Chương 13: Nguyên nhân
Trên đời này, nghĩ kỹ thì có rất nhiều sự trùng hợp thật ra đều là tất nhiên, đương nhiên không phải Lạc Thần vô duyên vô cớ đến bên hồ mà là gặp Hồng Đậu.
Lúc đó Hồng Đậu bước đi vội vàng, vẻ mặt thì hung hãn, doạ Lạc Thần tới mức cho rằng tiểu nha hoàn này lại lên phố đoạt nam nhân thay chủ tử nhà mình, vậy nên mới ngăn Hồng Đậu lại hỏi.
Nghe Hồng Đậu nói là về phòng lấy hạt dưa, cô nương còn chờ ở bên hồ, Lạc Thần nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy không đáng tin lắm, hai chân không chịu khống chế đã đi về phía hồ.
Ở bên hồ, cậu nhìn thấy Lạc Sanh đang ngủ gà ngủ gật mới thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời chuẩn bị quay đầu đi.
Cậu không quan tâm Lạc Sanh như thế nào, chỉ cần đừng có gây họa làm cậu mất mặt là được.
Ngay lúc đó, Lạc Thần thấy Thịnh Giai Lan đi về phía bên hồ, sau đó thì lại chính mắt nhìn thấy Lạc Sanh đang ngủ gật bị Thịnh Giai Lan đẩy xuống.
Nghe Lạc Thần nói xong, tiếng kim rơi trong phòng cũng có thể nghe được, một lát sau sự yên lặng khiến người ta ngộp thở này mới bị Thịnh Giai Ngọc đánh vỡ.
Nàng ấy mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thịnh Giai Lan, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng: “Nhị muội, thật sự là muội đẩy Lạc Sanh vào trong hồ ư?”
Thịnh Giai Lan không đáp lời, chỉ che miệng vừa rơi lệ vừa lắc đầu, chiếc khuyên tai trân châu lẻ loi kia đong đưa qua lại theo từng cái lắc đầu, nhẹ nhàng chạm lên gò má trắng bệch của nàng ta.
Dường như Thịnh Giai Ngọc nghĩ tới cái gì, cao giọng nói: “Không đúng!”
Nàng ấy chỉ vào Thịnh Giai Lan, giọng dồn dập: “Nhị muội là vì tìm khuyên tai bị mất mới quay lại, nếu có tâm tư hại Lạc Sanh, sao lại có sự trùng hợp như vậy?”
Lạc Thần nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra nhuệ khí của người thiếu niên: “Biểu tỷ không tin ta?”
Thịnh Giai Ngọc xấu hổ cắn môi: “Không phải không tin biểu đệ, chỉ là rõ ràng việc này có kỳ quặc, cũng phải biết rõ ràng rồi lại nói ——”
Hồng Đậu cười nhạo một tiếng: “Đại biểu cô nương giờ lại nói muốn biết rõ ràng, vừa nãy thì cái gì cũng chưa hỏi đã vọt vào nói là cô nương của chúng ta đẩy muội tử của cô vào trong hồ đó. Chẳng lẽ muội muội của cô chính là muội muội bảo bối, tỷ tỷ của người khác thì không phải tỷ tỷ bảo bối à?”
Lạc Thần nghe xong lời này thì sắc mặt tối sầm, lòng sinh tức giận.
Tỷ tỷ bảo bối của ai? Tiểu nha hoàn này quả thực là ăn nói lung tung!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Biểu muội muốn biết rõ ràng, ta đây sẽ nói rõ ràng.”
Lạc Sanh bước một bước đến gần Thịnh Giai Ngọc, dừng lại trước mặt nàng ấy.
Thịnh Giai Ngọc lui về phía sau nửa bước theo bản năng: “Ngươi muốn nói gì?”
Lạc Sanh vươn hai ngón tay, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp: “Kẻ hại người có hai loại, một loại là nhất thời nảy lòng tham, một loại là ủ mưu đã lâu. Có lẽ Thịnh Giai Lan thật sự mất khuyên tai nên quay lại tìm, thấy ta ngồi ngủ gật ở bên hồ, nhất thời nảy sinh ác niệm đẩy ta vào trong hồ. Nói như vậy, nàng ta quay lại tìm khuyên tai thì không thể coi là trùng hợp. Biểu muội cảm thấy ta nói có đúng không?”
Cho dù Thịnh Giai Ngọc rất không muốn cho Lạc Sanh mặt mũi, vẫn miễn cưỡng gật gật đầu, không cam lòng hỏi: “Vậy ủ mưu đã lâu thì sao? Khuyên tai của Nhị muội là rơi ở chỗ tổ mẫu, khi bị rơi khuyên tai nàng cũng không biết ngươi sẽ ngủ gật ở bên hồ.”
