Chương : 7
Cái tính hậu đậu của tôi muôn đời vẫn không thể xoá bỏ. Chỉ vì muốn nghe cuộc trò chuyện kia rõ hơn một chút, cho nên tôi đã nhướn người về trước, vểnh tai lên mà nghe ngóng.
Xui xẻo, dưới chân tôi có một cái lon nước ngọt ai đã ném nó văng đến chỗ này, tôi chỉ vừa nhích chân lên một tí liền tạo ra âm thanh loảng xoảng nghe chói cả tai.
Ngay lập tức, cả hai người kia đều đã bắt quả tang tôi nghe lén. Lúc ấy, tôi xấu hổ nhưng lại không biết nên đào cái hố ở đâu mà chui tọt xuống luôn cho rồi. Cứ vậy, tôi đứng đó im re một lúc, Lưu Nghệ Kiên mới từ xa đi đến, đặt tay lên vai tôi, hơi ấn xuống:
" Em làm gì ở đây vậy?"
Nghe hỏi, tôi ngẩng mặt, cười một cách méo mó:
" Đi đổ rác."
" Đổ rác?" Lưu Nghệ Kiên hơi nhướng mày, sau đó lại mỉm cười:
" Được rồi, chúng ta đi về thôi. Hôm nay chúng ta đi làm kính mới mà, chắc nguyên ngày hôm nay em khó chịu vì đôi mắt của mình lắm rồi."
Đúng thế, cả ngày hôm nay tôi học bài nhưng chỉ toàn có thể nghe giảng. Mấy con chữ trên bảng đều như sống lại mà nhảy lộn nhào, từ chữ này sang chữ khác, căn bản tôi chẳng thể nhìn rõ chúng nó.
Cả ngày chỉ có thể ngồi chống cằm mà nghe giáo viên nói huyên thuyên, tôi thật ngán ngẩm cái cảnh đấy.
Lúc đó, Trịnh Tâm cũng bước lại gần chỗ chúng tôi, gương mặt cậu ta có chút sầm sì kỳ lạ. Có phải tôi đã phá hỏng cuộc trò chuyện của bọn họ cho nên...cho nên...
Chưa kịp nghĩ thông suốt thì Trịnh Tâm lên tiếng:
" A Kiên, lúc nãy chúng ta còn chưa nói hết. Coi như hôm nay tạm dừng lại, hôm khác chúng ta tiếp tục vậy."
Nói rồi cậu ta liếc nhìn sang phía của tôi, cũng hơi cong môi lên cười nhạt nhẽo một cái rồi lướt đi trước. Nhìn theo bóng lưng nọ, tôi cảm thấy lạnh cả người.
Chẳng hiểu sao tôi luôn cảm thấy Trịnh Tâm rõ ràng là đang rất oán hận mình, rốt cuộc thì là vì lý do gì nhỉ?
Tôi mím môi định suy nghĩ cho ra lẽ, nhưng bị cái tên bên cạnh léo nhéo mãi không ngừng. Hắn ta lúc này đã trở lại với bộ mặt tươi cười xán lạn, tay nắm lấy tay tôi kéo đi ra khỏi cổng trường.
Ngồi trên xe, chúng tôi cứ thế im lặng mà băng qua con đường dài trước mặt. Bây giờ trời đã ngả chiều, ánh nắng không còn gay gắt nữa, nó nhàn nhạt hắt một ít hạt nắng cuối cùng xuống mặt đất.
Bên đường lại tập trung từng tụm nhỏ những học sinh vừa tan trường, bọn họ sóng vai nhau vừa đi vừa bàn chuyện gì đó rất hào hứng. Trên tay mỗi người còn có cây kem lạnh nữa. Nhìn mà phát thèm được nha.
Đảo mắt nhìn con đường một lúc, tôi mới ngước mặt lên hỏi:
" Nè, bộ anh có quen với lớp trưởng của tôi hả?"
Lưu Nghệ Kiên vẫn hăng hái đạp xe, giọng nói có phần đùa giỡn:
" Gì chứ? Cậu ta từ bao giờ đã là của em vậy?"
Của tôi bao giờ? Anh không hiểu ý tôi hỏi à, tên ngố này!!!
Nghĩ rồi tôi bĩu môi khinh khỉnh:
" Không phải ý đó. Anh giả ngu với tôi đó hả!! Hai người quen biết nhau lâu rồi sao? Thấy nói chuyện cũng rất..."
" Chỉ mới quen biết thôi." Lưu Nghệ Kiên ngắt lời tôi.
