Chương : 22
- A Ngốc là ta.
Bóng người nghe A Ngốc cứ thế hốt hoảng la lên liền lấy tay che miệng hắn lại sợ nếu la nữa sẽ làm kinh động bầy sói thì cả đám chết chắc.
- Công tử! ngươi bị thương.
Thư Kỳ liền nhận ra hắn, lại thấy trên người hắn lại loan lố những vết thương lớn nhỏ, quang tâm lo lắng liền đến bên cạnh hắn hỏi.
- Ta không sao, nghỉ ngơi một chút liền khỏi.
Anh Vũ mỉm cười, sau đó liền ngất đi.
- Công tử... công tử...
Nàng thấy thế liền lo lắng hỏi
Mọi cũng liền quang tâm chạy lại xem.
- Vết thương cũng không có sâu, hẳn là do nguyên khí trong người tiêu hao quá độ dẫn đến hôn mê.
Đoạn thúc xem xét Anh Vũ một hồi liền nói.
- Như vậy là tốt.
Mọi người thở dài an tâm, là Anh Vũ xả thân cứu bọn hắn ra khỏi khốn cảnh cứ như vậy mạng lại không con, không khỏi khiến lương tâm bọn hắn cảm thấy khó chiệu, vì vậy hắn không sao liền sẽ rất tốt.
Ba canh giờ trôi qua, bầy sói vẫn điên cuồng tìm kiếm, chúng nó dường như phát điên vì vậy không muốn bỏ qua cho bọn họ, đây cũng đúng với tính điên cuồng của chúng nó thôi, vì một đại lượng lớn tộc sói của chúng nó bị Anh Vũ giết trải rộng trên khắp cánh rừng, mà cũng nhờ có mùi máu tươi này làm cho thính giác của chúng không thể hoạt động tốt được nên việc tìm được mọi người bọn họ là một khó khăn.
Anh Vũ lúc này đôi mắt đã dần hé mở, nhìn một lược mọi người đều kiệt sức liền hỏi:
- Ta đã ngủ được bao lâu rồi.
Mọi người thấy Anh Vũ tỉnh dậy đa phần đều ngạc nhiên, vì cơ thể hắn lúc trước khắp nơi đều là vết thương, lại nói nguyên lực tiêu hao trầm trọng liền cứ như vậy trong ba canh giờ liền tỉnh, nếu lúc trước họ mà không chứng kiến Anh Vũ suy yếu thì lúc này còn tưởng Anh Vũ đây là đang ngủ trưa cơ đấy. Nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, thế nhưng thấy hắn tỉnh lại thì an tâm không ít.
- Ngươi đã hôn mê được ba canh giờ rồi.
Đoạn thúc đứng ra nói.
- Ukm.
Nhưng hắn lại cảm thấy không đúng, dưới chân mình dường như lại có cái gì đang ước ước chảy ra, liền nhìn lại thì một gương mặt thanh tú đang gối đầu trên đầu gối mình mà ngủ ngon lành.
- Nó vì ngươi mà lo lắng liền một mực trên người ngươi, giúp ngươi bôi thuốc.
Đoạn thúc thở dài nhìn Anh Vũ có chút ganh tị, ngay chính bản thân mình bị thương liền cũng không được con gái chăm sóc đặt biệt như thế á, hắn thầm than con gái lớn rồi liền không giữ được á.
Anh Vũ cũng chỉ biết cười trừ chứ không biết nói cái gì, với cái tuổi mười lăm hắn bấy giờ mặt dù thân thể là người luyện võ từ nhỏ nên đã phát triễn không khác gì một vị thanh niên khỏe mạnh, thế nhưng về mặt tình cảm hắn rất mù tịt không biết gì.
Hắn đứng dậy liền nhẹ nhàng cởi đi cái áo khoác ngoài của mình trải ra đất, liền nhẹ nhàng bế toàn thân nàng đặt xuống đó.
