Chương 40: Buổi tụ họp
Tối hôm ấy, nhóm bạn Hạ Nhiên tổ chức bữa tiệc nhỏ tại quán ăn quen thuộc. Ai nấy đều vui vẻ, khuôn mặt rạng rỡ vì sau biết bao nhiêu chuyện ập đến mà họ vẫn còn được thân thiết như ngày nào.
Bữa ăn hôm nay để chúc mừng cho Hạ Nhiên và Hiểu Ngọc đã hoá giải hiểu lầm, còn Mạc Tư Thu được đoàn tụ với anh trai của mình.
Chính vì cuộc hội ngộ đông đủ này nên họ đã uống rất nhiều bia, họ tâm sự với nhau rất nhiều chuyện. Nhưng trò chuyện lâu quá cũng nhàm chán nên Ngô Tú đề xuất cả nhóm chơi một trò chơi nho nhỏ:
- Chúng ta sẽ chơi một game mang tên: ai nhìn vào mắt nhau thì sẽ bị thua cuộc. Luật chơi là chúng ta để điện thoại dưới bàn để quay như này làm bằng chứng. Sau đó sẽ nghe theo nhạc để quay lên nhìn, hai người chạm mắt nhau thì sẽ thua. Mọi người hiểu luật chơi chưa?
- Cũng được, vậy người thua sẽ bị gì!? - Mạc Tư Thu hỏi.
- Thì tất cả người thua sẽ mua trà sữa cho người thắng. Lần lượt mỗi người một ngày. - Ngô Tú nói.
- Thế nhỏ nào thắng là cũng không yên với cái dạ dày đâu. Ngày nào cũng phải nhai trân châu mà. - Hạ Nhiên nói.
- Mình tự nguyện uống một tháng cũng được - Hiểu Ngọc dơ tay nói.
- Béo chết cậu - Hạ Nhiên chọc vào bụng Hiểu Ngọc trêu chọc.
- Cậu mới béo đấy - Hiểu Ngọc cau mày giả bộ tức giận.
- Được rồi, mình béo được chưa. - Hạ Nhiên khoanh tay nhìn ra chỗ khác.
- Thôi giờ ta bắt đầu chơi đi. - Ngô Tú đặt điện thoại lên trên bàn ấn quay để bắt đầu trò chơi.
Trong vòng đầu tiên thì không ai nhìn nhau cả. Nhưng sang đến vòng thứ hai thì Mạc Tư Thu nhìn Hạ Nhiên nên hai người đã bị loại.
- Trời ơi sao cậu nhìn mình hả? - Hạ Nhiên nhăn nhó vì mình đã bị loại.
- Có mà cậu nhìn sang chỗ mình đấy. Thật là đáng ghét mà. Bắt đền cậu mua trà sữa trả mình đi. - Mạc Tư Thu cũng bức xúc khi mình bị loại.
- Không có năng lực thì bị loại chứ sao! Thế mà cũng phải cãi nhau - Ngô Tú nói.
Hạ Nhiên quay sang thì thầm với Mạc Tư Thu
- Đằng nào tí nhỏ đấy cũng bị loại thôi.
- Nài, tao nghe được nha mày. - Ngô Tú nói
- Thôi chơi nốt đi để còn chơi trò khác. - Mạc Tư Thu giục.
Sang đến vòng tiếp theo thì không ai bị loại cả. Liệu Dược Liên nhìn về phía Ngô Tú, Ngô Tú nhìn Hiểu Ngọc, Hiểu Ngọc nhìn về Liên.
- Ghê thật chưa bị loại cơ à. - Hạ Nhiên quay qua nói với Tư Thu
- Bị loại ngay ấy mà. Đợi đi.
Đến với vòng cuối cùng. Lúc này Liên và Ngô Tú quay ra nhìn nhau còn một mình Hiểu Ngọc nhìn sang hướng khác.
- Đấy mình bảo mà. Mấy nhỏ hay tinh tướng dễ bị loại lắm. - Tư Thu nói.
