Chương 13
“Như vậy… được không?”
Lúc Úc Đình Chi cố gắng duy trì bình tĩnh, Mạnh Trì đang nằm bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn lại, vừa vặn đụng phải ánh mắt thất thần của Úc Đình Chi, hai chữ phía sau bỗng nhiên thấp xuống.
Nhìn nhau 2 giây, Úc Đình Chi là người chuyển tầm mắt trước tiên, thu liễm cảm xúc lại. Anh đi lên phía trước hai bước, cầm cái chăn mỏng màu xám xanh bị Mạnh Trì ném ở một bên, che lên hông Mạnh Trì: “Tôi sẽ bắt đầu từ bả vai trước, cậu chú ý đừng để bị cảm lạnh.”
Sự quan tâm này làm cho không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên có chút xao động lạ thường.
Mạnh Trì quay đầu, tầm mắt chuyển hướng sang bên kia, phát ra một tiếng “ừm” từ trong cổ họng.
Dương Tự Nhạc bật điều hòa đến 30 độ, cảm lạnh thì nhất định là không rồi, say nắng nói không chừng còn có khả năng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng cọ vẽ khuấy trên bảng màu. Bởi vì không nhìn thấy cho nên thính giác và xúc giác trở nên mẫn cảm hơn, cảm giác tồn tại của người phía sau cũng trở nên mãnh liệt vô cùng.
Cảm giác thần bí không biết rõ này khiến trong lòng Mạnh Trì không tự giác sinh ra một ít chờ mong. Tránh cho mình nghĩ đến chuyện linh tinh, cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm miếng vải trắng trước mắt, nghiên cứu kết cấu của tấm vải. Trong chốc lát, khi thì nghĩ vải này dệt không đủ dày, khi thì nghĩ vải này không phải là vải bông nguyên chất, có hơi cứng. Khi lại nghĩ nhiệt độ Dương Tự Nhạc mở có phải hơi cao rồi không, thật sự có hơi nóng.
Thẳng đến khi đầu vai bỗng nhiên hơi lành lạnh, suy nghĩ đang phiêu tán của Mạnh Trì đột nhiên dừng lại, thân thể dưới phản ứng căng thẳng cũng không nhịn được hơi co lại một chút.
Động tác của Úc Đình Chi dừng lại: “Có hơi lạnh, cậu cố gắng một chút.”
“Không sao đâu,” Mạnh Trì nói, “Anh vẽ đi.”
Úc Đình Chi không nói gì, nhưng rất nhanh Mạnh Trì đã cảm giác được cọ vẽ tiếp xúc với làn da của mình, hơi lạnh kích thích từ đầu vai bắt đầu kéo dài xuống.
Bởi vì Úc Đình Chi dùng vọ vẽ hình quạt, cho nên ngoại trừ cảm xúc dính dính của màu vẽ ra, còn có hơi ngưa ngứa mà cọ vẽ mang lại.
Mạnh Trì có một nhược điểm nhỏ, đó là sợ ngứa. Cũng may màu đủ lạnh, trung hòa sự ngứa ngáy, hòa hoãn phần giày vò như có như không kia.
Sự khác biệt giữa vẽ trên cơ thể người và vẽ trên giấy là rất lớn, cho dù là mức độ lên màu, hoặc cơ thể con người chính nó đã có những mối quan hệ sáng tối nhất định, ảnh hưởng đến kết quả trực quan cuối cùng. Vì thế, điều này kiểm tra khả năng quan sát và kiểm soát màu sắc, ánh sáng – bóng tối của họa sĩ như thế nào.
Hiển nhiên Úc Đình Chi là một họa sĩ xuất sắc. Thậm chí anh cũng không tiến hành thử màu trên người Mạnh Trì trước, không chút do dự trực tiếp đặt bút luôn. Đầu bút hình quạt dính đầy màu kéo ra một đường cong uốn lượn từ vai đến thắt lưng, sau khi xác định phạm vi thì tiến hành trải màu trên diện tích lớn.
Hai người ai cũng không nói gì, chỉ có tiếng động rất nhỏ khi cọ vẽ quét qua da. Thích ứng với cảm xúc trên da rồi, Mạnh Trì cũng dần dần thả lỏng, vải trắng trước mắt nhìn lâu không thú vị, cậu liền đánh giá tất cả những thứ mình có thể nhìn thấy trong phòng này.