Một cảnh này liền bị mọi người thu vào mắt, lại nói bọn họ từng người lại có những cảm giác khác nhau, ví như là A Tú thì nhìn A Quang cười tủm tỉm làm tên A Quang ngốc nghếch này cũng ngờ nghệch ra nhìn Anh Vũ đầy hâm mộ, hay ví như là Đoạn thúc lại tươi cưởi vui vẻ như được chàng rễ tốt, nhưng bọn họ cũng có một quang điểm chung là hai người trước mắt lại giống như một đôi phu thê trẻ.
Thư Kỳ được nhẹ nhàng đặt xuống nàng liền xoay người vào vách đá khuông mặt lúc này đã ửng đỏ mỉm cười.
Anh Vũ lại thấy mọi người lấy đôi mắt lửa nóng nhìn mình liền có chút không tự nhiên khuông mặt cũng loáng thoáng mây đỏ xoay người lại nhìn A Ngốc đang ngồi một góc ngủ, lại nghĩ tới Tô bá mẫu có thể hay không lo lắng, hắn liền thở dài định thần liền ngồi xếp bằng dưới đất hấp thu thiên địa nguyên khí tu bổ nguyên lực thất thoát.
Lại thêm một canh giờ trôi qua, trời liền đã tối, nhưng lại không ai dám đốt lửa lại sợ bầy sói phát hiện liền cứ thế mà nhắm mắt tính ngủ qua một đêm. Nhưng cái tên A Ngốc thì lại khác, cái tên tiểu tử này rất luông hồn nhiên liền thức dậy gọi:
- A Vũ, sao lại tối thế này, A Vũ à ta đói quá.
Biết tính ngốc ngếch của A Ngốc liền không ai trách được, chỉ đành lắc đầu cười khổ.
Anh Vũ đang hấp thu thiên địa nguyên khí liền nghe tiếng kêu Anh Vũ liền trấn định mở mắt, nhìn A Ngốc áy này, hối hận lại đưa tiểu tử này vào hoàng cảnh này. Trong người hắn lại có túi trữ vật sao lại không dự trữ được lương khô được chứ, nhưng trời rất tối thì làm sao mọi người có thể ăn, chợt nhớ ra ngọc ấn vừa có thể phát sáng lại vừa có thể lơ lửng được trên không trung, hắn liền hướng nó truyền âm:
- Ngọc Ấn à, ngươi liền giúp ta thắp sáng cái hang động này có được hay không.
Ngọc Ân nghe vậy liền ngẩn ngơ á, một thánh vật như nó liền bị Anh Vũ coi là đèn cầy hén liền giận đen lại chửi ầm lên:
- Tiểu tử thúi, ngươi vậy mà liền coi ta như đèn cầy, thật đáng hận mà.
- Không phải như vậy ngươi còn có ích hơn cứ nằm trong mình ta mà không giúp gì được hay sao... hay ngươi không muốn giúp.
Anh Vũ cũng bực mình, hắn nghe chán cái tên này suốt ngày cứ nói mình thánh vật cỡ nào liền lợi hại, thế nhưng lúc đối chiến với bầy sói Anh Vũ lại thấy tên này là cỡ nào vô dụng không giúp ích gì được cho hắn, giờ lại nhờ một việc nhỏ như vậy cũng không có cái gì hại liền cứ cho mình là thanh cao không muốn làm, Anh Vũ bực mình lại nói:
- Nếu ngươi đã vô dụng như vậy ta liền ném ngươi đi.
- Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại.
Nó liền bực bội phóng thân bay lên lơ lửng giữa động đá với cường độ sáng vừa và đủ.
- Đây là thứ gì?
Mọi người nhìn vật sáng cứ thế mà từ người Anh Vũ bay ra nghi ngờ liền hỏi:
- Mọi người cũng đừng nên lấy làm lạ, cứ coi nó là cây đèn cầy khác có điểm khác thường một chút là được.
Anh Vũ cũng không biết giải thích thế nào cho mọi người hiểu liền nói đại khái như vậy.
Mọi người thấy Anh Vũ cũng không muốn nói liền cũng không có hỏi tiếp, nhưng rồi lại thấy Anh Vũ cứ như vậy từ trên lòng bàn tay xuất ra một ít lương khô hướng A Ngốc cùng mọi người đưa tới, lại khiến bọn họ hóa đá. liền lại tò mò Anh Vũ ruốc cuộc là cái gì thân phận hết lần này đến lần khác lại xuất ra không ít bảo vật.
