Chương 18: Chuyển nhà
“Bác sĩ Lâm, giường số tám có bệnh nhân mới chuyển đến.”
Lâm Tất Tất mở bệnh án ra, nhìn thấy cái tên đập vào mắt khiến cho con ngươi của cô hơi giãn ra — “Hứa Ánh Thiên.”
Nhìn lại lần nữa, bác sĩ Lý chẩn đoán anh ta bị “Viêm túi tinh”.
Hứa Ánh Thiên này không phải là Hứa Ánh Thiên mà cô biết đó chứ?
“Đi, đi xem bệnh nhân.”
Lúc bắt gặp ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ đó, Lâm Tất Tất im lặng, Hứa Ánh Thiên cũng im lặng.
Ngay sau đó, Lâm Tất Tất điều chỉnh tốt biểu cảm của mình: “Giường số tám Hứa Ánh Thiên?”
Rõ ràng là Hứa Ánh Thiên không có tố chất tâm lý tốt như là Lâm Tất Tất, lúc lâu sau mới phản ứng lại: “... Đúng.”
“Ba ngày gần đây có quan hệ tình dục không?”
Mặt của Hứa Ánh Thiên đỏ bừng: “Không có.”
“Lát nữa đến phòng xét nghiệm, sau khi làm xong thì đưa tinh dịch cho y tá.”
“Thất Thất… cái đó, bác sĩ Lâm, vì sao tình trạng này của tôi phải ở lại bệnh viện? Tôi xem trên mạng rất nhiều người nói uống thuốc là được.”
“Bác sĩ Lý cũng muốn cẩn thận hơn thôi. Sỏi hoặc u nang cũng có thể tạo ra huyết tinh*, hơn nữa kết quả MRI (Chụp cộng hưởng từ) cho thấy anh có nguy cơ bị ung thư túi tinh nên cần phải làm sinh thiết** để phán đoán tình trạng bệnh và tiến hành bước chữa trị tiếp theo.”
*Huyết tinh là hiện tượng tinh dịch khi xuất có nhiều hồng cầu, thậm chí mang màu đỏ hoặc hồng trong tinh dịch có thể có huyết dịch.
**Trong một vài trường hợp, bác sĩ có thể cần một mẫu mô hay tế bào của bệnh nhân để giúp chẩn đoán bệnh hay xác định ung thư. Việc lấy mô hay tế bào để phân tích được gọi là sinh thiết.
Hứa Ánh Thiên không dám tin lắm: “Ung thư?”
“Anh không cần căng thẳng, chỉ là có nguy cơ thôi. Cần phải làm sinh thiết để chẩn đoán chính xác hơn.”
“Tiểu Thiên, Tiểu Thiên! Sao con lại vào bệnh viện?” Mẹ Hứa hùng hùng hổ hổ chạy đến, sờ con trai đang nằm trên giường bệnh một lượt, xác định anh ta không có gì đáng ngại thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ, con trai tôi…” Sau khi nhìn thấy Lâm Tất Tất, biểu cảm trên mặt của mẹ Hứa như nhìn thấy quỷ.
Lâm Tất Tất giữ thẳng ánh mắt, sau khi dặn dò mấy chuyện cần chú ý thì rời đi ngay.
Vừa kiểm tra phòng xong, Ninh Ninh đến nói với Lâm Tất Tất là giường số tám yêu cầu đổi bác sĩ.
Lâm Tất Tất trợn mắt: “Đổi đi.”
Cô cũng chẳng muốn tiếp xúc với nhà họ.
*
Mẹ Hứa gọt táo cho Hứa Ánh Thiên, miệng cũng không rảnh rỗi: “Ai ôi, mẹ nghe Lâm Mộng nói con gái bà ta giỏi giang thế nào, còn cho rằng Lâm Tất Tất giỏi lắm, hoá ra là ở khoa tiết niệu, chẳng trách ba mươi tuổi rồi vẫn chưa lấy được chồng.”
Lâm Tất Tất đứng ở bên ngoài gõ cửa: “Người nhà giường số tám ra nói chuyện trước khi phẫu thuật.”
Hứa Ánh Thiên liếc mắt với mẹ của mình: “Vừa nãy chắc chắn là người ta đã nghe thấy hết rồi.”
Mẹ Hứa chẳng hề để ý: “Nghe thì nghe, có thể làm được gì?”
