Chương 8: Tình huống nguy cấp
Melly thấy có chút cảm động.
Ê ê ê…cô bắt đầu nhận ra có gì đó sai sai…Mới nãy, nếu câu trả lời nhận được khác đi, vậy thì cô sẽ ghen à?
Khoan…sao cô lại phải ghen?
Cô cứ ngồi đó bòng bong với mớ suy nghĩ trong đầu…
Lyn đứng đằng sau cô khẽ mỉm cười, xem ra, họ đều đã phải lòng nhau rồi.
Sau khi sửa soạn xong, Melly cùng Lyn rời khỏi phòng. Nhưng để tránh gây sự chú ý, Lyn đã trùm một bộ tóc giả lên cho cô, còn trùm thêm một tấm vải qua đầu cô để tránh người khác nhìn thấy mặt. Lyn bôi thêm một lớp bùn lên làn da trắng mịn của cô, bởi hầu hết người ở đây đều da đen, lấy đâu ra làm da trắng đẹp như vậy?
Bây giờ, cô đã có thể nghe hiểu những gì họ nói rồi nên mới dám ra ngoài.
Quả thật, trên đời này không có gì là người hầu không biết cả, hôm nay họ đã nghe được rất nhiều chuyện, từ việc đấu đá giữa các bà vợ của vua, cho đến chuyện bên ngoài cung, ti tỉ thứ trên đời, gì họ cũng nghe được!
Melly muốn Lyn dẫn mình đi hái sen, lần trước bị Kreiss bắt gặp nên chưa hái được bông nào, lần này cô hái mỏi tay mới thôi! Theo lời đám thị nữ đó, thì khu vực gần cung của các hoàng tử là sen đẹp nhất, vậy mau tới đó nào!
Bên bờ sông Nile quả thực có rất nhiều sen, bây giờ là buổi sáng, hoa sen chưa nở to, trông rất đẹp. Cô ghé mũi vào đoá sen, hương sen nhàn nhạt chậm rãi phả vào trong cánh mũi cô. Lyn cũng rất tận hưởng giây phút thư giãn này.
“Này.”
Đột nhiên, có tiếng nói từ phía sau khiến cả hai giật bắn mình. Lyn quay người lại, sau đó quỳ xuống hành lễ: “Leir điện hạ.”
Nhưng Leir gạt cô ấy qua một bên, bước tới gần cô gái còn lại - cũng chính là Melly hỏi: “Này, ngươi không thấy ta sao?”
Cô giả điếc, đôi tay vẫn tiếp tục hái sen. Thực ra, trong lòng cô thầm mong hắn hãy bỏ đi, Melly dùng toàn bộ khả năng để giữ bàn tay không run rẩy.
“Này!” - hắn ta thô lỗ túm lấy vai cô, lực tay của hắn rất mạnh khiến cô giật mình kêu lên.
“Leir điện hạ, đây là…” - Lyn định đứng ra can ngăn thì nhận một cú tát mạnh từ Leir làm cô ngã ra sau, Melly thấy vậy thì vội chạy ra đỡ lấy cô.
“Chỗ cho thứ thấp hèn như ngươi lên tiếng sao?”
“Điện hạ tha mạng!” - Lyn vội quỳ rạp xuống.
Hắn ta không đoái hoài đến Lyn, một mực tiến sát lại gần cô.
“Đau!” - hắn ta thô bạo túm lấy cổ tay của cô kéo lại gần.
Melly cố gắng cúi thấp đầu xuống để hắn không thấy mặt, hắn ta lại bóp mạnh cằm của cô nâng lên, sau đó tháo lớp khăn trùm đầu ra.
Một khuôn mặt thanh thoát, đôi mắt xanh thẳm của nàng lộ ra trước mắt người kia.
Hắn ta cười lớn: “Có cặp mắt xanh như ngươi đúng là hiếm thấy! Sao ta chưa từng thấy ngươi trước đây nhỉ? Là tiểu thư nhà nào?”
