Chương 6
6
Tôi không bỏ lỡ sự kinh ngạc không hề che giấu trên khuôn mặt của Hứa Kinh Niên.
Bởi vì cùng hắn cá cược, chính Hạ Hợp Phong đã buộc hắn phải chuyển đến trường cấp ba số 2.
Thầy giáo vụ “phun hương trà”.
Hạ Hợp Phong nhanh chóng kéo tôi sang một bên.
Hứa Kinh Niên người đang đứng yên tại chỗ, hứng trọn “lễ rửa tội bằng nước trà” của thầy giáo vụ.
Mặt hắn lúc trắng lúc xanh rồi lại đỏ bừng, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Thầy giáo vụ vừa rồi còn khí thế bừng bừng, tận tình khuyên bảo, hiện tại trực tiếp bùng nổ.
"Giản Nam Tinh, tôi yêu cầu em gọi phụ huynh chứ không phải gọi bạn trai!"
Thầy ấy nặng nề đặt cái bình giữ nhiệt lên bàn, thở không ra hơi.
"Cha em mất sớm, mẹ em tái hôn với cha anh ấy, hiện tại mẹ em và cha dượng đều đang ở nước ngoài."
Tôi giật giật góc áo khoác của Hạ Hợp Phong, vẻ mặt vô tội, "Anh ấy là anh kế của em, cha mẹ không có ở đây, anh trai như như cha."
Hạ Hợp Phong bình tĩnh nắm lấy tay tôi.
Thầy giáo vụ bị sự trắng trợn của anh ấy chặn cứng họng.
"Nếu tôi không nhầm, cậu cũng là học sinh phải không?" Thầy ấy nhìn Hạ Hợp Phong từ trên xuống dưới.
"Lớp 11 trường cấp ba số 1, Hạ Hợp Phong." Hạ Hợp Phong nói ngắn gọn.
"Hạ...Hạ Hợp Phong?"
Thầy giáo vụ nuốt nước miếng: "Hạ Hợp Phong, mấy học kỳ liên tiếp đứng đầu thành phố trong kỳ thi cuối kỳ?"
"Phải." Hạ Hợp Phong không có phủ nhận.
Thầy giáo vụ sắc mặt bỗng dịu đi rất nhiều.
Thầy ấy thay đổi giọng điệu và chỉ mũi nhọn về phía Hứa Kinh Niên: "Hứa Kinh Niên, khi nào bố mẹ em sẽ đến?"
"Đừng đợi, họ sẽ không đến đâu."
Hứa Kinh Niên lau nước trà lên mặt, cười chế nhạo nói: "Em có thể làm chủ cho mình."
Thầy giáo vụ vừa cầm chén trà lên lại nặng nề đặt xuống: "Sao lại không tới, công việc quan trọng hơn việc giáo dục và trưởng thành của con cái?"
Hứa Kinh Niên híp mắt, cười nửa miệng.
"Họ mười năm trước đã tái hôn và đều có con riêng rồi, so với sự giáo dục và trưởng thành của em, cuộc sống mới của họ càng quan trọng hơn."
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
Tôi biết hắn đã bốn năm, đây là lần đầu tiên tôi biết về hoàn cảnh gia đình của hắn và cả dáng vẻ cam chịu, không hề che giấu của hắn.
"Cha mẹ đều không đến được, vậy thì chúng ta hãy nói về cách giải quyết vấn đề yêu sớm của hai em."
Thầy giáo vụ thở dài và ngồi xuống ghế.
"Bức thư tình đó chỉ là suy nghĩ của riêng em, không liên quan gì đến Giản Nam Tinh, em sẵn sàng chấp nhận hình phạt của nhà trường."
"Em có thể đảm bảo, việc yêu sớm của em với Nam Tinh sẽ không ảnh hưởng đến việc học, nếu thầy lo lắng, em sẵn sàng chuyển đến trường cấp ba số 2 để đốc thúc em ấy, đồng thời nhận sự giám sát của thầy cô giáo."
Trước khi tôi kịp nói gì, Hứa Kinh Niên và Hạ Hợp Phong lần lượt nói.
Thầy giáo vụ giận tới mức bật cười.
"Cả hai em đều rất có chủ kiến, tại sao lại hồ đồ mà vướng vào chuyện tình cảm vậy!"
Cả phòng giáo vụ chìm vào im lặng.
