Chương : 17
- VŨ HOÀNG BẢO ANH em định đi đâu –
Một âm thanh phát ra ngay phía sau lưng khiến nó giật bắn người tí thì rớt xuống khỏi tường , đất trờ ơi hôm nay là ngày gì vậy trời , xui không để đâu cho hết cả , làng nước ơi có ai mua cái xui không tôi bán rẻ cho .
- Bảo Anh xuống đây cho tôi – thanh âm phát ra nhẹ nhàng mà nó lại cảm nhận được toàn rắn độc ếch nhái phun ra .
Nó từ từ quay đầu lại , đôi mắt mở to tự hỏi tại sao nó lại không biết trường này có cái sân bay to đến thế .
Nó nở một nụ cười gượng gạo
- thầy Định em chỉ rèn luyện sức khoẻ tí thôi , em xuống liền – nó vội vàng leo xuống , không ngờ trượt chân khiến cả người dính chặt với mẹ đất đau điếng .huhu số con hôm nay là số gì vậy trời -
nó lầm cồm bò dậy , phủi sạch đất cát trên người cười cười
- em chào thầy , thầy đi đâu vậy , có phải di dạo không ạ mà lại qua đây –
thầy Định cũng nở một nụ cười rất tươi
- tôi là đi bắt em chốn học –
nụcưèơi của nó đã cứng đơ trên mặt , sao ông ta biết nó chốn học nhỉ , chẳng lẽ ông ta theo dõi nó , hay trong trwowfng có camera , hỏng hỏng rồi .
- thầy, thầy cứ nói quá , em là học sinh gương mẫu làm sao chốn học được – thực sự nó cũng rất ngoan luôn đi học đầy đủ
-thế em rèo lên tường kia làm gì ?- ông thầy hỏi nó một câu vô cùng hóc búa khiến nó méo miệng nhăn nhó .
-sao trả lời nhanh lên -
- a…em trèo lên kia ngắm máy bay thầy à , máy bay to lắm – nó muốn độn thổ thôi , sao trong lúc cuống lên nó lại nghic được cái lý do đại đại ngu này chứ huhu mẹ ơi .
- ngắm máy bay , tôi đâu có thấy đâu –
- thầy ơi , nếu đứng đây thấy thì em đâu phải trèo lên tường làm gì cho mệt , đứng đây xem luôn cho nhàn , với lại đứng trên kia cao nhìn thấy rõ hơn nhiều – lậy trời nó lại phải nói dối trắng trợn rồi .
ông thầy cứng hộng , quả là nó nói rất đúng
- vậy để tôi trèo lên coi thử xem có máy bay không , nếu không co thì em chết với tôi –
ông thầy tiến tới đống đá nó đã xếp để trèo lên , nhưng vì cái thân hình mập mạp to hơn nó nhiều , đống đá chẳng chịu nổi liền tác nhau ra thành từng hòn , ông thầy loạng choạng ngã rầm một cái.
Nó bật cười nhưng cũng nhanh chóng bịt mồm lại chạy đến đỡ ông dạy .
- thầy à , thầy đừng nên mạo hiểm như em , tường cao lắm –
sĩ diện của thầy tự dưng vụt lên cáo khiến nó cũng hoảng ,.
- tôi không tin tôi lai chịu thua nó , cậu đi lấy cái thang cho tôi – trời ơi đi chơi đã chẳng được đi mà lại phải đi lấy thang cho ông thầy phát bệnh .
- thầy ơi lên được thì máy bay đi xa rồi –
tự dưng ông thầy đơ ra một cái rồi nhìn nó .
nó nuốt khan
- thầy ơi –
-lên phòng giám thị -
Nó tưởng như choáng váng thế là thôi tàn rồi .
Nói thật đi cậu định chốn học –
Sao thầy đoán chuẩn thế nhỉ , đã nói đi ngắm máy bay mà vẫn không tin
- thầy ơi , em thật sự là đi ngắm máy bay , không tin thầy gọi máy bay xuống hỏi – hehe thầy giỏi thì thầy gọi đi .
