Chương 9
15.
Mới được chừng nửa tháng thôi mà Ngụy Hạo đã gần như hồi phục, tốc độ hồi phục của người trẻ nhanh thật đấy.
Chủ tịch câu lạc bộ biện luận của Ngụy Hạo đã đặt một phòng KTV chỉ để ăn mừng Ngụy Hạo hồi phục sức khỏe, tất nhiên là mời luôn cả tôi tham gia.
Bởi vì là bạn gái của Mạnh Sách, Thẩm Phiên Phiên cũng có mặt trong danh sách khác mời của bữa tiệc.
Thế là tôi cùng với Thẩm Phiên Phiên dắt tay nhau chui vô một góc ngồi xem mọi người nhảy múa một cách đ.iên cuồng.
Mới ngồi được một lúc thì Thẩm Phiên Phiên đã bị Mạnh Sách kéo đi nhập tiệc. Tôi ngồi một mình trong phòng cảm thấy hơi chán nên quyết định ra ngoài đi dạo xung quanh một lúc.
Tôi vừa rẽ vào một góc phố thì thấy Lâm Văn Văn và Ngụy Hạo đang ở cùng một chỗ. Quả thật tôi không nén nổi tò mò nên lén trốn vào một góc rồi thò đầu ra hóng chuyện.
Khoảng cách không xa lắm, vừa vặn có thể nghe rõ hai người họ nói chuyện.
Lâm Văn Văn đưa lưng về phía tôi, ngẩng đầu nhìn Ngụy Hạo: “Đàn anh, anh thật sự không thể cân nhắc đến em sao?”. truyện đam mỹ
“Xin lỗi, tôi có người tôi thích rồi.”
“Nhưng em không thấy anh thân thiết với cô gái nào cả, vậy là em vẫn còn cơ hội phải không?”
“Xin lỗi, chúng ta không hợp.”
Ngụy Hạo nhìn lướt qua Lâm Văn Văn, ánh mắt nhìn thẳng tới tôi: “Chị định trốn ở đó bao lâu nữa?”
Vãi thật… bị phát hiện rồi.
Tôi nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp: “À tôi đang đi tới nhà vệ sinh, hai người cứ tiếp tục đi~ Không cần để tâm đến tôi đâu~”
Sau đó tôi liền nhanh chân quay trở lại phòng tiệc.
Năm phút sau, Lâm Văn Văn và Ngụy Hạo cũng nối đuôi nhau quay về đây.
Bữa tiệc đã diễn ra được một lúc, bầu không khí cũng hoàn toàn nóng lên. Việc Lâm Văn Văn thích Ngụy Hạo cũng chẳng phải bí mật gì nên khi hai người cùng nhau bước vào, những người ở đây liền bắt đầu thi nhau hú hét. Vừa hay bài hát tiếp theo là một bài tình ca, bạn A liền nhanh trí đưa micro cho Lâm Văn Văn và Ngụy Hạo.
Lúc Lâm Văn Văn nhận lấy micro, tiếng ầm ĩ cũng lớn hơn.
Còn về phía của Ngụy Hạo, không biết có phải là do tôi quá nhạy cảm hay không mà tôi cứ có cảm giác lúc cậu nhận lấy micro thì ánh mắt luôn nhìn sang chỗ tôi.
“Hôm nay cổ họng tôi không được khỏe lắm, các cậu hát đi.” Ngụy Hạo nói xong liền đem micro trả lại.
(còn tiếp)
Mới được chừng nửa tháng thôi mà Ngụy Hạo đã gần như hồi phục, tốc độ hồi phục của người trẻ nhanh thật đấy.
Chủ tịch câu lạc bộ biện luận của Ngụy Hạo đã đặt một phòng KTV chỉ để ăn mừng Ngụy Hạo hồi phục sức khỏe, tất nhiên là mời luôn cả tôi tham gia.
Bởi vì là bạn gái của Mạnh Sách, Thẩm Phiên Phiên cũng có mặt trong danh sách khác mời của bữa tiệc.
Thế là tôi cùng với Thẩm Phiên Phiên dắt tay nhau chui vô một góc ngồi xem mọi người nhảy múa một cách đ.iên cuồng.
Mới ngồi được một lúc thì Thẩm Phiên Phiên đã bị Mạnh Sách kéo đi nhập tiệc. Tôi ngồi một mình trong phòng cảm thấy hơi chán nên quyết định ra ngoài đi dạo xung quanh một lúc.
Tôi vừa rẽ vào một góc phố thì thấy Lâm Văn Văn và Ngụy Hạo đang ở cùng một chỗ. Quả thật tôi không nén nổi tò mò nên lén trốn vào một góc rồi thò đầu ra hóng chuyện.
Khoảng cách không xa lắm, vừa vặn có thể nghe rõ hai người họ nói chuyện.
Lâm Văn Văn đưa lưng về phía tôi, ngẩng đầu nhìn Ngụy Hạo: “Đàn anh, anh thật sự không thể cân nhắc đến em sao?”. truyện đam mỹ
“Xin lỗi, tôi có người tôi thích rồi.”
“Nhưng em không thấy anh thân thiết với cô gái nào cả, vậy là em vẫn còn cơ hội phải không?”
“Xin lỗi, chúng ta không hợp.”
Ngụy Hạo nhìn lướt qua Lâm Văn Văn, ánh mắt nhìn thẳng tới tôi: “Chị định trốn ở đó bao lâu nữa?”
Vãi thật… bị phát hiện rồi.
Tôi nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp: “À tôi đang đi tới nhà vệ sinh, hai người cứ tiếp tục đi~ Không cần để tâm đến tôi đâu~”
Sau đó tôi liền nhanh chân quay trở lại phòng tiệc.
Năm phút sau, Lâm Văn Văn và Ngụy Hạo cũng nối đuôi nhau quay về đây.
Bữa tiệc đã diễn ra được một lúc, bầu không khí cũng hoàn toàn nóng lên. Việc Lâm Văn Văn thích Ngụy Hạo cũng chẳng phải bí mật gì nên khi hai người cùng nhau bước vào, những người ở đây liền bắt đầu thi nhau hú hét. Vừa hay bài hát tiếp theo là một bài tình ca, bạn A liền nhanh trí đưa micro cho Lâm Văn Văn và Ngụy Hạo.
Lúc Lâm Văn Văn nhận lấy micro, tiếng ầm ĩ cũng lớn hơn.
Còn về phía của Ngụy Hạo, không biết có phải là do tôi quá nhạy cảm hay không mà tôi cứ có cảm giác lúc cậu nhận lấy micro thì ánh mắt luôn nhìn sang chỗ tôi.
“Hôm nay cổ họng tôi không được khỏe lắm, các cậu hát đi.” Ngụy Hạo nói xong liền đem micro trả lại.
(còn tiếp)