- Nói gì vậy hả!? Tin tao đánh cho không hả? - Ngô Tú dơ nắm đấm đến trước mặt Tư Thu.
- Thôi hai cậu trẻ trâu quá đi. - Liên lao vào can ngăn.
- Cậu mà không ngăn cản là mình đấm con bé này luôn rồi đấy. - Ngô Tú vẫn hậm hực vì chưa xử lí được nhỏ bạn mỏ hỗn của mình.
- Nói gì thì nói các cậu mỗi người mua cho mình một cốc trà sữa chứ gì? Mình không ngại uống một lúc hết đâu. - Hiểu Ngọc ngồi phịch xuống ghế, hai tay dang lên thành ghế.
- Mua luôn cho cậu ta hoá lợn đi. - Ngô Tú quay ra bảo Liên.
- Cậu nói vậy tí cậu ta đánh cho, mình không can đâu.
- Cậu là bạn tốt nhất của mình, chẳng lẽ lại không bênh mình sao? - Tú khoanh tay ra vẻ tức giận
Liên không nói gì mà ngồi lại xuống ghế.
- Giờ mình dỗi mà cậu cũng không dỗ à? - Ngô Tú nhõng nhẽo.
- Kệ cậu. - Liên thờ ơ quay mặt đi.
- Hay chúng ta đi karaoke đi, lâu lắm rồi mình chưa được đi hát. - Hạ Nhiên đề xuất.
- Được rồi, mình đi thanh toán đã! Các cậu mau chuẩn bị đi. - Hiểu Ngọc đứng dậy đi đến quầy thu ngân để tính tiền.
Tư Thu và Hạ Nhiên đau lưng quá nên ngồi xuống ghế tựa người vào nhau. Còn Liên và Tú ra ngoài hít thở không khí.
- Thấy các bạn mình đoàn kết mình vui quá à. - Tú khoác tay, dựa vào vai Liên.
- Ừ! Mừng cho các cậu ấy.
- Mình cũng mừng vì chúng ta chơi với nhau 12 năm rồi vẫn thân thiết. Dù đôi lúc chúng ta cãi nhau, giận hờn.
- Nhanh nhỉ, đã 12 năm rồi à?
- Cậu mãi là người bạn tốt của mình nhé! Sau này giàu đừng có bỏ rơi mình đấy. - Tú quay ra nhìn Liên nở nụ cười tươi.
Liên chỉ nhìn vào Tú rồi quay mặt đi.
- Ai muốn làm bạn với cậu chứ!?
- Cậu kì cục quá!!! Nhiều khi thấy cậu chả nữ tính gì cả. - Tú phàn nàn.
- Vậy hả?
- Nhưng mà mình vẫn thích tính cách này của cậu hơn. Là bờ vai vững chắc cho mình dựa vào!
- Ờ…m…
- Hai cậu đang nói chuyện gì ngoài đây vậy!? - Hạ Nhiên cùng Hiểu Ngọc và Tư Thu đi ra.
- Ôn lại kỉ niệm xưa thôi ấy mà. - Ngô Tú chạy lại chỗ bạn của mình.
- Giờ chúng ta đi đâu nhỉ? - Hiểu Ngọc hỏi
- Có quán karaoke mới mở gần đây, chúng ta qua đó thôi! - Tú lấy điện thoại đưa địa chỉ quán karaoke đó ra cho mọi người xem.
- Cũng được đấy! Chúng ta đi hát đến tầm 11h về là được. Còn hơn 1 tiếng 30 phút nữa. - Liên nhìn vào đồng hồ xem giờ.
- Về gì sớm vậy. Nay mới có ngày vui mà. - Hiểu Ngọc mặt buồn bã kéo tay áo Liên
- Mai còn đi học nữa nên chơi đến 11h là quá đủ rồi. Các cậu đi đường đêm về nguy hiểm lắm - Liên vẫn kiên quyết với quyết định của mình.
