Chương 11: Một tháng bất ổn trước khi đi đại học
Khi cô 8 tuổi, anh 18 tuổi.
“Mẹ ơi! Hôm nay làm gì mà nhà anh Minh Trí đông người thế ạ?”
Hoàng Triều đứng nhỏm người ra cửa sổ nhìn sang nhà Minh Trí hóng chuyện.
“Con không biết gì à? Hôm nay nhà bên đó đã tiệc mừng con trai thi đỗ đại học đấy.”
Đỗ đại học? Anh Minh Trí của cô sao?
Bà Loan nhìn thấy cô con gái nhỏ của mình đang ngây ngốc bên cửa sổ, ánh mắt đầy suy tư nhìn về phía nhà của tên nhóc kia thì cũng ngộ ra phần nào.
“Sao thế? Không nỡ à?”
“Ơ… mẹ nói gì thế không biết.”
“Mẹ là mẹ của con, con thế nào mẹ còn không biết hay sao mà phải trốn tránh.”
Bị mẹ vạch trần khiến mặt cô cũng yểu xìu như chú mèo con tội nghiệp.
“Mẹ! Mẹ nói xem anh ấy đỗ đại học rồi thì sẽ rời xa chúng ta sao ạ?”
“Không hẳn là rời xa nhưng mà tháng 9 năm nay nó sẽ đến thành phố mới, rộng lớn để học tập. Đến tết hoặc có dịp sẽ ghé về nhà vài lần thăm gia đình.”
“Thế thì có khác nào rời xa chúng ta đâu ạ.”
“Có chứ sao không? Rời xa là đi luôn không về, còn đằng này nó vẫn sẽ về mà.”
“Nhưng mà như thế con sẽ hết được gặp anh Minh Trí nữa rồi. Chắc anh ấy sẽ buồn lắm vì sau này sẽ không có ai báo đời ảnh nữa.”
Tuyết Loan cạn lời!
Bà cứ ngỡ đứa con gái nhỏ này của mình sẽ buồn vì không được chơi với người “chồng” mà nó hay đeo bám suốt ngày được nữa, một người luôn bao bọc cho nó vô điều kiện.
Ấy vậy mà lại buồn vì không thể báo con nhà người ta.
Đang cảm động thì hoá cảm lạnh ngang!
Bà đúng là không nên suy nghĩ về đứa con gái của mình theo logic như những đứa trẻ khác được mà.
Tuyết Loan nghĩ thầm nếu Minh Trí mà biết Hoàng Triều có suy nghĩ này ắt hẳn nó sẽ mau chóng xách vali chạy trốn mất.
Từ nhỏ chí lớn số lần con gái bà nẹo theo báo đời con trai nhà đối diện chắc cũng phải cả một quyển sách dày, 8 năm này… đếm không xuể.
“Không được!”
“Cái gì vậy cái con bé này? Làm mẹ giật mình.”
Đang ngồi đau đầu suy nghĩ thì bà Loan liền bị cô làm cho hết hồn. Đúng là con gái ngoan mà!
“Từ giờ đến lúc đi đại học thì còn mấy ngày nữa vậy mẹ?”
“Tầm 1 tháng nữa, con hỏi chi vậy?”
“Tất nhiên là hỏi để biết đường báo “chồng tương lai” lần cuối trước khi đi rồi. Phải để lại ấn tượng sâu đậm trong kí ức của ai kia chứ không thì người ta quên mất con sao.”
“Trời!”
Bà Loan nghe xong thì muốn té ngửa ngay tại chỗ. Đứa con gái này đúng là… hết đường nói rồi!
“Ủa nhưng mà có gì đó vẫn không đúng ở đây?”
“Thôi con đừng có bày trò nữa, mau vào rửa tay đi rồi cùng với mẹ sang đấy chúc mừng.”
“Ò, vâng…”
Hoàng Triều quả thực không nghĩ ra là sai ở đâu, thôi thì đi theo mẹ trước rồi tính sau vậy. Cô vừa nhấc chân bước vài bước thì vừa hay tiếng gõ cửa cũng vang lên.
“Cốc cốc cốc”
“Bác Loan ơi! Có nhà không ạ?”
Là giọng của anh?! A, đây rồi! Cô biết thiếu cái gì rồi.