Trong giọng nói xen lẫn một chút bất đắc dĩ, tôi đoán vậy cho nên không mở miệng đề cập đến chuyện đó nữa. Ngồi một lúc, hắn tấp xe vào vỉa hè, ở đó có một cái xe kem đang rất đắt khách.
Phía trên chiếc xe là cái bìa giấy hình cây kem rất thu hút người nhìn, bên trong có một ông chú mập mạp đứng múc từng muỗng kem thật to lên cây bánh rồi đưa cho bọn nhóc con.
Lưu Nghệ Kiên bước xuống xe đi đến chỗ đó, lợi dụng cơ thể to lớn kia mà chèn ép bọn nhỏ phía dưới. Thật không ngờ cái trò này mà tên đó cũng làm được nữa. Quá mất mặt!!!
Tôi nhíu nhíu mày thầm đánh giá. Chẳng bao lâu, trước mắt tôi đã xuất hiện một cây kem vị sô cô la rất ngon lành, bên trên còn rắc một ít cốm màu. Nhìn nó một lúc, tôi nhận lấy cây kem, vội đưa lưỡi liếm quanh viền kem cho không chảy ra.
" Ngon không?" Hắn hỏi.
Tôi vừa cắn xong một miếng, vì lạnh quá mà mặt mày nhăn lại, sau đó mới gật gật đầu:
" Ừm, ngon lắm luôn."
Thấy tôi cười, Lưu Nghệ Kiên cũng cười theo. Nụ cười này của hắn cũng rất đẹp nha!! Tôi vô tình liếc qua nhìn thấy, trong lòng có chút vui vẻ kỳ lạ.
Chúng tôi lại bắt đầu đạp xe đi tiếp, chẳng mấy chốc đã đến tiệm làm kính. Vào bên trong, tôi thấy họ trưng bày rất nhiều loại kính, từ rẻ tiền đến đắt giá nhất. Nhìn qua một lượt, tôi đã chọn được cho mình một kiểu rất đơn giản.
Một cái kính gọng nhựa màu đen.
Đồng hồ lẳng lặng trôi qua ba mươi phút, trên mặt tôi đã có một cái kính mới. Vì kính mới làm nên có chút chưa quen. Tôi vừa đeo vào liền cảm thấy đầu óc choáng váng, hình ảnh phía trước cũng bị loạn xạ.
Lưu Nghệ Kiên trước mặt bỗng biến thành hai người. Nhìn thấy hắn mở to mắt ngạc nhiên, tôi phì cười.
Sau đó, tôi chớp chớp mắt cho tỉnh táo lại rồi cùng hắn leo lên xe, đi về nhà.
" Hai đứa về trễ thế?" Dì Nam từ trong bếp đi ra, nhìn bọn tôi mà nhíu mày.
Tôi tay ôm cặp vào ngực, mắt ngó lên đồng hồ thì thấy đã gần bảy giờ tối, lố bữa ăn chiều mất rồi. Cứ nghĩ dì Nam sẽ rầy bọn tôi một trận cho nên tôi mới nhích lên trước, giải thích:
" Mẹ, A Kiên lúc nãy vừa mới đưa con đi làm kính mới, cho nên tụi con mới về trễ. Mẹ đừng rầy bọn con nha..."
Dì Nam hình như không nghĩ tôi sẽ chủ động mở lời như thế nên dì im lặng đến một lúc rồi mới mỉm cười nhìn tôi:
" Mẹ đã rầy la gì đâu nè? Được rồi, hai đứa thay đồ rồi xuống ăn cơm."
Tôi một mực nghe lời, gật đầu rồi nhanh chân phóng lên phòng. Còn mỗi Lưu Nghệ Kiên ở dưới. Từ nãy đến giờ hắn cũng chẳng nói một tiếng gì, cứ vậy mà lầm lũi ăn cho xong bữa cơm.
Nhìn vẻ mặt của người kia dường như là có tâm sự, tôi lại cảm thấy có phần lo lắng. Mà, sao tôi lại phải lo lắng cho cái tên đầu óc rỗng tuếch suốt ngày chỉ cười kia nhỉ?
Hắn im lặng, cho nên tôi cũng lặng im mà ăn nốt bữa cơm chiều. Sau khi dùng bữa, tôi chạy ra ngoài phòng khách, tranh thủ xem một chút chương trình trên ti vi.
Lưu Nghệ Kiên dọn dẹp xong cũng sải bước ra ngoài này ngồi cùng tôi. Hắn ngồi bên cạnh, bầu không khí ngay lập tức ấm lên hẳn. Tôi thích thú hơi nhích lại gần một chút, chỉ định hưởng thụ một chút ấm áp từ người kia mà thôi.
