Chương 2
2
Sau giờ học, tôi bị Chu Nghiên - hoa khôi của lớp cùng với một vài bạn nữ khác chặn lại trong nhà vệ sinh.
"Hứa Kinh Niên là của tao. Ngoan ngoãn nhường chỗ ngồi cho tao, nếu không tao cho mày đẹp mặt!" Cô ta chống nạnh, kiêu ngạo như một con công.
Tôi không nhịn được nên cười thành tiếng.
Thật là một cảnh tượng quen thuộc, tất cả là vì Hứa Kinh Niên.
Đáng tiếc, tôi đã không còn là "bánh bao mềm" dễ bị người khác nhào nặn của năm xưa nữa.
"Lời này mày nên nói với Hứa Kinh Niên." Tôi cười lạnh: "Dù sao thì tao không giơ tay, là cậu ấy cố ý chọn ngồi cùng bàn với tao."
"Hứa Kinh Niên chỉ chọn bừa thôi. Mày nghĩ mày là ai?" Cô ta xấu hổ nổi giận: "Đừng vòng vo nữa, một chữ thôi: nhường hay không?"
"Không... nhường." Tôi cố ý kéo dài giọng điệu, thong thả nói: "Trừ phi chính cậu ấy nói ra."
“Rượu mời không uống, đừng trách tao độc ác!” Cô ta đưa tay ra hiệu, những người bên cạnh đồng loạt tiến lên.
Một vài đứa con gái đi cùng lao đến vung nắm đấm vào tôi. Tôi vung tay đáp trả.
Mười phút sau, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh một cách dễ dàng, bỏ lại đám người đang rên rỉ đau đớn lại phía sau...
Tôi đã không nói chuyện này trước mặt người khác. Chu Nghiên thua thảm bại, cảm thấy mất mặt nên cô ta cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Vì vậy, trước mặt Hứa Kinh Niên, tôi ngoan ngoãn đóng vai bạn cùng bàn mới của hắn, cư xử đúng mực và xa cách.
Sau giờ học tối hôm đó, tôi cố ý để Khương Vũ chặn lại ở bên ngoài trường.
"Ngôi sao nhỏ, cuối cùng cũng bắt được cậu!"
Hắn dựa vào tường, cả người bày ra dáng vẻ bỡn cợt tuỳ hứng.
Tôi liếc nhìn cách đó không xa.
Cách đó năm, sáu bước chân, hơn chục đàn em của hắn đang đứng giữa đường cái. Ai nấy đều trông như sẵn sàng chiến đấu, căng thẳng như sợ tôi mà bỏ chạy thì bản thân sẽ gặp hoạ.
Các bạn nữ đi ngang qua vội vã bước đi, nhưng đều không kìm được mà liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Khương Vũ.
"Bày trận lớn như vậy, người biết thì nói cậu đang theo đuổi tôi, người không biết thì chắc tưởng rằng cậu muốn báo thù."
Tôi từ từ đến gần Khương Vũ, kiễng chân nói nhỏ vào tai hắn: "Khương Vũ, cậu thật sự thích tôi nhiều như vậy sao?"
Tôi khẽ nói, cố tình phả hơi thở ấm nóng quanh tai hắn.
Một chàng trai luôn không sợ trời không sợ đất lại đỏ bừng tai dưới sự trêu chọc của tôi.
Mặt trời đang lặn ở phía xa. Trong một khoảnh khắc, tôi không thể phân biệt được giữa bầu trời và đôi tai của hắn, cái nào đỏ hơn.
"Thích... tôi thích cậu thì làm sao? Tôi muốn thích ai thì thích thôi..."
Một câu nói không thể đơn giản hơn mà hắn lại nói lắp.
"Vậy cậu thích người khác đi."
Tôi đứng thẳng dậy, tiếc nuối thở dài: "Bởi vì, tôi đã có người mình thích rồi."
Ngay lập tức, vết ửng hồng trên vành tai của hắn biến mất.
"Người đó là ai?"
Hắn vòng tay quanh eo tôi, đột ngột xoay người và ấn mạnh tôi vào tường. Gương mặt bướng bỉnh tràn đầy sự phẫn nộ. Còn tôi không sợ hãi chút nào.
Người đã vất vả leo ra khỏi địa ngục, không sợ cả cái chết thì sao có thể sợ những lời uy hiếp đơn thuần này chứ?
"Cậu ấy tên Hứa Kinh Niên, cậu đã nghe qua chưa? Hôm nay cậu ấy mới chuyển đến đây."
“Cậu biết không, cách cậu ấy giới thiệu bản thân trên bục giảng thật ngầu và đẹp trai."
"Ung dung, nhã nhặn, cả người như phát ra ánh sáng lấp lánh, cười một cái hớp hồn tôi luôn."
