Chương : 151
Ngày hôm đó, vốn tưởng rằng đúng như lời cô nói, vì cùng Trần Di đi dạo một ngày nên mới có thể mệt mỏi như vậy. Nhưng không nghĩ tới liên tiếp mấy ngày, dáng vẻ của cô đều là mệt mỏi, hơn nữa mỗi ngày đều là đi sớm về trễ, không chỉ thế cử chỉ của cô cũng càng ngày càng quái dị. Đã từng đồng ý giúp cô làm một việc, nhưng cô lại lựa chọn giao phó nhiệm vụ đó cho Minh Vũ, mà khi anh hỏi là chuyện gì, cô cũng ấp úng nửa ngày, không nói ra được nguyên do. . .
Tình trạng như vậy, cứ thế kéo dài đến hai ngày trước sinh nhật của cô. . .
※
Trong vườn của cô nhi viện --
Rất nhiều trẻ nhỏ mặc y phục đơn giản, nhưng vô cùng sạch sẽ, chỉnh tề chơi đùa vui vẻ dưới gốc cây. Trên mặt chúng mồ hôi tràn đầy đang ròng ròng chảy xuống, nụ cười ngây thơ đáng yêu.
Giờ phút này, trên ghế dài dưới bóng cây, có hai bóng dáng đang ngồi. Mắt bọn họ nhìn thẳng phía trước, giữa sự náo nhiệt trong vườn của cô nhi viện có vẻ cực kỳ đột ngột, trầm mặc một hồi lâu, một người trong đó mới mở miệng.
"Con. .. Gần đây có tốt không?". Bàn tay ngăm đen vẫn không hề làm giảm đi anh khí tuấn tú của gương mặt, khóe mắt hơi có nếp nhăn nhưng cũng vẫn không làm mất đi sự cơ trí cùng thông minh phát ra từ đáy của ông ta. Âu Thiên lúng túng nhìn sang Âu Y Tuyết, xem ra có chút bối rối.
Kể từ sau khi sinh hạ đứa bé, Mạc Dĩ Trạch liền bỏ ra một số tiền lớn ủng hộ sự nghiệp làm từ thiện của cô. Mấy ngày trước cô tới nơi này cùng viện trưởng thương lượng chuyện sẽ bán hàng từ thiện, hôm đó chỉ là vội vã thoáng nhìn, không nghĩ tới thật sự lại là ông ấy! Bắt buộc Minh Vũ điều tra ra hành tung của ông, cuối cùng Âu Y Tuyết phát hiện ra ông ở cô nhi viện này! Cho nên, nói không khiếp sợ là không đúng.
"Tôi rất khỏe". Âu Y Tuyết đè thấp thanh âm, tận lực không để bị ông phát giác ra sự kinh ngạc của cô. Mặc dù như vậy, nhưng vẻ mặt cô có chút ngập ngừng vẫn tiết lộ tâm tư của cô giờ phút này không yên.
Nghe được cô nhàn nhạt trả lời, Âu Thiên không cảm thấy khỏi có chút khổ sở. Đáy mắt toát ra một tia áy náy, môi ông giật giật, đang muốn nói gì, lại bị một tiếng ưm rất nhỏ cắt đứt
Nghe vậy, Âu Y Tuyết theo thói quen lập tức cúi đầu, kiểm tra tình trạng của người trong ngực. Thấy được khuôn mặt đã say ngủ, môi lập tức giương lên nụ cười dịu dàng.
Nhược Y rất quấn cô! Chỉ cần ngủ dậy không nhìn thấy cô sẽ khóc lớn, mặc kệ là ai đỗ dành bé cũng đều vô dụng, nhưng chỉ cần cô luôn ở cạnh bé, bé cũng sẽ ngoan ngoãn ngủ ngon không ầm ĩ, đây cũng là nguyên nhân khiến cô đi đâu cũng phải mang bé theo.
Tuy không hiểu ra sao nhưng Âu Thiên cũng theo tầm mắt của cô nhìn sang, lúc này mới phát hiện ra ở trong ngực của cô cự nhiên có thêm một đứa trẻ con. Kết quả là, hai mắt lập tức dừng lại, giọng nói líu lại: "Đây. . .". Mới vừa rồi ông chỉ ngơ ngẩn thấy dung nhan của cô cùng Cốc Điệp càng lúc càng giống nhau, không có chú ý tới vẫn còn có một đứa con nít tồn tại.
"Con bé là Mạc Nhược Y". Thấy thần sắc kinh ngạc khiếp sợ của ông, Âu Y Tuyết tốt bụng giải đáp nghi ngờ trong lòng ông ta.
"Con bé là. . .". Vừa nghe đến tên họ đứa bé, không thể nghi ngờ, Âu Thiên ngẩn ra. Ông mất mấy giây mới có thể bình ổn tâm trạng, hỏi tiếp: "Con bé là con của Mạc Dĩ Trạch?". Nếu là họ Mạc, vậy suy đoán của ông hẳn là sẽ không thể sai được.
