Chương 9: Ngoại truyện
Ngoại truyện
Bình thường ở trường, gương mặt của Cận Xuyên Ngôn lúc nào cũng xuất hiện trên diễn đàn trường.
Nếu một tuần có hai mươi bài đăng trên diễn đàn, thì có tới một phần tư là hình chụp lén hắn, muốn xin phương thức liên lạc của hắn.
Thế cho nên tất cả tiểu sử của mọi nền tảng mạng xã hội của mình, Cận Xuyên Ngôn đều đổi thành: "Đã có người yêu, xin đừng làm phiền."
Ví dụ như có một bài đăng là: "Ở giảng đường số 2 gặp được một anh đẹp trai, hí hí hí, đẹp trai đến mức nước miếng tôi chảy ròng ròng! Xin phương thức liên hệ!"
Bình luận: "Vừa vào phần bình luận đã vấp phải chén trà đắng của chị em"
: "Cận Xuyên Ngôn? Có bạn gái rồi, tôi còn thường xuyên thấy bọn họ đi với nhau ở nhà ăn nữa"
: "Tôi là bạn cùng phòng, bán cậu 50 (được thì ib)"
: "Biến thái đâu rồi! Khu bình luận đã có sẵn trà đắng!"
: "Chỉ đọc chữ: đẹp trai tới vậy sao, nhìn ảnh: Đàn anh, em tới đây!"
: "Đẹp trai quá! Mau tới sờ sờ ta quần áo nhìn xem có phải hay không ngủ ở bên cạnh ngươi liêu!"
(Tui hong thích cái phần bình luận này tí nào ;-; Cíu tui: 快来摸摸我的衣服看看是不是睡在你身边的料!)
: "Bạn tôi bảo là cho bạn tôi hỏi ké nữa"
: "Haha bình luận toàn là trà đắng, biến thái chắc mừng lắm"
Đấy, cái biệt danh "biến thái trộm trà đắng" này của tôi vang dội cỡ nào.
Trước đây thì không sao, nhưng mà bây giờ thường xuyên đi cùng Cận Xuyên Ngôn nên tôi cũng thường xuyên bị chụp lén theo.
Những người này, những người này không xin phương thức liên hệ của tôi mà cũng không làm mờ tôi luôn!
Hơn nữa bây giờ đang là mùa sinh viên mới nhập học, mỗi lần tôi lướt QQ đều có thể nhìn thấy hắn, và cả tôi nữa.
Hầu như ngày nào tôi cũng có thể nhìn thấy cái bản mặt của Cận Xuyên Ngôn trên điện thoại, nhìn hoài làm tôi ngán muốn ch.ết.
Vì thế hôm nay, tôi vừa tỉnh dậy trên người hắn liền cho hắn ngay một cái tát.
Hắn bị tôi đánh thức, duỗi tay ôm tôi vào lòng: "Không ngủ nữa à?"
"Diễn đàn trường toàn là ảnh chụp của anh!"
"Phải không?."
"Anh đâu phải không lướt QQ, anh không thấy à?"
"Không thấy, có cái gì đẹp đâu, kẻ đầu sỏ trộm trà đắng của anh đã được đền tội rồi còn gì."
"......"
Tôi bĩu môi: "Nhưng mà bọn họ đều tìm anh"
"Cho em đánh anh đi, đánh anh xấu đi một chút để không ai tìm anh nữa."
Hắn bị bộ dáng cợt nhả của tôi làm cho phì cười.
"Lần đầu tiên anh nghe lý do bị đánh kỳ lạ như vậy đấy."
Tôi đập nhẹ vào cánh tay hắn: "Còn bao lâu nữa mới tới 6 giờ?"
"Một tiếng nữa."
"Chúng ta đi ra ngoài đi." Tôi đột nhiên nghĩ ra.
Hắn nhướng mày, "Em chắc không?"
"Ừ."
Hắn đưa chăn cho tôi: "Em chuẩn bị đi rồi xuống."
