Chương : 11
- Dù sao thì... Tôi lột da người cũng quen tay rồi. Cũng xem như có chút kinh nghiệm đó. Bà muốn thử không?
Tuyền Ân run lên một cái, bà ta bây giờ mới chính thức quan sát Nhược Uyển. Theo bà ta thấy rằng cô gái này có gì đó rất là... Nham hiểm, tàn nhẫn, tự tin còn có cả sự kiêu ngạo. Tuyền Ân nheo mắt quan sát về phía ba đứa con trai của mình. Bà ta là một người phụ nữ được xem là khá tinh tế, bà nhìn ra được trong ba đứa con này thì có hai đứa đang hướng tâm tình về cô
Bà nhìn Mục An trước tiên, đáy mắt cậu chứa chan sự nhớ nhung mà tựa như đã cách ra nhau cả chục năm
Còn Vũ Vũ Dạ, ánh mắt dịu dàng, cưng chiều, thái độ nhẹ nhàng cũng như ôn hòa của anh đã hiện lên từ khi cô xuất hiện
Tuyền Ân là một người thông minh, khi nghe Chu Tước gọi cô một tiếng "Tiểu thư" thì bà ta đã đoán rằng thân phận của Nhược Uyển không đơn giản
Bà ta nở một nụ cười dịu dàng, nắm lấy tay cô
- Cô gái, dù sao A Triệt cũng là con trai của ta. Sớm muộn gì, ta cũng là mẹ chồng của con. Con là nữ nhân, phàm thì nên ăn nói nhẹ nhàng thôi!
- Mẹ? Mẹ của Triệt sao? Tôi cứ tưởng bà chỉ là một con điếm trục lợi từ Vũ gia để bao nuôi tiểu thịt tươi chứ! Ha?
Toàn thân bà ta cứng ngắt, Nhược Uyển hất mạnh bà ta ra. Nhìn bà ta bằng đôi mắt sắc lạnh, giọng nói của cô cũng trầm xuống
- Tuyền Ân phu nhân, ngay cả con trai ruột cũng lợi dụng được. Thì bà có tư cách gì làm người....à không đúng, ngay cả tư cách làm điếm cũng không có! Tuyền Ân phu nhân... Bà quả thật là bà nội của ấu trĩ!
Nhược Uyển nói xong liền hiên ngang nắm tay của Vũ Dạ Triệt rời khỏi đó. Mục An hơi hụt hẫng một chút, rồi lại lắc đầu. Vũ Dương nhìn anh trai của mình như vậy chỉ biết vỗ vai Mục An một cái. Rồi Vũ Dương đến gần Tuyền Ân, lạnh nhạt nói
- Bà đoạt lấy tài sản của ba tôi để nuôi trai bên ngoài. Bây giờ còn muốn về đây để kéo anh hai tôi cũng đi nuôi điếm à? Tuyền Ân, bà nên nhớ.... Từ cái ngày mà bà bước chân ra khỏi Vũ gia. Thì trong mắt tôi, người làm mẹ như bà đã sớm... Chết rồi!
Toàn thân Tuyền Ân bất chợt run lên một cái. Ánh mắt của bà nhìn theo Vũ Dương, rồi lại nhìn sang Mục An, cậu đi đến gần bà đưa tay ngụ ý muốn kéo bà lên. Tuyền Ân nhìn cậu rồi mỉm cười dịu dàng
- Bà nên rời khỏi Phong Thành, cha và anh hai sẽ không để bà sống dễ dàng như vậy đâu.
Vũ Mục An định rời đi thì phía sau, Tuyền Ân nắm tay cậu lại
- Mục An, con có muốn có được cô gái kia không?
Mục An giật mình, rồi cậu quay lại nhìn bà ta
- Mẹ giúp con có được cô ấy. Đổi lại, con giúp mẹ khuyên anh hai con kết hôn với Mỹ Hi, có được không?