Melly không đáp, cô chỉ liếc hắn một cái, sau đó quay mặt đi.
“Ngươi dám liếc xéo ta? Được, một chốc nữa sẽ cho ngươi, nói-không-ra-tiếng!” - hắn ta nhấn mạnh bốn chữ cuối, sau đó nhấc bổng cô lên, đi về hướng phòng ngủ.
Sức hắn ta quá khoẻ, Melly giãy giụa thế nào cũng không nổi, Lyn nhiều lần chạy ra ngăn nhưng bị người hầu của hắn ta đẩy ngã.
Lyn vội vàng chạy đi tìm Kreiss. Hy vọng sẽ kịp.
Hắn ta ăn cái gì mà khoẻ thế không biết?
Hắn ta vứt cô lên giường, sau đó ra lệnh cho hai thị nữ canh giữ cẩn thận, bản thân thì đi tắm.
Quay đi quay lại đã thấy tên kia tắm xong rồi, người hắn vẫn đang sũng nước đã vội vàng bổ nhào về phía cô.
Bàn tay ướt của hắn vừa chạm vào cổ tay cô để kéo lại gần thì lớp bùn trên đó gặp nước trôi đi, để lộ ra một phần da màu trắng của Melly.
Thấy vậy, hắn lại tiếp tục kéo cô đi về phía phòng tắm, thô bạo dìm cô xuống nước. Một lần. Hai lần. Đến lần thứ ba cuối cùng lớp bùn đất cũng trôi đi gần hết, để lộ ra làn da trắng mịn màng của cô. Mặc cho Melly ho sặc sụa vì nước đã tràn vào miệng, hắn vẫn tiếp tục nhúng cô xuống để lớp bùn trôi đi hết.
Hắn thấy bộ tóc của cô có vẻ kì lạ, liền đưa tay lên đó kéo ra, dưới lớp tóc giả màu đen là một mái tóc vàng óng ả.
Hắn ta cười thô bỉ: “Hahaha…xem ra hôm nay ta vớ được một món đồ chơi rất đẹp…”
Hắn ta lại kéo cô về lại giường, mặc cho cô bây giờ có ướt như chuột lột. Nhìn cô bây giờ trông thật thảm hại…người sũng nước, tóc tai bù xù…
Leir cố định hai tay cô trên đỉnh đầu để cô không thể vùng vẫy, sau đó bắt đầu giở trò.
“Dừng lại, tôi không thích! Thả ra!” - Melly càng cố vùng vẫy, hắn ta càng tỏ ra hưng phấn.
“Nhưng ta thích.” - hắn ta bắt đầu tìm vị trí để cởi y phục trên người nàng.
Nhận thấy hắn ta không có ý định dừng lại, Melly quyết định không phản kháng nữa, vì dù có vùng vẫy cũng không ích gì.
Hơn nữa, bên ngoài còn có người của hắn ta, sao mà thoát được…
Nhưng trong đầu cô chợt xuất hiện hình ảnh của Kreiss, phải rồi, làm sao có thể đầu hàng được chứ!
“Leir điện hạ, sao ngài không để tôi làm cho cả hai chúng ta cùng vui?” - Melly cố gắng tỏ vẻ quyến rũ để hắn ta thả tay cô ra, mặt khác không cho hắn cởi đồ của cô.
Hắn ta thấy vậy thì vui lắm, nếu biết cô cũng muốn như vậy thì chẳng mất công giữ tay nãy giờ làm gì.
“Được, ngươi hãy làm cả hai cùng sướng đi.” - hắn ta không ép cô xuống giường nữa mà ngồi sang bên cạnh chờ đợi.
Một lát sau, những âm thanh kì quái phát ra từ trong phòng khiến đám lính bên ngoài đỏ hết cả mặt. Chắc hẳn bên trong phải kịch liệt lắm.
