Chương : 20
Anh Vũ ôm nàng vào lòng lại đạp không bay lên hướng nơi mọi người tụ tập mà đến.
- Con gái ta, ngươi không sao chứ... con gái... con gái à.
Vừa mới đáp xuống vị lão bá này đã không nhịn được nữa liền chạy lại hỏi thăm.
Nàng lúc này đây nằm trọn trong vòng tay của hắn làm nàng cứ như người say trong mộng, làm sao có thể nghe được tiếng quang tâm lo lắng của cha mình chứ.
- Cô nương! cô có sao không.
Nhìn nàng cứ vậy mà không phản ứng hắn lo lắng hỏi.
-A... Ta không sao.
Nghe được hắn quang tâm hỏi nàng nhất thời giật mình đỏ mặt đẩy hắn ra nói.
- Tay bị thường rồi, cô nương không chê thì lại dùng cái này thoa lên vết thương rất nhanh liền sẽ lành.
Vị đại thúc này sao không thể nhìn ra tâm tư của con gái chứ, nhưng tình hình trước mắt lại nguy cấp hắn liền không có đứng ra hỏi vị thanh niên trước mặt này là ai, thế nhưng trong lòng lại thở dài lẩm bẩm:" Haizz... con gái lớn liền không giữ được á." Sau đó lại liền xoay người hướng đàn yêu sói đề phòng.
Mỉm cười sau đó lại nhìn một lược nói:
- Mọi người cũng mau cầm lấy nó thoa lên vết thương đi, rồi phục dụng cái này vào.
Mọi người cảm tạ mau chóng nhận lấy thuốc mà Anh Vũ đưa, sau đó cầm lọ đan dược nhìn kỹ trên đó có ghi nhục kình đan.
- Á... là nhục kình đan.
Cằm lọ đan dược trên tay vị lão bá vậy mà hét lớn xém tí nữa là làm rớt lọ thuốc này.
- Đoạn thúc, người biết thứ thuốc này.
A Quang cảm thấy kỳ quái, đều là thuốc trị thương sao lại ngạc nhiên như vậy.
- Thuốc cái đầu ngươi... là đan dược đó ngươi biết không... một viên thôi là cả một ngàn đồng thiết đó.
Đoạn thúc giống như phát cuồng nhìn A Quang mắn.
Hắn biết đan dược này có ý nghĩa lớn đến như thế nào, chỉ cần phục dụng một viên nhục kình đan này liền có thể giúp nhục thân nội kình có thể khôi phục nhanh chóng liền người thường như bọn hắn cũng chỉ có thể nghe chứ chưa hề dùng qua. Lại nói Anh Vũ vậy mà Anh Vũ cứ như vậy nhẹ nhàng xuất ra đưa bọn hắn dùng.
- Liền như vậy lợi hại.
A Quang mồm há thành chữ o thật to nhìn Anh Vũ như thấy quỷ
Đoạn thúc lúc này lại nhìn Anh Vũ nói:
- Công tử loại đan dược này quá quý giá, thứ cho ta không thể nhận.
Hắn đang suy nghĩ Anh Vũ rốt cuộc là cái thân phận gì vậy mà cứ thế xuất ra thứ đang dược trân quý đến như vậy.
- Vị đại thúc này không cần phải như vậy, ở đây ta còn rất nhìu.
Hắn nói trên tay lại xuất thêm một lọ nữa đưa ra.
Mọi người dường như hóa đá tại chỗ, nghĩ đến một viên như vậy liền bọn hắn kiếm một năm, vậy mà Anh Vũ cứ như vậy liền xuất ra tới hai lọ đúng là bất khả tự nghị.
Thư Kỳ nghe mọi người cứ như vậy lúc đầu thì ngạc nhiên, lúc sau lại cảm thấy mất mác, bây giờ người mù cũng đoán được Anh Vũ là thân phận rất không bình thương. Nàng đang nghĩ với cái thân phận cao cao tại thượng làm gì nghĩ đến một cô gái quê mùa được chứ.