- đừng có ba hoa nói mau – ông thầy đập bàn cái mạnh
- cái đập này quen quen – nó lầm bầm trong miệng .
- nói – ông thầy hét lên làm nó giật bắn đứng thẳng người.
- thầy ơi trường học là nơi đào tạo nhân tài những mầm non đất nước , là nơi giúp học sinh định hướng tương lai thực hiện ước mơ đúng không ạ -
nó hỏi một câu chẳng đâu vào đâu khiến thầy giáo nhăn mặt
-đúng nhưng giờ đây đâu phải là chuyện chính đâu -
- nếu một học sinh của thầy côa gắng phấn đâu thực hiện ước mơ của mình có sai không hả thầy – nó nhìn thầy với ánh mắt tinh ranh quỷ quái
-tất nhiên là không sai rồi , như vậy là rất tốt cần phải phát huy –
Ông thầy vô cùng đồng tình với nó
-người như nậy chúng ta có nên ủng hộ hay không ạ – nó cứ từng bước từng bước dẫn dắt ông thầy vào cái bẫy mà nó đã đặt sẵn chỉ chờ thầy nhẩy vô là được .
-ừ…, tất nhiên là phải ủng hộ rồi –
- thầy chắc chắn không hối hận –
- chắc chắn –
-hì hì , ước mơ của em là trở thành một phi công thật tài ba vang danh thiên cổ , em muốn lái máy bay một cách kinh thiên động địa để nghìn đời sau vẫn nhớ đến em –
Ông thầy há hốc đơ toàn tập , học trò ông có một ước mơ hão huyền , làm sao mà có thể nghìn năm sau vẫn nhớ được .
- có phải em hơi phóng đại vấn đề không ? – ông thầy nhìn nó với ánh mắt thảm thương .
- không đâu thầy , nhất định em sẽ vang danh thiên cổ , trở thành một đề tài nóng sau này , em sẽ phân đấu thật giỏi , nhà em cũng có rất nhiều máy bay , sau này học xong cũng không cần đi lái thuê ăn lương , em sẽ phấn đấu để đúng vào năm 18 tuổi lái máy bay đâm thẳng vào nhà Trắng , lúc đó thì chắc chắn ai cũng sẽ biết đến em , thầy yên tâm em lên truyền hình sẽ nhắc đến thầy công dạy dỗ trong những lần lên phòng dám thị , ước mơ này cũng suất phát từ những lần thầy bắt em lên phòng dám thị và trả lời những câu nghi vấn , cảm ơn thầy đã giúp em nhận ra con đường đúng đắn – nó cúi đầu cảm ơn ,khẽ nở một nụ cười kì quái .
ông thầy ngồi toát mồi hôi hột ,thế có khác gì ông là tòng phạm là tội nhân thiên cổ , khồng được phải chấm dứt ngay .
- mỗi lần lên phòng dám thị là ước mơ đó của em lại càng tăng cao , nó cứ sục sôi trong em như một con run sán –
- dừng dừng tôi cho em về lớp và đặc quyền không bao giờ phải lên đây nữa , cũng đừng coi tôi là thầy là phúc lắmn rồi ,về đi về nhanh lên – ôngthầy mồ hôi chảy đầm đìa , khuân mặt tái mét nhợt nhạt .
nó trong tì vui xướng khôn cùng nhưng ngoài lại tỏ ra ủy khuất
- thầy ơi sao em có thể làm thế được-
- về về lớp đi –
- vậy em chào thầy , mai em lại lên –
- thôi thôi khỏi –ông thầy sợ xanh mặt .
nó đủng đà đủng đỉnh đi ra khỏi phòng dám thị với nụ cười trên
-ông thầy đúng là ngốc thật –
Nố nhắn tin hẹn Dung nó sẽ đến muộn hơn giờ hẹn rồi thẳng tiến về lớp.