Bắt đầu là các thiết bị chụp ảnh được đặt trong nhà, dần dần là màu sắc của màu xuân trong sân.
Vị trí đặt ghế sô pha rất khéo, vừa vặn có thể thông qua cửa sổ sát đất nhìn được vườn hoa, sắc xuân cả vườn dần trở nên lấp loáng dưới ánh mặt trời.
Lúc này Mạnh Trì mới biết, phong cảnh vườn hoa vừa rồi vào cửa mình nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, vườn hoa phía sau nhìn qua cửa sổ sát đất mới là một vẻ đẹp nước non hữu tình khác.
Không chỉ có một cây hải đường cao cao mà còn có một loạt các hoa tulip với màu sắc khác nhau, đỏ, cam, vàng, giống như những chiếc đèn lồng nhỏ tinh tế, dưới ánh dương, chúng khẽ khàng đung đưa trong gió, trở thành một biển hoa.
Thưởng thức sắc xuân trong chốc lát, Mạnh Trì lại chuyển tầm mắt sang bức tranh bị lộ ra ở bên kia, sau khi vải trắng bị cậu sử dụng, bức tranh khi trước bị che khuất liên lộ ra bộ mặt thật của nó.
Chủ yếu là tranh phong cảnh, bức tranh gần cậu nhất, vẽ cây hải đường và hoa tulip. Nét vẽ, phong cách, Mạnh Trì nhìn không ra kỹ thuật cao hay không, nhưng cậu nhìn ra được đây là một bức tranh tả chân. Những đóa hoa kia rõ ràng chỉ là mấy điểm sắc màu chồng chất lên nhau, lại sinh động như một đóa hoa có sức sống, dường như cậu có thể cảm nhận được hoa đang lay động trong gió, giống như cảnh tượng vừa rồi cậu nhìn thấy trong vườn.
“Kia là tranh của anh phải không?” Mạnh Trì bỗng nhiên hỏi.
Úc Đình Chi theo tầm mắt của cậu nhìn lại, sau đó ừ một tiếng.
“Anh thường ở đây vẽ sao?” Mạnh Trì lại hỏi.
“Không, thỉnh thoảng sẽ đến.” Úc Đình Chi nói, “Bức tranh đó được vẽ năm ngoái, mẹ tôi nói bà muốn xem hoa tulip trong vườn, nên tôi đã vẽ nó.”
Mạnh Trì khó hiểu hỏi: “Vì sao anh không trực tiếp chụp luôn cho bà ấy xem?”
Động tác trên tay Úc Đình Chi dừng lại một giây, ngước mắt nhìn lên bức tranh kia, im lặng không trả lời.
Mạnh Trì nhận thấy được sự im lặng của anh, lập tức nghĩ lệch nghĩ lạc, cho rằng mẹ Úc Đình Chi không còn nữa, cậu hỏi vấn đề không nên hỏi, đụng phải chuyện đau lòng của Úc Đình Chi.
“Xin lỗi,” Mạnh Trì nhẹ giọng nói, “Tôi không phải cố ý.”
“Ừm?” Úc Đình Chi hỏi, “Cái gì không cố ý cơ?”
Mạnh Trì trong lòng thầm gào một tiếng, tự nhủ rốt cuộc Úc Đình Chi có làm sao không vậy, trực tiếp bỏ qua đề tài này không phải là giải pháp tối ưu sao? Tại sao EQ lại lúc cao lúc thấp thế?
Mạnh Trì im lặng vài giây, Úc Đình Chi thông qua biểu cảm trên mặt cậu mà đoán được suy nghĩ của cậu, bỗng nhiên anh cười khẽ một tiếng, “Cậu hiểu lầm rồi, mẹ tôi vẫn sống rất tốt.”
Nghe vậy môi Mạnh Trì khẽ nhếch, sửng sốt chớp mắt rồi ngậm miệng lại.
Thật xấu hổ.
“Bà ấy ở nước ngoài, rất ít khi trở về.” Dừng một chút, Úc Đình Chi lại nói, “Thật ra bất kể là chụp, hay vẽ thì bà đều không quá để ý. Tôi vẽ, chỉ là tôi muốn vẽ thôi.”
Mạnh Trì lẳng lặng nghe, tầm mắt lại bắt đầu loạn, từ bức tranh kia chuyển đến một chiếc đèn bàn.
