Chương 27: Thấy bất bình cho mẹ
"Sao lại không về phòng của con, mà ngủ ở phòng cha vậy hả?"
Hoài Thi nhủi nhủi đầu vào ngực của cha mình "con muốn được ngủ cùng cha, muốn được ôm lấy cha...nếu có thể, con muốn được ngủ cùng cha và mẹ!"
Tim Hoài An chợt đau nhói "thằng bé cần có mẹ đến thế sao?"
'Cha ơi! Đón mẹ về đi cha, con muốn được như những đứa trẻ trong làng...có cha có mẹ, có anh có em, như vậy mới vui ạ!'
Hoài An thoáng buồn, lẽ ra thì anh cũng có một gia đình hạnh phúc như Hoài Thi khao khát, nhưng mọi chuyện đã đi đến bước đường này...nghĩ đến đây, Hoài An chỉ có thể thở dài!
'Cha, con muốn mẹ'
"Được rồi, cha sẽ cố gắng!"
Hoài Thi rút vào lòng Hoài An, cậu rất hy vọng "hy vọng cha sẽ không khiến cậu thất vọng, hy vọng sẽ sớm được ở bên cạnh mẹ".
"Thôi con dậy đi nào! Chiều muộn rồi, còn ngủ gì nữa!"
Hoài Thi tụt xuống giường đi về phòng, vừa đi đến ngạch cửa...cậu quay đầu lại nhìn cha mình, giọng như chim non ríu rít cất vang "cha nhớ tìm cách đón mẹ về nhà nhé!"
"Được, cha sẽ tìm cách!"
'Cha hứa nhé!'
"Ừm...cha hứa"
Cậu bé cười khanh khách rồi nhảy nhót về phòng, vừa đi vừa hát "la...lá...la"
Vừa đi đến sân giữa đã gặp phải người mà cậu chán ghét nhất! Nên cố tình đi hướng khác...
Dương Ngọc thấy Hoài Thi vui tươi hớn hở, không biết cậu đang vui mừng chuyện gì nên gọi cậu lại hỏi!
Đứng lại..."Hoài Thi"
Hoài Thi nghe tiếng gọi nhưng không thèm để tâm.
Dương Ngọc đang tay chặn đường Hoài Thi "này...mày điếc à?"
'Cô lại muốn gì đây?'
"Tao nói cho mày biết đây nhóc con, sắp tới tao sẽ là nữ chủ nhân của cái nhà này, cha mày nói rồi...sẽ cho tao danh phận, mày nên biết điều một chút, nếu không thì đừng trách tao"
Hoài Thi lạnh lùng nhìn Dương Ngọc "vậy sao?"
Dương Ngọc nghênh mặt với Hoài Thi rồi õng ẹo rời đi.
Hoài Thi nhìn theo bóng lưng Dương Ngọc mà chán ghét bĩu môi! Cậu quyết định quay trở lại tìm cha mình.
Vừa đẩy cửa bước vào phòng, đã thấy cha mình đứng tựa đầu vào khung cửa sổ, mắt nhìn đăm đăm ra vườn sau, dáng vẻ ủ rũ.
Hoài Thi bước đến bên cạnh Hoài An, cậu kiễng chân lên nhìn ra vườn sau qua ô cửa sổ, ánh nắng chiều rơi xuống thưa thớt, vài con bướm nhỏ vờn quanh những đóa hoa dại. Cậu cũng đứng nhìn thật lâu.
Hoài An thấy con trai cưng của mình mang vẻ mặt như chất chứa đầy tâm trạng thì phì cười!
"Con trai của cha sao vậy?"
Hoài Thi lạnh giọng lên tiếng "tại sao cha lại muốn cho người phụ nữ đáng ghét kia có được danh phận?"
Hoài An nhíu mày "ý con là sao?"
'Con vừa gặp mặt người phụ nữ kia, ả bảo với con rằng cha sẽ cho ả danh phận và chính là nữ chủ của cái nhà này!'
"Nữ chủ sao?"
'Đúng vậy, chính tai con đã nghe ả bảo thế!'
Hoài An siết chặt tay "quả nhiên là người phụ nữ đáng ghét".
Thấy cha mình không trả lời câu hỏi, Hoài Thi thấy trong lòng bất mãn, cậu định quay lưng rời đi thì nghe Hoài An bảo "Dương Ngọc là mẹ của con, ta ban cho cô ấy danh phận, cũng chính là cho con thân phận!"
'Cha, con chỉ có một người mẹ...đó là người phụ nữ từng mang nặng đẻ đau để đưa con đến với thế giới này. Cha nghĩ ả Dương Ngọc kia đủ tư cách để làm mẹ của con sao? Không xứng!'