Mục An hít một hơi thật sâu, rồi nặng nề thở ra. Mục An gạt tay bà ta ra, giọng nói vẫn bình thường như cũ. Anh nhìn bà ta rồi nói
- Bà đừng nghĩ ai cũng ấu trĩ như bà. Đúng, là tôi thích cô ấy. Nhưng tôi không muốn đoạt lấy cô ấy, như thế là ép buộc. Tôi muốn cô ấy là cam tâm tình nguyện ở bên tôi. Nhược Uyển là cô gái tốt, cô ấy xứng đáng nhận được những thứ tốt đẹp. Còn bà....
Dừng một chút, Mục An lại nói tiếp
- Còn bà, bà hận cha vì đã kìm hãm bà, kìm hãm sự tự do của bà. Nhưng bà có biết rằng, cha chỉ vì yêu bà mới làm như vậy. Bây giờ thì hay rồi, bà bỏ trốn với tình nhân, trước khi đi còn vơ vét được một số tiền kha khá của Vũ Thị, làm cho công ti suýt nữa thì phá sản. Sau khi tiêu hết lại quay về? Bà lại muốn gì nữa đây? Vũ gia đang yên đang lành, bà lại muốn làm loạn. Tôi nói cho bà biết, Vũ gia vẫn còn có ba anh em chúng tôi. Còn bà! Bà xem, ngay cả Tuyền gia cũng chẳng dám nhận bà. Bây giờ bà chỉ còn hai bàn tay trắng. Còn muốn anh hai kết hôn với Lục Mỹ Hi? Bà nghĩ, chỉ cần Lục Mỹ Hi trở thành con dâu của Vũ gia, thì bà liền dựa vào cô ta để cướp đoạt tài sản hay sao? Tuyền Ân! Tốt nhất... Bà nên biến đi!
Nói xong, Mục An liền đi mất. Bước đi của Mục An thật nặng nề
Tuyền Ân sững sờ, từ trước đến giờ Mục An vẫn là đứa nhẹ nhàng và thương bà nhất. Nhưng hôm nay... Hôm nay... Hôm nay đứa con này lại dám quát bà? Đều này làm Tuyền Ân hơi khó hiểu. Nhưng dường như khi nhắc đến cô, thì Mục An mới kích động như vậy. Tuyền Ân đứng yên trong phòng, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm
[..............................]
Còn về phần Nhược Uyển, cô kéo tay Vũ Dạ Triệt về phòng làm việc của anh. Vừa về đến liền khóa chốt cửa, đẩy mạnh anh xuống sofa. Vẻ mặt đầy tức giận nhìn anh
- Cô ta động vào chỗ nào của anh?
Vũ Dạ Triệt mỉm cười nhìn cô, Nhược Uyển thấy anh không trả lời liền tức muốn chết. Cô nắm lấy cổ áo của anh, hung hăng nhìn. Rồi gằng giọng nói
- Nói! Cô ta động vào đâu? Là đây? Là đây? Hay là chỗ này?
Nhược Uyển chỉ vào cánh tay, ngực và môi của anh. Vũ Dạ Triệt nhìn cô như vậy trong lòng anh rất thoải mái, vì nếu biểu hiện này là cô đang ghen tức là trong trái tim của cô anh đã chiếm được vị trí rất quan trọng
Nhược Uyển thấy anh vẫn không mở miệng, cơn tức giận muốn bùng nổ... Thì được anh kéo vào lòng, mắt đối mắt, môi chạm môi. Nhược Uyển vùng vẫy muốn thoát ra khỏi nụ hôn kia, nhưng tâm thế bất lực. Nhược Uyển nhanh chóng bắt kịp tốc độ của anh. Cô choàng tay ôm lấy cổ anh, Vũ Dạ Triệt tâm tình rất tốt liền hung hăng hôn. Khi cảm thấy bản thân sắp không thở nổi thì Nhược Uyển đã dồn sức cắn lên môi một cái
Vũ Dạ Triệt nhướn mày, sau đó lật người cô lại, bản thân anh nằm đè lên người cô. Hung hăng chiếm giữ lấy môi cô một lần nữa. Nhược Uyển tức giận đấm mạnh vào ngực anh, nhưng Vũ Dạ Triệt vẫn không có ý định buông tha cho cô.