Cận Xuyên Ngôn xuống giường trước, lúc tôi vừa bọc chăn kín mít bước xuống giường, thì xấu hổ nhìn bạn cùng phòng hắn đột nhiên tỉnh dậy đi vệ sinh.
Ha ha.
Chít tôi rồi.
Tôi vẫy tay: "Thì là, chào buổi sáng?"
"Anh Cận anh Cận! Anh lại đây mà xem!" Cậu ta giống như gặp quỷ hò hét "Má nó, vốn dĩ đã.... làm tôi sợ tới mức rỉ ra quần rồi!"
Cận Xuyên Ngôn từ trong phòng vệ sinh ra, thong thả lau khô tay: "Đừng la nữa."
"Chuyện không phải giống như cậu nghĩ đâu."
Tôi cũng gật đầu theo: "Đúng đúng đúng, chúng tôi không có làm chuyện đó đâu!"
Bạn cùng phòng thấy rõ mặt tôi mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi còn tưởng là có trộm vào phòng.
Tuy rằng bây giờ bạn cùng phòng Cận Xuyên Ngôn vẫn chưa tin: "Chị dâu, chị vào từ khi nào thế?"
"Anh Cận, hai người bọn anh... Hai người bọn anh bạo dạn quá rồi đó!"
Hai cái màn giường còn lại đang đóng chặt bỗng mở ra, phát ra tiếng cảm thán.
"Kích thích quá."
"Hai người các anh cùng một giường mà sao em không cảm thấy gì hết"
Cận Xuyên Ngôn ngẩng đầu trừng mắt với cậu ta: "Cậu muốn cảm thấy cái gì?"
Tôi xua xua tay: "Mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ đến nhìn một chút thôi, không có ý gì hết..."
Huống hồ cũng không phải là tôi muốn đến.
Là anh Cận của các cậu muốn tôi tới, dùng cái phương pháp kì dị bằng trà đắng triệu hồi tôi chứ bộ.
Cận Xuyên Ngôn đi tới nắm tay tôi: "Các cậu đừng nói linh tinh bên ngoài đấy. Chúng tôi ra ngoài đi dạo đây."
"Anh khùng hả, 5 giờ sáng? Ra ngoài đi dạo?"
"Không được à?"
Khí thế của bạn cùng phòng bị dập tắt, lùi đầu lại sau màn giường: "Được, quá được luôn"
- -
"Anh Cận, lúc nãy làm em sợ muốn chết."
"Không sao cả, bọn họ phát hiện ra thì thôi"
"Sao tự nhiên sáng sớm lại muốn đi dạo?"
"Hoặc là vô cùng sớm, hoặc là vô cùng trễ, nếu không anh sẽ lại bị chụp hình, sau đó lại bị đăng lên diễn đàn trường tỏ tình" Tôi sờ sờ cằm: "Sao cảm giác anh giống như minh tinh vậy!"
"Ghen à?"
"Hứ, anh nói gì vậy, em được tỏ tình anh có ghen không?"
"Không ghen."
"Thật không đấy, vậy chứng minh là anh không đủ yêu em!"
Hắn im lặng.
"Ngụy biện"
Anh yêu em?
"Sao tự nhiên lại tỏ tình?"
"...Tai em làm sao vậy? Anh nói là em bị nhầm đường."
(Nhầm đường đọc giống yêu em, đều là ai ni á. Cảm ơn Nhã Nhã nhiềuuu)
"Ngụy biện gì mà ngụy biện, anh chẳng quan tâm gì đến tôi cả, thấy người khác tỏ tình với tôi anh cũng không ghen."
"Tình cảm của chúng ta đã xác định, còn bọn họ không xác định, có gì để ghen đâu."
Tôi dối lòng cất lời: "Dẻo miệng"
"Vậy muốn nói gì, cực cưng, anh mãi mãi yêu em, tình yêu của chúng ta mãi mãi không thay đổi à?"
Hắn cong môi: "Thích nghe như vậy à?"
Tôi không phủ nhận: "Nói một câu nghe thử?"