“Đúng là không thể làm được gì, dù sao tôi cũng không thể đuổi các người ra ngoài được.” Lâm Tất Tất khoanh tay đứng dựa vào khung cửa: “Nhưng tôi khuyên bà vẫn nên tôn trọng khoa tiết niệu một chút đi, con trai của bà bây giờ đang nằm ở khoa này đó. À đúng rồi, bà cũng có thể lên mạng tìm hiểu xem nguyên nhân gì dẫn đến bệnh viêm túi tinh. Trước hết thì bà nên lo lắng xem con trai bà có thể kết hôn lúc ba mươi tuổi được hay không rồi hãy nói tiếp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mẹ Hứa lên mạng, tìm kiếm trên Baidu thì thấy mấy chữ “Không chú ý vệ sinh hoặc là từng quan hệ tình dục không an toàn” đập vào mắt bà.
“Mẹ, con không có đi lung tung!”
“Mẹ tin con, Tiểu Vân tin con không? Tiểu Vân mà biết con bị bệnh này thì mẹ xem hai đứa kết hôn thế nào?”
Lâm Tất Tất ho hai tiếng, nhắc nhở nói: “Bệnh viện cấm lớn tiếng, ồn ào.”
Nhìn thấy mẹ Hứa tức giận mà không dám phát ra, Lâm Tất Tất cảm thán vô cùng.
Khi bạn lớn lên, bạn sẽ phát hiện những người bạn sợ hãi lúc trước cũng chỉ như thế mà thôi, bởi vì bạn đã ném bọn họ ra phía sau từ sớm rồi, mà bọn họ cũng không xứng đáng để bạn phải quan tâm nữa.
*
Ngày hôm sau, Lâm Tất Tất dậy rất sớm, còn đặc biệt trang điểm thật xinh đẹp.
Lâm Mộng không thể nào hiểu nổi: “Hôm nay con chuyển nhà thì trang điểm làm gì? Trang điểm cho nhân viên chuyển nhà nhìn à?”
Lâm Tất Tất:...
“Lát nữa mẹ qua đó với con. Nhà mới chắc chắc cần phải mua rất nhiều thứ.”
“Không cần đâu!” Lâm Tất Tất từ chối luôn: “Tự con đi một mình cũng được.”
Lâm Mộng híp mắt, cảm thấy có gì đó sai sai: “Có người phụ con hả?”
“Đúng vậy, chẳng phải con thuê nhà của cô Ninh Ninh à, vừa hay rất gần với nhà Ninh Ninh nên cô ấy đến phụ con chuyển nhà.”
“Hừ, mắt liếc ngang liếc dọc, còn không ngừng cắn móng tay, vừa nhìn là biết nói dối! Nói thật đi, có phải là Tiểu Triệu hôm trước phụ con đúng không?”
Lâm Tất Tất cạn lời: “Mẹ à, mẹ không đi làm cảnh sát đúng là tiếc thật đó.”
“Hề hề, con không nhìn lại xem là ai đẻ ra con, sao mẹ có thể không hiểu con được?” Lâm Mộng vỗ vai con gái: “Tóc xoăn đẹp rồi, lát nữa mặc cái váy dệt kim cúp ngực màu đỏ rượu vang đi, cái váy đó vừa đẹp lại còn tôn dáng nữa.”
“... Mẹ à, con chuyển nhà thì mặc váy làm gì? Rất bất tiện.”
“Đương nhiên là mặc cho Tiểu Triệu* xem. Con đừng ăn mặc giống như học sinh, mất mặt lắm.”
* Tác giả viết Tiểu Cố, beta sửa lại cho đồng nhất mạch truyện.
Lâm Tất Tất:...
Cái váy mà Lâm Mộng nói đó chất vải của nó không được dày, có hơi giống lụa, rất thích hợp với thời tiết cuối tháng tư.
Váy bó sát người, khoe trọn đường cong nữ tính.
“Cái này không lố quá đó chứ?”
“Lố gì mà lố? Uổng phí con vẫn còn trẻ, mà lại không bằng một bà già hiện đại này.” Bà Lâm rất hài lòng với cách chưng diện này của con gái: “Con xịt xịt cái nước hoa hơ me gì đó mà con mua ấy.”
Lâm Tất Tất: …
“Mẹ, đó là Hermes.”