Lạc Sanh hơi mỉm cười.
Thịnh Giai Ngọc không khỏi sửng sốt.
Không biết có phải ảo giác hay không, ở trong ấn tượng của nàng ấy, hình như đã lâu rồi Lạc Sanh không cười.
Ngay khi Thịnh Giai Ngọc đang ngây ra, Lạc Sanh giơ tay đến bên tai nàng ấy.
“Ngươi định làm gì?” Thịnh Giai Ngọc lui về sau một bước, mang vẻ mặt nghiêm khắc chất vấn, trái tim vẫn còn đang đập thình thịch.
Lấy tính tình không đàng hoàng của Lạc Sanh, không phải là muốn tát lên mặt nàng ấy chứ?
Hành động của Lạc Sanh bỗng dưng lôi kéo tinh thần của tất cả mọi người, chỉ thấy nàng mở tay ra, rõ ràng trong lòng bàn tay là một chiếc khuyên tai hạt châu từ san hô đỏ.
Thịnh Tứ Lang kêu lên: “Đại tỷ, tỷ thiếu một chiếc khuyên tai!”
Thịnh Giai Ngọc theo bản năng giơ tay lên sờ, quả nhiên một bên vành tai đã trống không.
“Ngươi, ngươi làm gì vậy?” Thịnh Giai Ngọc khó hiểu lại kinh ngạc tức giận.
Lạc Sanh không trả lời nàng ấy, mà tiện tay ném chiếc khuyên tai hạt châu từ san hô đỏ kia đi.
Khuyên tai nho nhỏ vẽ ra một đường cong ở giữa không trung, đáp xuống ở dưới chân bức bình phong thêu tùng hạc duyên niên.
Thịnh lão thái thái lên tiếng: “Sanh Nhi, cháu đang làm gì thế?”
Thịnh Đại Lang đứng ở chỗ cửa phòng, ánh mắt hơi lóe lên, nhìn Lạc Sanh một cái thật sâu.
Đại khái hắn đã đoán được ý của Lạc biểu muội, dường như vị Lạc biểu muội này thông minh hơn so với trong ấn tượng.
Đoán ra tâm tư của Lạc Sanh, Thịnh Đại Lang bất động thanh sắc, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Thịnh Giai Lan mang theo sự thất vọng và đau lòng.
Lạc Sanh chỉ chỉ khuyên tai dưới chân bình phong, không nhanh không chậm nói: “Đúng là khuyên tai của Thịnh Giai Lan rơi ở Phúc Ninh Đường, nhưng biểu muội làm thế nào để xác định nàng ta không cẩn thận làm rơi sau khi thỉnh an ngoại tổ mẫu rồi cùng rời đi với ngươi, hay là vừa mới cố ý vứt lại khi cùng bị gọi tới với ta?”
Thịnh Giai Ngọc hoàn toàn bị hỏi đến ngơ ra, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thịnh Giai Lan.
Sự hoang mang của nàng ấy đã bị Lạc Sanh nói rõ ràng, lại có biểu đệ và Hồng Đậu làm chứng, như vậy Nhị muội ——
“Giai Lan, vì sao cháu lại hại biểu tỷ?” Thịnh lão thái thái vỗ bàn một cái, giọng nghiêm khắc.
Thịnh Giai Lan vẫn cúi đầu quỳ, không nói một lời.
Hồng Đậu đột nhiên vỗ trán: “Ta nghĩ ra rồi, mấy ngày trước căn bản không phải cô nương của chúng ta treo cổ tự tử, mà là bị nhị biểu cô nương làm hại!”
“Cái gì?”
Lời này của Hồng Đậu khiến mọi người kinh hãi.
Giọng lão thái thái càng thêm nghiêm khắc: “Hồng Đậu, nói cho rõ ràng!”
Hồng Đậu phỉ nhổ Thịnh Giai Lan một cái, lúc này mới nói: “Khi cô nương xảy ra chuyện bởi vì quá hoảng loạn nên tấm lụa trắng kia bị rơi mất, sau đó lại được ta tìm thấy, treo lên trên xà nhà mới phát hiện độ cao không phù hợp…”
Hồng Đậu nói lại y như những lời Lạc Sanh đã nói, chẳng qua đổi người phát hiện điểm này thành chính mình.
Mà những lời ấy, đương nhiên là Lạc Sanh đã phân phó.
Mọi người nghe đến mức tập trung tinh thần, lại có một người hơi dùng sức siết chặt chung trà trong tay.
