Chương : 27
Triệu Mặc Quân nhìn Đường Văn Minh ánh mắt dần dần lạnh lẽo, trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, nhẹ nhàng gọi hắn: “Văn Minh?”
Đường Văn Minh thấy khuôn mặt Triệu Mặc Quân dù đã bớt đi mấy phần non nớt, thêm vào mấy phần thành thục thì cậu vẫn mê người như trước đây. Đường Văn Minh bỗng nhiên buồn cười, những năm qua các tiểu thụ hắn thích đều cùng một loại hình như Triệu Mặc Quân, hắn luôn cố tình xem nhẹ, bây giờ không thể không thừa nhận người này để lại trong lòng hắn dấu ấn khó phai mờ đến vậy.
“Từ lúc trở về tớ luôn hỏi thăm cách liên lạc với cậu, đáng tiếc không liên lạc được, không ngờ hôm nay lại gặp cậu ở đây.”
Triệu Mặc Quân mỉm cười mang theo dáng vẻ tươi cười của thiếu niên, thấy Đường Văn Minh có vẻ hoảng hốt, thời gian như quay trở lại buổi chiều của chín năm trước, khi đó cậu cũng cười như vậy, sau đó kéo hắn vào cạm bẫy.
“Tớ vẫn luôn muốn gặp cậu một lần, năm đó chúng ta…”
Đường Văn Minh mạnh mẽ xoay người bước nhanh tránh ra. Triệu Mặc Quân sửng sốt, cậu cứ nghĩ Đường Văn Minh sẽ trợn mắt nhìn mình hoặc là lạnh nhạt hờ hững chứ không hề nghĩ hắn sẽ không thèm đếm xỉa đến mình thế này, cậu đuổi theo giữ chặt Đường Văn Minh, có chút vội vàng nói: “Đợi đã, Văn Minh cậu nghe tớ nói ! A !”
Đường Văn Minh bắt lấy cái tay đang kéo tay mình, một tay chống lên tường, một tay ấn lên bụng cậu nhằm chặn đối phương lại. Hắn cúi đầu quan sát người đàn ông thấp hơn mình nửa cái đầu trước mắt, hắn nhìn rất lâu, thấy cậu sau khi kinh hoảng rất nhanh liền tỉnh táo bình tĩnh đối diện với mình. Hắn phát hiện Triệu Mặc Quân đã trưởng thành hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không giằng co với hắn giống như con nhím cuồng loạn phản kích.
“Nói cái gì?” Đường Văn Minh cười khẽ một tiếng, ngả ngớn đánh giá cậu, ngón tay đặt trên bụng Triệu Mặc Quân không an phận vuốt ve khiến cậu không vui nhíu mày, hắn càng cười vui vẻ, nói: “Thế nào? Lão già kia lại gây với cậu? Tìm tôi tiếp tục chơi đùa sao?”
Triệu Mặc Quân tức giận dùng lực đẩy hắn, lạnh lùng nói: “Ăn nói cẩn thận !”
Cậu bình ổn cảm xúc xuống, nói tiếp: “Đừng như vậy, tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu.”
Đường Văn Minh bị đẩy ra thì đứng như trời trồng, đột nhiên xông tới ấn Triệu Mặc Quân vào tường, túm hai tay cậu bắt chéo đặt sau lưng, hắn chen một chân vào giữa hai chân cậu cọ xát nơi bụng dưới, động tác mang ý vị khiêu khích mười phần rốt cuộc làm Triệu Mặc Quân không thể chịu được nữa.
“Đường Văn Minh cậu điên rồi ! Buông tớ ra !”
“Hừ.” Đường Văn Minh cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải cậu muốn thế này sao?”
Hắn cúi đầu muốn hôn Triệu Mặc Quân, thời điểm môi gần chạm môi bỗng dừng lại, lẳng lặng nhìn ánh mắt hoảng sợ của đối phương thẳng đến khi nét kinh hãi trong mắt biến mất, hắn chua xót cười một thoáng, buông Triệu Mặc Quân. Hắn bỗng nhiên cảm thấy vô nghĩa, người mà lúc trước hắn cầu còn không được nay lại khiến hắn chán ghét, ngay cả hôn một cái cũng không muốn.
