Chương : 2
Đỗ phủ về đêm rất yên tĩnh, bên trong đại điện lớn chỉ còn hai thân ảnh đang ở đó. Trên ghế cao người phụ nữ nét mặt uy nghiêm lạnh lẽo đang ngồi thượng vị.
Người phụ nữ này là Đỗ Nguyệt Anh gia chủ hiện tại của gia tộc Đỗ gia, mặt dù thượng vị còn rất trẻ nhưng với tài hoa của mình trong mười năm qua nàng đã giúp gia tộc phát triễn rất nhanh vượt qua Trần gia và Lý gia. Không chỉ có thiên phú trong việc kinh doanh mà mười lăm năm trước nàng đã là một vị cường giả trúc cơ cảnh có thể nói là địa vị ngang hang với thành chủ Viêm thành Viêm Hải.
-Vũ nhi ngươi muốn người mẹ này phải như thế nào với ngươi đây, suốt ngày cứ đánh nhau với người ta có phải hay không muốn người mẹ này tức chết thì mới vừa lòng.
Bà nét mặt buồn bã nhìn xuống phía dưới nhìn nhi tử của mình bất đắc dĩ nói.
Bên dưới người con trai của bà đang quỳ gối chỉ biết úp cằm xuống đất không lên tiếng. Nếu như có thể thấy nét mặt hắn lúc này thì người ta có thể nhìn ra hắn đang rất uy khuất. Nghe người mẹ của mình lại trách móc hắn càng cảm thấy uất ức hơn nên nhỏ giọng mở miệng nói:
-Bọn hắn mắng ta là con hoang, bọn hắn là đáng đánh.
Đôi mắt mắt hắn đã bắt đầu đỏ ngầu kiềm hãn những giọt nước mắt không để nó rơi ra.Mặt dù nói là một người đàn ông đỗ máu nhưng không rơi lệ nhưng mà hắn cũng là một con người bằng xương bằng thịt cũng có nước mắt. Họ mặt dù đứng trước thù địch vẫn có phong phạm kiêng cường bất khuất nhưng trước mặt thân nhân của mình họ cũng có mặt cảm yếu đuối.
-Vũ Nhi… Con…
Nàng ngồi tại chỗ chết lặng không biết nên nói thế nào cho phải trong mắt nàng cũng đã xuất hiện sự bi thương.
Hắn kiêng cương hướng mẫu thân mình nhìn lên lại nói tiếp:
-Mẹ! cha con đâu rồi… có đúng hay không như lời đồn của người ta con chỉ là một đứa tạp chủng mãi mãi sẽ không biết cha mình là ai.
Lúc nhỏ hắn bị nhiều người trong gia tộc chỉ trích hắn chỉ là một đứa tạp chủng do Nguyệt Ánh lẵng lơ sinh ra nên ngay cả cha của đứa bé là ai nàng cũng không biết. Mặt dù tình thế ngày nay đã khác xưa không còn ai dám mở miệng nói to nhỏ về điều này nhưng vẫn còn để lại di chứng trong lòng con trẻ.
Nàng nhìn hài tử của mình mà rưng rưng nước mắt, không phải chỉ có nhi tử của mình bị người đời phỉ bám. Mười mấy năm nay nàng cũng bị miệng lưỡi người đời chỉ trích lẵng lơ mọi nam nhân đều có thể làm chồng. Đứng trước hoàng cảnh ấy nàng chỉ có thể một mực chiệu đựng, nhiều lúc lại ôm nhi tử còn nhỏ ngồi khóc. Nàng tự nhủ với bản thân rằng vì hài tử của mình phải nhẫn nhịn chịu đựng.
-Mẹ! Con xin lỗi! con sai rồi xin mẫu thân đừng khóc.
Nhìn hai hang nước mắt của mẹ đã bắt đầu chảy trên khuông mặt tuyết trắng hắn đã biết là mình đã lỡ lời. Hắn đánh người không chỉ vì bản thân mà còn vì người mẹ trước mặt này, nhục mạ hắn hắn có thể nhịn xuống, trưởng bối trong gia tộc đánh hắn hắn vẫn cắn răng nhịn được. Nhưng xúc phạm đến mẫu thân cho dù có thiên vương lão tử hắn cũng liều mạng đánh.