- A Vũ ngươi đối với A Ngốc thật tốt.
A Ngốc cằm một mẫu bánh há mồm gậm cười ngây ngô hướng Anh Vũ nói.
- Là nhẫn không gian trữ vật á, vật trân quý như thế này chỉ có bậc quyền quý mới có thể đeo nó.
Đoạn thúc sống lâu sao lại không biết nhìn hàng được chứ, liền đoán ra được thân phận Anh Vũ không phải chỉ dừng lại ở không tầm thường liền có thể còn cao hơn, lúc này hắn cảm thấy đôi mắt con gái của mình đúng là rất tốt, liền cứ như vậy nữa đời sau của hắn liền sẽ không cực khổ. Nhưng giật mình lại lẩm bẩm:" sao ta có thể suy nghĩ giống như cái lão bà kia được chứ... haizz, liền không nghĩ nữa, miễn là con gái thích là được".
- Vị thiếu niên này chúng ta liền đa ta ngươi đã ra tay cứu giúp.
A Quang cùng A Tú ngồi ăn thì cũng hướng Anh Vũ nói cảm ơn không ngớt.
- Không cần thiết, lại nói tiểu đệ đúng diệp đi ngang qua, cũng bị bầy sói vây hãm giúp mọi người cũng là giúp mình.
Anh Vũ cũng không phải nói dối, hắn đi ngang qua liền gặp bầy sói này tấn công gặp mọi người hắn liền chạy qua.
A Quang nghe hắn tuy là nói vậy, thế nhưng với thân thủ của hắn thì dư sức bỏ đi đừng nói là quay lại tương trợ bọn hắn, hắn nhìn Anh Vũ cảm kích lại nói:
- Lời cảm tạ cũng không nói nhiều, nếu ngày sau huynh đệ có việc gì cần ta giúp thì cứ gọi, A Quang này mặt dù một thân vũ phu nhưng cũng hiểu đạo lý có ơn tất báo.
Anh Vũ liền không nói gì liền cười cho qua chuyện.
----------------
Trong khu làng đá lúc này đèn đuốc đã chiếu sáng một cách dị thường, tất cả mọi người cũng không như thường ngày ăn nói vui vẻ mà bị dồn trên một mảnh đất rộng giữa khu chợ làng, xung quanh là đám vệ binh mặt khôi giáp bao vây.
Tên cầm đầu thân mặt cẩm bào ngội tựa trên một cái ghế da lông nhìn xuống rất ngạo nghễ lạnh lùng nhìn Tô Thanh Hải nói:
- Đã tìm thấy được người.
Thanh Hải Khuông mặt già nua rung rung lên tiếng:
- Đại nhân, vẫn chưa.
- Phanh...
Lời chưa dức thì cái bàn nhỏ trước mặt bị tên cẩm bào vì nóng giận mà chấn nát, khiến Tô Thanh Hải cứ như vậy liền cuối gầm mặt xuống đất không dám hó hé nữa lời dư thừa.
Tên cẩm bào đứng dậy rống giận:
- Bất kể là giá nào ngươi cũng phải đưa tên đó về, nếu không tất cả mọi người trong trong làng kể cả ngươi ta đều giết.
- Vâng, tiểu nhân sẽ đi làm ngay... tiểu nhân sẽ đi làm ngay.
Hắn khom người hứa hẹn vội vàng một mạch liền chạy đi.
-------------/
Anh Vũ cùng mọi người đang ngồi ổn định tinh thần lúc này thì ngọc Ấn lại truyền âm cho Anh Vũ:
- Không sai, chính là chỗ này.
- Ý ngươi là....
Anh Vũ nghi ngờ truyền âm lại.
- Nguyên khí nơi này dao động rất kỳ lạ, ta luôn cảm thấy thiên địa nguyên khí bị hút vào chỗ này.
Ngọc Ấn nói.