"Ừm". Âu Y Tuyết nhàn nhạt mà gật gật đầu , cũng không có tính toán giấu giếm đứa bé này.
Dứt lời, mặt Âu Thiên liền biến sắc, từ trong ánh mắt tràn đầy lạc quan yêu thương của cô hiểu ra tất cả mọi chuyện". Đã lâu như vậy. . .Cô ấy . . . Có được khỏe hay không?". Kể từ sau lần gặp cô ở Âu gia xong, hai người bọn họ cũng chưa từng gặp lại. . .
Nghĩ tới ánh mắt tràn đầy oán hận của cô trong lần gặp cuối ấy, Âu Thiên cảm thấy như chuyện chỉ vừa mới xảy ra hôm qua.
Mặc dù Âu Thiên cũng không có nói rõ ràng “cô ấy” là để chỉ ai, nhưng Âu Y Tuyết hiểu. "Ông không có xem báo chí sao?". Giọng nói có chút rối loạn, bởi vì vết thương liền sẹo lại bị xé ra.
Âu Thiên không rõ nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, nội tâm đột nhiên xuất hiện một nỗi lo lắng.
Thấy bộ dạng không có nhận thức (không biết chuyện) của ông, Âu Y Tuyết đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo. Miệng cô nhàn nhạt nâng lên một nụ cười cay đắng, nói tiếp: "Bà ấy bị tai nạn xe cộ, qua đời". Điều này cho đến nay chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô.
Nghe được câu trả lời của cô, Âu Thiên cảm thấy như bị giáng một gậy nặng nề, liên tiếp đau đớn.
Trên gương mặt nghiêm nghị chợt lóe lên kinh ngạc, ngay sau đó sắc mặt của ông tái nhợt. Ông không dám tin nhìn vẻ mặt thảm đạm của Âu Y Tuyết, sửng sốt thật lâu sau mới phản ứng kịp: " Sao. . . này. . .".Sao có thể như vậy! Ông gấp gáp muốn từ trên mặt Âu Y Tuyết tìm ra một chút sơ hở, không nghĩ tới, vẻ mặt bi thống của cô càng là chân thật, trong nhất thời, thiếu chút nữa ông đã quên mất hô hấp.
"Đều đã là chuyện quá khứ rất lâu rồi". Không muốn lại tiếp tục hồi tưởng, Âu Y Tuyết đành gạt đi. Cô miễn cưỡng nặn ra vẻ mỉm cười nhìn Âu Thiên vẫn đang trong trạng thái hoảng hốt, hỏi: "Vậy còn ông, sao lại ở đây? Mẹ. . . Âu Xảo Lệ ..bọn họ đâu?". Vốn là muốn hỏi Lý Dao Viện cùng Âu Xảo Lệ họ ở nơi nào, nhưng thủy chung cô lại kêu không ra hai chữ kia, cũng đành phải thôi.
"Họ. . .". Âu Thiên ngoảnh mặt làm ngơ, hiển nhiên tâm trí vẫn còn đặt ở trên cái đề tài kia. Cho đến khi Âu Y Tuyết hỏi lại một lần nữa, ông lúc này mới hồi phục thần trí: "Họ bỏ đi rồi".
Kể từ sau khi Mạc Dĩ Trạch thâu tóm Âu thị, gia cảnh Âu gia rơi vào sa sút, một ngày khi ông về đến nhà, phát hiện ngoại trừ một tờ giấy thỏa thuận ly hôn Lý Dao Viện để lại cho ông thì không còn gì khác. Sau khi ký tên xong ông mới phát hiện tất cả đều không còn như ông mong muốn, vì vậy ông bán hết ngôi biệt thự kia, đến nơi này. Về phần tại sao ông phải tới nơi này, cái này tất cả đều là bởi vì. . . Nơi này là nơi lần đầu tiên ông và người ông yêu thương gặp gỡ. Cho nên ông nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) đem toàn bộ chút tiền đó quyên cho cô nhi viện này, chăm sóc nuôi nấng những đứa bé này. . .
Nhìn vẻ mặt có chút cô đơn của ông, Âu Y Tuyết gật đầu một cái, liền không lên tiếng. Đến khi thấy thời gian đã không còn sớm, Âu Y Tuyết lúc này mới nói: "Tôi có việc đi trước, về sau tôi lại . . . thăm ông. . .". Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào.
"Ừ". Âu Thiên cũng không níu giữ.
Âu Y Tuyết vốn định nói xong liền đi, nhưng là mới đứng dậy bước đi được hai ba bước xong lại bỗng dưng đứng sững lại, cô chậm rãi xoay người nhìn Âu thiên một cái, sau đó do dự hỏi: "Ông và bà ấy trước đây vì sao lại xa nhau?". Cô vẫn còn nhớ Lý Dao Viện nói mẹ của cô phản bội ông ấy, nhưng từ trong miệng của mẹ, cô lại cảm thấy là ông ấy phản bội mẹ, cho nên cô rối loạn.
