Chương : 16
Giữa không trung truyền tới tiếng rồng thét gào, hắn thở hổn hển quay đầu liền thấy một màu đen xẹt qua. Cánh mũi nó phun ra hơi nóng, cơ thể bao phủ bởi vảy đen nhánh to bằng tấm khiên của kỵ sĩ.
Là rồng.
Arthur ngạc nhiên nhìn con quái vật khổng lồ trong không trung.
Là hắc long…
Hắc long không nên xuất hiện ở cái nơi như thế này.
Nó là đồng minh đáng sợ của ác ma, luôn luôn xuất hiện cùng đám Hắc Linh. Nếu như lúc trước đám phi long làm Arthur chỉ cảm thấy hơi sai sai, sự xuất hiện của hắc long làm Arthur tin vào phỏng đoán của mình.
Trách không được Công tước Sarah tự nhiên đem quân nổi loạn, lão ta nắm chắc mình có phần thắng. Phi long, hắc long, tiếp theo hẳn sẽ có thêm Hắc Linh xuất hiện.
Arthur nắm chặt kiếm trong tay.
Rõ ràng, đồng minh của Sarah là ác ma.
Ác ma là một thứ sinh vật kì lạ. Bọn nó dùng khả năng của mình xúi nhân loại làm chuyện xấu, đam bọn họ trở thành nô lệ của dục vọng thấp hèn, lại chẳng thèm quan tâm về sau người đó sẽ trở thành thứ gì.
Ví dụ như đêm nay ác ma xúi giục Sarah đem quân làm phản, lấy thỏa mãn của nó đổi lấy quyền lực, cung cấp đội quân phi long và Hắc Linh cho Sarah nhưng lại không thèm quan tâm Sarah thành công hay thất bại.
Ít nhất hiện tại bọn nó biết mình không phải không có phần thắng.
Con hắc long này tuy hình thể lớn nhưng nếu so với con mà Moore từng hạ gục thì cũng chỉ là con non mới trưởng thành, lớp da tuy cứng cỏi nhưng vẫn có thể đâm thủng.
Đường kiếm sắc bén và kỹ thuật chiến đấu tốt, đủ để hạ gục nó.
Arthur trong lòng nảy lên ý niệm, tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc, người trong tháp đá rất nhanh sẽ biết bên ngoài có rồng lớn.
Theo lý giải của Arthur về Moore, tên ngốc kia sẽ không đứng im. Hắn không biết Moore sẽ làm ra chuyện gì, rất có khả năng Moore một lần nữa sẽ triệu hồi cấm thuật có sức công phá lớn.
Cấm thuật kia quá nguy hiểm, hắn không còn đủ sức cứu Moore thêm lần nữa.
Việc hắn cần làm là trước khi Moore chạy tới đây, tự mình giết chết con rồng này.
Ý niệm vừa lóe lên, chưa kịp làm bất cứ thứ gì thì con rồng đã lao tới chỗ bọn họ. Hơi thở nóng rực phả xuống dưới, các pháp sư nỗ lực thi triển dựng lồng phòng hộ, ngăn chặn hết mọi thứ.
Còn có người bị thương bên dưới.
Tiếng kêu thảm thiết truyền tới, quay mặt về phía bầu trời đầy phi long và con hắc long khổng lồ, Arthur chống kiếm bước tới như tiến vào chốn luyện ngục.
Hắc long rít lên chói tai, Arthur thấp thỏm hỗn loạn. Ngọn lửa phẫn nộ lại dấy lên trong lòng, hắn chăm chú nhìn con quái vật muốn nhào xuống lần nữa, hô to: “Lồng phòng hộ!”
Ma pháp phòng hộ dựng lên tứ phía vây mọi người vào trung tâm, con rồng bị ngăn cản bên ngoài nhưng ai cũng biết, ma pháp rồi cũng suy yếu.