- Bị hút vào chỗ này? thế nhưng ta cảm thấy thiên địa nguyên khí tại chính nơi đây cũng rất là bình thường mà.
Anh Vũ cảm thấy nguyên khí mà mình nhận được tại nơi này cũng không có gì khác biệt, nguy hoặc ngọc ấn có hay không cảm giác sai lầm.
- Ta đối với thiên địa nguyên khí cảm ứng tuyệt đối hữu dụng, nhưng ngươi cũng nói là rất đúng.
Ngọc Ấn truyền âm lại nói.
- Vậy nói chính xác việc này là sao?
Anh Vũ lại hỏi.
- Nói đúng hơn là tại nơi này liền biến mất... lúc đầu ta cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng lúc sau ta lại nghĩ đến một nguyên nhân.
- Là nguyên nhân gì?
Anh Vũ đôi mắt sáng ngời hỏi.
- Không phải nằm ở trên mà là nằm ở dưới.
Ngọc Ấn chậm rải nói.
- Ý ngươi nói là ở dưới nơi chúng ta đứng có mật động.
Anh Vũ dường như hiểu được vấn đề.
- Không sai, hẳn là bên dưới
Ngọc Ấn xác định nói.
Nghe được ngọc ấn xác định Anh Vũ liền bắt đầu dỡ đi những tản đá to dưới chân.
- Ngươi làm gì, không lẽ ngươi đây là tính đào xuống đó chứ?
Ngọc ấn khinh thường hỏi.
-Không đào thì làm gì?
Anh Vũ nghi hoặc hỏi.
- Ngươi không biết tìm lối mà vào à.
Ngọc Ấn trào phúng lại nói.
- Ngươi biết lối vào?
Anh Vũ lại hỏi.
- Ta không biết.
Ngọc Ấn trả lời.
- Ngươi cũng không biết thì tìm đến khi nào?... lại nói chưa chắc gì có lối vào, còn có yêu sói còn đang bên ngoài thì tìm bằng cách gì đây?... vậy thay vì ngồi một chỗ không bằng vận động tay chân.
Anh Vũ cảm thấy bực mình, cái tên này không biết thời gian là như thế nào quý giá sao?
Sau khi dọn sạch lớp đất đá, Anh Vũ lại tìm trên mình một thanh sắt nhỏ liền cứ thế mà đào bới.
- Công tử ngươi đây là.
Thư Kỳ đôi mắt luôn dõi theo bóng hắn, thấy hành động kỳ lạ của hắn liền nghi hoặc sợ mọi người tỉnh giấc liền nhỏ giọng hỏi.
- Ta cảm thấy dưới này có mật động nhỏ liền đào xuống xem sao.
Anh Vũ liền nhỏ giọng trả lời.
- Vậy liền để ta giúp công tử.
Nàng mỉm cười nói.
Hai người dùng thời gian hai canh giờ đào ra được một cái hố sâu ước chừng 5 mét, cũng không nhìn thấy cái gì kỳ lạ. Anh Vũ bây giờ đang nghi hoặc là cái tên ngọc Ấn đó có phải chăng là sai lầm? Đây cũng chỉ là nghĩ thôi, nếu để mà ngọc ấn biết được hắn vậy mà nói vậy chắc chắn chửi ầm lên:" Đó là ngươi muốn đào, còn trách được ai".
- A.. đau
Thư Kỳ vận động lâu ltác động lên vết thương bên cánh tay phải không kiềm chế được liền kêu lên.
- Để ta xem.
Nhờ Ánh sáng của ngọc ấn Anh Vũ liền có thể thấy được trên bả vai nàng dường như đang rướm máu liền bắt lấy tay nàng quang tâm hỏi.
Chợt thấy Anh Vũ vậy mà cứ thế lại cầm lấy tay nàng quang tâm lo lắng trong lòng lại vui vẻ.
Bỗng nhiên chỗ mà hai người đang đứng đất đá dần lún xuống sau đó hoàng toàn đổ sập rơi xuống, Anh Vũ hét lên:
- Coi chừng.
Liền ôm lấy nàng, cứ như vậy mà rơi tự do xuống tận sâu bên dưới.