Người nọ đúng là Đại thái thái.
Bên tai Đại thái thái quanh quẩn lời đại nha hoàn Sương Diệp nói hôm gia yến: “Một dải lụa trắng treo ở ngay trước mắt nô tỳ, khiến nô tỳ sợ tới mức tim gan cũng muốn nhảy ra ngoài…”
Nói như vậy, lần đó bị Sương Diệp nhìn thấy, không phải biểu cô nương lại nháo thắt cổ, mà là phát hiện không đúng?
Đại thái thái lén nhìn Lạc Sanh một cái, ý nghĩ trong lòng hơi thay đổi: Vị biểu cô nương này không đơn giản như vậy!
Bà ta không tin rằng tiểu nha hoàn tên Hồng Đậu này phát hiện điều không thích hợp.
Nghe Hồng Đậu kể lại xong, trên mặt Thịnh lão thái thái giăng đầy mây đen, run rẩy ném một ly trà đến bên cạnh Thịnh Giai Lan: “Ngươi nha đầu này thật sự là ma chướng, rốt cuộc vì sao lại hại biểu tỷ ngươi nhiều lần?”
Ly trà rơi ở bên cạnh Thịnh Giai Lan rồi vỡ nát, mảnh sứ vỡ đầy đất khiến người ta nhìn thấy mà rùng mình.
Thịnh Giai Lan lại vẫn không nói gì, mặc cho đám người Thịnh lão thái thái thay phiên chất vấn.
Đến cuối cùng Thịnh Giai Ngọc vô cùng đau đớn, dậm chân nói: “Nhị muội, muội thật sự làm ta thất vọng lắm!”
Thất vọng sao?
Thịnh Giai Lan run rẩy lông mi, gắt gao nhấp môi.
Sự tình đã bại lộ, đến bây giờ nàng ta không có gì để nói, cũng không thể nói.
Một đôi giày thêu hoa hải đường xuất hiện ở trước mặt nàng ta.
Thịnh Giai Lan chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của Lạc Sanh.
Lạc Sanh hơi hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt Thịnh Giai Lan, nói từng chữ một: “Ngươi là vì Tô Diệu.”
Thịnh Giai Lan chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, như là bị sét đánh tan tành, thoáng chốc trong đầu trống rỗng, chỉ có một câu quanh đi quẩn lại, một lần lại một lần.
Ngươi là vì Tô Diệu.
Lúc đó Hồng Đậu bước đi vội vàng, vẻ mặt thì hung hãn, doạ Lạc Thần tới mức cho rằng tiểu nha hoàn này lại lên phố đoạt nam nhân thay chủ tử nhà mình, vậy nên mới ngăn Hồng Đậu lại hỏi.
Nghe Hồng Đậu nói là về phòng lấy hạt dưa, cô nương còn chờ ở bên hồ, Lạc Thần nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy không đáng tin lắm, hai chân không chịu khống chế đã đi về phía hồ.
Ở bên hồ, cậu nhìn thấy Lạc Sanh đang ngủ gà ngủ gật mới thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời chuẩn bị quay đầu đi.
Cậu không quan tâm Lạc Sanh như thế nào, chỉ cần đừng có gây họa làm cậu mất mặt là được.
Ngay lúc đó, Lạc Thần thấy Thịnh Giai Lan đi về phía bên hồ, sau đó thì lại chính mắt nhìn thấy Lạc Sanh đang ngủ gật bị Thịnh Giai Lan đẩy xuống.
Nghe Lạc Thần nói xong, tiếng kim rơi trong phòng cũng có thể nghe được, một lát sau sự yên lặng khiến người ta ngộp thở này mới bị Thịnh Giai Ngọc đánh vỡ.
Nàng ấy mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thịnh Giai Lan, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng: “Nhị muội, thật sự là muội đẩy Lạc Sanh vào trong hồ ư?”
Thịnh Giai Lan không đáp lời, chỉ che miệng vừa rơi lệ vừa lắc đầu, chiếc khuyên tai trân châu lẻ loi kia đong đưa qua lại theo từng cái lắc đầu, nhẹ nhàng chạm lên gò má trắng bệch của nàng ta.
Dường như Thịnh Giai Ngọc nghĩ tới cái gì, cao giọng nói: “Không đúng!”
Nàng ấy chỉ vào Thịnh Giai Lan, giọng dồn dập: “Nhị muội là vì tìm khuyên tai bị mất mới quay lại, nếu có tâm tư hại Lạc Sanh, sao lại có sự trùng hợp như vậy?”
