Chương 3
Sáng sớm hôm sau ngoài cửa liền có người thông báo hoàng hậu nương nương đến, trên tay còn bưng triều phục, việc này khiến cho Quân Lạc Huy cả đêm ngồi trước thư án phải hơi nheo mắt lại, nếu như hắn vẫn là Quân Lạc Huy của đêm qua lúc này nhất định sẽ mặt mày tươi cười mà ra đón, thậm chí còn ân cần hỏi han nữ nhân này, trách cô ta tại sao sáng sớm không nghỉ ngơi mà còn chạy đến đây.
Nhưng giờ đây... Khóe miệng Quân Lạc Huy cong lên một vòng cung lạnh lùng, hắn nói với Nghiêm An đứng bên cạnh: "Ra nói với hoàng hậu trẫm đã thượng triệu rồi." Nói rồi cũng không ngước mắt mà tiếp tục cuối người viết gì đó. Mới sáng sớm ra hắn không có tâm trạng diễn kịch với nữ nhân kia, cho dù là có diễn thì trễ chút nào hay chút đó, đối với hắn mà nói chuyện kiếp trước chỉ là chuyện của ngày hôm qua, hắn nhẫn nhịn không trực tiếp giết cô ta đã là tốt lắm rồi.
Nghiêm An sau khi nghe Quân Lạc Huy phân phó trên mặt có chút kinh ngạc, bởi vì bình thường Quân Lạc Huy khi nghe hoàng hậu đến mặt mũi đều vui vẻ, làm gì như hôm nay, lại tìm lý do tránh né? Do dự một chút Nghiêm An mở miệng nói: "Hoàng thượng..."
"Đừng để trẫm nói lần hai." Quân Lạc Huy không ngẩng đầu mà cắt ngang lời của Nghiêm An, trong lời nói có chút mất kiên nhẫn, khiến trong lòng Nghiêm An có chút sợ hãi, vội vã đáp lời cuối người lui ra, ở nơi Quân Lạc Huy không nhìn thấy Nghiêm An lau mồ hôi, đã rất lâu hắn chưa nhìn thấy Quân Lạc Huy như vậy, lần trước nhìn thấy loại khí thế này là khi Quân Lạc Huy đoạt vị trước khi đăng cơ.
Nghiêm An vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ hoàng hậu sao lại chọc hoàng thượng không vui rồi, hôm qua còn tốt lắm mà, sao có một đêm mà lại thay đổi rồi? Trong lòng hắn thậm chí còn suy nghĩ nếu thái độ của hoàng thượng thay đổi thì địa vị của hoàng hậu trong lòng hắn cũng sẽ thay đổi, chỉ có làm theo tâm tính của chủ tử làm việc mới không bị chủ tử ghét bỏ.
Nghiêm An khi đến bên ngoài viện đã nghĩ ra lý do, lời của chủ nhân không được nói ra hắn phải giúp chủ nhân suy nghĩ ra, do đó khi nhìn thấy hoàng hậu đứng bên ngoài viện trên mặt Nghiêm An nở nụ cười mà đi đến nghênh đón, "Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Lâm Mật Nhi nhìn Nghiêm An ra nghênh đón, thái giảm tổng quản bên cạnh Quân Lạc Huy nàng phải nể mặt, vì vậy nở nụ cười đáp lời: "Chào Nghiêm công công, bình thân đi."
Nghiêm An sau khi đáp lời mới hơi cuối đầu nói với Lâm Mật Nhi: "Hoàng hậu nương nương đến không đúng lúc rồi, do trong triều có việc gấp, hoàng thượng mới sáng ra đã thượng triều rồi, người uổng công đi chuyến này rồi."
Nghe Nghiêm An nói Lâm Mật Nhi hơi nhăn mặt lại, lần đầu mới gặp chuyện này, trước đây dù có việc gấp thượng triều trước Quân Lạc Huy cũng sẽ phải người báo trước cho nàng, sẽ không giống hôm nay khiến nàng uổng công đi chuyến này. Nghĩ lại chuyện xảy ra đêm qua trong lòng Lâm Mật Nhi vội lo lắng, nhưng nàng ta rất nhanh tự trấn an mình, chắc là do nàng suy nghĩ nhiều thôi.
