Chương 22: Ám sát Bùi Văn Giang
Biệt thự Nguyễn Thị.
“Bà chủ!”
“Đừng đi theo tôi!”
Vừa xuống xe, Hoàng Triều liền nhanh chân bước vội vào nhà, lao nhanh như chớp vào phòng rồi thở dốc.
Nhìn biểu hiện suýt thì không thể giữ được bình tĩnh của cô cũng đủ hiểu, Hoàng Triều đã cố nhịn như thế nào trước mặt anh.
“Mình đúng là không nên xuất hiện lộ liễu ở hôn lễ như vậy mà. Nguy hiểm thật!”
“Ting!”
Vừa lấy lại bình tĩnh thì điện thoại cô lại vang lên thông báo: “500 triệu đổi lấy mạng của Bùi Văn Giang.”
Đây là tin nhắn đến từ hệ thống sát thủ hàng đầu thế giới, nghiễm nhiên Hoàng Triều cũng là một phần của tổ chức đó.
Cô nhìn điện thoại mà thắc mắc:
“Tên Bùi Văn Giang này rốt cuộc là đắc tội với ai vậy?”
“Để bị treo thưởng lên “Bảng Đen” của tổ chức sát thủ, cũng có tài đấy.”
“Sẵn tiện mình cũng đang ở Việt Nam, đi xem náo nhiệt vậy.”
“Cốc cốc cốc”
Hoàng Triều vừa nở một nụ cười quỷ dị thì liền bị tiếng gõ cửa phá hỏng tâm trạng. Cô mắng thầm trong lòng, nếu không phải việc quan trọng chắc chắn sẽ cho kẻ này một trận.
Cô mở cửa ra với khuôn mặt doạ người khiến Viết Lẫm như muốn chôn chân tại chỗ, tức giận quát:
“Nói!”
“Bà chủ…”
“Bà?”
Tính khí thất thường của Hoàng Triều không ai là không biết. Trong hoàn cảnh cô đang tức giận thì tốt nhất nên biết “xưng hô” đúng có giá trị như thế nào.
Viết Lẫm liền ngay lập tức sửa đổi cách xưng hô:
“Em họ…”
“Cậu tốt nhất là có chuyện quan trọng muốn thông báo. Nếu không thì…”
“Bùi Tổng gửi thiệp mời dự sinh nhật con trai ông ta.” Viết Lẫm nhanh chóng nói lấn lời.
“Sinh nhật Bùi Văn Giang?”
“Đúng vậy!”
Sao mà thiệp mời đến đúng lúc vậy trời? Ý trời muốn cô đường đường chính chính xem kịch sao? Hoàng Triều không khỏi mừng thầm trong lòng.
Sở thích của cô là xem người khác làm chuyện xấu, bản thân ở một bên quan sát như người qua đường, không hề dính dáng gì đến.
Đặc biệt là “kẻ xấu đập kẻ xấu”, vì tiền mà chuyện gì cũng làm khiến cô rất xem thường.
Hoàng Triều tuy cũng là một thành viên của tổ chức sát thủ. Nhưng cô làm việc có một nguyên tắc:
“Chỉ g.i.ế.t người thật sự phải c.h.ế.t chứ không nhận nhiệm vụ linh tinh, tiền bạc không quan trọng.”
Cô khẽ gật đầu cười một cách ẩn ý, Viết Lẫm tiếp xúc không lâu nên không nhìn ra được đây là muốn hắn nên làm thế nào. Hoàng Triều nói:
“Thời gian?“
“8h tối mai.”
“Ừm, cho cậu 15 phút để điều tra toàn bộ thông tin của hắn mang đến đây. Quá hạn thì tự cuốn gói về nhà với dì Thu* đi!”
*Dì Thu, Nguyễn Tuyết Thu - dì hai của Hoàng Triều, chị bà Loan, mẹ nuôi Nguyễn Viết Lẫm.
Viết Lẫm không nói gì liền ngay lập tức chạy đi lấy máy tính, thao tác chỉ trong vòng 5 phút đã xong khiến cô phải nhìn bằng con mắt khác.
“Cậu học ngành máy tính?”
“Ừm.”
“Từ khi nào vậy?”
“Lâu rồi, không nhớ nữa.”
“Xem ra dì Thu nuôi dạy cũng tốt đấy chứ.”
“Cảm ơn!”
Hoàng Triều thật không thể nào tiếp thu được cái hệ điều hành của Viết Lẫm, không cho cung kính thì hắn lại bày ra dáng vẻ lạnh như băng này khiến cô hết sức cạn lời.
