Chương 43: Mọi chuyện sáng tỏ
- Về chuyện hiện tại trước. Thầy biết tính cách của em vốn hiền lành, ngoan ngoãn. Dù hiện tại em có chút xích mích với bạn bè nhưng thầy tin em sẽ không nỡ đăng bài nói xấu bạn bè mình.
- Em cảm ơn thầy đã tin tưởng em. - Hiểu Ngọc sụt sịt nước mũi, lúc này cô đã vô cùng xúc động khi có người thấu hiểu cho mình. Cô cũng nhớ lại bản thân mình từng không tin tưởng Hạ Nhiên, nghi ngờ bạn của mình và giờ cô cũng hiểu được cảm giác ấy nên nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
- Em nghĩ rằng ai có khả năng nhất trong chuyện này?
- Em cũng không chắc… nhưng có đứa em em mới quen tên Ngọc Thương… cô ấy vừa mới đổ tội cho em đăng bài đăng đó lên…
- Ngọc Thương là cô gái ngày xưa chơi với em hồi nhỏ đó.
- Sao… sao thầy biết? Thầy có phải là người cùng xóm em đúng không?
- Giờ em mới nhận ra à? Về cô bé kia thầy đã điều tra được một số tin tức rồi.
- Vâng… tại ít gặp thầy quá nên em không có nhớ lắm. Vậy là Dĩ Hưng đúng là cậu bạn ngày xưa của em rồi. Bảo sao thấy quen quá… cả cô bé Ngọc Thương nữa. Em ấy kể em là em ấy sẽ giúp em làm quen với Dĩ Hưng… nhưng vừa mới đây em ấy đã đổ hết tội cho em… - Hiểu Ngọc vừa nói vừa khóc sướt mướt.
- Giờ em cứ cạch mặt Hạ Nhiên vài hôm cho qua kì thi đi đã. Sau khi thi xong, thầy sẽ đi làm giải quyết chuyện này cho. Giờ em phải cố gắng thi đi, đừng để bị xao nhãng đi chuyện khác.
- Dạ vâng thầy… em biết rồi. Vậy còn chuyện quá khứ thì sao ạ? Em đã gây ra chuyện gì ư?
- Năm đó em không đến hẹn gặp Dĩ Hưng để thằng bé đợi đến nỗi suýt chết, lại còn để lại lá thư không mấy tốt đẹp. Nên đến tận giờ nó vẫn còn rất hận em.
- Em ư? Thư gì cơ chứ? Em không có… mới lại em đã cùng mọi người đi tìm cậu ấy mà… chứ có phải em không quan tâm đâu. Chẳng qua là em phải chuyển nhà đi gấp quá nên không kịp chào tạm biệt cậu ấy.
- Thầy nghĩ em nên nói chuyện lại với nó đi để giải quyết hiểu lầm.
- Em sẽ thử ạ… chứ em không nghĩ cậu ấy sẽ nói chuyện với em đâu.
- Vậy cố gắng lên. Giờ thầy đi mua đồ ăn cho vợ không vợ thầy đói. Vậy nha, chào em.
- Em chào thầy ạ - Hiểu Ngọc đứng lên cúi người xuống chào thầy của mình rồi nhìn bóng lưng ông đi mất. Cô ngồi thẫn thờ xuống ghế một hồi lâu rồi đi về nhà. - Kết thúc hồi tưởng*
- Chuyện là như vậy đấy. - Hiểu Ngọc kể lại cuộc nói chuyện giữa cô và thầy Khải một cách chi tiết.
- Tôi hiểu rồi. Hoá ra bao nhiêu lâu nay giữa chúng ta có quá nhiều sự hiểu lầm. Giờ Ngọc Thương đã phải trả giá cho mọi chuyện cô ta làm rồi nên cậu không cần thấy có lỗi quá. - Âu Dĩ Hưng giờ không còn dáng vẻ cau mày, khó chịu nữa mà cơ mặt đã giãn ra, nhìn Hiểu Ngọc với vẻ đồng cảm, thấu hiểu.