Không nghĩ ngợi nhiều cô liền chạy đến mở cửa, làm cho mẹ cũng không kịp trả lời anh.
Cửa vừa mở, anh liền nhìn thấy cô nhóc nhỏ hay trêu chọc anh đã đứng chống nạnh trước mặt, biểu cảm không mấy là thân thiện…
“Hoàng… Hoàng Triều! Em làm sao thế?”
“Sao bây giờ anh mới qua? Có chuyện lớn như vậy mà cũng không thèm nói với em trước là sao?”
Minh Trí hơi ngờ nghệch một tí xíu. Rốt cuộc là có chuyện lớn gì xẩy ra giữa mình với con nhóc này thế nhỉ?
Bà Loan thấy không khí căng thẳng giữa đôi bên thì liền lên tiếng giải vây.
“Trí, con đừng quan tâm tới nó. Chỉ vì con sắp đi mà không nói cho nó biết nên nổi loạn vậy đấy. Tính nó thì con cũng biết rồi, bác nói không được.”
“À, vâng ạ!”
“Mẹ! Tại sao mẹ lại nói như thế chứ?!”
Bà Loan lười trả lời cô, một mạch đi thẳng xuống bếp, bỏ lại cô con gái nhỏ đang giận dỗi phồng má trước mặt con trai nhà đối diện.
“Thôi nào! Bé Triều cho anh Minh Trí xin lỗi em có được không?”
Vừa nói anh vừa bế bổng cô lên tay mình mà dịu dàng bảo ban.
“Hừ, anh thì làm gì mà có lỗi chứ?!”
Cô vừa nói vừa ngoắt mặt sang một bên, né tránh ánh mắt anh.
“Được rồi, sau này nếu như có chuyện gì thì anh cũng sẽ nói với em đầu tiên có được không?”
“Anh nói thật chứ?”
“Thật! Người lớn sẽ không bao giờ lừa trẻ con đâu, huống hồ em lại còn là một đứa trẻ đáng yêu như vậy thì ai mà nỡ chứ.”
“Là anh nói đấy, móc nghéo đi!”
“Rồi thì móc nghéo, giữ chữ tín.”
Nói xong hai người móc nghéo hai ngón tay út vào với nhau, thể hiện sự tin tưởng và lời hứa có trọng lượng.
…
Những ngày sau đó diễn ra đúng như những gì cô đã từng nói với mẹ, báo anh mỗi ngày không chừa một phút nào bình yên.
“Anh Minh Trí chỉ em bài này với!”
“Chương trình mới, em tha cho anh đi mà.”
Mới sáng sớm cô đã xách vở chạy sang nhà anh nhờ chỉ bài. Minh Trí nhìn vào tập thì muốn xỉu ngang.
Tháng này coi bộ không yên rồi!
…
“Anh Minh Trí dạy em bài võ mới đi!”
“Triều ơi! Để anh đây ngủ giấc đi mà, mới có 5h sáng thôi đấy em ơi!”
Anh đang ngủ ngon thì bị cô nhóc nhà đối diện chạy sang dũ mềnh, kéo tay đi bắt dạy quyền.
…
“Anh Minh Trí nấu món sườn xào chua ngọt nữa đi!”
“Hôm nay tổng cộng anh đã nấu cho em trên dưới hơn 10 món phức tạp rồi đó nhóc con.”
Chưa bao giờ Minh Trí ghét vào bếp như lúc này. Nguyên một ngày nấu ăn khiến anh sắp ngáp tới nơi.
…
“Anh Minh Trí dẫn em đi siêu thị mua đồ đi!”
“Nếu anh nhớ không lầm thì hôm qua anh mới đùm túm mấy túi về nhà cho em đấy.”
Ngày nào cũng như thế này thì đau ví chết anh rồi!
…
“Anh Minh Trí, em muốn đi khu vui chơi mới mở.”
“Triều ơi! Tuần này anh với em đi 5 lần rồi đấy!”
Cái máy tiêu tiền này nếu mà sau này nhà anh rước về thì phải làm sao cho đủ để nó báo đây? Minh Trí khổ quá mà!
…
“Anh Minh Trí… aaa…”
“Khuya rồi con gái con nứa không chịu ở nhà ngủ mà chạy sang nhà anh chi vậy?”
