Chương 19: Đoá hồng trên sa mạc khô cằn
Sau khi nhảy xuống nước, cô bắt đầu thấy có gì đó không đúng so với mọi khi. Hình như, lần này cô đang chìm dần chứ không phải bị kéo như mấy lần trước!
Cô cố gắng tận dụng khoảng thời gian có thể nhịn thở cuối cùng để quay trở lại mặt nước, nhưng đột nhiên hai chân bị chuột rút và trở nên tê cứng, các cơ bị thắt chặt không tài nào cử động nổi. Melly cố gắng mở rộng tay để quạt nước, toàn thân ra sức rướn lên với hi vọng nhanh chóng nổi lên nhưng thất bại.
Hết cách, cô đành phó mặc cho số phận. Nhưng rồi, hình ảnh về gia đình, Kreiss và bạn bè hiện lên trong đầu cô khiến cô sực tỉnh.
“Phải rồi, mình không thể bỏ mạng ở đây được! Gia đình vẫn đang chờ mình ở nhà!” - nghĩ tới đó, giới hạn về sức chịu đựng của cô như được tăng thêm, cô lại một lần nữa nè dồn toàn bộ sức lực cuối cùng để bơi lên mặt sông.
Sau nửa phút cố gắng, dường như mọi khả năng của cô đã đạt giới hạn, hai chân bị chuột rút khi nãy vẫn rất đau, cô cũng chẳng thể nhịn thở được nữa rồi.
Xem ra, số phận thực biết trêu ngươi…Điều cô nuối tiếc nhất, là không thể tạm biệt anh một cách đàng hoàng…
“Kreiss…cứu em…”
Hai mắt Melly chầm chậm nhắm lại tỏ ý buông xuôi. Cho đến trước khi mất đi ý thức, cô vẫn cảm nhận được nước đang dần tràn vào khoang miệng, và lẫn trong tiếng nước là giọng của ai đó liên tục gọi tên cô.
“Melly!”
Ai…Là ai đang gọi tôi vậy?
Thôi…chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa…Tạm biệt thế giới tươi đẹp…
...----------------...
Từ từ mở mắt, cô thấy bản thân đang nằm trên giường, bốn phía xung quanh đều được dát vàng nên toả sáng lấp lánh. Melly khẽ dụi mắt vì cứ ngỡ mình đang nằm mơ, nhưng rồi cơn ho sặc sụa ập tới khiến cô tỉnh hẳn.
Cô đảo mắt khắp phòng và nhận ra, xung quanh mình có rất nhiều cặp mắt đang chĩa vào người.
“Thưa công chúa, người đó đã tỉnh rồi ạ.” - một trong số những người xung quanh đó chạy tới báo tin cho vị đang ngồi trên bàn ở góc phòng.
Người được gọi là “công chúa” kia cầm theo cốc nước, chậm rãi tiến lại gần cô, đưa cho cô chiếc cốc ý bảo cô uống.
Đúng lúc miệng của cô đã khô khốc như sắp chết khát, vớ được cốc nước liền một hơi uống cạn.
“Xin hỏi, cô là…?” - Melly len lén nhìn quanh rồi khẽ hỏi người ngồi trước mặt.
“Ta là Phoebe, công chúa của Hittite. Còn ngươi?” - người kia chậm rãi đáp, mọi cử chỉ đều toát lên vẻ trang nghiêm.
“Tôi là Melly, Melly Plinius. Cô có thể gọi tôi là Melly hoặc Plinius đều được. Tôi đến từ…” - đang nói dở, cô đột nhiên khựng lại. Suýt chút nữa thì cô đã nói rằng bản thân tới từ thế kỉ 21, như vậy chắc họ tưởng cô bị nước tràn vào não luôn…
“Cách nói chuyện của ngươi hơi lạ, nhưng có lẽ cũng xuất thân là quý tộc. Nếu đã vậy, cớ sao lại chọn nhảy sông tự sát? Thị nữ của ta mà không cứu kịp thì chắc giờ này ngươi không ngồi đây được đâu.”
“Cảm ơn cô vì đã cứu tôi…Còn chuyện nhảy sông…là do tôi bất cẩn ngã xuống thôi…” - ánh mắt cô có phần tránh né câu hỏi của công chúa.
Chứ không lẽ nói, muốn quay về hiện đại nên tìm cách như mọi khi…
Phoebe cũng chỉ khẽ thở dài, sau khi dặn dò vài người ở lại chăm sóc cho cô liền rời đi.
Melly nằm xuống và tìm kiếm các sự kiện diễn ra trong đầu. Ở thời đại này, Hittite và Ai Cập là hai đế chế hùng mạnh nhất, vào khoảng những năm 1800 - 1700 TCN, Hittite là dân tộc đầu tiên phát hiện ra sắt và phương pháp chế tác các công cụ, vũ khí từ sắt. Nhờ đó, họ đã nhanh chóng vươn lên, vượt qua Ai Cập và các quốc gia khác, trở thành đế quốc hùng mạnh nhất trong khu vực Địa Trung Hải, mở đầu cho một kỉ nguyên mới - Thời kì Đồ Sắt.