Lạc Thần nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra nhuệ khí của người thiếu niên: “Biểu tỷ không tin ta?”
Thịnh Giai Ngọc xấu hổ cắn môi: “Không phải không tin biểu đệ, chỉ là rõ ràng việc này có kỳ quặc, cũng phải biết rõ ràng rồi lại nói ——”
Hồng Đậu cười nhạo một tiếng: “Đại biểu cô nương giờ lại nói muốn biết rõ ràng, vừa nãy thì cái gì cũng chưa hỏi đã vọt vào nói là cô nương của chúng ta đẩy muội tử của cô vào trong hồ đó. Chẳng lẽ muội muội của cô chính là muội muội bảo bối, tỷ tỷ của người khác thì không phải tỷ tỷ bảo bối à?”
Lạc Thần nghe xong lời này thì sắc mặt tối sầm, lòng sinh tức giận.
Tỷ tỷ bảo bối của ai? Tiểu nha hoàn này quả thực là ăn nói lung tung!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Biểu muội muốn biết rõ ràng, ta đây sẽ nói rõ ràng.”
Lạc Sanh bước một bước đến gần Thịnh Giai Ngọc, dừng lại trước mặt nàng ấy.
Thịnh Giai Ngọc lui về phía sau nửa bước theo bản năng: “Ngươi muốn nói gì?”
Lạc Sanh vươn hai ngón tay, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp: “Kẻ hại người có hai loại, một loại là nhất thời nảy lòng tham, một loại là ủ mưu đã lâu. Có lẽ Thịnh Giai Lan thật sự mất khuyên tai nên quay lại tìm, thấy ta ngồi ngủ gật ở bên hồ, nhất thời nảy sinh ác niệm đẩy ta vào trong hồ. Nói như vậy, nàng ta quay lại tìm khuyên tai thì không thể coi là trùng hợp. Biểu muội cảm thấy ta nói có đúng không?”
Cho dù Thịnh Giai Ngọc rất không muốn cho Lạc Sanh mặt mũi, vẫn miễn cưỡng gật gật đầu, không cam lòng hỏi: “Vậy ủ mưu đã lâu thì sao? Khuyên tai của Nhị muội là rơi ở chỗ tổ mẫu, khi bị rơi khuyên tai nàng cũng không biết ngươi sẽ ngủ gật ở bên hồ.”
Lạc Sanh hơi mỉm cười.
Thịnh Giai Ngọc không khỏi sửng sốt.
Không biết có phải ảo giác hay không, ở trong ấn tượng của nàng ấy, hình như đã lâu rồi Lạc Sanh không cười.
Ngay khi Thịnh Giai Ngọc đang ngây ra, Lạc Sanh giơ tay đến bên tai nàng ấy.
“Ngươi định làm gì?” Thịnh Giai Ngọc lui về sau một bước, mang vẻ mặt nghiêm khắc chất vấn, trái tim vẫn còn đang đập thình thịch.
Lấy tính tình không đàng hoàng của Lạc Sanh, không phải là muốn tát lên mặt nàng ấy chứ?
Hành động của Lạc Sanh bỗng dưng lôi kéo tinh thần của tất cả mọi người, chỉ thấy nàng mở tay ra, rõ ràng trong lòng bàn tay là một chiếc khuyên tai hạt châu từ san hô đỏ.
Thịnh Tứ Lang kêu lên: “Đại tỷ, tỷ thiếu một chiếc khuyên tai!”
Thịnh Giai Ngọc theo bản năng giơ tay lên sờ, quả nhiên một bên vành tai đã trống không.
“Ngươi, ngươi làm gì vậy?” Thịnh Giai Ngọc khó hiểu lại kinh ngạc tức giận.
Lạc Sanh không trả lời nàng ấy, mà tiện tay ném chiếc khuyên tai hạt châu từ san hô đỏ kia đi.
Khuyên tai nho nhỏ vẽ ra một đường cong ở giữa không trung, đáp xuống ở dưới chân bức bình phong thêu tùng hạc duyên niên.
Thịnh lão thái thái lên tiếng: “Sanh Nhi, cháu đang làm gì thế?”
Thịnh Đại Lang đứng ở chỗ cửa phòng, ánh mắt hơi lóe lên, nhìn Lạc Sanh một cái thật sâu.
Đại khái hắn đã đoán được ý của Lạc biểu muội, dường như vị Lạc biểu muội này thông minh hơn so với trong ấn tượng.
Đoán ra tâm tư của Lạc Sanh, Thịnh Đại Lang bất động thanh sắc, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Thịnh Giai Lan mang theo sự thất vọng và đau lòng.