Buổi tối ở đây khá là lạnh, bên trong nhà lại chỉ dùng máy sưởi cho mùa đông nên tôi đành chịu lạnh một chút.
Thấy tôi nhích qua, Lưu Nghệ Kiên hơi nghiêng đầu nhìn qua, hắn nhìn đến hai, ba phút rồi mới đưa tay vòng qua người tôi, kéo tôi lại gần.
Hành động quá mức thân thiết này của hắn càng khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, trong người rất kỳ lạ. Tim tôi lại đập nhanh nữa rồi. Đến giờ tôi vẫn không hiểu vì sao, lẽ nào sức khoẻ của tôi đã có vấn đề?
Từ nhỏ, tôi khoẻ mạnh lắm, bởi thế những căn bệnh hiểm nghèo, nan giải chắc chắn sẽ không xảy ra. Huống gì bệnh tim lại càng không thể. Nhưng mà mỗi khi ở gần người kia, tim tôi lại đập loạn xạ không theo nhịp theo phút chi hết.
Thật hết sức quái đản!!!
Tôi vô thức dựa vào người Lưu Nghệ Kiên lúc nào không hay, đầu lại cúi xuống cắn cắn phần đầu của cái điều khiển làm nó kêu lên tiếng cạch cạch.
" Em vẫn còn đói à?"
Giọng nói dội đến làm tôi sực tỉnh, quay sang nhìn hắn ngây người. Tôi no rồi, đâu có đói.
Vừa định trả lời như vậy nhưng tôi kịp thời nhận ra, câu hỏi kia chỉ mang tính chất đá đểu tôi thôi. Hắn rõ ràng thấy tôi cắn phần đầu của cái điều khiển nên mới nhạo báng một câu.
Thật phí sức khi lúc nãy tôi còn đang lo lắng cho hắn.
Nghĩ ngợi, tôi không thèm trả lời mà nhìn chăm chăm vào màn hình ti vi. Ngay lúc này, trên màn hình lại xuất hiện hai người con trai, họ chính là diễn viên được mọi người yêu thích.
Bên dưới màn hình là dòng tiêu đề. Nó bảo rằng hai người này sẽ chuẩn bị tham gia một bộ phim điện ảnh nhưng liên quan đến vấn đề nhạy cảm.
Tôi khó hiểu nên càng lắng nghe người dẫn chương trình nói.
" Khi tham gia bộ phim thế này, hai người có thấy khó chịu không?"
" Vì nghề nghiệp, tôi thế nào cũng được."
" Chỉ là một bộ phim nên tôi dĩ nhiên không để ý đến chuyện đó cho lắm. Với lại bây giờ, chúng ta cũng nên cởi mở với vấn đề này hơn a. Đất nước chúng ta vẫn còn cổ hủ quá rồi."
Người dẫn chương trình lại cười tiếp tục:
" Hai người nói cũng phải nha. Nhưng vì đây là bộ phim nói về vấn đề đồng tính nên tôi nghĩ khán giả cũng sẽ rất hiếu kỳ..."
Nghe đến đây, tôi cảm thấy cánh tay Lưu Nghệ Kiên có hơi động đậy. Quay sang nhìn hắn một cái, tôi đã bị doạ một phen đến trắng mặt. Đôi mày vốn đã rậm lại còn bị hắn chau chặt lại, đôi mắt lại hằn lên vài tia giận dữ khó mà hiểu được.
Cái điều khiển trên tay tôi lại nhanh chóng bị hắn túm lấy, sau đó hắn chuyển sang kênh khác. Tôi quay lại thì trên màn hình đã là bộ phim hoạt hình Disney.
Tức giận, tôi nhướn người giành cái điều khiển:
" Nè, anh không coi nhưng tôi muốn coi mà!"
Hắn hờ hững không nhìn tôi, lại càng để cái điều khiển xa hơn một chút.
" Trẻ con coi mấy cái đó làm gì? Có giúp ích gì không?"
" Tôi là không hiểu nên mới coi để mở mang đầu óc! Tôi muốn coi. Bọn họ đang nói gì về đồng tính ấy..." Tôi chồm qua người hắn, quyết giựt cho được cái điều khiển.
Lúc này trong bếp, ba tôi bước ra, mặt mày ông có hơi sầm sì. Lại thêm một người đáng sợ xuất hiện. Tôi thôi làm loạn mà ngồi ngay ngắn lại, ngước mắt nhìn ông.
" Cái gì mà đồng tính? Hai đứa đang nói chuyện gì?" Ông hỏi.
Nghe vậy, tôi lập tức ngậm chặt miệng mình. Cảm giác lạnh sống lưng ập đến khiến tôi hơi run. Khẽ liếc mắt qua phía Lưu Nghệ Kiên, tôi thấy đôi mày kia đã thả lõng ra.