Tức giận nhưng không thể làm được gì nên cô chỉ đành bất đắc dĩ mà cho qua, tập trung xem thông tin của Bùi Văn Giang cho bỏ ghét.
Bùi Văn Giang, người thừa kế duy nhất của Bùi Thị. Từ nhỏ được gia đình nuông chiều hết mực nên sinh ra hư hỏng, việc gì cũng dám làm như đua xe, rượu chè, cờ bạc, gái gú,…
Nữa năm trước từng c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c một nữ sinh trung học. Nhưng vì gia đình có tiền, thuê được luật sư nổi tiếng đã giúp hắn trắng án.
Một tháng trước, nữ sinh bị hắn váy bẩn đã nhảy lầu tự tử, gia đình nạn nhân đang bình yên bỗng chốc tan vỡ chỉ vì hành động vô lại của tên công tử nhà giàu này.
Viết Lẫm không những tra được toàn bộ tiểu sử cuộc đời của kẻ thối nát, còn truy được bằng chứng phạm tội chính xác khiến Hoàng Triều không khỏi há hốc mồm.
“Này, đã truy sao không truy cho đến cùng luôn đi?!”
Hoàng Triều cực kì bực mình khi thứ bản thân muốn biết nhất là người treo thưởng lại không có thông tin gì.
Viết Lẫm từ tốn đáp:
“Đấy là nguyên tắc bảo vệ khách hàng. Đừng nói cô không biết đấy nhé?”
“Bảo vệ cái gì chứ? Lỡ như kẻ này lợi dụng tổ chức để giết người thì sao? Há chẳng phải hắn ngồi không hưởng lợi mà vẫn không có vấn đề gì ảnh hưởng đến mình à?!”
“Có!”
“Hắn thì bị làm sao được chứ?”
“Mất tiền!”
“…”
“Nếu hắn không thể trả được mức giá như đã đưa ra thì người bị tổ chức truy sát, chính là hắn.”
Hoàng Triều không nói lại được gì, tức giận bỏ đi. Dù cho Viết Lẫm không thể tra được thông tin cô muốn thì tự mình cũng có thể điều tra được.
Trước mắt, hãy bắt đầu bằng tên sát thủ nhận nhiệm vụ trừ khử Bùi Văn Giang, đến bữa tiệc sinh nhật thôi.
…
Một bên khác, đám bạn thân của cô và anh cũng đồng thời nhận được thiệp mời vì họ đều là những người có tiếng tăm ở thành phố này.
Tiệm trà Trí Triều.
Cuộc sống yên bình nên vị đại tá nào đó cũng khá nhàn rỗi, chỉ cần vợ có thời gian liền đưa cả gia đình đến tiệm trà làm phiền anh.
“Ông chủ, chúng tôi muốn gọi điểm tâm!”
Thanh Quý với vẻ thảnh thơi đưa tay lên vẩy tay với Minh Trí ra hiệu muốn order khiến mặt anh lập tức đen như đáy nồi.
“Anh thôi được rồi đó!”
Li Tâm cũng không nhìn nổi hành động xấu xa này của chồng liền nhắc khéo khiến ai kia đành phải thu liễm bản thân.
Vì thể diện của quán và câu khẩu hiệu của dân kinh doanh “khách hàng là thượng đế” nên anh đành phải nuốt xuống cục tức này, cầm menu đến bàn của “bạn thân”.
“Xin hỏi, quý khách muốn dùng điểm tâm thế nào ở quán của tôi vậy?”
“Nào nào, ngồi xuống đây tôi có việc muốn nói với cậu này.”
Thanh Quý vừa kéo Minh Trí ngồi xuống ghế thì lại một nhà nữa bước vào, là gia đình Phát Uyên.
Bọn họ không hẹn mà gặp, nhanh chóng tụ lại một chỗ tám chuyện.
Minh Trí không vui lên tiếng:
“Hai người các cậu hôm nay dẫn vợ con đến đây là có ý gì? Muốn buôn sắt vụn hay là tìm cơ hội kiếm khách?”
Buôn sắt vụn là nói Thanh Quý, đồn cảnh sát nơi anh ấy đảm nhiệm mỗi lần làm nhiệm vụ đều bị thiếu hụt cơ sở vật chất như súng và nhiều thứ trang bị hàng nóng khác. Nên hay đến chỗ của ông Trùm là anh để trao đổi vật tư.
Kiếm khách là ám chỉ Tấn Phát. Từ lúc trở về đến nay anh ấy đều đến địa bàn của anh để rinh bệnh nhân về bệnh viện.
