CHƯƠNG 16: VY VY, CẬU TẶNG CHO TỚ ĐI MÀ
CHƯƠNG 16: VY VY, CẬU TẶNG CHO TỚ ĐI MÀ
“Cái, cái gì?” Sắc mặt Đan Diễn Vy hơi tái, bước chân cũng trở nên cứng ngắc.
“Ai da, tớ chỉ đùa cậu thôi!” Vũ Thư cười hì hì, bá đạo nói: “Tớ sẽ không thế đâu, anh Thiên xuất sắc như vậy, nếu hai ngươi ở bên nhau nhất định cậu sẽ yêu chết anh ấy mất, tớ yêu anh ấy như vậy, không cho cậu đâu!”
Đan Diễn Vy gượng cười.
Cô phải làm sao nói cho Vũ Thư biết, vài năm trước cô đã yêu người đàn ông Lục Trình Thiên này rồi.
Trong lúc lơ đãng, mu bàn tay của Vũ Thư bị chiếc lắc trên cổ tay của Đan Diễn Vy đâm trúng, cô ấy cúi đầu nhìn, trong giọng nói tràn ngập kinh ngạc: “Ồ, là ‘Giấc mộng vĩnh hằng’ bản giới hạn của Tiffany & Co? Vy Vy cậu vậy mà lại nỡ tiêu tiền mua thứ đồ đắt như vậy? Tớ nhớ lúc trước cậu mua một cái túi xách của Saint Laurent đã đau lòng hơn một tháng đấy!”
“Bây giờ tiền tớ kiếm được cũng nhiều rồi, gặp được thứ mình thích thì mua thôi.” Đan Diễn Vy nói qua loa, muốn giấu tay ra phía sau, nhưng Vũ Thư kéo lại nói: “Nếu vậy, hay là Vy Vy cậu cho tớ đi, tớ rất thích!”
“Không được.” Đan Diễn Vy gần như thốt lên, thấy Vũ Thư sững sờ ở đó cô vội vàng giải thích: “Tớ cũng rất thích cái này, vì thế không thể cho cậu được, lần sau gặp được cái nào đẹp đẹp tớ sẽ mua tặng cậu, được không?”
“Vy Vy cậu tặng tớ đi mà!” Vũ Thư lôi cánh tay của cô làm nũng: “Dù sao cậu cũng không thích đeo những thứ trang sức này, có khi không đến mấy ngày cậu lại vứt vào hộc tủ không xài tới, cậu cho tớ đi được không?”
Đan Diễn Vy biết mình mắc nợ Vũ Thư rất nhiều, cho dù cô ấy có mở miệng đòi tiền, cô cũng có thể cho, nhưng đây là thứ duy nhất còn lại sau khi cô và người đàn ông kia chia tay, cô có lòng riêng hy vọng giữ nó mãi.
“Vũ Thư, tớ xin lỗi nhưng cái này thật sự không được.”
“Vy Vy cậu thay đổi nhiều quá, trước đây tớ muốn cái gì cậu cũng cho…” Vũ Thư tựa hồ hơi không vui, sau đó khoát tay một cái: “Bỏ đi, thôi nếu cậu thích thì cậu giữ lại đi!”
“Ừ.” Đan Diễn Vy gật đầu.
Sau khi tạm biệt Vũ Thư xong, Đan Diễn Vy ngồi xe của Hà Cảnh Quân trở về, trên đường đi hai người không ai nói chuyện.
Hà Cảnh Quân nắm chặt tay Đan Diễn Vy nói: “Anh không muốn thấy em cả ngày đều buồn rầu như vậy, nếu như em không muốn đến lúc đó anh dẫn em đi sông Tô Châu dạo chơi là được, em thấy thế nào?”
“Không có gì, cùng đi ra ngoài vui chơi một chút cũng tốt.” Đan Diễn Vy cười nói, bởi vì anh luôn suy nghĩ cho người khác khiến trong lòng cô cảm thấy ấm áp: “Hơn nữa Vũ Thư vừa trở về, cũng không có bạn bè gì, cậu ấy cần em.”
