Chương 36: Đền lại cho con một người mẹ
'Tiểu thư Lan Chi, đây là y phục và nữ trang của cô!'
Cảm ơn!
Người hầu giúp cô đeo nữ trang lên người. Hôm nay là ngày mừng thọ của Chánh Tổng, ông mời tất cả các nhân vật có tiếng tăm đến dự tiệc. Ông đã ban cho con gái cưng của mình vô số báu vật quý hiếm.
Cốc...cốc...
Vào đi!
Chánh Tổng vội vã bước vào "con gái cưng của cha đã xong chưa? Khách khứa đã đến đủ mặt cả rồi!"
Dạ sắp rồi thưa cha!
Chánh Tổng thầm cảm thán, ông thật không ngờ con gái của mình hôm nay thần thái ngời ngời như vậy. Xem ra thì nó không còn chán ghét những bữa tiệc nhộn nhịp như thế này nữa.
Hôm nay là ngày mừng thọ 60 của Chánh Tổng.
Chánh Tổng nắm tay con gái đi ra phòng khách, bên ngoài phòng khách đang tập trung đông đảo khách mời.
'Giới thiệu với các vị đây là con gái của tôi, tên gọi Lan Chi'.
Mọi người đều kinh diễm trước vẻ đẹp lộng lẫy của tiểu thư Lan Chi nhà Chánh Tổng.
Hoài An lạnh lùng liếc nhìn qua rồi nhanh chóng thu lại tầm nhìn.
Chỉ có Hoài Thi là không thể rời khỏi tầm mắt, cậu dán chặt đôi mắt tròn xoe của mình lên người tiểu thư Lan Chi "chính là đôi mắt này, mình thật không ngờ con gái của ngài Chánh Tổng lại có đôi mắt giống đôi mắt của mẹ mình đến như vậy".
Này bé con, sao lại nhìn ta đăm đăm vậy chứ?
Hoài An thấy thế nên ôn tồn lên tiếng "thật xin lỗi, có lẽ là con trai tôi đã phải kinh diễm trước vẻ đẹp lộng lẫy của tiểu thư Lan Chi đây!"
Hoài Thi quan sát cảm xúc của Lan Chi, cậu cảm thấy trên người của vị tiểu thư xinh đẹp trước mặt mình có một cái gì đó rất quen thuộc.
Bé con, đến đây nào!
Hoài Thi bước chầm chậm đến trước mặt cô, cậu nhíu mày vì càng đến gần thì mới có thể thấy được ánh mắt ấy thật sự thân quen và dịu dàng, miệng bất giác thốt lên "Mẹ...có phải là mẹ không?"
Tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều giật mình nhìn Hoài Thi.
Hoài An nheo mắt "Hoài Thi, con sao vậy?"
Hoài Thi khẽ lắc đầu "Dạ thưa cha, con không sao ạ!"
"Hoài Thi, vừa rồi con nói linh tinh gì vậy hả?"
'Dạ, có lẽ là vì gần đây con quá nhớ mẹ!'
Hoài Thi cúi đầu và dịu giọng "cháu thật sự rất xin lỗi cô Lan Chi, là do gần đây cháu quá nhớ mẹ, trên người cô lại có rất nhiều điểm giống với mẹ của cháu!"
Nước mắt Lan Chi chợt rơi xuống thành từng dòng, lòng thầm nghĩ "mặc kệ hiện tại cô là ai, Nhã Thi cũng được, mà Lan Chi cũng được. Đều không quan trọng, đứa trẻ trước mặt chính là con trai của cô, cô rất muốn được sống bên cạnh nó!"
Lan Chi ôm lấy Hoài Thi và vuốt nhẹ sống lưng cậu, giọng dịu dàng an ủi "Đừng khóc nữa, nếu con thấy nhớ mẹ thì con có thể gọi ta là mẹ!"
Hoài Thi ngước nhìn Lan Chi "con...con có thể được gọi cô là mẹ sao?"
Lan Chi gật đầu!
Không những Chánh Tổng mà ngay cả Hoài An cũng cảm thấy hốt hoảng khi nghe thế.
Mọi người ai cũng khen ngợi Lan Chi vì cô là một cô gái có trái tim rất lương thiện.
Chánh Tổng nhíu chặt mày, con gái ông trước giờ vốn thông minh nhưng bản tính khá cứng cỏi, đứng trước mặt biết bao nhiêu người khóc lóc thảm thiết thế này thì đây chính là lần đầu tiên mà ông được nhìn thấy.
Khụ...khụ...
Chánh Tổng ho khan vài tiếng rồi ôn tồn dỗ dành con gái "Lan Chi của cha đừng khóc nữa".