Trên mặt làm ra vẻ không có việc gì, cười tao nhã với Nghiêm An nói: "Việc chính quan trọng, vốn dĩ lo lắng hoàng thượng ngủ không được tốt, bổn cung còn đem canh sen ngân nhĩ đến cho hoàng thượng dùng rồi mới thượng triều, bây giờ chắc là không cần nữa, phải rồi Nghiêm công công, đợi khi hoàng thượng hạ triều ngươi nói với ngài, bổn cung ở điện Phụng Nghi chờ ngài cùng dùng ngọ thiện." Nói rồi bèn quay người rời đi.
Nghiêm An nhìn hoàng hậu đột nhiên nói: "Hoàng hậu nương nương, chi bằng người để canh sen ngân nhĩ lại, đợi hoàng thượng hạ triều nô tài đem đi hâm nóng lại, hoàng thượng chắc là sẽ ăn rất vui vẻ." Nhìn dáng vẻ của hoàng hậu, Nghiêm An vẫn quyết định nói như vậy, mặc dù khi nãy thái độ của Quân Lạc Huy có như vậy, nhưng dù sao hoàng hậu cũng là người ngài ấy yêu thương nhiêu năm, Nghiêm An trong một lúc vẫn không tin được Quân Lạc Huy lại có ý gì khác với hoàng hậu.
Hoàng hậu sau nghe được lời nói của Nghiêm An thì nụ cười trên mặt cũng vui vẻ lên mấy phần, khoác tay bảo cung nữ phía sau đem thố canh đưa cho Nghiêm An, sau đó mới đem bọn cung nữ phía sau rời đi.
Nghiêm An nhìn bóng lưng hoàng hậu rời đi âm thầm thở dài, trong lòng hắn nghĩ, hắn không mong hoàng hậu bị Quân Lạc Huy ghét bỏ, bởi vì trong mắt hắn Quân Lạc Huy chỉ có ở chỗ của hoàng hậu mới cười vui vẻ, không che giấu bản thân, nếu thật sự đến cả hoàng hậu cũng không thể làm Quân Lạc Huy tin tưởng, hắn không biết Quân Lạc Huy còn có thể cười với ai.
Mặc dù hắn không có tư cách nói những lời này, nhưng là người già nhìn Quân Lạc Huy từ nhỏ đến lớn, hắn xem Quân Lạc Huy như con của mình, lời này mặc dù đại nghịch bất đạo, nhưng trong lòng hắn nghĩ như vậy, có trưởng bối nào mà không muốn con cháu mình sống vui vẻ chứ?
Bưng thố canh sen ngân nhĩ hoàng hậu mang đến, Nghiêm An quay lại ngự thư phòng, đợi khi hắn vào trong đã thấy Quân Lạc Huy vừa mới sai bọn nô tài thay xong triều phục, thấy tất cả mọi người đều đã lui ra, hắn đi đến phía sau cách không xa Quân Lạc Huy nói: "Hoàng thượng, đây là canh sen ngân nhĩ hoàng hậu đem đến cho ngài, ngài xem..."
Quân Lạc Huy chỉnh tay áo bản thân, nghe Nghiêm An nói tay đang chỉnh tay áo bỗng ngưng lại, sau đó mới nói: "Đổ đi."
Nói xong liền không quan tâm đến Nghiêm An đứng bên cạnh nữa, nhìn bản thân mình trong gương, bản thân vẫn còn trẻ tràn đầy năng lương, Quân Lạc Huy có chút thất thần, hắn vẫn còn nhớ bộ dạng của mình hôm qua, thê thảm không gì bằng, thậm chí già hơn bây giờ phải 20 tuổi, mặc dù hôm qua và hiện tại chỉ cách nhau 7 năm mà thôi, lại nhìn bản thân trong gương tinh thần phấn chấn, Quân Lạc Huy lại lần nữa chắc chắn rằng, hắn đã thật sự quay trở lại.
Nghe lời nói không chút tình cảm nào của Quân Lạc Huy, trong lòng Nghiêm An bèn thở dài, lúc này hắn mới chắc chắn rằng Quân Lạc Huy quả thật có ý kiến với hoàng hậu rồi, điều này khiến hắn nói thầm trong lòng: 'Hoàng hậu nương nương người rốt cuộc đã làm gì chọn giận hoàng thượng vậy chứ.'
