Chương : 14
Edit by Lờ Aisu
Ngày hôm nay bữa tối lên sớm hơn bình thường khoảng một tiếng.
Bữa ăn tại khách sạn luôn được chế tác cực kì tinh xảo, nữ đầu bếp dùng hết khả năng của mình, dù có thế nào thì các kỵ sĩ cũng phải được cung cấp đủ dinh dưỡng cần thiết.
Đám người Arthur, Quốc sư và vương tử sẽ nghị luận chính sự ở trong phòng họp riêng. Bọn họ giả định đêm nay bất ngờ bị đánh úp, Williamson liệt kê nhiều tính toán khác nhau. Khi tất cả đều đang sôi nổi tranh luận thì Moore mang đồ ăn vào, mùi hương của súp nóng và thức ăn mặn tạm thời kéo suy nghĩ của họ quay về.
Ít nhất thì vương tử cũng vui vẻ dùng bữa còn lôi kéo Williamson theo, Quốc sư sau khi cùng Arthur xác định xong phương thức phòng ngự cũng cẩn thận cầm muỗng lên, ông dù sao cũng cố kị thức ăn dính lên bộ râu mình.
Chỉ có Arthur vẫn ngồi lại, lông mày nhíu chặt nhìn lên sa bàn và bản đồ, không nói câu nào.
Moore mấy lần đánh mắt sang, anh đã nghe được chuyện hôm nay Arthur nổi giận mắng một tân binh. Anh cực kì lo lắng, thầm nghĩ do áp lực đè lên Arthur quá lớn, do dự đi đến quan tâm dò hỏi: “Anh không phải sớm đã đói bụng à?”
Arthur không trả lời.
Hắn thậm chí còn không nhìn sang Moore, chỉ nhìn xuống sa bàn, khi Moore lên tiếng thì đặt ánh mắt lên hoa văn trên vạt áo anh.
Moore càng cảm thấy Arthur có gì không đúng.
Anh vươn tay, thử sờ lên trán Arthur.
Nhiệt độ cơ thể Arthur bình thường thoạt nhìn không giống sinh bệnh, thậm chí lúc mình chạm vào cũng không có bất kì phản ứng gì khác thường, có lẽ chỉ là quá lo lắng về phương thức phòng thủ.
“Anh ít nhiều cũng nên ăn một chút đi.” Moore kiên nhẫn khuyên bảo, “Nhìn qua thì không được đẹp lắm, thế nhưng hương vị rất ngon.”
Arthur nhẹ giọng đáp ứng, xoay người đi lấy đồ ăn trong khay. Moore nhẹ nhàng thở ra, trùng hợp nhìn thấy vương tử cao giọng tán dương tài nghệ nữ đầu bếp, chẳng biết nói gì. Vương tử chẳng biết phấn đấu gì cả, không trách Arthur cứ phải oằn mình gồng gánh hết như vậy.
Dù đồ ăn có trân quý cỡ nào, Arthur cũng cảm thấy mình như đang nhai sáp.
Đồ ăn chế biến không thể tránh khỏi sai sót, mà giờ phút này sai sót nho nhỏ ấy cứ phóng đại dần dần, làm hắn khó mà nuốt trôi.
Hắn đã quên loại biến hóa này bắt đầu từ lúc nào, chỉ ẩn ẩn nhớ tới trước kia mình chưa từng để ý tới hương vị của đồ ăn. Giáo hoàng từng vô số lần cảnh báo về con đường sa đọa, sa vào hưởng lạc chính là đánh mất chính mình, mà hắn tựa hồ đang dấn thân đi vào con đường tăm tối ấy.
Hắn duỗi tay sờ trán mình, độ ấm vẫn bình thường, thế nhưng nơi vừa được Moore chạm vào lại có xu hướng nóng lên.
Giọng nói khát cầu lại vang lên, lời nói nhỏ nhẹ dần phóng đại, cuối cùng như tiếng sấm rung động ong ong trong đại não. Hắn thấy Moore đang cùng Quốc sư trò chuyện, vương tử nâng ly cầu chúc cho đêm nay phòng thủ thành công, âm thanh mấp máy của bọn họ chìm trong tiếng sấm.