Anh vừa đi tắm vào nhìn thấy cô ngồi cuộn tròn trên giường thì tá hoả. Bản thân còn suýt thì lộ hàng vì hoảng loạn.
“Em… em chỉ muốn anh hát ru ngủ thôi mà!”
Cô vừa che mắt vừa giải thích. Anh cũng nhanh chóng mặc đồ vào cho đàng hoàng.
“Trời ơi tui khổ quá mà! Em bám anh cả tháng nay chưa đủ hả Triều? Mai là anh đi rồi mà em cũng không tha nữa.”
“Làm sao mà đủ được? Anh là chồng tương lai do chính em mang năm ngàn sính lễ đến cầu hôn mà.”
“Quải thật! Anh không nói nổi em rồi.”
“Hihi! Làm sao mà anh nói nổi được, cãi vợ là trọng tội đấy.”
Minh Trí bất lực vỗ trán, anh bây giờ chỉ muốn đánh một giấc thật ngon để sáng mai tỉnh táo mà lên đường thôi.
“Nhóc con mau về nhà với ba mẹ đi!”
“Em không về! Hai bác cũng cho phép em ở lại đây rồi!”
“Em không đi thì anh đi!”
“Anh đi đi, xem có ra ngoài được không?”
“Cái gì?”
Anh tiến đến mở cửa thì ngớ người luôn.
“Ba mẹ! Các người nỡ lòng nào đối xử với con trai mình như vậy?!!!”
“Chồng ơi! Anh không thoát được đâu!”
Cô ngồi trên giường mà cười toe toét khi nhìn thấy bộ dạng khổ sở của anh.
Ngày nào cô cũng chạy sang nhà anh để làm phiền ví tiền và sự bình yên của thanh niên sắp đi đại học ấy.
Hôm nay lại còn càng quấy hơn, mua chuộc luôn cả ba mẹ anh bằng sự dễ thương của mình để được nghe anh hát ru ngủ vào bữa cuối cùng trước khi chia tay.
Minh Trí trong tháng này đúng là thảm hơn bao giờ hết.
…
Ngày hôm sau.
“Con trai, tối qua ngủ ngon chứ?”
“Theo ba mẹ thì con ngủ có ngon hay là không? Các người thật là tàn ác mà…”
Mặt anh yểu xìu trả lời phụ huynh.
Nói thì thế nhưng thực ra là ổng đang diễn cho tròn vai thôi chứ đêm qua cả hai anh em ngủ ngon lắm cơ.
Hoàng Triều cũng không nói gì mà chỉ đứng một bên nắm lấy tay mẹ mà cười khúc khích.
Đêm qua cô không chỉ được ru ngủ còn cảm nhận được cái ôm ấm áp lẫn mùi hương cơ thể khó quên của người đàn ông sắp trưởng thành này.
Quả là một đêm khó nhớ trong tuổi thơ của Hoàng Triều.
Sau khi tạm biệt mọi người anh cũng không quên đi đến chỗ cô mà xoa đầu rồi ân cần dặn dò.
“Nay anh đi rồi mai mốt sẽ không còn ai chống lưng cho em càng quấy nữa đâu. Nên phải biết ngoan ngoãn đấy biết không?”
“Anh không cần phải lo! Em chỉ báo mình anh thôi chồng tương lai ạ.”
“Bỏ cái cụm từ đó đi! Anh chỉ xem em là em gái thôi nên lo mà ráng học hành vào. Có khi tết về anh sẽ dẫn chị dâu về cho gặp mặt đấy.”
“Ơ… anh…”
Nghe hai từ “chị dâu” khiến cô muốn nhảy dựng ngay tức khắc.
“Thôi không nói nữa, xe tới rồi. Anh đi đây, tạm biệt!”
“Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ nha! Và phải nhớ tới năm ngàn sính lễ của em đó!!!”
Đã đến lúc này rồi mà cô vẫn còn cố chấp như thế thì mọi người cũng chịu rồi. Chỉ mong là trẻ con mau quên, tết anh về thì sẽ có sự thay đổi…
Mọi người cũng bất lực, cười trừ mà trêu chọc nhóc con bé nhỏ nhưng nghịch ngợm này.