“Quan tâm nó là hơ gì, thơm là được rồi. Còn đừng mang giày cao gót, con đã cao rồi, mang giày đế bằng cũng được, cho thoải mái.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tham khảo đề xuất của Lâm Mộng, Lâm Tất Tất cảm thấy mình không giống như đi chuyển nhà mà giống như là đang đi thảm đỏ ấy, là cái kiểu đi trên đường có tỷ lệ quay đầu lại là chín mươi phần trăm ấy.
[Đi chưa?] Triệu Thanh Nhượng gửi tin nhắn cho cô.
[Chuyển đồ lên xe xong rồi, bây giờ bác tài bắt đầu lái xe.]
[Ok, tôi ở Mingshi international đợi cô.]
Hôm qua Triệu Thanh Nhượng bận cả ngày, hôm nay anh mới có thời gian xem điện thoại, phát hiện tối qua Lâm Tất Tất đăng trên tường nhà tìm bạn cùng phòng.
“Mingshi international, ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai nhà vệ sinh, rộng 160m2, 3000 một tháng, miễn phí điện nước mạng. Tiên nữ nào quan tâm thì liên hệ với mình nhé!”
*
Đồ đạc mà Lâm Tất Tất cần chuyển chỉ có một vài quyển sách cùng đồ dùng và quần áo, thuê một chiếc xe cỡ trung trên Huolala* là được.
* Huolala: dịch vụ chuyển nhà
“Bác tài, đồ này chuyển lên thì cần thêm bao nhiêu tiền nữa?”
“200.”
“Tôi tự chuyển được rồi.” Nhà chung cư trong có thang máy, một lần là cô có thể chuyển toàn bộ mấy đồ này lên rồi, cô tiết kiệm 200 tệ này ăn đồ ăn còn ngon hơn.
“Cô?” Tài xế đánh giá tay chân mảnh khảnh của Lâm Tất Tất: “Tôi sợ gãy tay cô đó!”
“Anh đừng xem thường tôi, tôi khỏe lắm đó.”
Đến Mingshi international, Lâm Tất Tất hì hục chuyển hết các thùng carton xuống.
Không thể thiếu các cuốn sách mà bác sĩ cần đọc, thùng nặng nhất chủ yếu đựng sách chuyên ngành nặng như đá.
Hai tay Lâm Tất Tất ôm chặt thùng carton, cô còn chưa đi đến cửa chung cư thì thùng carton trong tay đã bị ôm đi.
“Anh đến lúc nào thế?”
Triệu Thanh Nhượng xách vali ở bên cạnh, đặt nó vào trong thang máy: “Lúc gửi tin nhắn cho cô là sắp đến rồi.”
Chân anh dài, vài bước là đã chuyển hết các thùng còn lại vào rồi.
Lâm Tất Tất chạy bước nhỏ sau lưng anh: “Anh chia tôi một cái với, những thứ này nặng lắm anh đừng làm tới nỗi căng cơ.”
Triệu Thanh xếp chồng các thùng xong: “Tôi cũng có rèn luyện sức khoẻ, cô nghĩ tôi yếu ớt như thế à.”
“Chẳng phải anh chỉ chạy bộ thôi sao?”
“Tôi nói tôi chạy bộ rèn luyện, chứ không có nói tôi chỉ chạy bộ.” Anh nhìn theo nút bấm mím môi: “Tầng mấy?”
Lâm Tất Tất vươn tay ấn: “12”
Triệu Thanh Nhượng nhìn chằm chằm vào nút bấm trên thang máy, không dám nhìn lung tung, sau đó anh cởi áo khoác mỏng trên người ra đưa cho Lâm Tất Tất.
Lâm Tất Tất xua tay nói: “Tôi không lạnh.”
25 độ là nhiệt độ cao nhất trong hôm nay, vừa nãy tí nữa thì cô chảy mồ hôi luôn rồi.
Triệu Thanh Nhượng xoa mũi: “Không phải tôi sợ cô lạnh.”
“Hả?” Lâm Tất Tất còn chưa kịp phản ứng lại.
“Khụ, áo….”
Lâm Tất Tất cúi đầu, phát hiện chiếc váy cúp ngực vì cô vận chuyển đồ đạc nên dần tuột xuống làm lộ ra cả nửa bộ ngực.