"Khương Vũ, cậu cảm thấy là do học sinh chuyển trường có thân phận đặc biệt hay là người ta vốn dĩ đã ưu tú nên tự phát ra ánh sáng?"
Tôi giống như một cô bé mười ba, mười bốn tuổi hồi xuân, từ khóe mắt đến chân mày toát ra sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt đối với một thiếu niên tươi trẻ, mặc dù trong lòng sắp bị lời nói của bản thân làm cho ghê tởm đến mức buồn nôn.
"Giản Nam Tinh, tôi theo đuổi cậu hai năm, cậu chẳng thèm ngó tới, trong nháy mắt lại thích một thằng con trai mặt trắng. Cậu có thật sự nghiêm túc không?"
Khương Vũ nghiến răng, áp suất không khí xung quanh bỗng tụt xuống.
"Tôi không phải tài sản riêng của cậu, sao lại không thể thích người khác?"
Tôi không chút do dự thừa nhận: "Hơn nữa, ai mà không thích trai đẹp học giỏi."
"Chỉ là học sinh chuyển trường mà thôi. Trường cấp ba số hai là địa bàn của Khương Vũ tôi!"
Khương Vũ giọng điệu tàn nhẫn, tràn đầy uy hiếp:
“Cậu không sợ tôi chém hắn một đao sao?"
"Khương Vũ, sao cậu có thể hẹp hòi như vậy?"
Tôi tức giận đẩy hắn ra và bỏ đi: "Ngay cả thanh mai trúc mã bé nhỏ của cậu cũng thích hắn, tại sao tôi lại không thể?"
Khương Vũ nghẹn họng.
Khi tôi đi ngang qua đám đàn em của hắn, bọn họ nhìn nhau nhưng không ai dám ngăn cản tôi.
Tiếng gầm gừ kiêu ngạo của hắn phát ra từ phía sau.
"Hứa Kinh Niên đúng không? Tụi mình đi, Anh đây muốn xem nó là thần thánh phương nào!"
"Khương đại ca nói cái gì thì là cái đó!"
"Nghe đại ca, đi thôi!"
Một nhóm người vội vã chạy đến trường.
Ở nơi họ không thể nhìn thấy, khoé miệng tôi nhếch lên một nụ cười đầy mưu mô.
Hứa Kinh Niên, tôi tặng cậu món quà lớn đầu tiên, cậu hãy từ từ nhận lấy
Sau giờ học, tôi bị Chu Nghiên - hoa khôi của lớp cùng với một vài bạn nữ khác chặn lại trong nhà vệ sinh.
"Hứa Kinh Niên là của tao. Ngoan ngoãn nhường chỗ ngồi cho tao, nếu không tao cho mày đẹp mặt!" Cô ta chống nạnh, kiêu ngạo như một con công.
Tôi không nhịn được nên cười thành tiếng.
Thật là một cảnh tượng quen thuộc, tất cả là vì Hứa Kinh Niên.
Đáng tiếc, tôi đã không còn là "bánh bao mềm" dễ bị người khác nhào nặn của năm xưa nữa.
"Lời này mày nên nói với Hứa Kinh Niên." Tôi cười lạnh: "Dù sao thì tao không giơ tay, là cậu ấy cố ý chọn ngồi cùng bàn với tao."
"Hứa Kinh Niên chỉ chọn bừa thôi. Mày nghĩ mày là ai?" Cô ta xấu hổ nổi giận: "Đừng vòng vo nữa, một chữ thôi: nhường hay không?"
"Không... nhường." Tôi cố ý kéo dài giọng điệu, thong thả nói: "Trừ phi chính cậu ấy nói ra."
“Rượu mời không uống, đừng trách tao độc ác!” Cô ta đưa tay ra hiệu, những người bên cạnh đồng loạt tiến lên.
Một vài đứa con gái đi cùng lao đến vung nắm đấm vào tôi. Tôi vung tay đáp trả.
Mười phút sau, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh một cách dễ dàng, bỏ lại đám người đang rên rỉ đau đớn lại phía sau...
Tôi đã không nói chuyện này trước mặt người khác. Chu Nghiên thua thảm bại, cảm thấy mất mặt nên cô ta cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Vì vậy, trước mặt Hứa Kinh Niên, tôi ngoan ngoãn đóng vai bạn cùng bàn mới của hắn, cư xử đúng mực và xa cách.
Sau giờ học tối hôm đó, tôi cố ý để Khương Vũ chặn lại ở bên ngoài trường.
"Ngôi sao nhỏ, cuối cùng cũng bắt được cậu!"
Hắn dựa vào tường, cả người bày ra dáng vẻ bỡn cợt tuỳ hứng.
Tôi liếc nhìn cách đó không xa.