Năm ấy lúc hắn còn rất nhỏ có một lần một vị trưởng lão chỉ vào hai người mắng mẹ hắn là lăng loàn không biết xấu hổ. Lúc ấy mẹ hắn đã không chiệu được cặm cụi bế hắn định đi nhưng nước mắt cũng không ngừng rơi xuống. Hắn cảm thấy rất tức giận nhảy khỏi đôi tay mẹ lao tới cắn vào chân tên trưởng lão kia. Mặt dù bị tên đó đánh đập rất giả mang xém chút dùng kình lực đặp chết nhưng hắn vẫn sống chết không chiệu buông. Mãi đến khi ông ngoại hắn đến, mẹ cùng ông ngoại khuyên cang hắn mới chịu buông thả.
Kể từ ngày ấy, hể ai dám mắn hắn hay là có hành vi nhục mạ mẹ hắn thì hắn đánh, đánh không lại cũng liều mạng mà đánh.
Lúc ấy, Ánh Nguyệt thấy con trai mình ngày nào về đến nhà cũng mang trên mình đầy vết thương trong lòng nàng lại đầy khổ sở. Mãi cho đến những năm nay con trai nàng đã bộc lộ hết thiên phú tu luyện của hắn chỉ mới 15 tuổi đã đạc tới nhân nguyên cảnh. Trong Viêm thành mọi người đã không dùng từ ngữ thiên tài để hình dung được nữa mà có thể nói hắn là yêu nghiệt.
Anh Vũ bước lên đại điện nhẹ nhàng dang hai tay nhỏ bé ôm lấy bờ vai gầy gò của mẹ và nói:
-Mẹ! người yên tâm… con sẽ tiềm ra tên đàn ông đó, con thề sẽ chính tay con giết chết hắn.
Nghe vậy nàng hoảng hốt quay đầu nhìn hắn một hồi sau đó thở dài nói:
-Haizz! Vũ nhi của mẹ đã khôn lớn rồi có một số việc.
Đôi bàn tay nàng vuốt nhẹ mái tóc của hắn sau đó lại nói tiếp:
-Ngươi cũng giống như cha ngươi, luôn kiên nghị và quyết đoán như vậy.
Hắn giật mình hoảng hốt lui về phía sau vài bước ngước đầu lên nghi hoặc nhìn mẹ mình rồi lại hỏi tiếp:
- Mẹ! ngươi thật sự biết hắn là ai?
-Ukm
Nàng mỉm cười nhìn đứa con trai của mình gật đầu.
-Tốt quá rồi… mau nói cho con biết, một đao con sẽ bổ sống hắn.
Hắn nhảy cẩn lên vui sướng nói.
Nghe con trai nói vậy nàng hoảng hốt giật mình nhìn con trai của mình bật cười lòng thầm nghĩ “Thiên ca, con trai chàng muốn một đao bổ sống chàng á… không biết chàng biết tin này sẽ như thế nào nhỉ.”
Nàng tỏ vẻ tức giận sau đó lại nhìn con trai của mình hờn dỗi nói:
-Con nói cái gì đó, có tin hay không ta sẽ tức giận.
-Mẹ!...
Nghe vậy hắn luốn cuồn tay chân nhìn người mẹ mình.
Ánh Nguyệt nhìn đứa con mình cảm thấy thỏa mãn, nàng biết nhi tử mình rất hiếu thảo cũn không dọa hắn nữa mỉm cười kéo hắn sang nói:
-Hài tử con không nên trách hắn, có trách cũng nên trách năm đó là mẹ vô dụng không bảo vệ được cho ông ấy.
Nàng vuốt ve khuông mặt con trai mình đôi mắt đã đỏ hồng nói tiếp:
-Năm ấy cha con bị người ta truy sát thân mang trọng thương lại gặp ta bị một đám tà tu du côn vị thèm thuồng sắt đẹp của ta vây công. Cha ngươi vì cứu ta vết thương cũ thương mới ngày càng trở nên trầm trọng. Hai chúng ta sinh tử chi giao ngày qua ngày lại sinh ra cảm tình. Sau khi thoát khốn hai người bọn ta quyết định quy ẩn sống một đời bình lặng hết kiếp.
Lúc này Anh Vũ có thể thấy nàng mỉm cười thật hạnh phúc.