Cận Xuyên Ngôn cười, kéo chăn lên phủ lên cổ tôi: "Yêu em nhất"
Bình thường ở trường, gương mặt của Cận Xuyên Ngôn lúc nào cũng xuất hiện trên diễn đàn trường.
Nếu một tuần có hai mươi bài đăng trên diễn đàn, thì có tới một phần tư là hình chụp lén hắn, muốn xin phương thức liên lạc của hắn.
Thế cho nên tất cả tiểu sử của mọi nền tảng mạng xã hội của mình, Cận Xuyên Ngôn đều đổi thành: "Đã có người yêu, xin đừng làm phiền."
Ví dụ như có một bài đăng là: "Ở giảng đường số 2 gặp được một anh đẹp trai, hí hí hí, đẹp trai đến mức nước miếng tôi chảy ròng ròng! Xin phương thức liên hệ!"
Bình luận: "Vừa vào phần bình luận đã vấp phải chén trà đắng của chị em"
: "Cận Xuyên Ngôn? Có bạn gái rồi, tôi còn thường xuyên thấy bọn họ đi với nhau ở nhà ăn nữa"
: "Tôi là bạn cùng phòng, bán cậu 50 (được thì ib)"
: "Biến thái đâu rồi! Khu bình luận đã có sẵn trà đắng!"
: "Chỉ đọc chữ: đẹp trai tới vậy sao, nhìn ảnh: Đàn anh, em tới đây!"
: "Đẹp trai quá! Mau tới sờ sờ ta quần áo nhìn xem có phải hay không ngủ ở bên cạnh ngươi liêu!"
(Tui hong thích cái phần bình luận này tí nào ;-; Cíu tui: 快来摸摸我的衣服看看是不是睡在你身边的料!)
: "Bạn tôi bảo là cho bạn tôi hỏi ké nữa"
: "Haha bình luận toàn là trà đắng, biến thái chắc mừng lắm"
Đấy, cái biệt danh "biến thái trộm trà đắng" này của tôi vang dội cỡ nào.
Trước đây thì không sao, nhưng mà bây giờ thường xuyên đi cùng Cận Xuyên Ngôn nên tôi cũng thường xuyên bị chụp lén theo.
Những người này, những người này không xin phương thức liên hệ của tôi mà cũng không làm mờ tôi luôn!
Hơn nữa bây giờ đang là mùa sinh viên mới nhập học, mỗi lần tôi lướt QQ đều có thể nhìn thấy hắn, và cả tôi nữa.
Hầu như ngày nào tôi cũng có thể nhìn thấy cái bản mặt của Cận Xuyên Ngôn trên điện thoại, nhìn hoài làm tôi ngán muốn ch.ết.
Vì thế hôm nay, tôi vừa tỉnh dậy trên người hắn liền cho hắn ngay một cái tát.
Hắn bị tôi đánh thức, duỗi tay ôm tôi vào lòng: "Không ngủ nữa à?"
"Diễn đàn trường toàn là ảnh chụp của anh!"
"Phải không?."
"Anh đâu phải không lướt QQ, anh không thấy à?"
"Không thấy, có cái gì đẹp đâu, kẻ đầu sỏ trộm trà đắng của anh đã được đền tội rồi còn gì."
"......"
Tôi bĩu môi: "Nhưng mà bọn họ đều tìm anh"
"Cho em đánh anh đi, đánh anh xấu đi một chút để không ai tìm anh nữa."
Hắn bị bộ dáng cợt nhả của tôi làm cho phì cười.
"Lần đầu tiên anh nghe lý do bị đánh kỳ lạ như vậy đấy."
Tôi đập nhẹ vào cánh tay hắn: "Còn bao lâu nữa mới tới 6 giờ?"
"Một tiếng nữa."
"Chúng ta đi ra ngoài đi." Tôi đột nhiên nghĩ ra.
Hắn nhướng mày, "Em chắc không?"
"Ừ."
Hắn đưa chăn cho tôi: "Em chuẩn bị đi rồi xuống."