Vừa dứt lời, Hoài Thi liền quay gót rời đi...
Hoài An nhìn theo cậu nhưng không nói gì. Anh chỉ cong môi cười "tên nhóc này cuồng mẹ quá nhỉ!"
"Đúng vậy, ả ta sao có thể xứng làm mẹ của con trai ta".
…………
Các người nấu những món này cho heo bò gà vịt ăn à?
Vài hầu nữ nhìn nhau rồi nhíu mày, một trong số họ lạnh nhạt lên tiếng "món này là chúng tôi nấu cho điền chủ, xưa nay điền chủ thích ăn những món này! Cô Dương Ngọc lại có ý kiến gì à?"
Một hầu nữ khác quát lớn "các cô nhanh tay đi, rảnh lắm sao mà đi tiếp chuyện với loại người như cô ta".
Mọi người tất bật làm việc của mình, ai cũng quăng vào mặt Dương Ngọc một cục lơ.
…………
Mấy ngày liền, Hoài Thi không hề bước ra khỏi phòng.
Cốc...cốc...
'Vào đi!'
Thưa cậu, ông bảo cậu đến thư phòng một chuyến.
Hoài Thi nhanh chân chạy đến thư phòng.
'Cha tìm con có việc gì ạ?'
"Sao vậy? Đã mấy ngày liền cha không thấy con ra ngoài!"
Hoài Thi lạnh giọng nói khẽ "con thấy trong người không thoải mái nên không muốn gặp ai".
"Lý do?"
'Lý đó là con cảm thấy bất bình cho mẹ của con, và cả bất mãn!'
Hoài Thi nhìn thẳng vào mặt cha mình và lạnh giọng "Mẹ của con đến với cha thì được những gì?"
Hoài An á khẩu "chuyện này..."
'Người phụ nữ khác không sinh con ra, cha lại buộc con phải gọi bằng mẹ. Trong khi người mẹ chín tháng cưu mang con thì cha không cho con gần gũi, cha đừng quên...một giot máu đào hơn ao nước lã'.
"Hoá ra, con vì chuyện này mà phiền não! Yên tâm đi, cha tự biết sắp xếp".
Hoài Thi dứt khoát trở về phòng mình...
Hoài An nhìn theo bóng dáng nhỏ bé mà mỉm cười "ông cụ non"
Hoài Thi nhủi nhủi đầu vào ngực của cha mình "con muốn được ngủ cùng cha, muốn được ôm lấy cha...nếu có thể, con muốn được ngủ cùng cha và mẹ!"
Tim Hoài An chợt đau nhói "thằng bé cần có mẹ đến thế sao?"
'Cha ơi! Đón mẹ về đi cha, con muốn được như những đứa trẻ trong làng...có cha có mẹ, có anh có em, như vậy mới vui ạ!'
Hoài An thoáng buồn, lẽ ra thì anh cũng có một gia đình hạnh phúc như Hoài Thi khao khát, nhưng mọi chuyện đã đi đến bước đường này...nghĩ đến đây, Hoài An chỉ có thể thở dài!
'Cha, con muốn mẹ'
"Được rồi, cha sẽ cố gắng!"
Hoài Thi rút vào lòng Hoài An, cậu rất hy vọng "hy vọng cha sẽ không khiến cậu thất vọng, hy vọng sẽ sớm được ở bên cạnh mẹ".
"Thôi con dậy đi nào! Chiều muộn rồi, còn ngủ gì nữa!"
Hoài Thi tụt xuống giường đi về phòng, vừa đi đến ngạch cửa...cậu quay đầu lại nhìn cha mình, giọng như chim non ríu rít cất vang "cha nhớ tìm cách đón mẹ về nhà nhé!"
"Được, cha sẽ tìm cách!"
'Cha hứa nhé!'
"Ừm...cha hứa"
Cậu bé cười khanh khách rồi nhảy nhót về phòng, vừa đi vừa hát "la...lá...la"
Vừa đi đến sân giữa đã gặp phải người mà cậu chán ghét nhất! Nên cố tình đi hướng khác...
Dương Ngọc thấy Hoài Thi vui tươi hớn hở, không biết cậu đang vui mừng chuyện gì nên gọi cậu lại hỏi!
Đứng lại..."Hoài Thi"
Hoài Thi nghe tiếng gọi nhưng không thèm để tâm.
Dương Ngọc đang tay chặn đường Hoài Thi "này...mày điếc à?"
'Cô lại muốn gì đây?'
