Chương 2
02.
Tôi lúc này còn đang vò đầu bứt tóc nghĩ xem nên xử lý tình huống khó xử trước mắt này như thế nào cho êm đẹp, người bên ngoài lại gõ cửa rồi bình tĩnh lên tiếng, “Đàn chị định ở trong đó đến khi nào?”
Trong phút chốc tôi mồm nhanh hơn não, nói lớn: “Vị huynh đệ nào ở bên ngoài đấy? Tôi đang ị, anh đi ra chỗ khác đi.”
Bên ngoài truyền đến tiếng cười khẽ, sau đó là một giọng nam trầm ấm mê người, mẹ ơi nghe quyến rũ ch.ết đi được.
Ủa khoan, bình tĩnh!
Tỉnh táo lại đi tôi ơi, đừng có mê trai nữa Cố Viên Viên! Đừng quên bản thân đang trong hoàn cảnh nào mà còn ở đấy mê trai nữa!
Người ngoài cửa hoàn toàn không cho tôi thời gian để tự vấn lương tâm, tôi nghe thấy tiếng mở khóa điện thoại.
Sau đó chính là giọng nói quyến rũ ch.ết tiệt kia vang lên.
“Những ngón tay anh cũng lướt qua cổ rồi vòng ra sau tai tôi.”
“Ánh mắt của người đàn ông có vẻ hờ hững nhưng lại kiên định, ba phần lạnh lùng, năm phần nóng bỏng, hai phần còn lại tôi không nhìn rõ được cảm xúc.”
“Anh một tay chống lên tường, tay kia vòng qua eo tôi, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi tôi, nữ nhân, em trốn không thoát được tôi đâu.”
Ahhhhhhh!! Tên chó này thế mà thực sự đọc to rõ nội dung này ra bên ngoài.
M.áu dồn lên não, tôi mặt đỏ tía tai lập tức mở cửa, run rẩy nói: “Đừng, đừng đọc nữa.”
Chắc chắn cái tên này là đại tổ tông của tôi, nhục ch.ết mất thôi.
Ngụy Hạo dựa nửa người lên vách ngăn, hơi nghiêng đầu sang, một tay cậu chống vào cửa, cảm giác như đem cả người tôi vây lại.
Ôi mẹ ơi, hơi thở nam tính của hot boy ập tới gần làm tôi không nhịn được mà rùng mình… úi chà, sợ thật đấy.
Cậu nở một nụ cười hết sức vô hại, “Đàn chị, chúng ta nói chuyện xíu nhé?”
***
03.
Tại một góc ít người trong quán trà sữa.
Nguỵ Hạo lướt sơ nội dung trong tiểu thuyết của tôi, thỉnh thoảng không nhịn được sẽ ném cho tôi ánh nhìn viên đạn.
Tôi đỏ mặt cúi thấp đầu thiếu điều muốn vùi đầu vào đầu gối.
Trời ơi, tôi chỉ là cô gái non nớt đang đắm chìm trong đại dương tri thức thôi mà, tự dưng lại thích chuốc thêm phiền phức vào người thế này!
“Có vẻ chị khá là thành thạo trong việc chọn từ và đặt câu.” Nguỵ Hào mỉm cười, có vẻ thật sự khen tôi nhỉ.
Trong lòng tôi hoảng hốt nhưng ngoài mặt vẫn cắn răng tiếp lời: “Hihi, bình thường, bình thường thôi ấy mà.”
Dường như Ngụy Hạo tức tới mức bật cười, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt cho tôi xem, “Nhưng tiểu thuyết này gây ra cho em rất nhiều rắc rối, chị nói xem phải làm gì bây giờ?”
Tôi cảm thấy cực kì lúng túng, suy nghĩ nửa ngày mới lí nhí nói: “Hay là tôi xóa nó nhé?”
Ngụy Hạo gõ nhẹ lên bàn rồi lắc đầu, “Chị cho rằng xóa thứ này đi thì sẽ hết ảnh hưởng đến tôi sao?”
