Chương 4
06.
“Đang nghĩ gì mà thất thần thế?”
A? Xong rồi hả?
Ngụy Hạo đứng một bên, từ trên cao nhìn xuống, “Đi ăn.”
Tôi nhìn những người khác đang đứng ngoài cửa đợi, chần chừ suy nghĩ một lúc, “Thôi, chắc tôi không đi đâu, dù sao tôi cũng không quen ai ở đây…”
Ngụy Hạo cười nhẹ, thuận tay nhận lấy cái túi của tôi rồi nói đùa, “Vậy chị làm quen dần đi là được.”
11 giờ đêm, con phố ăn vặt đông nghịt người.
Sáu người chúng tôi vất vả lắm mới tìm được một quán nướng còn chỗ ngồi.
Ngụy Hạo nhiệt tình đưa menu cho từng người một rồi nói: “Mọi người ăn gì cứ gọi thoải mái nhé, chầu này đàn chị bao.”
Nói xong còn đặc biệt chỉ vào tôi.
Tôi á??? Excues me???
Tôi ghé sát, nói nhỏ vào tai cậu ta: “Tại sao tôi lại là người bao chầu này??”
Tên này nhìn tôi một cái, không trả lời tôi mà quay sang phía những người khác nói to: “Còn không mau cảm ơn đàn chị?”
Sau đó là một tràng lời cảm ơn của đám đàn em.
Này, thật sự không cần phải cảm ơn đâu, tôi cũng vừa mới biết tôi “phải” mời chầu này đấy.
Thôi thì lỡ đâm lao rồi thì phải theo lao.
Tôi đành miễn cưỡng nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể rồi tiến lại gần Ngụy Hạo nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng điệu đáng sợ: “Đàn em này, cậu không cần phải đuổi cùng giết tận tôi như thế này đâu.”
Trong lúc nói chuyện, tôi nhanh tay nhéo mạnh vào đùi tên này một cái.
(*) 一边说一边伸手揪住了他右边大腿的肉逆时针转了半圈。
Ngụy Hạo mặt không đổi sắc, thậm chí còn rất rộng lượng mà khen tôi, “Lực tay của đàn chị mạnh đấy.”
…
Lúc cầm thực đơn để chọn món, nhìn vào giá tiền mà tôi suýt ngất.
Tôi mới mua hai cái váy xinh xinh cách đây không lâu, ăn xong bữa này nữa thì cuối tháng này chắc chắn là tôi phải gặm bánh bao trong căn tin thay cơm.
Ngụy Hạo thấy tôi mãi mà chưa chọn được món nên vươn tay sang cầm lấy thực đơn, ngón tay trắng nõn và thon dài ấy đ.iên cuồng bấm chọn món trên thực đơn mà không cần nhìn giá.
“Cái này có phải hơi nhiều quá rồi không, đàn anh?”
Lâm Văn Văn nhận lấy thực đơn của chúng tôi để đưa cho phục vụ, lúc nhìn thoáng qua thì không nhịn được mà thốt lên.
Tôi mờ mịt nhìn sang Ngụy Hạo, vẻ mặt tên này vẫn lạnh lùng như cũ, cậu ta nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân rồi nói: “Mọi người vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn cơ mà!”
Tôi cúi xuống nhìn nơi nào đó phẳng lì của bản thân… Bình tĩnh, bình tĩnh nào tôi ơi, hãy giữ một cái đầu lạnh nào.
D*m, cái tên khốn khiếp này, bà đây bóp ch.ết mày!!!
…
Đồ ăn rất nhanh đã được dọn hết lên bàn, lại nghĩ đến những ngày sau nghèo túng bỗng nhiên tôi cảm thấy chán ăn hẳn, một lúc lâu sau vẫn không có hứng động đũa.
“Ăn đi.”
Ngụy Hạo gắp một viên chả cá vào bát cho tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe Lâm Văn Văn thở dài, “Mối quan hệ của chị Viên Viên với đàn anh tốt thật đấy.”
