Chương 3: Căn nhà nơi vùng đất hoang
Nhã Thi buông ráo nước xuống, cô khẽ cười "Chào anh lái đò"
Anh Khôi lọ mọ đứng lên "là cô Nhã Thi à? Làm tôi giật cả mình!"
Anh Khôi nhìn xung quanh rồi khẽ nhíu mày "mình đã từng đi qua vùng đất hoang này, rõ ràng mình nhớ nơi này không hề có căn nhà nào".
Nhã Thi lặng lẽ đi vào nhà rồi khép cửa lại!
Anh Khôi khẽ lên tiếng "này cô Nhã Thi"
Nghe gọi tên, Nhã Thi lại mở cửa ra "anh còn có việc gì?"
'Ờ...có thể nói với cô vài câu không?'
- Mời anh vào nhà!
Anh Khôi thong thả bước vào, mắt đảo quanh một vòng, thấy nhà trống trải nên khẽ hỏi "cô Nhã Thi sống một mình à?"
- Phải!
Một cảm giác lạnh thấu xương khiến cho Anh Khôi run lên, anh xuýt xoa hai lòng bàn tay vào nhau rồi áp vào mặt...động tác sưởi ấm này anh lập đi lập lại vài lần.
Anh Khôi trầm tư suy nghĩ "cô con gái trẻ đẹp như thế này mà lại sống một mình nơi hoang sơ vắng vẻ, đúng là khiến cho người ta không được yên tâm!"
- Không phải là anh muốn nói gì với tôi sao?
'Ờ...cô Nhã Thi có còn nhớ cậu Hoài An không?'
- Anh thông cảm, tôi không để tâm đến những người không liên quan đó.
Anh Khôi thở dài "đúng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!"
- Anh nói thế là sao?
'Cậu Hoài An vì tương tư cô Nhã Thi đây mà sinh bệnh! Thời gian trước khi cậu ấy ngã bệnh, hàng ngày cậu ấy đều mòn mỏi mong chờ cô Nhã Thi xuất hiện, không gặp được cô nên cậu ấy buồn rầu mà đổ bệnh. Cậu ấy chính là người con trai độc nhất của điền chủ, vài hôm trước điền chủ đã sai gia nhân đến tìm tôi để thăm hỏi tung tích của cô!'
Nhã Thi chợt nhớ đến người thanh niên có khuôn mặt anh tuấn, hay chào hỏi và bắt chuyện làm quen với cô khi đi chung chuyến đò.
- Anh lái đò, tôi xin anh đừng bao giờ để nhà điền chủ biết tôi sống ở đây.
Anh Khôi gật đầu "được rồi, tôi sẽ giúp cô giấu kín chuyện này!"
- Thật lòng cảm ơn anh! Mà sao anh lại đến được nơi này?
'À, tôi đi săn vài chú chim, vô tình lạc bước đến đây'.
Nhã Thi liếc nhìn mấy chú chim được nhốt trong rọ, cô quay sang hỏi nhỏ "anh bẫy nó à?"
'Ừm'
- Cũng khuya rồi, tôi muốn được nghỉ ngơi!
'Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi về đây!'
Anh Khôi vừa rời đi, sắc mặt Nhã Thi liền trở nên âm u lạnh lẽo "Hoài An vì mình mà bệnh tương tư thật sao?"
Cảnh vật nơi hoang sơ hẻo lánh này càng về khuya càng thêm tĩnh mịch, xa xa tiếng côn trùng réo gọi đinh tai, còn có cả tiếng ếch nhái. Sương đêm đã xuống, hơi sương lạnh buốt hồn người...Nhã Thi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, phía cuối tầm mắt cô là dòng sông lạnh lẽo, sóng vỗ rì rào, bóng tối của màn đêm như bao trùm vạn vật, khiến cho tâm trạng cô càng thêm cô đơn.
...----------------...
Nhà điền chủ!
'Thưa điền chủ, cứ như thế này mãi thì vạn phần không ổn! Cậu ba nhà ông đã nhiều ngày liền không ăn không uống, e là sẽ không cầm cự được nữa!'
Điền chủ lo lắng đi đi lại lại "thầy nói xem, giờ tôi nên làm thế nào?"
'Thưa điền chủ, tâm bệnh thì phải được chữa bằng tâm dược, nhất định phải tìm cho bằng được người đó! Chỉ khi cậu ba gặp lại người đó thì mới ổn!'
Điền chủ siết chặt tay, ông lạnh lùng ra lệnh cho gia nhân "người đâu phải tìm cho bằng được người con gái mang tên Nhã Thi, cho dù phải lật tung cả thế gian này thì cũng phải tìm cho bằng được cô ta".
// Dạ thưa ông!