Triệu Mặc Quân được tự do liền lui về phía sau hai bước, xoa cổ tay tê đau, Đường Văn Minh với những hành vi điên cuồng trong trí nhớ vẫn khiến cậu sợ hãi, nhưng nhìn biểu tình lạnh nhạt của hắn lại có cảm giác hắn đã thay đổi.
“Xin lỗi.”
Đường Văn Minh hơi sửng sốt, có chút kỳ quái nhìn về phía Triệu Mặc Quân.
Triệu Mặc Quân nhìn hắn, âm thầm thở dài nói: “Năm đó là tớ sai, không nên đối xử với cậu như vậy, có lẽ vì lúc ấy tuổi còn trẻ…”
Đường Văn Minh cười lạnh ngắt lời: “Đúng vậy, mới trẻ như vậy đã được bao dưỡng.”
Triệu Mặc Quân biểu tình sượng lại sau đó khôi phục như bình thường, cậu nói: “Nhiều năm qua cuối cùng tớ cũng nghĩ thông, tất cả là lỗi ở tớ, dù giờ nói gì cậu cũng sẽ cho là nói xạo những tớ chỉ muốn nói với cậu tiếng xin lỗi, tớ không mong được cậu tha thứ…”
“À…” Đường Văn Minh lại ngắt lời cậu một lần nữa, có chút buồn cười nói: “Chỉ vì để bản thân được thanh thản thôi sao?”
Triệu Mặc Quân há miệng thở dốc, sắc mặt có chút khó coi, dưới cái nhìn lạnh lùng của Đường Văn Minh, cậu bất đắc dĩ nói: “Tớ biết cậu sẽ không tha thứ, chúng ta năm đó đều sai, thời gian trôi đi không thể quay trở lại, cậu không cần tha thứ cho tớ, tớ chỉ hi vọng cậu buông được đoạn ký ức này.”
Cậu dừng một chút, đánh giá sắc mặt Đường Văn Minh, nói tiếp: “Nghe nói cậu vẫn luôn độc thân…”
“Làm sao, chẳng lẽ cậu muốn nối lại tình xưa với tôi?”
Đường Văn Minh vẻ mặt mang theo trào phúng lộ liễu, Triệu Mặc Quân không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: “Tớ đã kết hôn.”
Đường Văn Minh ngẩn người, đầu óc có chút phát mộng, tựa hồ không thể tiêu hóa nổi tin tức này, một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: “Với ai?”
“Liễu Trạch Phong.”
Thời điểm Triệu Mặc Quân nói ra cái tên này khóe miệng mang theo ý cười, ngón tay bất giác vuốt ve ngón áp út ở tay trái. Đường Văn Minh lúc này mới phát hiện chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay cậu.
Đường Văn Minh cười lạnh, nói: “Đúng là bao dưỡng ra tình yêu nhỉ, chúc mừng hai người.”
Hắn một lần nữa cảm thấy bản thân mình ngày ấy đúng là đáng chê cười, triệt triệt để để chê cười, ngay cả giá trị giải trí cũng không có.
“Triệu Mặc Quân, cậu biết cậu đối xử với tôi thế nào không?”
Đường Văn Minh tự giễu cười cười, ánh mắt nhìn Triệu Mặc Quân như muốn xuyên qua người cậu.
Triệu Mặc Quân thấy nụ cười của Đường Văn Minh lộ vẻ sầu thảm lạnh lẽo thì trong lòng khẽ giật, tươi cười thế này mấy năm trước cậu được nhìn thấy vô số lần. Sau khi cười như vậy Đường Văn Minh thường thường sẽ phát dồ, nhất thời quên mất hiện tại với quá khứ đã không còn giống nhau, những gì trong ký ức khiến cậu khiếp đảm lui về phía sau.