Em gái à, mấy món này cũng làm cưng say được nữa hả?
“Chị Viên Viên ơi, đàn anh Ngụy Hào từ nhỏ đã biết chăm sóc cho người khác rồi hay sao ạ?”
Có chuyện đấy luôn cơ à, tên này mà chăm sóc tôi cái khỉ khô gì? Rõ ràng là đang công khai bóc lột tôi đấy!!
Tôi đảo mắt rồi nhanh mồm nói.
“Đừng nhìn cậu ta bây giờ như thế mà nhầm. Hồi 8 tuổi, cậu ta vừa chảy nước mũi vừa chạy sau mông tôi. Lên 12 tuổi rồi mà lúc ngủ vẫn còn đ.ái dầm đấy. Lúc 16 tuổi, Ngụy Hạo đưa thư tình cho cô gái nó thích thì bị người ta từ chối.”
Xin lỗi nhé Ngụy Hạo, cậu bất nhân thì tôi bất nghĩa, thân ai nấy lo* nhé!
(*)今天骑驴看马,大家各凭本事跑火车吧!
Những người khác đều có vẻ rất kinh ngạc với chuyện này, chắc bọn họ ngàn vạn không ngờ tới Ngụy Hạo lại có một quá khứ như thế.
Tất nhiên tôi cũng không ngờ được, vì toàn là tôi bịa ra hết mà.
Thủ đoạn nhỏ thành công, tôi quay sang nở nụ cười khiêu khích với Ngụy Hạo, trạng thái tinh thần phải nói là vô cùng phấn khích.
Ai ngờ được giây tiếp theo Ngụy Hạo cúi người xuống ghé sát vào tai tôi, giọng nói tràn ngập ám muội: “Cố Viên Viên, chị thật đáng yêu.”
Sau đó Ngụy Hạo híp mắt, làm màu lấy tay che ngực, giọng điệu giả tạo đến nỗi nghe thôi cũng nổi da gà: “Ai ui, sợ thật đấy.”
“Đang nghĩ gì mà thất thần thế?”
A? Xong rồi hả?
Ngụy Hạo đứng một bên, từ trên cao nhìn xuống, “Đi ăn.”
Tôi nhìn những người khác đang đứng ngoài cửa đợi, chần chừ suy nghĩ một lúc, “Thôi, chắc tôi không đi đâu, dù sao tôi cũng không quen ai ở đây…”
Ngụy Hạo cười nhẹ, thuận tay nhận lấy cái túi của tôi rồi nói đùa, “Vậy chị làm quen dần đi là được.”
11 giờ đêm, con phố ăn vặt đông nghịt người.
Sáu người chúng tôi vất vả lắm mới tìm được một quán nướng còn chỗ ngồi.
Ngụy Hạo nhiệt tình đưa menu cho từng người một rồi nói: “Mọi người ăn gì cứ gọi thoải mái nhé, chầu này đàn chị bao.”
Nói xong còn đặc biệt chỉ vào tôi.
Tôi á??? Excues me???
Tôi ghé sát, nói nhỏ vào tai cậu ta: “Tại sao tôi lại là người bao chầu này??”
Tên này nhìn tôi một cái, không trả lời tôi mà quay sang phía những người khác nói to: “Còn không mau cảm ơn đàn chị?”
Sau đó là một tràng lời cảm ơn của đám đàn em.
Này, thật sự không cần phải cảm ơn đâu, tôi cũng vừa mới biết tôi “phải” mời chầu này đấy.
Thôi thì lỡ đâm lao rồi thì phải theo lao.
Tôi đành miễn cưỡng nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể rồi tiến lại gần Ngụy Hạo nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng điệu đáng sợ: “Đàn em này, cậu không cần phải đuổi cùng giết tận tôi như thế này đâu.”
Trong lúc nói chuyện, tôi nhanh tay nhéo mạnh vào đùi tên này một cái.
