CHƯƠNG 5: EM NHÌN PHÍA SAU XEM
CHƯƠNG 5: EM NHÌN PHÍA SAU XEM
Vũ Thư nín khóc, mỉm cười: “Thật sao, vậy không phải chứng minh mình vẫn còn cơ hội, trở về là đúng đắn đúng không?”
Đan Diễn Vy ừ một tiếng.
Buổi chiều, Đan Diễn Vy không lái xe chở Vũ Thư mà dắt cô ấy đi làm quen với thành phố Hà Hồ hiện giờ, hai người thân mật cười nói, dường như quay lại thời đại học, đi mãi tới khi trời tối.
Vũ Thư nói giờ sẽ ở đây vài ngày rồi quay về nhà xem sao, cô ấy muốn ở chỗ Đan Diễn Vy, Đan Diễn Vy nói: “Cậu vẫn nên ở khách sạn đi, chỗ mình bừa bộn lắm, sợ cậu không chịu được.”
“Không sao đâu, dù sao mình cũng không chê cậu lôi thôi.”
“Cậu không chê, nhưng mình cần thể diện.” Đan Diễn Vy cười nói, đưa Vũ Thư đến một khách sạn 4 sao, trả tiền phòng 4 ngày, lại đưa vào phòng, sắp xếp ổn thỏa rồi mới rời đi.
Đan Diễn Vy vừa ra khỏi khách sạn liền nghe điện thoại, là Lục Trình Thiên gọi tới: “Em quay ra sau đi.”
Cô nghi hoặc quay lại, liền thấy chiếc Maybach của Lục Trình Thiên đỗ bên đường, còn mở đèn, trong lòng căng thẳng, vô thức quay lại nhìn khách sạn, sau đó cầm điện thoại, vội vàng chạy tới.
Sau khi ngồi lên xe, Đan Diễn Vy hỏi: “Không phải anh đi theo bọn em cả buổi chiều chứ?”
“Anh không vô vị như vậy.” Lục Trình Thiên nói, rất nhanh liền lái xe rời khỏi lề đường: “Nghĩ là có lẽ em sẽ đưa cô ấy đến khách sạn này, nên tan làm liền lái xe tới, chờ một lát hai người liền đến rồi.”
Đan Diễn Vy ừ một tiếng.
Lục Trình Thiên đưa Đan Diễn Vy đến quán ăn nhà vườn mà hai người hay tới ăn cơm.
Hôm nay không phải cuối tuần, cũng không đông khách, hai người chờ vài phút ở ngoài liền được xếp bàn, ngồi vào phòng bao gọi món.
“Cứ thế này đi.” Đan Diễn Vy đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, vừa ngẩng đầu, liền thấy Lục Trình Thiên lấy một cái hộp từ trong lòng ra, hơn nữa còn ra hiệu cho cô duỗi tay ra.
Thấy cổ tay khẽ lạnh, lúc Đan Diễn Vy quay ra nhìn, mới phát hiện là một sợi vòng tay mảnh, mảnh hoa trang trí, phần đuôi còn khắc dấu hiệu mà chỉ Tiffany&Co mới có. Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lục Trình Thiên.
“Tặng em sao?”
Lục Trình Thiên ừ một tiếng: “Ngẫu nhiên thấy ở trong cửa hàng, nghĩ là em sẽ thích, liền mua cho em.”
Đan Diễn Vy vuốt ve sợi dây trên cổ tay, trong lòng đột nhiên không còn buồn bực nữa, thậm chí còn có chút vui sướng.
Mặc dù cô ở bên cạnh Lục Trình Thiên hơn 3 năm rồi, chỉ là quan hệ không chính thức, nên Đan Diễn Vy chưa từng nghĩ Lục Trình Thiên sẽ thích mình. Cô biết anh thích Vũ Thư, ở bên cạnh mình chỉ là vì an ủi trái tim bị tổn thương mà thôi.
Còn cô, rõ ràng cũng nguyện ý, lặng lẽ dùng cách này để ở lại bên cạnh anh.
Thấy Đan Diẽn Vy vui vẻ như đứa nhỏ được cho kẹo, Lục Trình Thiên mỉm cười: “Chỉ là một cái vòng tay, vui đến vậy sao? Sau này cũng không phải không tặng em nữa.”
Sau này…
Đan Diễn Vy bỗng nhớ tới Vũ Thư ở khách sạn, trong lòng có chút áy náy, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh là người rất bận rộn, có thể bớt thời gian đi mua quà cho em, đây là chuyện hiếm thấy, sao có thể không vui mừng chứ?”
Lục Trình Thiên cười, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Đan Diên Vy: “Thế nên em có định cảm ơn anh không?”
Ánh mắt này quá quen thuộc với Đan Diễn Vy, khẽ đỏ mặt, cúi đầu.
Sau khi ăn xong, Lục Trình Thiên tiễn Đan Diễn Vy về, lúc xuống xe còn lấy đôi giày ở ghế sau đưa cho cô: “Hôm nay không bận, đến cũng là vì muốn thăm em. Mặc dù mua ở cửa hàng của em, nhưng cũng coi như là anh bỏ tiền ra mua.”
Đan Diễn Vy bật cười, nhìn anh: “Phải rồi phải rồi, luật sư Lục tốt nhất.”
Lục Trình Thiên nhìn chằm chằm cô 2 giây, trực tiếp tháo dây an toàn, xoay người hôn lên môi Đan Diễn Vy.
Nụ hôn đến quá đột ngột, khiến Đan Diễn Vy ngơ ngác một chút, hai tay vòng qua cổ anh, nhiệt tình đáp lại, nhất thời trên xe chỉ còn lại tiếng thở của hai người, tràn ngập mùi vị ngọt ngào.