“Aa…aaaaaaa…”
Ê ê ê…cô bắt đầu nhận ra có gì đó sai sai…Mới nãy, nếu câu trả lời nhận được khác đi, vậy thì cô sẽ ghen à?
Khoan…sao cô lại phải ghen?
Cô cứ ngồi đó bòng bong với mớ suy nghĩ trong đầu…
Lyn đứng đằng sau cô khẽ mỉm cười, xem ra, họ đều đã phải lòng nhau rồi.
Sau khi sửa soạn xong, Melly cùng Lyn rời khỏi phòng. Nhưng để tránh gây sự chú ý, Lyn đã trùm một bộ tóc giả lên cho cô, còn trùm thêm một tấm vải qua đầu cô để tránh người khác nhìn thấy mặt. Lyn bôi thêm một lớp bùn lên làn da trắng mịn của cô, bởi hầu hết người ở đây đều da đen, lấy đâu ra làm da trắng đẹp như vậy?
Bây giờ, cô đã có thể nghe hiểu những gì họ nói rồi nên mới dám ra ngoài.
Quả thật, trên đời này không có gì là người hầu không biết cả, hôm nay họ đã nghe được rất nhiều chuyện, từ việc đấu đá giữa các bà vợ của vua, cho đến chuyện bên ngoài cung, ti tỉ thứ trên đời, gì họ cũng nghe được!
Melly muốn Lyn dẫn mình đi hái sen, lần trước bị Kreiss bắt gặp nên chưa hái được bông nào, lần này cô hái mỏi tay mới thôi! Theo lời đám thị nữ đó, thì khu vực gần cung của các hoàng tử là sen đẹp nhất, vậy mau tới đó nào!
Bên bờ sông Nile quả thực có rất nhiều sen, bây giờ là buổi sáng, hoa sen chưa nở to, trông rất đẹp. Cô ghé mũi vào đoá sen, hương sen nhàn nhạt chậm rãi phả vào trong cánh mũi cô. Lyn cũng rất tận hưởng giây phút thư giãn này.
“Này.”
Đột nhiên, có tiếng nói từ phía sau khiến cả hai giật bắn mình. Lyn quay người lại, sau đó quỳ xuống hành lễ: “Leir điện hạ.”
Nhưng Leir gạt cô ấy qua một bên, bước tới gần cô gái còn lại - cũng chính là Melly hỏi: “Này, ngươi không thấy ta sao?”
Cô giả điếc, đôi tay vẫn tiếp tục hái sen. Thực ra, trong lòng cô thầm mong hắn hãy bỏ đi, Melly dùng toàn bộ khả năng để giữ bàn tay không run rẩy.
“Này!” - hắn ta thô lỗ túm lấy vai cô, lực tay của hắn rất mạnh khiến cô giật mình kêu lên.
“Leir điện hạ, đây là…” - Lyn định đứng ra can ngăn thì nhận một cú tát mạnh từ Leir làm cô ngã ra sau, Melly thấy vậy thì vội chạy ra đỡ lấy cô.
“Chỗ cho thứ thấp hèn như ngươi lên tiếng sao?”
“Điện hạ tha mạng!” - Lyn vội quỳ rạp xuống.
Hắn ta không đoái hoài đến Lyn, một mực tiến sát lại gần cô.
“Đau!” - hắn ta thô bạo túm lấy cổ tay của cô kéo lại gần.
Melly cố gắng cúi thấp đầu xuống để hắn không thấy mặt, hắn ta lại bóp mạnh cằm của cô nâng lên, sau đó tháo lớp khăn trùm đầu ra.
Một khuôn mặt thanh thoát, đôi mắt xanh thẳm của nàng lộ ra trước mắt người kia.
Hắn ta cười lớn: “Có cặp mắt xanh như ngươi đúng là hiếm thấy! Sao ta chưa từng thấy ngươi trước đây nhỉ? Là tiểu thư nhà nào?”