" Không có gì đâu ba. Trên ti vi vừa giới thiệu một bộ phim sắp công chiếu thôi."
" Phim nói về đồng tính à?" Ông vẫn lạnh giọng như thế.
Tôi ngồi giữa, dĩ nhiên không lên tiếng chen vào. Lưu Nghệ Kiên vẫn bình tĩnh mà cười:
" Vâng."
Ba tôi bỗng lắc đầu:
" Vấn đề này luôn là vấn đề nhạy cảm đối với xã hội. Không phải ai muốn chấp nhận cũng sẽ làm được. Huống gì dân tộc ta vẫn còn cổ hủ, suy nghĩ không thoáng như phương Tây, bộ phim này hy vọng sẽ vượt qua được cửa ải của khán giả."
Nghe ông nói nghe có vẻ bi quan quá, tôi mới nhổm lên nhìn ông:
" Sao nó lại là vấn đề nhạy cảm ạ? Mà đồng tính là sao hả ba?"
Tôi hỏi xong, Lưu Nghệ Kiên lập tức kéo cả người tôi đặt sang bên trái của hắn, đôi mắt còn sắc lạnh liếc tôi một cái.
Không thể hiểu nổi con người này rồi, rốt cuộc hắn ta bị ai nhập thế?!
Ba tôi đẩy gọng kính, cười một tiếng:
" Nói một cách dễ hiểu thì đó là những người yêu thích những người có cùng giới tính với mình. Tức nam sẽ thích nam, mà nữ sẽ thích nữ."
Đến đây, mắt tôi đã mở to đến cực đại, ngỡ ngàng tiếp nhận lấy câu trả lời.
Con trai với con trai, vẫn là có thể?
Trong đầu tôi lúc này bỗng xuất hiện rất nhiều luồng suy nghĩ, chúng thay phiên nhau luẩn quẩn không ngừng nghỉ. Nó khiến tôi thấy hơi đau đầu.
Tôi còn nhiều thắc mắc định hỏi, nhưng không ngờ Lưu Nghệ Kiên đã nắm lấy tay tôi kéo dậy, gằn giọng:
" Đi ngủ thôi."
Bản thân chưa muốn ngủ, lại bị hắn một mực lôi kéo lên phòng mà không phản kháng được gì. Tôi uất ức muốn khóc lên đi được. Ngồi trên giường, tôi mím môi mình:
" Anh bị gì thế? Khi không lại giành ti vi của người ta, bây giờ còn bắt tôi đi ngủ sớm!!! Anh bị cái gì thế!!!"
Lưu Nghệ Kiên trong phòng tắm bước ra, hắn cầm khăn lông lau mặt của mình rồi bước đến chỗ tôi. Trong phòng chỉ còn đèn bàn, tôi căn bản chỉ thấy được đôi mắt đen láy kia đang nhìn tôi chăm chăm.
Tâm trạng hắn thế nào, tôi không thấu được. Chỉ cảm nhận được lúc này bầu không khí có hơi im lặng.
Đột nhiên, Lưu Nghệ Kiên lên tiếng:
" Sau khi hiểu đồng tính là gì rồi, em có thấy bọn họ ghê tởm không?"
Hỏi bất ngờ như vậy, tôi thật sự chưa chuẩn bị gì cả. Câu hỏi này xem ra cũng rất khó nuốt, tôi nhích người vào góc giường, cúi mặt trầm tư suy nghĩ.
Qua gần ba mươi phút đồng hồ, Lưu Nghệ Kiên đã lại lên tiếng:
" Bỏ đi, ngủ thôi."
Lúc hắn nằm xuống bên cạnh, tôi mới dám lí nhí trả lời:
" Người đồng tính cũng là con người, họ cũng yêu, chỉ là người họ yêu vô tình giống họ về giới tính thôi. Không có gì ghê tởm hết..."
Ba mươi phút đồng hồ của tôi đã cho ra được một câu trả lời trọn vẹn như thế, tôi hài lòng nằm xuống, mặc kệ tên kia có cười cợt chọc ghẹo tôi thế nào đi nữa.
Nhưng mà tôi nhắm mắt cũng đã hơn mười phút rồi, bên cạnh vẫn chưa có động tĩnh gì. Nghĩ rằng người kia đã ngủ, tôi cảm thấy hơi hụt hẫng.
Câu trả lời mang tính sâu sắc như vậy mà hắn không nghe được, thật tiếc...
Đúng lúc này, bên tai lại vô tình nghe được ba chữ, tuy rất nhỏ nhưng lại khiến tâm tình tôi dao động đến khó hiểu.
