CHƯƠNG 29: SỐ HIỆU ĐÓ LÀ AI?
CHƯƠNG 29: SỐ HIỆU ĐÓ LÀ AI?
Đan Diễn Vy vừa mới đi đến một chỗ góc khuất, cô còn chưa kịp hét lên, một cánh tay cường tráng và rắn chắc đã vươn ra, kéo cô vào trong bóng tối, đè cô lên trên thân cây.
Chóp mũi là hơi thở lạnh lẽo từ trong xương tủy, rất quen thuộc, một giây trước, tâm trạng của cô còn căng thẳng, lúc này đây cô dần bình tĩnh lại, chỉ là Đan Diễn Vy không nghĩ đến, người tới lại là anh.
Lục Trình Thiên.
“Em khẩn trương cái gì chứ, chẳng lẽ em có tật giật mình, sợ bị người ta nhìn thấy gì à?” Giọng nói trầm thấp của Lục Trình Thiên vang lên trên đỉnh đầu cô, anh dừng lại một chút, sau đó hỏi: “Hay là em sợ bị người nào đó biết chuyện giữa hai chúng ta?”
Ánh mắt Đan Diễn Vy hơi lóe lên, rất nhanh liền thu lại tâm trạng khẩn trương, cô sẽ không làm điều thừa nói cho Lục Trình Thiên biết, hình như vừa gặp cô gặp người xấu: “Em không việc gì phải sợ cả.”
“Chẳng lẽ em không lo lắng Hà Cảnh Quân sẽ nhìn thấy chúng ta như thế này sao?”
Cho dù ở trong đêm tối, Đan Diễn Vy vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt u ám của Lục Trình Thiên đang trừng mắt nhìn cô như thế nào, cô dựa lưng vào thân cây, không cho chính mình ngã xuống: “Anh không sợ Vũ Thư biết rõ quan hệ của chúng ta thì làm sao em phải sợ chứ.”
“Đan Diễn Vy, em càng ngày càng càn rỡ.” Cho dù Lục Trình Thiên biết Đan Diễn Vy cố ý nói ra những lời này để chọc giận anh, anh vẫn nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Cô thế mà lại về cùng với Hà Cảnh Quân.
Đan Diễn Vy hơi nghiêng đầu đi, làm ra hành động phản kháng trong im lặng, anh đang làm gì thế này, buổi trưa anh đi ăn cơm cùng với bạn thân cô, buổi tối đến tìm cô.
Dường như đây là lần đầu tiên Lục Trình Thiên phát hiện ra Đan Diễn Vy là người nóng tính, cô nhóc trước mặt này đã lặng lẽ theo anh suốt ba năm, không gây rắc rối cho anh, luôn luôn yên lặng ở bên cạnh anh.
Cho dù anh về rất muộn, trong phòng khách vẫn luôn có một ánh đèn sáng, trên ghế sofa luôn có một người chờ anh, cho dù là ngủ hay thức.
Loại cảm giác đặc biệt này, anh vẫn luôn không cố tìm hiểu đến cùng, mãi cho đến khi cô muốn rời đi.
Giây phút trầm mặc ngắn ngủi không khiến cho Đan Diễn Vy cảm thấy thoải mái, cô có cảm giác toàn bộ lỗ chân lông trên người mình, bởi vì người đàn ông đang đứng ở trước mặt cô, đều khẩn trương dựng đứng, thậm chí còn có chút hưng phấn không nói nên lời.
Thói quen trong ba năm không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được, cô yêu say đắm Lục Trình Thiên, giống như nghiện ma túy, xâm nhập vào trong máu, khắc sâu vào trong xương tủy, cho dù là hiện tại, cô đều sẽ xuất hiện phản ứng theo bản năng đối với mỗi hành động của anh.
Đan Diễn Vy sợ, cô sợ nếu cứ tiếp tục như thế, cô sẽ càng ngày càng trở nên yếu ớt: “Lục Trình Thiên, nếu như anh đến đây là để nói những lời này, em đã nghe xong, bây giờ anh có thể đi rồi.”
Ngón tay dài của Lục Trình Thiên tì ở bên tai cô, khoảng cách của hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, một gấp gáp, một trầm thấp, anh cảm nhận được cô đang căng thẳng, bởi vì anh mà căng thẳng.
Điều này khiến cho anh cảm thấy rất hài lòng: “Đan Diễn Vy, có phải em đã quên mất chuyện buổi trưa hôm nay rồi không?”