Lúc hắn chuẩn bị sai người đem canh se ngân nhĩ đổ đi thì Quân Lạc Huy gọi hắn lại: "Chờ chút, đem chén canh này đưa đến chỗ Thân Hoài cho trẫm, bảo hắn xem cho trẫm trong canh này có những thứ gì, nhớ là không được cho bất kỳ ai biết."
Nghe những lời này của Quân Lạc Huy, Nghiêm An bất ngờ trợn mắt, những lời này có nghĩa là trong canh có thứ gì đó không sạch sẽ? Nghiêm An lúc này không dám tưởng tượng, nếu như trong canh thật sự có gì, vậy thì hoàng hậu quả thật quá to gan lớn mật rồi.
Trong lúc Nghiêm An còn đang bị chấn kinh thì Quân Lạc Huy lại nói tiếp: "Nếu như không tra ra được cái gì, người nói từ Lan Phương Nha với Thân Hoài, lúc đó hắn sẽ hiểu ý của trẫm." Dặn dò xong câu này Quân Lạc Huy mới nhấc bước đi về phía cửa sau, vừa đi được vài bước Quân Lạc Huy bèn dừng lại, sau đó mới nói: "Nghiêm An ngươi khi đó cũng bảo Thân Hoài xem xem, như vậy trẫm mới an tâm." Nói rồi mới bước ra ngoài.
Nghiêm An vừa mới từ trong bất ngờ tỉnh lại nghe được những lời này của Quân Lạc Huy, trong lòng vô cùng cảm động, đồng thời thái độ đối với hoàng hậu mới thật sự là thay đổi, nếu trong canh thật sự có gì đó, đó chính là mưu hại hoàng thượng, cho dù không có, nếu Quân Lạc Huy đã nghi ngờ, vậy thì chắc chắn có dấu vết gì đó, vậy hắn phải cẩn thận đề phòng hoàng hậu mới được.
......
Một lần nữa ngồi trên đại điện vàng rực này, trong lòng Quân Lạc Huy có chút cảm khải, nơi này chính là nơi hắn ở trước khi chết, hắn nhìn quan viên xếp hàng ngay ngắn đứng bên dưới, nếu như là hôm qua, hắn chắc chắn không biết ở đây có bao nhiêu người trung thành với mình, nhưng bây giờ trong lòng hắn đã rõ ràng.
Ánh mắt nhìn về hàng thứ ba từ trên xuống có chút mềm mại, bởi vì người đứng ở nơi đó là Văn Cẩn Nghiêm, phụ thân của Văn Cảnh Dương, người cũng như tên, làm việc lúc nào cũng cẩn thận từ lời nói đến việc làm, vô cùng tinh thông lễ nghi, là Lễ bộ thượng thư, Văn Cẩn Nghiêm được cho là làm rất tốt.
Nét mặt của Văn Cảnh Dương có ba phần giống với Văn Cẩn Nghiêm, nhưng so với sự cương nghị của Văn Cẩn Nghiêm, Văn Cảnh Dương thì lại có nét nho nhã, có lẽ là giống với mẹ đi. Quân Lạc Huy thu lại ánh mắt nói với người bên dưới: "Thời gian gần đây ta nghe nói có tin đồn phía Giang Nam có người tích trữ muối, không biết chúng ái khánh có biết gì không?"
Hắn nói chuyện này là chuyện phát sinh vào thời điểm này ở kiếp trước, ban đầu có người nói với hắn nhưng hắn không để ý, hắn chỉ cho rằng do quan viên nào đó ở Giang Nam tham ô mà thôi, không ngờ trữ muối là giả, trữ lương mới là thật, đợi đến khi hắn phát hiện thì mấy vạn lương thực đã rơi vào tay kẻ địch, đúng nghĩa là dùng lương thực của mình nuôi quân lính người khác, có thể tưởng tượng được khi hắn biết được tin này đã nổi trận lôi đình đến mức nào.