Hành động này kích thích Đường Văn Minh, lòng hắn đã chết, hắn muốn cười, khóe miệng cong lên nhưng nước mắt lại chảy xuống.
Triệu Mặc Quân kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao kinh hãi. Không phải là cậu chưa thấy Đường Văn Minh khóc bao giờ, nhưng riêng lần này cậu lại thấy kinh hãi, có lẽ cậu đã tổn thương Đường Văn Minh nhiều hơn mình nghĩ.
Cậu hoảng loạn, lúng túng, nội tâm cậu ngập tràn hối hận. Có lẽ Đường Văn Minh nói đúng, cậu không thực sự cảm thấy có lỗi với Đường Văn Minh, ý tưởng này khiến cậu khó mà chấp nhận, dù sao Đường Văn Minh cũng từng thương tổn cậu.
Đường Văn Minh lau mặt, phát hiện nước mắt càng tuôn dữ dội căn bản là lau không hết. Vì thế hắn phẫn nộ, không ngừng dùng tay lau nước mắt, thẳng đến khi vết thương trên mặt bị toét ra, miệng vết thương chảy máu.
Bộ dạng hắn lúc này thoạt nhìn vừa dữ tợn vừa đáng sợ, hành động khùng điên làm người khác chùn bước.
Triệu Mặc Quân bỗng nhiên nghĩ có lẽ hôm nay gặp phải Đường Văn Minh chính là sai lầm, từ đầu tới cuối cậu và Đường Văn Minh đều sai lầm !
“Văn Minh…” Triệu Mặc Quân rốt cuộc không chịu được hành vi tự ngược của hắn, tiến lên giữ chặt tay hắn nói: “Đừng như vậy !”
Đường Văn Minh hất cậu ra, do dùng lực quá mạnh nên Triệu Mặc Quân không hề phòng bị liền lảo đảo té ngã trên đất, hai người đều bị sự kiện đột ngột này làm cho sửng sốt một lúc. Vừa vặn phía sau có người chạy tới, gọi tên Triệu Mặc Quân rồi vọt lại nâng cậu lên, lạnh lùng nhìn Đường Văn Minh.
Đường Văn Minh hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn đối phương hồi lâu mới nhận ra người tới là ai, là Liễu Trạch Phong, là người khiến Triệu Mặc Quân yêu đến chết lên chết xuống.
Hắn không thân quen với Liễu Trạch Phong lắm, ngay cả nói chuyện cũng chỉ nói đôi ba lần, cho nên nhiều năm sau gặp lại không thể nhận ra ngay lập tức.
Liễu Trạch Phong đã qua tuổi 40, bảo dưỡng rất khá, tháng năm không lưu lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt anh, nhưng hàng năm thân cư cao vị (ý nói giữ chức vụ cao) đã dưỡng thành một thân khí thế so với lúc trước chỉ có hơn chứ không kém. Đối phương cũng lười nhìn Đường Văn Minh, sau khi xác nhận Triệu Mặc Quân không có việc gì mới giương mắt liếc nhìn Đường Văn Minh, nói: “Chuyện của cậu với Tiểu Quân tôi đều biết, ngày đó là em ấy không đúng trước, nhưng cậu cũng thương tổn Tiểu Quân, đã qua nhiều năm như vậy Tiểu Quân cũng rất áy náy, bây giờ em ấy đã tạ lỗi với cậu, mặc kệ cậu có tha thứ hay không thì cũng nên dừng lại ở đây.”
Đường Văn Minh mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh sợ, trên mặt còn dính nước mắt và máu, trừ chật vật ra còn đâu không hề có lực uy hiếp.
“Anh đến lúc nào?” Triệu Mặc Quân có chút lo lắng, sợ anh nhìn thấy Đường Văn Minh lại ghen.
“Vừa mới đến.” Liễu Trạch Phong ôm chặt cậu, không nhìn thêm Đường Văn Minh nữa, ôn nhu nói với người trong lòng: “Chúng ta về thôi.”