- Nhưng tôi vẫn còn thấy có lỗi với cả cậu và Hạ Nhiên… mặc dù mọi người nói tha thứ cho tôi nhưng… tôi vẫn không biết phải sửa chữa lỗi lầm như nào… - Hiểu Ngọc cúi mặt xuống đùi mình, nước mắt không kìm được mà rơi xuống
Lúc này Hạ Nhiên từ phía sau đi ra ôm lấy Hiểu Ngọc.
- Hở? - Hiểu Ngọc ngước lên nhìn bạn của mình đang ở đây vỗ về mình nên có chút bất ngờ. - Hạ Nhiên… cậu ở đây khi nào vậy?
- Từ đầu rồi.
- Là tôi bảo cậu ta đi cùng, để lúc nguy cấp còn ra mặt giúp đỡ. - Dĩ Hưng trả lời hộ cho Hạ Nhiên.
- Ra là vậy… - Hiểu Ngọc tay lau nước mắt, ngồi lui vào trong cho Hạ Nhiên ngồi cùng. - Cậu mau ngồi đi. Đến rồi thì quang minh chính đại ra mặt chứ, ai lại núp đằng sau vậy?
- Sợ cậu không tự nhiên khi thấy mình.
- Gì chứ? Mình đâu có như vậy…
- Được rồi. Mọi chuyện đều đã được giải quyết xong. Tôi rất lấy làm tiếc khi giữa chúng ta đã có rất nhiều mâu thuẫn, hiểu lầm. Nhưng giờ đã giải quyết được với nhau rồi thì không cần ngại ngần gì nữa đâu, không cần cảm thấy có lỗi. - Âu Dĩ Hưng nói một tràng dài những câu nói vô cùng ý nghĩa. Điều mà Hạ Nhiên chưa bao giờ thấy trước đây. Cậu bạn này của cô vốn lạnh lùng ít nói, cũng không quan tâm chuyện xung quanh nhưng nay lại nói ra những lời trưởng thành như này… quả thật là chưa thể hiểu hết con người này mà.
“Có phải do hoá giải được hiểu lầm với Hiểu Ngọc, người mà cậu ấy thích nên tâm trạng vui trở lại không?” - Một suy nghĩ nhen nhói lên trong tâm trí Hạ Nhiên khiến cô có chút buồn buồn, cảm giác hơi bị khó chịu.
- Nay cậu nói chuyện cứ như người lớn ấy… bình thường thấy cậu kiệm lời lắm mà nay nói nhiều ghê ha. - Hạ Nhiên trêu chọc.
- Ừ.
“Mới khen có tí đã tỏ vẻ kiêu ngạo rồi kìa. Đúng là không nên khen cậu ta quá mà” - Hạ Nhiên lại thay đổi suy nghĩ về cậu bạn này của mình.
- Hai cậu thân nhau ở mức nào vậy? Trên tình bạn chưa vậy? - Hiểu Ngọc tò mò hỏi.
- Làm gì có! Dưới mức tình bạn thì may ra đúng. - Hạ Nhiên vội phủi tay phủ nhận.
- Mình đâu còn thích Dĩ Hưng nữa đâu mà cậu sợ. Tính ra cậu ấy cũng chả còn gì thú vị với mình nữa.
- Cậu biết vậy là tốt. - Dĩ Hưng đứng dậy khỏi bàn, kéo tay Hạ Nhiên ra. - Tôi đưa cậu ấy về đây. Cậu về cẩn thận.
- Áaa đau. - Hạ Nhiên kêu lên đau đớn khi Dĩ Hưng kéo tay mình quá mạnh.
- Được rồi mau về đi. - Hiểu Ngọc vẫy tay chào hai bạn mình.
- Tạm biệt Hiểu Ngọc. Bọn mình về đây. - Hạ Nhiên bị kéo đi nhưng vẫn quay đầu lại chào bạn mình.
Khi hai người ra đi, Hiểu Ngọc ngồi trầm ngâm trong quán một hồi lâu. Khuôn mặt cô đẫm buồn, có vẻ như có rất nhiều tâm sự. Ngồi một lúc thì cô đứng dậy ra về.
- Á… lạnh quá - Một cốc nước đổ lên người Hiểu Ngọc khiến cô ướt sũng, cũng mùa đông rồi nên nước từ cốc ấy cũng khiến cô lạnh buốt.
