào” kia lên uống một ngụm, không nhịn được nói: “Nhưng cũng phải kiếm sống mà, không phải sao!”
Mạnh Trì cười: “Cái này thì tất nhiên rồi. Hơn nữa, sư phụ cũng không hoàn toàn cấm bán trà hoa quả, chẳng qua không thể ồn ào quá đáng thôi.”
Dương Tự Nhạc giương mắt nhìn Mạnh Trì, nhìn chăm chú vài giây, hắn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười gian gian: “Chuyện làm người mẫu, em đáp ứng rồi.”
Mạnh Trì suýt nữa phun ngụm trà trong miệng ra: “Hả?”
Dương Tự Nhạc nói: “Anh ấy muốn tổ chức triển lãm ảnh, không chỉ cần một người mẫu. Em hỏi anh ấy em có được không, anh ấy nói được, nên em đồng ý rồi.”
Mạnh Trì: “Cậu?”
“Đúng vậy, khinh em đấy à?” Dương Tự Nhạc hừ một tiếng, “Anh không đồng ý, em chỉ có thể tự mình xông pha thôi, bộ dạng của em cũng có xấu đâu!”
“…”
“Đây không phải chuyện xấu hay không xấu, sư phụ biết nhất định sẽ mắng cậu không làm việc đàng hoàng.” Mạnh Trì nói.
“Em quản ông ấy được chắc?” Dương Tự Nhạc nói, “Em trưởng thành rồi, muốn chụp ảnh còn phải nhìn sắc mặt ông ấy?”
Mạnh Trì: “…”
Dương Tự Nhạc: “Em hẹn chiều nay Xà Sơn đến ký hợp đồng, đến lúc đó anh giúp em xem một chút.”
Mạnh Trì: “… Còn cả hợp đồng nữa? Sao lại chính thức thế?”
Dương Tự Nhạc: “Ừm hứm.”
*
2h chiều, Mạnh Trì vừa ngủ trưa dậy thì đã nhận được điện thoại của Dương Tự Nhạc, nói là Xà Sơn đến rồi, bảo cậu cũng nhanh nhanh đến đi.
Mạnh Trì rời giường thay đồ ngủ, lại đánh răng, sau đấy mới cầm áo khoác đi vào cửa hàng. Giờ này trong cửa hàng không có khách, Dương Chính Phong cũng không, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, yên tĩnh mà vắng vẻ.
Mạnh Trì đẩy cửa kính ra đã nghe được một tiếng cười trẻ tuổi vô cùng sảng khoái, ngay sau đó là tiếng nói chuyện của Dương Tự Nhạc.
Nhìn theo tiếng cười phát ra, chỉ thấy trong phòng trà gần cây nguyệt quế trong sân, có hai bóng người đang nói chuyện.
Mạnh Trì đi đến, nghe Dương Tự Nhạc hỏi người kia: “Khỏa thân hoàn toàn sao?”
“Cái gì khỏa thân cơ?” Mạnh Trì lập tức lên tiếng.
Vén rèm trúc trong phòng trà lên, mùi đàn hương và hương trà nhạt nhẽo trong phòng ập vào mặt. Mạnh Trì đầu tiên là nhìn thấy một bóng lưng khoác áo bào màu lam, khom chân dựa vào bàn trà, quần đùi rộng trên đùi vì động tác mà kéo lên, lộ ra một đôi chân không đi tất ở dưới.
Người này để tóc dài ngang vai, một nửa xõa tung, một nửa buộc lửng, tay đặt ở đầu gối, bưng một chén trà lên thưởng thức. Cả người nhìn qua vô cùng ngông cuồng, vô cùng phóng túng.
Người nọ nghe tiếng nghiêng mặt nhìn lại, là một gương mặt trẻ tuổi, mắt hoa đào, môi hé cười, nhưng so với gương mặt trong trí nhớ Mạnh Trì thì càng thành thục hơn, nhiều hơn vài phần trầm tĩnh.
“Anh, anh đến rồi.” Dương Tự Nhạc nói xong liền kéo bồ đoàn bên cạnh ra bảo cậu ngồi xuống, “Vừa mới nói đến chi tiết lúc chụp.”
