CHƯƠNG 26: SỰ HOÀI NGHI CỦA VŨ THƯ
CHƯƠNG 26: SỰ HOÀI NGHI CỦA VŨ THƯ
Đan Diễn Vy nghe thấy tiếng đập cửa gấp gáp, cảm giác giống như sắp chết vậy, cô đã cầm được USB, nhưng lại có người nhanh hơn cô, kéo cả người cô ôm vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô: “Tôi đã đồng ý cho em làm như này chưa?”
Đan Diễn Vy ngơ ngác một lúc, mặt liền đỏ lên, không phải vì ngại mà vì tức giận, nhưng hiện tại cô có việc phải cầu xin anh, chỉ có thể hạ thấp giọng, “Lục Trình Thiên, em xin anh, đừng để Vũ Thư biết.”
Mỗi lần cửa phòng bị gõ một cái, tim của cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giống như là Vũ Thư sắp phá cửa xông vào vậy, tâm trạng căng thẳng, sợ hãi, lo lắng, còn có cả sự áy náy từng chút một đánh tan sự bình tĩnh của cô.
Lục Trình Thiên rủ mắt xuống nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng, trên mắt cô phủ một tầng sương mù không rõ ràng, trong mắt tràn đầy sự cầu xin thành khẩn, cô liên tục cắn vào đôi môi căng mọng đỏ tươi của mình, cắn mạnh đến nỗi giống như là chỉ cần dùng sức một chút nữa là sẽ bật máu.
Ánh mắt của Lục Trình Thiên thâm trầm không biết là đang nghĩ gì, đột nhiên nhẹ nhàng buông cô ra.
Anh đứng dậy khỏi ghế, bóng lưng cao to đối diện với Đan Diễn Vy, âm thanh trầm thấp không có chút tình cảm nào nói: “Chi phiếu để ở dưới máy tính, lấy xong thì đi vào phòng nghỉ, đợi một chút rồi tự dùng thang máy cá nhân mà rời đi.”
Nói xong không đợi Đan Diễn Vy có phản ứng gì, liền trực tiếp đi ra phía cửa.
Đan Diễn Vy lặng người đi một chút, không biết vì sao Lục Trình Thiên lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhìn anh vội vàng ra mở cửa, cô không nghĩ nhiều nữa, chần chừ giây lát, vẫn đành cắn răng lấy chi phiếu dưới máy tính rồi trốn vào phòng nghỉ của Lục Trình Thiên.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, cẩn thận ngồi sát vào tường, nhưng tâm trí cô hoàn toàn để ở bên ngoài, bản thân cô cũng không biết tại sao lại thế, chỉ là không chịu được phải làm vậy.
Cửa mở ra, thanh âm của Vũ Thư cùng với Lục Trình Thiên truyền đến ngắt quãng.
“Anh Thiên, sao mãi anh mới mở cửa vậy.” Vũ Thư giả bộ như là vô tình quét mắt một vòng quanh phòng làm việc, bên trong phòng không còn ai nữa, mắt liền chuyển đến cửa phòng nghỉ đang đóng chặt.
Ở trong phòng làm việc không có ai, lẽ nào trốn trong phòng nghỉ?
“Chuẩn bị nghỉ trưa.” Lục Trình Thiên giải thích một cách ngắn gọn rõ ràng.
Vũ Thư quét mắt một vòng, làm nũng với anh: “Anh Thiên, anh mệt rồi sao? Vậy chúng mình cùng nghỉ trưa nhé.”
“Không phải là em đói rồi sao, chúng ta đi ăn.”
Lục Trình Thiên ngược lại không đáp lại những gì cô ta vừa nói, chỉ thản nhiên nói.
Vũ Thư có chút do dự, cô ta vừa muốn ra ngoài ăn với Thiên, mặt khác cô ta cũng muốn biết trong phòng nghỉ của anh có phải đang giấu một người phụ nữ không.
Lục Trình Thiên dường như nhìn ra được điều Vũ Thư nghĩ, chủ động tránh người ra nói: “Nếu như em không tin, thì em có thể tự mình đi xem, anh ở đây đợi em.”