-Lúc ta cho hắn biết hắn đã sắp làm cha rồi, hắn rất là vui vẻ ngày nào cũng hỏi thăm về hài nhi của hắn thế nào. Hài tử, ngươi là niềm hạnh phúc lớn nhất của chúng ta.
Nàng mỉm cười đưa tay nhéo má trái hắn.
-Nhưng mọi chuyện lại không như ý nguyện, một ngày kia hắn về đến nhà máu me khắp người. Hắn nói kẻ thù đã tìm tới bảo ta mau đi khỏi nơi này. Đương nhiên lúc đó ta không muốn ly khai khỏi hắn. Nhưng hắn lại kiêng quyết khuyên ta nói ko phải vì bản thân mà cũng chính vì con trai chưa ra đời.
Kể đến đây ánh mắt nàng đã đẫm lện nhìn về nơi xa xăm rồi nói tiếp:
-Hắn chính vì cứu hai chúng ta mà một mình ngăn chặn kẻ thù để mẹ con ta có thể an toàn rời đi.
Ánh mắt của Ảnh Vũ lúc này cũng đỏ ngầu nhìn mẹ hắn nói:
-Mẹ! cha đã chết rồi ư…
-Hắn còn chưa có chết, vì vật này còn nằm trong tay ta.
Nói xong nàng trong tay xuất ra một con ân to bằng nắm tay đưa trao cho hắn.
Tiếp ngọc ấn Anh Vũ nhìn kĩ chỉ là một hình khối trụ toàn thân đen xì trên đỉnh hiện lên một đầu rồng rất mờ, hắn nghi hoặc nhìn mẫu thân mình.
-Mẹ cũng không biết ngọc ấn này có tác dụng gì, chỉ nghe cha ngươi nói giao lại cho ngươi… mấy tên kia cũng vì nó mà đuổi giết chúng ta, vậy nên ngươi hãy giữ nó thật cẩn thận nếu vật này nếu vật này còn trên tay chúng ta thì cha ngươi vẫn có cơ hội sống sót.
Nàng thở dài quay người rời đi đại sảnh truyền âm cho hắn nói:
-Dưới ngọc ấn có khắc chữ đó cũng là thân thế của ngươi.
Nghe vậy hắn vội vàng lật ra xem đúng là có khắc chữ “ Lưu”.
Người phụ nữ này là Đỗ Nguyệt Anh gia chủ hiện tại của gia tộc Đỗ gia, mặt dù thượng vị còn rất trẻ nhưng với tài hoa của mình trong mười năm qua nàng đã giúp gia tộc phát triễn rất nhanh vượt qua Trần gia và Lý gia. Không chỉ có thiên phú trong việc kinh doanh mà mười lăm năm trước nàng đã là một vị cường giả trúc cơ cảnh có thể nói là địa vị ngang hang với thành chủ Viêm thành Viêm Hải.
-Vũ nhi ngươi muốn người mẹ này phải như thế nào với ngươi đây, suốt ngày cứ đánh nhau với người ta có phải hay không muốn người mẹ này tức chết thì mới vừa lòng.
Bà nét mặt buồn bã nhìn xuống phía dưới nhìn nhi tử của mình bất đắc dĩ nói.
Bên dưới người con trai của bà đang quỳ gối chỉ biết úp cằm xuống đất không lên tiếng. Nếu như có thể thấy nét mặt hắn lúc này thì người ta có thể nhìn ra hắn đang rất uy khuất. Nghe người mẹ của mình lại trách móc hắn càng cảm thấy uất ức hơn nên nhỏ giọng mở miệng nói:
-Bọn hắn mắng ta là con hoang, bọn hắn là đáng đánh.
Đôi mắt mắt hắn đã bắt đầu đỏ ngầu kiềm hãn những giọt nước mắt không để nó rơi ra.Mặt dù nói là một người đàn ông đỗ máu nhưng không rơi lệ nhưng mà hắn cũng là một con người bằng xương bằng thịt cũng có nước mắt. Họ mặt dù đứng trước thù địch vẫn có phong phạm kiêng cường bất khuất nhưng trước mặt thân nhân của mình họ cũng có mặt cảm yếu đuối.
-Vũ Nhi… Con…
Nàng ngồi tại chỗ chết lặng không biết nên nói thế nào cho phải trong mắt nàng cũng đã xuất hiện sự bi thương.