Thầy giáo vụ lo lắng đi đi lại lại mấy vòng, cuối cùng nhìn đồng hồ trên tường, thở dài vài lần rồi thỏa hiệp với chính mình.
Ánh mắt thầy ấy rơi trên người Hạ Hợp Phong:
"Hạ Hợp Phong, em là hạt giống tốt, thầy nguyện ý tin tưởng em, cho nên không cần chuyển trường, hi vọng em có thể giữ lời hứa và chuyên tâm việc học hành."
Nói xong thầy ấy quay người lại hướng Hứa Kinh Niên.
"Em mới chuyển đến trường cấp ba số 2. Tôi tạm thời sẽ không báo cáo và phê bình em, nhưng bản kiểm điểm 3000 từ là không thể miễn."
Một người trả lời "Vâng", còn người kia im lặng.
Thầy giáo vụ lại thở dài, ánh mắt rơi vào tôi.
"Sắp tới kỳ thi học kỳ 2 rồi, Giản Nam Tinh, có một người anh ưu tú như vậy, tôi không muốn thấy thành tích của em sa sút."
“Thưa thầy, em sẽ cố gắng!”
Tôi trịnh trọng gật đầu, thành thật và ngoan ngoãn.
"Đều đi đi."
Thầy giáo vụ hừ lạnh một tiếng, sốt ruột xua tay.
Ngay khi tôi rời khỏi tòa nhà văn phòng, tôi bị chặn lại bởi một vị thần lớn.
"Anh ta là cái gì của cậu? "
Khương Vũ nhe răng, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm tay Hạ Hợp Phong của tôi.
"Anh trai tôi—"
"Bạn trai của em ấy."
Tôi chưa kịp nói xong, Hứa Kinh Niên đã nửa đường vượt qua tôi.
Bầu không khí im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Ồ, vừa yêu đương với bạn trai, vừa dụ dỗ tôi, thậm chí còn nói dối tôi rằng cậu thích Hứa Kinh Niên."
Khương Vũ nheo mắt, mỉm cười, giọng điệu tàn nhẫn, "Ngôi sao nhỏ, một chân đạp 3 thuyền, cậu không sợ bị lật thuyền sao?"
Tôi không bỏ lỡ sự kinh ngạc không hề che giấu trên khuôn mặt của Hứa Kinh Niên.
Bởi vì cùng hắn cá cược, chính Hạ Hợp Phong đã buộc hắn phải chuyển đến trường cấp ba số 2.
Thầy giáo vụ “phun hương trà”.
Hạ Hợp Phong nhanh chóng kéo tôi sang một bên.
Hứa Kinh Niên người đang đứng yên tại chỗ, hứng trọn “lễ rửa tội bằng nước trà” của thầy giáo vụ.
Mặt hắn lúc trắng lúc xanh rồi lại đỏ bừng, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Thầy giáo vụ vừa rồi còn khí thế bừng bừng, tận tình khuyên bảo, hiện tại trực tiếp bùng nổ.
"Giản Nam Tinh, tôi yêu cầu em gọi phụ huynh chứ không phải gọi bạn trai!"
Thầy ấy nặng nề đặt cái bình giữ nhiệt lên bàn, thở không ra hơi.
"Cha em mất sớm, mẹ em tái hôn với cha anh ấy, hiện tại mẹ em và cha dượng đều đang ở nước ngoài."
Tôi giật giật góc áo khoác của Hạ Hợp Phong, vẻ mặt vô tội, "Anh ấy là anh kế của em, cha mẹ không có ở đây, anh trai như như cha."
Hạ Hợp Phong bình tĩnh nắm lấy tay tôi.
Thầy giáo vụ bị sự trắng trợn của anh ấy chặn cứng họng.
"Nếu tôi không nhầm, cậu cũng là học sinh phải không?" Thầy ấy nhìn Hạ Hợp Phong từ trên xuống dưới.
"Lớp 11 trường cấp ba số 1, Hạ Hợp Phong." Hạ Hợp Phong nói ngắn gọn.
"Hạ...Hạ Hợp Phong?"
Thầy giáo vụ nuốt nước miếng: "Hạ Hợp Phong, mấy học kỳ liên tiếp đứng đầu thành phố trong kỳ thi cuối kỳ?"
"Phải." Hạ Hợp Phong không có phủ nhận.