Lâm Tất Tất:...
Cứu tôi với!
Lâm Tất Tất mở bệnh án ra, nhìn thấy cái tên đập vào mắt khiến cho con ngươi của cô hơi giãn ra — “Hứa Ánh Thiên.”
Nhìn lại lần nữa, bác sĩ Lý chẩn đoán anh ta bị “Viêm túi tinh”.
Hứa Ánh Thiên này không phải là Hứa Ánh Thiên mà cô biết đó chứ?
“Đi, đi xem bệnh nhân.”
Lúc bắt gặp ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ đó, Lâm Tất Tất im lặng, Hứa Ánh Thiên cũng im lặng.
Ngay sau đó, Lâm Tất Tất điều chỉnh tốt biểu cảm của mình: “Giường số tám Hứa Ánh Thiên?”
Rõ ràng là Hứa Ánh Thiên không có tố chất tâm lý tốt như là Lâm Tất Tất, lúc lâu sau mới phản ứng lại: “... Đúng.”
“Ba ngày gần đây có quan hệ tình dục không?”
Mặt của Hứa Ánh Thiên đỏ bừng: “Không có.”
“Lát nữa đến phòng xét nghiệm, sau khi làm xong thì đưa tinh dịch cho y tá.”
“Thất Thất… cái đó, bác sĩ Lâm, vì sao tình trạng này của tôi phải ở lại bệnh viện? Tôi xem trên mạng rất nhiều người nói uống thuốc là được.”
“Bác sĩ Lý cũng muốn cẩn thận hơn thôi. Sỏi hoặc u nang cũng có thể tạo ra huyết tinh*, hơn nữa kết quả MRI (Chụp cộng hưởng từ) cho thấy anh có nguy cơ bị ung thư túi tinh nên cần phải làm sinh thiết** để phán đoán tình trạng bệnh và tiến hành bước chữa trị tiếp theo.”
*Huyết tinh là hiện tượng tinh dịch khi xuất có nhiều hồng cầu, thậm chí mang màu đỏ hoặc hồng trong tinh dịch có thể có huyết dịch.
**Trong một vài trường hợp, bác sĩ có thể cần một mẫu mô hay tế bào của bệnh nhân để giúp chẩn đoán bệnh hay xác định ung thư. Việc lấy mô hay tế bào để phân tích được gọi là sinh thiết.
Hứa Ánh Thiên không dám tin lắm: “Ung thư?”
“Anh không cần căng thẳng, chỉ là có nguy cơ thôi. Cần phải làm sinh thiết để chẩn đoán chính xác hơn.”
“Tiểu Thiên, Tiểu Thiên! Sao con lại vào bệnh viện?” Mẹ Hứa hùng hùng hổ hổ chạy đến, sờ con trai đang nằm trên giường bệnh một lượt, xác định anh ta không có gì đáng ngại thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ, con trai tôi…” Sau khi nhìn thấy Lâm Tất Tất, biểu cảm trên mặt của mẹ Hứa như nhìn thấy quỷ.
Lâm Tất Tất giữ thẳng ánh mắt, sau khi dặn dò mấy chuyện cần chú ý thì rời đi ngay.
Vừa kiểm tra phòng xong, Ninh Ninh đến nói với Lâm Tất Tất là giường số tám yêu cầu đổi bác sĩ.
Lâm Tất Tất trợn mắt: “Đổi đi.”
Cô cũng chẳng muốn tiếp xúc với nhà họ.
*
Mẹ Hứa gọt táo cho Hứa Ánh Thiên, miệng cũng không rảnh rỗi: “Ai ôi, mẹ nghe Lâm Mộng nói con gái bà ta giỏi giang thế nào, còn cho rằng Lâm Tất Tất giỏi lắm, hoá ra là ở khoa tiết niệu, chẳng trách ba mươi tuổi rồi vẫn chưa lấy được chồng.”
Lâm Tất Tất đứng ở bên ngoài gõ cửa: “Người nhà giường số tám ra nói chuyện trước khi phẫu thuật.”
Hứa Ánh Thiên liếc mắt với mẹ của mình: “Vừa nãy chắc chắn là người ta đã nghe thấy hết rồi.”
Mẹ Hứa chẳng hề để ý: “Nghe thì nghe, có thể làm được gì?”