- Mọi người mau mau phục dùng đi.
Anh Vũ không nghĩ đến một lọ đan dược vậy mà liền kéo theo bao sóng gió như vậy chứ, liền gượng cười nhìn mọi người thúc dục.
- Được.
Bọn họ liền không nhiều lời nữa uống vào.
Chỉ trong chốc lát phục dụng liền luồng nội kình trong thân thể hồi phục lại, hư nhược trên mặt đã không còn nữa, tác dụng của đan dược này làm bọn hắn cảm thán không thôi, rồi lại hướng Anh Vũ hành lễ cảm tạ.
- Hú... hú...
Tiếng sói ngay lúc này lại gầm rú lên dữ dội vang vọng khắp khu rừng, làm Anh Vũ lúc này cũng nhíu đôi chân mày hướng mọi người nói:
- Nguy, là uy áp thú hồn, mọi người cẩn thận.
Hắn lúc này rất ngạc nhiên, lấy kinh nghiệm của hắn làm sao lại không nhận ra sớm hơn được uy áp của thú hồn chứ. Nhưng cảm nhận lại thì hắn mới phát hiện được lực lượng thú hồn này đúng là vẫn chưa hoàng chỉnh trách không được tại sao hắn lại không nhận ra.
- Khu rừng này nhỏ hẹp tại sao lại xuất hiện yêu thú có thú hồn được chứ.
Vị Đoạn thúc này sống đã mấy chục năm qua trong khu rừng này, lại nói hắn cũng có chút hiểu biết về yêu thú muốn đột phá thú hồn thì cái địa phương nguyên khí thưa thớt nơi đây là điều không thể, vậy nên hắn vẫn là không tin tưởng lời nói Anh Vũ.
- Bầy sói nổi điên không phải không có nguyên nhân, bọn chúng đây là muốn xua đuổi tất cả mọi nguy hiểm xung quanh để giúp con đầu đàng đột phá.
Anh Vũ liền giải thích.
- Nếu đúng là như vậy chúng ta liền làm sao.
Thư Kỳ dường như tin vào lời Anh Vũ nói, liền hỏi bước tiếp theo.
- Xung quanh đã bị bọn chúng bao vây tất cả muốn rời đi an toàn là điều không thể.
Anh Vũ nói.
- Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà chờ chết.
A Quang cười khổ lại nói tiếp:
- Là ta đã liên lụy các vị.
- Ngươi là nói rất đúng, nhưng cũng không hẳng là như thế.
Anh Vũ nói.
- Là sao.
Mọi người ánh mắt nguy hoặc nhìn Anh Vũ.
- Chúng ta liền đợi nhân vật chính xuất hiện.
Anh Vũ mỉm cười lại nói tiếp.
- Ý công tử nói là sói vương.
Thư Kỳ cuối cùng cũng hiểu được vấn đề liền nói.
- Tiểu huynh đệ ngươi mấy phần nắm chắc.
Đoạn thúc lại lên tiếng hỏi.
Đùa sao là đây là yêu thú đã thức tỉnh thú hồn rồi, đã có thể thao túng thuộc tính trong cơ thể liền luyện thể như bọn hắn làm thế nào mà so sánh. Mặt dù hắn hỏi như vậy thế nhưng hắn cũng không tin Anh Vũ lại có bao nhiêu phần trăm nắm chắc.
- Đoạn thúc! ta chỉ có thể nắm chắc năm mươi phần trăm cơ hội.
Anh Vũ cười khổ nói.
- Liền được năm mươi phần trăm cơ hội... Vị tiểu huynh đệ này ngươi nói là thật.
Vị lão bá Đoạn thúc này đôi mắt tròn xoe nhìn Anh Vũ dường như không dám tin nổi.
- Đã đến.
Anh Vũ cảm dường như cảm nhận được nhìn bầy sói trước mặt nói.
- Gào...... Gừ..... Hú...........