"Tao nói cho mày biết đây nhóc con, sắp tới tao sẽ là nữ chủ nhân của cái nhà này, cha mày nói rồi...sẽ cho tao danh phận, mày nên biết điều một chút, nếu không thì đừng trách tao"
Hoài Thi lạnh lùng nhìn Dương Ngọc "vậy sao?"
Dương Ngọc nghênh mặt với Hoài Thi rồi õng ẹo rời đi.
Hoài Thi nhìn theo bóng lưng Dương Ngọc mà chán ghét bĩu môi! Cậu quyết định quay trở lại tìm cha mình.
Vừa đẩy cửa bước vào phòng, đã thấy cha mình đứng tựa đầu vào khung cửa sổ, mắt nhìn đăm đăm ra vườn sau, dáng vẻ ủ rũ.
Hoài Thi bước đến bên cạnh Hoài An, cậu kiễng chân lên nhìn ra vườn sau qua ô cửa sổ, ánh nắng chiều rơi xuống thưa thớt, vài con bướm nhỏ vờn quanh những đóa hoa dại. Cậu cũng đứng nhìn thật lâu.
Hoài An thấy con trai cưng của mình mang vẻ mặt như chất chứa đầy tâm trạng thì phì cười!
"Con trai của cha sao vậy?"
Hoài Thi lạnh giọng lên tiếng "tại sao cha lại muốn cho người phụ nữ đáng ghét kia có được danh phận?"
Hoài An nhíu mày "ý con là sao?"
'Con vừa gặp mặt người phụ nữ kia, ả bảo với con rằng cha sẽ cho ả danh phận và chính là nữ chủ của cái nhà này!'
"Nữ chủ sao?"
'Đúng vậy, chính tai con đã nghe ả bảo thế!'
Hoài An siết chặt tay "quả nhiên là người phụ nữ đáng ghét".
Thấy cha mình không trả lời câu hỏi, Hoài Thi thấy trong lòng bất mãn, cậu định quay lưng rời đi thì nghe Hoài An bảo "Dương Ngọc là mẹ của con, ta ban cho cô ấy danh phận, cũng chính là cho con thân phận!"
'Cha, con chỉ có một người mẹ...đó là người phụ nữ từng mang nặng đẻ đau để đưa con đến với thế giới này. Cha nghĩ ả Dương Ngọc kia đủ tư cách để làm mẹ của con sao? Không xứng!'
Vừa dứt lời, Hoài Thi liền quay gót rời đi...
Hoài An nhìn theo cậu nhưng không nói gì. Anh chỉ cong môi cười "tên nhóc này cuồng mẹ quá nhỉ!"
"Đúng vậy, ả ta sao có thể xứng làm mẹ của con trai ta".
…………
Các người nấu những món này cho heo bò gà vịt ăn à?
Vài hầu nữ nhìn nhau rồi nhíu mày, một trong số họ lạnh nhạt lên tiếng "món này là chúng tôi nấu cho điền chủ, xưa nay điền chủ thích ăn những món này! Cô Dương Ngọc lại có ý kiến gì à?"
Một hầu nữ khác quát lớn "các cô nhanh tay đi, rảnh lắm sao mà đi tiếp chuyện với loại người như cô ta".
Mọi người tất bật làm việc của mình, ai cũng quăng vào mặt Dương Ngọc một cục lơ.
…………
Mấy ngày liền, Hoài Thi không hề bước ra khỏi phòng.
Cốc...cốc...
'Vào đi!'
Thưa cậu, ông bảo cậu đến thư phòng một chuyến.
Hoài Thi nhanh chân chạy đến thư phòng.
'Cha tìm con có việc gì ạ?'
"Sao vậy? Đã mấy ngày liền cha không thấy con ra ngoài!"
Hoài Thi lạnh giọng nói khẽ "con thấy trong người không thoải mái nên không muốn gặp ai".
"Lý do?"
'Lý đó là con cảm thấy bất bình cho mẹ của con, và cả bất mãn!'
Hoài Thi nhìn thẳng vào mặt cha mình và lạnh giọng "Mẹ của con đến với cha thì được những gì?"
Hoài An á khẩu "chuyện này..."
'Người phụ nữ khác không sinh con ra, cha lại buộc con phải gọi bằng mẹ. Trong khi người mẹ chín tháng cưu mang con thì cha không cho con gần gũi, cha đừng quên...một giot máu đào hơn ao nước lã'.
"Hoá ra, con vì chuyện này mà phiền não! Yên tâm đi, cha tự biết sắp xếp".
Hoài Thi dứt khoát trở về phòng mình...
Hoài An nhìn theo bóng dáng nhỏ bé mà mỉm cười "ông cụ non"