Một giây kia Mạnh Trì xuất hiện, ánh mắt Xà Sơn vẫn dừng trên người cậu, giống như tia X-quang quét qua người cậu từ trên xuống dưới. Thẳng đến khi Mạnh Trì ngồi xuống cạnh hắn, hắn mới bưng chén trà qua, cười: “Đã lâu không gặp, cậu còn nhớ tôi không?”
Mạnh Trì nhận trà, điều chỉnh tư thế, ngồi thẳng: “Nhớ kỹ.”
“Nhớ kỹ là tốt rồi.” Xà Sơn nhấp một ngụm trà, “Tôi lười tự giới thiệu bản thân.”
Mạnh Trì: “…”
“Các người vừa nói gì vậy? Cái gì mà khỏa thân hoàn toàn?” Mạnh Trì lại hỏi.
Dương Tự Nhạc có chút ngượng ngùng gãi gãi lỗ tãi: “Chính là chụp ảnh ấy, không được mặc quần áo.”
Mạnh Trì nhíu mày nhìn sang Xà Sơn.
“Không cần khỏa thân hoàn toàn,” Xà Sơn nói, liếc mắt đánh giá Dương Tự Nhạc một phen, “Cậu bán khỏa thân như vậy là được rồi.”
Hắn quay đầu nhìn Mạnh Trì: “Sao cậu lại dùng ánh mắt nhìn biến thái này để nhìn tôi? Lúc trước tôi chụp cậu cũng cho cậu mặc quần còn gì.”
Mạnh Trì nghẹn lại: “Vậy phải cảm ơn anh.”
“Khách sáo gì chứ,” Xà Sơn cười, hắn chuyển đề tài, lại nói, “Cậu phải cảm ơn tôi, nếu không phải tôi mời cậu đến đây uống trà, làm sao cậu có thể kết duyên với trà nghệ được?”
Mạnh Trì: “…Ở ngoài anh chưa bị đánh bao giờ à?”
Anh có thấy xấu hổ không?
“Bán khỏa thân,” Dương Tự Nhạc chau mày, do dự hỏi, “Là cởi hết ra hay gì?”
Nghe vậy, Xà Sơn phun ra một ít nước trà, cười nói: “Đứa nhỏ này cậu nghĩ cái gì vậy? Tôi chụp ảnh nghệ thuật, không phải là ảnh khiêu dâm, được chưa! Sẽ cho cậu mặc đồ lót.”
Mấy từ phóng túng cỡ này, dù là Mạnh Trì luôn luôn ngoài miệng nói không có gì cũng cảm thấy cạn lời.
Cậu cầm hợp đồng trên bàn xem kỹ, trên hợp đồng viết rất chi tiết, thời gian địa điểm thù lao, yêu cầu chụp ảnh, các chi tiết cùng với bản quyền của ảnh đều được liệt kê.
Ánh mắt Mạnh Trì rơi vào dòng yêu cầu chụp ảnh, trên đó viết nếu cần thiết, sẽ mời họa sĩ vẽ trên người người mẫu.
Bắt buộc là bán khỏa thân.
Ngược lại, thù lao rất hời.
“Anh, hợp đồng này có vấn đề không?” Dương Tự Nhạc ghé vào bên tai Mạnh Trì, nhỏ giọng hỏi.
“Không có vấn đề gì.” Mạnh Trì ngước mắt nhìn Xà Sơn ngồi đối diện, “Thù lao cũng hợp lý.”
Dương Tự Nhạc còn chau mày, dường như đối với chuyện chỉ mặc quần lót có chút mâu thuẫn, do dự hồi lâu hắn mới đập nồi dìm thuyền hỏi: “Trần truồng thì… tôi, tôi không có vấn đề, nhưng anh hứa sẽ chụp ảnh quảng cáo cho cửa hàng chúng tôi, quảng cáo đấy, không được đổi ý.”