Các pháp sư cũng chỉ là người bình thường, ma lực của bọn họ không phải vô tận. Không bao lâu nữa hơi thở của rồng sẽ phá vỡ phòng hộ, tất cả mọi người sẽ trở thành thịt nướng dưới mõm của nó.
Williamson thừa dịp nó bay thấp xuống chỉ huy cung thủ tấn công nhưng hiệu quả không lớn, đa số mũi tên đều bị vảy của nó hất ngược lại. Williamson nản lòng, cho rằng quân mình không có cửa thắng.
Hơi nóng tan đi, Williamson mở to mắt nhìn Arthur rút kiếm xông tới, ánh lửa le lói rọi ngược thân ảnh đem trường kiếm đâm lên hắc long.
Mọi người bên dưới khiếp sợ, Arthur theo hắc long bay lên trời, cưỡng ép bò lên lưng rồng.
Hắc long hiển nhiên biết Arthur đang ở trên người mình, liều mạng muốn hất xuống.
Bọn họ cách mặt đất một khoảng rất cao, nếu Arthur giữ không vững thì hậu quả khó mà lường tới. Hắn gắt gao túm lấy vẩy rồng, dùng kiếm găm lên thân thể nó. Hắc long khó mà vùng vẫy, điên cuồng va chạm muốn làm cho người trên lưng ngã nhào.
Arthur khó mà buông tay, nhất thời lâm vào nguy hiểm, khi Williamson hoàn hồn vội vàng nâng cung bắn ra một mũi, chuẩn xác bắn rơi con phi long muốn tấn công Arthur.
Cậu ta tuy không biết Arthur sẽ làm thế nào để hạ gục con cự quái, nhưng hiện giờ những gì bọn họ có thể làm là hết lòng phò tá cho Arthur từ phía dưới.
Williamson có thể từ trong kỵ sĩ đoàn bộ lộ tài năng lên được phó quan đương nhiên có bản lĩnh hơn người, tuyệt đối không leo lên vị trí này nhờ quan hệ với vương tử. Cậu không có năng lực lãnh đạo hay chỉ huy xuất sắc như Arthur, kiếm thuật cũng kém hơn một chút nhưng tài bắn cung lại chuẩn xác hơn người, cũng coi như một xạ thủ trăm người mới có một.
Ít nhất, ở thời điểm hiện tại thì Williamson có thể coi như hậu viện vững chắc chất của Arthur.
Arthur bám vào vảy rồng chật vật bò lên trên, trọng giáp nặng nề không thích hợp với chuyện này như kéo cả thân thể xuống, mấy lần đạp hụt lắc lư trong không trung, hoàn toàn dựa vào ý chí cưỡng ép bản thân phải lên bằng được. Hai cánh tay hắn đau nhức, trong đầu lại ầm ầm không nghe được gì khác.
Âm thanh trong đầu thì thầm uy hiếp, nếu Arthur thất bại, Moore sẽ một lần nữa cưỡng ép bản thân chịu sự giày vò của cấm thuật tàn sát hắc long. Trận chiến Alborg làm cho hắn ma lực khuyết thiếu, chỉ có thể tiêu hao quá mức mới có thể thi triển.
Sẽ nguy hiểm thế nào, Arthur tưởng tượng.
Hắc long không ngừng vặn vẹo giãy dụa, trước sau không có cách nào ném Arthur xuống. Nó không màng đau đớn xoay một vòng, ma sát cực mạnh lên núi đá.
Tảng đá lớn vỡ vụn, vô số vụn đá rơi xuống, bụi bao phủ lên cơ thể hắc long.
Williamson sợ hãi, cung tên trong tau dừng giữa không trung. Không ai đoán trước được việc này, bốn phía chỉ còn tiếng vụn đá.
Đụng phải núi đá như thế… Còn mạng trở về sao…
Tất cả mọi người dường như cảm nhận được sinh mệnh của trưởng quan tới đây là hết, có người đã khóc nấc lên.
Thân ảnh màu đen lại bay lên, hắc long tung cánh hất tung bụi mù. Arthur nằm trên cổ của nó, giáp thép trên người đã vỡ thành nhiều mảnh, lớp giáp trong mài mòn thấm máu.