Điền chủ càng nhìn Hoài An càng thấy lòng xót xa "đứa con trai mà ông quý hơn mạng mình, vậy mà vẫn có kẻ dám làm ngơ với nó, khiến cho nó đau khổ đến mức phải đổ bệnh".
"Nhã Thi, sao em nỡ vô tình!"
Điền chủ nghe thế thì càng tức giận hơn, ông quyết định sẽ tự mình đến đập ngang để tìm Nhã Thi.
Thế là điền chủ tìm đến đập ngang và gõ cửa từng nhà để tìm cho bằng được người con gái có cái tên Nhã Thi. Nhưng cũng hơn nửa ngày, mà điền chủ không chút tung tích gì của người cần tìm.
Điền chủ đến tìm Anh Khôi, hy vọng là sẽ biết thêm chút ít về Nhã Thi.
…………
Anh Khôi ngồi trét dầu chai cho chiếc ghe máy đò của mình...đây là cả gia tài của cha mẹ anh để lại sau khi qua đời, cũng là kỷ niệm cuối cùng của cha mẹ.
Này cậu trai trẻ!
Anh Khôi quay đầu lại nhìn thì thấy điền chủ đang đi về phía mình, anh khẽ nhíu mày "điền chủ tìm mình không phải để hỏi thăm Nhã Thi đấy chứ!"
'Chào điền chủ!'
Ừ! Cậu là người lái đò à?
'Dạ đúng ạ!'
Ừm...vậy hẳn là cậu có quen biết với con trai của ta đúng không?
'Dạ đúng rồi, cậu Hoài An hầu như là ngày nào cũng đi đò của con đấy ạ!'
Thế thì cậu ít nhiều gì cũng rõ biết về cô gái có cái tên gọi là Nhã Thi đúng không?
Anh Khôi ngập ngừng lên tiếng "Dạ...con cũng không biết rõ lắm!"
Vậy sao???
'Dạ!'
Cậu cho tôi biết, thường ngày cô gái ấy đón đò ở đoạn sông nào?
'Xin lỗi điền chủ, cái này thì không được'
Tại sao???
'Vì tôi đã hứa sẽ giữ kín sự riêng tư của người ta'
Vậy mạng người có quan trọng không? Cậu có biết là con trai của tôi sắp không qua khỏi rồi không?
'Cái này!'
Cuối cùng thì Anh Khôi cũng đồng ý dẫn đường cho điền chủ đến nơi ở của Nhã Thi.
Anh Khôi lọ mọ đứng lên "là cô Nhã Thi à? Làm tôi giật cả mình!"
Anh Khôi nhìn xung quanh rồi khẽ nhíu mày "mình đã từng đi qua vùng đất hoang này, rõ ràng mình nhớ nơi này không hề có căn nhà nào".
Nhã Thi lặng lẽ đi vào nhà rồi khép cửa lại!
Anh Khôi khẽ lên tiếng "này cô Nhã Thi"
Nghe gọi tên, Nhã Thi lại mở cửa ra "anh còn có việc gì?"
'Ờ...có thể nói với cô vài câu không?'
- Mời anh vào nhà!
Anh Khôi thong thả bước vào, mắt đảo quanh một vòng, thấy nhà trống trải nên khẽ hỏi "cô Nhã Thi sống một mình à?"
- Phải!
Một cảm giác lạnh thấu xương khiến cho Anh Khôi run lên, anh xuýt xoa hai lòng bàn tay vào nhau rồi áp vào mặt...động tác sưởi ấm này anh lập đi lập lại vài lần.
Anh Khôi trầm tư suy nghĩ "cô con gái trẻ đẹp như thế này mà lại sống một mình nơi hoang sơ vắng vẻ, đúng là khiến cho người ta không được yên tâm!"
- Không phải là anh muốn nói gì với tôi sao?
'Ờ...cô Nhã Thi có còn nhớ cậu Hoài An không?'
- Anh thông cảm, tôi không để tâm đến những người không liên quan đó.
Anh Khôi thở dài "đúng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!"
- Anh nói thế là sao?
'Cậu Hoài An vì tương tư cô Nhã Thi đây mà sinh bệnh! Thời gian trước khi cậu ấy ngã bệnh, hàng ngày cậu ấy đều mòn mỏi mong chờ cô Nhã Thi xuất hiện, không gặp được cô nên cậu ấy buồn rầu mà đổ bệnh. Cậu ấy chính là người con trai độc nhất của điền chủ, vài hôm trước điền chủ đã sai gia nhân đến tìm tôi để thăm hỏi tung tích của cô!'
Nhã Thi chợt nhớ đến người thanh niên có khuôn mặt anh tuấn, hay chào hỏi và bắt chuyện làm quen với cô khi đi chung chuyến đò.