Bóng người nghe A Ngốc cứ thế hốt hoảng la lên liền lấy tay che miệng hắn lại sợ nếu la nữa sẽ làm kinh động bầy sói thì cả đám chết chắc.
- Công tử! ngươi bị thương.
Thư Kỳ liền nhận ra hắn, lại thấy trên người hắn lại loan lố những vết thương lớn nhỏ, quang tâm lo lắng liền đến bên cạnh hắn hỏi.
- Ta không sao, nghỉ ngơi một chút liền khỏi.
Anh Vũ mỉm cười, sau đó liền ngất đi.
- Công tử... công tử...
Nàng thấy thế liền lo lắng hỏi
Mọi cũng liền quang tâm chạy lại xem.
- Vết thương cũng không có sâu, hẳn là do nguyên khí trong người tiêu hao quá độ dẫn đến hôn mê.
Đoạn thúc xem xét Anh Vũ một hồi liền nói.
- Như vậy là tốt.
Mọi người thở dài an tâm, là Anh Vũ xả thân cứu bọn hắn ra khỏi khốn cảnh cứ như vậy mạng lại không con, không khỏi khiến lương tâm bọn hắn cảm thấy khó chiệu, vì vậy hắn không sao liền sẽ rất tốt.
Ba canh giờ trôi qua, bầy sói vẫn điên cuồng tìm kiếm, chúng nó dường như phát điên vì vậy không muốn bỏ qua cho bọn họ, đây cũng đúng với tính điên cuồng của chúng nó thôi, vì một đại lượng lớn tộc sói của chúng nó bị Anh Vũ giết trải rộng trên khắp cánh rừng, mà cũng nhờ có mùi máu tươi này làm cho thính giác của chúng không thể hoạt động tốt được nên việc tìm được mọi người bọn họ là một khó khăn.
Anh Vũ lúc này đôi mắt đã dần hé mở, nhìn một lược mọi người đều kiệt sức liền hỏi:
- Ta đã ngủ được bao lâu rồi.
Mọi người thấy Anh Vũ tỉnh dậy đa phần đều ngạc nhiên, vì cơ thể hắn lúc trước khắp nơi đều là vết thương, lại nói nguyên lực tiêu hao trầm trọng liền cứ như vậy trong ba canh giờ liền tỉnh, nếu lúc trước họ mà không chứng kiến Anh Vũ suy yếu thì lúc này còn tưởng Anh Vũ đây là đang ngủ trưa cơ đấy. Nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, thế nhưng thấy hắn tỉnh lại thì an tâm không ít.
- Ngươi đã hôn mê được ba canh giờ rồi.
Đoạn thúc đứng ra nói.
- Ukm.
Nhưng hắn lại cảm thấy không đúng, dưới chân mình dường như lại có cái gì đang ước ước chảy ra, liền nhìn lại thì một gương mặt thanh tú đang gối đầu trên đầu gối mình mà ngủ ngon lành.
- Nó vì ngươi mà lo lắng liền một mực trên người ngươi, giúp ngươi bôi thuốc.
Đoạn thúc thở dài nhìn Anh Vũ có chút ganh tị, ngay chính bản thân mình bị thương liền cũng không được con gái chăm sóc đặt biệt như thế á, hắn thầm than con gái lớn rồi liền không giữ được á.
Anh Vũ cũng chỉ biết cười trừ chứ không biết nói cái gì, với cái tuổi mười lăm hắn bấy giờ mặt dù thân thể là người luyện võ từ nhỏ nên đã phát triễn không khác gì một vị thanh niên khỏe mạnh, thế nhưng về mặt tình cảm hắn rất mù tịt không biết gì.
Hắn đứng dậy liền nhẹ nhàng cởi đi cái áo khoác ngoài của mình trải ra đất, liền nhẹ nhàng bế toàn thân nàng đặt xuống đó.