Một âm thanh phát ra ngay phía sau lưng khiến nó giật bắn người tí thì rớt xuống khỏi tường , đất trờ ơi hôm nay là ngày gì vậy trời , xui không để đâu cho hết cả , làng nước ơi có ai mua cái xui không tôi bán rẻ cho .
- Bảo Anh xuống đây cho tôi – thanh âm phát ra nhẹ nhàng mà nó lại cảm nhận được toàn rắn độc ếch nhái phun ra .
Nó từ từ quay đầu lại , đôi mắt mở to tự hỏi tại sao nó lại không biết trường này có cái sân bay to đến thế .
Nó nở một nụ cười gượng gạo
- thầy Định em chỉ rèn luyện sức khoẻ tí thôi , em xuống liền – nó vội vàng leo xuống , không ngờ trượt chân khiến cả người dính chặt với mẹ đất đau điếng .huhu số con hôm nay là số gì vậy trời -
nó lầm cồm bò dậy , phủi sạch đất cát trên người cười cười
- em chào thầy , thầy đi đâu vậy , có phải di dạo không ạ mà lại qua đây –
thầy Định cũng nở một nụ cười rất tươi
- tôi là đi bắt em chốn học –
nụcưèơi của nó đã cứng đơ trên mặt , sao ông ta biết nó chốn học nhỉ , chẳng lẽ ông ta theo dõi nó , hay trong trwowfng có camera , hỏng hỏng rồi .
- thầy, thầy cứ nói quá , em là học sinh gương mẫu làm sao chốn học được – thực sự nó cũng rất ngoan luôn đi học đầy đủ
-thế em rèo lên tường kia làm gì ?- ông thầy hỏi nó một câu vô cùng hóc búa khiến nó méo miệng nhăn nhó .
-sao trả lời nhanh lên -
- a…em trèo lên kia ngắm máy bay thầy à , máy bay to lắm – nó muốn độn thổ thôi , sao trong lúc cuống lên nó lại nghic được cái lý do đại đại ngu này chứ huhu mẹ ơi .
- ngắm máy bay , tôi đâu có thấy đâu –
- thầy ơi , nếu đứng đây thấy thì em đâu phải trèo lên tường làm gì cho mệt , đứng đây xem luôn cho nhàn , với lại đứng trên kia cao nhìn thấy rõ hơn nhiều – lậy trời nó lại phải nói dối trắng trợn rồi .
ông thầy cứng hộng , quả là nó nói rất đúng
- vậy để tôi trèo lên coi thử xem có máy bay không , nếu không co thì em chết với tôi –
ông thầy tiến tới đống đá nó đã xếp để trèo lên , nhưng vì cái thân hình mập mạp to hơn nó nhiều , đống đá chẳng chịu nổi liền tác nhau ra thành từng hòn , ông thầy loạng choạng ngã rầm một cái.
Nó bật cười nhưng cũng nhanh chóng bịt mồm lại chạy đến đỡ ông dạy .
- thầy à , thầy đừng nên mạo hiểm như em , tường cao lắm –
sĩ diện của thầy tự dưng vụt lên cáo khiến nó cũng hoảng ,.
- tôi không tin tôi lai chịu thua nó , cậu đi lấy cái thang cho tôi – trời ơi đi chơi đã chẳng được đi mà lại phải đi lấy thang cho ông thầy phát bệnh .
- thầy ơi lên được thì máy bay đi xa rồi –
tự dưng ông thầy đơ ra một cái rồi nhìn nó .
nó nuốt khan
- thầy ơi –
-lên phòng giám thị -
Nó tưởng như choáng váng thế là thôi tàn rồi .
Nói thật đi cậu định chốn học –
Sao thầy đoán chuẩn thế nhỉ , đã nói đi ngắm máy bay mà vẫn không tin
- thầy ơi , em thật sự là đi ngắm máy bay , không tin thầy gọi máy bay xuống hỏi – hehe thầy giỏi thì thầy gọi đi .