Tình hình lúc đó khiến hắn tức giận đem toàn bộ quan viên ở Giang Nam giết sạch sẽ, danh tiếng bạo quân của hắn cũng từ đó mà ra. Bây giờ hắn đã biết trước, hắn muốn xem xem dưới mắt mình đối phương còn có năng lực ăn cắp bao nhiêu lương thực.
"Thế nào? Các khanh đều không nghe tin đồn này sao?"
Nhưng giờ đây... Khóe miệng Quân Lạc Huy cong lên một vòng cung lạnh lùng, hắn nói với Nghiêm An đứng bên cạnh: "Ra nói với hoàng hậu trẫm đã thượng triệu rồi." Nói rồi cũng không ngước mắt mà tiếp tục cuối người viết gì đó. Mới sáng sớm ra hắn không có tâm trạng diễn kịch với nữ nhân kia, cho dù là có diễn thì trễ chút nào hay chút đó, đối với hắn mà nói chuyện kiếp trước chỉ là chuyện của ngày hôm qua, hắn nhẫn nhịn không trực tiếp giết cô ta đã là tốt lắm rồi.
Nghiêm An sau khi nghe Quân Lạc Huy phân phó trên mặt có chút kinh ngạc, bởi vì bình thường Quân Lạc Huy khi nghe hoàng hậu đến mặt mũi đều vui vẻ, làm gì như hôm nay, lại tìm lý do tránh né? Do dự một chút Nghiêm An mở miệng nói: "Hoàng thượng..."
"Đừng để trẫm nói lần hai." Quân Lạc Huy không ngẩng đầu mà cắt ngang lời của Nghiêm An, trong lời nói có chút mất kiên nhẫn, khiến trong lòng Nghiêm An có chút sợ hãi, vội vã đáp lời cuối người lui ra, ở nơi Quân Lạc Huy không nhìn thấy Nghiêm An lau mồ hôi, đã rất lâu hắn chưa nhìn thấy Quân Lạc Huy như vậy, lần trước nhìn thấy loại khí thế này là khi Quân Lạc Huy đoạt vị trước khi đăng cơ.
Nghiêm An vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ hoàng hậu sao lại chọc hoàng thượng không vui rồi, hôm qua còn tốt lắm mà, sao có một đêm mà lại thay đổi rồi? Trong lòng hắn thậm chí còn suy nghĩ nếu thái độ của hoàng thượng thay đổi thì địa vị của hoàng hậu trong lòng hắn cũng sẽ thay đổi, chỉ có làm theo tâm tính của chủ tử làm việc mới không bị chủ tử ghét bỏ.
Nghiêm An khi đến bên ngoài viện đã nghĩ ra lý do, lời của chủ nhân không được nói ra hắn phải giúp chủ nhân suy nghĩ ra, do đó khi nhìn thấy hoàng hậu đứng bên ngoài viện trên mặt Nghiêm An nở nụ cười mà đi đến nghênh đón, "Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Lâm Mật Nhi nhìn Nghiêm An ra nghênh đón, thái giảm tổng quản bên cạnh Quân Lạc Huy nàng phải nể mặt, vì vậy nở nụ cười đáp lời: "Chào Nghiêm công công, bình thân đi."
Nghiêm An sau khi đáp lời mới hơi cuối đầu nói với Lâm Mật Nhi: "Hoàng hậu nương nương đến không đúng lúc rồi, do trong triều có việc gấp, hoàng thượng mới sáng ra đã thượng triều rồi, người uổng công đi chuyến này rồi."
Nghe Nghiêm An nói Lâm Mật Nhi hơi nhăn mặt lại, lần đầu mới gặp chuyện này, trước đây dù có việc gấp thượng triều trước Quân Lạc Huy cũng sẽ phải người báo trước cho nàng, sẽ không giống hôm nay khiến nàng uổng công đi chuyến này. Nghĩ lại chuyện xảy ra đêm qua trong lòng Lâm Mật Nhi vội lo lắng, nhưng nàng ta rất nhanh tự trấn an mình, chắc là do nàng suy nghĩ nhiều thôi.