Một lúc lâu sau đó, khi đã thỏa mãn thì anh mới buông tha bờ môi sưng đỏ của cô ra. Đưa tay kéo cô ôm vào lòng, khoảng khắc này làm Nhược Uyển chỉ biết thuận theo. Nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của cô thì anh mới nhẹ nhàng nói
- Cô ta chưa động đến anh...
Nhược Uyển chẳng thèm để ý đến anh, đôi mắt xinh xắn của cô nhắm lại
- Uyển, anh nói thật. Cô ta vẫn chưa động vào anh... Thân thể này chỉ để em động
Nghe câu nói vô sĩ của Vũ Dạ Triệt, sắc mặt cô hơi hơi đỏ. Anh nhìn thấy liền mỉm cười, ôm cô vào lòng thì thầm vào tai cô
- Tin anh
Nhược Uyển mơ hồ gật đầu, Vũ Dạ Triệt hài lòng rồi đem thân thể của cô ôm đến ghế làm việc. Một tay ôm cô, một tay làm việc. Nhược Uyển nằm trong lòng anh liền tò mò, cô vươn tay ôm lấy cổ anh... Nhướn người lên hôn một cái tên môi anh, rồi mỉm cười ngọt ngào
- Triệt, em yêu anh
- Em đang quyến rũ anh?
- Mới không có!
Vũ Dạ Triệt mỉm cười. Nhược Uyển chỉ biết an phận trong lòng anh, nhưng tâm cô lại không yên. Dường như bản thân cô đã đoán ra việc tiếp theo sẽ là gì. Vũ Dạ Triệt quan sát nét mặt của cô, rồi anh hôn nhẹ lên trán cô
- Anh sẽ luôn bên em. Đừng sợ!
Đúng, Vũ Dạ Triệt đã hứa sẽ luôn bên cô. Mà những gì anh hứa... Chắc chắn anh sẽ làm được!
Cô tin là như vậy!
Tuyền Ân run lên một cái, bà ta bây giờ mới chính thức quan sát Nhược Uyển. Theo bà ta thấy rằng cô gái này có gì đó rất là... Nham hiểm, tàn nhẫn, tự tin còn có cả sự kiêu ngạo. Tuyền Ân nheo mắt quan sát về phía ba đứa con trai của mình. Bà ta là một người phụ nữ được xem là khá tinh tế, bà nhìn ra được trong ba đứa con này thì có hai đứa đang hướng tâm tình về cô
Bà nhìn Mục An trước tiên, đáy mắt cậu chứa chan sự nhớ nhung mà tựa như đã cách ra nhau cả chục năm
Còn Vũ Vũ Dạ, ánh mắt dịu dàng, cưng chiều, thái độ nhẹ nhàng cũng như ôn hòa của anh đã hiện lên từ khi cô xuất hiện
Tuyền Ân là một người thông minh, khi nghe Chu Tước gọi cô một tiếng "Tiểu thư" thì bà ta đã đoán rằng thân phận của Nhược Uyển không đơn giản
Bà ta nở một nụ cười dịu dàng, nắm lấy tay cô
- Cô gái, dù sao A Triệt cũng là con trai của ta. Sớm muộn gì, ta cũng là mẹ chồng của con. Con là nữ nhân, phàm thì nên ăn nói nhẹ nhàng thôi!
- Mẹ? Mẹ của Triệt sao? Tôi cứ tưởng bà chỉ là một con điếm trục lợi từ Vũ gia để bao nuôi tiểu thịt tươi chứ! Ha?
Toàn thân bà ta cứng ngắt, Nhược Uyển hất mạnh bà ta ra. Nhìn bà ta bằng đôi mắt sắc lạnh, giọng nói của cô cũng trầm xuống
- Tuyền Ân phu nhân, ngay cả con trai ruột cũng lợi dụng được. Thì bà có tư cách gì làm người....à không đúng, ngay cả tư cách làm điếm cũng không có! Tuyền Ân phu nhân... Bà quả thật là bà nội của ấu trĩ!