Hắn khuôn mặt đầy vết máu, mũi kiếm đâm gắt gao vào bên trong vảy rồng, nâng mũi kiếm lên rồi dùng hết sức đâm mạnh xuống con mắt vàng khè tàn độc của con hắc long, cắm tận chuôi.
Hắc long rít gào vặn vẹo, Arthur chuyển động một lần nữa rút kiếm đâm thêm lần nữa, xoáy sâu vào trong.
Rồng là loài toàn thân bao phủ vảy cứng, nơi dễ tổn thương nhất chính là đôi mắt. Thân hình chúng nó to lớn nhưng đầu rất nhỏ, một kiếm đâm vào mắt có thể dễ dàng xuyên qua não.
Từ lúc bị thương cho tới lúc chết sẽ mất một khoảng thời gian, rồng bị thương đều sẽ phát điên, không màng mọi thứ muốn cho kẻ tổn thương mình chết chung một chỗ. Arthur không còn sức lực nắm lấy kiếm không để mình rơi xuống đã rất khó khăn.
Hắc long điên cuồng đâm đầu vào vách đá, Arthur cả người đầy thương tích chồng chéo đầu váng mắt hoa, mỗi một khúc xương như xuyên vào tim đau đớn vô cùng. Hắn đoán được mình bị thương nặng như thế nào, dù có thánh quang ma pháp hiệu lực lớn nhất cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Một cảm giác rất kì quái, tới lúc này mà hắn còn suy nghĩ mấy thứ vụn vặt như vậy. Hắc long rốt cuộc không còn cách nào giãy dụa thêm, đâm một phát vào vách đá rồi rơi xuống. Arthur vô lực nắm lấy vảy rồng, không biết mình buông tay từ lúc nào.
Cái lúc hắn ngã xuống từ lưng rồng, nhìn về phía tường thành qua vết máu thấy Moore và Quốc sư vội vàng chạy tới, trong đầu mơ màng nghĩ.
Thật tốt quá, mình vẫn có thể bảo vệ em ấy thêm một lần nữa…
(TBC)
Là rồng.
Arthur ngạc nhiên nhìn con quái vật khổng lồ trong không trung.
Là hắc long…
Hắc long không nên xuất hiện ở cái nơi như thế này.
Nó là đồng minh đáng sợ của ác ma, luôn luôn xuất hiện cùng đám Hắc Linh. Nếu như lúc trước đám phi long làm Arthur chỉ cảm thấy hơi sai sai, sự xuất hiện của hắc long làm Arthur tin vào phỏng đoán của mình.
Trách không được Công tước Sarah tự nhiên đem quân nổi loạn, lão ta nắm chắc mình có phần thắng. Phi long, hắc long, tiếp theo hẳn sẽ có thêm Hắc Linh xuất hiện.
Arthur nắm chặt kiếm trong tay.
Rõ ràng, đồng minh của Sarah là ác ma.
Ác ma là một thứ sinh vật kì lạ. Bọn nó dùng khả năng của mình xúi nhân loại làm chuyện xấu, đam bọn họ trở thành nô lệ của dục vọng thấp hèn, lại chẳng thèm quan tâm về sau người đó sẽ trở thành thứ gì.
Ví dụ như đêm nay ác ma xúi giục Sarah đem quân làm phản, lấy thỏa mãn của nó đổi lấy quyền lực, cung cấp đội quân phi long và Hắc Linh cho Sarah nhưng lại không thèm quan tâm Sarah thành công hay thất bại.
Ít nhất hiện tại bọn nó biết mình không phải không có phần thắng.
Con hắc long này tuy hình thể lớn nhưng nếu so với con mà Moore từng hạ gục thì cũng chỉ là con non mới trưởng thành, lớp da tuy cứng cỏi nhưng vẫn có thể đâm thủng.
Đường kiếm sắc bén và kỹ thuật chiến đấu tốt, đủ để hạ gục nó.