“À, tôi có đang thích một cô gái. Chị nói xem lỡ cô ấy thấy thứ này rồi nghĩ nhiều thì làm sao?”
“À không, không, tôi đương nhiên không có ý đó.” Tôi vội xua tay và chấp nhận số phận của mình, “Vậy cậu nói xem hiện tại tôi phải làm sao mới ổn?”
Ngụy Hào cong môi, nghiêng đầu nhìn tôi, “Thôi thì mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, không bằng chị bồi thường cho tôi là được, thế nào?”
Dù sao chuyện này cũng là do tôi gây ra nên không thể nào trốn tránh trách nhiệm được, tôi cố nặn ra một nụ cười hết sức “tự nhiên”: “Không vấn đề gì cả, đó là điều tôi nên làm mà.”
Ngụy Hạo hài lòng gật đầu, chống cằm suy nghĩ một lúc.
Thời gian càng trôi thì tôi càng có cảm giác không ổn.
Để đề phòng cảnh không một xu dính túi không xảy ra trong tương lai, tôi đành gian nan lên tiếng trước: “Em trai, để tôi tính trước cho cậu nghe nhé! Phí sinh hoạt của tôi một tháng là 1000 tệ. Bữa sáng thường sẽ mua cơm nắm Đài Loan 5 tệ, trưa sẽ ăn trong căn tin tốn 8 tệ 6, bữa tối hai món rau một món canh lại tốn 5 tệ 3. Ngoài ra tiền điện - nước, điều hòa hàng tháng chia đều trong ký túc xá, cho nên tôi…”
Tôi làm động tác móc cái túi rỗng tuếch*, “Cậu hiểu chứ?”
(*) không biết diễn tả sao cho đúng, ảnh minh họa dưới cmt.
Em trai à, chị đây thật sự không có tiền đâu, cho nên cậu đừng “ra giá” cao* quá nha!!!
(*) Gốc: Sư tử đại khai khẩu – 狮子大开口: sư tử há rộng mồm; hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham.
Ngụy Hạo có lẽ bị tôi làm cạn lời, vẻ mặt cậu đơ ra chừng ba giây, “Rốt cuộc hình tượng của tôi trong lòng chị như thế nào mà chị lại đặc biệt nhấn mạnh chuyện này thế?”
Tôi nói thầm trong lòng: Cậu còn hỏi tôi sao? Chủ nợ, là chủ nợ đấy! Chủ nợ hàng thật giá thật như vàng 24K luôn đấy!
Ha, trong lòng nghĩ thế thôi chứ ngoài mặt ngu gì tôi nói thế, “Đằng ấy tất nhiên là người đẹp trai ngời ngời, phong lưu phóng khoáng, hoa gặp hoa nở, nguời gặp người thương, xe thấy lốp xẹp! À còn tốt bụng, hiểu lòng người, khoan dung độ lượng,…” Nhìn đi, tôi khen cậu hết lời như thế, cậu có nhẫn tâm đòi tôi bồi thường nữa không?
Em trai này dường như có trái tim sắt đá, không bị dao động bởi những lời nịnh nọt của tôi, cậu mím môi rồi giơ tay ngắt lời tôi: “Chị phóng đại tôi quá rồi.”
“Vậy thì chuyện bồi thường làm sao bây giờ?” Tôi giả ngơ, dùng ánh mắt ngây thơ vô (số) tội nhìn Ngụy Hạo.
“Tôi tạm thời chưa nghĩ ra, để nói sau đi.” Nói rồi cậu ấy bấm vài cái trên điện thoại, sau đó mỉm cười và đưa cho tôi mã Wechat, “Đàn chị, thêm Wechat đi.”
Tôi ngơ ngẩn vì nụ cười ấy chưa được bao lâu thì đã bị câu tiếp theo của tên này làm cho tỉnh táo.
“Thuận tiện cho việc bồi thường.”