“Đúng là không thể làm được gì, dù sao tôi cũng không thể đuổi các người ra ngoài được.” Lâm Tất Tất khoanh tay đứng dựa vào khung cửa: “Nhưng tôi khuyên bà vẫn nên tôn trọng khoa tiết niệu một chút đi, con trai của bà bây giờ đang nằm ở khoa này đó. À đúng rồi, bà cũng có thể lên mạng tìm hiểu xem nguyên nhân gì dẫn đến bệnh viêm túi tinh. Trước hết thì bà nên lo lắng xem con trai bà có thể kết hôn lúc ba mươi tuổi được hay không rồi hãy nói tiếp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mẹ Hứa lên mạng, tìm kiếm trên Baidu thì thấy mấy chữ “Không chú ý vệ sinh hoặc là từng quan hệ tình dục không an toàn” đập vào mắt bà.
“Mẹ, con không có đi lung tung!”
“Mẹ tin con, Tiểu Vân tin con không? Tiểu Vân mà biết con bị bệnh này thì mẹ xem hai đứa kết hôn thế nào?”
Lâm Tất Tất ho hai tiếng, nhắc nhở nói: “Bệnh viện cấm lớn tiếng, ồn ào.”
Nhìn thấy mẹ Hứa tức giận mà không dám phát ra, Lâm Tất Tất cảm thán vô cùng.
Khi bạn lớn lên, bạn sẽ phát hiện những người bạn sợ hãi lúc trước cũng chỉ như thế mà thôi, bởi vì bạn đã ném bọn họ ra phía sau từ sớm rồi, mà bọn họ cũng không xứng đáng để bạn phải quan tâm nữa.
*
Ngày hôm sau, Lâm Tất Tất dậy rất sớm, còn đặc biệt trang điểm thật xinh đẹp.
Lâm Mộng không thể nào hiểu nổi: “Hôm nay con chuyển nhà thì trang điểm làm gì? Trang điểm cho nhân viên chuyển nhà nhìn à?”
Lâm Tất Tất:...
“Lát nữa mẹ qua đó với con. Nhà mới chắc chắc cần phải mua rất nhiều thứ.”
“Không cần đâu!” Lâm Tất Tất từ chối luôn: “Tự con đi một mình cũng được.”
Lâm Mộng híp mắt, cảm thấy có gì đó sai sai: “Có người phụ con hả?”
“Đúng vậy, chẳng phải con thuê nhà của cô Ninh Ninh à, vừa hay rất gần với nhà Ninh Ninh nên cô ấy đến phụ con chuyển nhà.”
“Hừ, mắt liếc ngang liếc dọc, còn không ngừng cắn móng tay, vừa nhìn là biết nói dối! Nói thật đi, có phải là Tiểu Triệu hôm trước phụ con đúng không?”
Lâm Tất Tất cạn lời: “Mẹ à, mẹ không đi làm cảnh sát đúng là tiếc thật đó.”
“Hề hề, con không nhìn lại xem là ai đẻ ra con, sao mẹ có thể không hiểu con được?” Lâm Mộng vỗ vai con gái: “Tóc xoăn đẹp rồi, lát nữa mặc cái váy dệt kim cúp ngực màu đỏ rượu vang đi, cái váy đó vừa đẹp lại còn tôn dáng nữa.”
“... Mẹ à, con chuyển nhà thì mặc váy làm gì? Rất bất tiện.”
“Đương nhiên là mặc cho Tiểu Triệu* xem. Con đừng ăn mặc giống như học sinh, mất mặt lắm.”
* Tác giả viết Tiểu Cố, beta sửa lại cho đồng nhất mạch truyện.
Lâm Tất Tất:...
Cái váy mà Lâm Mộng nói đó chất vải của nó không được dày, có hơi giống lụa, rất thích hợp với thời tiết cuối tháng tư.
Váy bó sát người, khoe trọn đường cong nữ tính.
“Cái này không lố quá đó chứ?”
“Lố gì mà lố? Uổng phí con vẫn còn trẻ, mà lại không bằng một bà già hiện đại này.” Bà Lâm rất hài lòng với cách chưng diện này của con gái: “Con xịt xịt cái nước hoa hơ me gì đó mà con mua ấy.”
Lâm Tất Tất: …
“Mẹ, đó là Hermes.”