Sở dĩ giám đốc bệnh viện lại phải chật vật như thế này là vì cuộc sống quá đỗi bình yên và con người đều dồi dào sức khỏe cả rồi.
Vậy nên muốn bệnh viện hoạt động tốt thì đành phải thế này thôi.
Nhưng sự thật đều không phải vậy…
Thanh Quý đon đả cầm tách trà nhấp môi:
“Nghe nói mọi người đều nhận được thư mời của Bùi Thị hả?”
“Sao cậu biết?” Tấn phát lên tiếng.
“Tôi là ai chứ?” Thanh Quý nhướng mày rồi lại liếc sang Minh Trí: “Không biết chỗ cậu có thể tiếc lộ chút thông tin gì cho tụi này có việc để làm không?”
“Tới rồi sẽ biết.”
Minh Trí chỉ bỏ lại bốn chữ rồi cầm menu nhấc chân rời đi.
Trong lời nói đầy ẩn ý của anh thì hai người anh em Quý, Phát cũng đã nhìn ra được vấn đề rồi.
Bọn họ nhìn nhau cười ẩn ý, trong lòng ai cũng đầy toan tính.
Sẽ thế nào khi bốn ông trùm trong bốn lĩnh vực cùng xuất hiện chung một không hình và cùng ở chung một thành phố?
Sở dĩ bọn họ nhà rỗi đều nhờ sự hợp tác hết sức nhịp nhàng giữa cảnh sát, bác sĩ và giang hồ.
Chỉ cần giang hồ có chuyện, cảnh sát liền xuất hiện. Việc nhỏ thì ăn cơm nhà nước, việc lớn thì bác sĩ nhận ngay.
Kể cả giới giải trí của thành phố này cũng được thanh tẩy sạch sẽ.
…
Bữa tiệc sinh nhật của Bùi Văn Giang.
Hoàng Triều vẫn như trước, không bao giờ muốn gây sự chú ý, chỉ xuất hiện trong âm thầm và không quá nổi bậc.
Chỉ khi bốn vị có máu mặt nhất thành phố kia đến thì mới là trung tâm của sự chú ý.
Bọn họ cũng nhanh chóng tách nhau ra hành sự, cầm rượu để trỏ chuyện cùng những vị khách khác.
Bỗng nhiên Thục Uyên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đi vào nhà vệ sinh, cô ấy cũng liền chạy theo.
Vào đến nhà vệ sinh, còn chưa kịp tìm kiếm đã bị người ta tóm lấy.
“Nguyễn! Nữ! Thục! Uyên!”
“Đã lâu không gặp!”
Màn chào hỏi sau bao năm xa cách của bạn cũ này khiến nữ Võ sư nào đấy muốn lên máu. Cô ấy tặng cô một nụ cười sát thương cực lớn:
“Hoan hỉ nhỉ?!”
Hoàng Triều liền thay đổi từ nguy hiểm sang thoả mái làm nũng:
“Đừng giận mà, tớ không cố ý trêu cậu đâu.”
“Ừ, cậu đâu cố ý. Cậu chỉ cố tình thôi!”
Hoàng Triều bị nói trúng tim đen cũng chỉ biết cười trừ.
“Về khi nào? Sao không báo chúng tớ biết?”
“Mới về thôi. Chẳng phải hôm trước các cậu đã gặp hai đứa nhóc rồi sao?”
Thục Uyên nghe cô nói thế liền bày ra bộ dạng thất kinh:
“Hai… hai đứa trẻ đó là con của hai người ư?”
“Ừ, là chúng nó đấy.”
Thục Uyên đầu nhảy số liền chuyển từ kinh ngạc sang phẫn nộ:
“Lúc đó cậu chỉ mới bao nhiêu tuổi chứ? Nguyễn Minh Trí, cái tên c.h.ế.t b.ằ.m đó kiểu gì tụi tớ cũng phải x.ẻ.o t.h.ị.t hắn.”
“Chuyện kể ra dài lắm, khi nào có cơ hội tớ sẽ gặp các cậu. Nhưng không phải lúc này.”
“Cậu không muốn che giấu thân phận?”
“Ừ, thân phận hiện tại có hơi phức tạp, còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong.”
“Có gì cần giúp đỡ thì cứ cho người liên lạc với tụi tớ nhé.”
“Tớ biết mà.”