Tôi lúc này còn đang vò đầu bứt tóc nghĩ xem nên xử lý tình huống khó xử trước mắt này như thế nào cho êm đẹp, người bên ngoài lại gõ cửa rồi bình tĩnh lên tiếng, “Đàn chị định ở trong đó đến khi nào?”
Trong phút chốc tôi mồm nhanh hơn não, nói lớn: “Vị huynh đệ nào ở bên ngoài đấy? Tôi đang ị, anh đi ra chỗ khác đi.”
Bên ngoài truyền đến tiếng cười khẽ, sau đó là một giọng nam trầm ấm mê người, mẹ ơi nghe quyến rũ ch.ết đi được.
Ủa khoan, bình tĩnh!
Tỉnh táo lại đi tôi ơi, đừng có mê trai nữa Cố Viên Viên! Đừng quên bản thân đang trong hoàn cảnh nào mà còn ở đấy mê trai nữa!
Người ngoài cửa hoàn toàn không cho tôi thời gian để tự vấn lương tâm, tôi nghe thấy tiếng mở khóa điện thoại.
Sau đó chính là giọng nói quyến rũ ch.ết tiệt kia vang lên.
“Những ngón tay anh cũng lướt qua cổ rồi vòng ra sau tai tôi.”
“Ánh mắt của người đàn ông có vẻ hờ hững nhưng lại kiên định, ba phần lạnh lùng, năm phần nóng bỏng, hai phần còn lại tôi không nhìn rõ được cảm xúc.”
“Anh một tay chống lên tường, tay kia vòng qua eo tôi, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi tôi, nữ nhân, em trốn không thoát được tôi đâu.”
Ahhhhhhh!! Tên chó này thế mà thực sự đọc to rõ nội dung này ra bên ngoài.
M.áu dồn lên não, tôi mặt đỏ tía tai lập tức mở cửa, run rẩy nói: “Đừng, đừng đọc nữa.”
Chắc chắn cái tên này là đại tổ tông của tôi, nhục ch.ết mất thôi.
Ngụy Hạo dựa nửa người lên vách ngăn, hơi nghiêng đầu sang, một tay cậu chống vào cửa, cảm giác như đem cả người tôi vây lại.
Ôi mẹ ơi, hơi thở nam tính của hot boy ập tới gần làm tôi không nhịn được mà rùng mình… úi chà, sợ thật đấy.
Cậu nở một nụ cười hết sức vô hại, “Đàn chị, chúng ta nói chuyện xíu nhé?”
***
03.
Tại một góc ít người trong quán trà sữa.
Nguỵ Hạo lướt sơ nội dung trong tiểu thuyết của tôi, thỉnh thoảng không nhịn được sẽ ném cho tôi ánh nhìn viên đạn.
Tôi đỏ mặt cúi thấp đầu thiếu điều muốn vùi đầu vào đầu gối.
Trời ơi, tôi chỉ là cô gái non nớt đang đắm chìm trong đại dương tri thức thôi mà, tự dưng lại thích chuốc thêm phiền phức vào người thế này!
“Có vẻ chị khá là thành thạo trong việc chọn từ và đặt câu.” Nguỵ Hào mỉm cười, có vẻ thật sự khen tôi nhỉ.
Trong lòng tôi hoảng hốt nhưng ngoài mặt vẫn cắn răng tiếp lời: “Hihi, bình thường, bình thường thôi ấy mà.”
Dường như Ngụy Hạo tức tới mức bật cười, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt cho tôi xem, “Nhưng tiểu thuyết này gây ra cho em rất nhiều rắc rối, chị nói xem phải làm gì bây giờ?”
Tôi cảm thấy cực kì lúng túng, suy nghĩ nửa ngày mới lí nhí nói: “Hay là tôi xóa nó nhé?”
Ngụy Hạo gõ nhẹ lên bàn rồi lắc đầu, “Chị cho rằng xóa thứ này đi thì sẽ hết ảnh hưởng đến tôi sao?”