Đèn chưa bật, ánh mặt trời chiếu lên trên, vừa lúc chiếu đến lớp thủy tinh bên ngoài nó giống như gương, phản chiếu rõ ràng sau lưng Mạnh Trì mà cậu không nhìn thấy.
Úc Đình Chi quỳ một chân xuống đất, một tay cầm bảng màu, một tay cầm cọ vẽ, cúi đầu chăm chú vẽ tranh. Kính viền vàng trên sống mũi phản chiếu, cho nên Mạnh Trì không thấy rõ ánh mắt Úc Đình Chi, nhưng tấm lưng trần trụi lại như có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, theo cọ vẽ di chuyển, để lại dấu vết.
Tuy rằng Mạnh Trì cảm thấy Úc Đình Chi nói có hơi kỳ cục, nhưng cũng cảm giác được quan hệ mẹ con của họ không phải là rất thân thiết, cho nên tự tiện không mở miệng an ủi nữa, sợ mình lại hiểu nhầm cái gì, chỉ có thể nói một câu: “Vẽ rất tốt.”
Úc Đình Chi cười cười, động tác trên tay không ngừng nghỉ, cọ vẽ từng thắt lưng cậu điểm qua xương sườn: “Thích thì tặng cậu.”
Vừa dứt lời, Mạnh Trì đang nằm trên sô pha bỗng nhiên run rẩy rất kịch liệt, cọ vẽ Úc Đình Chi rơi xuống thắt lưng cậu trượt ra ngoài, trên vải trắng có một tia màu xanh biếc.
Úc Đình Chi hỏi: “Tôi làm cậu đau sao?”
“Không, không phải,” Mạnh Trì hơi xấu hổ, “Có hơi ngứa ngáy.”
Nơi Mạnh Trì sợ ngứa nhất không phải nách hay lòng bàn chân, mà là thắt lưng và sau tai.
Úc Đình Chi rũ mắt, ánh mắt rơi trên thắt lưng cậu, nhìn thấy nơi đó nổi lên một lớp da gà rất nhỏ. Một lát sau, anh buông cọ vẽ xuống, bỗng nhiên vươn tay phải bám vào hông Mạnh Trì, ngón tay hơi dùng sức, bôi một ít màu lên.
“Như vậy thì sao?” Úc Đình Chi hỏi, “Còn ngứa không?”
Mạnh Trì giống như bị thiêu đốt, cảm giác cả người đều tập trung vào vùng da bị Úc Đình Chi giữ chặt.
Cảm xúc của ngón tay so với cọ vẽ càng mãnh liệt hơn, tuy rằng không phải ngứa ran như đầu bút lông, nhưng nhiệt độ và sức lực của ngón tay anh đều khiến toàn thân Mạnh Trì căng thẳng, hô hấp ngưng lại.
Không ngứa, nhưng mà nóng quá.
Úc Đình Chi dường như không cảm giác được sự căng thẳng của cậu, vẫn nghiêm túc phết những màu kia thành hình dạng mình muốn.
Đáy mắt nhìn thấy động tác của Úc Đình Chi được phản chiếu trên ánh đèn, Mạnh Trì không một tiếng động hít sâu mấy cái.
Đôi tay này đã được mình khen ngợi, đã được nhìn chăm chú, bàn tay như ngọc trắng lạnh giờ đây bị màu sắc nhuộm thành màu tối, lại không có chút cảm giác bẩn thỉu nào, chỉ có một loại nghệ thuật kỳ quái.
Hai bàn tay này di động trên cơ thể cậu, làm bẩn cậu đồng thời cũng làm bẩn chính mình, dưới tác động của thị giác và xúc cảm, hô hấp Mạnh Trì nặng nề, vành tai khô nóng.
Giống như việc tự tay làm ô uế sự tinh khiết, cậu đã đạt được khoái cảm từ tội lỗi. Mạnh Trì ngứa ngáy khó nhịn, mà dục vọng đã bốc cháy.
“Anh… anh dừng lại trước đã.” Vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn đến nỗi chính Mạnh Trì cũng có chút hoảng sợ.
Úc Đình Chi nghe vậy dừng động tác, nhưng không rút tay phải ra, anh từ từ dời tầm mắt lên trên, dừng ở sườn mặt bị che khuất của Mạnh Trì, giọng nói có vài phần dịu dàng: “Như vậy rất khó chịu sao?”