(*) 一边说一边伸手揪住了他右边大腿的肉逆时针转了半圈。
Ngụy Hạo mặt không đổi sắc, thậm chí còn rất rộng lượng mà khen tôi, “Lực tay của đàn chị mạnh đấy.”
…
Lúc cầm thực đơn để chọn món, nhìn vào giá tiền mà tôi suýt ngất.
Tôi mới mua hai cái váy xinh xinh cách đây không lâu, ăn xong bữa này nữa thì cuối tháng này chắc chắn là tôi phải gặm bánh bao trong căn tin thay cơm.
Ngụy Hạo thấy tôi mãi mà chưa chọn được món nên vươn tay sang cầm lấy thực đơn, ngón tay trắng nõn và thon dài ấy đ.iên cuồng bấm chọn món trên thực đơn mà không cần nhìn giá.
“Cái này có phải hơi nhiều quá rồi không, đàn anh?”
Lâm Văn Văn nhận lấy thực đơn của chúng tôi để đưa cho phục vụ, lúc nhìn thoáng qua thì không nhịn được mà thốt lên.
Tôi mờ mịt nhìn sang Ngụy Hạo, vẻ mặt tên này vẫn lạnh lùng như cũ, cậu ta nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân rồi nói: “Mọi người vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn cơ mà!”
Tôi cúi xuống nhìn nơi nào đó phẳng lì của bản thân… Bình tĩnh, bình tĩnh nào tôi ơi, hãy giữ một cái đầu lạnh nào.
D*m, cái tên khốn khiếp này, bà đây bóp ch.ết mày!!!
…
Đồ ăn rất nhanh đã được dọn hết lên bàn, lại nghĩ đến những ngày sau nghèo túng bỗng nhiên tôi cảm thấy chán ăn hẳn, một lúc lâu sau vẫn không có hứng động đũa.
“Ăn đi.”
Ngụy Hạo gắp một viên chả cá vào bát cho tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe Lâm Văn Văn thở dài, “Mối quan hệ của chị Viên Viên với đàn anh tốt thật đấy.”
Em gái à, mấy món này cũng làm cưng say được nữa hả?
“Chị Viên Viên ơi, đàn anh Ngụy Hào từ nhỏ đã biết chăm sóc cho người khác rồi hay sao ạ?”
Có chuyện đấy luôn cơ à, tên này mà chăm sóc tôi cái khỉ khô gì? Rõ ràng là đang công khai bóc lột tôi đấy!!
Tôi đảo mắt rồi nhanh mồm nói.
“Đừng nhìn cậu ta bây giờ như thế mà nhầm. Hồi 8 tuổi, cậu ta vừa chảy nước mũi vừa chạy sau mông tôi. Lên 12 tuổi rồi mà lúc ngủ vẫn còn đ.ái dầm đấy. Lúc 16 tuổi, Ngụy Hạo đưa thư tình cho cô gái nó thích thì bị người ta từ chối.”
Xin lỗi nhé Ngụy Hạo, cậu bất nhân thì tôi bất nghĩa, thân ai nấy lo* nhé!
(*)今天骑驴看马,大家各凭本事跑火车吧!
Những người khác đều có vẻ rất kinh ngạc với chuyện này, chắc bọn họ ngàn vạn không ngờ tới Ngụy Hạo lại có một quá khứ như thế.
Tất nhiên tôi cũng không ngờ được, vì toàn là tôi bịa ra hết mà.
Thủ đoạn nhỏ thành công, tôi quay sang nở nụ cười khiêu khích với Ngụy Hạo, trạng thái tinh thần phải nói là vô cùng phấn khích.
Ai ngờ được giây tiếp theo Ngụy Hạo cúi người xuống ghé sát vào tai tôi, giọng nói tràn ngập ám muội: “Cố Viên Viên, chị thật đáng yêu.”
Sau đó Ngụy Hạo híp mắt, làm màu lấy tay che ngực, giọng điệu giả tạo đến nỗi nghe thôi cũng nổi da gà: “Ai ui, sợ thật đấy.”