Nhược Uyển nói xong liền hiên ngang nắm tay của Vũ Dạ Triệt rời khỏi đó. Mục An hơi hụt hẫng một chút, rồi lại lắc đầu. Vũ Dương nhìn anh trai của mình như vậy chỉ biết vỗ vai Mục An một cái. Rồi Vũ Dương đến gần Tuyền Ân, lạnh nhạt nói
- Bà đoạt lấy tài sản của ba tôi để nuôi trai bên ngoài. Bây giờ còn muốn về đây để kéo anh hai tôi cũng đi nuôi điếm à? Tuyền Ân, bà nên nhớ.... Từ cái ngày mà bà bước chân ra khỏi Vũ gia. Thì trong mắt tôi, người làm mẹ như bà đã sớm... Chết rồi!
Toàn thân Tuyền Ân bất chợt run lên một cái. Ánh mắt của bà nhìn theo Vũ Dương, rồi lại nhìn sang Mục An, cậu đi đến gần bà đưa tay ngụ ý muốn kéo bà lên. Tuyền Ân nhìn cậu rồi mỉm cười dịu dàng
- Bà nên rời khỏi Phong Thành, cha và anh hai sẽ không để bà sống dễ dàng như vậy đâu.
Vũ Mục An định rời đi thì phía sau, Tuyền Ân nắm tay cậu lại
- Mục An, con có muốn có được cô gái kia không?
Mục An giật mình, rồi cậu quay lại nhìn bà ta
- Mẹ giúp con có được cô ấy. Đổi lại, con giúp mẹ khuyên anh hai con kết hôn với Mỹ Hi, có được không?
Mục An hít một hơi thật sâu, rồi nặng nề thở ra. Mục An gạt tay bà ta ra, giọng nói vẫn bình thường như cũ. Anh nhìn bà ta rồi nói
- Bà đừng nghĩ ai cũng ấu trĩ như bà. Đúng, là tôi thích cô ấy. Nhưng tôi không muốn đoạt lấy cô ấy, như thế là ép buộc. Tôi muốn cô ấy là cam tâm tình nguyện ở bên tôi. Nhược Uyển là cô gái tốt, cô ấy xứng đáng nhận được những thứ tốt đẹp. Còn bà....
Dừng một chút, Mục An lại nói tiếp
- Còn bà, bà hận cha vì đã kìm hãm bà, kìm hãm sự tự do của bà. Nhưng bà có biết rằng, cha chỉ vì yêu bà mới làm như vậy. Bây giờ thì hay rồi, bà bỏ trốn với tình nhân, trước khi đi còn vơ vét được một số tiền kha khá của Vũ Thị, làm cho công ti suýt nữa thì phá sản. Sau khi tiêu hết lại quay về? Bà lại muốn gì nữa đây? Vũ gia đang yên đang lành, bà lại muốn làm loạn. Tôi nói cho bà biết, Vũ gia vẫn còn có ba anh em chúng tôi. Còn bà! Bà xem, ngay cả Tuyền gia cũng chẳng dám nhận bà. Bây giờ bà chỉ còn hai bàn tay trắng. Còn muốn anh hai kết hôn với Lục Mỹ Hi? Bà nghĩ, chỉ cần Lục Mỹ Hi trở thành con dâu của Vũ gia, thì bà liền dựa vào cô ta để cướp đoạt tài sản hay sao? Tuyền Ân! Tốt nhất... Bà nên biến đi!
Nói xong, Mục An liền đi mất. Bước đi của Mục An thật nặng nề
Tuyền Ân sững sờ, từ trước đến giờ Mục An vẫn là đứa nhẹ nhàng và thương bà nhất. Nhưng hôm nay... Hôm nay... Hôm nay đứa con này lại dám quát bà? Đều này làm Tuyền Ân hơi khó hiểu. Nhưng dường như khi nhắc đến cô, thì Mục An mới kích động như vậy. Tuyền Ân đứng yên trong phòng, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm
[..............................]