Triệu Mặc Quân gật gật đầu, cậu áy náy nói với Đường Văn Minh: “Văn Minh, thật xin lỗi, tạm biệt.”
Đường Văn Minh bỗng nhiên cảm thấy nhạt nhẽo, hắn dùng nhiều năm để oán hận tra tấn bản thân như vậy, người cũng đã đi, chỉ có hắn là dậm chân tại chỗ không thể tự thoát ra được. Hắn từng giãy dụa, cướp đoạt với không cam tâm, tất cả đều chẳng còn ý nghĩa.
Hắn không để ý đến ánh mắt Triệu Mặc Quân mang theo mong đợi, ra sức lau mặt, dứt khoát xoay người rời đi. Hắn nghĩ mình nên học cách buông xuống, hắn và Triệu Mặc Quân mặc kệ là ai sai nhiều ai sai ít, dù gì chuyện cũng đã qua, vết thương thời niên thiếu dù đau đến đâu cũng sẽ lành, như vậy hắn mới có thể tiếp tục đi về phía trước.
Hắn xoay người dứt khoát giống một anh hùng cô độc quật cường, để lại cho Triệu Mặc Quân và Liễu Trạch Phong bóng lưng mỹ lệ, lại không đoán được sau khi quay đi, một bóng dáng quen thuộc bất ngờ đập vào tầm mắt, thẳng tắp xông vào lòng.
Phương Dịch đứng ở ngay cửa, sắc mặt trầm thấp dưới ánh đèn có chút ảm đạm.
Lòng Đường Văn Minh như bị ai đó dùng gậy hung hăng đập một cái, đau đớn không thôi.
Phương Dịch đứng đây từ khi nào? !
Đường Văn Minh tâm loạn như ma, nhất thời hoảng loạn, ngay cả Triệu Mặc Quân và Liễu Trạch Phong rời đi từ lúc nào cũng không biết.
Phương Dịch lẳng lặng nhìn hắn giống như đang nhìn một người xa lạ.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, không hề cử động, cũng không hề nói chuyện.
Đường Văn Minh thấy khuôn mặt Triệu Mặc Quân dù đã bớt đi mấy phần non nớt, thêm vào mấy phần thành thục thì cậu vẫn mê người như trước đây. Đường Văn Minh bỗng nhiên buồn cười, những năm qua các tiểu thụ hắn thích đều cùng một loại hình như Triệu Mặc Quân, hắn luôn cố tình xem nhẹ, bây giờ không thể không thừa nhận người này để lại trong lòng hắn dấu ấn khó phai mờ đến vậy.
“Từ lúc trở về tớ luôn hỏi thăm cách liên lạc với cậu, đáng tiếc không liên lạc được, không ngờ hôm nay lại gặp cậu ở đây.”
Triệu Mặc Quân mỉm cười mang theo dáng vẻ tươi cười của thiếu niên, thấy Đường Văn Minh có vẻ hoảng hốt, thời gian như quay trở lại buổi chiều của chín năm trước, khi đó cậu cũng cười như vậy, sau đó kéo hắn vào cạm bẫy.
“Tớ vẫn luôn muốn gặp cậu một lần, năm đó chúng ta…”
Đường Văn Minh mạnh mẽ xoay người bước nhanh tránh ra. Triệu Mặc Quân sửng sốt, cậu cứ nghĩ Đường Văn Minh sẽ trợn mắt nhìn mình hoặc là lạnh nhạt hờ hững chứ không hề nghĩ hắn sẽ không thèm đếm xỉa đến mình thế này, cậu đuổi theo giữ chặt Đường Văn Minh, có chút vội vàng nói: “Đợi đã, Văn Minh cậu nghe tớ nói ! A !”