- Tôi xin lỗi… cô không sao chứ?
- Em cảm ơn thầy đã tin tưởng em. - Hiểu Ngọc sụt sịt nước mũi, lúc này cô đã vô cùng xúc động khi có người thấu hiểu cho mình. Cô cũng nhớ lại bản thân mình từng không tin tưởng Hạ Nhiên, nghi ngờ bạn của mình và giờ cô cũng hiểu được cảm giác ấy nên nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
- Em nghĩ rằng ai có khả năng nhất trong chuyện này?
- Em cũng không chắc… nhưng có đứa em em mới quen tên Ngọc Thương… cô ấy vừa mới đổ tội cho em đăng bài đăng đó lên…
- Ngọc Thương là cô gái ngày xưa chơi với em hồi nhỏ đó.
- Sao… sao thầy biết? Thầy có phải là người cùng xóm em đúng không?
- Giờ em mới nhận ra à? Về cô bé kia thầy đã điều tra được một số tin tức rồi.
- Vâng… tại ít gặp thầy quá nên em không có nhớ lắm. Vậy là Dĩ Hưng đúng là cậu bạn ngày xưa của em rồi. Bảo sao thấy quen quá… cả cô bé Ngọc Thương nữa. Em ấy kể em là em ấy sẽ giúp em làm quen với Dĩ Hưng… nhưng vừa mới đây em ấy đã đổ hết tội cho em… - Hiểu Ngọc vừa nói vừa khóc sướt mướt.
- Giờ em cứ cạch mặt Hạ Nhiên vài hôm cho qua kì thi đi đã. Sau khi thi xong, thầy sẽ đi làm giải quyết chuyện này cho. Giờ em phải cố gắng thi đi, đừng để bị xao nhãng đi chuyện khác.
- Dạ vâng thầy… em biết rồi. Vậy còn chuyện quá khứ thì sao ạ? Em đã gây ra chuyện gì ư?
- Năm đó em không đến hẹn gặp Dĩ Hưng để thằng bé đợi đến nỗi suýt chết, lại còn để lại lá thư không mấy tốt đẹp. Nên đến tận giờ nó vẫn còn rất hận em.
- Em ư? Thư gì cơ chứ? Em không có… mới lại em đã cùng mọi người đi tìm cậu ấy mà… chứ có phải em không quan tâm đâu. Chẳng qua là em phải chuyển nhà đi gấp quá nên không kịp chào tạm biệt cậu ấy.
- Thầy nghĩ em nên nói chuyện lại với nó đi để giải quyết hiểu lầm.
- Em sẽ thử ạ… chứ em không nghĩ cậu ấy sẽ nói chuyện với em đâu.
- Vậy cố gắng lên. Giờ thầy đi mua đồ ăn cho vợ không vợ thầy đói. Vậy nha, chào em.
- Em chào thầy ạ - Hiểu Ngọc đứng lên cúi người xuống chào thầy của mình rồi nhìn bóng lưng ông đi mất. Cô ngồi thẫn thờ xuống ghế một hồi lâu rồi đi về nhà. - Kết thúc hồi tưởng*
- Chuyện là như vậy đấy. - Hiểu Ngọc kể lại cuộc nói chuyện giữa cô và thầy Khải một cách chi tiết.
- Tôi hiểu rồi. Hoá ra bao nhiêu lâu nay giữa chúng ta có quá nhiều sự hiểu lầm. Giờ Ngọc Thương đã phải trả giá cho mọi chuyện cô ta làm rồi nên cậu không cần thấy có lỗi quá. - Âu Dĩ Hưng giờ không còn dáng vẻ cau mày, khó chịu nữa mà cơ mặt đã giãn ra, nhìn Hiểu Ngọc với vẻ đồng cảm, thấu hiểu.
- Nhưng tôi vẫn còn thấy có lỗi với cả cậu và Hạ Nhiên… mặc dù mọi người nói tha thứ cho tôi nhưng… tôi vẫn không biết phải sửa chữa lỗi lầm như nào… - Hiểu Ngọc cúi mặt xuống đùi mình, nước mắt không kìm được mà rơi xuống
Lúc này Hạ Nhiên từ phía sau đi ra ôm lấy Hiểu Ngọc.