Đuôi mắt Xà Sơn híp lại, liếc mắt nhìn Mạnh Trì nói: “Chuyện đã đáp ứng tôi nhất định không đổi ý. Nhưng cậu phải suy nghĩ cho kỹ, những ảnh này sẽ được trưng bày tại trung tâm hội nghị và triển lãm trong nửa tháng. Đến lúc đó có thể hàng xóm, thầy cô, bạn bè của cậu đều sẽ nhìn thấy hết.”
Biểu cảm trên mặt Dương Tự Nhạc nhất thời cứng đờ, lúc đỏ lúc trắng, chỉ chốc lát sau quay đầu xin giúp đỡ từ phía Mạnh Trì: “Anh, hay là anh đến vậy.”
Mạnh Trì cầm hợp đồng gõ lên trái hắn một cái: “Buổi sáng không phải dũng cảm lắm sao, bây giờ sợ rồi à?”
“Thật ra tôi cũng cảm thấy cậu đến thì càng tốt, tôi càng vừa ý cậu hơn.” Xà Sơn cười, thay đổi tư thế, khuỷu tay chống lên bàn, đôi mắt đào hoa cười tủm tỉm nhìn chăm chú Mạnh Trì, “Sau khi cậu trở thành nghệ nhân trà, khí chất trên người càng kỳ diệu hơn.”
Mạnh Trì nhìn hắn, khẳng định: “Anh chính là đến vì tôi.”
“Đúng vậy,” Xà Sơn nói, “Cho nên cậu liền đồng ý.”
Mạnh Trì cười một tiếng: “Tôi đã đồng ý đâu?”
Xà Sơn: “Vậy tôi phải giống như trước kia, mặt dày mày dạn.”
Mạnh Trì: “…”
Dương Tự Nhạc: “Anh, nếu không anh cứ đồng ý đi.”
Trầm ngâm một lát, cơ thể Mạnh Trì thả lỏng, lười biếng nhàn tản xoay chén trà trong tay: “Tôi có thể đồng ý.”
Xà Sơn sáng mắt lên: “Điều kiện của cậu là gì?”
Mạnh Trì hơi nghiêng mắt, phóng tầm nhìn ra cửa sổ phòng trà, dừng lại trên tủ đựng các loại hộp trà: “Anh mua hết trà chỗ đó.”
Xà Sơn nhìn theo tầm mắt của cậu, lá trà xếp đầy tủ kia cũng phải trên dưới 10 vạn, hắn không nói hai lời liền vỗ tay: “Thỏa thuận!”.
*10 vạn ≈ 347.328.202 VNĐ
Dương Tự Nhạc sửng sốt, trong lòng nhủ nhiếp ảnh gia có tiền vậy sao?
Biểu cảm Mạnh Trì ngược lại không có chút biến hóa nào, nói với Dương Tự Nhạc: “Đi đóng gói cho ông chủ Xà đi.”
Sau khi đạt được mục đích, Xà Sơn một thân thoải mái đi ra khỏi quán trà Du Nhiên, lấy điện thoại ra gọi một cuộc, vài giây sau cuộc gọi được kết nói.
“Cậu ấy đồng ý,” Xà Sơn cười nói, “Đình Chi, lần này cậu không có cách nào từ chối tôi rồi chứ?”
–
Tuy rằng Mạnh Trì thừa nhận bản thân cậu rất tốt, nhưng còn chưa tự kỷ đến mức đấy, cậu và Úc Đình Chi chẳng qua mới chỉ gặp mặt hai lần mà thôi. Với con mắt của Úc Đình Chi, còn chưa đến mức dễ dàng có ý gì với cậu như thế.
Cậu cũng chả có một khuôn mặt yêu nghiệt, cũng không phải kiểu “thiên thái” trong giới gay.
Lúc đó Úc Đình Chi cố ý dẫn dắt để cậu tiếp lời, có lẽ chỉ là xuất phát từ giáo dưỡng của anh, không để cậu đến mức đứng bên cạnh im lặng không nói được câu nào.
Dù sao sau đó hai người cũng không có bất kỳ tiếp xúc gì, liên lạc wechat cũng chỉ dừng ở tin nhắn chuyển khoản của hai người, không ai nợ ai.