Cô nhìn đồng hồ, điện thoại liền vang lên tiếng thông báo tin nhắn trong điện thoại khiến Hoàng Triều phải thao tác nhanh:
“Nghe tớ nói, ở đây sắp xẩy ra án mạng rồi, cậu phải cận thận đấy biết không?”
“Có mấy người bọn họ ở đây thì sẽ có chuyện gì chứ?”
“Bùi Văn Giang bị người ta treo thưởng lấy m.ạ.n.g với số tiền lớn. Cậu nghĩ xem?”
Thục Uyên nghe xong liền hiểu ý.
Cuộc hội ngộ của hai người không lâu liền trở ra đại sảnh để tiếp tục công việc của mình như chưa có chuyện gì xẩy ra.
Hoàng Triều như một quý bà bình thường, ung dung lượn tới lượn lui trong bữa tiệc.
Cô đứng từ xa nhìn bóng lưng Minh Trí ở phía trước mặt với ánh mắt sâu không thấy đáy:
“Đúng là nghiệt duyên!”
…
Bữa tiệc sinh nhật với màn chào đón khách quý hết sức suông sẽ, từ đầu đến cuối ai cũng đều nguỵ trang hết sức suông sẽ.
Bùi Tổng đứng trên đài cao, trung tâm đại sảnh thông báo về tiệc sinh nhật con trai ông ta, đồng thời Bùi Văn Giang cũng xuất hiện.
Hoàng Triều đứng trên lầu hai quan sát cả bữa tiệc, nhìn từng ánh mắt, từng hành động cử chỉ của từng người.
Bỗng một người đàn ông lọt vào mắt cô:
“Nhìn ai trông quen quen thế nhỉ?”
Quả thật nam nhân với khí chất lãnh đạm kia trông không khác gì so với Minh Trí.
Nhưng từ sau vụ cháy năm ấy, nhiều kí ức đã bị cô quên lãng vì trãi qua nỗi đau xé lòng như tê tâm liệt phế.
Bùi Văn Giang vẫn đang ung dung cười nói thì bỗng nhiên đèn điện liền vụt tắt, cắt ngang mạch suy của Hoàng Triều.
Cả bữa tiệc liền rơi vào hoảng loạn, Bùi Tổng cố gắng lên tiếng để điều hoà mọi chuyện.
Thanh Quý thân làm cảnh sát cũng không hề rảnh rang.
Nhưng có một việc ông ta đã bỏ qua, đó là con trai của mình - Bùi Văn Giang.
Khi đèn sáng lên, ai nấy cũng đều bị vũng m.á.u sau lưng Bùi Tổng doạ cho thất kinh.
“Á… g.i.ế.t người rồi!”
Tiếng hét của người phụ nữ lại nhanh chóng khiến hiện trường trở nên hỗn loạn.
Trên nền gạch cũng xuất hiện một dòng chữ viết bằng máu khiến cả toáng người đứng hình:
“Xem kịch đủ chưa?”
Thanh Quý và Tấn Phát nhanh chóng vào việc, phong toả, di dời người tham dự và xử lý hiện trường.
Hoàng Triều đứng trên cao nhìn t.h.i t.h.ể Bùi Văn Giang bị biến thành thái giám, đặc dưới chiếc bánh kem đầy m.á.u mà trầm mặt:
“Phong cách này là… YT.”
YT là biệt danh của một sát thủ trong tổ chức, người này xếp thứ 2 trong bảng xếp hạng, sau sát thủ hàng đầu là T.
Và người đàn ông trong tầm ngắm của cô khi đèn vụt sáng cũng không thấy đâu khiến Hoàng Triều đầy suy nghĩ.
Xong cảm thấy không còn việc của mình liền rút điện thoại ra liên lạc cho Lẫm:
“Việc ở đây xong rồi.”
Bóng lưng cô ung dung rời đi, tiếng giày cao gót trên lầu đã thu hút sự chú ý của Minh Trí. Chỉ tiết là khi anh lên đến nơi người đã đi rồi.
“Bóng lưng lúc nãy thật sự trông rất quen.”
“Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai chứ?”
“Tại sao cô ta lại xuất hiện ở lầu hai đến giờ mới rời đi?”
“Liệu chuyện này có phải do cô ta hay không?”
“Thủ đoạn thật đáng sợ!”
Khoan đã, hình như có gì đó sai sai?!
Tua lại trước khi Triều và Uyên gặp nhau.
Khoảnh khắc họ nối đuôi nhau vào nhà vệ sinh và thái độ của Thục Uyên đều đã bị Minh Trí nhìn thấy tất thẩy.
Đầu anh liền nhảy số:
“Chắc không phải là cô ấy đấy chứ?”