“Uây, vậy là mình sắp được chứng kiến một thời khắc huy hoàng trong lịch sử sao?” - nghĩ đến đó, cô tỏ ra rất phấn khích nên đã buột miệng nói thành tiếng.
Mấy thị nữ ngồi gần đó khẽ che miệng cười, còn Melly cũng che…mặt vì xấu hổ. Nhưng nhờ đó, mấy cô gái cũng cởi mở hơn với cô, bọn họ ngồi trò chuyện với nhau tới tận khi Phoebe trở lại, trong suốt thời gian đó, cô kể cho họ nghe những câu chuyện cổ tích về các nàng công chúa, xem chừng họ rất thích, lúc Phoebe đến còn rủ cả nàng ấy vào nghe cùng.
Họ nghe chuyện say sưa tới nỗi, nếu Melly không nói rằng cổ họng cô sắp không chịu được nữa thì có lẽ họ cũng không chịu buông tha cho cô…
Khi Phoebe trở lại là nàng ấy mang bữa tối vừa nấu đến cho cô, vậy mà giờ nó nguội ngắt luôn, phải cho người đem đi hâm nóng lại mới ăn được. Bị cô công chúa ấy ngồi nhìn chằm chằm khiến cô chẳng tài nào ngon miệng nổi, dù có rất đói đi chăng nữa.
Về phần Phoebe, trước giờ nàng chưa thấy người nào đẹp như vậy. Trước giờ, nàng ta được mệnh danh là một “Đoá hồng sa mạc”, là người con gái đẹp nhất ở khu vực này. Nhưng kể từ khi nhìn thấy Melly thì nàng ấy không còn đủ tự tin nữa…
“Công chúa…mặt tôi…dính thức ăn sao?” - hết chịu nổi, cô liền hỏi thẳng Phoebe.
“Không.” - nàng ta thản nhiên đáp, mắt vẫn không rời người cô.
“Vậy tại sao cô cứ nhìn tôi như vậy chứ…” - Melly khẽ liếc nhìn nàng ta, đôi mắt xanh thẳm của cô và hai con ngươi đẹp tựa trời đêm của Phoebe khẽ chạm nhau.
Lúc ấy, nàng ta mới thôi không nhìn cô nữa, nhẹ nhàng đứng dậy vươn vai, đáp: “Dính sự xinh đẹp đó…” và khẽ mỉm cười rời khỏi phòng.
Mặt cô nghệt ra một hồi lâu. Dường như cô chưa định hình được chuyện vừa xảy ra, cho tới khi công chúa Phoebe rời đi hẳn, hai má cô chợt đỏ lên vì xấu hổ…
Cô cố gắng tận dụng khoảng thời gian có thể nhịn thở cuối cùng để quay trở lại mặt nước, nhưng đột nhiên hai chân bị chuột rút và trở nên tê cứng, các cơ bị thắt chặt không tài nào cử động nổi. Melly cố gắng mở rộng tay để quạt nước, toàn thân ra sức rướn lên với hi vọng nhanh chóng nổi lên nhưng thất bại.
Hết cách, cô đành phó mặc cho số phận. Nhưng rồi, hình ảnh về gia đình, Kreiss và bạn bè hiện lên trong đầu cô khiến cô sực tỉnh.
“Phải rồi, mình không thể bỏ mạng ở đây được! Gia đình vẫn đang chờ mình ở nhà!” - nghĩ tới đó, giới hạn về sức chịu đựng của cô như được tăng thêm, cô lại một lần nữa nè dồn toàn bộ sức lực cuối cùng để bơi lên mặt sông.
Sau nửa phút cố gắng, dường như mọi khả năng của cô đã đạt giới hạn, hai chân bị chuột rút khi nãy vẫn rất đau, cô cũng chẳng thể nhịn thở được nữa rồi.
Xem ra, số phận thực biết trêu ngươi…Điều cô nuối tiếc nhất, là không thể tạm biệt anh một cách đàng hoàng…
“Kreiss…cứu em…”
Hai mắt Melly chầm chậm nhắm lại tỏ ý buông xuôi. Cho đến trước khi mất đi ý thức, cô vẫn cảm nhận được nước đang dần tràn vào khoang miệng, và lẫn trong tiếng nước là giọng của ai đó liên tục gọi tên cô.
“Melly!”
Ai…Là ai đang gọi tôi vậy?
Thôi…chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa…Tạm biệt thế giới tươi đẹp…
...----------------...
Từ từ mở mắt, cô thấy bản thân đang nằm trên giường, bốn phía xung quanh đều được dát vàng nên toả sáng lấp lánh. Melly khẽ dụi mắt vì cứ ngỡ mình đang nằm mơ, nhưng rồi cơn ho sặc sụa ập tới khiến cô tỉnh hẳn.
Cô đảo mắt khắp phòng và nhận ra, xung quanh mình có rất nhiều cặp mắt đang chĩa vào người.
“Thưa công chúa, người đó đã tỉnh rồi ạ.” - một trong số những người xung quanh đó chạy tới báo tin cho vị đang ngồi trên bàn ở góc phòng.
