Chương 6
09.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, chớp mắt đã tới cuối tháng 11.
Thời điểm này nhà trường cũng tổ chức thêm nhiều hoạt động tập thể hơn.
Thừa dịp đại hội thể thao được tổ chức, tôi liền nhanh chân xách va li “trốn” về quê hai ngày.
Hai ngày này về quê, tôi rất ngoan ngoãn nghe lời mẹ sai bảo.
“Lâu lắm mới có dịp về nhà sao suốt ngày cứ ôm cái điện thoại mà bấm thế?”
Đến ngày thứ ba, cả buổi sáng vẫn không thấy Ngụy Hạo nhắn gì cho tôi.
Làm tôi cả buổi cứ cách năm phút là lại cầm điện thoại lên nhìn một lần xem có bỏ lỡ tin nhắn nào không.
Mãi đến buổi chiều Ngụy Hạo mới gửi tin nhắn cho tôi, cậu gửi cho tôi hình ảnh đầu gối bị chảy máu.
Dịch mủ màu vàng cùng với m.áu đỏ thẫm, ở trên có vẻ là một lớp cồn đỏ để tránh nhiễm trùng.
Trời ơi, nhìn thôi mà tôi đã thấy đau rồi.
Tôi còn chưa kịp gõ phím trả lời thì bên kia đã gửi tới hai tin nhắn nữa.
“Chị ơi, em bị té.”
“Đau quá.”
Đọc hai tin nhắn đó xong, chưa tới một giây tôi đã vô thức mở trang web đặt vé xe*.
(*)Ở đây tác giả viết là “Tôi vô thức mở 12306”, 12306 ở Trung Quốc là trang web của công ty đường sắt Trung Hoa, Dâu để là web đặt vé xe luôn nhé.
Bây giờ tôi muốn bay về trường ngay lập tức.
10 giờ sáng ngày hôm sau, tôi vội chạy đến căn hộ của Ngụy Hạo thuê để “chăm người bệnh”.
Thế mà trong phòng phải nói là cực kỳ “đông vui”
Cảnh tượng đập vào mắt tôi chính là 4 - 5 thành viên của câu lạc bộ biện luận đang tụ tập lại cùng nhau chơi đánh bài, Ngụy Hạo mặc quần đùi đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, còn Lâm Viên Viên đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở đầu giường và gọt táo cho Ngụy Hạo. Hai người có vẻ đang nói chuyện rất vui vẻ nhỉ?
Nhìn một màn này, bỗng nhiên tôi cảm thấy việc bản thân xuất hiện ở đây thật dư thừa.
Ngụy Hạo mặc dù nói là bị thương đau lắm nhưng nhìn thì vẫn không khác gì bình thường hết, thậm chí tôi còn thấy tên này càng đẹp trai hơn ấy chứ, mặt mày cũng có cảm giác dịu dàng hơn.
Ngụy Hạo ngước lên nhìn tôi rồi nói: “Chị sang đây.”
Tôi bỗng có ảo giác rằng cậu ta đã đợi tôi từ lâu.
Liếc thấy miếng táo Ngụy Hạo đang cầm, vừa nãy còn định hỏi han quan tâm thì bây giờ tôi liền hết hứng nói, cuối cùng chỉ ừ một tiếng coi như đáp lại.
Tôi ngồi ở mép giường, cảm giác có hơi lúng túng không biết nên làm gì, chỉ đành cô đơn ngồi nghịch cái áo của mình.
Bầu không khí của ba người chúng tôi ở bên đây rất im lặng, khác xa với đám đang tụ lại đánh bài ầm ĩ kia.
Một lúc sau thì Mạnh Sách cũng đến.
Sau khi chào hỏi với Ngụy Hạo xong thì quay sang tôi: “Cậu rảnh không?”
Mạnh Sách là sinh viên trao đổi năm nay của trường Đại học A sang trường tôi. Ngoại hình của anh chàng này cũng khá được, cao ráo, đẹp trai. Ngoài mối quan hệ quen biết ở câu lạc bộ biện luận thì chúng tôi cũng có bạn chung là Thẩm Vọng Vọng.
(*) Có lẽ khúc này tác giả nhầm tên Vọng Vọng (望望) với Phiến Phiến (翩翩), Dâu nghĩ thế =)))))))
À, anh chàng này thích Thẩm Phiến Phiến.
Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, ai có mắt cũng thấy, chỉ trừ nhỏ bạn cùng phòng tôi là không thấy.
“Ồ vậy ý cậu là tôi về nói với Phiến Phiến rằng hôm nay bắt gặp cậu đi mua sắm với gái?”
Cậu ta đứng thẳng người, nhìn xuống tôi: “Ừm.”
Tôi hơi nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý với cậu ta: “Được, còn chuyện gì nữa không?”
Haiz, dù sao chuyện làm người đưa tin như thế này cũng chẳng phải lần một lần hai gì.
“Không có việc gì nữa, cảm ơn cậu.”