Đan Diễn Vy ở trong phòng nghỉ nghe thấy những lời Lục Trình Thiên nói, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngoài cảm giác căng thẳng, còn có cảm giác nói không nên lời, Lục Trình Thiên ở bên cô nhiều năm như vậy, nhưng trước giờ chưa từng kiên nhẫn hay dịu dàng giải thích với cô như thế.
Yêu một người thì không khí xung quanh đều sẽ là mùi vị của hạnh phúc, nhưng yêu một người không yêu mình thì mỗi một hơi thở đều cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Cũng may là Vũ Thư không vào.
“Anh Thiên, em xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh, chúng ta mau đi ăn cơm thôi, em sắp đói chết rồi.”
Vũ Thư thấy Lục Trình Thiên chủ động bảo cô ta vào xem, ngược lại cảm thấy có chút ngại ngùng, anh Thiên đang nghỉ trưa không nghe thấy tiếng cô ta gọi là chuyện bình thường, cô ta căng thẳng như vậy nghĩa là tỏ ra không tin tưởng anh.
Lục Trình Thiên không nói gì, rời khỏi phòng cùng với Vũ Thư, cửa phòng làm việc được đóng lại.
Đan Diễn Vy cũng theo tiếng đóng cửa, cả người dựa vào tường trượt xuống, trong tay vẫn còn cầm tấm chi phiếu, giống như đang cười nhạo những gì cô cho là đúng đều là vô căn cứ.
Tự nhận sự dịu dàng chưa từng thuộc về cô.
Đan Diễn Vy cảm thấy tầng sương mù trong mắt cô ngày càng dày, dùng sức mở to mắt ra nhất có thể, đợi khi tầng sương mù tan đi rồi, vì để thay đổi tâm tình, cô bắt đầu đánh giá bố cục trong căn phòng nghỉ.
Một cái giường đôi, bên trên tường treo một cái tivi, đi vào trong là phòng thay đồ, còn có một phòng vệ sinh riêng biệt, ngoài ra còn có một quầy rượu, đơn giản không có chỗ nào thừa.
Cô nhìn chiếc giường lớn sạch sẽ gọn gàng mà có chút thất thần, nghĩ đến việc Lục Trình Thiên có khả năng cùng Vũ Thư nằm ở trên đó, tim nhói lên từng đợt đau thắt, không biết có thật sự là đau không.
Tầng sương mù lâu không tan được trong mắt, trong chốc lát liền kết thành những giọt nước mắt, hốc mắt dường như là không chịu được sức nặng của những giọt nước mắt, liền theo khóe mắt rơi xuống.
Đan Diễn Vy nắm chặt chi phiếu trong tay, dường như cái cô nắm lấy không phải 15 tỷ, mà là nắm lấy không nỡ buông một cọng rơm cứu mạng.
Cô tự nói với bản thân, dù cho là khiến Lục Trình Thiên hiểu lầm, bị làm nhục cũng không sao hết, chỉ cần, chỉ cần lấy được tiền là tốt rồi, thế là tốt rồi.
Đan Diễn Vy ở trong phòng khoảng mười phút, chắc chắn là hai người đó đã đi xa, liền lấy tay áo lau khô nước mắt trên mặt, đứng dậy.
Lặng lẽ đi ra khỏi phòng làm việc của Lục Trình Thiên, cô rời đi bằng một cửa khác.
Cô không nghe theo những gì Lục Trình Thiên nói là dùng thang máy riêng của anh, mà đi xuống một tầng, đến tầng 18 đợi thang máy cùng mọi người để xuống.
Từ trên tầng đi xuống, Đan Diễn Vy vẫn đang ở trạng thái ngây ngây ngô ngô, cửa thang máy vừa mở ra, đúng lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài thì không cẩn thận đụng phải một người đang bước tới.
Lúc nay Đan Diễn Vy mới tỉnh lại, không ngừng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, không cẩn thận đụng phải anh.”
“Không sao đâu.” Người đàn ông thản nhiên đáp lại với một chất giọng trầm thấp mê hoặc.