Tiêng ngâm vang của con đầu đàng liền bầy só hai bên cứ vậy mà từng tiếng từng tiếng ngâm theo khiến cho bọn họ không rét mà rung cầm cập.
Anh Vũ dường như đã có kinh nghiệm liền ngăn được liền bình tĩnh đứng nơi đó quang sát, nhìn mọi người lại nói:
- Mọi người liền cho ta mượn vũ khí.
- Vũ cầm lấy.
Đoạn Thư Kỳ liền cằm thanh kiếm trên tay mình giao ra.
- Cũng cầm lấy của ta.
A Quang cũng hưởng ứng cằm đao đưa Anh Vũ.
- Cảm ơn.
Anh Vũ nhìn mọi người nói, sau đó liền xoay mình tay trái cầm đao tay phải cầm kiếm lao lên, thanh đao cứ như thế xuất ra được nội kình truyền vào thanh đao cứ thế rung mãnh liệt, sau đó Anh Vũ liền dơ đao lên cứ thế mà ném đi.
- Oong... Oong...
Đao quang lóe sáng một đường hướng bầy thú mà đến, từng tiếng tê tê mãnh liệt quét ngang trên đường nó đi máu sói lại tung tóe khắp nơi, một màng này khiến tất cả mọi người đều lóe mắt lên, một đao này xuất ra liền bằng bọn họ đánh một ngày.
- Thư Kỳ! cậu thanh niên này là ai, liền cùng ngươi sao lại có quang hệ.
Đoạn thúc ánh mắt nóng rực nhìn con gái của mình.
- Cha! Hắn là Anh Vũ,ta cũng chỉ tiếp xúc vị công tử này chỉ mới ngày hôm qua.
Anh Vũ làm nàng bất ngờ hết lần này đến lần khác, đối với thân phận hắn nàng cũng hiếu kỳ thế nhưng không cách nào hỏi.
- Đoạn thúc! người này chúng ta biết, hắn là người đã giết chết Chu Tề ngày hôm qua.
A Quang lúc này đứng ra nói.
- Chu Tề bị giết... Chu Tề đã là luyện khí tầng bảy liền chết trên tay vị này thiếu niên.
Đoạn thúc há mồm không thể tin nổi, hắn nhận ra khí tức Anh Vũ cũng chỉ là luyện khí tầng bốn liền hắn luyện khí tầng năm có thể cảm nhận được. Đối vơi hắn đối đầu với Chu Tề liền không có sức chống trả liền chết trên tay vị thiếu niên này. Nếu là không chính mắt thấy liền cảm thấy A Quang này nói hưu nói vượn thế nhưng một cảnh trước mắt hắn lại tin tưởng, ngay lúc này hắn cảm thấy kiến thức của mình cứ như thế vậy mà hạn hẹp.
Đao quang liền cứ thế tiến đến trên đầu con sói đầu đàn với khuông mặt dữ tợn, Anh Vũ vậy mà đã đuổi kịp thanh đao phóng người lại cằm lấy được chuôi đao, trên không Anh Vũ xoay người một đao bổ xuống liền nghe thấy tiến rít gào xé gió hưởng đỉnh đầu yêu sói đầu đàn bổ nhào.
- Ầm... ầm...
- Gào... gào...
Yêu sói đầu đàng cứ thế mà gầm thét, một mảnh đất dưới chân cứ thế mà địa chấn lúng sâu chừng hai mét, thế nhưng vậy mà một đao này cứ thể lại chẳng làm tổn hại đến da lông của nó.
- Một đao liền như vậy uy lực.
Mọi người cứ như vậy mà há hốc mồm, đoạn thúc lúc này liền nhớ đến Anh Vũ liền nói sẽ năm mươi phần trăm cơ hội hiện giờ hắn liền tin Anh Vũ liền không có nói ngoa.
- Vũ thật lợi hại.
A Ngốc cũng không có vẻ sợ hãi, chỉ là đứng vỗ tay trợ uy, hắn dường như rất tin tưởng Anh Vũ có thể làm được tất cả mọi thứ.