Cảm ơn em.
Lưu Nghệ Kiên đã nói như thế trước khi tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Xui xẻo, dưới chân tôi có một cái lon nước ngọt ai đã ném nó văng đến chỗ này, tôi chỉ vừa nhích chân lên một tí liền tạo ra âm thanh loảng xoảng nghe chói cả tai.
Ngay lập tức, cả hai người kia đều đã bắt quả tang tôi nghe lén. Lúc ấy, tôi xấu hổ nhưng lại không biết nên đào cái hố ở đâu mà chui tọt xuống luôn cho rồi. Cứ vậy, tôi đứng đó im re một lúc, Lưu Nghệ Kiên mới từ xa đi đến, đặt tay lên vai tôi, hơi ấn xuống:
" Em làm gì ở đây vậy?"
Nghe hỏi, tôi ngẩng mặt, cười một cách méo mó:
" Đi đổ rác."
" Đổ rác?" Lưu Nghệ Kiên hơi nhướng mày, sau đó lại mỉm cười:
" Được rồi, chúng ta đi về thôi. Hôm nay chúng ta đi làm kính mới mà, chắc nguyên ngày hôm nay em khó chịu vì đôi mắt của mình lắm rồi."
Đúng thế, cả ngày hôm nay tôi học bài nhưng chỉ toàn có thể nghe giảng. Mấy con chữ trên bảng đều như sống lại mà nhảy lộn nhào, từ chữ này sang chữ khác, căn bản tôi chẳng thể nhìn rõ chúng nó.
Cả ngày chỉ có thể ngồi chống cằm mà nghe giáo viên nói huyên thuyên, tôi thật ngán ngẩm cái cảnh đấy.
Lúc đó, Trịnh Tâm cũng bước lại gần chỗ chúng tôi, gương mặt cậu ta có chút sầm sì kỳ lạ. Có phải tôi đã phá hỏng cuộc trò chuyện của bọn họ cho nên...cho nên...
Chưa kịp nghĩ thông suốt thì Trịnh Tâm lên tiếng:
" A Kiên, lúc nãy chúng ta còn chưa nói hết. Coi như hôm nay tạm dừng lại, hôm khác chúng ta tiếp tục vậy."
Nói rồi cậu ta liếc nhìn sang phía của tôi, cũng hơi cong môi lên cười nhạt nhẽo một cái rồi lướt đi trước. Nhìn theo bóng lưng nọ, tôi cảm thấy lạnh cả người.
Chẳng hiểu sao tôi luôn cảm thấy Trịnh Tâm rõ ràng là đang rất oán hận mình, rốt cuộc thì là vì lý do gì nhỉ?
Tôi mím môi định suy nghĩ cho ra lẽ, nhưng bị cái tên bên cạnh léo nhéo mãi không ngừng. Hắn ta lúc này đã trở lại với bộ mặt tươi cười xán lạn, tay nắm lấy tay tôi kéo đi ra khỏi cổng trường.
Ngồi trên xe, chúng tôi cứ thế im lặng mà băng qua con đường dài trước mặt. Bây giờ trời đã ngả chiều, ánh nắng không còn gay gắt nữa, nó nhàn nhạt hắt một ít hạt nắng cuối cùng xuống mặt đất.
Bên đường lại tập trung từng tụm nhỏ những học sinh vừa tan trường, bọn họ sóng vai nhau vừa đi vừa bàn chuyện gì đó rất hào hứng. Trên tay mỗi người còn có cây kem lạnh nữa. Nhìn mà phát thèm được nha.
Đảo mắt nhìn con đường một lúc, tôi mới ngước mặt lên hỏi:
" Nè, bộ anh có quen với lớp trưởng của tôi hả?"
Lưu Nghệ Kiên vẫn hăng hái đạp xe, giọng nói có phần đùa giỡn:
" Gì chứ? Cậu ta từ bao giờ đã là của em vậy?"
Của tôi bao giờ? Anh không hiểu ý tôi hỏi à, tên ngố này!!!
Nghĩ rồi tôi bĩu môi khinh khỉnh:
" Không phải ý đó. Anh giả ngu với tôi đó hả!! Hai người quen biết nhau lâu rồi sao? Thấy nói chuyện cũng rất..."
" Chỉ mới quen biết thôi." Lưu Nghệ Kiên ngắt lời tôi.
Trong giọng nói xen lẫn một chút bất đắc dĩ, tôi đoán vậy cho nên không mở miệng đề cập đến chuyện đó nữa. Ngồi một lúc, hắn tấp xe vào vỉa hè, ở đó có một cái xe kem đang rất đắt khách.