Đan Diễn Vy ngẩng đầu lên, quay gót định rời đi thì người đàn ông bên cạnh lại một lần nữa mở miệng: “Cô gì ơi, cô làm rơi đồ rồi.”
Thứ cô đánh rơi là một chi phiếu giá trị lớn, nếu như để người khác nhặt được, nhất định sẽ không tốt bụng như anh ta.
Đan Diễn Vy ‘A’ lên một tiếng, phản ứng lại, cúi đầu nhìn tấm chi phiếu đang nằm lặng lẽ trên sàn, lập tức vội vàng nhặt lên, lần này không cầm trong tay nữa mà cho vào trong túi xách, nếu như mất tiền, hậu quả thế nào cô cũng không dám nghĩ tới.
“Cảm ơn anh rất nhiều, thật sự là vô cùng cảm ơn anh.” Lời cảm ơn này, vô cùng chân thành.
Đan Diễn Vy cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn người đàn ông ‘tốt bụng’, phát hiện người đàn ông đang nhìn cô chăm chú, không chịu được bèn lùi bước lại, ánh nhìn quá sắc bén của người đàn ông thật sự đã dọa cô.
“Không cần cảm ơn.” Người đàn ông trả lời ngắn gọn xong, chuẩn bị rời đi.
Đan Diễn Vy do dự một chút, vẫn là nói thêm một câu: “Anh gì ơi, nếu như, nếu như tiện thì có thể cho phép tôi mời anh bữa cơm coi như là cảm ơn không.”
Nếu như là việc dang tay giúp đỡ bình thường thì cô sẽ không chú ý gì chuyện nhỏ này, nhưng 15 tỷ này quá quan trọng với cô, thậm chí nó còn quan trọng hơn cả tính mạng cô.
Đương nhiên cô không thể cảm ơn bằng món tiền lớn, chỉ có thể mời người ta ăn bữa cơm.
“Được.”
Đan Diễn Vy nghe thấy câu trả lời đơn giản của người đàn ông, cô có chút ngạc nhiên, cô, cô còn tưởng người đàn ông có dáng vẻ cao ngạo này sẽ không đồng ý, không ngờ người ta đồng ý rồi cô lại bị dọa sợ.
“Sao thế, hối hận rồi à.” Khóe miệng của người đàn ông không tự chủ được cong lên một nụ cười mỉm, lúc mà Đan Diễn Vy định thần trở lại thì đã biến mất, giống như nụ cười ấy chưa hề tồn tại vậy.
Nếu như để cấp dưới của người đàn ông này nhìn thấy cảnh vừa rồi, nhất định sẽ nghi ngờ là mặt trời có phải mọc từ hướng Tây rồi không.
Đan Diễn Vy có chút ngại ngùng, nhanh chóng giải thích: “Không có, không có, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý như vậy.”
Nói xong liền lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp: “Nếu anh có thời gian thì có thể liên lạc với tôi bằng số này.”
Một bữa cơm, cô vẫn có thể mời được.
“Được thôi.” Người đàn ông nhận tấm danh thiếp nhìn qua, tùy ý để vào trong văn kiện đang cầm ở tay, thật ra lúc nãy anh ta đồng ý cũng chỉ vì nhất thời muốn trêu chọc người phụ nữ trước mặt một chút.
Ai bảo cô nhìn giống như một con mèo nhỏ kinh ngạc sợ hãi, khiến người khác không chịu được muốn lừa một chút.
Đan Diễn Vy nhìn dòng người ở bên cạnh không ngừng thay đổi, đột nhiên nhận ra thời gian nghỉ trưa đã hết rồi, nhanh chóng chào tạm biệt rồi rời đi.
Thành Đăng nhìn theo bóng dáng gấp gáp vội vàng của Đan Diễn Vy với đôi mắt sắc sảo, anh ta lấy danh thiếp từ trong văn kiện ra, nhìn ba chữ màu đen ở ngay chính giữa, bất giác đọc lên: “Đan Diễn Vy.”