Cận Xuyên Ngôn xuống giường trước, lúc tôi vừa bọc chăn kín mít bước xuống giường, thì xấu hổ nhìn bạn cùng phòng hắn đột nhiên tỉnh dậy đi vệ sinh.
Ha ha.
Chít tôi rồi.
Tôi vẫy tay: "Thì là, chào buổi sáng?"
"Anh Cận anh Cận! Anh lại đây mà xem!" Cậu ta giống như gặp quỷ hò hét "Má nó, vốn dĩ đã.... làm tôi sợ tới mức rỉ ra quần rồi!"
Cận Xuyên Ngôn từ trong phòng vệ sinh ra, thong thả lau khô tay: "Đừng la nữa."
"Chuyện không phải giống như cậu nghĩ đâu."
Tôi cũng gật đầu theo: "Đúng đúng đúng, chúng tôi không có làm chuyện đó đâu!"
Bạn cùng phòng thấy rõ mặt tôi mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi còn tưởng là có trộm vào phòng.
Tuy rằng bây giờ bạn cùng phòng Cận Xuyên Ngôn vẫn chưa tin: "Chị dâu, chị vào từ khi nào thế?"
"Anh Cận, hai người bọn anh... Hai người bọn anh bạo dạn quá rồi đó!"
Hai cái màn giường còn lại đang đóng chặt bỗng mở ra, phát ra tiếng cảm thán.
"Kích thích quá."
"Hai người các anh cùng một giường mà sao em không cảm thấy gì hết"
Cận Xuyên Ngôn ngẩng đầu trừng mắt với cậu ta: "Cậu muốn cảm thấy cái gì?"
Tôi xua xua tay: "Mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ đến nhìn một chút thôi, không có ý gì hết..."
Huống hồ cũng không phải là tôi muốn đến.
Là anh Cận của các cậu muốn tôi tới, dùng cái phương pháp kì dị bằng trà đắng triệu hồi tôi chứ bộ.
Cận Xuyên Ngôn đi tới nắm tay tôi: "Các cậu đừng nói linh tinh bên ngoài đấy. Chúng tôi ra ngoài đi dạo đây."
"Anh khùng hả, 5 giờ sáng? Ra ngoài đi dạo?"
"Không được à?"
Khí thế của bạn cùng phòng bị dập tắt, lùi đầu lại sau màn giường: "Được, quá được luôn"
- -
"Anh Cận, lúc nãy làm em sợ muốn chết."
"Không sao cả, bọn họ phát hiện ra thì thôi"
"Sao tự nhiên sáng sớm lại muốn đi dạo?"
"Hoặc là vô cùng sớm, hoặc là vô cùng trễ, nếu không anh sẽ lại bị chụp hình, sau đó lại bị đăng lên diễn đàn trường tỏ tình" Tôi sờ sờ cằm: "Sao cảm giác anh giống như minh tinh vậy!"
"Ghen à?"
"Hứ, anh nói gì vậy, em được tỏ tình anh có ghen không?"
"Không ghen."
"Thật không đấy, vậy chứng minh là anh không đủ yêu em!"
Hắn im lặng.
"Ngụy biện"
Anh yêu em?
"Sao tự nhiên lại tỏ tình?"
"...Tai em làm sao vậy? Anh nói là em bị nhầm đường."
(Nhầm đường đọc giống yêu em, đều là ai ni á. Cảm ơn Nhã Nhã nhiềuuu)
"Ngụy biện gì mà ngụy biện, anh chẳng quan tâm gì đến tôi cả, thấy người khác tỏ tình với tôi anh cũng không ghen."
"Tình cảm của chúng ta đã xác định, còn bọn họ không xác định, có gì để ghen đâu."
Tôi dối lòng cất lời: "Dẻo miệng"
"Vậy muốn nói gì, cực cưng, anh mãi mãi yêu em, tình yêu của chúng ta mãi mãi không thay đổi à?"
Hắn cong môi: "Thích nghe như vậy à?"
Tôi không phủ nhận: "Nói một câu nghe thử?"
Cận Xuyên Ngôn cười, kéo chăn lên phủ lên cổ tôi: "Yêu em nhất"