Còn về phần Nhược Uyển, cô kéo tay Vũ Dạ Triệt về phòng làm việc của anh. Vừa về đến liền khóa chốt cửa, đẩy mạnh anh xuống sofa. Vẻ mặt đầy tức giận nhìn anh
- Cô ta động vào chỗ nào của anh?
Vũ Dạ Triệt mỉm cười nhìn cô, Nhược Uyển thấy anh không trả lời liền tức muốn chết. Cô nắm lấy cổ áo của anh, hung hăng nhìn. Rồi gằng giọng nói
- Nói! Cô ta động vào đâu? Là đây? Là đây? Hay là chỗ này?
Nhược Uyển chỉ vào cánh tay, ngực và môi của anh. Vũ Dạ Triệt nhìn cô như vậy trong lòng anh rất thoải mái, vì nếu biểu hiện này là cô đang ghen tức là trong trái tim của cô anh đã chiếm được vị trí rất quan trọng
Nhược Uyển thấy anh vẫn không mở miệng, cơn tức giận muốn bùng nổ... Thì được anh kéo vào lòng, mắt đối mắt, môi chạm môi. Nhược Uyển vùng vẫy muốn thoát ra khỏi nụ hôn kia, nhưng tâm thế bất lực. Nhược Uyển nhanh chóng bắt kịp tốc độ của anh. Cô choàng tay ôm lấy cổ anh, Vũ Dạ Triệt tâm tình rất tốt liền hung hăng hôn. Khi cảm thấy bản thân sắp không thở nổi thì Nhược Uyển đã dồn sức cắn lên môi một cái
Vũ Dạ Triệt nhướn mày, sau đó lật người cô lại, bản thân anh nằm đè lên người cô. Hung hăng chiếm giữ lấy môi cô một lần nữa. Nhược Uyển tức giận đấm mạnh vào ngực anh, nhưng Vũ Dạ Triệt vẫn không có ý định buông tha cho cô.
Một lúc lâu sau đó, khi đã thỏa mãn thì anh mới buông tha bờ môi sưng đỏ của cô ra. Đưa tay kéo cô ôm vào lòng, khoảng khắc này làm Nhược Uyển chỉ biết thuận theo. Nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của cô thì anh mới nhẹ nhàng nói
- Cô ta chưa động đến anh...
Nhược Uyển chẳng thèm để ý đến anh, đôi mắt xinh xắn của cô nhắm lại
- Uyển, anh nói thật. Cô ta vẫn chưa động vào anh... Thân thể này chỉ để em động
Nghe câu nói vô sĩ của Vũ Dạ Triệt, sắc mặt cô hơi hơi đỏ. Anh nhìn thấy liền mỉm cười, ôm cô vào lòng thì thầm vào tai cô
- Tin anh
Nhược Uyển mơ hồ gật đầu, Vũ Dạ Triệt hài lòng rồi đem thân thể của cô ôm đến ghế làm việc. Một tay ôm cô, một tay làm việc. Nhược Uyển nằm trong lòng anh liền tò mò, cô vươn tay ôm lấy cổ anh... Nhướn người lên hôn một cái tên môi anh, rồi mỉm cười ngọt ngào
- Triệt, em yêu anh
- Em đang quyến rũ anh?
- Mới không có!
Vũ Dạ Triệt mỉm cười. Nhược Uyển chỉ biết an phận trong lòng anh, nhưng tâm cô lại không yên. Dường như bản thân cô đã đoán ra việc tiếp theo sẽ là gì. Vũ Dạ Triệt quan sát nét mặt của cô, rồi anh hôn nhẹ lên trán cô
- Anh sẽ luôn bên em. Đừng sợ!
Đúng, Vũ Dạ Triệt đã hứa sẽ luôn bên cô. Mà những gì anh hứa... Chắc chắn anh sẽ làm được!
Cô tin là như vậy!