“À, tôi có đang thích một cô gái. Chị nói xem lỡ cô ấy thấy thứ này rồi nghĩ nhiều thì làm sao?”
“À không, không, tôi đương nhiên không có ý đó.” Tôi vội xua tay và chấp nhận số phận của mình, “Vậy cậu nói xem hiện tại tôi phải làm sao mới ổn?”
Ngụy Hào cong môi, nghiêng đầu nhìn tôi, “Thôi thì mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, không bằng chị bồi thường cho tôi là được, thế nào?”
Dù sao chuyện này cũng là do tôi gây ra nên không thể nào trốn tránh trách nhiệm được, tôi cố nặn ra một nụ cười hết sức “tự nhiên”: “Không vấn đề gì cả, đó là điều tôi nên làm mà.”
Ngụy Hạo hài lòng gật đầu, chống cằm suy nghĩ một lúc.
Thời gian càng trôi thì tôi càng có cảm giác không ổn.
Để đề phòng cảnh không một xu dính túi không xảy ra trong tương lai, tôi đành gian nan lên tiếng trước: “Em trai, để tôi tính trước cho cậu nghe nhé! Phí sinh hoạt của tôi một tháng là 1000 tệ. Bữa sáng thường sẽ mua cơm nắm Đài Loan 5 tệ, trưa sẽ ăn trong căn tin tốn 8 tệ 6, bữa tối hai món rau một món canh lại tốn 5 tệ 3. Ngoài ra tiền điện - nước, điều hòa hàng tháng chia đều trong ký túc xá, cho nên tôi…”
Tôi làm động tác móc cái túi rỗng tuếch*, “Cậu hiểu chứ?”
(*) không biết diễn tả sao cho đúng, ảnh minh họa dưới cmt.
Em trai à, chị đây thật sự không có tiền đâu, cho nên cậu đừng “ra giá” cao* quá nha!!!
(*) Gốc: Sư tử đại khai khẩu – 狮子大开口: sư tử há rộng mồm; hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham.
Ngụy Hạo có lẽ bị tôi làm cạn lời, vẻ mặt cậu đơ ra chừng ba giây, “Rốt cuộc hình tượng của tôi trong lòng chị như thế nào mà chị lại đặc biệt nhấn mạnh chuyện này thế?”
Tôi nói thầm trong lòng: Cậu còn hỏi tôi sao? Chủ nợ, là chủ nợ đấy! Chủ nợ hàng thật giá thật như vàng 24K luôn đấy!
Ha, trong lòng nghĩ thế thôi chứ ngoài mặt ngu gì tôi nói thế, “Đằng ấy tất nhiên là người đẹp trai ngời ngời, phong lưu phóng khoáng, hoa gặp hoa nở, nguời gặp người thương, xe thấy lốp xẹp! À còn tốt bụng, hiểu lòng người, khoan dung độ lượng,…” Nhìn đi, tôi khen cậu hết lời như thế, cậu có nhẫn tâm đòi tôi bồi thường nữa không?
Em trai này dường như có trái tim sắt đá, không bị dao động bởi những lời nịnh nọt của tôi, cậu mím môi rồi giơ tay ngắt lời tôi: “Chị phóng đại tôi quá rồi.”
“Vậy thì chuyện bồi thường làm sao bây giờ?” Tôi giả ngơ, dùng ánh mắt ngây thơ vô (số) tội nhìn Ngụy Hạo.
“Tôi tạm thời chưa nghĩ ra, để nói sau đi.” Nói rồi cậu ấy bấm vài cái trên điện thoại, sau đó mỉm cười và đưa cho tôi mã Wechat, “Đàn chị, thêm Wechat đi.”
Tôi ngơ ngẩn vì nụ cười ấy chưa được bao lâu thì đã bị câu tiếp theo của tên này làm cho tỉnh táo.
“Thuận tiện cho việc bồi thường.”