Phía trên chiếc xe là cái bìa giấy hình cây kem rất thu hút người nhìn, bên trong có một ông chú mập mạp đứng múc từng muỗng kem thật to lên cây bánh rồi đưa cho bọn nhóc con.
Lưu Nghệ Kiên bước xuống xe đi đến chỗ đó, lợi dụng cơ thể to lớn kia mà chèn ép bọn nhỏ phía dưới. Thật không ngờ cái trò này mà tên đó cũng làm được nữa. Quá mất mặt!!!
Tôi nhíu nhíu mày thầm đánh giá. Chẳng bao lâu, trước mắt tôi đã xuất hiện một cây kem vị sô cô la rất ngon lành, bên trên còn rắc một ít cốm màu. Nhìn nó một lúc, tôi nhận lấy cây kem, vội đưa lưỡi liếm quanh viền kem cho không chảy ra.
" Ngon không?" Hắn hỏi.
Tôi vừa cắn xong một miếng, vì lạnh quá mà mặt mày nhăn lại, sau đó mới gật gật đầu:
" Ừm, ngon lắm luôn."
Thấy tôi cười, Lưu Nghệ Kiên cũng cười theo. Nụ cười này của hắn cũng rất đẹp nha!! Tôi vô tình liếc qua nhìn thấy, trong lòng có chút vui vẻ kỳ lạ.
Chúng tôi lại bắt đầu đạp xe đi tiếp, chẳng mấy chốc đã đến tiệm làm kính. Vào bên trong, tôi thấy họ trưng bày rất nhiều loại kính, từ rẻ tiền đến đắt giá nhất. Nhìn qua một lượt, tôi đã chọn được cho mình một kiểu rất đơn giản.
Một cái kính gọng nhựa màu đen.
Đồng hồ lẳng lặng trôi qua ba mươi phút, trên mặt tôi đã có một cái kính mới. Vì kính mới làm nên có chút chưa quen. Tôi vừa đeo vào liền cảm thấy đầu óc choáng váng, hình ảnh phía trước cũng bị loạn xạ.
Lưu Nghệ Kiên trước mặt bỗng biến thành hai người. Nhìn thấy hắn mở to mắt ngạc nhiên, tôi phì cười.
Sau đó, tôi chớp chớp mắt cho tỉnh táo lại rồi cùng hắn leo lên xe, đi về nhà.
" Hai đứa về trễ thế?" Dì Nam từ trong bếp đi ra, nhìn bọn tôi mà nhíu mày.
Tôi tay ôm cặp vào ngực, mắt ngó lên đồng hồ thì thấy đã gần bảy giờ tối, lố bữa ăn chiều mất rồi. Cứ nghĩ dì Nam sẽ rầy bọn tôi một trận cho nên tôi mới nhích lên trước, giải thích:
" Mẹ, A Kiên lúc nãy vừa mới đưa con đi làm kính mới, cho nên tụi con mới về trễ. Mẹ đừng rầy bọn con nha..."
Dì Nam hình như không nghĩ tôi sẽ chủ động mở lời như thế nên dì im lặng đến một lúc rồi mới mỉm cười nhìn tôi:
" Mẹ đã rầy la gì đâu nè? Được rồi, hai đứa thay đồ rồi xuống ăn cơm."
Tôi một mực nghe lời, gật đầu rồi nhanh chân phóng lên phòng. Còn mỗi Lưu Nghệ Kiên ở dưới. Từ nãy đến giờ hắn cũng chẳng nói một tiếng gì, cứ vậy mà lầm lũi ăn cho xong bữa cơm.
Nhìn vẻ mặt của người kia dường như là có tâm sự, tôi lại cảm thấy có phần lo lắng. Mà, sao tôi lại phải lo lắng cho cái tên đầu óc rỗng tuếch suốt ngày chỉ cười kia nhỉ?
Hắn im lặng, cho nên tôi cũng lặng im mà ăn nốt bữa cơm chiều. Sau khi dùng bữa, tôi chạy ra ngoài phòng khách, tranh thủ xem một chút chương trình trên ti vi.
Lưu Nghệ Kiên dọn dẹp xong cũng sải bước ra ngoài này ngồi cùng tôi. Hắn ngồi bên cạnh, bầu không khí ngay lập tức ấm lên hẳn. Tôi thích thú hơi nhích lại gần một chút, chỉ định hưởng thụ một chút ấm áp từ người kia mà thôi.
Buổi tối ở đây khá là lạnh, bên trong nhà lại chỉ dùng máy sưởi cho mùa đông nên tôi đành chịu lạnh một chút.