Một cảnh này liền bị mọi người thu vào mắt, lại nói bọn họ từng người lại có những cảm giác khác nhau, ví như là A Tú thì nhìn A Quang cười tủm tỉm làm tên A Quang ngốc nghếch này cũng ngờ nghệch ra nhìn Anh Vũ đầy hâm mộ, hay ví như là Đoạn thúc lại tươi cưởi vui vẻ như được chàng rễ tốt, nhưng bọn họ cũng có một quang điểm chung là hai người trước mắt lại giống như một đôi phu thê trẻ.
Thư Kỳ được nhẹ nhàng đặt xuống nàng liền xoay người vào vách đá khuông mặt lúc này đã ửng đỏ mỉm cười.
Anh Vũ lại thấy mọi người lấy đôi mắt lửa nóng nhìn mình liền có chút không tự nhiên khuông mặt cũng loáng thoáng mây đỏ xoay người lại nhìn A Ngốc đang ngồi một góc ngủ, lại nghĩ tới Tô bá mẫu có thể hay không lo lắng, hắn liền thở dài định thần liền ngồi xếp bằng dưới đất hấp thu thiên địa nguyên khí tu bổ nguyên lực thất thoát.
Lại thêm một canh giờ trôi qua, trời liền đã tối, nhưng lại không ai dám đốt lửa lại sợ bầy sói phát hiện liền cứ thế mà nhắm mắt tính ngủ qua một đêm. Nhưng cái tên A Ngốc thì lại khác, cái tên tiểu tử này rất luông hồn nhiên liền thức dậy gọi:
- A Vũ, sao lại tối thế này, A Vũ à ta đói quá.
Biết tính ngốc ngếch của A Ngốc liền không ai trách được, chỉ đành lắc đầu cười khổ.
Anh Vũ đang hấp thu thiên địa nguyên khí liền nghe tiếng kêu Anh Vũ liền trấn định mở mắt, nhìn A Ngốc áy này, hối hận lại đưa tiểu tử này vào hoàng cảnh này. Trong người hắn lại có túi trữ vật sao lại không dự trữ được lương khô được chứ, nhưng trời rất tối thì làm sao mọi người có thể ăn, chợt nhớ ra ngọc ấn vừa có thể phát sáng lại vừa có thể lơ lửng được trên không trung, hắn liền hướng nó truyền âm:
- Ngọc Ấn à, ngươi liền giúp ta thắp sáng cái hang động này có được hay không.
Ngọc Ân nghe vậy liền ngẩn ngơ á, một thánh vật như nó liền bị Anh Vũ coi là đèn cầy hén liền giận đen lại chửi ầm lên:
- Tiểu tử thúi, ngươi vậy mà liền coi ta như đèn cầy, thật đáng hận mà.
- Không phải như vậy ngươi còn có ích hơn cứ nằm trong mình ta mà không giúp gì được hay sao... hay ngươi không muốn giúp.
Anh Vũ cũng bực mình, hắn nghe chán cái tên này suốt ngày cứ nói mình thánh vật cỡ nào liền lợi hại, thế nhưng lúc đối chiến với bầy sói Anh Vũ lại thấy tên này là cỡ nào vô dụng không giúp ích gì được cho hắn, giờ lại nhờ một việc nhỏ như vậy cũng không có cái gì hại liền cứ cho mình là thanh cao không muốn làm, Anh Vũ bực mình lại nói:
- Nếu ngươi đã vô dụng như vậy ta liền ném ngươi đi.
- Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại.
Nó liền bực bội phóng thân bay lên lơ lửng giữa động đá với cường độ sáng vừa và đủ.
- Đây là thứ gì?
Mọi người nhìn vật sáng cứ thế mà từ người Anh Vũ bay ra nghi ngờ liền hỏi:
- Mọi người cũng đừng nên lấy làm lạ, cứ coi nó là cây đèn cầy khác có điểm khác thường một chút là được.
Anh Vũ cũng không biết giải thích thế nào cho mọi người hiểu liền nói đại khái như vậy.
Mọi người thấy Anh Vũ cũng không muốn nói liền cũng không có hỏi tiếp, nhưng rồi lại thấy Anh Vũ cứ như vậy từ trên lòng bàn tay xuất ra một ít lương khô hướng A Ngốc cùng mọi người đưa tới, lại khiến bọn họ hóa đá. liền lại tò mò Anh Vũ ruốc cuộc là cái gì thân phận hết lần này đến lần khác lại xuất ra không ít bảo vật.