- đừng có ba hoa nói mau – ông thầy đập bàn cái mạnh
- cái đập này quen quen – nó lầm bầm trong miệng .
- nói – ông thầy hét lên làm nó giật bắn đứng thẳng người.
- thầy ơi trường học là nơi đào tạo nhân tài những mầm non đất nước , là nơi giúp học sinh định hướng tương lai thực hiện ước mơ đúng không ạ -
nó hỏi một câu chẳng đâu vào đâu khiến thầy giáo nhăn mặt
-đúng nhưng giờ đây đâu phải là chuyện chính đâu -
- nếu một học sinh của thầy côa gắng phấn đâu thực hiện ước mơ của mình có sai không hả thầy – nó nhìn thầy với ánh mắt tinh ranh quỷ quái
-tất nhiên là không sai rồi , như vậy là rất tốt cần phải phát huy –
Ông thầy vô cùng đồng tình với nó
-người như nậy chúng ta có nên ủng hộ hay không ạ – nó cứ từng bước từng bước dẫn dắt ông thầy vào cái bẫy mà nó đã đặt sẵn chỉ chờ thầy nhẩy vô là được .
-ừ…, tất nhiên là phải ủng hộ rồi –
- thầy chắc chắn không hối hận –
- chắc chắn –
-hì hì , ước mơ của em là trở thành một phi công thật tài ba vang danh thiên cổ , em muốn lái máy bay một cách kinh thiên động địa để nghìn đời sau vẫn nhớ đến em –
Ông thầy há hốc đơ toàn tập , học trò ông có một ước mơ hão huyền , làm sao mà có thể nghìn năm sau vẫn nhớ được .
- có phải em hơi phóng đại vấn đề không ? – ông thầy nhìn nó với ánh mắt thảm thương .
- không đâu thầy , nhất định em sẽ vang danh thiên cổ , trở thành một đề tài nóng sau này , em sẽ phân đấu thật giỏi , nhà em cũng có rất nhiều máy bay , sau này học xong cũng không cần đi lái thuê ăn lương , em sẽ phấn đấu để đúng vào năm 18 tuổi lái máy bay đâm thẳng vào nhà Trắng , lúc đó thì chắc chắn ai cũng sẽ biết đến em , thầy yên tâm em lên truyền hình sẽ nhắc đến thầy công dạy dỗ trong những lần lên phòng dám thị , ước mơ này cũng suất phát từ những lần thầy bắt em lên phòng dám thị và trả lời những câu nghi vấn , cảm ơn thầy đã giúp em nhận ra con đường đúng đắn – nó cúi đầu cảm ơn ,khẽ nở một nụ cười kì quái .
ông thầy ngồi toát mồi hôi hột ,thế có khác gì ông là tòng phạm là tội nhân thiên cổ , khồng được phải chấm dứt ngay .
- mỗi lần lên phòng dám thị là ước mơ đó của em lại càng tăng cao , nó cứ sục sôi trong em như một con run sán –
- dừng dừng tôi cho em về lớp và đặc quyền không bao giờ phải lên đây nữa , cũng đừng coi tôi là thầy là phúc lắmn rồi ,về đi về nhanh lên – ôngthầy mồ hôi chảy đầm đìa , khuân mặt tái mét nhợt nhạt .
nó trong tì vui xướng khôn cùng nhưng ngoài lại tỏ ra ủy khuất
- thầy ơi sao em có thể làm thế được-
- về về lớp đi –
- vậy em chào thầy , mai em lại lên –
- thôi thôi khỏi –ông thầy sợ xanh mặt .
nó đủng đà đủng đỉnh đi ra khỏi phòng dám thị với nụ cười trên
-ông thầy đúng là ngốc thật –
Nố nhắn tin hẹn Dung nó sẽ đến muộn hơn giờ hẹn rồi thẳng tiến về lớp.