- Thôi được rồi! Chơi đến 11h là đủ rồi. - Tư Thu khoác tay các bạn mình kéo đi. - Nếu không đi sớm thì không đủ thời gian hát mất.
Bữa ăn hôm nay để chúc mừng cho Hạ Nhiên và Hiểu Ngọc đã hoá giải hiểu lầm, còn Mạc Tư Thu được đoàn tụ với anh trai của mình.
Chính vì cuộc hội ngộ đông đủ này nên họ đã uống rất nhiều bia, họ tâm sự với nhau rất nhiều chuyện. Nhưng trò chuyện lâu quá cũng nhàm chán nên Ngô Tú đề xuất cả nhóm chơi một trò chơi nho nhỏ:
- Chúng ta sẽ chơi một game mang tên: ai nhìn vào mắt nhau thì sẽ bị thua cuộc. Luật chơi là chúng ta để điện thoại dưới bàn để quay như này làm bằng chứng. Sau đó sẽ nghe theo nhạc để quay lên nhìn, hai người chạm mắt nhau thì sẽ thua. Mọi người hiểu luật chơi chưa?
- Cũng được, vậy người thua sẽ bị gì!? - Mạc Tư Thu hỏi.
- Thì tất cả người thua sẽ mua trà sữa cho người thắng. Lần lượt mỗi người một ngày. - Ngô Tú nói.
- Thế nhỏ nào thắng là cũng không yên với cái dạ dày đâu. Ngày nào cũng phải nhai trân châu mà. - Hạ Nhiên nói.
- Mình tự nguyện uống một tháng cũng được - Hiểu Ngọc dơ tay nói.
- Béo chết cậu - Hạ Nhiên chọc vào bụng Hiểu Ngọc trêu chọc.
- Cậu mới béo đấy - Hiểu Ngọc cau mày giả bộ tức giận.
- Được rồi, mình béo được chưa. - Hạ Nhiên khoanh tay nhìn ra chỗ khác.
- Thôi giờ ta bắt đầu chơi đi. - Ngô Tú đặt điện thoại lên trên bàn ấn quay để bắt đầu trò chơi.
Trong vòng đầu tiên thì không ai nhìn nhau cả. Nhưng sang đến vòng thứ hai thì Mạc Tư Thu nhìn Hạ Nhiên nên hai người đã bị loại.
- Trời ơi sao cậu nhìn mình hả? - Hạ Nhiên nhăn nhó vì mình đã bị loại.
- Có mà cậu nhìn sang chỗ mình đấy. Thật là đáng ghét mà. Bắt đền cậu mua trà sữa trả mình đi. - Mạc Tư Thu cũng bức xúc khi mình bị loại.
- Không có năng lực thì bị loại chứ sao! Thế mà cũng phải cãi nhau - Ngô Tú nói.
Hạ Nhiên quay sang thì thầm với Mạc Tư Thu
- Đằng nào tí nhỏ đấy cũng bị loại thôi.
- Nài, tao nghe được nha mày. - Ngô Tú nói
- Thôi chơi nốt đi để còn chơi trò khác. - Mạc Tư Thu giục.
Sang đến vòng tiếp theo thì không ai bị loại cả. Liệu Dược Liên nhìn về phía Ngô Tú, Ngô Tú nhìn Hiểu Ngọc, Hiểu Ngọc nhìn về Liên.
- Ghê thật chưa bị loại cơ à. - Hạ Nhiên quay qua nói với Tư Thu
- Bị loại ngay ấy mà. Đợi đi.
Đến với vòng cuối cùng. Lúc này Liên và Ngô Tú quay ra nhìn nhau còn một mình Hiểu Ngọc nhìn sang hướng khác.
- Đấy mình bảo mà. Mấy nhỏ hay tinh tướng dễ bị loại lắm. - Tư Thu nói.
- Nói gì vậy hả!? Tin tao đánh cho không hả? - Ngô Tú dơ nắm đấm đến trước mặt Tư Thu.