- A Vũ ngươi đối với A Ngốc thật tốt.
A Ngốc cằm một mẫu bánh há mồm gậm cười ngây ngô hướng Anh Vũ nói.
- Là nhẫn không gian trữ vật á, vật trân quý như thế này chỉ có bậc quyền quý mới có thể đeo nó.
Đoạn thúc sống lâu sao lại không biết nhìn hàng được chứ, liền đoán ra được thân phận Anh Vũ không phải chỉ dừng lại ở không tầm thường liền có thể còn cao hơn, lúc này hắn cảm thấy đôi mắt con gái của mình đúng là rất tốt, liền cứ như vậy nữa đời sau của hắn liền sẽ không cực khổ. Nhưng giật mình lại lẩm bẩm:" sao ta có thể suy nghĩ giống như cái lão bà kia được chứ... haizz, liền không nghĩ nữa, miễn là con gái thích là được".
- Vị thiếu niên này chúng ta liền đa ta ngươi đã ra tay cứu giúp.
A Quang cùng A Tú ngồi ăn thì cũng hướng Anh Vũ nói cảm ơn không ngớt.
- Không cần thiết, lại nói tiểu đệ đúng diệp đi ngang qua, cũng bị bầy sói vây hãm giúp mọi người cũng là giúp mình.
Anh Vũ cũng không phải nói dối, hắn đi ngang qua liền gặp bầy sói này tấn công gặp mọi người hắn liền chạy qua.
A Quang nghe hắn tuy là nói vậy, thế nhưng với thân thủ của hắn thì dư sức bỏ đi đừng nói là quay lại tương trợ bọn hắn, hắn nhìn Anh Vũ cảm kích lại nói:
- Lời cảm tạ cũng không nói nhiều, nếu ngày sau huynh đệ có việc gì cần ta giúp thì cứ gọi, A Quang này mặt dù một thân vũ phu nhưng cũng hiểu đạo lý có ơn tất báo.
Anh Vũ liền không nói gì liền cười cho qua chuyện.
----------------
Trong khu làng đá lúc này đèn đuốc đã chiếu sáng một cách dị thường, tất cả mọi người cũng không như thường ngày ăn nói vui vẻ mà bị dồn trên một mảnh đất rộng giữa khu chợ làng, xung quanh là đám vệ binh mặt khôi giáp bao vây.
Tên cầm đầu thân mặt cẩm bào ngội tựa trên một cái ghế da lông nhìn xuống rất ngạo nghễ lạnh lùng nhìn Tô Thanh Hải nói:
- Đã tìm thấy được người.
Thanh Hải Khuông mặt già nua rung rung lên tiếng:
- Đại nhân, vẫn chưa.
- Phanh...
Lời chưa dức thì cái bàn nhỏ trước mặt bị tên cẩm bào vì nóng giận mà chấn nát, khiến Tô Thanh Hải cứ như vậy liền cuối gầm mặt xuống đất không dám hó hé nữa lời dư thừa.
Tên cẩm bào đứng dậy rống giận:
- Bất kể là giá nào ngươi cũng phải đưa tên đó về, nếu không tất cả mọi người trong trong làng kể cả ngươi ta đều giết.
- Vâng, tiểu nhân sẽ đi làm ngay... tiểu nhân sẽ đi làm ngay.
Hắn khom người hứa hẹn vội vàng một mạch liền chạy đi.
-------------/
Anh Vũ cùng mọi người đang ngồi ổn định tinh thần lúc này thì ngọc Ấn lại truyền âm cho Anh Vũ:
- Không sai, chính là chỗ này.
- Ý ngươi là....
Anh Vũ nghi ngờ truyền âm lại.
- Nguyên khí nơi này dao động rất kỳ lạ, ta luôn cảm thấy thiên địa nguyên khí bị hút vào chỗ này.
Ngọc Ấn nói.