#phongvy
“Bà chủ!”
“Đừng đi theo tôi!”
Vừa xuống xe, Hoàng Triều liền nhanh chân bước vội vào nhà, lao nhanh như chớp vào phòng rồi thở dốc.
Nhìn biểu hiện suýt thì không thể giữ được bình tĩnh của cô cũng đủ hiểu, Hoàng Triều đã cố nhịn như thế nào trước mặt anh.
“Mình đúng là không nên xuất hiện lộ liễu ở hôn lễ như vậy mà. Nguy hiểm thật!”
“Ting!”
Vừa lấy lại bình tĩnh thì điện thoại cô lại vang lên thông báo: “500 triệu đổi lấy mạng của Bùi Văn Giang.”
Đây là tin nhắn đến từ hệ thống sát thủ hàng đầu thế giới, nghiễm nhiên Hoàng Triều cũng là một phần của tổ chức đó.
Cô nhìn điện thoại mà thắc mắc:
“Tên Bùi Văn Giang này rốt cuộc là đắc tội với ai vậy?”
“Để bị treo thưởng lên “Bảng Đen” của tổ chức sát thủ, cũng có tài đấy.”
“Sẵn tiện mình cũng đang ở Việt Nam, đi xem náo nhiệt vậy.”
“Cốc cốc cốc”
Hoàng Triều vừa nở một nụ cười quỷ dị thì liền bị tiếng gõ cửa phá hỏng tâm trạng. Cô mắng thầm trong lòng, nếu không phải việc quan trọng chắc chắn sẽ cho kẻ này một trận.
Cô mở cửa ra với khuôn mặt doạ người khiến Viết Lẫm như muốn chôn chân tại chỗ, tức giận quát:
“Nói!”
“Bà chủ…”
“Bà?”
Tính khí thất thường của Hoàng Triều không ai là không biết. Trong hoàn cảnh cô đang tức giận thì tốt nhất nên biết “xưng hô” đúng có giá trị như thế nào.
Viết Lẫm liền ngay lập tức sửa đổi cách xưng hô:
“Em họ…”
“Cậu tốt nhất là có chuyện quan trọng muốn thông báo. Nếu không thì…”
“Bùi Tổng gửi thiệp mời dự sinh nhật con trai ông ta.” Viết Lẫm nhanh chóng nói lấn lời.
“Sinh nhật Bùi Văn Giang?”
“Đúng vậy!”
Sao mà thiệp mời đến đúng lúc vậy trời? Ý trời muốn cô đường đường chính chính xem kịch sao? Hoàng Triều không khỏi mừng thầm trong lòng.
Sở thích của cô là xem người khác làm chuyện xấu, bản thân ở một bên quan sát như người qua đường, không hề dính dáng gì đến.
Đặc biệt là “kẻ xấu đập kẻ xấu”, vì tiền mà chuyện gì cũng làm khiến cô rất xem thường.
Hoàng Triều tuy cũng là một thành viên của tổ chức sát thủ. Nhưng cô làm việc có một nguyên tắc:
“Chỉ g.i.ế.t người thật sự phải c.h.ế.t chứ không nhận nhiệm vụ linh tinh, tiền bạc không quan trọng.”
Cô khẽ gật đầu cười một cách ẩn ý, Viết Lẫm tiếp xúc không lâu nên không nhìn ra được đây là muốn hắn nên làm thế nào. Hoàng Triều nói:
“Thời gian?“
“8h tối mai.”
“Ừm, cho cậu 15 phút để điều tra toàn bộ thông tin của hắn mang đến đây. Quá hạn thì tự cuốn gói về nhà với dì Thu* đi!”
*Dì Thu, Nguyễn Tuyết Thu - dì hai của Hoàng Triều, chị bà Loan, mẹ nuôi Nguyễn Viết Lẫm.
Viết Lẫm không nói gì liền ngay lập tức chạy đi lấy máy tính, thao tác chỉ trong vòng 5 phút đã xong khiến cô phải nhìn bằng con mắt khác.
“Cậu học ngành máy tính?”
“Ừm.”
“Từ khi nào vậy?”
“Lâu rồi, không nhớ nữa.”
“Xem ra dì Thu nuôi dạy cũng tốt đấy chứ.”
“Cảm ơn!”
Hoàng Triều thật không thể nào tiếp thu được cái hệ điều hành của Viết Lẫm, không cho cung kính thì hắn lại bày ra dáng vẻ lạnh như băng này khiến cô hết sức cạn lời.