Hắn kiêng cương hướng mẫu thân mình nhìn lên lại nói tiếp:
-Mẹ! cha con đâu rồi… có đúng hay không như lời đồn của người ta con chỉ là một đứa tạp chủng mãi mãi sẽ không biết cha mình là ai.
Lúc nhỏ hắn bị nhiều người trong gia tộc chỉ trích hắn chỉ là một đứa tạp chủng do Nguyệt Ánh lẵng lơ sinh ra nên ngay cả cha của đứa bé là ai nàng cũng không biết. Mặt dù tình thế ngày nay đã khác xưa không còn ai dám mở miệng nói to nhỏ về điều này nhưng vẫn còn để lại di chứng trong lòng con trẻ.
Nàng nhìn hài tử của mình mà rưng rưng nước mắt, không phải chỉ có nhi tử của mình bị người đời phỉ bám. Mười mấy năm nay nàng cũng bị miệng lưỡi người đời chỉ trích lẵng lơ mọi nam nhân đều có thể làm chồng. Đứng trước hoàng cảnh ấy nàng chỉ có thể một mực chiệu đựng, nhiều lúc lại ôm nhi tử còn nhỏ ngồi khóc. Nàng tự nhủ với bản thân rằng vì hài tử của mình phải nhẫn nhịn chịu đựng.
-Mẹ! Con xin lỗi! con sai rồi xin mẫu thân đừng khóc.
Nhìn hai hang nước mắt của mẹ đã bắt đầu chảy trên khuông mặt tuyết trắng hắn đã biết là mình đã lỡ lời. Hắn đánh người không chỉ vì bản thân mà còn vì người mẹ trước mặt này, nhục mạ hắn hắn có thể nhịn xuống, trưởng bối trong gia tộc đánh hắn hắn vẫn cắn răng nhịn được. Nhưng xúc phạm đến mẫu thân cho dù có thiên vương lão tử hắn cũng liều mạng đánh.
Năm ấy lúc hắn còn rất nhỏ có một lần một vị trưởng lão chỉ vào hai người mắng mẹ hắn là lăng loàn không biết xấu hổ. Lúc ấy mẹ hắn đã không chiệu được cặm cụi bế hắn định đi nhưng nước mắt cũng không ngừng rơi xuống. Hắn cảm thấy rất tức giận nhảy khỏi đôi tay mẹ lao tới cắn vào chân tên trưởng lão kia. Mặt dù bị tên đó đánh đập rất giả mang xém chút dùng kình lực đặp chết nhưng hắn vẫn sống chết không chiệu buông. Mãi đến khi ông ngoại hắn đến, mẹ cùng ông ngoại khuyên cang hắn mới chịu buông thả.
Kể từ ngày ấy, hể ai dám mắn hắn hay là có hành vi nhục mạ mẹ hắn thì hắn đánh, đánh không lại cũng liều mạng mà đánh.
Lúc ấy, Ánh Nguyệt thấy con trai mình ngày nào về đến nhà cũng mang trên mình đầy vết thương trong lòng nàng lại đầy khổ sở. Mãi cho đến những năm nay con trai nàng đã bộc lộ hết thiên phú tu luyện của hắn chỉ mới 15 tuổi đã đạc tới nhân nguyên cảnh. Trong Viêm thành mọi người đã không dùng từ ngữ thiên tài để hình dung được nữa mà có thể nói hắn là yêu nghiệt.
Anh Vũ bước lên đại điện nhẹ nhàng dang hai tay nhỏ bé ôm lấy bờ vai gầy gò của mẹ và nói:
-Mẹ! người yên tâm… con sẽ tiềm ra tên đàn ông đó, con thề sẽ chính tay con giết chết hắn.
Nghe vậy nàng hoảng hốt quay đầu nhìn hắn một hồi sau đó thở dài nói:
-Haizz! Vũ nhi của mẹ đã khôn lớn rồi có một số việc.
Đôi bàn tay nàng vuốt nhẹ mái tóc của hắn sau đó lại nói tiếp:
-Ngươi cũng giống như cha ngươi, luôn kiên nghị và quyết đoán như vậy.
Hắn giật mình hoảng hốt lui về phía sau vài bước ngước đầu lên nghi hoặc nhìn mẹ mình rồi lại hỏi tiếp:
- Mẹ! ngươi thật sự biết hắn là ai?