Lan Chi đưa tay quệt đi nước mắt trên mặt, cô không muốn cha mình đau lòng.
Hoài An nhìn Lan Chi với ánh mắt dịu dàng "cảm ơn tiểu thư Lan Chi đã đồng cảm với con trai tôi!"
Ánh mắt Lan Chi sắc lạnh như dao nhìn thẳng vào mặt Hoài An "không có gì, chỉ là dỗ dành một đứa bé!"
Hoài An chợt rùn mình vì đôi mắt ấy quá sắc lạnh, khác hẳn khi cô nhìn Hoài Thi, ánh mắt đầy dịu dàng vừa nãy không hề tồn tại.
"Hoài Thi, chúng ta về thôi con".
'Dạ thưa cha'
Hoài An từ biệt Chánh Tổng cùng vài Phú Hộ quen biết của các làng lân cận rồi nắm tay Hoài Thi ra về.
Hoài Thi lưu luyến nhìn Lan Chi thêm một lúc rồi mới chịu quay mặt lủi thủi rời đi.
Tim Lan Chi đau đớn như bị khứa nghìn dao, cô cố gắng ngăn chặn dòng nước mắt sắp rơi xuống. Mắt dõi theo bóng lưng bé nhỏ của Hoài Thi đang dần xa.
…………
Nắng chiều lưa thưa rơi xuống lối mòn...một lớn một nhỏ âm thầm bước. Cả hai đều không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi về.
"Sao con không nói gì suốt quãng đường dài vậy?"
'Vậy sao cha lại không nói?'
"Con thích tiểu thư Lan Chi lắm đúng không?"
'Phải!'
Hoài Thi bước vội vàng hơn "cô ấy là mẹ của con, đương nhiên con rất thích cô ấy".
Hoài An bị con trai làm cho hốt hoảng "me gì chứ, trong lúc nhất thời người ta bảo thế, sao con lại xem là thật?"
Hoài Thi lạnh lùng lên tiếng "vậy thì cha biến sự nhất thời ấy thành sự thật thì không phải tốt hơn rồi sao?"
"Con nói xem, cha có thể làm được gì?"
'Hỏi cưới cô ấy!'
Hoài An há hốc mồm "con đùa gì vậy?"
'Ai thèm đùa với cha, tóm lại thì cha phải đền lại cho con một người mẹ!'
"Nhưng...con trai à! Tiểu thư Lan Chi không phải là người phụ nữ dành cho cha".
'Con không cần biết!'
Cảm ơn!
Người hầu giúp cô đeo nữ trang lên người. Hôm nay là ngày mừng thọ của Chánh Tổng, ông mời tất cả các nhân vật có tiếng tăm đến dự tiệc. Ông đã ban cho con gái cưng của mình vô số báu vật quý hiếm.
Cốc...cốc...
Vào đi!
Chánh Tổng vội vã bước vào "con gái cưng của cha đã xong chưa? Khách khứa đã đến đủ mặt cả rồi!"
Dạ sắp rồi thưa cha!
Chánh Tổng thầm cảm thán, ông thật không ngờ con gái của mình hôm nay thần thái ngời ngời như vậy. Xem ra thì nó không còn chán ghét những bữa tiệc nhộn nhịp như thế này nữa.
Hôm nay là ngày mừng thọ 60 của Chánh Tổng.
Chánh Tổng nắm tay con gái đi ra phòng khách, bên ngoài phòng khách đang tập trung đông đảo khách mời.
'Giới thiệu với các vị đây là con gái của tôi, tên gọi Lan Chi'.
Mọi người đều kinh diễm trước vẻ đẹp lộng lẫy của tiểu thư Lan Chi nhà Chánh Tổng.
Hoài An lạnh lùng liếc nhìn qua rồi nhanh chóng thu lại tầm nhìn.
Chỉ có Hoài Thi là không thể rời khỏi tầm mắt, cậu dán chặt đôi mắt tròn xoe của mình lên người tiểu thư Lan Chi "chính là đôi mắt này, mình thật không ngờ con gái của ngài Chánh Tổng lại có đôi mắt giống đôi mắt của mẹ mình đến như vậy".
Này bé con, sao lại nhìn ta đăm đăm vậy chứ?
Hoài An thấy thế nên ôn tồn lên tiếng "thật xin lỗi, có lẽ là con trai tôi đã phải kinh diễm trước vẻ đẹp lộng lẫy của tiểu thư Lan Chi đây!"
Hoài Thi quan sát cảm xúc của Lan Chi, cậu cảm thấy trên người của vị tiểu thư xinh đẹp trước mặt mình có một cái gì đó rất quen thuộc.
Bé con, đến đây nào!