Cách đó năm, sáu bước chân, hơn chục đàn em của hắn đang đứng giữa đường cái. Ai nấy đều trông như sẵn sàng chiến đấu, căng thẳng như sợ tôi mà bỏ chạy thì bản thân sẽ gặp hoạ.
Các bạn nữ đi ngang qua vội vã bước đi, nhưng đều không kìm được mà liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Khương Vũ.
"Bày trận lớn như vậy, người biết thì nói cậu đang theo đuổi tôi, người không biết thì chắc tưởng rằng cậu muốn báo thù."
Tôi từ từ đến gần Khương Vũ, kiễng chân nói nhỏ vào tai hắn: "Khương Vũ, cậu thật sự thích tôi nhiều như vậy sao?"
Tôi khẽ nói, cố tình phả hơi thở ấm nóng quanh tai hắn.
Một chàng trai luôn không sợ trời không sợ đất lại đỏ bừng tai dưới sự trêu chọc của tôi.
Mặt trời đang lặn ở phía xa. Trong một khoảnh khắc, tôi không thể phân biệt được giữa bầu trời và đôi tai của hắn, cái nào đỏ hơn.
"Thích... tôi thích cậu thì làm sao? Tôi muốn thích ai thì thích thôi..."
Một câu nói không thể đơn giản hơn mà hắn lại nói lắp.
"Vậy cậu thích người khác đi."
Tôi đứng thẳng dậy, tiếc nuối thở dài: "Bởi vì, tôi đã có người mình thích rồi."
Ngay lập tức, vết ửng hồng trên vành tai của hắn biến mất.
"Người đó là ai?"
Hắn vòng tay quanh eo tôi, đột ngột xoay người và ấn mạnh tôi vào tường. Gương mặt bướng bỉnh tràn đầy sự phẫn nộ. Còn tôi không sợ hãi chút nào.
Người đã vất vả leo ra khỏi địa ngục, không sợ cả cái chết thì sao có thể sợ những lời uy hiếp đơn thuần này chứ?
"Cậu ấy tên Hứa Kinh Niên, cậu đã nghe qua chưa? Hôm nay cậu ấy mới chuyển đến đây."
“Cậu biết không, cách cậu ấy giới thiệu bản thân trên bục giảng thật ngầu và đẹp trai."
"Ung dung, nhã nhặn, cả người như phát ra ánh sáng lấp lánh, cười một cái hớp hồn tôi luôn."
"Khương Vũ, cậu cảm thấy là do học sinh chuyển trường có thân phận đặc biệt hay là người ta vốn dĩ đã ưu tú nên tự phát ra ánh sáng?"
Tôi giống như một cô bé mười ba, mười bốn tuổi hồi xuân, từ khóe mắt đến chân mày toát ra sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt đối với một thiếu niên tươi trẻ, mặc dù trong lòng sắp bị lời nói của bản thân làm cho ghê tởm đến mức buồn nôn.
"Giản Nam Tinh, tôi theo đuổi cậu hai năm, cậu chẳng thèm ngó tới, trong nháy mắt lại thích một thằng con trai mặt trắng. Cậu có thật sự nghiêm túc không?"
Khương Vũ nghiến răng, áp suất không khí xung quanh bỗng tụt xuống.
"Tôi không phải tài sản riêng của cậu, sao lại không thể thích người khác?"
Tôi không chút do dự thừa nhận: "Hơn nữa, ai mà không thích trai đẹp học giỏi."
"Chỉ là học sinh chuyển trường mà thôi. Trường cấp ba số hai là địa bàn của Khương Vũ tôi!"
Khương Vũ giọng điệu tàn nhẫn, tràn đầy uy hiếp:
“Cậu không sợ tôi chém hắn một đao sao?"
"Khương Vũ, sao cậu có thể hẹp hòi như vậy?"
Tôi tức giận đẩy hắn ra và bỏ đi: "Ngay cả thanh mai trúc mã bé nhỏ của cậu cũng thích hắn, tại sao tôi lại không thể?"
Khương Vũ nghẹn họng.
Khi tôi đi ngang qua đám đàn em của hắn, bọn họ nhìn nhau nhưng không ai dám ngăn cản tôi.
Tiếng gầm gừ kiêu ngạo của hắn phát ra từ phía sau.
"Hứa Kinh Niên đúng không? Tụi mình đi, Anh đây muốn xem nó là thần thánh phương nào!"
"Khương đại ca nói cái gì thì là cái đó!"
"Nghe đại ca, đi thôi!"
Một nhóm người vội vã chạy đến trường.
Ở nơi họ không thể nhìn thấy, khoé miệng tôi nhếch lên một nụ cười đầy mưu mô.
Hứa Kinh Niên, tôi tặng cậu món quà lớn đầu tiên, cậu hãy từ từ nhận lấy