Thấy tôi nhích qua, Lưu Nghệ Kiên hơi nghiêng đầu nhìn qua, hắn nhìn đến hai, ba phút rồi mới đưa tay vòng qua người tôi, kéo tôi lại gần.
Hành động quá mức thân thiết này của hắn càng khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, trong người rất kỳ lạ. Tim tôi lại đập nhanh nữa rồi. Đến giờ tôi vẫn không hiểu vì sao, lẽ nào sức khoẻ của tôi đã có vấn đề?
Từ nhỏ, tôi khoẻ mạnh lắm, bởi thế những căn bệnh hiểm nghèo, nan giải chắc chắn sẽ không xảy ra. Huống gì bệnh tim lại càng không thể. Nhưng mà mỗi khi ở gần người kia, tim tôi lại đập loạn xạ không theo nhịp theo phút chi hết.
Thật hết sức quái đản!!!
Tôi vô thức dựa vào người Lưu Nghệ Kiên lúc nào không hay, đầu lại cúi xuống cắn cắn phần đầu của cái điều khiển làm nó kêu lên tiếng cạch cạch.
" Em vẫn còn đói à?"
Giọng nói dội đến làm tôi sực tỉnh, quay sang nhìn hắn ngây người. Tôi no rồi, đâu có đói.
Vừa định trả lời như vậy nhưng tôi kịp thời nhận ra, câu hỏi kia chỉ mang tính chất đá đểu tôi thôi. Hắn rõ ràng thấy tôi cắn phần đầu của cái điều khiển nên mới nhạo báng một câu.
Thật phí sức khi lúc nãy tôi còn đang lo lắng cho hắn.
Nghĩ ngợi, tôi không thèm trả lời mà nhìn chăm chăm vào màn hình ti vi. Ngay lúc này, trên màn hình lại xuất hiện hai người con trai, họ chính là diễn viên được mọi người yêu thích.
Bên dưới màn hình là dòng tiêu đề. Nó bảo rằng hai người này sẽ chuẩn bị tham gia một bộ phim điện ảnh nhưng liên quan đến vấn đề nhạy cảm.
Tôi khó hiểu nên càng lắng nghe người dẫn chương trình nói.
" Khi tham gia bộ phim thế này, hai người có thấy khó chịu không?"
" Vì nghề nghiệp, tôi thế nào cũng được."
" Chỉ là một bộ phim nên tôi dĩ nhiên không để ý đến chuyện đó cho lắm. Với lại bây giờ, chúng ta cũng nên cởi mở với vấn đề này hơn a. Đất nước chúng ta vẫn còn cổ hủ quá rồi."
Người dẫn chương trình lại cười tiếp tục:
" Hai người nói cũng phải nha. Nhưng vì đây là bộ phim nói về vấn đề đồng tính nên tôi nghĩ khán giả cũng sẽ rất hiếu kỳ..."
Nghe đến đây, tôi cảm thấy cánh tay Lưu Nghệ Kiên có hơi động đậy. Quay sang nhìn hắn một cái, tôi đã bị doạ một phen đến trắng mặt. Đôi mày vốn đã rậm lại còn bị hắn chau chặt lại, đôi mắt lại hằn lên vài tia giận dữ khó mà hiểu được.
Cái điều khiển trên tay tôi lại nhanh chóng bị hắn túm lấy, sau đó hắn chuyển sang kênh khác. Tôi quay lại thì trên màn hình đã là bộ phim hoạt hình Disney.
Tức giận, tôi nhướn người giành cái điều khiển:
" Nè, anh không coi nhưng tôi muốn coi mà!"
Hắn hờ hững không nhìn tôi, lại càng để cái điều khiển xa hơn một chút.
" Trẻ con coi mấy cái đó làm gì? Có giúp ích gì không?"
" Tôi là không hiểu nên mới coi để mở mang đầu óc! Tôi muốn coi. Bọn họ đang nói gì về đồng tính ấy..." Tôi chồm qua người hắn, quyết giựt cho được cái điều khiển.
Lúc này trong bếp, ba tôi bước ra, mặt mày ông có hơi sầm sì. Lại thêm một người đáng sợ xuất hiện. Tôi thôi làm loạn mà ngồi ngay ngắn lại, ngước mắt nhìn ông.
" Cái gì mà đồng tính? Hai đứa đang nói chuyện gì?" Ông hỏi.
Nghe vậy, tôi lập tức ngậm chặt miệng mình. Cảm giác lạnh sống lưng ập đến khiến tôi hơi run. Khẽ liếc mắt qua phía Lưu Nghệ Kiên, tôi thấy đôi mày kia đã thả lõng ra.