Thầy giáo vụ sắc mặt bỗng dịu đi rất nhiều.
Thầy ấy thay đổi giọng điệu và chỉ mũi nhọn về phía Hứa Kinh Niên: "Hứa Kinh Niên, khi nào bố mẹ em sẽ đến?"
"Đừng đợi, họ sẽ không đến đâu."
Hứa Kinh Niên lau nước trà lên mặt, cười chế nhạo nói: "Em có thể làm chủ cho mình."
Thầy giáo vụ vừa cầm chén trà lên lại nặng nề đặt xuống: "Sao lại không tới, công việc quan trọng hơn việc giáo dục và trưởng thành của con cái?"
Hứa Kinh Niên híp mắt, cười nửa miệng.
"Họ mười năm trước đã tái hôn và đều có con riêng rồi, so với sự giáo dục và trưởng thành của em, cuộc sống mới của họ càng quan trọng hơn."
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
Tôi biết hắn đã bốn năm, đây là lần đầu tiên tôi biết về hoàn cảnh gia đình của hắn và cả dáng vẻ cam chịu, không hề che giấu của hắn.
"Cha mẹ đều không đến được, vậy thì chúng ta hãy nói về cách giải quyết vấn đề yêu sớm của hai em."
Thầy giáo vụ thở dài và ngồi xuống ghế.
"Bức thư tình đó chỉ là suy nghĩ của riêng em, không liên quan gì đến Giản Nam Tinh, em sẵn sàng chấp nhận hình phạt của nhà trường."
"Em có thể đảm bảo, việc yêu sớm của em với Nam Tinh sẽ không ảnh hưởng đến việc học, nếu thầy lo lắng, em sẵn sàng chuyển đến trường cấp ba số 2 để đốc thúc em ấy, đồng thời nhận sự giám sát của thầy cô giáo."
Trước khi tôi kịp nói gì, Hứa Kinh Niên và Hạ Hợp Phong lần lượt nói.
Thầy giáo vụ giận tới mức bật cười.
"Cả hai em đều rất có chủ kiến, tại sao lại hồ đồ mà vướng vào chuyện tình cảm vậy!"
Cả phòng giáo vụ chìm vào im lặng.
Thầy giáo vụ lo lắng đi đi lại lại mấy vòng, cuối cùng nhìn đồng hồ trên tường, thở dài vài lần rồi thỏa hiệp với chính mình.
Ánh mắt thầy ấy rơi trên người Hạ Hợp Phong:
"Hạ Hợp Phong, em là hạt giống tốt, thầy nguyện ý tin tưởng em, cho nên không cần chuyển trường, hi vọng em có thể giữ lời hứa và chuyên tâm việc học hành."
Nói xong thầy ấy quay người lại hướng Hứa Kinh Niên.
"Em mới chuyển đến trường cấp ba số 2. Tôi tạm thời sẽ không báo cáo và phê bình em, nhưng bản kiểm điểm 3000 từ là không thể miễn."
Một người trả lời "Vâng", còn người kia im lặng.
Thầy giáo vụ lại thở dài, ánh mắt rơi vào tôi.
"Sắp tới kỳ thi học kỳ 2 rồi, Giản Nam Tinh, có một người anh ưu tú như vậy, tôi không muốn thấy thành tích của em sa sút."
“Thưa thầy, em sẽ cố gắng!”
Tôi trịnh trọng gật đầu, thành thật và ngoan ngoãn.
"Đều đi đi."
Thầy giáo vụ hừ lạnh một tiếng, sốt ruột xua tay.
Ngay khi tôi rời khỏi tòa nhà văn phòng, tôi bị chặn lại bởi một vị thần lớn.
"Anh ta là cái gì của cậu? "
Khương Vũ nhe răng, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm tay Hạ Hợp Phong của tôi.
"Anh trai tôi—"
"Bạn trai của em ấy."
Tôi chưa kịp nói xong, Hứa Kinh Niên đã nửa đường vượt qua tôi.
Bầu không khí im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Ồ, vừa yêu đương với bạn trai, vừa dụ dỗ tôi, thậm chí còn nói dối tôi rằng cậu thích Hứa Kinh Niên."
Khương Vũ nheo mắt, mỉm cười, giọng điệu tàn nhẫn, "Ngôi sao nhỏ, một chân đạp 3 thuyền, cậu không sợ bị lật thuyền sao?"