Người được gọi là “công chúa” kia cầm theo cốc nước, chậm rãi tiến lại gần cô, đưa cho cô chiếc cốc ý bảo cô uống.
Đúng lúc miệng của cô đã khô khốc như sắp chết khát, vớ được cốc nước liền một hơi uống cạn.
“Xin hỏi, cô là…?” - Melly len lén nhìn quanh rồi khẽ hỏi người ngồi trước mặt.
“Ta là Phoebe, công chúa của Hittite. Còn ngươi?” - người kia chậm rãi đáp, mọi cử chỉ đều toát lên vẻ trang nghiêm.
“Tôi là Melly, Melly Plinius. Cô có thể gọi tôi là Melly hoặc Plinius đều được. Tôi đến từ…” - đang nói dở, cô đột nhiên khựng lại. Suýt chút nữa thì cô đã nói rằng bản thân tới từ thế kỉ 21, như vậy chắc họ tưởng cô bị nước tràn vào não luôn…
“Cách nói chuyện của ngươi hơi lạ, nhưng có lẽ cũng xuất thân là quý tộc. Nếu đã vậy, cớ sao lại chọn nhảy sông tự sát? Thị nữ của ta mà không cứu kịp thì chắc giờ này ngươi không ngồi đây được đâu.”
“Cảm ơn cô vì đã cứu tôi…Còn chuyện nhảy sông…là do tôi bất cẩn ngã xuống thôi…” - ánh mắt cô có phần tránh né câu hỏi của công chúa.
Chứ không lẽ nói, muốn quay về hiện đại nên tìm cách như mọi khi…
Phoebe cũng chỉ khẽ thở dài, sau khi dặn dò vài người ở lại chăm sóc cho cô liền rời đi.
Melly nằm xuống và tìm kiếm các sự kiện diễn ra trong đầu. Ở thời đại này, Hittite và Ai Cập là hai đế chế hùng mạnh nhất, vào khoảng những năm 1800 - 1700 TCN, Hittite là dân tộc đầu tiên phát hiện ra sắt và phương pháp chế tác các công cụ, vũ khí từ sắt. Nhờ đó, họ đã nhanh chóng vươn lên, vượt qua Ai Cập và các quốc gia khác, trở thành đế quốc hùng mạnh nhất trong khu vực Địa Trung Hải, mở đầu cho một kỉ nguyên mới - Thời kì Đồ Sắt.
“Uây, vậy là mình sắp được chứng kiến một thời khắc huy hoàng trong lịch sử sao?” - nghĩ đến đó, cô tỏ ra rất phấn khích nên đã buột miệng nói thành tiếng.
Mấy thị nữ ngồi gần đó khẽ che miệng cười, còn Melly cũng che…mặt vì xấu hổ. Nhưng nhờ đó, mấy cô gái cũng cởi mở hơn với cô, bọn họ ngồi trò chuyện với nhau tới tận khi Phoebe trở lại, trong suốt thời gian đó, cô kể cho họ nghe những câu chuyện cổ tích về các nàng công chúa, xem chừng họ rất thích, lúc Phoebe đến còn rủ cả nàng ấy vào nghe cùng.
Họ nghe chuyện say sưa tới nỗi, nếu Melly không nói rằng cổ họng cô sắp không chịu được nữa thì có lẽ họ cũng không chịu buông tha cho cô…
Khi Phoebe trở lại là nàng ấy mang bữa tối vừa nấu đến cho cô, vậy mà giờ nó nguội ngắt luôn, phải cho người đem đi hâm nóng lại mới ăn được. Bị cô công chúa ấy ngồi nhìn chằm chằm khiến cô chẳng tài nào ngon miệng nổi, dù có rất đói đi chăng nữa.
Về phần Phoebe, trước giờ nàng chưa thấy người nào đẹp như vậy. Trước giờ, nàng ta được mệnh danh là một “Đoá hồng sa mạc”, là người con gái đẹp nhất ở khu vực này. Nhưng kể từ khi nhìn thấy Melly thì nàng ấy không còn đủ tự tin nữa…
“Công chúa…mặt tôi…dính thức ăn sao?” - hết chịu nổi, cô liền hỏi thẳng Phoebe.
“Không.” - nàng ta thản nhiên đáp, mắt vẫn không rời người cô.
“Vậy tại sao cô cứ nhìn tôi như vậy chứ…” - Melly khẽ liếc nhìn nàng ta, đôi mắt xanh thẳm của cô và hai con ngươi đẹp tựa trời đêm của Phoebe khẽ chạm nhau.
Lúc ấy, nàng ta mới thôi không nhìn cô nữa, nhẹ nhàng đứng dậy vươn vai, đáp: “Dính sự xinh đẹp đó…” và khẽ mỉm cười rời khỏi phòng.
Mặt cô nghệt ra một hồi lâu. Dường như cô chưa định hình được chuyện vừa xảy ra, cho tới khi công chúa Phoebe rời đi hẳn, hai má cô chợt đỏ lên vì xấu hổ…