“Quan tâm nó là hơ gì, thơm là được rồi. Còn đừng mang giày cao gót, con đã cao rồi, mang giày đế bằng cũng được, cho thoải mái.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tham khảo đề xuất của Lâm Mộng, Lâm Tất Tất cảm thấy mình không giống như đi chuyển nhà mà giống như là đang đi thảm đỏ ấy, là cái kiểu đi trên đường có tỷ lệ quay đầu lại là chín mươi phần trăm ấy.
[Đi chưa?] Triệu Thanh Nhượng gửi tin nhắn cho cô.
[Chuyển đồ lên xe xong rồi, bây giờ bác tài bắt đầu lái xe.]
[Ok, tôi ở Mingshi international đợi cô.]
Hôm qua Triệu Thanh Nhượng bận cả ngày, hôm nay anh mới có thời gian xem điện thoại, phát hiện tối qua Lâm Tất Tất đăng trên tường nhà tìm bạn cùng phòng.
“Mingshi international, ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai nhà vệ sinh, rộng 160m2, 3000 một tháng, miễn phí điện nước mạng. Tiên nữ nào quan tâm thì liên hệ với mình nhé!”
*
Đồ đạc mà Lâm Tất Tất cần chuyển chỉ có một vài quyển sách cùng đồ dùng và quần áo, thuê một chiếc xe cỡ trung trên Huolala* là được.
* Huolala: dịch vụ chuyển nhà
“Bác tài, đồ này chuyển lên thì cần thêm bao nhiêu tiền nữa?”
“200.”
“Tôi tự chuyển được rồi.” Nhà chung cư trong có thang máy, một lần là cô có thể chuyển toàn bộ mấy đồ này lên rồi, cô tiết kiệm 200 tệ này ăn đồ ăn còn ngon hơn.
“Cô?” Tài xế đánh giá tay chân mảnh khảnh của Lâm Tất Tất: “Tôi sợ gãy tay cô đó!”
“Anh đừng xem thường tôi, tôi khỏe lắm đó.”
Đến Mingshi international, Lâm Tất Tất hì hục chuyển hết các thùng carton xuống.
Không thể thiếu các cuốn sách mà bác sĩ cần đọc, thùng nặng nhất chủ yếu đựng sách chuyên ngành nặng như đá.
Hai tay Lâm Tất Tất ôm chặt thùng carton, cô còn chưa đi đến cửa chung cư thì thùng carton trong tay đã bị ôm đi.
“Anh đến lúc nào thế?”
Triệu Thanh Nhượng xách vali ở bên cạnh, đặt nó vào trong thang máy: “Lúc gửi tin nhắn cho cô là sắp đến rồi.”
Chân anh dài, vài bước là đã chuyển hết các thùng còn lại vào rồi.
Lâm Tất Tất chạy bước nhỏ sau lưng anh: “Anh chia tôi một cái với, những thứ này nặng lắm anh đừng làm tới nỗi căng cơ.”
Triệu Thanh xếp chồng các thùng xong: “Tôi cũng có rèn luyện sức khoẻ, cô nghĩ tôi yếu ớt như thế à.”
“Chẳng phải anh chỉ chạy bộ thôi sao?”
“Tôi nói tôi chạy bộ rèn luyện, chứ không có nói tôi chỉ chạy bộ.” Anh nhìn theo nút bấm mím môi: “Tầng mấy?”
Lâm Tất Tất vươn tay ấn: “12”
Triệu Thanh Nhượng nhìn chằm chằm vào nút bấm trên thang máy, không dám nhìn lung tung, sau đó anh cởi áo khoác mỏng trên người ra đưa cho Lâm Tất Tất.
Lâm Tất Tất xua tay nói: “Tôi không lạnh.”
25 độ là nhiệt độ cao nhất trong hôm nay, vừa nãy tí nữa thì cô chảy mồ hôi luôn rồi.
Triệu Thanh Nhượng xoa mũi: “Không phải tôi sợ cô lạnh.”
“Hả?” Lâm Tất Tất còn chưa kịp phản ứng lại.
“Khụ, áo….”
Lâm Tất Tất cúi đầu, phát hiện chiếc váy cúp ngực vì cô vận chuyển đồ đạc nên dần tuột xuống làm lộ ra cả nửa bộ ngực.
Lâm Tất Tất:...
Cứu tôi với!