- Thôi hai cậu trẻ trâu quá đi. - Liên lao vào can ngăn.
- Cậu mà không ngăn cản là mình đấm con bé này luôn rồi đấy. - Ngô Tú vẫn hậm hực vì chưa xử lí được nhỏ bạn mỏ hỗn của mình.
- Nói gì thì nói các cậu mỗi người mua cho mình một cốc trà sữa chứ gì? Mình không ngại uống một lúc hết đâu. - Hiểu Ngọc ngồi phịch xuống ghế, hai tay dang lên thành ghế.
- Mua luôn cho cậu ta hoá lợn đi. - Ngô Tú quay ra bảo Liên.
- Cậu nói vậy tí cậu ta đánh cho, mình không can đâu.
- Cậu là bạn tốt nhất của mình, chẳng lẽ lại không bênh mình sao? - Tú khoanh tay ra vẻ tức giận
Liên không nói gì mà ngồi lại xuống ghế.
- Giờ mình dỗi mà cậu cũng không dỗ à? - Ngô Tú nhõng nhẽo.
- Kệ cậu. - Liên thờ ơ quay mặt đi.
- Hay chúng ta đi karaoke đi, lâu lắm rồi mình chưa được đi hát. - Hạ Nhiên đề xuất.
- Được rồi, mình đi thanh toán đã! Các cậu mau chuẩn bị đi. - Hiểu Ngọc đứng dậy đi đến quầy thu ngân để tính tiền.
Tư Thu và Hạ Nhiên đau lưng quá nên ngồi xuống ghế tựa người vào nhau. Còn Liên và Tú ra ngoài hít thở không khí.
- Thấy các bạn mình đoàn kết mình vui quá à. - Tú khoác tay, dựa vào vai Liên.
- Ừ! Mừng cho các cậu ấy.
- Mình cũng mừng vì chúng ta chơi với nhau 12 năm rồi vẫn thân thiết. Dù đôi lúc chúng ta cãi nhau, giận hờn.
- Nhanh nhỉ, đã 12 năm rồi à?
- Cậu mãi là người bạn tốt của mình nhé! Sau này giàu đừng có bỏ rơi mình đấy. - Tú quay ra nhìn Liên nở nụ cười tươi.
Liên chỉ nhìn vào Tú rồi quay mặt đi.
- Ai muốn làm bạn với cậu chứ!?
- Cậu kì cục quá!!! Nhiều khi thấy cậu chả nữ tính gì cả. - Tú phàn nàn.
- Vậy hả?
- Nhưng mà mình vẫn thích tính cách này của cậu hơn. Là bờ vai vững chắc cho mình dựa vào!
- Ờ…m…
- Hai cậu đang nói chuyện gì ngoài đây vậy!? - Hạ Nhiên cùng Hiểu Ngọc và Tư Thu đi ra.
- Ôn lại kỉ niệm xưa thôi ấy mà. - Ngô Tú chạy lại chỗ bạn của mình.
- Giờ chúng ta đi đâu nhỉ? - Hiểu Ngọc hỏi
- Có quán karaoke mới mở gần đây, chúng ta qua đó thôi! - Tú lấy điện thoại đưa địa chỉ quán karaoke đó ra cho mọi người xem.
- Cũng được đấy! Chúng ta đi hát đến tầm 11h về là được. Còn hơn 1 tiếng 30 phút nữa. - Liên nhìn vào đồng hồ xem giờ.
- Về gì sớm vậy. Nay mới có ngày vui mà. - Hiểu Ngọc mặt buồn bã kéo tay áo Liên
- Mai còn đi học nữa nên chơi đến 11h là quá đủ rồi. Các cậu đi đường đêm về nguy hiểm lắm - Liên vẫn kiên quyết với quyết định của mình.
- Thôi được rồi! Chơi đến 11h là đủ rồi. - Tư Thu khoác tay các bạn mình kéo đi. - Nếu không đi sớm thì không đủ thời gian hát mất.