Arthur trong lòng nảy lên ý niệm, tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc, người trong tháp đá rất nhanh sẽ biết bên ngoài có rồng lớn.
Theo lý giải của Arthur về Moore, tên ngốc kia sẽ không đứng im. Hắn không biết Moore sẽ làm ra chuyện gì, rất có khả năng Moore một lần nữa sẽ triệu hồi cấm thuật có sức công phá lớn.
Cấm thuật kia quá nguy hiểm, hắn không còn đủ sức cứu Moore thêm lần nữa.
Việc hắn cần làm là trước khi Moore chạy tới đây, tự mình giết chết con rồng này.
Ý niệm vừa lóe lên, chưa kịp làm bất cứ thứ gì thì con rồng đã lao tới chỗ bọn họ. Hơi thở nóng rực phả xuống dưới, các pháp sư nỗ lực thi triển dựng lồng phòng hộ, ngăn chặn hết mọi thứ.
Còn có người bị thương bên dưới.
Tiếng kêu thảm thiết truyền tới, quay mặt về phía bầu trời đầy phi long và con hắc long khổng lồ, Arthur chống kiếm bước tới như tiến vào chốn luyện ngục.
Hắc long rít lên chói tai, Arthur thấp thỏm hỗn loạn. Ngọn lửa phẫn nộ lại dấy lên trong lòng, hắn chăm chú nhìn con quái vật muốn nhào xuống lần nữa, hô to: “Lồng phòng hộ!”
Ma pháp phòng hộ dựng lên tứ phía vây mọi người vào trung tâm, con rồng bị ngăn cản bên ngoài nhưng ai cũng biết, ma pháp rồi cũng suy yếu.
Các pháp sư cũng chỉ là người bình thường, ma lực của bọn họ không phải vô tận. Không bao lâu nữa hơi thở của rồng sẽ phá vỡ phòng hộ, tất cả mọi người sẽ trở thành thịt nướng dưới mõm của nó.
Williamson thừa dịp nó bay thấp xuống chỉ huy cung thủ tấn công nhưng hiệu quả không lớn, đa số mũi tên đều bị vảy của nó hất ngược lại. Williamson nản lòng, cho rằng quân mình không có cửa thắng.
Hơi nóng tan đi, Williamson mở to mắt nhìn Arthur rút kiếm xông tới, ánh lửa le lói rọi ngược thân ảnh đem trường kiếm đâm lên hắc long.
Mọi người bên dưới khiếp sợ, Arthur theo hắc long bay lên trời, cưỡng ép bò lên lưng rồng.
Hắc long hiển nhiên biết Arthur đang ở trên người mình, liều mạng muốn hất xuống.
Bọn họ cách mặt đất một khoảng rất cao, nếu Arthur giữ không vững thì hậu quả khó mà lường tới. Hắn gắt gao túm lấy vẩy rồng, dùng kiếm găm lên thân thể nó. Hắc long khó mà vùng vẫy, điên cuồng va chạm muốn làm cho người trên lưng ngã nhào.
Arthur khó mà buông tay, nhất thời lâm vào nguy hiểm, khi Williamson hoàn hồn vội vàng nâng cung bắn ra một mũi, chuẩn xác bắn rơi con phi long muốn tấn công Arthur.
Cậu ta tuy không biết Arthur sẽ làm thế nào để hạ gục con cự quái, nhưng hiện giờ những gì bọn họ có thể làm là hết lòng phò tá cho Arthur từ phía dưới.
Williamson có thể từ trong kỵ sĩ đoàn bộ lộ tài năng lên được phó quan đương nhiên có bản lĩnh hơn người, tuyệt đối không leo lên vị trí này nhờ quan hệ với vương tử. Cậu không có năng lực lãnh đạo hay chỉ huy xuất sắc như Arthur, kiếm thuật cũng kém hơn một chút nhưng tài bắn cung lại chuẩn xác hơn người, cũng coi như một xạ thủ trăm người mới có một.