- Con gái ta, ngươi không sao chứ... con gái... con gái à.
Vừa mới đáp xuống vị lão bá này đã không nhịn được nữa liền chạy lại hỏi thăm.
Nàng lúc này đây nằm trọn trong vòng tay của hắn làm nàng cứ như người say trong mộng, làm sao có thể nghe được tiếng quang tâm lo lắng của cha mình chứ.
- Cô nương! cô có sao không.
Nhìn nàng cứ vậy mà không phản ứng hắn lo lắng hỏi.
-A... Ta không sao.
Nghe được hắn quang tâm hỏi nàng nhất thời giật mình đỏ mặt đẩy hắn ra nói.
- Tay bị thường rồi, cô nương không chê thì lại dùng cái này thoa lên vết thương rất nhanh liền sẽ lành.
Vị đại thúc này sao không thể nhìn ra tâm tư của con gái chứ, nhưng tình hình trước mắt lại nguy cấp hắn liền không có đứng ra hỏi vị thanh niên trước mặt này là ai, thế nhưng trong lòng lại thở dài lẩm bẩm:" Haizz... con gái lớn liền không giữ được á." Sau đó lại liền xoay người hướng đàn yêu sói đề phòng.
Mỉm cười sau đó lại nhìn một lược nói:
- Mọi người cũng mau cầm lấy nó thoa lên vết thương đi, rồi phục dụng cái này vào.
Mọi người cảm tạ mau chóng nhận lấy thuốc mà Anh Vũ đưa, sau đó cầm lọ đan dược nhìn kỹ trên đó có ghi nhục kình đan.
- Á... là nhục kình đan.
Cằm lọ đan dược trên tay vị lão bá vậy mà hét lớn xém tí nữa là làm rớt lọ thuốc này.
- Đoạn thúc, người biết thứ thuốc này.
A Quang cảm thấy kỳ quái, đều là thuốc trị thương sao lại ngạc nhiên như vậy.
- Thuốc cái đầu ngươi... là đan dược đó ngươi biết không... một viên thôi là cả một ngàn đồng thiết đó.
Đoạn thúc giống như phát cuồng nhìn A Quang mắn.
Hắn biết đan dược này có ý nghĩa lớn đến như thế nào, chỉ cần phục dụng một viên nhục kình đan này liền có thể giúp nhục thân nội kình có thể khôi phục nhanh chóng liền người thường như bọn hắn cũng chỉ có thể nghe chứ chưa hề dùng qua. Lại nói Anh Vũ vậy mà Anh Vũ cứ như vậy nhẹ nhàng xuất ra đưa bọn hắn dùng.
- Liền như vậy lợi hại.
A Quang mồm há thành chữ o thật to nhìn Anh Vũ như thấy quỷ
Đoạn thúc lúc này lại nhìn Anh Vũ nói:
- Công tử loại đan dược này quá quý giá, thứ cho ta không thể nhận.
Hắn đang suy nghĩ Anh Vũ rốt cuộc là cái thân phận gì vậy mà cứ thế xuất ra thứ đang dược trân quý đến như vậy.
- Vị đại thúc này không cần phải như vậy, ở đây ta còn rất nhìu.
Hắn nói trên tay lại xuất thêm một lọ nữa đưa ra.
Mọi người dường như hóa đá tại chỗ, nghĩ đến một viên như vậy liền bọn hắn kiếm một năm, vậy mà Anh Vũ cứ như vậy liền xuất ra tới hai lọ đúng là bất khả tự nghị.
Thư Kỳ nghe mọi người cứ như vậy lúc đầu thì ngạc nhiên, lúc sau lại cảm thấy mất mác, bây giờ người mù cũng đoán được Anh Vũ là thân phận rất không bình thương. Nàng đang nghĩ với cái thân phận cao cao tại thượng làm gì nghĩ đến một cô gái quê mùa được chứ.