“Về nhà thôi… vợ nhỏ Minh Trí!”
#phongvy
“Mẹ ơi! Hôm nay làm gì mà nhà anh Minh Trí đông người thế ạ?”
Hoàng Triều đứng nhỏm người ra cửa sổ nhìn sang nhà Minh Trí hóng chuyện.
“Con không biết gì à? Hôm nay nhà bên đó đã tiệc mừng con trai thi đỗ đại học đấy.”
Đỗ đại học? Anh Minh Trí của cô sao?
Bà Loan nhìn thấy cô con gái nhỏ của mình đang ngây ngốc bên cửa sổ, ánh mắt đầy suy tư nhìn về phía nhà của tên nhóc kia thì cũng ngộ ra phần nào.
“Sao thế? Không nỡ à?”
“Ơ… mẹ nói gì thế không biết.”
“Mẹ là mẹ của con, con thế nào mẹ còn không biết hay sao mà phải trốn tránh.”
Bị mẹ vạch trần khiến mặt cô cũng yểu xìu như chú mèo con tội nghiệp.
“Mẹ! Mẹ nói xem anh ấy đỗ đại học rồi thì sẽ rời xa chúng ta sao ạ?”
“Không hẳn là rời xa nhưng mà tháng 9 năm nay nó sẽ đến thành phố mới, rộng lớn để học tập. Đến tết hoặc có dịp sẽ ghé về nhà vài lần thăm gia đình.”
“Thế thì có khác nào rời xa chúng ta đâu ạ.”
“Có chứ sao không? Rời xa là đi luôn không về, còn đằng này nó vẫn sẽ về mà.”
“Nhưng mà như thế con sẽ hết được gặp anh Minh Trí nữa rồi. Chắc anh ấy sẽ buồn lắm vì sau này sẽ không có ai báo đời ảnh nữa.”
Tuyết Loan cạn lời!
Bà cứ ngỡ đứa con gái nhỏ này của mình sẽ buồn vì không được chơi với người “chồng” mà nó hay đeo bám suốt ngày được nữa, một người luôn bao bọc cho nó vô điều kiện.
Ấy vậy mà lại buồn vì không thể báo con nhà người ta.
Đang cảm động thì hoá cảm lạnh ngang!
Bà đúng là không nên suy nghĩ về đứa con gái của mình theo logic như những đứa trẻ khác được mà.
Tuyết Loan nghĩ thầm nếu Minh Trí mà biết Hoàng Triều có suy nghĩ này ắt hẳn nó sẽ mau chóng xách vali chạy trốn mất.
Từ nhỏ chí lớn số lần con gái bà nẹo theo báo đời con trai nhà đối diện chắc cũng phải cả một quyển sách dày, 8 năm này… đếm không xuể.
“Không được!”
“Cái gì vậy cái con bé này? Làm mẹ giật mình.”
Đang ngồi đau đầu suy nghĩ thì bà Loan liền bị cô làm cho hết hồn. Đúng là con gái ngoan mà!
“Từ giờ đến lúc đi đại học thì còn mấy ngày nữa vậy mẹ?”
“Tầm 1 tháng nữa, con hỏi chi vậy?”
“Tất nhiên là hỏi để biết đường báo “chồng tương lai” lần cuối trước khi đi rồi. Phải để lại ấn tượng sâu đậm trong kí ức của ai kia chứ không thì người ta quên mất con sao.”
“Trời!”
Bà Loan nghe xong thì muốn té ngửa ngay tại chỗ. Đứa con gái này đúng là… hết đường nói rồi!
“Ủa nhưng mà có gì đó vẫn không đúng ở đây?”
“Thôi con đừng có bày trò nữa, mau vào rửa tay đi rồi cùng với mẹ sang đấy chúc mừng.”
“Ò, vâng…”
Hoàng Triều quả thực không nghĩ ra là sai ở đâu, thôi thì đi theo mẹ trước rồi tính sau vậy. Cô vừa nhấc chân bước vài bước thì vừa hay tiếng gõ cửa cũng vang lên.
“Cốc cốc cốc”
“Bác Loan ơi! Có nhà không ạ?”
Là giọng của anh?! A, đây rồi! Cô biết thiếu cái gì rồi.