Vũ Thư nín khóc, mỉm cười: “Thật sao, vậy không phải chứng minh mình vẫn còn cơ hội, trở về là đúng đắn đúng không?”
Đan Diễn Vy ừ một tiếng.
Buổi chiều, Đan Diễn Vy không lái xe chở Vũ Thư mà dắt cô ấy đi làm quen với thành phố Hà Hồ hiện giờ, hai người thân mật cười nói, dường như quay lại thời đại học, đi mãi tới khi trời tối.
Vũ Thư nói giờ sẽ ở đây vài ngày rồi quay về nhà xem sao, cô ấy muốn ở chỗ Đan Diễn Vy, Đan Diễn Vy nói: “Cậu vẫn nên ở khách sạn đi, chỗ mình bừa bộn lắm, sợ cậu không chịu được.”
“Không sao đâu, dù sao mình cũng không chê cậu lôi thôi.”
“Cậu không chê, nhưng mình cần thể diện.” Đan Diễn Vy cười nói, đưa Vũ Thư đến một khách sạn 4 sao, trả tiền phòng 4 ngày, lại đưa vào phòng, sắp xếp ổn thỏa rồi mới rời đi.
Đan Diễn Vy vừa ra khỏi khách sạn liền nghe điện thoại, là Lục Trình Thiên gọi tới: “Em quay ra sau đi.”
Cô nghi hoặc quay lại, liền thấy chiếc Maybach của Lục Trình Thiên đỗ bên đường, còn mở đèn, trong lòng căng thẳng, vô thức quay lại nhìn khách sạn, sau đó cầm điện thoại, vội vàng chạy tới.
Sau khi ngồi lên xe, Đan Diễn Vy hỏi: “Không phải anh đi theo bọn em cả buổi chiều chứ?”
“Anh không vô vị như vậy.” Lục Trình Thiên nói, rất nhanh liền lái xe rời khỏi lề đường: “Nghĩ là có lẽ em sẽ đưa cô ấy đến khách sạn này, nên tan làm liền lái xe tới, chờ một lát hai người liền đến rồi.”
Đan Diễn Vy ừ một tiếng.
Lục Trình Thiên đưa Đan Diễn Vy đến quán ăn nhà vườn mà hai người hay tới ăn cơm.
Hôm nay không phải cuối tuần, cũng không đông khách, hai người chờ vài phút ở ngoài liền được xếp bàn, ngồi vào phòng bao gọi món.
“Cứ thế này đi.” Đan Diễn Vy đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, vừa ngẩng đầu, liền thấy Lục Trình Thiên lấy một cái hộp từ trong lòng ra, hơn nữa còn ra hiệu cho cô duỗi tay ra.
Thấy cổ tay khẽ lạnh, lúc Đan Diễn Vy quay ra nhìn, mới phát hiện là một sợi vòng tay mảnh, mảnh hoa trang trí, phần đuôi còn khắc dấu hiệu mà chỉ Tiffany&Co mới có. Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lục Trình Thiên.
“Tặng em sao?”
Lục Trình Thiên ừ một tiếng: “Ngẫu nhiên thấy ở trong cửa hàng, nghĩ là em sẽ thích, liền mua cho em.”
Đan Diễn Vy vuốt ve sợi dây trên cổ tay, trong lòng đột nhiên không còn buồn bực nữa, thậm chí còn có chút vui sướng.
Mặc dù cô ở bên cạnh Lục Trình Thiên hơn 3 năm rồi, chỉ là quan hệ không chính thức, nên Đan Diễn Vy chưa từng nghĩ Lục Trình Thiên sẽ thích mình. Cô biết anh thích Vũ Thư, ở bên cạnh mình chỉ là vì an ủi trái tim bị tổn thương mà thôi.
Còn cô, rõ ràng cũng nguyện ý, lặng lẽ dùng cách này để ở lại bên cạnh anh.
Thấy Đan Diẽn Vy vui vẻ như đứa nhỏ được cho kẹo, Lục Trình Thiên mỉm cười: “Chỉ là một cái vòng tay, vui đến vậy sao? Sau này cũng không phải không tặng em nữa.”
Sau này…
Đan Diễn Vy bỗng nhớ tới Vũ Thư ở khách sạn, trong lòng có chút áy náy, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh là người rất bận rộn, có thể bớt thời gian đi mua quà cho em, đây là chuyện hiếm thấy, sao có thể không vui mừng chứ?”
Lục Trình Thiên cười, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Đan Diên Vy: “Thế nên em có định cảm ơn anh không?”
Ánh mắt này quá quen thuộc với Đan Diễn Vy, khẽ đỏ mặt, cúi đầu.
Sau khi ăn xong, Lục Trình Thiên tiễn Đan Diễn Vy về, lúc xuống xe còn lấy đôi giày ở ghế sau đưa cho cô: “Hôm nay không bận, đến cũng là vì muốn thăm em. Mặc dù mua ở cửa hàng của em, nhưng cũng coi như là anh bỏ tiền ra mua.”
Đan Diễn Vy bật cười, nhìn anh: “Phải rồi phải rồi, luật sư Lục tốt nhất.”
Lục Trình Thiên nhìn chằm chằm cô 2 giây, trực tiếp tháo dây an toàn, xoay người hôn lên môi Đan Diễn Vy.
Nụ hôn đến quá đột ngột, khiến Đan Diễn Vy ngơ ngác một chút, hai tay vòng qua cổ anh, nhiệt tình đáp lại, nhất thời trên xe chỉ còn lại tiếng thở của hai người, tràn ngập mùi vị ngọt ngào.