- Mọi người mau mau phục dùng đi.
Anh Vũ không nghĩ đến một lọ đan dược vậy mà liền kéo theo bao sóng gió như vậy chứ, liền gượng cười nhìn mọi người thúc dục.
- Được.
Bọn họ liền không nhiều lời nữa uống vào.
Chỉ trong chốc lát phục dụng liền luồng nội kình trong thân thể hồi phục lại, hư nhược trên mặt đã không còn nữa, tác dụng của đan dược này làm bọn hắn cảm thán không thôi, rồi lại hướng Anh Vũ hành lễ cảm tạ.
- Hú... hú...
Tiếng sói ngay lúc này lại gầm rú lên dữ dội vang vọng khắp khu rừng, làm Anh Vũ lúc này cũng nhíu đôi chân mày hướng mọi người nói:
- Nguy, là uy áp thú hồn, mọi người cẩn thận.
Hắn lúc này rất ngạc nhiên, lấy kinh nghiệm của hắn làm sao lại không nhận ra sớm hơn được uy áp của thú hồn chứ. Nhưng cảm nhận lại thì hắn mới phát hiện được lực lượng thú hồn này đúng là vẫn chưa hoàng chỉnh trách không được tại sao hắn lại không nhận ra.
- Khu rừng này nhỏ hẹp tại sao lại xuất hiện yêu thú có thú hồn được chứ.
Vị Đoạn thúc này sống đã mấy chục năm qua trong khu rừng này, lại nói hắn cũng có chút hiểu biết về yêu thú muốn đột phá thú hồn thì cái địa phương nguyên khí thưa thớt nơi đây là điều không thể, vậy nên hắn vẫn là không tin tưởng lời nói Anh Vũ.
- Bầy sói nổi điên không phải không có nguyên nhân, bọn chúng đây là muốn xua đuổi tất cả mọi nguy hiểm xung quanh để giúp con đầu đàng đột phá.
Anh Vũ liền giải thích.
- Nếu đúng là như vậy chúng ta liền làm sao.
Thư Kỳ dường như tin vào lời Anh Vũ nói, liền hỏi bước tiếp theo.
- Xung quanh đã bị bọn chúng bao vây tất cả muốn rời đi an toàn là điều không thể.
Anh Vũ nói.
- Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà chờ chết.
A Quang cười khổ lại nói tiếp:
- Là ta đã liên lụy các vị.
- Ngươi là nói rất đúng, nhưng cũng không hẳng là như thế.
Anh Vũ nói.
- Là sao.
Mọi người ánh mắt nguy hoặc nhìn Anh Vũ.
- Chúng ta liền đợi nhân vật chính xuất hiện.
Anh Vũ mỉm cười lại nói tiếp.
- Ý công tử nói là sói vương.
Thư Kỳ cuối cùng cũng hiểu được vấn đề liền nói.
- Tiểu huynh đệ ngươi mấy phần nắm chắc.
Đoạn thúc lại lên tiếng hỏi.
Đùa sao là đây là yêu thú đã thức tỉnh thú hồn rồi, đã có thể thao túng thuộc tính trong cơ thể liền luyện thể như bọn hắn làm thế nào mà so sánh. Mặt dù hắn hỏi như vậy thế nhưng hắn cũng không tin Anh Vũ lại có bao nhiêu phần trăm nắm chắc.
- Đoạn thúc! ta chỉ có thể nắm chắc năm mươi phần trăm cơ hội.
Anh Vũ cười khổ nói.
- Liền được năm mươi phần trăm cơ hội... Vị tiểu huynh đệ này ngươi nói là thật.
Vị lão bá Đoạn thúc này đôi mắt tròn xoe nhìn Anh Vũ dường như không dám tin nổi.
- Đã đến.
Anh Vũ cảm dường như cảm nhận được nhìn bầy sói trước mặt nói.
- Gào...... Gừ..... Hú...........