Không nghĩ ngợi nhiều cô liền chạy đến mở cửa, làm cho mẹ cũng không kịp trả lời anh.
Cửa vừa mở, anh liền nhìn thấy cô nhóc nhỏ hay trêu chọc anh đã đứng chống nạnh trước mặt, biểu cảm không mấy là thân thiện…
“Hoàng… Hoàng Triều! Em làm sao thế?”
“Sao bây giờ anh mới qua? Có chuyện lớn như vậy mà cũng không thèm nói với em trước là sao?”
Minh Trí hơi ngờ nghệch một tí xíu. Rốt cuộc là có chuyện lớn gì xẩy ra giữa mình với con nhóc này thế nhỉ?
Bà Loan thấy không khí căng thẳng giữa đôi bên thì liền lên tiếng giải vây.
“Trí, con đừng quan tâm tới nó. Chỉ vì con sắp đi mà không nói cho nó biết nên nổi loạn vậy đấy. Tính nó thì con cũng biết rồi, bác nói không được.”
“À, vâng ạ!”
“Mẹ! Tại sao mẹ lại nói như thế chứ?!”
Bà Loan lười trả lời cô, một mạch đi thẳng xuống bếp, bỏ lại cô con gái nhỏ đang giận dỗi phồng má trước mặt con trai nhà đối diện.
“Thôi nào! Bé Triều cho anh Minh Trí xin lỗi em có được không?”
Vừa nói anh vừa bế bổng cô lên tay mình mà dịu dàng bảo ban.
“Hừ, anh thì làm gì mà có lỗi chứ?!”
Cô vừa nói vừa ngoắt mặt sang một bên, né tránh ánh mắt anh.
“Được rồi, sau này nếu như có chuyện gì thì anh cũng sẽ nói với em đầu tiên có được không?”
“Anh nói thật chứ?”
“Thật! Người lớn sẽ không bao giờ lừa trẻ con đâu, huống hồ em lại còn là một đứa trẻ đáng yêu như vậy thì ai mà nỡ chứ.”
“Là anh nói đấy, móc nghéo đi!”
“Rồi thì móc nghéo, giữ chữ tín.”
Nói xong hai người móc nghéo hai ngón tay út vào với nhau, thể hiện sự tin tưởng và lời hứa có trọng lượng.
…
Những ngày sau đó diễn ra đúng như những gì cô đã từng nói với mẹ, báo anh mỗi ngày không chừa một phút nào bình yên.
“Anh Minh Trí chỉ em bài này với!”
“Chương trình mới, em tha cho anh đi mà.”
Mới sáng sớm cô đã xách vở chạy sang nhà anh nhờ chỉ bài. Minh Trí nhìn vào tập thì muốn xỉu ngang.
Tháng này coi bộ không yên rồi!
…
“Anh Minh Trí dạy em bài võ mới đi!”
“Triều ơi! Để anh đây ngủ giấc đi mà, mới có 5h sáng thôi đấy em ơi!”
Anh đang ngủ ngon thì bị cô nhóc nhà đối diện chạy sang dũ mềnh, kéo tay đi bắt dạy quyền.
…
“Anh Minh Trí nấu món sườn xào chua ngọt nữa đi!”
“Hôm nay tổng cộng anh đã nấu cho em trên dưới hơn 10 món phức tạp rồi đó nhóc con.”
Chưa bao giờ Minh Trí ghét vào bếp như lúc này. Nguyên một ngày nấu ăn khiến anh sắp ngáp tới nơi.
…
“Anh Minh Trí dẫn em đi siêu thị mua đồ đi!”
“Nếu anh nhớ không lầm thì hôm qua anh mới đùm túm mấy túi về nhà cho em đấy.”
Ngày nào cũng như thế này thì đau ví chết anh rồi!
…
“Anh Minh Trí, em muốn đi khu vui chơi mới mở.”
“Triều ơi! Tuần này anh với em đi 5 lần rồi đấy!”
Cái máy tiêu tiền này nếu mà sau này nhà anh rước về thì phải làm sao cho đủ để nó báo đây? Minh Trí khổ quá mà!
…
“Anh Minh Trí… aaa…”
“Khuya rồi con gái con nứa không chịu ở nhà ngủ mà chạy sang nhà anh chi vậy?”