Khá thú vị, Thành Đăng cất danh thiếp bỏ lại vào trong túi chứ không tùy ý để kẹp vào trong văn kiện nữa.
Đan Diễn Vy nghe thấy tiếng đập cửa gấp gáp, cảm giác giống như sắp chết vậy, cô đã cầm được USB, nhưng lại có người nhanh hơn cô, kéo cả người cô ôm vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô: “Tôi đã đồng ý cho em làm như này chưa?”
Đan Diễn Vy ngơ ngác một lúc, mặt liền đỏ lên, không phải vì ngại mà vì tức giận, nhưng hiện tại cô có việc phải cầu xin anh, chỉ có thể hạ thấp giọng, “Lục Trình Thiên, em xin anh, đừng để Vũ Thư biết.”
Mỗi lần cửa phòng bị gõ một cái, tim của cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giống như là Vũ Thư sắp phá cửa xông vào vậy, tâm trạng căng thẳng, sợ hãi, lo lắng, còn có cả sự áy náy từng chút một đánh tan sự bình tĩnh của cô.
Lục Trình Thiên rủ mắt xuống nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng, trên mắt cô phủ một tầng sương mù không rõ ràng, trong mắt tràn đầy sự cầu xin thành khẩn, cô liên tục cắn vào đôi môi căng mọng đỏ tươi của mình, cắn mạnh đến nỗi giống như là chỉ cần dùng sức một chút nữa là sẽ bật máu.
Ánh mắt của Lục Trình Thiên thâm trầm không biết là đang nghĩ gì, đột nhiên nhẹ nhàng buông cô ra.
Anh đứng dậy khỏi ghế, bóng lưng cao to đối diện với Đan Diễn Vy, âm thanh trầm thấp không có chút tình cảm nào nói: “Chi phiếu để ở dưới máy tính, lấy xong thì đi vào phòng nghỉ, đợi một chút rồi tự dùng thang máy cá nhân mà rời đi.”
Nói xong không đợi Đan Diễn Vy có phản ứng gì, liền trực tiếp đi ra phía cửa.
Đan Diễn Vy lặng người đi một chút, không biết vì sao Lục Trình Thiên lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhìn anh vội vàng ra mở cửa, cô không nghĩ nhiều nữa, chần chừ giây lát, vẫn đành cắn răng lấy chi phiếu dưới máy tính rồi trốn vào phòng nghỉ của Lục Trình Thiên.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, cẩn thận ngồi sát vào tường, nhưng tâm trí cô hoàn toàn để ở bên ngoài, bản thân cô cũng không biết tại sao lại thế, chỉ là không chịu được phải làm vậy.
Cửa mở ra, thanh âm của Vũ Thư cùng với Lục Trình Thiên truyền đến ngắt quãng.
“Anh Thiên, sao mãi anh mới mở cửa vậy.” Vũ Thư giả bộ như là vô tình quét mắt một vòng quanh phòng làm việc, bên trong phòng không còn ai nữa, mắt liền chuyển đến cửa phòng nghỉ đang đóng chặt.
Ở trong phòng làm việc không có ai, lẽ nào trốn trong phòng nghỉ?
“Chuẩn bị nghỉ trưa.” Lục Trình Thiên giải thích một cách ngắn gọn rõ ràng.
Vũ Thư quét mắt một vòng, làm nũng với anh: “Anh Thiên, anh mệt rồi sao? Vậy chúng mình cùng nghỉ trưa nhé.”
“Không phải là em đói rồi sao, chúng ta đi ăn.”
Lục Trình Thiên ngược lại không đáp lại những gì cô ta vừa nói, chỉ thản nhiên nói.
Vũ Thư có chút do dự, cô ta vừa muốn ra ngoài ăn với Thiên, mặt khác cô ta cũng muốn biết trong phòng nghỉ của anh có phải đang giấu một người phụ nữ không.
Lục Trình Thiên dường như nhìn ra được điều Vũ Thư nghĩ, chủ động tránh người ra nói: “Nếu như em không tin, thì em có thể tự mình đi xem, anh ở đây đợi em.”