Gần đến mùa trà xuân được đưa ra thị trường, quán trà Du Nhiên bắt đầu có chút bận rộn, cũng không phải bởi vì lượng khách tăng lên, mà là cần phải đem lượng trà xanh đã sao qua còn lại của năm ngoái kiểm kê, sau đó căn cứ vào chất lượng để phân loại, dùng cách thức khác nhau để bảo quản cho tốt.
*sao: một cách bảo quản, phơi khô rồi rang lên ở nhiệt độ nóng để chắt bỏ toàn bộ phần nước của lá, để cho lá khô và để được lâu.
Trà xanh thuộc loại trà không lên men, không giống như trà cũ càng để lâu càng ngon, loại này chú ý đến độ tươi, độ sớm, vì thế mùa xuân hàng năm, các quán trà sẽ về những vườn trà ở nông thôn để tranh những đợt trà mới nhất.
Tuy rằng trà sao không có hương vị bằng trà tươi, vẫn có thể uống được, nhưng không thể lấy ra đãi khách. Dương Chính Phong không nỡ lãng phí, nên đem những trà này về tự mình uống hoặc là đi tặng người khác. Mà Mạnh Trì cũng dùng những trà đã sao này phối với các loại hoa quả, tạo thành trà hoa quả, không nấu thì pha, sáng tạo ra không ít loại trà uống, cũng rất được hoan nghênh.
Hôm nay cậu rảnh rỗi không có việc gì lại dùng dâu tây và mật đào phối với trà xanh làm thành mấy loại trà, vốn dĩ định gọi Tống Mân đến thử trà cho mình, nhưng Tống Mân nói hôm nay mình không có thời gian, bạn học của anh trai cậu đến Trạch Vu, cậu muốn đi cùng.
Tống Mân có một người anh ruột, tên là Tống Sâm, cũng tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật XX, sau đó ra nước ngoài học thạc sỹ liền ở lại đó phát triển. Những chuyện này Mạnh Trì từng nghe Tống Mân nhắc qua, cậu còn cảm thán một câu, khó trách Tống Mân cũng là một học bá (học giỏi), có thể thi đỗ Đại học Trạch Vu.
Tống Mân không có thời gian, Mạnh Trì bèn gọi Dương Tự Nhạc đang nghỉ đến, bày mấy chén trà kia trước mặt hắn.
Dương Tự Nhạc uống một ngụm “trà dâu tây”, biểu tình có hơi cổ quái.
Mạnh Trì: “Biểu tình gì, khó uống vậy sao?”
“Không tính là khó uống,” Dương Tự Nhạc gãi đầu, “Có lẽ là do em không thích mùi dâu tây, em luôn cảm thấy dâu tây chỉ có thể để ăn cả quả thế thôi, bất cứ thứ gì khác có mùi này đều là tai họa.”
Mạnh Trì chậc một tiếng, thật ra cậu cũng không thích ăn dâu tây, hơn nữa cũng đồng quan điểm với Dương Tự Nhạc. Nhưng pha trà không thể chỉ xem xét sở thích của cá nhân mình, cho nên cậu đã dũng cảm cố gắng.
“Vậy cậu nếm thử “trà mật đào” này xem.” Mạnh Trì nói.
Dương Tự Nhạc lộ ra ánh mắt khinh bỉ, nâng chén lên nói móc: “Sao cái tên này của anh nghe tả tơi vậy, Mã Vân cho chúng ta tiền quảng cáo sao?”
*Mã Vân a.k.a Jack Ma, tỷ phú sáng lập Alibaba
Mạnh Trì cười: “Cậu muốn quảng cáo đến điên rồi.”
“Chén này cũng được.” Dương Tự Nhạc mím môi nhớ lại vị hồi nãy, hương đào ngọt nhẹ, hương trà thanh thanh, vô cùng tươi mát, “Nếu như cửa hàng chúng ta bán những thứ này, làm gì có chuyện có quán trà sữa bên cạnh chứ, đáng tiếc, cha em là người tối cổ. Ôi khôm ~”
Mạnh Trì đằng hắng một tiếng: “Nói cái gì đó? Đó là cha ruột cậu đấy!”
