Chương 1: Sự lật lọng của phụ nữ
Năm cô 5 tuổi, anh 15 tuổi.
Cô mạnh miệng tuyên bố với anh lẫn đám người trong khu:
“Lớn lên cháu sẽ lấy anh Minh Trí làm chồng.”
“Đây là sính lễ của cháu gửi trước chỗ bác làm tiền cọc ạ.”
Cô móc trong túi ra tờ tiền năm nghìn đồng màu xanh dương nhét vào tay của mẹ anh khiến ai nấy cũng đều phải bậc cười rôm rã, chỉ có anh là vỗ trán bất lực.
Năm cô 18 tuổi, anh 28 tuổi.
“Chú năm nay chắc cũng 28 rồi nhỉ?”
“Sao nhóc không gọi là anh nữa?”
“Chú hơn em tận 10 tuổi, lúc nhỏ trẻ con không biết, giờ biết rồi phải gọi cho đúng chứ.”
“Vậy chú 28 thì thế nào? Định đặc cọc chú nữa à?”
“Xời, làm gì có chứ. Chú 28 so với em là già rồi. Em chỉ thích trai trẻ thôi. Sau này em sẽ trở thành phú bà rồi nuôi trai đẹp trong nhà để phục vụ cho em.”
Anh nghe cô nói mà mặt liền biến sắc, khó chịu nhưng vẫn cố gượng cười hỏi lại:
“Thế còn chú thì sao? Em định bỏ rơi người chồng đã đặc cọc sẵn này sao?”
“Chú hả?”
Anh gật đầu, ánh mắt có vài phần hi vọng mỏng manh.
“Vứt!”
Nói rồi cô cười khẩy, nhảy chân sáo chạy mất dạng, bỏ lại anh với vẻ mặt đầy u ám.
“Võ! Nữ! Hoàng! Triềuuuu!!!!”
Anh hét to tên cô trong sự tức giận đã đạt đến mức level max.
“Tôi vì câu nói ngày ấy của em mà thủ thân như ngọc suốt mười mấy năm nay. Vậy mà giờ em lại nói vứt là vứt tôi sao?”
“Vợ à, em hãy đợi đấy! Chúng ta chưa xong đâu!”
Thế là ngày hôm đó Hoàng Triều phải chạy Đông chạy Tây để tránh né cơn bão lớn sắp đổ bộ kia của Minh Trí.
Năm đó quả thật do cô còn là trẻ con, vẫn chưa hiểu chuyện, chỉ thấy anh đẹp trai lại ở gần nhà nên mới táo bạo mà làm ra chuyện như thế. Còn bây giờ đây, khi đã trưởng thành, tầm nhìn cũng trở nên rộng mở thì thật sự hối hận rồi.
Nhưng cái hối hận muộn màng này liệu ai có thể cứu được cô đây? Không có ai đâu! Nghiệp này tự cô gieo thì bây giờ phải tự gánh thôi, không ai có thể cứu được cô cả.
Hoàng Triều khóc trong lòng nhiều chút.
Năm nay cô 18 tuổi, sắp lên đại học có biết bao nhiêu là trai đẹp đang chờ cô đến tán mà bây giờ lại bị dính với anh thế này thì cô biết ghẹo trai thế nào nữa.
Khổ! Quá khổ rồi!
...
“Cốc cốc cốc”
“Ai đấy, ra liền đây.”
Người trong nhà vừa ra mở cửa thì người bên ngoài đã vội vàng đẩy nhanh cửa tiến vào rồi khoá chặt lại, ra hiệu cho đối phương không được liên tiếng, vẻ mặt khẩn trương như đang chạy trốn ai đó.
“Triều, sao cậu lại đến nhà tớ vậy?”
Nguyễn Nữ Thục Uyên, bạn tốt của Võ Nữ Hoàng Triều nhỏ giọng lên tiếng hỏi.
“Uyên Uyên à, một lời khó nói hết!”
Cô sau khi đã chắc chắn xung quanh không có ai thì mới dám thả lỏng rồi nhào vào lòng bạn thân mình khóc lớn.
“Cậu phải bảo vệ mình, nếu không là mình chết chắc, huhu.”
“Bình tĩnh nào! Có mình ở đây thì không ai có thể bắt nạt cậu được đâu. Mau nói mình nghe xem đã xẩy ra chuyện gì với cậu rồi?”
“Nguyễn Minh Trí! Là ông chú già đó ức hiếp mình.”
Thục Uyên nghe cô nói lí do bản thân phải chạy đến đây trốn là do bị anh ức hiếp thì liền không nhịn được nghi hoặc.