Hà Cảnh Quân cười nhạt, kéo tay cô đưa lên môi hôn. Trong lòng Đan Diễn Vy run lên, mạnh mẽ nhịn xuống kích động muốn rút tay về, trong lúc hoảng hốt, khuôn mặt trước mắt này tựa hồ biến thành Lục Trình Thiên.
Nhưng là người đàn ông kia sẽ không bố thí cho cô loại ý cười dịu dàng này.
Cuối tuần ánh mặt trời rất đẹp, sáng sớm Vũ Thư đã gọi điện thoại cho Đan Diễn Vy nói mình sắp đến rồi.
Chờ Đan Diễn Vy sửa soạn đồ xong, lúc cô và Hà Cảnh Quân xuống lầu đã nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen đỗ dưới nhà, Vũ Thư ngồi bên ghế tài xế đưa tay vẫy vẫy, cười thật tươi nói: “Vy Vy, Cảnh Quân, chào buổi sáng!”
Vốn dĩ chỉ nói đến viện bảo tàng dạo chơi, ăn ngoài trời, sau đó Vũ Thư nói nhìn thấy một nông trại không tệ trên weibo, liền đổi lộ trình. Đối với chuyện này Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân cũng không có ý kiến gì, nhóm người liền đi đến Nông Trại Vui Vẻ.
Vũ Thư và Đan Diễn Vy ngồi ghế sau, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói cười, cô ấy nói ngày hôm qua dẫn Lục Trình Thiên về nhà: “Ba mẹ tớ thật sự rất thích anh Thiên, nhất là ba tớ, suốt buổi trưa đều giành người với tớ, hoàn toàn bỏ lơ tớ qua một bên...”
Đan Diễn Vy đáp lời qua loa, khóe mắt khẽ liếc về phía người lái xe, sắc mặt Lục Trình Thiên hờ hững, giống như hoàn toàn không nghe thấy gì hết, khiến lòng cô khó tránh khỏi mất mát, còn có hơi tức giận.
Chỉ bởi vì là cha mẹ của Vũ Thư cho nên trước đó cho dù bị mắng đến khó chịu như vậy, bây giờ anh cũng có thể tha thứ được sao?
“Cái, cái gì?” Sắc mặt Đan Diễn Vy hơi tái, bước chân cũng trở nên cứng ngắc.
“Ai da, tớ chỉ đùa cậu thôi!” Vũ Thư cười hì hì, bá đạo nói: “Tớ sẽ không thế đâu, anh Thiên xuất sắc như vậy, nếu hai ngươi ở bên nhau nhất định cậu sẽ yêu chết anh ấy mất, tớ yêu anh ấy như vậy, không cho cậu đâu!”
Đan Diễn Vy gượng cười.
Cô phải làm sao nói cho Vũ Thư biết, vài năm trước cô đã yêu người đàn ông Lục Trình Thiên này rồi.
Trong lúc lơ đãng, mu bàn tay của Vũ Thư bị chiếc lắc trên cổ tay của Đan Diễn Vy đâm trúng, cô ấy cúi đầu nhìn, trong giọng nói tràn ngập kinh ngạc: “Ồ, là ‘Giấc mộng vĩnh hằng’ bản giới hạn của Tiffany & Co? Vy Vy cậu vậy mà lại nỡ tiêu tiền mua thứ đồ đắt như vậy? Tớ nhớ lúc trước cậu mua một cái túi xách của Saint Laurent đã đau lòng hơn một tháng đấy!”
“Bây giờ tiền tớ kiếm được cũng nhiều rồi, gặp được thứ mình thích thì mua thôi.” Đan Diễn Vy nói qua loa, muốn giấu tay ra phía sau, nhưng Vũ Thư kéo lại nói: “Nếu vậy, hay là Vy Vy cậu cho tớ đi, tớ rất thích!”
“Không được.” Đan Diễn Vy gần như thốt lên, thấy Vũ Thư sững sờ ở đó cô vội vàng giải thích: “Tớ cũng rất thích cái này, vì thế không thể cho cậu được, lần sau gặp được cái nào đẹp đẹp tớ sẽ mua tặng cậu, được không?”