Hoài Thi bước chầm chậm đến trước mặt cô, cậu nhíu mày vì càng đến gần thì mới có thể thấy được ánh mắt ấy thật sự thân quen và dịu dàng, miệng bất giác thốt lên "Mẹ...có phải là mẹ không?"
Tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều giật mình nhìn Hoài Thi.
Hoài An nheo mắt "Hoài Thi, con sao vậy?"
Hoài Thi khẽ lắc đầu "Dạ thưa cha, con không sao ạ!"
"Hoài Thi, vừa rồi con nói linh tinh gì vậy hả?"
'Dạ, có lẽ là vì gần đây con quá nhớ mẹ!'
Hoài Thi cúi đầu và dịu giọng "cháu thật sự rất xin lỗi cô Lan Chi, là do gần đây cháu quá nhớ mẹ, trên người cô lại có rất nhiều điểm giống với mẹ của cháu!"
Nước mắt Lan Chi chợt rơi xuống thành từng dòng, lòng thầm nghĩ "mặc kệ hiện tại cô là ai, Nhã Thi cũng được, mà Lan Chi cũng được. Đều không quan trọng, đứa trẻ trước mặt chính là con trai của cô, cô rất muốn được sống bên cạnh nó!"
Lan Chi ôm lấy Hoài Thi và vuốt nhẹ sống lưng cậu, giọng dịu dàng an ủi "Đừng khóc nữa, nếu con thấy nhớ mẹ thì con có thể gọi ta là mẹ!"
Hoài Thi ngước nhìn Lan Chi "con...con có thể được gọi cô là mẹ sao?"
Lan Chi gật đầu!
Không những Chánh Tổng mà ngay cả Hoài An cũng cảm thấy hốt hoảng khi nghe thế.
Mọi người ai cũng khen ngợi Lan Chi vì cô là một cô gái có trái tim rất lương thiện.
Chánh Tổng nhíu chặt mày, con gái ông trước giờ vốn thông minh nhưng bản tính khá cứng cỏi, đứng trước mặt biết bao nhiêu người khóc lóc thảm thiết thế này thì đây chính là lần đầu tiên mà ông được nhìn thấy.
Khụ...khụ...
Chánh Tổng ho khan vài tiếng rồi ôn tồn dỗ dành con gái "Lan Chi của cha đừng khóc nữa".
Lan Chi đưa tay quệt đi nước mắt trên mặt, cô không muốn cha mình đau lòng.
Hoài An nhìn Lan Chi với ánh mắt dịu dàng "cảm ơn tiểu thư Lan Chi đã đồng cảm với con trai tôi!"
Ánh mắt Lan Chi sắc lạnh như dao nhìn thẳng vào mặt Hoài An "không có gì, chỉ là dỗ dành một đứa bé!"
Hoài An chợt rùn mình vì đôi mắt ấy quá sắc lạnh, khác hẳn khi cô nhìn Hoài Thi, ánh mắt đầy dịu dàng vừa nãy không hề tồn tại.
"Hoài Thi, chúng ta về thôi con".
'Dạ thưa cha'
Hoài An từ biệt Chánh Tổng cùng vài Phú Hộ quen biết của các làng lân cận rồi nắm tay Hoài Thi ra về.
Hoài Thi lưu luyến nhìn Lan Chi thêm một lúc rồi mới chịu quay mặt lủi thủi rời đi.
Tim Lan Chi đau đớn như bị khứa nghìn dao, cô cố gắng ngăn chặn dòng nước mắt sắp rơi xuống. Mắt dõi theo bóng lưng bé nhỏ của Hoài Thi đang dần xa.
…………
Nắng chiều lưa thưa rơi xuống lối mòn...một lớn một nhỏ âm thầm bước. Cả hai đều không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi về.
"Sao con không nói gì suốt quãng đường dài vậy?"
'Vậy sao cha lại không nói?'
"Con thích tiểu thư Lan Chi lắm đúng không?"
'Phải!'
Hoài Thi bước vội vàng hơn "cô ấy là mẹ của con, đương nhiên con rất thích cô ấy".
Hoài An bị con trai làm cho hốt hoảng "me gì chứ, trong lúc nhất thời người ta bảo thế, sao con lại xem là thật?"
Hoài Thi lạnh lùng lên tiếng "vậy thì cha biến sự nhất thời ấy thành sự thật thì không phải tốt hơn rồi sao?"
"Con nói xem, cha có thể làm được gì?"
'Hỏi cưới cô ấy!'
Hoài An há hốc mồm "con đùa gì vậy?"
'Ai thèm đùa với cha, tóm lại thì cha phải đền lại cho con một người mẹ!'
"Nhưng...con trai à! Tiểu thư Lan Chi không phải là người phụ nữ dành cho cha".
'Con không cần biết!'