- Hở? - Hiểu Ngọc ngước lên nhìn bạn của mình đang ở đây vỗ về mình nên có chút bất ngờ. - Hạ Nhiên… cậu ở đây khi nào vậy?
- Từ đầu rồi.
- Là tôi bảo cậu ta đi cùng, để lúc nguy cấp còn ra mặt giúp đỡ. - Dĩ Hưng trả lời hộ cho Hạ Nhiên.
- Ra là vậy… - Hiểu Ngọc tay lau nước mắt, ngồi lui vào trong cho Hạ Nhiên ngồi cùng. - Cậu mau ngồi đi. Đến rồi thì quang minh chính đại ra mặt chứ, ai lại núp đằng sau vậy?
- Sợ cậu không tự nhiên khi thấy mình.
- Gì chứ? Mình đâu có như vậy…
- Được rồi. Mọi chuyện đều đã được giải quyết xong. Tôi rất lấy làm tiếc khi giữa chúng ta đã có rất nhiều mâu thuẫn, hiểu lầm. Nhưng giờ đã giải quyết được với nhau rồi thì không cần ngại ngần gì nữa đâu, không cần cảm thấy có lỗi. - Âu Dĩ Hưng nói một tràng dài những câu nói vô cùng ý nghĩa. Điều mà Hạ Nhiên chưa bao giờ thấy trước đây. Cậu bạn này của cô vốn lạnh lùng ít nói, cũng không quan tâm chuyện xung quanh nhưng nay lại nói ra những lời trưởng thành như này… quả thật là chưa thể hiểu hết con người này mà.
“Có phải do hoá giải được hiểu lầm với Hiểu Ngọc, người mà cậu ấy thích nên tâm trạng vui trở lại không?” - Một suy nghĩ nhen nhói lên trong tâm trí Hạ Nhiên khiến cô có chút buồn buồn, cảm giác hơi bị khó chịu.
- Nay cậu nói chuyện cứ như người lớn ấy… bình thường thấy cậu kiệm lời lắm mà nay nói nhiều ghê ha. - Hạ Nhiên trêu chọc.
- Ừ.
“Mới khen có tí đã tỏ vẻ kiêu ngạo rồi kìa. Đúng là không nên khen cậu ta quá mà” - Hạ Nhiên lại thay đổi suy nghĩ về cậu bạn này của mình.
- Hai cậu thân nhau ở mức nào vậy? Trên tình bạn chưa vậy? - Hiểu Ngọc tò mò hỏi.
- Làm gì có! Dưới mức tình bạn thì may ra đúng. - Hạ Nhiên vội phủi tay phủ nhận.
- Mình đâu còn thích Dĩ Hưng nữa đâu mà cậu sợ. Tính ra cậu ấy cũng chả còn gì thú vị với mình nữa.
- Cậu biết vậy là tốt. - Dĩ Hưng đứng dậy khỏi bàn, kéo tay Hạ Nhiên ra. - Tôi đưa cậu ấy về đây. Cậu về cẩn thận.
- Áaa đau. - Hạ Nhiên kêu lên đau đớn khi Dĩ Hưng kéo tay mình quá mạnh.
- Được rồi mau về đi. - Hiểu Ngọc vẫy tay chào hai bạn mình.
- Tạm biệt Hiểu Ngọc. Bọn mình về đây. - Hạ Nhiên bị kéo đi nhưng vẫn quay đầu lại chào bạn mình.
Khi hai người ra đi, Hiểu Ngọc ngồi trầm ngâm trong quán một hồi lâu. Khuôn mặt cô đẫm buồn, có vẻ như có rất nhiều tâm sự. Ngồi một lúc thì cô đứng dậy ra về.
- Á… lạnh quá - Một cốc nước đổ lên người Hiểu Ngọc khiến cô ướt sũng, cũng mùa đông rồi nên nước từ cốc ấy cũng khiến cô lạnh buốt.
- Tôi xin lỗi… cô không sao chứ?