Dương Tự Nhạc bĩu môi, lẩm bẩm: “Vốn dĩ là vậy mà. Không phải nói gì mà “Trà chính là trà, đừng có cho hoa cỏ vào làm mất đi dáng vẻ của nó”.”
Thật ra Dương Tự Nhạc nói không sai, Dương Chính Phong làm người đúng là có hơi cổ hủ, nhất là trong trà nghệ, ông có nguyên tắc của mình.
Mạnh Trì nhìn Dương Tự Nhạc, trầm ngâm một lát, có hơi nghiêm túc nói: “Cậu phải biết là, quán trà này của chúng ta đối với sư phụ mà nói, không chỉ là một nơi buôn bán.”
Dương Tự Nhạc sửng sốt, bả vai chùng xuống, không nói gì nữa. Lại nâng chén “trà mật đào” kia lên uống một ngụm, không nhịn được nói: “Nhưng cũng phải kiếm sống mà, không phải sao!”
Mạnh Trì cười: “Cái này thì tất nhiên rồi. Hơn nữa, sư phụ cũng không hoàn toàn cấm bán trà hoa quả, chẳng qua không thể ồn ào quá đáng thôi.”
Dương Tự Nhạc giương mắt nhìn Mạnh Trì, nhìn chăm chú vài giây, hắn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười gian gian: “Chuyện làm người mẫu, em đáp ứng rồi.”
Mạnh Trì suýt nữa phun ngụm trà trong miệng ra: “Hả?”
Dương Tự Nhạc nói: “Anh ấy muốn tổ chức triển lãm ảnh, không chỉ cần một người mẫu. Em hỏi anh ấy em có được không, anh ấy nói được, nên em đồng ý rồi.”
Mạnh Trì: “Cậu?”
“Đúng vậy, khinh em đấy à?” Dương Tự Nhạc hừ một tiếng, “Anh không đồng ý, em chỉ có thể tự mình xông pha thôi, bộ dạng của em cũng có xấu đâu!”
“…”
“Đây không phải chuyện xấu hay không xấu, sư phụ biết nhất định sẽ mắng cậu không làm việc đàng hoàng.” Mạnh Trì nói.
“Em quản ông ấy được chắc?” Dương Tự Nhạc nói, “Em trưởng thành rồi, muốn chụp ảnh còn phải nhìn sắc mặt ông ấy?”
Mạnh Trì: “…”
Dương Tự Nhạc: “Em hẹn chiều nay Xà Sơn đến ký hợp đồng, đến lúc đó anh giúp em xem một chút.”
Mạnh Trì: “… Còn cả hợp đồng nữa? Sao lại chính thức thế?”
Dương Tự Nhạc: “Ừm hứm.”
*
2h chiều, Mạnh Trì vừa ngủ trưa dậy thì đã nhận được điện thoại của Dương Tự Nhạc, nói là Xà Sơn đến rồi, bảo cậu cũng nhanh nhanh đến đi.
Mạnh Trì rời giường thay đồ ngủ, lại đánh răng, sau đấy mới cầm áo khoác đi vào cửa hàng. Giờ này trong cửa hàng không có khách, Dương Chính Phong cũng không, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, yên tĩnh mà vắng vẻ.
Mạnh Trì đẩy cửa kính ra đã nghe được một tiếng cười trẻ tuổi vô cùng sảng khoái, ngay sau đó là tiếng nói chuyện của Dương Tự Nhạc.
Nhìn theo tiếng cười phát ra, chỉ thấy trong phòng trà gần cây nguyệt quế trong sân, có hai bóng người đang nói chuyện.
Mạnh Trì đi đến, nghe Dương Tự Nhạc hỏi người kia: “Khỏa thân hoàn toàn sao?”
“Cái gì khỏa thân cơ?” Mạnh Trì lập tức lên tiếng.