Tức giận nhưng không thể làm được gì nên cô chỉ đành bất đắc dĩ mà cho qua, tập trung xem thông tin của Bùi Văn Giang cho bỏ ghét.
Bùi Văn Giang, người thừa kế duy nhất của Bùi Thị. Từ nhỏ được gia đình nuông chiều hết mực nên sinh ra hư hỏng, việc gì cũng dám làm như đua xe, rượu chè, cờ bạc, gái gú,…
Nữa năm trước từng c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c một nữ sinh trung học. Nhưng vì gia đình có tiền, thuê được luật sư nổi tiếng đã giúp hắn trắng án.
Một tháng trước, nữ sinh bị hắn váy bẩn đã nhảy lầu tự tử, gia đình nạn nhân đang bình yên bỗng chốc tan vỡ chỉ vì hành động vô lại của tên công tử nhà giàu này.
Viết Lẫm không những tra được toàn bộ tiểu sử cuộc đời của kẻ thối nát, còn truy được bằng chứng phạm tội chính xác khiến Hoàng Triều không khỏi há hốc mồm.
“Này, đã truy sao không truy cho đến cùng luôn đi?!”
Hoàng Triều cực kì bực mình khi thứ bản thân muốn biết nhất là người treo thưởng lại không có thông tin gì.
Viết Lẫm từ tốn đáp:
“Đấy là nguyên tắc bảo vệ khách hàng. Đừng nói cô không biết đấy nhé?”
“Bảo vệ cái gì chứ? Lỡ như kẻ này lợi dụng tổ chức để giết người thì sao? Há chẳng phải hắn ngồi không hưởng lợi mà vẫn không có vấn đề gì ảnh hưởng đến mình à?!”
“Có!”
“Hắn thì bị làm sao được chứ?”
“Mất tiền!”
“…”
“Nếu hắn không thể trả được mức giá như đã đưa ra thì người bị tổ chức truy sát, chính là hắn.”
Hoàng Triều không nói lại được gì, tức giận bỏ đi. Dù cho Viết Lẫm không thể tra được thông tin cô muốn thì tự mình cũng có thể điều tra được.
Trước mắt, hãy bắt đầu bằng tên sát thủ nhận nhiệm vụ trừ khử Bùi Văn Giang, đến bữa tiệc sinh nhật thôi.
…
Một bên khác, đám bạn thân của cô và anh cũng đồng thời nhận được thiệp mời vì họ đều là những người có tiếng tăm ở thành phố này.
Tiệm trà Trí Triều.
Cuộc sống yên bình nên vị đại tá nào đó cũng khá nhàn rỗi, chỉ cần vợ có thời gian liền đưa cả gia đình đến tiệm trà làm phiền anh.
“Ông chủ, chúng tôi muốn gọi điểm tâm!”
Thanh Quý với vẻ thảnh thơi đưa tay lên vẩy tay với Minh Trí ra hiệu muốn order khiến mặt anh lập tức đen như đáy nồi.
“Anh thôi được rồi đó!”
Li Tâm cũng không nhìn nổi hành động xấu xa này của chồng liền nhắc khéo khiến ai kia đành phải thu liễm bản thân.
Vì thể diện của quán và câu khẩu hiệu của dân kinh doanh “khách hàng là thượng đế” nên anh đành phải nuốt xuống cục tức này, cầm menu đến bàn của “bạn thân”.
“Xin hỏi, quý khách muốn dùng điểm tâm thế nào ở quán của tôi vậy?”
“Nào nào, ngồi xuống đây tôi có việc muốn nói với cậu này.”
Thanh Quý vừa kéo Minh Trí ngồi xuống ghế thì lại một nhà nữa bước vào, là gia đình Phát Uyên.
Bọn họ không hẹn mà gặp, nhanh chóng tụ lại một chỗ tám chuyện.
Minh Trí không vui lên tiếng:
“Hai người các cậu hôm nay dẫn vợ con đến đây là có ý gì? Muốn buôn sắt vụn hay là tìm cơ hội kiếm khách?”
Buôn sắt vụn là nói Thanh Quý, đồn cảnh sát nơi anh ấy đảm nhiệm mỗi lần làm nhiệm vụ đều bị thiếu hụt cơ sở vật chất như súng và nhiều thứ trang bị hàng nóng khác. Nên hay đến chỗ của ông Trùm là anh để trao đổi vật tư.
Kiếm khách là ám chỉ Tấn Phát. Từ lúc trở về đến nay anh ấy đều đến địa bàn của anh để rinh bệnh nhân về bệnh viện.