Cậu ta đút một tay vào túi, im lặng một lúc mới nói tiếp, “Ngụy Hạo đối xử với cậu khá đặc biệt.”
***
10.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường*.
(*)当局者迷, 旁观者清: người trong cuộc thì mờ tối, người đứng ngoài xem thấy rõ ràng. Chỉ đương sự trong cuộc cờ vì suy tính quá nhiều về lợi hại nên nhận xét vấn đề rất mù mờ, sai lạc còn người đứng ngoài xem vì bình tĩnh, khách quan nên nhận xét rõ ràng minh bạch hơn.
Thẩm Phiến Phiến thì khỏi nói, Mạnh Sách chắc không bị mù đâu đúng không nhỉ?!
Vừa quay về phòng đã thấy Ngụy Hạo bưng một đĩa táo đã gọt xong, ngồi trên giường ngước lên hỏi tôi: “Cậu ta tìm chị làm gì đấy?”
Ờm, chuyện này có hơi khó nói, với lại…
Tôi nhìn sang Lâm Văn Văn cũng đang nhìn tôi, quyết định cười haha cho qua chuyện.
Thấy thế, Nguỵ Hạo thấp giọng “Ồ” một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa.
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc.
…
Tiếng tăm của Ngụy Hạo quả nhiên rất tốt, chỉ một buổi trưa thôi mà đã có ba tốp người đến hỏi thăm sức khỏe.
Tôi ở đây đến tận 3 giờ chiều, thấy Ngụy Hạo kiểu này chắc chắn không thiếu người chăm sóc, thêm nữa là có việc Mạnh Sách nhờ làm nên tôi quyết định đứng dậy chào tạm biệt rồi đi về.
Ngụy Hạo dựa vào đầu giường, khoanh tay trước ngực, thấp giọng nói: “Chị có việc gấp phải về liền sao?”
“Ờm, cũng khá gấp.” Tôi gật đầu, chuyện liên quan đến tình duyên của chị em tôi đấy, cậu nghĩ xem gấp không?
Cực kỳ khẩn cấp luôn đấy nhé!
Nhìn sang em gái nhỏ đang ngồi ở góc giường tán tỉnh cậu ta, càng nghĩ càng thấy sôi m.áu, tôi vội vã từ quê lên đây để xem hai người diễn kịch à???
“Dù sao cậu cũng chẳng thiếu người chăm sóc!” Tôi tức muốn tắt thở.
Ngụy Hạo cắn môi dưới và nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi nói: “Ồ.”
(còn tiếp)
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, chớp mắt đã tới cuối tháng 11.
Thời điểm này nhà trường cũng tổ chức thêm nhiều hoạt động tập thể hơn.
Thừa dịp đại hội thể thao được tổ chức, tôi liền nhanh chân xách va li “trốn” về quê hai ngày.
Hai ngày này về quê, tôi rất ngoan ngoãn nghe lời mẹ sai bảo.
“Lâu lắm mới có dịp về nhà sao suốt ngày cứ ôm cái điện thoại mà bấm thế?”
Đến ngày thứ ba, cả buổi sáng vẫn không thấy Ngụy Hạo nhắn gì cho tôi.
Làm tôi cả buổi cứ cách năm phút là lại cầm điện thoại lên nhìn một lần xem có bỏ lỡ tin nhắn nào không.
Mãi đến buổi chiều Ngụy Hạo mới gửi tin nhắn cho tôi, cậu gửi cho tôi hình ảnh đầu gối bị chảy máu.
Dịch mủ màu vàng cùng với m.áu đỏ thẫm, ở trên có vẻ là một lớp cồn đỏ để tránh nhiễm trùng.
Trời ơi, nhìn thôi mà tôi đã thấy đau rồi.
Tôi còn chưa kịp gõ phím trả lời thì bên kia đã gửi tới hai tin nhắn nữa.
“Chị ơi, em bị té.”
“Đau quá.”
Đọc hai tin nhắn đó xong, chưa tới một giây tôi đã vô thức mở trang web đặt vé xe*.
(*)Ở đây tác giả viết là “Tôi vô thức mở 12306”, 12306 ở Trung Quốc là trang web của công ty đường sắt Trung Hoa, Dâu để là web đặt vé xe luôn nhé.
Bây giờ tôi muốn bay về trường ngay lập tức.
10 giờ sáng ngày hôm sau, tôi vội chạy đến căn hộ của Ngụy Hạo thuê để “chăm người bệnh”.
Thế mà trong phòng phải nói là cực kỳ “đông vui”
Cảnh tượng đập vào mắt tôi chính là 4 - 5 thành viên của câu lạc bộ biện luận đang tụ tập lại cùng nhau chơi đánh bài, Ngụy Hạo mặc quần đùi đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, còn Lâm Viên Viên đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở đầu giường và gọt táo cho Ngụy Hạo. Hai người có vẻ đang nói chuyện rất vui vẻ nhỉ?