Moore vỗ vỗ hắn, tiếng sấm đáng sợ kia lui đi, thế giới chớp mắt khôi phục như ban đầu. Hắn nhận ra mình đổ đầy mồ hôi lạnh, hô hấp cũng trở nên dồn dập, mọi người hưởng ứng vương tử nâng ly còn hắn vẫn lẳng lặng chằm chằm nhìn đồ ăn, một câu cũng không lọt vào tai.
Moore quan tâm thấp giọng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Arthur thu lại hô hấp: “Không có gì.”
Moore nhíu mày, tựa như không tin tưởng câu trả lời của hắn.
Hắn nở nụ cười với Moore, làm bộ không có chuyện gì nâng ly: “Tôi chỉ hơi mệt mỏi.”
Vương tử ha ha cười rộ lên: “Chỉ huy thân ái của ta, ngươi đừng quá lo lắng, dù có ra sao thì ta tin ngươi đã làm hết khả năng của mình rồi.”
Moore thập phần bội phục vương tử không sợ trời sập, cũng không biết đây là giả ngu hay quá mức ngây thơ, ở tình thế gian nan phía trước vẫn lạc quan như vậy cũng rất đáng khâm phục.
Anh lặng lẽ rời ánh mắt nhìn Arthur. Arthur day day thái dương, sắc mặt hơi tái nhợt, vương tử điện hạ không đáng tin cậy hiển nhiên cho rằng hắn đang bị áp lực tâm lý, Moore cũng không biết nên an ủi ra sao. Khi mọi người nâng chén, anh cẩn thận chạm vào bàn tay Arthur, khi Arthur quay đầu lại thì cho hắn một nụ cười.
Arthur ngẩn người nhấp rượu, thần sắc nghiêm túc duy trì một lúc rồi cũng nở nụ cười.
Vương tử giơ cao chén rượu.
“Mọi người, mau uống chén này đi!” Ngài ngữ điệu hân hoan lớn tiếng, “Thắng lợi đêm nay sẽ thuộc về chúng ta!”
(TBC)
Ngày hôm nay bữa tối lên sớm hơn bình thường khoảng một tiếng.
Bữa ăn tại khách sạn luôn được chế tác cực kì tinh xảo, nữ đầu bếp dùng hết khả năng của mình, dù có thế nào thì các kỵ sĩ cũng phải được cung cấp đủ dinh dưỡng cần thiết.
Đám người Arthur, Quốc sư và vương tử sẽ nghị luận chính sự ở trong phòng họp riêng. Bọn họ giả định đêm nay bất ngờ bị đánh úp, Williamson liệt kê nhiều tính toán khác nhau. Khi tất cả đều đang sôi nổi tranh luận thì Moore mang đồ ăn vào, mùi hương của súp nóng và thức ăn mặn tạm thời kéo suy nghĩ của họ quay về.
Ít nhất thì vương tử cũng vui vẻ dùng bữa còn lôi kéo Williamson theo, Quốc sư sau khi cùng Arthur xác định xong phương thức phòng ngự cũng cẩn thận cầm muỗng lên, ông dù sao cũng cố kị thức ăn dính lên bộ râu mình.
Chỉ có Arthur vẫn ngồi lại, lông mày nhíu chặt nhìn lên sa bàn và bản đồ, không nói câu nào.
Moore mấy lần đánh mắt sang, anh đã nghe được chuyện hôm nay Arthur nổi giận mắng một tân binh. Anh cực kì lo lắng, thầm nghĩ do áp lực đè lên Arthur quá lớn, do dự đi đến quan tâm dò hỏi: “Anh không phải sớm đã đói bụng à?”
Arthur không trả lời.
Hắn thậm chí còn không nhìn sang Moore, chỉ nhìn xuống sa bàn, khi Moore lên tiếng thì đặt ánh mắt lên hoa văn trên vạt áo anh.
Moore càng cảm thấy Arthur có gì không đúng.
Anh vươn tay, thử sờ lên trán Arthur.