" Không có gì đâu ba. Trên ti vi vừa giới thiệu một bộ phim sắp công chiếu thôi."
" Phim nói về đồng tính à?" Ông vẫn lạnh giọng như thế.
Tôi ngồi giữa, dĩ nhiên không lên tiếng chen vào. Lưu Nghệ Kiên vẫn bình tĩnh mà cười:
" Vâng."
Ba tôi bỗng lắc đầu:
" Vấn đề này luôn là vấn đề nhạy cảm đối với xã hội. Không phải ai muốn chấp nhận cũng sẽ làm được. Huống gì dân tộc ta vẫn còn cổ hủ, suy nghĩ không thoáng như phương Tây, bộ phim này hy vọng sẽ vượt qua được cửa ải của khán giả."
Nghe ông nói nghe có vẻ bi quan quá, tôi mới nhổm lên nhìn ông:
" Sao nó lại là vấn đề nhạy cảm ạ? Mà đồng tính là sao hả ba?"
Tôi hỏi xong, Lưu Nghệ Kiên lập tức kéo cả người tôi đặt sang bên trái của hắn, đôi mắt còn sắc lạnh liếc tôi một cái.
Không thể hiểu nổi con người này rồi, rốt cuộc hắn ta bị ai nhập thế?!
Ba tôi đẩy gọng kính, cười một tiếng:
" Nói một cách dễ hiểu thì đó là những người yêu thích những người có cùng giới tính với mình. Tức nam sẽ thích nam, mà nữ sẽ thích nữ."
Đến đây, mắt tôi đã mở to đến cực đại, ngỡ ngàng tiếp nhận lấy câu trả lời.
Con trai với con trai, vẫn là có thể?
Trong đầu tôi lúc này bỗng xuất hiện rất nhiều luồng suy nghĩ, chúng thay phiên nhau luẩn quẩn không ngừng nghỉ. Nó khiến tôi thấy hơi đau đầu.
Tôi còn nhiều thắc mắc định hỏi, nhưng không ngờ Lưu Nghệ Kiên đã nắm lấy tay tôi kéo dậy, gằn giọng:
" Đi ngủ thôi."
Bản thân chưa muốn ngủ, lại bị hắn một mực lôi kéo lên phòng mà không phản kháng được gì. Tôi uất ức muốn khóc lên đi được. Ngồi trên giường, tôi mím môi mình:
" Anh bị gì thế? Khi không lại giành ti vi của người ta, bây giờ còn bắt tôi đi ngủ sớm!!! Anh bị cái gì thế!!!"
Lưu Nghệ Kiên trong phòng tắm bước ra, hắn cầm khăn lông lau mặt của mình rồi bước đến chỗ tôi. Trong phòng chỉ còn đèn bàn, tôi căn bản chỉ thấy được đôi mắt đen láy kia đang nhìn tôi chăm chăm.
Tâm trạng hắn thế nào, tôi không thấu được. Chỉ cảm nhận được lúc này bầu không khí có hơi im lặng.
Đột nhiên, Lưu Nghệ Kiên lên tiếng:
" Sau khi hiểu đồng tính là gì rồi, em có thấy bọn họ ghê tởm không?"
Hỏi bất ngờ như vậy, tôi thật sự chưa chuẩn bị gì cả. Câu hỏi này xem ra cũng rất khó nuốt, tôi nhích người vào góc giường, cúi mặt trầm tư suy nghĩ.
Qua gần ba mươi phút đồng hồ, Lưu Nghệ Kiên đã lại lên tiếng:
" Bỏ đi, ngủ thôi."
Lúc hắn nằm xuống bên cạnh, tôi mới dám lí nhí trả lời:
" Người đồng tính cũng là con người, họ cũng yêu, chỉ là người họ yêu vô tình giống họ về giới tính thôi. Không có gì ghê tởm hết..."
Ba mươi phút đồng hồ của tôi đã cho ra được một câu trả lời trọn vẹn như thế, tôi hài lòng nằm xuống, mặc kệ tên kia có cười cợt chọc ghẹo tôi thế nào đi nữa.
Nhưng mà tôi nhắm mắt cũng đã hơn mười phút rồi, bên cạnh vẫn chưa có động tĩnh gì. Nghĩ rằng người kia đã ngủ, tôi cảm thấy hơi hụt hẫng.
Câu trả lời mang tính sâu sắc như vậy mà hắn không nghe được, thật tiếc...
Đúng lúc này, bên tai lại vô tình nghe được ba chữ, tuy rất nhỏ nhưng lại khiến tâm tình tôi dao động đến khó hiểu.
Cảm ơn em.
Lưu Nghệ Kiên đã nói như thế trước khi tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.