Đường Văn Minh bắt lấy cái tay đang kéo tay mình, một tay chống lên tường, một tay ấn lên bụng cậu nhằm chặn đối phương lại. Hắn cúi đầu quan sát người đàn ông thấp hơn mình nửa cái đầu trước mắt, hắn nhìn rất lâu, thấy cậu sau khi kinh hoảng rất nhanh liền tỉnh táo bình tĩnh đối diện với mình. Hắn phát hiện Triệu Mặc Quân đã trưởng thành hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không giằng co với hắn giống như con nhím cuồng loạn phản kích.
“Nói cái gì?” Đường Văn Minh cười khẽ một tiếng, ngả ngớn đánh giá cậu, ngón tay đặt trên bụng Triệu Mặc Quân không an phận vuốt ve khiến cậu không vui nhíu mày, hắn càng cười vui vẻ, nói: “Thế nào? Lão già kia lại gây với cậu? Tìm tôi tiếp tục chơi đùa sao?”
Triệu Mặc Quân tức giận dùng lực đẩy hắn, lạnh lùng nói: “Ăn nói cẩn thận !”
Cậu bình ổn cảm xúc xuống, nói tiếp: “Đừng như vậy, tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu.”
Đường Văn Minh bị đẩy ra thì đứng như trời trồng, đột nhiên xông tới ấn Triệu Mặc Quân vào tường, túm hai tay cậu bắt chéo đặt sau lưng, hắn chen một chân vào giữa hai chân cậu cọ xát nơi bụng dưới, động tác mang ý vị khiêu khích mười phần rốt cuộc làm Triệu Mặc Quân không thể chịu được nữa.
“Đường Văn Minh cậu điên rồi ! Buông tớ ra !”
“Hừ.” Đường Văn Minh cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải cậu muốn thế này sao?”
Hắn cúi đầu muốn hôn Triệu Mặc Quân, thời điểm môi gần chạm môi bỗng dừng lại, lẳng lặng nhìn ánh mắt hoảng sợ của đối phương thẳng đến khi nét kinh hãi trong mắt biến mất, hắn chua xót cười một thoáng, buông Triệu Mặc Quân. Hắn bỗng nhiên cảm thấy vô nghĩa, người mà lúc trước hắn cầu còn không được nay lại khiến hắn chán ghét, ngay cả hôn một cái cũng không muốn.
Triệu Mặc Quân được tự do liền lui về phía sau hai bước, xoa cổ tay tê đau, Đường Văn Minh với những hành vi điên cuồng trong trí nhớ vẫn khiến cậu sợ hãi, nhưng nhìn biểu tình lạnh nhạt của hắn lại có cảm giác hắn đã thay đổi.
“Xin lỗi.”
Đường Văn Minh hơi sửng sốt, có chút kỳ quái nhìn về phía Triệu Mặc Quân.
Triệu Mặc Quân nhìn hắn, âm thầm thở dài nói: “Năm đó là tớ sai, không nên đối xử với cậu như vậy, có lẽ vì lúc ấy tuổi còn trẻ…”
Đường Văn Minh cười lạnh ngắt lời: “Đúng vậy, mới trẻ như vậy đã được bao dưỡng.”
Triệu Mặc Quân biểu tình sượng lại sau đó khôi phục như bình thường, cậu nói: “Nhiều năm qua cuối cùng tớ cũng nghĩ thông, tất cả là lỗi ở tớ, dù giờ nói gì cậu cũng sẽ cho là nói xạo những tớ chỉ muốn nói với cậu tiếng xin lỗi, tớ không mong được cậu tha thứ…”
“À…” Đường Văn Minh lại ngắt lời cậu một lần nữa, có chút buồn cười nói: “Chỉ vì để bản thân được thanh thản thôi sao?”
Triệu Mặc Quân há miệng thở dốc, sắc mặt có chút khó coi, dưới cái nhìn lạnh lùng của Đường Văn Minh, cậu bất đắc dĩ nói: “Tớ biết cậu sẽ không tha thứ, chúng ta năm đó đều sai, thời gian trôi đi không thể quay trở lại, cậu không cần tha thứ cho tớ, tớ chỉ hi vọng cậu buông được đoạn ký ức này.”