Ít nhất, ở thời điểm hiện tại thì Williamson có thể coi như hậu viện vững chắc chất của Arthur.
Arthur bám vào vảy rồng chật vật bò lên trên, trọng giáp nặng nề không thích hợp với chuyện này như kéo cả thân thể xuống, mấy lần đạp hụt lắc lư trong không trung, hoàn toàn dựa vào ý chí cưỡng ép bản thân phải lên bằng được. Hai cánh tay hắn đau nhức, trong đầu lại ầm ầm không nghe được gì khác.
Âm thanh trong đầu thì thầm uy hiếp, nếu Arthur thất bại, Moore sẽ một lần nữa cưỡng ép bản thân chịu sự giày vò của cấm thuật tàn sát hắc long. Trận chiến Alborg làm cho hắn ma lực khuyết thiếu, chỉ có thể tiêu hao quá mức mới có thể thi triển.
Sẽ nguy hiểm thế nào, Arthur tưởng tượng.
Hắc long không ngừng vặn vẹo giãy dụa, trước sau không có cách nào ném Arthur xuống. Nó không màng đau đớn xoay một vòng, ma sát cực mạnh lên núi đá.
Tảng đá lớn vỡ vụn, vô số vụn đá rơi xuống, bụi bao phủ lên cơ thể hắc long.
Williamson sợ hãi, cung tên trong tau dừng giữa không trung. Không ai đoán trước được việc này, bốn phía chỉ còn tiếng vụn đá.
Đụng phải núi đá như thế… Còn mạng trở về sao…
Tất cả mọi người dường như cảm nhận được sinh mệnh của trưởng quan tới đây là hết, có người đã khóc nấc lên.
Thân ảnh màu đen lại bay lên, hắc long tung cánh hất tung bụi mù. Arthur nằm trên cổ của nó, giáp thép trên người đã vỡ thành nhiều mảnh, lớp giáp trong mài mòn thấm máu.
Hắn khuôn mặt đầy vết máu, mũi kiếm đâm gắt gao vào bên trong vảy rồng, nâng mũi kiếm lên rồi dùng hết sức đâm mạnh xuống con mắt vàng khè tàn độc của con hắc long, cắm tận chuôi.
Hắc long rít gào vặn vẹo, Arthur chuyển động một lần nữa rút kiếm đâm thêm lần nữa, xoáy sâu vào trong.
Rồng là loài toàn thân bao phủ vảy cứng, nơi dễ tổn thương nhất chính là đôi mắt. Thân hình chúng nó to lớn nhưng đầu rất nhỏ, một kiếm đâm vào mắt có thể dễ dàng xuyên qua não.
Từ lúc bị thương cho tới lúc chết sẽ mất một khoảng thời gian, rồng bị thương đều sẽ phát điên, không màng mọi thứ muốn cho kẻ tổn thương mình chết chung một chỗ. Arthur không còn sức lực nắm lấy kiếm không để mình rơi xuống đã rất khó khăn.
Hắc long điên cuồng đâm đầu vào vách đá, Arthur cả người đầy thương tích chồng chéo đầu váng mắt hoa, mỗi một khúc xương như xuyên vào tim đau đớn vô cùng. Hắn đoán được mình bị thương nặng như thế nào, dù có thánh quang ma pháp hiệu lực lớn nhất cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Một cảm giác rất kì quái, tới lúc này mà hắn còn suy nghĩ mấy thứ vụn vặt như vậy. Hắc long rốt cuộc không còn cách nào giãy dụa thêm, đâm một phát vào vách đá rồi rơi xuống. Arthur vô lực nắm lấy vảy rồng, không biết mình buông tay từ lúc nào.
Cái lúc hắn ngã xuống từ lưng rồng, nhìn về phía tường thành qua vết máu thấy Moore và Quốc sư vội vàng chạy tới, trong đầu mơ màng nghĩ.
Thật tốt quá, mình vẫn có thể bảo vệ em ấy thêm một lần nữa…
(TBC)