Nhiệt độ cơ thể Arthur bình thường thoạt nhìn không giống sinh bệnh, thậm chí lúc mình chạm vào cũng không có bất kì phản ứng gì khác thường, có lẽ chỉ là quá lo lắng về phương thức phòng thủ.
“Anh ít nhiều cũng nên ăn một chút đi.” Moore kiên nhẫn khuyên bảo, “Nhìn qua thì không được đẹp lắm, thế nhưng hương vị rất ngon.”
Arthur nhẹ giọng đáp ứng, xoay người đi lấy đồ ăn trong khay. Moore nhẹ nhàng thở ra, trùng hợp nhìn thấy vương tử cao giọng tán dương tài nghệ nữ đầu bếp, chẳng biết nói gì. Vương tử chẳng biết phấn đấu gì cả, không trách Arthur cứ phải oằn mình gồng gánh hết như vậy.
Dù đồ ăn có trân quý cỡ nào, Arthur cũng cảm thấy mình như đang nhai sáp.
Đồ ăn chế biến không thể tránh khỏi sai sót, mà giờ phút này sai sót nho nhỏ ấy cứ phóng đại dần dần, làm hắn khó mà nuốt trôi.
Hắn đã quên loại biến hóa này bắt đầu từ lúc nào, chỉ ẩn ẩn nhớ tới trước kia mình chưa từng để ý tới hương vị của đồ ăn. Giáo hoàng từng vô số lần cảnh báo về con đường sa đọa, sa vào hưởng lạc chính là đánh mất chính mình, mà hắn tựa hồ đang dấn thân đi vào con đường tăm tối ấy.
Hắn duỗi tay sờ trán mình, độ ấm vẫn bình thường, thế nhưng nơi vừa được Moore chạm vào lại có xu hướng nóng lên.
Giọng nói khát cầu lại vang lên, lời nói nhỏ nhẹ dần phóng đại, cuối cùng như tiếng sấm rung động ong ong trong đại não. Hắn thấy Moore đang cùng Quốc sư trò chuyện, vương tử nâng ly cầu chúc cho đêm nay phòng thủ thành công, âm thanh mấp máy của bọn họ chìm trong tiếng sấm.
Moore vỗ vỗ hắn, tiếng sấm đáng sợ kia lui đi, thế giới chớp mắt khôi phục như ban đầu. Hắn nhận ra mình đổ đầy mồ hôi lạnh, hô hấp cũng trở nên dồn dập, mọi người hưởng ứng vương tử nâng ly còn hắn vẫn lẳng lặng chằm chằm nhìn đồ ăn, một câu cũng không lọt vào tai.
Moore quan tâm thấp giọng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Arthur thu lại hô hấp: “Không có gì.”
Moore nhíu mày, tựa như không tin tưởng câu trả lời của hắn.
Hắn nở nụ cười với Moore, làm bộ không có chuyện gì nâng ly: “Tôi chỉ hơi mệt mỏi.”
Vương tử ha ha cười rộ lên: “Chỉ huy thân ái của ta, ngươi đừng quá lo lắng, dù có ra sao thì ta tin ngươi đã làm hết khả năng của mình rồi.”
Moore thập phần bội phục vương tử không sợ trời sập, cũng không biết đây là giả ngu hay quá mức ngây thơ, ở tình thế gian nan phía trước vẫn lạc quan như vậy cũng rất đáng khâm phục.
Anh lặng lẽ rời ánh mắt nhìn Arthur. Arthur day day thái dương, sắc mặt hơi tái nhợt, vương tử điện hạ không đáng tin cậy hiển nhiên cho rằng hắn đang bị áp lực tâm lý, Moore cũng không biết nên an ủi ra sao. Khi mọi người nâng chén, anh cẩn thận chạm vào bàn tay Arthur, khi Arthur quay đầu lại thì cho hắn một nụ cười.
Arthur ngẩn người nhấp rượu, thần sắc nghiêm túc duy trì một lúc rồi cũng nở nụ cười.
Vương tử giơ cao chén rượu.
“Mọi người, mau uống chén này đi!” Ngài ngữ điệu hân hoan lớn tiếng, “Thắng lợi đêm nay sẽ thuộc về chúng ta!”
(TBC)