Đan Diễn Vy khẽ rùng mình, ánh mắt đề phòng nhìn người đàn ông trước mặt: “Lục Trình Thiên, anh có ý gì, giao dịch giữa hai chúng ta đã kết thúc, anh nên biết usb kia không có bản sao.”
Lúc nhắc đến mấy chữ usb, trong đầu của Đan Diễn Vy đột nhiên hiện lên tiếng thở dốc khiến cho người ta có suy nghĩ kỳ quái, sắc mặt cô không khỏi đỏ lên.
Cô cảm thấy may mắn vì hiện tại là ban đêm.
“Em quên mất một chuyện, là ai giải vây cho em.” Thị lực của Lục Trình Thiên rất tốt, ở một nơi tối tăm như thế này, anh có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt nhỏ nhắn của cô, bởi vì kích động mà tràn đầy tức giận và sức sống.
Cô dường như biến thành một người khác, trước kia cô luôn có dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời.
Đan Diễn Vy, rốt cuộc em còn ẩn giấu bao nhiêu nữa.
Đan Diễn Vy tức giận, cô ngẩng mặt lên, cái gì gọi là giải vây, phải là hai bên cùng có lợi: “Em cảm thấy phải gọi là giúp đỡ lẫn nhau.”
“Tôi không chấp nhận loại lý do thoái thác này, đừng quên chi phiếu của em còn chưa đổi thành tiền mặt.” Giọng điệu của Lục Trình Thiên rất bình tĩnh, mang theo cảm giác uy áp không cho phép người ta phản bác.
“Anh muốn như thế nào?” Đan Diễn Vy run rẩy hỏi, cô phát hiện ở trước mặt Lục Trình Thiên, từ trước đến nay cô đều không tồn tại may mắn.
Chỉ cần anh không đồng ý, cô không cách nào toàn thân đi ra.
“Ba điều kiện.” Lục Trình Thiên tạm thời không nghĩ ra muốn cô làm gì, anh chỉ cố chấp đưa ra yêu cầu.
Tuy trong lòng Đan Diễn Vy biết mình không thể chống lại được, thế nhưng cô vẫn không nhịn được, hỏi một câu: “Em có quyền từ chối không?”
Khóe môi Lục Trình Thiên chỉ hơi cong lên, khó có thể thấy được, anh khẽ nói ra hai chữ: “Không thể.”
Cả người Đan Diễn Vy chán nản dựa trên thân cây, cô cúi đầu xuống, cô không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, cô không muốn nhìn thấy gương mặt đẹp trai mà cô luôn mơ ước.
Cô thật đúng là không hiểu nổi, không phải người mà Lục Trình Thiên yêu là Vũ Thư à, tuy hiện tại cô lấy của anh 15 tỷ, thế nhưng với thực lực kinh tế hiện tại của anh mà nói, chuyện này cũng không gây ra ảnh hưởng gì cho anh, không phải sao?
Một cuộc giao dịch, đưa tiền rồi, sau này bọn họ không còn quan hệ gì với nhau nữa.
“Lục Trình Thiên, chúng ta đừng tiếp tục như thế nữa được không, em không muốn bạn thân nhất của em bị tổn thương.” Đan Diễn Vy biết, tất cả những lời cô nói ra đều là lấy cớ, cô chỉ không thể thừa nhận được người đàn ông mà cô yêu và bạn thân nhất của cô ở bên nhau.
Hậu quả mỗi lần cô giả bộ kiên cường, là cô càng thêm đau lòng, cô không muốn tình cảnh này lặp lại nữa.
Lục Trình Thiên bỗng nhiên đè Đan Diễn Vy lên trên thân cây, bóng dáng cao lớn của anh trực tiếp bao trùm lên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô, đôi mắt anh lạnh lẽo như đầm nước sâu, ánh mắt anh sắc bén, đáng sợ như chim ưng, giọng nói anh trầm thấp, lạnh lùng như băng: “Đan Diễn Vy, em lặp lại một lần nữa.”
Cho dù Đan Diễn Vy có ngốc, cô cũng hiểu được Lục Trình Thiên đang tức giận, hơn nữa còn vô cùng tức giận, thế nhưng cô không biết điều gì khiến cho anh tức giận như thế: “Em không muốn…”
Đan Diễn Vy còn chưa có nói xong, hô hấp của cô đã bị người ta cướp đi, xúc cảm mãnh liệt trên môi đang nhắc nhở cô, đôi môi mỏng của người đàn ông này nóng rực như thế nào, giống như hận không thể nuốt cả người cô vào.