Trên mặt làm ra vẻ không có việc gì, cười tao nhã với Nghiêm An nói: "Việc chính quan trọng, vốn dĩ lo lắng hoàng thượng ngủ không được tốt, bổn cung còn đem canh sen ngân nhĩ đến cho hoàng thượng dùng rồi mới thượng triều, bây giờ chắc là không cần nữa, phải rồi Nghiêm công công, đợi khi hoàng thượng hạ triều ngươi nói với ngài, bổn cung ở điện Phụng Nghi chờ ngài cùng dùng ngọ thiện." Nói rồi bèn quay người rời đi.
Nghiêm An nhìn hoàng hậu đột nhiên nói: "Hoàng hậu nương nương, chi bằng người để canh sen ngân nhĩ lại, đợi hoàng thượng hạ triều nô tài đem đi hâm nóng lại, hoàng thượng chắc là sẽ ăn rất vui vẻ." Nhìn dáng vẻ của hoàng hậu, Nghiêm An vẫn quyết định nói như vậy, mặc dù khi nãy thái độ của Quân Lạc Huy có như vậy, nhưng dù sao hoàng hậu cũng là người ngài ấy yêu thương nhiêu năm, Nghiêm An trong một lúc vẫn không tin được Quân Lạc Huy lại có ý gì khác với hoàng hậu.
Hoàng hậu sau nghe được lời nói của Nghiêm An thì nụ cười trên mặt cũng vui vẻ lên mấy phần, khoác tay bảo cung nữ phía sau đem thố canh đưa cho Nghiêm An, sau đó mới đem bọn cung nữ phía sau rời đi.
Nghiêm An nhìn bóng lưng hoàng hậu rời đi âm thầm thở dài, trong lòng hắn nghĩ, hắn không mong hoàng hậu bị Quân Lạc Huy ghét bỏ, bởi vì trong mắt hắn Quân Lạc Huy chỉ có ở chỗ của hoàng hậu mới cười vui vẻ, không che giấu bản thân, nếu thật sự đến cả hoàng hậu cũng không thể làm Quân Lạc Huy tin tưởng, hắn không biết Quân Lạc Huy còn có thể cười với ai.
Mặc dù hắn không có tư cách nói những lời này, nhưng là người già nhìn Quân Lạc Huy từ nhỏ đến lớn, hắn xem Quân Lạc Huy như con của mình, lời này mặc dù đại nghịch bất đạo, nhưng trong lòng hắn nghĩ như vậy, có trưởng bối nào mà không muốn con cháu mình sống vui vẻ chứ?
Bưng thố canh sen ngân nhĩ hoàng hậu mang đến, Nghiêm An quay lại ngự thư phòng, đợi khi hắn vào trong đã thấy Quân Lạc Huy vừa mới sai bọn nô tài thay xong triều phục, thấy tất cả mọi người đều đã lui ra, hắn đi đến phía sau cách không xa Quân Lạc Huy nói: "Hoàng thượng, đây là canh sen ngân nhĩ hoàng hậu đem đến cho ngài, ngài xem..."
Quân Lạc Huy chỉnh tay áo bản thân, nghe Nghiêm An nói tay đang chỉnh tay áo bỗng ngưng lại, sau đó mới nói: "Đổ đi."
Nói xong liền không quan tâm đến Nghiêm An đứng bên cạnh nữa, nhìn bản thân mình trong gương, bản thân vẫn còn trẻ tràn đầy năng lương, Quân Lạc Huy có chút thất thần, hắn vẫn còn nhớ bộ dạng của mình hôm qua, thê thảm không gì bằng, thậm chí già hơn bây giờ phải 20 tuổi, mặc dù hôm qua và hiện tại chỉ cách nhau 7 năm mà thôi, lại nhìn bản thân trong gương tinh thần phấn chấn, Quân Lạc Huy lại lần nữa chắc chắn rằng, hắn đã thật sự quay trở lại.
Nghe lời nói không chút tình cảm nào của Quân Lạc Huy, trong lòng Nghiêm An bèn thở dài, lúc này hắn mới chắc chắn rằng Quân Lạc Huy quả thật có ý kiến với hoàng hậu rồi, điều này khiến hắn nói thầm trong lòng: 'Hoàng hậu nương nương người rốt cuộc đã làm gì chọn giận hoàng thượng vậy chứ.'