- Bị hút vào chỗ này? thế nhưng ta cảm thấy thiên địa nguyên khí tại chính nơi đây cũng rất là bình thường mà.
Anh Vũ cảm thấy nguyên khí mà mình nhận được tại nơi này cũng không có gì khác biệt, nguy hoặc ngọc ấn có hay không cảm giác sai lầm.
- Ta đối với thiên địa nguyên khí cảm ứng tuyệt đối hữu dụng, nhưng ngươi cũng nói là rất đúng.
Ngọc Ấn truyền âm lại nói.
- Vậy nói chính xác việc này là sao?
Anh Vũ lại hỏi.
- Nói đúng hơn là tại nơi này liền biến mất... lúc đầu ta cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng lúc sau ta lại nghĩ đến một nguyên nhân.
- Là nguyên nhân gì?
Anh Vũ đôi mắt sáng ngời hỏi.
- Không phải nằm ở trên mà là nằm ở dưới.
Ngọc Ấn chậm rải nói.
- Ý ngươi nói là ở dưới nơi chúng ta đứng có mật động.
Anh Vũ dường như hiểu được vấn đề.
- Không sai, hẳn là bên dưới
Ngọc Ấn xác định nói.
Nghe được ngọc ấn xác định Anh Vũ liền bắt đầu dỡ đi những tản đá to dưới chân.
- Ngươi làm gì, không lẽ ngươi đây là tính đào xuống đó chứ?
Ngọc ấn khinh thường hỏi.
-Không đào thì làm gì?
Anh Vũ nghi hoặc hỏi.
- Ngươi không biết tìm lối mà vào à.
Ngọc Ấn trào phúng lại nói.
- Ngươi biết lối vào?
Anh Vũ lại hỏi.
- Ta không biết.
Ngọc Ấn trả lời.
- Ngươi cũng không biết thì tìm đến khi nào?... lại nói chưa chắc gì có lối vào, còn có yêu sói còn đang bên ngoài thì tìm bằng cách gì đây?... vậy thay vì ngồi một chỗ không bằng vận động tay chân.
Anh Vũ cảm thấy bực mình, cái tên này không biết thời gian là như thế nào quý giá sao?
Sau khi dọn sạch lớp đất đá, Anh Vũ lại tìm trên mình một thanh sắt nhỏ liền cứ thế mà đào bới.
- Công tử ngươi đây là.
Thư Kỳ đôi mắt luôn dõi theo bóng hắn, thấy hành động kỳ lạ của hắn liền nghi hoặc sợ mọi người tỉnh giấc liền nhỏ giọng hỏi.
- Ta cảm thấy dưới này có mật động nhỏ liền đào xuống xem sao.
Anh Vũ liền nhỏ giọng trả lời.
- Vậy liền để ta giúp công tử.
Nàng mỉm cười nói.
Hai người dùng thời gian hai canh giờ đào ra được một cái hố sâu ước chừng 5 mét, cũng không nhìn thấy cái gì kỳ lạ. Anh Vũ bây giờ đang nghi hoặc là cái tên ngọc Ấn đó có phải chăng là sai lầm? Đây cũng chỉ là nghĩ thôi, nếu để mà ngọc ấn biết được hắn vậy mà nói vậy chắc chắn chửi ầm lên:" Đó là ngươi muốn đào, còn trách được ai".
- A.. đau
Thư Kỳ vận động lâu ltác động lên vết thương bên cánh tay phải không kiềm chế được liền kêu lên.
- Để ta xem.
Nhờ Ánh sáng của ngọc ấn Anh Vũ liền có thể thấy được trên bả vai nàng dường như đang rướm máu liền bắt lấy tay nàng quang tâm hỏi.
Chợt thấy Anh Vũ vậy mà cứ thế lại cầm lấy tay nàng quang tâm lo lắng trong lòng lại vui vẻ.
Bỗng nhiên chỗ mà hai người đang đứng đất đá dần lún xuống sau đó hoàng toàn đổ sập rơi xuống, Anh Vũ hét lên:
- Coi chừng.
Liền ôm lấy nàng, cứ như vậy mà rơi tự do xuống tận sâu bên dưới.