Vén rèm trúc trong phòng trà lên, mùi đàn hương và hương trà nhạt nhẽo trong phòng ập vào mặt. Mạnh Trì đầu tiên là nhìn thấy một bóng lưng khoác áo bào màu lam, khom chân dựa vào bàn trà, quần đùi rộng trên đùi vì động tác mà kéo lên, lộ ra một đôi chân không đi tất ở dưới.
Người này để tóc dài ngang vai, một nửa xõa tung, một nửa buộc lửng, tay đặt ở đầu gối, bưng một chén trà lên thưởng thức. Cả người nhìn qua vô cùng ngông cuồng, vô cùng phóng túng.
Người nọ nghe tiếng nghiêng mặt nhìn lại, là một gương mặt trẻ tuổi, mắt hoa đào, môi hé cười, nhưng so với gương mặt trong trí nhớ Mạnh Trì thì càng thành thục hơn, nhiều hơn vài phần trầm tĩnh.
“Anh, anh đến rồi.” Dương Tự Nhạc nói xong liền kéo bồ đoàn bên cạnh ra bảo cậu ngồi xuống, “Vừa mới nói đến chi tiết lúc chụp.”
Một giây kia Mạnh Trì xuất hiện, ánh mắt Xà Sơn vẫn dừng trên người cậu, giống như tia X-quang quét qua người cậu từ trên xuống dưới. Thẳng đến khi Mạnh Trì ngồi xuống cạnh hắn, hắn mới bưng chén trà qua, cười: “Đã lâu không gặp, cậu còn nhớ tôi không?”
Mạnh Trì nhận trà, điều chỉnh tư thế, ngồi thẳng: “Nhớ kỹ.”
“Nhớ kỹ là tốt rồi.” Xà Sơn nhấp một ngụm trà, “Tôi lười tự giới thiệu bản thân.”
Mạnh Trì: “…”
“Các người vừa nói gì vậy? Cái gì mà khỏa thân hoàn toàn?” Mạnh Trì lại hỏi.
Dương Tự Nhạc có chút ngượng ngùng gãi gãi lỗ tãi: “Chính là chụp ảnh ấy, không được mặc quần áo.”
Mạnh Trì nhíu mày nhìn sang Xà Sơn.
“Không cần khỏa thân hoàn toàn,” Xà Sơn nói, liếc mắt đánh giá Dương Tự Nhạc một phen, “Cậu bán khỏa thân như vậy là được rồi.”
Hắn quay đầu nhìn Mạnh Trì: “Sao cậu lại dùng ánh mắt nhìn biến thái này để nhìn tôi? Lúc trước tôi chụp cậu cũng cho cậu mặc quần còn gì.”
Mạnh Trì nghẹn lại: “Vậy phải cảm ơn anh.”
“Khách sáo gì chứ,” Xà Sơn cười, hắn chuyển đề tài, lại nói, “Cậu phải cảm ơn tôi, nếu không phải tôi mời cậu đến đây uống trà, làm sao cậu có thể kết duyên với trà nghệ được?”
Mạnh Trì: “…Ở ngoài anh chưa bị đánh bao giờ à?”
Anh có thấy xấu hổ không?
“Bán khỏa thân,” Dương Tự Nhạc chau mày, do dự hỏi, “Là cởi hết ra hay gì?”
Nghe vậy, Xà Sơn phun ra một ít nước trà, cười nói: “Đứa nhỏ này cậu nghĩ cái gì vậy? Tôi chụp ảnh nghệ thuật, không phải là ảnh khiêu dâm, được chưa! Sẽ cho cậu mặc đồ lót.”
Mấy từ phóng túng cỡ này, dù là Mạnh Trì luôn luôn ngoài miệng nói không có gì cũng cảm thấy cạn lời.
Cậu cầm hợp đồng trên bàn xem kỹ, trên hợp đồng viết rất chi tiết, thời gian địa điểm thù lao, yêu cầu chụp ảnh, các chi tiết cùng với bản quyền của ảnh đều được liệt kê.
Ánh mắt Mạnh Trì rơi vào dòng yêu cầu chụp ảnh, trên đó viết nếu cần thiết, sẽ mời họa sĩ vẽ trên người người mẫu.
Bắt buộc là bán khỏa thân.