Cậu dừng một chút, đánh giá sắc mặt Đường Văn Minh, nói tiếp: “Nghe nói cậu vẫn luôn độc thân…”
“Làm sao, chẳng lẽ cậu muốn nối lại tình xưa với tôi?”
Đường Văn Minh vẻ mặt mang theo trào phúng lộ liễu, Triệu Mặc Quân không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: “Tớ đã kết hôn.”
Đường Văn Minh ngẩn người, đầu óc có chút phát mộng, tựa hồ không thể tiêu hóa nổi tin tức này, một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: “Với ai?”
“Liễu Trạch Phong.”
Thời điểm Triệu Mặc Quân nói ra cái tên này khóe miệng mang theo ý cười, ngón tay bất giác vuốt ve ngón áp út ở tay trái. Đường Văn Minh lúc này mới phát hiện chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay cậu.
Đường Văn Minh cười lạnh, nói: “Đúng là bao dưỡng ra tình yêu nhỉ, chúc mừng hai người.”
Hắn một lần nữa cảm thấy bản thân mình ngày ấy đúng là đáng chê cười, triệt triệt để để chê cười, ngay cả giá trị giải trí cũng không có.
“Triệu Mặc Quân, cậu biết cậu đối xử với tôi thế nào không?”
Đường Văn Minh tự giễu cười cười, ánh mắt nhìn Triệu Mặc Quân như muốn xuyên qua người cậu.
Triệu Mặc Quân thấy nụ cười của Đường Văn Minh lộ vẻ sầu thảm lạnh lẽo thì trong lòng khẽ giật, tươi cười thế này mấy năm trước cậu được nhìn thấy vô số lần. Sau khi cười như vậy Đường Văn Minh thường thường sẽ phát dồ, nhất thời quên mất hiện tại với quá khứ đã không còn giống nhau, những gì trong ký ức khiến cậu khiếp đảm lui về phía sau.
Hành động này kích thích Đường Văn Minh, lòng hắn đã chết, hắn muốn cười, khóe miệng cong lên nhưng nước mắt lại chảy xuống.
Triệu Mặc Quân kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao kinh hãi. Không phải là cậu chưa thấy Đường Văn Minh khóc bao giờ, nhưng riêng lần này cậu lại thấy kinh hãi, có lẽ cậu đã tổn thương Đường Văn Minh nhiều hơn mình nghĩ.
Cậu hoảng loạn, lúng túng, nội tâm cậu ngập tràn hối hận. Có lẽ Đường Văn Minh nói đúng, cậu không thực sự cảm thấy có lỗi với Đường Văn Minh, ý tưởng này khiến cậu khó mà chấp nhận, dù sao Đường Văn Minh cũng từng thương tổn cậu.
Đường Văn Minh lau mặt, phát hiện nước mắt càng tuôn dữ dội căn bản là lau không hết. Vì thế hắn phẫn nộ, không ngừng dùng tay lau nước mắt, thẳng đến khi vết thương trên mặt bị toét ra, miệng vết thương chảy máu.
Bộ dạng hắn lúc này thoạt nhìn vừa dữ tợn vừa đáng sợ, hành động khùng điên làm người khác chùn bước.
Triệu Mặc Quân bỗng nhiên nghĩ có lẽ hôm nay gặp phải Đường Văn Minh chính là sai lầm, từ đầu tới cuối cậu và Đường Văn Minh đều sai lầm !
“Văn Minh…” Triệu Mặc Quân rốt cuộc không chịu được hành vi tự ngược của hắn, tiến lên giữ chặt tay hắn nói: “Đừng như vậy !”
Đường Văn Minh hất cậu ra, do dùng lực quá mạnh nên Triệu Mặc Quân không hề phòng bị liền lảo đảo té ngã trên đất, hai người đều bị sự kiện đột ngột này làm cho sửng sốt một lúc. Vừa vặn phía sau có người chạy tới, gọi tên Triệu Mặc Quân rồi vọt lại nâng cậu lên, lạnh lùng nhìn Đường Văn Minh.