Cô có cảm giác như thế, Lục Trình Thiên thật đúng là làm như thế, anh không chút quanh co, cậy mở hàm răng cô, đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy tất cả ngọt ngào trong miệng cô, nụ hôn triền miên này hận không thể nuốt cô vào trong bụng mình.
Đan Diễn Vy bị động đón nhận lửa nóng của Lục Trình Thiên, cô giống như chiếc thuyền nhỏ trên mặt biển rộng lớn, vô thức chuyển động theo dòng nước biển, cô đưa tay ra muốn giữ lấy thứ gì đó để không cho cơ thể mình trượt xuống dưới.
Bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại đơn điệu vang lên, cắt ngang bầu không khí mập mờ, cũng khiến cho Đan Diễn Vy sắp trầm luân, đột nhiên tỉnh táo lại, cô đang làm gì thế, cô thế mà thiếu chút nữa liền…
Cô rõ ràng đã nhắc nhở chính mình, sau này không thể để bị Lục Trình Thiên làm ảnh hưởng, thế nhưng thân thể cô lại sớm một bước thỏa hiệp.
Giống như trên mạng nói, ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại rất thành thật.
Bởi vì tiếng chuông điện thoại, Lục Trình Thiên không tiếp tục nữa, nếu chỉ dựa vào sức của Đan Diễn Vy, cô căn bản không làm gì được anh.
Chỉ thấy Đan Diễn Vy lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn ghi chú trên đó, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, cô không để ý đến ánh mắt của Lục Trình Thiên, hoang mang, hoảng loạn bỏ lại một câu, rồi quay người, chạy về phía chung cư: “Em còn có việc gấp, anh nghĩ ra thì nói cho em biết.”
Lục Trình Thiên dường như có điều suy nghĩ, nhìn dáng vẻ hoảng hốt chạy đi của Đan Diễn Vy, điện thoại của người nào mà lại quan trọng như thế, ngay cả yêu cầu khó xử của anh, cô cũng thoải mái đồng ý.
Anh nhớ kỹ trên màn hình có ghi chú số ‘1’, chẳng lẽ là biệt danh của ai?
Sẽ là ai đây, Hà Cảnh Quân? Hay là người khác.
Cho dù như thế nào, anh đã đạt được mục đích mà mình muốn, như thế là được rồi.
Đan Diễn Vy vừa mới đi đến một chỗ góc khuất, cô còn chưa kịp hét lên, một cánh tay cường tráng và rắn chắc đã vươn ra, kéo cô vào trong bóng tối, đè cô lên trên thân cây.
Chóp mũi là hơi thở lạnh lẽo từ trong xương tủy, rất quen thuộc, một giây trước, tâm trạng của cô còn căng thẳng, lúc này đây cô dần bình tĩnh lại, chỉ là Đan Diễn Vy không nghĩ đến, người tới lại là anh.
Lục Trình Thiên.
“Em khẩn trương cái gì chứ, chẳng lẽ em có tật giật mình, sợ bị người ta nhìn thấy gì à?” Giọng nói trầm thấp của Lục Trình Thiên vang lên trên đỉnh đầu cô, anh dừng lại một chút, sau đó hỏi: “Hay là em sợ bị người nào đó biết chuyện giữa hai chúng ta?”
Ánh mắt Đan Diễn Vy hơi lóe lên, rất nhanh liền thu lại tâm trạng khẩn trương, cô sẽ không làm điều thừa nói cho Lục Trình Thiên biết, hình như vừa gặp cô gặp người xấu: “Em không việc gì phải sợ cả.”
“Chẳng lẽ em không lo lắng Hà Cảnh Quân sẽ nhìn thấy chúng ta như thế này sao?”
Cho dù ở trong đêm tối, Đan Diễn Vy vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt u ám của Lục Trình Thiên đang trừng mắt nhìn cô như thế nào, cô dựa lưng vào thân cây, không cho chính mình ngã xuống: “Anh không sợ Vũ Thư biết rõ quan hệ của chúng ta thì làm sao em phải sợ chứ.”
“Đan Diễn Vy, em càng ngày càng càn rỡ.” Cho dù Lục Trình Thiên biết Đan Diễn Vy cố ý nói ra những lời này để chọc giận anh, anh vẫn nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Cô thế mà lại về cùng với Hà Cảnh Quân.
Đan Diễn Vy hơi nghiêng đầu đi, làm ra hành động phản kháng trong im lặng, anh đang làm gì thế này, buổi trưa anh đi ăn cơm cùng với bạn thân cô, buổi tối đến tìm cô.