Tất nhiên là khó chịu!
Chẳng qua chỗ khó chịu không phải thắt lưng cậu, mà là tinh thần người anh em của cậu!
Mạnh Trì thầm kêu gào trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cố gắng không để lộ ra cái gì, điều chỉnh giọng xong mới nói: “Anh cứ dùng cọ đi, như vậy hẳn là không dễ vẽ.”
“Không.” Úc Đình Chi nói có sách mách có chứng, vừa tiếp tục động tác vừa nói, “Dùng bút và dùng tay với tôi mà nói đều giống nhau, dùng tay còn thoải mái hơn một chút, đường nét sẽ mượt mà hơn, cũng dễ dàng đạt được hiệu quả tôi muốn.”
Nhưng với tôi thì không!!!
Càng không phải hiệu quả tôi muốn!!!
Mạnh Trì gào thét trong lòng, nhưng trên mặt vẫn phải hòa ái: “Anh vẫn nên đổi đi, anh… anh bóp tôi có hơi đau.”
Úc Đình Chi nhìn cậu hai giây: “Vậy tôi nhẹ một chút.”
Mạnh Trì: “…”
Úc Đình Chi đúng là nói gì làm nấy, xuống tay quả nhiên nhẹ hơn không ít, nhưng điều này lại càng thêm giày vò Mạnh Trì, lần này chỗ ngứa không chỉ có thắt lưng, cả người từ trên xuống dưới đều ngứa, bao gồm cả trái tim đập nhanh trong lồng ngực.
Không tìm được lý do thích hợp để từ chối Úc Đình Chi, Mạnh Trì chỉ có thể chấp nhận, một bên vùi mặt vào khuỷu tay thu liễm suy nghĩ, buộc mình phải “hạ cờ”, một bên nghĩ may mà cậu nằm sấp, trừ cậu ra không có ai phát hiện.
Nhưng chính bởi hành vi như con đà điểu này cho nên cậu không thể nhìn thấy, con ngươi sáng màu dưới tròng kính Úc Đình Chi, lộ ra ý cười không mấy rõ ràng.
Lúc Úc Đình Chi cố gắng duy trì bình tĩnh, Mạnh Trì đang nằm bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn lại, vừa vặn đụng phải ánh mắt thất thần của Úc Đình Chi, hai chữ phía sau bỗng nhiên thấp xuống.
Nhìn nhau 2 giây, Úc Đình Chi là người chuyển tầm mắt trước tiên, thu liễm cảm xúc lại. Anh đi lên phía trước hai bước, cầm cái chăn mỏng màu xám xanh bị Mạnh Trì ném ở một bên, che lên hông Mạnh Trì: “Tôi sẽ bắt đầu từ bả vai trước, cậu chú ý đừng để bị cảm lạnh.”
Sự quan tâm này làm cho không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên có chút xao động lạ thường.
Mạnh Trì quay đầu, tầm mắt chuyển hướng sang bên kia, phát ra một tiếng “ừm” từ trong cổ họng.
Dương Tự Nhạc bật điều hòa đến 30 độ, cảm lạnh thì nhất định là không rồi, say nắng nói không chừng còn có khả năng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng cọ vẽ khuấy trên bảng màu. Bởi vì không nhìn thấy cho nên thính giác và xúc giác trở nên mẫn cảm hơn, cảm giác tồn tại của người phía sau cũng trở nên mãnh liệt vô cùng.
Cảm giác thần bí không biết rõ này khiến trong lòng Mạnh Trì không tự giác sinh ra một ít chờ mong. Tránh cho mình nghĩ đến chuyện linh tinh, cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm miếng vải trắng trước mắt, nghiên cứu kết cấu của tấm vải. Trong chốc lát, khi thì nghĩ vải này dệt không đủ dày, khi thì nghĩ vải này không phải là vải bông nguyên chất, có hơi cứng. Khi lại nghĩ nhiệt độ Dương Tự Nhạc mở có phải hơi cao rồi không, thật sự có hơi nóng.
Thẳng đến khi đầu vai bỗng nhiên hơi lành lạnh, suy nghĩ đang phiêu tán của Mạnh Trì đột nhiên dừng lại, thân thể dưới phản ứng căng thẳng cũng không nhịn được hơi co lại một chút.