Ngược lại, thù lao rất hời.
“Anh, hợp đồng này có vấn đề không?” Dương Tự Nhạc ghé vào bên tai Mạnh Trì, nhỏ giọng hỏi.
“Không có vấn đề gì.” Mạnh Trì ngước mắt nhìn Xà Sơn ngồi đối diện, “Thù lao cũng hợp lý.”
Dương Tự Nhạc còn chau mày, dường như đối với chuyện chỉ mặc quần lót có chút mâu thuẫn, do dự hồi lâu hắn mới đập nồi dìm thuyền hỏi: “Trần truồng thì… tôi, tôi không có vấn đề, nhưng anh hứa sẽ chụp ảnh quảng cáo cho cửa hàng chúng tôi, quảng cáo đấy, không được đổi ý.”
Đuôi mắt Xà Sơn híp lại, liếc mắt nhìn Mạnh Trì nói: “Chuyện đã đáp ứng tôi nhất định không đổi ý. Nhưng cậu phải suy nghĩ cho kỹ, những ảnh này sẽ được trưng bày tại trung tâm hội nghị và triển lãm trong nửa tháng. Đến lúc đó có thể hàng xóm, thầy cô, bạn bè của cậu đều sẽ nhìn thấy hết.”
Biểu cảm trên mặt Dương Tự Nhạc nhất thời cứng đờ, lúc đỏ lúc trắng, chỉ chốc lát sau quay đầu xin giúp đỡ từ phía Mạnh Trì: “Anh, hay là anh đến vậy.”
Mạnh Trì cầm hợp đồng gõ lên trái hắn một cái: “Buổi sáng không phải dũng cảm lắm sao, bây giờ sợ rồi à?”
“Thật ra tôi cũng cảm thấy cậu đến thì càng tốt, tôi càng vừa ý cậu hơn.” Xà Sơn cười, thay đổi tư thế, khuỷu tay chống lên bàn, đôi mắt đào hoa cười tủm tỉm nhìn chăm chú Mạnh Trì, “Sau khi cậu trở thành nghệ nhân trà, khí chất trên người càng kỳ diệu hơn.”
Mạnh Trì nhìn hắn, khẳng định: “Anh chính là đến vì tôi.”
“Đúng vậy,” Xà Sơn nói, “Cho nên cậu liền đồng ý.”
Mạnh Trì cười một tiếng: “Tôi đã đồng ý đâu?”
Xà Sơn: “Vậy tôi phải giống như trước kia, mặt dày mày dạn.”
Mạnh Trì: “…”
Dương Tự Nhạc: “Anh, nếu không anh cứ đồng ý đi.”
Trầm ngâm một lát, cơ thể Mạnh Trì thả lỏng, lười biếng nhàn tản xoay chén trà trong tay: “Tôi có thể đồng ý.”
Xà Sơn sáng mắt lên: “Điều kiện của cậu là gì?”
Mạnh Trì hơi nghiêng mắt, phóng tầm nhìn ra cửa sổ phòng trà, dừng lại trên tủ đựng các loại hộp trà: “Anh mua hết trà chỗ đó.”
Xà Sơn nhìn theo tầm mắt của cậu, lá trà xếp đầy tủ kia cũng phải trên dưới 10 vạn, hắn không nói hai lời liền vỗ tay: “Thỏa thuận!”.
*10 vạn ≈ 347.328.202 VNĐ
Dương Tự Nhạc sửng sốt, trong lòng nhủ nhiếp ảnh gia có tiền vậy sao?
Biểu cảm Mạnh Trì ngược lại không có chút biến hóa nào, nói với Dương Tự Nhạc: “Đi đóng gói cho ông chủ Xà đi.”
Sau khi đạt được mục đích, Xà Sơn một thân thoải mái đi ra khỏi quán trà Du Nhiên, lấy điện thoại ra gọi một cuộc, vài giây sau cuộc gọi được kết nói.
“Cậu ấy đồng ý,” Xà Sơn cười nói, “Đình Chi, lần này cậu không có cách nào từ chối tôi rồi chứ?”
–