Dường như đây là lần đầu tiên Lục Trình Thiên phát hiện ra Đan Diễn Vy là người nóng tính, cô nhóc trước mặt này đã lặng lẽ theo anh suốt ba năm, không gây rắc rối cho anh, luôn luôn yên lặng ở bên cạnh anh.
Cho dù anh về rất muộn, trong phòng khách vẫn luôn có một ánh đèn sáng, trên ghế sofa luôn có một người chờ anh, cho dù là ngủ hay thức.
Loại cảm giác đặc biệt này, anh vẫn luôn không cố tìm hiểu đến cùng, mãi cho đến khi cô muốn rời đi.
Giây phút trầm mặc ngắn ngủi không khiến cho Đan Diễn Vy cảm thấy thoải mái, cô có cảm giác toàn bộ lỗ chân lông trên người mình, bởi vì người đàn ông đang đứng ở trước mặt cô, đều khẩn trương dựng đứng, thậm chí còn có chút hưng phấn không nói nên lời.
Thói quen trong ba năm không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được, cô yêu say đắm Lục Trình Thiên, giống như nghiện ma túy, xâm nhập vào trong máu, khắc sâu vào trong xương tủy, cho dù là hiện tại, cô đều sẽ xuất hiện phản ứng theo bản năng đối với mỗi hành động của anh.
Đan Diễn Vy sợ, cô sợ nếu cứ tiếp tục như thế, cô sẽ càng ngày càng trở nên yếu ớt: “Lục Trình Thiên, nếu như anh đến đây là để nói những lời này, em đã nghe xong, bây giờ anh có thể đi rồi.”
Ngón tay dài của Lục Trình Thiên tì ở bên tai cô, khoảng cách của hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, một gấp gáp, một trầm thấp, anh cảm nhận được cô đang căng thẳng, bởi vì anh mà căng thẳng.
Điều này khiến cho anh cảm thấy rất hài lòng: “Đan Diễn Vy, có phải em đã quên mất chuyện buổi trưa hôm nay rồi không?”
Đan Diễn Vy khẽ rùng mình, ánh mắt đề phòng nhìn người đàn ông trước mặt: “Lục Trình Thiên, anh có ý gì, giao dịch giữa hai chúng ta đã kết thúc, anh nên biết usb kia không có bản sao.”
Lúc nhắc đến mấy chữ usb, trong đầu của Đan Diễn Vy đột nhiên hiện lên tiếng thở dốc khiến cho người ta có suy nghĩ kỳ quái, sắc mặt cô không khỏi đỏ lên.
Cô cảm thấy may mắn vì hiện tại là ban đêm.
“Em quên mất một chuyện, là ai giải vây cho em.” Thị lực của Lục Trình Thiên rất tốt, ở một nơi tối tăm như thế này, anh có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt nhỏ nhắn của cô, bởi vì kích động mà tràn đầy tức giận và sức sống.
Cô dường như biến thành một người khác, trước kia cô luôn có dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời.
Đan Diễn Vy, rốt cuộc em còn ẩn giấu bao nhiêu nữa.
Đan Diễn Vy tức giận, cô ngẩng mặt lên, cái gì gọi là giải vây, phải là hai bên cùng có lợi: “Em cảm thấy phải gọi là giúp đỡ lẫn nhau.”
“Tôi không chấp nhận loại lý do thoái thác này, đừng quên chi phiếu của em còn chưa đổi thành tiền mặt.” Giọng điệu của Lục Trình Thiên rất bình tĩnh, mang theo cảm giác uy áp không cho phép người ta phản bác.
“Anh muốn như thế nào?” Đan Diễn Vy run rẩy hỏi, cô phát hiện ở trước mặt Lục Trình Thiên, từ trước đến nay cô đều không tồn tại may mắn.
Chỉ cần anh không đồng ý, cô không cách nào toàn thân đi ra.
“Ba điều kiện.” Lục Trình Thiên tạm thời không nghĩ ra muốn cô làm gì, anh chỉ cố chấp đưa ra yêu cầu.
Tuy trong lòng Đan Diễn Vy biết mình không thể chống lại được, thế nhưng cô vẫn không nhịn được, hỏi một câu: “Em có quyền từ chối không?”
Khóe môi Lục Trình Thiên chỉ hơi cong lên, khó có thể thấy được, anh khẽ nói ra hai chữ: “Không thể.”