Sở dĩ giám đốc bệnh viện lại phải chật vật như thế này là vì cuộc sống quá đỗi bình yên và con người đều dồi dào sức khỏe cả rồi.
Vậy nên muốn bệnh viện hoạt động tốt thì đành phải thế này thôi.
Nhưng sự thật đều không phải vậy…
Thanh Quý đon đả cầm tách trà nhấp môi:
“Nghe nói mọi người đều nhận được thư mời của Bùi Thị hả?”
“Sao cậu biết?” Tấn phát lên tiếng.
“Tôi là ai chứ?” Thanh Quý nhướng mày rồi lại liếc sang Minh Trí: “Không biết chỗ cậu có thể tiếc lộ chút thông tin gì cho tụi này có việc để làm không?”
“Tới rồi sẽ biết.”
Minh Trí chỉ bỏ lại bốn chữ rồi cầm menu nhấc chân rời đi.
Trong lời nói đầy ẩn ý của anh thì hai người anh em Quý, Phát cũng đã nhìn ra được vấn đề rồi.
Bọn họ nhìn nhau cười ẩn ý, trong lòng ai cũng đầy toan tính.
Sẽ thế nào khi bốn ông trùm trong bốn lĩnh vực cùng xuất hiện chung một không hình và cùng ở chung một thành phố?
Sở dĩ bọn họ nhà rỗi đều nhờ sự hợp tác hết sức nhịp nhàng giữa cảnh sát, bác sĩ và giang hồ.
Chỉ cần giang hồ có chuyện, cảnh sát liền xuất hiện. Việc nhỏ thì ăn cơm nhà nước, việc lớn thì bác sĩ nhận ngay.
Kể cả giới giải trí của thành phố này cũng được thanh tẩy sạch sẽ.
…
Bữa tiệc sinh nhật của Bùi Văn Giang.
Hoàng Triều vẫn như trước, không bao giờ muốn gây sự chú ý, chỉ xuất hiện trong âm thầm và không quá nổi bậc.
Chỉ khi bốn vị có máu mặt nhất thành phố kia đến thì mới là trung tâm của sự chú ý.
Bọn họ cũng nhanh chóng tách nhau ra hành sự, cầm rượu để trỏ chuyện cùng những vị khách khác.
Bỗng nhiên Thục Uyên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đi vào nhà vệ sinh, cô ấy cũng liền chạy theo.
Vào đến nhà vệ sinh, còn chưa kịp tìm kiếm đã bị người ta tóm lấy.
“Nguyễn! Nữ! Thục! Uyên!”
“Đã lâu không gặp!”
Màn chào hỏi sau bao năm xa cách của bạn cũ này khiến nữ Võ sư nào đấy muốn lên máu. Cô ấy tặng cô một nụ cười sát thương cực lớn:
“Hoan hỉ nhỉ?!”
Hoàng Triều liền thay đổi từ nguy hiểm sang thoả mái làm nũng:
“Đừng giận mà, tớ không cố ý trêu cậu đâu.”
“Ừ, cậu đâu cố ý. Cậu chỉ cố tình thôi!”
Hoàng Triều bị nói trúng tim đen cũng chỉ biết cười trừ.
“Về khi nào? Sao không báo chúng tớ biết?”
“Mới về thôi. Chẳng phải hôm trước các cậu đã gặp hai đứa nhóc rồi sao?”
Thục Uyên nghe cô nói thế liền bày ra bộ dạng thất kinh:
“Hai… hai đứa trẻ đó là con của hai người ư?”
“Ừ, là chúng nó đấy.”
Thục Uyên đầu nhảy số liền chuyển từ kinh ngạc sang phẫn nộ:
“Lúc đó cậu chỉ mới bao nhiêu tuổi chứ? Nguyễn Minh Trí, cái tên c.h.ế.t b.ằ.m đó kiểu gì tụi tớ cũng phải x.ẻ.o t.h.ị.t hắn.”
“Chuyện kể ra dài lắm, khi nào có cơ hội tớ sẽ gặp các cậu. Nhưng không phải lúc này.”
“Cậu không muốn che giấu thân phận?”
“Ừ, thân phận hiện tại có hơi phức tạp, còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong.”
“Có gì cần giúp đỡ thì cứ cho người liên lạc với tụi tớ nhé.”
“Tớ biết mà.”
Cô nhìn đồng hồ, điện thoại liền vang lên tiếng thông báo tin nhắn trong điện thoại khiến Hoàng Triều phải thao tác nhanh:
“Nghe tớ nói, ở đây sắp xẩy ra án mạng rồi, cậu phải cận thận đấy biết không?”