Lúc hắn chuẩn bị sai người đem canh se ngân nhĩ đổ đi thì Quân Lạc Huy gọi hắn lại: "Chờ chút, đem chén canh này đưa đến chỗ Thân Hoài cho trẫm, bảo hắn xem cho trẫm trong canh này có những thứ gì, nhớ là không được cho bất kỳ ai biết."
Nghe những lời này của Quân Lạc Huy, Nghiêm An bất ngờ trợn mắt, những lời này có nghĩa là trong canh có thứ gì đó không sạch sẽ? Nghiêm An lúc này không dám tưởng tượng, nếu như trong canh thật sự có gì, vậy thì hoàng hậu quả thật quá to gan lớn mật rồi.
Trong lúc Nghiêm An còn đang bị chấn kinh thì Quân Lạc Huy lại nói tiếp: "Nếu như không tra ra được cái gì, người nói từ Lan Phương Nha với Thân Hoài, lúc đó hắn sẽ hiểu ý của trẫm." Dặn dò xong câu này Quân Lạc Huy mới nhấc bước đi về phía cửa sau, vừa đi được vài bước Quân Lạc Huy bèn dừng lại, sau đó mới nói: "Nghiêm An ngươi khi đó cũng bảo Thân Hoài xem xem, như vậy trẫm mới an tâm." Nói rồi mới bước ra ngoài.
Nghiêm An vừa mới từ trong bất ngờ tỉnh lại nghe được những lời này của Quân Lạc Huy, trong lòng vô cùng cảm động, đồng thời thái độ đối với hoàng hậu mới thật sự là thay đổi, nếu trong canh thật sự có gì đó, đó chính là mưu hại hoàng thượng, cho dù không có, nếu Quân Lạc Huy đã nghi ngờ, vậy thì chắc chắn có dấu vết gì đó, vậy hắn phải cẩn thận đề phòng hoàng hậu mới được.
......
Một lần nữa ngồi trên đại điện vàng rực này, trong lòng Quân Lạc Huy có chút cảm khải, nơi này chính là nơi hắn ở trước khi chết, hắn nhìn quan viên xếp hàng ngay ngắn đứng bên dưới, nếu như là hôm qua, hắn chắc chắn không biết ở đây có bao nhiêu người trung thành với mình, nhưng bây giờ trong lòng hắn đã rõ ràng.
Ánh mắt nhìn về hàng thứ ba từ trên xuống có chút mềm mại, bởi vì người đứng ở nơi đó là Văn Cẩn Nghiêm, phụ thân của Văn Cảnh Dương, người cũng như tên, làm việc lúc nào cũng cẩn thận từ lời nói đến việc làm, vô cùng tinh thông lễ nghi, là Lễ bộ thượng thư, Văn Cẩn Nghiêm được cho là làm rất tốt.
Nét mặt của Văn Cảnh Dương có ba phần giống với Văn Cẩn Nghiêm, nhưng so với sự cương nghị của Văn Cẩn Nghiêm, Văn Cảnh Dương thì lại có nét nho nhã, có lẽ là giống với mẹ đi. Quân Lạc Huy thu lại ánh mắt nói với người bên dưới: "Thời gian gần đây ta nghe nói có tin đồn phía Giang Nam có người tích trữ muối, không biết chúng ái khánh có biết gì không?"
Hắn nói chuyện này là chuyện phát sinh vào thời điểm này ở kiếp trước, ban đầu có người nói với hắn nhưng hắn không để ý, hắn chỉ cho rằng do quan viên nào đó ở Giang Nam tham ô mà thôi, không ngờ trữ muối là giả, trữ lương mới là thật, đợi đến khi hắn phát hiện thì mấy vạn lương thực đã rơi vào tay kẻ địch, đúng nghĩa là dùng lương thực của mình nuôi quân lính người khác, có thể tưởng tượng được khi hắn biết được tin này đã nổi trận lôi đình đến mức nào.
Tình hình lúc đó khiến hắn tức giận đem toàn bộ quan viên ở Giang Nam giết sạch sẽ, danh tiếng bạo quân của hắn cũng từ đó mà ra. Bây giờ hắn đã biết trước, hắn muốn xem xem dưới mắt mình đối phương còn có năng lực ăn cắp bao nhiêu lương thực.
"Thế nào? Các khanh đều không nghe tin đồn này sao?"