- Anh lái đò, tôi xin anh đừng bao giờ để nhà điền chủ biết tôi sống ở đây.
Anh Khôi gật đầu "được rồi, tôi sẽ giúp cô giấu kín chuyện này!"
- Thật lòng cảm ơn anh! Mà sao anh lại đến được nơi này?
'À, tôi đi săn vài chú chim, vô tình lạc bước đến đây'.
Nhã Thi liếc nhìn mấy chú chim được nhốt trong rọ, cô quay sang hỏi nhỏ "anh bẫy nó à?"
'Ừm'
- Cũng khuya rồi, tôi muốn được nghỉ ngơi!
'Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi về đây!'
Anh Khôi vừa rời đi, sắc mặt Nhã Thi liền trở nên âm u lạnh lẽo "Hoài An vì mình mà bệnh tương tư thật sao?"
Cảnh vật nơi hoang sơ hẻo lánh này càng về khuya càng thêm tĩnh mịch, xa xa tiếng côn trùng réo gọi đinh tai, còn có cả tiếng ếch nhái. Sương đêm đã xuống, hơi sương lạnh buốt hồn người...Nhã Thi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, phía cuối tầm mắt cô là dòng sông lạnh lẽo, sóng vỗ rì rào, bóng tối của màn đêm như bao trùm vạn vật, khiến cho tâm trạng cô càng thêm cô đơn.
...----------------...
Nhà điền chủ!
'Thưa điền chủ, cứ như thế này mãi thì vạn phần không ổn! Cậu ba nhà ông đã nhiều ngày liền không ăn không uống, e là sẽ không cầm cự được nữa!'
Điền chủ lo lắng đi đi lại lại "thầy nói xem, giờ tôi nên làm thế nào?"
'Thưa điền chủ, tâm bệnh thì phải được chữa bằng tâm dược, nhất định phải tìm cho bằng được người đó! Chỉ khi cậu ba gặp lại người đó thì mới ổn!'
Điền chủ siết chặt tay, ông lạnh lùng ra lệnh cho gia nhân "người đâu phải tìm cho bằng được người con gái mang tên Nhã Thi, cho dù phải lật tung cả thế gian này thì cũng phải tìm cho bằng được cô ta".
// Dạ thưa ông!
Điền chủ càng nhìn Hoài An càng thấy lòng xót xa "đứa con trai mà ông quý hơn mạng mình, vậy mà vẫn có kẻ dám làm ngơ với nó, khiến cho nó đau khổ đến mức phải đổ bệnh".
"Nhã Thi, sao em nỡ vô tình!"
Điền chủ nghe thế thì càng tức giận hơn, ông quyết định sẽ tự mình đến đập ngang để tìm Nhã Thi.
Thế là điền chủ tìm đến đập ngang và gõ cửa từng nhà để tìm cho bằng được người con gái có cái tên Nhã Thi. Nhưng cũng hơn nửa ngày, mà điền chủ không chút tung tích gì của người cần tìm.
Điền chủ đến tìm Anh Khôi, hy vọng là sẽ biết thêm chút ít về Nhã Thi.
…………
Anh Khôi ngồi trét dầu chai cho chiếc ghe máy đò của mình...đây là cả gia tài của cha mẹ anh để lại sau khi qua đời, cũng là kỷ niệm cuối cùng của cha mẹ.
Này cậu trai trẻ!
Anh Khôi quay đầu lại nhìn thì thấy điền chủ đang đi về phía mình, anh khẽ nhíu mày "điền chủ tìm mình không phải để hỏi thăm Nhã Thi đấy chứ!"
'Chào điền chủ!'
Ừ! Cậu là người lái đò à?
'Dạ đúng ạ!'
Ừm...vậy hẳn là cậu có quen biết với con trai của ta đúng không?
'Dạ đúng rồi, cậu Hoài An hầu như là ngày nào cũng đi đò của con đấy ạ!'
Thế thì cậu ít nhiều gì cũng rõ biết về cô gái có cái tên gọi là Nhã Thi đúng không?
Anh Khôi ngập ngừng lên tiếng "Dạ...con cũng không biết rõ lắm!"
Vậy sao???
'Dạ!'
Cậu cho tôi biết, thường ngày cô gái ấy đón đò ở đoạn sông nào?
'Xin lỗi điền chủ, cái này thì không được'
Tại sao???
'Vì tôi đã hứa sẽ giữ kín sự riêng tư của người ta'
Vậy mạng người có quan trọng không? Cậu có biết là con trai của tôi sắp không qua khỏi rồi không?
'Cái này!'
Cuối cùng thì Anh Khôi cũng đồng ý dẫn đường cho điền chủ đến nơi ở của Nhã Thi.