Động tác của Úc Đình Chi dừng lại: “Có hơi lạnh, cậu cố gắng một chút.”
“Không sao đâu,” Mạnh Trì nói, “Anh vẽ đi.”
Úc Đình Chi không nói gì, nhưng rất nhanh Mạnh Trì đã cảm giác được cọ vẽ tiếp xúc với làn da của mình, hơi lạnh kích thích từ đầu vai bắt đầu kéo dài xuống.
Bởi vì Úc Đình Chi dùng vọ vẽ hình quạt, cho nên ngoại trừ cảm xúc dính dính của màu vẽ ra, còn có hơi ngưa ngứa mà cọ vẽ mang lại.
Mạnh Trì có một nhược điểm nhỏ, đó là sợ ngứa. Cũng may màu đủ lạnh, trung hòa sự ngứa ngáy, hòa hoãn phần giày vò như có như không kia.
Sự khác biệt giữa vẽ trên cơ thể người và vẽ trên giấy là rất lớn, cho dù là mức độ lên màu, hoặc cơ thể con người chính nó đã có những mối quan hệ sáng tối nhất định, ảnh hưởng đến kết quả trực quan cuối cùng. Vì thế, điều này kiểm tra khả năng quan sát và kiểm soát màu sắc, ánh sáng – bóng tối của họa sĩ như thế nào.
Hiển nhiên Úc Đình Chi là một họa sĩ xuất sắc. Thậm chí anh cũng không tiến hành thử màu trên người Mạnh Trì trước, không chút do dự trực tiếp đặt bút luôn. Đầu bút hình quạt dính đầy màu kéo ra một đường cong uốn lượn từ vai đến thắt lưng, sau khi xác định phạm vi thì tiến hành trải màu trên diện tích lớn.
Hai người ai cũng không nói gì, chỉ có tiếng động rất nhỏ khi cọ vẽ quét qua da. Thích ứng với cảm xúc trên da rồi, Mạnh Trì cũng dần dần thả lỏng, vải trắng trước mắt nhìn lâu không thú vị, cậu liền đánh giá tất cả những thứ mình có thể nhìn thấy trong phòng này.
Bắt đầu là các thiết bị chụp ảnh được đặt trong nhà, dần dần là màu sắc của màu xuân trong sân.
Vị trí đặt ghế sô pha rất khéo, vừa vặn có thể thông qua cửa sổ sát đất nhìn được vườn hoa, sắc xuân cả vườn dần trở nên lấp loáng dưới ánh mặt trời.
Lúc này Mạnh Trì mới biết, phong cảnh vườn hoa vừa rồi vào cửa mình nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, vườn hoa phía sau nhìn qua cửa sổ sát đất mới là một vẻ đẹp nước non hữu tình khác.
Không chỉ có một cây hải đường cao cao mà còn có một loạt các hoa tulip với màu sắc khác nhau, đỏ, cam, vàng, giống như những chiếc đèn lồng nhỏ tinh tế, dưới ánh dương, chúng khẽ khàng đung đưa trong gió, trở thành một biển hoa.
Thưởng thức sắc xuân trong chốc lát, Mạnh Trì lại chuyển tầm mắt sang bức tranh bị lộ ra ở bên kia, sau khi vải trắng bị cậu sử dụng, bức tranh khi trước bị che khuất liên lộ ra bộ mặt thật của nó.
Chủ yếu là tranh phong cảnh, bức tranh gần cậu nhất, vẽ cây hải đường và hoa tulip. Nét vẽ, phong cách, Mạnh Trì nhìn không ra kỹ thuật cao hay không, nhưng cậu nhìn ra được đây là một bức tranh tả chân. Những đóa hoa kia rõ ràng chỉ là mấy điểm sắc màu chồng chất lên nhau, lại sinh động như một đóa hoa có sức sống, dường như cậu có thể cảm nhận được hoa đang lay động trong gió, giống như cảnh tượng vừa rồi cậu nhìn thấy trong vườn.
“Kia là tranh của anh phải không?” Mạnh Trì bỗng nhiên hỏi.
Úc Đình Chi theo tầm mắt của cậu nhìn lại, sau đó ừ một tiếng.
“Anh thường ở đây vẽ sao?” Mạnh Trì lại hỏi.