Đan Diễn Vy ở trong phòng nghỉ nghe thấy những lời Lục Trình Thiên nói, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngoài cảm giác căng thẳng, còn có cảm giác nói không nên lời, Lục Trình Thiên ở bên cô nhiều năm như vậy, nhưng trước giờ chưa từng kiên nhẫn hay dịu dàng giải thích với cô như thế.
Yêu một người thì không khí xung quanh đều sẽ là mùi vị của hạnh phúc, nhưng yêu một người không yêu mình thì mỗi một hơi thở đều cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Cũng may là Vũ Thư không vào.
“Anh Thiên, em xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh, chúng ta mau đi ăn cơm thôi, em sắp đói chết rồi.”
Vũ Thư thấy Lục Trình Thiên chủ động bảo cô ta vào xem, ngược lại cảm thấy có chút ngại ngùng, anh Thiên đang nghỉ trưa không nghe thấy tiếng cô ta gọi là chuyện bình thường, cô ta căng thẳng như vậy nghĩa là tỏ ra không tin tưởng anh.
Lục Trình Thiên không nói gì, rời khỏi phòng cùng với Vũ Thư, cửa phòng làm việc được đóng lại.
Đan Diễn Vy cũng theo tiếng đóng cửa, cả người dựa vào tường trượt xuống, trong tay vẫn còn cầm tấm chi phiếu, giống như đang cười nhạo những gì cô cho là đúng đều là vô căn cứ.
Tự nhận sự dịu dàng chưa từng thuộc về cô.
Đan Diễn Vy cảm thấy tầng sương mù trong mắt cô ngày càng dày, dùng sức mở to mắt ra nhất có thể, đợi khi tầng sương mù tan đi rồi, vì để thay đổi tâm tình, cô bắt đầu đánh giá bố cục trong căn phòng nghỉ.
Một cái giường đôi, bên trên tường treo một cái tivi, đi vào trong là phòng thay đồ, còn có một phòng vệ sinh riêng biệt, ngoài ra còn có một quầy rượu, đơn giản không có chỗ nào thừa.
Cô nhìn chiếc giường lớn sạch sẽ gọn gàng mà có chút thất thần, nghĩ đến việc Lục Trình Thiên có khả năng cùng Vũ Thư nằm ở trên đó, tim nhói lên từng đợt đau thắt, không biết có thật sự là đau không.
Tầng sương mù lâu không tan được trong mắt, trong chốc lát liền kết thành những giọt nước mắt, hốc mắt dường như là không chịu được sức nặng của những giọt nước mắt, liền theo khóe mắt rơi xuống.
Đan Diễn Vy nắm chặt chi phiếu trong tay, dường như cái cô nắm lấy không phải 15 tỷ, mà là nắm lấy không nỡ buông một cọng rơm cứu mạng.
Cô tự nói với bản thân, dù cho là khiến Lục Trình Thiên hiểu lầm, bị làm nhục cũng không sao hết, chỉ cần, chỉ cần lấy được tiền là tốt rồi, thế là tốt rồi.
Đan Diễn Vy ở trong phòng khoảng mười phút, chắc chắn là hai người đó đã đi xa, liền lấy tay áo lau khô nước mắt trên mặt, đứng dậy.
Lặng lẽ đi ra khỏi phòng làm việc của Lục Trình Thiên, cô rời đi bằng một cửa khác.
Cô không nghe theo những gì Lục Trình Thiên nói là dùng thang máy riêng của anh, mà đi xuống một tầng, đến tầng 18 đợi thang máy cùng mọi người để xuống.
Từ trên tầng đi xuống, Đan Diễn Vy vẫn đang ở trạng thái ngây ngây ngô ngô, cửa thang máy vừa mở ra, đúng lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài thì không cẩn thận đụng phải một người đang bước tới.
Lúc nay Đan Diễn Vy mới tỉnh lại, không ngừng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, không cẩn thận đụng phải anh.”
“Không sao đâu.” Người đàn ông thản nhiên đáp lại với một chất giọng trầm thấp mê hoặc.