Rõ ràng người thương cô nhất là anh mà sao có thể ức hiếp cô đến nổi phải chạy trốn như thế này chứ?
Thục Uyên đẩy cô ra nghi hoặc hỏi:
“Anh ta chẳng phải là người sủng cậu nhất sao? Làm sao có thể ức hiếp cậu ra nông nỗi này được?”
“Tại sao lại không? Chỉ vì lúc nhỏ nông cạn nên mới làm ra chuyện mất mặt là đặc cọc sẵn ông chú đó làm chồng tương lai. Hắn ta vậy mà lại vì câu nói của một đứa trẻ, thủ thân như ngọc tới bây giờ. Giờ lại lấy cái đó ra làm cớ bắt đền tớ phải chịu trách nhiệm. Cậu nói xem có quá đáng không chứ?”
Thục Uyên nhìn bộ dạng uỷ khuất cùng lời giải thích giả trân của Hoàng Triều mà không khỏi cạn ngôn. Cô ấy đẩy cô ra, lạnh lùng bảo:
“Cái gì thì tớ còn có thể giúp cậu chứ cái này thì tớ chịu thua.”
“Cậu tự mình gieo nghiệp thì tự mình giải quyết đi!”
“Không tiễn!”
Nói rồi Thục Uyên lạnh lùng mở cửa mà thẳng tay ném Hoàng Triều đáng thương ra ngoài. Cô lúc này hoàn toàn bị vứt bỏ không một chút thương tiếc rồi.
Còn chưa kịp gõ cửa cầu xin bạn thân thì đằng sau ngay tức khắc xuất hiện một bóng đen to lớn phủ hết lên người cô. Cô quay vừa quay đầu lại cười trừ thì ngay lập tức bị đối phương bế thốc lên, cô hét lớn:
“Aaaa…!!! Nguyễn Minh Trí! Anh làm gì thế hả? Bỏ tôi xuống!”
“Không gọi chú nữa sao?”
“Không gọi nữa! Không gọi nữa! Tôi biết sai rồi! Anh thả tôi xuống đi có được không?”
“Không được!”
“Tại sao?”
“Trẻ con làm sai thì phải chịu phạt. Gần tới ngày thi THPT mà em còn có thời gian đến nhà bạn chơi thì bây giờ phải về nhà “trả bài” cho tôi.”
“Không!!!!”
phongvy
mèo
Cô mạnh miệng tuyên bố với anh lẫn đám người trong khu:
“Lớn lên cháu sẽ lấy anh Minh Trí làm chồng.”
“Đây là sính lễ của cháu gửi trước chỗ bác làm tiền cọc ạ.”
Cô móc trong túi ra tờ tiền năm nghìn đồng màu xanh dương nhét vào tay của mẹ anh khiến ai nấy cũng đều phải bậc cười rôm rã, chỉ có anh là vỗ trán bất lực.
Năm cô 18 tuổi, anh 28 tuổi.
“Chú năm nay chắc cũng 28 rồi nhỉ?”
“Sao nhóc không gọi là anh nữa?”
“Chú hơn em tận 10 tuổi, lúc nhỏ trẻ con không biết, giờ biết rồi phải gọi cho đúng chứ.”
“Vậy chú 28 thì thế nào? Định đặc cọc chú nữa à?”
“Xời, làm gì có chứ. Chú 28 so với em là già rồi. Em chỉ thích trai trẻ thôi. Sau này em sẽ trở thành phú bà rồi nuôi trai đẹp trong nhà để phục vụ cho em.”
Anh nghe cô nói mà mặt liền biến sắc, khó chịu nhưng vẫn cố gượng cười hỏi lại:
“Thế còn chú thì sao? Em định bỏ rơi người chồng đã đặc cọc sẵn này sao?”
“Chú hả?”
Anh gật đầu, ánh mắt có vài phần hi vọng mỏng manh.
“Vứt!”
Nói rồi cô cười khẩy, nhảy chân sáo chạy mất dạng, bỏ lại anh với vẻ mặt đầy u ám.
“Võ! Nữ! Hoàng! Triềuuuu!!!!”
Anh hét to tên cô trong sự tức giận đã đạt đến mức level max.
“Tôi vì câu nói ngày ấy của em mà thủ thân như ngọc suốt mười mấy năm nay. Vậy mà giờ em lại nói vứt là vứt tôi sao?”
“Vợ à, em hãy đợi đấy! Chúng ta chưa xong đâu!”
Thế là ngày hôm đó Hoàng Triều phải chạy Đông chạy Tây để tránh né cơn bão lớn sắp đổ bộ kia của Minh Trí.