Nhìn một màn này, bỗng nhiên tôi cảm thấy việc bản thân xuất hiện ở đây thật dư thừa.
Ngụy Hạo mặc dù nói là bị thương đau lắm nhưng nhìn thì vẫn không khác gì bình thường hết, thậm chí tôi còn thấy tên này càng đẹp trai hơn ấy chứ, mặt mày cũng có cảm giác dịu dàng hơn.
Ngụy Hạo ngước lên nhìn tôi rồi nói: “Chị sang đây.”
Tôi bỗng có ảo giác rằng cậu ta đã đợi tôi từ lâu.
Liếc thấy miếng táo Ngụy Hạo đang cầm, vừa nãy còn định hỏi han quan tâm thì bây giờ tôi liền hết hứng nói, cuối cùng chỉ ừ một tiếng coi như đáp lại.
Tôi ngồi ở mép giường, cảm giác có hơi lúng túng không biết nên làm gì, chỉ đành cô đơn ngồi nghịch cái áo của mình.
Bầu không khí của ba người chúng tôi ở bên đây rất im lặng, khác xa với đám đang tụ lại đánh bài ầm ĩ kia.
Một lúc sau thì Mạnh Sách cũng đến.
Sau khi chào hỏi với Ngụy Hạo xong thì quay sang tôi: “Cậu rảnh không?”
Mạnh Sách là sinh viên trao đổi năm nay của trường Đại học A sang trường tôi. Ngoại hình của anh chàng này cũng khá được, cao ráo, đẹp trai. Ngoài mối quan hệ quen biết ở câu lạc bộ biện luận thì chúng tôi cũng có bạn chung là Thẩm Vọng Vọng.
(*) Có lẽ khúc này tác giả nhầm tên Vọng Vọng (望望) với Phiến Phiến (翩翩), Dâu nghĩ thế =)))))))
À, anh chàng này thích Thẩm Phiến Phiến.
Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, ai có mắt cũng thấy, chỉ trừ nhỏ bạn cùng phòng tôi là không thấy.
“Ồ vậy ý cậu là tôi về nói với Phiến Phiến rằng hôm nay bắt gặp cậu đi mua sắm với gái?”
Cậu ta đứng thẳng người, nhìn xuống tôi: “Ừm.”
Tôi hơi nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý với cậu ta: “Được, còn chuyện gì nữa không?”
Haiz, dù sao chuyện làm người đưa tin như thế này cũng chẳng phải lần một lần hai gì.
“Không có việc gì nữa, cảm ơn cậu.”
Cậu ta đút một tay vào túi, im lặng một lúc mới nói tiếp, “Ngụy Hạo đối xử với cậu khá đặc biệt.”
***
10.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường*.
(*)当局者迷, 旁观者清: người trong cuộc thì mờ tối, người đứng ngoài xem thấy rõ ràng. Chỉ đương sự trong cuộc cờ vì suy tính quá nhiều về lợi hại nên nhận xét vấn đề rất mù mờ, sai lạc còn người đứng ngoài xem vì bình tĩnh, khách quan nên nhận xét rõ ràng minh bạch hơn.
Thẩm Phiến Phiến thì khỏi nói, Mạnh Sách chắc không bị mù đâu đúng không nhỉ?!
Vừa quay về phòng đã thấy Ngụy Hạo bưng một đĩa táo đã gọt xong, ngồi trên giường ngước lên hỏi tôi: “Cậu ta tìm chị làm gì đấy?”
Ờm, chuyện này có hơi khó nói, với lại…
Tôi nhìn sang Lâm Văn Văn cũng đang nhìn tôi, quyết định cười haha cho qua chuyện.
Thấy thế, Nguỵ Hạo thấp giọng “Ồ” một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa.
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc.
…
Tiếng tăm của Ngụy Hạo quả nhiên rất tốt, chỉ một buổi trưa thôi mà đã có ba tốp người đến hỏi thăm sức khỏe.
Tôi ở đây đến tận 3 giờ chiều, thấy Ngụy Hạo kiểu này chắc chắn không thiếu người chăm sóc, thêm nữa là có việc Mạnh Sách nhờ làm nên tôi quyết định đứng dậy chào tạm biệt rồi đi về.
Ngụy Hạo dựa vào đầu giường, khoanh tay trước ngực, thấp giọng nói: “Chị có việc gấp phải về liền sao?”
“Ờm, cũng khá gấp.” Tôi gật đầu, chuyện liên quan đến tình duyên của chị em tôi đấy, cậu nghĩ xem gấp không?
Cực kỳ khẩn cấp luôn đấy nhé!
Nhìn sang em gái nhỏ đang ngồi ở góc giường tán tỉnh cậu ta, càng nghĩ càng thấy sôi m.áu, tôi vội vã từ quê lên đây để xem hai người diễn kịch à???
“Dù sao cậu cũng chẳng thiếu người chăm sóc!” Tôi tức muốn tắt thở.
Ngụy Hạo cắn môi dưới và nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi nói: “Ồ.”
(còn tiếp)