Melly không đáp, cô chỉ liếc hắn một cái, sau đó quay mặt đi.
“Ngươi dám liếc xéo ta? Được, một chốc nữa sẽ cho ngươi, nói-không-ra-tiếng!” - hắn ta nhấn mạnh bốn chữ cuối, sau đó nhấc bổng cô lên, đi về hướng phòng ngủ.
Sức hắn ta quá khoẻ, Melly giãy giụa thế nào cũng không nổi, Lyn nhiều lần chạy ra ngăn nhưng bị người hầu của hắn ta đẩy ngã.
Lyn vội vàng chạy đi tìm Kreiss. Hy vọng sẽ kịp.
Hắn ta ăn cái gì mà khoẻ thế không biết?
Hắn ta vứt cô lên giường, sau đó ra lệnh cho hai thị nữ canh giữ cẩn thận, bản thân thì đi tắm.
Quay đi quay lại đã thấy tên kia tắm xong rồi, người hắn vẫn đang sũng nước đã vội vàng bổ nhào về phía cô.
Bàn tay ướt của hắn vừa chạm vào cổ tay cô để kéo lại gần thì lớp bùn trên đó gặp nước trôi đi, để lộ ra một phần da màu trắng của Melly.
Thấy vậy, hắn lại tiếp tục kéo cô đi về phía phòng tắm, thô bạo dìm cô xuống nước. Một lần. Hai lần. Đến lần thứ ba cuối cùng lớp bùn đất cũng trôi đi gần hết, để lộ ra làn da trắng mịn màng của cô. Mặc cho Melly ho sặc sụa vì nước đã tràn vào miệng, hắn vẫn tiếp tục nhúng cô xuống để lớp bùn trôi đi hết.
Hắn thấy bộ tóc của cô có vẻ kì lạ, liền đưa tay lên đó kéo ra, dưới lớp tóc giả màu đen là một mái tóc vàng óng ả.
Hắn ta cười thô bỉ: “Hahaha…xem ra hôm nay ta vớ được một món đồ chơi rất đẹp…”
Hắn ta lại kéo cô về lại giường, mặc cho cô bây giờ có ướt như chuột lột. Nhìn cô bây giờ trông thật thảm hại…người sũng nước, tóc tai bù xù…
Leir cố định hai tay cô trên đỉnh đầu để cô không thể vùng vẫy, sau đó bắt đầu giở trò.
“Dừng lại, tôi không thích! Thả ra!” - Melly càng cố vùng vẫy, hắn ta càng tỏ ra hưng phấn.
“Nhưng ta thích.” - hắn ta bắt đầu tìm vị trí để cởi y phục trên người nàng.
Nhận thấy hắn ta không có ý định dừng lại, Melly quyết định không phản kháng nữa, vì dù có vùng vẫy cũng không ích gì.
Hơn nữa, bên ngoài còn có người của hắn ta, sao mà thoát được…
Nhưng trong đầu cô chợt xuất hiện hình ảnh của Kreiss, phải rồi, làm sao có thể đầu hàng được chứ!
“Leir điện hạ, sao ngài không để tôi làm cho cả hai chúng ta cùng vui?” - Melly cố gắng tỏ vẻ quyến rũ để hắn ta thả tay cô ra, mặt khác không cho hắn cởi đồ của cô.
Hắn ta thấy vậy thì vui lắm, nếu biết cô cũng muốn như vậy thì chẳng mất công giữ tay nãy giờ làm gì.
“Được, ngươi hãy làm cả hai cùng sướng đi.” - hắn ta không ép cô xuống giường nữa mà ngồi sang bên cạnh chờ đợi.
Một lát sau, những âm thanh kì quái phát ra từ trong phòng khiến đám lính bên ngoài đỏ hết cả mặt. Chắc hẳn bên trong phải kịch liệt lắm.
“Aa…aaaaaaa…”