Năm đó quả thật do cô còn là trẻ con, vẫn chưa hiểu chuyện, chỉ thấy anh đẹp trai lại ở gần nhà nên mới táo bạo mà làm ra chuyện như thế. Còn bây giờ đây, khi đã trưởng thành, tầm nhìn cũng trở nên rộng mở thì thật sự hối hận rồi.
Nhưng cái hối hận muộn màng này liệu ai có thể cứu được cô đây? Không có ai đâu! Nghiệp này tự cô gieo thì bây giờ phải tự gánh thôi, không ai có thể cứu được cô cả.
Hoàng Triều khóc trong lòng nhiều chút.
Năm nay cô 18 tuổi, sắp lên đại học có biết bao nhiêu là trai đẹp đang chờ cô đến tán mà bây giờ lại bị dính với anh thế này thì cô biết ghẹo trai thế nào nữa.
Khổ! Quá khổ rồi!
...
“Cốc cốc cốc”
“Ai đấy, ra liền đây.”
Người trong nhà vừa ra mở cửa thì người bên ngoài đã vội vàng đẩy nhanh cửa tiến vào rồi khoá chặt lại, ra hiệu cho đối phương không được liên tiếng, vẻ mặt khẩn trương như đang chạy trốn ai đó.
“Triều, sao cậu lại đến nhà tớ vậy?”
Nguyễn Nữ Thục Uyên, bạn tốt của Võ Nữ Hoàng Triều nhỏ giọng lên tiếng hỏi.
“Uyên Uyên à, một lời khó nói hết!”
Cô sau khi đã chắc chắn xung quanh không có ai thì mới dám thả lỏng rồi nhào vào lòng bạn thân mình khóc lớn.
“Cậu phải bảo vệ mình, nếu không là mình chết chắc, huhu.”
“Bình tĩnh nào! Có mình ở đây thì không ai có thể bắt nạt cậu được đâu. Mau nói mình nghe xem đã xẩy ra chuyện gì với cậu rồi?”
“Nguyễn Minh Trí! Là ông chú già đó ức hiếp mình.”
Thục Uyên nghe cô nói lí do bản thân phải chạy đến đây trốn là do bị anh ức hiếp thì liền không nhịn được nghi hoặc.
Rõ ràng người thương cô nhất là anh mà sao có thể ức hiếp cô đến nổi phải chạy trốn như thế này chứ?
Thục Uyên đẩy cô ra nghi hoặc hỏi:
“Anh ta chẳng phải là người sủng cậu nhất sao? Làm sao có thể ức hiếp cậu ra nông nỗi này được?”
“Tại sao lại không? Chỉ vì lúc nhỏ nông cạn nên mới làm ra chuyện mất mặt là đặc cọc sẵn ông chú đó làm chồng tương lai. Hắn ta vậy mà lại vì câu nói của một đứa trẻ, thủ thân như ngọc tới bây giờ. Giờ lại lấy cái đó ra làm cớ bắt đền tớ phải chịu trách nhiệm. Cậu nói xem có quá đáng không chứ?”
Thục Uyên nhìn bộ dạng uỷ khuất cùng lời giải thích giả trân của Hoàng Triều mà không khỏi cạn ngôn. Cô ấy đẩy cô ra, lạnh lùng bảo:
“Cái gì thì tớ còn có thể giúp cậu chứ cái này thì tớ chịu thua.”
“Cậu tự mình gieo nghiệp thì tự mình giải quyết đi!”
“Không tiễn!”
Nói rồi Thục Uyên lạnh lùng mở cửa mà thẳng tay ném Hoàng Triều đáng thương ra ngoài. Cô lúc này hoàn toàn bị vứt bỏ không một chút thương tiếc rồi.
Còn chưa kịp gõ cửa cầu xin bạn thân thì đằng sau ngay tức khắc xuất hiện một bóng đen to lớn phủ hết lên người cô. Cô quay vừa quay đầu lại cười trừ thì ngay lập tức bị đối phương bế thốc lên, cô hét lớn:
“Aaaa…!!! Nguyễn Minh Trí! Anh làm gì thế hả? Bỏ tôi xuống!”
“Không gọi chú nữa sao?”
“Không gọi nữa! Không gọi nữa! Tôi biết sai rồi! Anh thả tôi xuống đi có được không?”
“Không được!”
“Tại sao?”
“Trẻ con làm sai thì phải chịu phạt. Gần tới ngày thi THPT mà em còn có thời gian đến nhà bạn chơi thì bây giờ phải về nhà “trả bài” cho tôi.”
“Không!!!!”
phongvy
mèo