“Không, thỉnh thoảng sẽ đến.” Úc Đình Chi nói, “Bức tranh đó được vẽ năm ngoái, mẹ tôi nói bà muốn xem hoa tulip trong vườn, nên tôi đã vẽ nó.”
Mạnh Trì khó hiểu hỏi: “Vì sao anh không trực tiếp chụp luôn cho bà ấy xem?”
Động tác trên tay Úc Đình Chi dừng lại một giây, ngước mắt nhìn lên bức tranh kia, im lặng không trả lời.
Mạnh Trì nhận thấy được sự im lặng của anh, lập tức nghĩ lệch nghĩ lạc, cho rằng mẹ Úc Đình Chi không còn nữa, cậu hỏi vấn đề không nên hỏi, đụng phải chuyện đau lòng của Úc Đình Chi.
“Xin lỗi,” Mạnh Trì nhẹ giọng nói, “Tôi không phải cố ý.”
“Ừm?” Úc Đình Chi hỏi, “Cái gì không cố ý cơ?”
Mạnh Trì trong lòng thầm gào một tiếng, tự nhủ rốt cuộc Úc Đình Chi có làm sao không vậy, trực tiếp bỏ qua đề tài này không phải là giải pháp tối ưu sao? Tại sao EQ lại lúc cao lúc thấp thế?
Mạnh Trì im lặng vài giây, Úc Đình Chi thông qua biểu cảm trên mặt cậu mà đoán được suy nghĩ của cậu, bỗng nhiên anh cười khẽ một tiếng, “Cậu hiểu lầm rồi, mẹ tôi vẫn sống rất tốt.”
Nghe vậy môi Mạnh Trì khẽ nhếch, sửng sốt chớp mắt rồi ngậm miệng lại.
Thật xấu hổ.
“Bà ấy ở nước ngoài, rất ít khi trở về.” Dừng một chút, Úc Đình Chi lại nói, “Thật ra bất kể là chụp, hay vẽ thì bà đều không quá để ý. Tôi vẽ, chỉ là tôi muốn vẽ thôi.”
Mạnh Trì lẳng lặng nghe, tầm mắt lại bắt đầu loạn, từ bức tranh kia chuyển đến một chiếc đèn bàn.
Đèn chưa bật, ánh mặt trời chiếu lên trên, vừa lúc chiếu đến lớp thủy tinh bên ngoài nó giống như gương, phản chiếu rõ ràng sau lưng Mạnh Trì mà cậu không nhìn thấy.
Úc Đình Chi quỳ một chân xuống đất, một tay cầm bảng màu, một tay cầm cọ vẽ, cúi đầu chăm chú vẽ tranh. Kính viền vàng trên sống mũi phản chiếu, cho nên Mạnh Trì không thấy rõ ánh mắt Úc Đình Chi, nhưng tấm lưng trần trụi lại như có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, theo cọ vẽ di chuyển, để lại dấu vết.
Tuy rằng Mạnh Trì cảm thấy Úc Đình Chi nói có hơi kỳ cục, nhưng cũng cảm giác được quan hệ mẹ con của họ không phải là rất thân thiết, cho nên tự tiện không mở miệng an ủi nữa, sợ mình lại hiểu nhầm cái gì, chỉ có thể nói một câu: “Vẽ rất tốt.”
Úc Đình Chi cười cười, động tác trên tay không ngừng nghỉ, cọ vẽ từng thắt lưng cậu điểm qua xương sườn: “Thích thì tặng cậu.”
Vừa dứt lời, Mạnh Trì đang nằm trên sô pha bỗng nhiên run rẩy rất kịch liệt, cọ vẽ Úc Đình Chi rơi xuống thắt lưng cậu trượt ra ngoài, trên vải trắng có một tia màu xanh biếc.
Úc Đình Chi hỏi: “Tôi làm cậu đau sao?”
“Không, không phải,” Mạnh Trì hơi xấu hổ, “Có hơi ngứa ngáy.”
Nơi Mạnh Trì sợ ngứa nhất không phải nách hay lòng bàn chân, mà là thắt lưng và sau tai.
Úc Đình Chi rũ mắt, ánh mắt rơi trên thắt lưng cậu, nhìn thấy nơi đó nổi lên một lớp da gà rất nhỏ. Một lát sau, anh buông cọ vẽ xuống, bỗng nhiên vươn tay phải bám vào hông Mạnh Trì, ngón tay hơi dùng sức, bôi một ít màu lên.