Anh vừa đi tắm vào nhìn thấy cô ngồi cuộn tròn trên giường thì tá hoả. Bản thân còn suýt thì lộ hàng vì hoảng loạn.
“Em… em chỉ muốn anh hát ru ngủ thôi mà!”
Cô vừa che mắt vừa giải thích. Anh cũng nhanh chóng mặc đồ vào cho đàng hoàng.
“Trời ơi tui khổ quá mà! Em bám anh cả tháng nay chưa đủ hả Triều? Mai là anh đi rồi mà em cũng không tha nữa.”
“Làm sao mà đủ được? Anh là chồng tương lai do chính em mang năm ngàn sính lễ đến cầu hôn mà.”
“Quải thật! Anh không nói nổi em rồi.”
“Hihi! Làm sao mà anh nói nổi được, cãi vợ là trọng tội đấy.”
Minh Trí bất lực vỗ trán, anh bây giờ chỉ muốn đánh một giấc thật ngon để sáng mai tỉnh táo mà lên đường thôi.
“Nhóc con mau về nhà với ba mẹ đi!”
“Em không về! Hai bác cũng cho phép em ở lại đây rồi!”
“Em không đi thì anh đi!”
“Anh đi đi, xem có ra ngoài được không?”
“Cái gì?”
Anh tiến đến mở cửa thì ngớ người luôn.
“Ba mẹ! Các người nỡ lòng nào đối xử với con trai mình như vậy?!!!”
“Chồng ơi! Anh không thoát được đâu!”
Cô ngồi trên giường mà cười toe toét khi nhìn thấy bộ dạng khổ sở của anh.
Ngày nào cô cũng chạy sang nhà anh để làm phiền ví tiền và sự bình yên của thanh niên sắp đi đại học ấy.
Hôm nay lại còn càng quấy hơn, mua chuộc luôn cả ba mẹ anh bằng sự dễ thương của mình để được nghe anh hát ru ngủ vào bữa cuối cùng trước khi chia tay.
Minh Trí trong tháng này đúng là thảm hơn bao giờ hết.
…
Ngày hôm sau.
“Con trai, tối qua ngủ ngon chứ?”
“Theo ba mẹ thì con ngủ có ngon hay là không? Các người thật là tàn ác mà…”
Mặt anh yểu xìu trả lời phụ huynh.
Nói thì thế nhưng thực ra là ổng đang diễn cho tròn vai thôi chứ đêm qua cả hai anh em ngủ ngon lắm cơ.
Hoàng Triều cũng không nói gì mà chỉ đứng một bên nắm lấy tay mẹ mà cười khúc khích.
Đêm qua cô không chỉ được ru ngủ còn cảm nhận được cái ôm ấm áp lẫn mùi hương cơ thể khó quên của người đàn ông sắp trưởng thành này.
Quả là một đêm khó nhớ trong tuổi thơ của Hoàng Triều.
Sau khi tạm biệt mọi người anh cũng không quên đi đến chỗ cô mà xoa đầu rồi ân cần dặn dò.
“Nay anh đi rồi mai mốt sẽ không còn ai chống lưng cho em càng quấy nữa đâu. Nên phải biết ngoan ngoãn đấy biết không?”
“Anh không cần phải lo! Em chỉ báo mình anh thôi chồng tương lai ạ.”
“Bỏ cái cụm từ đó đi! Anh chỉ xem em là em gái thôi nên lo mà ráng học hành vào. Có khi tết về anh sẽ dẫn chị dâu về cho gặp mặt đấy.”
“Ơ… anh…”
Nghe hai từ “chị dâu” khiến cô muốn nhảy dựng ngay tức khắc.
“Thôi không nói nữa, xe tới rồi. Anh đi đây, tạm biệt!”
“Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ nha! Và phải nhớ tới năm ngàn sính lễ của em đó!!!”
Đã đến lúc này rồi mà cô vẫn còn cố chấp như thế thì mọi người cũng chịu rồi. Chỉ mong là trẻ con mau quên, tết anh về thì sẽ có sự thay đổi…
Mọi người cũng bất lực, cười trừ mà trêu chọc nhóc con bé nhỏ nhưng nghịch ngợm này.
“Về nhà thôi… vợ nhỏ Minh Trí!”
#phongvy