Cả người Đan Diễn Vy chán nản dựa trên thân cây, cô cúi đầu xuống, cô không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, cô không muốn nhìn thấy gương mặt đẹp trai mà cô luôn mơ ước.
Cô thật đúng là không hiểu nổi, không phải người mà Lục Trình Thiên yêu là Vũ Thư à, tuy hiện tại cô lấy của anh 15 tỷ, thế nhưng với thực lực kinh tế hiện tại của anh mà nói, chuyện này cũng không gây ra ảnh hưởng gì cho anh, không phải sao?
Một cuộc giao dịch, đưa tiền rồi, sau này bọn họ không còn quan hệ gì với nhau nữa.
“Lục Trình Thiên, chúng ta đừng tiếp tục như thế nữa được không, em không muốn bạn thân nhất của em bị tổn thương.” Đan Diễn Vy biết, tất cả những lời cô nói ra đều là lấy cớ, cô chỉ không thể thừa nhận được người đàn ông mà cô yêu và bạn thân nhất của cô ở bên nhau.
Hậu quả mỗi lần cô giả bộ kiên cường, là cô càng thêm đau lòng, cô không muốn tình cảnh này lặp lại nữa.
Lục Trình Thiên bỗng nhiên đè Đan Diễn Vy lên trên thân cây, bóng dáng cao lớn của anh trực tiếp bao trùm lên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô, đôi mắt anh lạnh lẽo như đầm nước sâu, ánh mắt anh sắc bén, đáng sợ như chim ưng, giọng nói anh trầm thấp, lạnh lùng như băng: “Đan Diễn Vy, em lặp lại một lần nữa.”
Cho dù Đan Diễn Vy có ngốc, cô cũng hiểu được Lục Trình Thiên đang tức giận, hơn nữa còn vô cùng tức giận, thế nhưng cô không biết điều gì khiến cho anh tức giận như thế: “Em không muốn…”
Đan Diễn Vy còn chưa có nói xong, hô hấp của cô đã bị người ta cướp đi, xúc cảm mãnh liệt trên môi đang nhắc nhở cô, đôi môi mỏng của người đàn ông này nóng rực như thế nào, giống như hận không thể nuốt cả người cô vào.
Cô có cảm giác như thế, Lục Trình Thiên thật đúng là làm như thế, anh không chút quanh co, cậy mở hàm răng cô, đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy tất cả ngọt ngào trong miệng cô, nụ hôn triền miên này hận không thể nuốt cô vào trong bụng mình.
Đan Diễn Vy bị động đón nhận lửa nóng của Lục Trình Thiên, cô giống như chiếc thuyền nhỏ trên mặt biển rộng lớn, vô thức chuyển động theo dòng nước biển, cô đưa tay ra muốn giữ lấy thứ gì đó để không cho cơ thể mình trượt xuống dưới.
Bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại đơn điệu vang lên, cắt ngang bầu không khí mập mờ, cũng khiến cho Đan Diễn Vy sắp trầm luân, đột nhiên tỉnh táo lại, cô đang làm gì thế, cô thế mà thiếu chút nữa liền…
Cô rõ ràng đã nhắc nhở chính mình, sau này không thể để bị Lục Trình Thiên làm ảnh hưởng, thế nhưng thân thể cô lại sớm một bước thỏa hiệp.
Giống như trên mạng nói, ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại rất thành thật.
Bởi vì tiếng chuông điện thoại, Lục Trình Thiên không tiếp tục nữa, nếu chỉ dựa vào sức của Đan Diễn Vy, cô căn bản không làm gì được anh.
Chỉ thấy Đan Diễn Vy lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn ghi chú trên đó, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, cô không để ý đến ánh mắt của Lục Trình Thiên, hoang mang, hoảng loạn bỏ lại một câu, rồi quay người, chạy về phía chung cư: “Em còn có việc gấp, anh nghĩ ra thì nói cho em biết.”
Lục Trình Thiên dường như có điều suy nghĩ, nhìn dáng vẻ hoảng hốt chạy đi của Đan Diễn Vy, điện thoại của người nào mà lại quan trọng như thế, ngay cả yêu cầu khó xử của anh, cô cũng thoải mái đồng ý.
Anh nhớ kỹ trên màn hình có ghi chú số ‘1’, chẳng lẽ là biệt danh của ai?
Sẽ là ai đây, Hà Cảnh Quân? Hay là người khác.
Cho dù như thế nào, anh đã đạt được mục đích mà mình muốn, như thế là được rồi.