“Như vậy thì sao?” Úc Đình Chi hỏi, “Còn ngứa không?”
Mạnh Trì giống như bị thiêu đốt, cảm giác cả người đều tập trung vào vùng da bị Úc Đình Chi giữ chặt.
Cảm xúc của ngón tay so với cọ vẽ càng mãnh liệt hơn, tuy rằng không phải ngứa ran như đầu bút lông, nhưng nhiệt độ và sức lực của ngón tay anh đều khiến toàn thân Mạnh Trì căng thẳng, hô hấp ngưng lại.
Không ngứa, nhưng mà nóng quá.
Úc Đình Chi dường như không cảm giác được sự căng thẳng của cậu, vẫn nghiêm túc phết những màu kia thành hình dạng mình muốn.
Đáy mắt nhìn thấy động tác của Úc Đình Chi được phản chiếu trên ánh đèn, Mạnh Trì không một tiếng động hít sâu mấy cái.
Đôi tay này đã được mình khen ngợi, đã được nhìn chăm chú, bàn tay như ngọc trắng lạnh giờ đây bị màu sắc nhuộm thành màu tối, lại không có chút cảm giác bẩn thỉu nào, chỉ có một loại nghệ thuật kỳ quái.
Hai bàn tay này di động trên cơ thể cậu, làm bẩn cậu đồng thời cũng làm bẩn chính mình, dưới tác động của thị giác và xúc cảm, hô hấp Mạnh Trì nặng nề, vành tai khô nóng.
Giống như việc tự tay làm ô uế sự tinh khiết, cậu đã đạt được khoái cảm từ tội lỗi. Mạnh Trì ngứa ngáy khó nhịn, mà dục vọng đã bốc cháy.
“Anh… anh dừng lại trước đã.” Vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn đến nỗi chính Mạnh Trì cũng có chút hoảng sợ.
Úc Đình Chi nghe vậy dừng động tác, nhưng không rút tay phải ra, anh từ từ dời tầm mắt lên trên, dừng ở sườn mặt bị che khuất của Mạnh Trì, giọng nói có vài phần dịu dàng: “Như vậy rất khó chịu sao?”
Tất nhiên là khó chịu!
Chẳng qua chỗ khó chịu không phải thắt lưng cậu, mà là tinh thần người anh em của cậu!
Mạnh Trì thầm kêu gào trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cố gắng không để lộ ra cái gì, điều chỉnh giọng xong mới nói: “Anh cứ dùng cọ đi, như vậy hẳn là không dễ vẽ.”
“Không.” Úc Đình Chi nói có sách mách có chứng, vừa tiếp tục động tác vừa nói, “Dùng bút và dùng tay với tôi mà nói đều giống nhau, dùng tay còn thoải mái hơn một chút, đường nét sẽ mượt mà hơn, cũng dễ dàng đạt được hiệu quả tôi muốn.”
Nhưng với tôi thì không!!!
Càng không phải hiệu quả tôi muốn!!!
Mạnh Trì gào thét trong lòng, nhưng trên mặt vẫn phải hòa ái: “Anh vẫn nên đổi đi, anh… anh bóp tôi có hơi đau.”
Úc Đình Chi nhìn cậu hai giây: “Vậy tôi nhẹ một chút.”
Mạnh Trì: “…”
Úc Đình Chi đúng là nói gì làm nấy, xuống tay quả nhiên nhẹ hơn không ít, nhưng điều này lại càng thêm giày vò Mạnh Trì, lần này chỗ ngứa không chỉ có thắt lưng, cả người từ trên xuống dưới đều ngứa, bao gồm cả trái tim đập nhanh trong lồng ngực.
Không tìm được lý do thích hợp để từ chối Úc Đình Chi, Mạnh Trì chỉ có thể chấp nhận, một bên vùi mặt vào khuỷu tay thu liễm suy nghĩ, buộc mình phải “hạ cờ”, một bên nghĩ may mà cậu nằm sấp, trừ cậu ra không có ai phát hiện.
Nhưng chính bởi hành vi như con đà điểu này cho nên cậu không thể nhìn thấy, con ngươi sáng màu dưới tròng kính Úc Đình Chi, lộ ra ý cười không mấy rõ ràng.