Đường Văn Minh hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn đối phương hồi lâu mới nhận ra người tới là ai, là Liễu Trạch Phong, là người khiến Triệu Mặc Quân yêu đến chết lên chết xuống.
Hắn không thân quen với Liễu Trạch Phong lắm, ngay cả nói chuyện cũng chỉ nói đôi ba lần, cho nên nhiều năm sau gặp lại không thể nhận ra ngay lập tức.
Liễu Trạch Phong đã qua tuổi 40, bảo dưỡng rất khá, tháng năm không lưu lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt anh, nhưng hàng năm thân cư cao vị (ý nói giữ chức vụ cao) đã dưỡng thành một thân khí thế so với lúc trước chỉ có hơn chứ không kém. Đối phương cũng lười nhìn Đường Văn Minh, sau khi xác nhận Triệu Mặc Quân không có việc gì mới giương mắt liếc nhìn Đường Văn Minh, nói: “Chuyện của cậu với Tiểu Quân tôi đều biết, ngày đó là em ấy không đúng trước, nhưng cậu cũng thương tổn Tiểu Quân, đã qua nhiều năm như vậy Tiểu Quân cũng rất áy náy, bây giờ em ấy đã tạ lỗi với cậu, mặc kệ cậu có tha thứ hay không thì cũng nên dừng lại ở đây.”
Đường Văn Minh mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh sợ, trên mặt còn dính nước mắt và máu, trừ chật vật ra còn đâu không hề có lực uy hiếp.
“Anh đến lúc nào?” Triệu Mặc Quân có chút lo lắng, sợ anh nhìn thấy Đường Văn Minh lại ghen.
“Vừa mới đến.” Liễu Trạch Phong ôm chặt cậu, không nhìn thêm Đường Văn Minh nữa, ôn nhu nói với người trong lòng: “Chúng ta về thôi.”
Triệu Mặc Quân gật gật đầu, cậu áy náy nói với Đường Văn Minh: “Văn Minh, thật xin lỗi, tạm biệt.”
Đường Văn Minh bỗng nhiên cảm thấy nhạt nhẽo, hắn dùng nhiều năm để oán hận tra tấn bản thân như vậy, người cũng đã đi, chỉ có hắn là dậm chân tại chỗ không thể tự thoát ra được. Hắn từng giãy dụa, cướp đoạt với không cam tâm, tất cả đều chẳng còn ý nghĩa.
Hắn không để ý đến ánh mắt Triệu Mặc Quân mang theo mong đợi, ra sức lau mặt, dứt khoát xoay người rời đi. Hắn nghĩ mình nên học cách buông xuống, hắn và Triệu Mặc Quân mặc kệ là ai sai nhiều ai sai ít, dù gì chuyện cũng đã qua, vết thương thời niên thiếu dù đau đến đâu cũng sẽ lành, như vậy hắn mới có thể tiếp tục đi về phía trước.
Hắn xoay người dứt khoát giống một anh hùng cô độc quật cường, để lại cho Triệu Mặc Quân và Liễu Trạch Phong bóng lưng mỹ lệ, lại không đoán được sau khi quay đi, một bóng dáng quen thuộc bất ngờ đập vào tầm mắt, thẳng tắp xông vào lòng.
Phương Dịch đứng ở ngay cửa, sắc mặt trầm thấp dưới ánh đèn có chút ảm đạm.
Lòng Đường Văn Minh như bị ai đó dùng gậy hung hăng đập một cái, đau đớn không thôi.
Phương Dịch đứng đây từ khi nào? !
Đường Văn Minh tâm loạn như ma, nhất thời hoảng loạn, ngay cả Triệu Mặc Quân và Liễu Trạch Phong rời đi từ lúc nào cũng không biết.
Phương Dịch lẳng lặng nhìn hắn giống như đang nhìn một người xa lạ.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, không hề cử động, cũng không hề nói chuyện.