Đan Diễn Vy ngẩng đầu lên, quay gót định rời đi thì người đàn ông bên cạnh lại một lần nữa mở miệng: “Cô gì ơi, cô làm rơi đồ rồi.”
Thứ cô đánh rơi là một chi phiếu giá trị lớn, nếu như để người khác nhặt được, nhất định sẽ không tốt bụng như anh ta.
Đan Diễn Vy ‘A’ lên một tiếng, phản ứng lại, cúi đầu nhìn tấm chi phiếu đang nằm lặng lẽ trên sàn, lập tức vội vàng nhặt lên, lần này không cầm trong tay nữa mà cho vào trong túi xách, nếu như mất tiền, hậu quả thế nào cô cũng không dám nghĩ tới.
“Cảm ơn anh rất nhiều, thật sự là vô cùng cảm ơn anh.” Lời cảm ơn này, vô cùng chân thành.
Đan Diễn Vy cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn người đàn ông ‘tốt bụng’, phát hiện người đàn ông đang nhìn cô chăm chú, không chịu được bèn lùi bước lại, ánh nhìn quá sắc bén của người đàn ông thật sự đã dọa cô.
“Không cần cảm ơn.” Người đàn ông trả lời ngắn gọn xong, chuẩn bị rời đi.
Đan Diễn Vy do dự một chút, vẫn là nói thêm một câu: “Anh gì ơi, nếu như, nếu như tiện thì có thể cho phép tôi mời anh bữa cơm coi như là cảm ơn không.”
Nếu như là việc dang tay giúp đỡ bình thường thì cô sẽ không chú ý gì chuyện nhỏ này, nhưng 15 tỷ này quá quan trọng với cô, thậm chí nó còn quan trọng hơn cả tính mạng cô.
Đương nhiên cô không thể cảm ơn bằng món tiền lớn, chỉ có thể mời người ta ăn bữa cơm.
“Được.”
Đan Diễn Vy nghe thấy câu trả lời đơn giản của người đàn ông, cô có chút ngạc nhiên, cô, cô còn tưởng người đàn ông có dáng vẻ cao ngạo này sẽ không đồng ý, không ngờ người ta đồng ý rồi cô lại bị dọa sợ.
“Sao thế, hối hận rồi à.” Khóe miệng của người đàn ông không tự chủ được cong lên một nụ cười mỉm, lúc mà Đan Diễn Vy định thần trở lại thì đã biến mất, giống như nụ cười ấy chưa hề tồn tại vậy.
Nếu như để cấp dưới của người đàn ông này nhìn thấy cảnh vừa rồi, nhất định sẽ nghi ngờ là mặt trời có phải mọc từ hướng Tây rồi không.
Đan Diễn Vy có chút ngại ngùng, nhanh chóng giải thích: “Không có, không có, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý như vậy.”
Nói xong liền lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp: “Nếu anh có thời gian thì có thể liên lạc với tôi bằng số này.”
Một bữa cơm, cô vẫn có thể mời được.
“Được thôi.” Người đàn ông nhận tấm danh thiếp nhìn qua, tùy ý để vào trong văn kiện đang cầm ở tay, thật ra lúc nãy anh ta đồng ý cũng chỉ vì nhất thời muốn trêu chọc người phụ nữ trước mặt một chút.
Ai bảo cô nhìn giống như một con mèo nhỏ kinh ngạc sợ hãi, khiến người khác không chịu được muốn lừa một chút.
Đan Diễn Vy nhìn dòng người ở bên cạnh không ngừng thay đổi, đột nhiên nhận ra thời gian nghỉ trưa đã hết rồi, nhanh chóng chào tạm biệt rồi rời đi.
Thành Đăng nhìn theo bóng dáng gấp gáp vội vàng của Đan Diễn Vy với đôi mắt sắc sảo, anh ta lấy danh thiếp từ trong văn kiện ra, nhìn ba chữ màu đen ở ngay chính giữa, bất giác đọc lên: “Đan Diễn Vy.”
Khá thú vị, Thành Đăng cất danh thiếp bỏ lại vào trong túi chứ không tùy ý để kẹp vào trong văn kiện nữa.