“Có mấy người bọn họ ở đây thì sẽ có chuyện gì chứ?”
“Bùi Văn Giang bị người ta treo thưởng lấy m.ạ.n.g với số tiền lớn. Cậu nghĩ xem?”
Thục Uyên nghe xong liền hiểu ý.
Cuộc hội ngộ của hai người không lâu liền trở ra đại sảnh để tiếp tục công việc của mình như chưa có chuyện gì xẩy ra.
Hoàng Triều như một quý bà bình thường, ung dung lượn tới lượn lui trong bữa tiệc.
Cô đứng từ xa nhìn bóng lưng Minh Trí ở phía trước mặt với ánh mắt sâu không thấy đáy:
“Đúng là nghiệt duyên!”
…
Bữa tiệc sinh nhật với màn chào đón khách quý hết sức suông sẽ, từ đầu đến cuối ai cũng đều nguỵ trang hết sức suông sẽ.
Bùi Tổng đứng trên đài cao, trung tâm đại sảnh thông báo về tiệc sinh nhật con trai ông ta, đồng thời Bùi Văn Giang cũng xuất hiện.
Hoàng Triều đứng trên lầu hai quan sát cả bữa tiệc, nhìn từng ánh mắt, từng hành động cử chỉ của từng người.
Bỗng một người đàn ông lọt vào mắt cô:
“Nhìn ai trông quen quen thế nhỉ?”
Quả thật nam nhân với khí chất lãnh đạm kia trông không khác gì so với Minh Trí.
Nhưng từ sau vụ cháy năm ấy, nhiều kí ức đã bị cô quên lãng vì trãi qua nỗi đau xé lòng như tê tâm liệt phế.
Bùi Văn Giang vẫn đang ung dung cười nói thì bỗng nhiên đèn điện liền vụt tắt, cắt ngang mạch suy của Hoàng Triều.
Cả bữa tiệc liền rơi vào hoảng loạn, Bùi Tổng cố gắng lên tiếng để điều hoà mọi chuyện.
Thanh Quý thân làm cảnh sát cũng không hề rảnh rang.
Nhưng có một việc ông ta đã bỏ qua, đó là con trai của mình - Bùi Văn Giang.
Khi đèn sáng lên, ai nấy cũng đều bị vũng m.á.u sau lưng Bùi Tổng doạ cho thất kinh.
“Á… g.i.ế.t người rồi!”
Tiếng hét của người phụ nữ lại nhanh chóng khiến hiện trường trở nên hỗn loạn.
Trên nền gạch cũng xuất hiện một dòng chữ viết bằng máu khiến cả toáng người đứng hình:
“Xem kịch đủ chưa?”
Thanh Quý và Tấn Phát nhanh chóng vào việc, phong toả, di dời người tham dự và xử lý hiện trường.
Hoàng Triều đứng trên cao nhìn t.h.i t.h.ể Bùi Văn Giang bị biến thành thái giám, đặc dưới chiếc bánh kem đầy m.á.u mà trầm mặt:
“Phong cách này là… YT.”
YT là biệt danh của một sát thủ trong tổ chức, người này xếp thứ 2 trong bảng xếp hạng, sau sát thủ hàng đầu là T.
Và người đàn ông trong tầm ngắm của cô khi đèn vụt sáng cũng không thấy đâu khiến Hoàng Triều đầy suy nghĩ.
Xong cảm thấy không còn việc của mình liền rút điện thoại ra liên lạc cho Lẫm:
“Việc ở đây xong rồi.”
Bóng lưng cô ung dung rời đi, tiếng giày cao gót trên lầu đã thu hút sự chú ý của Minh Trí. Chỉ tiết là khi anh lên đến nơi người đã đi rồi.
“Bóng lưng lúc nãy thật sự trông rất quen.”
“Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai chứ?”
“Tại sao cô ta lại xuất hiện ở lầu hai đến giờ mới rời đi?”
“Liệu chuyện này có phải do cô ta hay không?”
“Thủ đoạn thật đáng sợ!”
Khoan đã, hình như có gì đó sai sai?!
Tua lại trước khi Triều và Uyên gặp nhau.
Khoảnh khắc họ nối đuôi nhau vào nhà vệ sinh và thái độ của Thục Uyên đều đã bị Minh Trí nhìn thấy tất thẩy.
Đầu anh liền nhảy số:
“Chắc không phải là cô ấy đấy chứ?”
#phongvy