“Vy Vy cậu tặng tớ đi mà!” Vũ Thư lôi cánh tay của cô làm nũng: “Dù sao cậu cũng không thích đeo những thứ trang sức này, có khi không đến mấy ngày cậu lại vứt vào hộc tủ không xài tới, cậu cho tớ đi được không?”
Đan Diễn Vy biết mình mắc nợ Vũ Thư rất nhiều, cho dù cô ấy có mở miệng đòi tiền, cô cũng có thể cho, nhưng đây là thứ duy nhất còn lại sau khi cô và người đàn ông kia chia tay, cô có lòng riêng hy vọng giữ nó mãi.
“Vũ Thư, tớ xin lỗi nhưng cái này thật sự không được.”
“Vy Vy cậu thay đổi nhiều quá, trước đây tớ muốn cái gì cậu cũng cho…” Vũ Thư tựa hồ hơi không vui, sau đó khoát tay một cái: “Bỏ đi, thôi nếu cậu thích thì cậu giữ lại đi!”
“Ừ.” Đan Diễn Vy gật đầu.
Sau khi tạm biệt Vũ Thư xong, Đan Diễn Vy ngồi xe của Hà Cảnh Quân trở về, trên đường đi hai người không ai nói chuyện.
Hà Cảnh Quân nắm chặt tay Đan Diễn Vy nói: “Anh không muốn thấy em cả ngày đều buồn rầu như vậy, nếu như em không muốn đến lúc đó anh dẫn em đi sông Tô Châu dạo chơi là được, em thấy thế nào?”
“Không có gì, cùng đi ra ngoài vui chơi một chút cũng tốt.” Đan Diễn Vy cười nói, bởi vì anh luôn suy nghĩ cho người khác khiến trong lòng cô cảm thấy ấm áp: “Hơn nữa Vũ Thư vừa trở về, cũng không có bạn bè gì, cậu ấy cần em.”
Hà Cảnh Quân cười nhạt, kéo tay cô đưa lên môi hôn. Trong lòng Đan Diễn Vy run lên, mạnh mẽ nhịn xuống kích động muốn rút tay về, trong lúc hoảng hốt, khuôn mặt trước mắt này tựa hồ biến thành Lục Trình Thiên.
Nhưng là người đàn ông kia sẽ không bố thí cho cô loại ý cười dịu dàng này.
Cuối tuần ánh mặt trời rất đẹp, sáng sớm Vũ Thư đã gọi điện thoại cho Đan Diễn Vy nói mình sắp đến rồi.
Chờ Đan Diễn Vy sửa soạn đồ xong, lúc cô và Hà Cảnh Quân xuống lầu đã nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen đỗ dưới nhà, Vũ Thư ngồi bên ghế tài xế đưa tay vẫy vẫy, cười thật tươi nói: “Vy Vy, Cảnh Quân, chào buổi sáng!”
Vốn dĩ chỉ nói đến viện bảo tàng dạo chơi, ăn ngoài trời, sau đó Vũ Thư nói nhìn thấy một nông trại không tệ trên weibo, liền đổi lộ trình. Đối với chuyện này Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân cũng không có ý kiến gì, nhóm người liền đi đến Nông Trại Vui Vẻ.
Vũ Thư và Đan Diễn Vy ngồi ghế sau, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói cười, cô ấy nói ngày hôm qua dẫn Lục Trình Thiên về nhà: “Ba mẹ tớ thật sự rất thích anh Thiên, nhất là ba tớ, suốt buổi trưa đều giành người với tớ, hoàn toàn bỏ lơ tớ qua một bên...”
Đan Diễn Vy đáp lời qua loa, khóe mắt khẽ liếc về phía người lái xe, sắc mặt Lục Trình Thiên hờ hững, giống như hoàn toàn không nghe thấy gì hết, khiến lòng cô khó tránh khỏi mất mát, còn có hơi tức giận.
Chỉ bởi vì là cha mẹ của Vũ Thư cho nên trước đó cho dù bị mắng đến khó chịu như vậy, bây giờ anh cũng có thể tha thứ được sao?