-Ukm
Nàng mỉm cười nhìn đứa con trai của mình gật đầu.
-Tốt quá rồi… mau nói cho con biết, một đao con sẽ bổ sống hắn.
Hắn nhảy cẩn lên vui sướng nói.
Nghe con trai nói vậy nàng hoảng hốt giật mình nhìn con trai của mình bật cười lòng thầm nghĩ “Thiên ca, con trai chàng muốn một đao bổ sống chàng á… không biết chàng biết tin này sẽ như thế nào nhỉ.”
Nàng tỏ vẻ tức giận sau đó lại nhìn con trai của mình hờn dỗi nói:
-Con nói cái gì đó, có tin hay không ta sẽ tức giận.
-Mẹ!...
Nghe vậy hắn luốn cuồn tay chân nhìn người mẹ mình.
Ánh Nguyệt nhìn đứa con mình cảm thấy thỏa mãn, nàng biết nhi tử mình rất hiếu thảo cũn không dọa hắn nữa mỉm cười kéo hắn sang nói:
-Hài tử con không nên trách hắn, có trách cũng nên trách năm đó là mẹ vô dụng không bảo vệ được cho ông ấy.
Nàng vuốt ve khuông mặt con trai mình đôi mắt đã đỏ hồng nói tiếp:
-Năm ấy cha con bị người ta truy sát thân mang trọng thương lại gặp ta bị một đám tà tu du côn vị thèm thuồng sắt đẹp của ta vây công. Cha ngươi vì cứu ta vết thương cũ thương mới ngày càng trở nên trầm trọng. Hai chúng ta sinh tử chi giao ngày qua ngày lại sinh ra cảm tình. Sau khi thoát khốn hai người bọn ta quyết định quy ẩn sống một đời bình lặng hết kiếp.
Lúc này Anh Vũ có thể thấy nàng mỉm cười thật hạnh phúc.
-Lúc ta cho hắn biết hắn đã sắp làm cha rồi, hắn rất là vui vẻ ngày nào cũng hỏi thăm về hài nhi của hắn thế nào. Hài tử, ngươi là niềm hạnh phúc lớn nhất của chúng ta.
Nàng mỉm cười đưa tay nhéo má trái hắn.
-Nhưng mọi chuyện lại không như ý nguyện, một ngày kia hắn về đến nhà máu me khắp người. Hắn nói kẻ thù đã tìm tới bảo ta mau đi khỏi nơi này. Đương nhiên lúc đó ta không muốn ly khai khỏi hắn. Nhưng hắn lại kiêng quyết khuyên ta nói ko phải vì bản thân mà cũng chính vì con trai chưa ra đời.
Kể đến đây ánh mắt nàng đã đẫm lện nhìn về nơi xa xăm rồi nói tiếp:
-Hắn chính vì cứu hai chúng ta mà một mình ngăn chặn kẻ thù để mẹ con ta có thể an toàn rời đi.
Ánh mắt của Ảnh Vũ lúc này cũng đỏ ngầu nhìn mẹ hắn nói:
-Mẹ! cha đã chết rồi ư…
-Hắn còn chưa có chết, vì vật này còn nằm trong tay ta.
Nói xong nàng trong tay xuất ra một con ân to bằng nắm tay đưa trao cho hắn.
Tiếp ngọc ấn Anh Vũ nhìn kĩ chỉ là một hình khối trụ toàn thân đen xì trên đỉnh hiện lên một đầu rồng rất mờ, hắn nghi hoặc nhìn mẫu thân mình.
-Mẹ cũng không biết ngọc ấn này có tác dụng gì, chỉ nghe cha ngươi nói giao lại cho ngươi… mấy tên kia cũng vì nó mà đuổi giết chúng ta, vậy nên ngươi hãy giữ nó thật cẩn thận nếu vật này nếu vật này còn trên tay chúng ta thì cha ngươi vẫn có cơ hội sống sót.
Nàng thở dài quay người rời đi đại sảnh truyền âm cho hắn nói:
-Dưới ngọc ấn có khắc chữ đó cũng là thân thế của ngươi.
Nghe vậy hắn vội vàng lật ra xem đúng là có khắc chữ “ Lưu”.