Lạc Sanh chỉ chỉ khuyên tai dưới chân bình phong, không nhanh không chậm nói: “Đúng là khuyên tai của Thịnh Giai Lan rơi ở Phúc Ninh Đường, nhưng biểu muội làm thế nào để xác định nàng ta không cẩn thận làm rơi sau khi thỉnh an ngoại tổ mẫu rồi cùng rời đi với ngươi, hay là vừa mới cố ý vứt lại khi cùng bị gọi tới với ta?”
Thịnh Giai Ngọc hoàn toàn bị hỏi đến ngơ ra, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thịnh Giai Lan.
Sự hoang mang của nàng ấy đã bị Lạc Sanh nói rõ ràng, lại có biểu đệ và Hồng Đậu làm chứng, như vậy Nhị muội ——
“Giai Lan, vì sao cháu lại hại biểu tỷ?” Thịnh lão thái thái vỗ bàn một cái, giọng nghiêm khắc.
Thịnh Giai Lan vẫn cúi đầu quỳ, không nói một lời.
Hồng Đậu đột nhiên vỗ trán: “Ta nghĩ ra rồi, mấy ngày trước căn bản không phải cô nương của chúng ta treo cổ tự tử, mà là bị nhị biểu cô nương làm hại!”
“Cái gì?”
Lời này của Hồng Đậu khiến mọi người kinh hãi.
Giọng lão thái thái càng thêm nghiêm khắc: “Hồng Đậu, nói cho rõ ràng!”
Hồng Đậu phỉ nhổ Thịnh Giai Lan một cái, lúc này mới nói: “Khi cô nương xảy ra chuyện bởi vì quá hoảng loạn nên tấm lụa trắng kia bị rơi mất, sau đó lại được ta tìm thấy, treo lên trên xà nhà mới phát hiện độ cao không phù hợp…”
Hồng Đậu nói lại y như những lời Lạc Sanh đã nói, chẳng qua đổi người phát hiện điểm này thành chính mình.
Mà những lời ấy, đương nhiên là Lạc Sanh đã phân phó.
Mọi người nghe đến mức tập trung tinh thần, lại có một người hơi dùng sức siết chặt chung trà trong tay.
Người nọ đúng là Đại thái thái.
Bên tai Đại thái thái quanh quẩn lời đại nha hoàn Sương Diệp nói hôm gia yến: “Một dải lụa trắng treo ở ngay trước mắt nô tỳ, khiến nô tỳ sợ tới mức tim gan cũng muốn nhảy ra ngoài…”
Nói như vậy, lần đó bị Sương Diệp nhìn thấy, không phải biểu cô nương lại nháo thắt cổ, mà là phát hiện không đúng?
Đại thái thái lén nhìn Lạc Sanh một cái, ý nghĩ trong lòng hơi thay đổi: Vị biểu cô nương này không đơn giản như vậy!
Bà ta không tin rằng tiểu nha hoàn tên Hồng Đậu này phát hiện điều không thích hợp.
Nghe Hồng Đậu kể lại xong, trên mặt Thịnh lão thái thái giăng đầy mây đen, run rẩy ném một ly trà đến bên cạnh Thịnh Giai Lan: “Ngươi nha đầu này thật sự là ma chướng, rốt cuộc vì sao lại hại biểu tỷ ngươi nhiều lần?”
Ly trà rơi ở bên cạnh Thịnh Giai Lan rồi vỡ nát, mảnh sứ vỡ đầy đất khiến người ta nhìn thấy mà rùng mình.
Thịnh Giai Lan lại vẫn không nói gì, mặc cho đám người Thịnh lão thái thái thay phiên chất vấn.
Đến cuối cùng Thịnh Giai Ngọc vô cùng đau đớn, dậm chân nói: “Nhị muội, muội thật sự làm ta thất vọng lắm!”
Thất vọng sao?
Thịnh Giai Lan run rẩy lông mi, gắt gao nhấp môi.
Sự tình đã bại lộ, đến bây giờ nàng ta không có gì để nói, cũng không thể nói.
Một đôi giày thêu hoa hải đường xuất hiện ở trước mặt nàng ta.
Thịnh Giai Lan chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của Lạc Sanh.
Lạc Sanh hơi hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt Thịnh Giai Lan, nói từng chữ một: “Ngươi là vì Tô Diệu.”
Thịnh Giai Lan chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, như là bị sét đánh tan tành, thoáng chốc trong đầu trống rỗng, chỉ có một câu quanh đi quẩn lại, một lần lại một lần.
Ngươi là vì Tô Diệu.