Tiêng ngâm vang của con đầu đàng liền bầy só hai bên cứ vậy mà từng tiếng từng tiếng ngâm theo khiến cho bọn họ không rét mà rung cầm cập.
Anh Vũ dường như đã có kinh nghiệm liền ngăn được liền bình tĩnh đứng nơi đó quang sát, nhìn mọi người lại nói:
- Mọi người liền cho ta mượn vũ khí.
- Vũ cầm lấy.
Đoạn Thư Kỳ liền cằm thanh kiếm trên tay mình giao ra.
- Cũng cầm lấy của ta.
A Quang cũng hưởng ứng cằm đao đưa Anh Vũ.
- Cảm ơn.
Anh Vũ nhìn mọi người nói, sau đó liền xoay mình tay trái cầm đao tay phải cầm kiếm lao lên, thanh đao cứ như thế xuất ra được nội kình truyền vào thanh đao cứ thế rung mãnh liệt, sau đó Anh Vũ liền dơ đao lên cứ thế mà ném đi.
- Oong... Oong...
Đao quang lóe sáng một đường hướng bầy thú mà đến, từng tiếng tê tê mãnh liệt quét ngang trên đường nó đi máu sói lại tung tóe khắp nơi, một màng này khiến tất cả mọi người đều lóe mắt lên, một đao này xuất ra liền bằng bọn họ đánh một ngày.
- Thư Kỳ! cậu thanh niên này là ai, liền cùng ngươi sao lại có quang hệ.
Đoạn thúc ánh mắt nóng rực nhìn con gái của mình.
- Cha! Hắn là Anh Vũ,ta cũng chỉ tiếp xúc vị công tử này chỉ mới ngày hôm qua.
Anh Vũ làm nàng bất ngờ hết lần này đến lần khác, đối với thân phận hắn nàng cũng hiếu kỳ thế nhưng không cách nào hỏi.
- Đoạn thúc! người này chúng ta biết, hắn là người đã giết chết Chu Tề ngày hôm qua.
A Quang lúc này đứng ra nói.
- Chu Tề bị giết... Chu Tề đã là luyện khí tầng bảy liền chết trên tay vị này thiếu niên.
Đoạn thúc há mồm không thể tin nổi, hắn nhận ra khí tức Anh Vũ cũng chỉ là luyện khí tầng bốn liền hắn luyện khí tầng năm có thể cảm nhận được. Đối vơi hắn đối đầu với Chu Tề liền không có sức chống trả liền chết trên tay vị thiếu niên này. Nếu là không chính mắt thấy liền cảm thấy A Quang này nói hưu nói vượn thế nhưng một cảnh trước mắt hắn lại tin tưởng, ngay lúc này hắn cảm thấy kiến thức của mình cứ như thế vậy mà hạn hẹp.
Đao quang liền cứ thế tiến đến trên đầu con sói đầu đàn với khuông mặt dữ tợn, Anh Vũ vậy mà đã đuổi kịp thanh đao phóng người lại cằm lấy được chuôi đao, trên không Anh Vũ xoay người một đao bổ xuống liền nghe thấy tiến rít gào xé gió hưởng đỉnh đầu yêu sói đầu đàn bổ nhào.
- Ầm... ầm...
- Gào... gào...
Yêu sói đầu đàng cứ thế mà gầm thét, một mảnh đất dưới chân cứ thế mà địa chấn lúng sâu chừng hai mét, thế nhưng vậy mà một đao này cứ thể lại chẳng làm tổn hại đến da lông của nó.
- Một đao liền như vậy uy lực.
Mọi người cứ như vậy mà há hốc mồm, đoạn thúc lúc này liền nhớ đến Anh Vũ liền nói sẽ năm mươi phần trăm cơ hội hiện giờ hắn liền tin Anh Vũ liền không có nói ngoa.
- Vũ thật lợi hại.
A Ngốc cũng không có vẻ sợ hãi, chỉ là đứng vỗ tay trợ uy, hắn dường như rất tin tưởng Anh Vũ có thể làm được tất cả mọi thứ.