Chỉ là sau khi hỏi xong rồi, cô cũng không có nghe được điều cô muốn nghe. Liền đứng tại chỗ đợi thêm khoảng một phút, lúc này Âu Y Tuyết mới than thầm xoay người rời đi.
. . . . .
Bên ngoài cô nhi viện, đỗ một chiếc xe Benz màu đen ---
"Thiếu phu nhân". Minh Vũ vừa thấy được bóng dáng của Âu Y Tuyết, liền cung kính mở cửa xe cho cô. Từ lúc Âu Y Tuyết sinh hạ đứa bé sau, Mạc Dĩ Trạch liền để Minh Vũ theo cô!
Âu Y Tuyết gật đầu một cái, khẽ mỉm cười với hắn, coi là làm cám ơn. Nguyên định tính toán cứ thế đi lên (xe), nhưng Âu Y Tuyết lại dừng lại một chút, nói với Minh Vũ: "Có thể lại phiền anh giúp tôi một việc không?”.
"Mời Thiếu phu nhân cứ nói". Minh Vũ rất nhanh đồng ý.
Nội tâm vùng vẫy một lát, lúc này Âu Y Tuyết mới nói. . . . .
※
Khải Tát Đế Quốc, bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc --
Lisa mặc một bộ đầm Chanel style mới màu đen Lace (viền tơ), mái tóc vàng trên đầu vấn lên thật cao, gương mặt được trang điểm tỉ mi, cả người rực rỡ nhìn qua có một loại vẻ đẹp hấp dẫn động lòng người.
Vòng eo mảnh khảnh của cô lắc lắc như ma quỷ, một tay cầm một ly cà phê mới vừa pha chế, đi thẳng về phía phòng làm việc của tổng giám đốc. Mà thư ký đóng ở ngoài cửa khi nhìn thấy cô ở phía sau cũng lập tức cung kính, để cô ta tự do đi vào.
Không gõ cửa, cứ như vậy đi vào bên trong phòng làm việc. Khi nhìn thấy bóng dáng thon dài ngồi ở trên ghế da trâu, đang chúi vào đống công văn tài liệu, Lisa không khỏi nở nụ tươi đẹp khéo léo, vặn eo lắc mông đi đến bên cạnh hắn.
"Either, uống ly cà phê nghỉ ngơi một lát" Cô dịu dàng nói.
Vậy mà Mạc Dĩ Trạch nhìn cũng không có nhìn cô, liền nói: "Đặt coffee xuống", một lòng chuyên chú trên công văn ở trong tay.
Lisa bĩu môi xem thường, không vui đem cà phê trong tay đặt trên bàn. Tiếp đến hai tay linh xảo (linh hoạt, khéo léo) liền kèm trên trán của anh, bắt đầu xoa nhè nhẹ.
Huyệt thái dương truyền đến một loạt cảm giác thoải mái, nhưng chân mày nhíu chặt của Mạc Dĩ Trạch cũng không có bởi vì như vậy mà buông lỏng, ngược lại cảm giác phiền não kia ở trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Rốt cuộc, không chống cự nổi từng đợt từng đợt sóng xao động, anh buông cây bút ký trong tay xuống. Cứng rắn túm tay của Lisa đang khéo léo xoa bên trán mình, lạnh lùng nói: "Nếu như không có chuyện gì, đi ra ngoài". Ngay cả nói chuyện cũng lười nói.
Cảm thấy anh có chút tức giận, Lisa biết điều rút tay mình từ trong bàn tay của anh ra, tiếp đến vặn thân, ngồi thẳng lên bắp đùi của anh, tay ôm lấy cổ của anh, vẻ mặt như oán phụ (làm vẻ mặt kiểu như người vợ đang trách móc ý – đến buồn nôn với mụ này) gắt giọng: "Either, anh đã rất lâu chưa có tới nơi ở của em, có phải anh đã chán em rồi không?".
Kể từ sau khi hôn sự của anh với Bùi Nhiên thất bại, anh chưa từng tới chỗ ở của cô. Có thời điểm cô lửa dục khó nhịn, chỉ là dưới ứng phó của anh qua loa giải quyết, chứ đừng nói đến có cái gì vui thích để mà nói! Nhưng cho dù như vậy giấc mơ làm phu nhân tổng giám đốc của cô vẫn không đổi! Cho nên dù thế nào cô cũng muốn bắt lấy anh giữ thật chặt.
"Em nghĩ quá nhiều". Mạc Dĩ Trạch lạnh nhạt gạt tay cô đeo trên cổ, bộ dạng qua loa.
Anh không cắt đứt quan hệ với Lisa, là bởi vì Lisa là một nhân tài hiếm có! Vô luận là từ phương diện trí khôn, thủ đoạn, giao thiệp đều là đối với anh có rất lớn ưu việt, vì không muốn trở mặt, anh cũng không có đem chuyện anh đã kết hôn nói cho cô biết, để cho loại quan hệ không minh bạch này vẫn cứ tiếp tục.
"Vậy tại sao lâu như vậy rồi anh không có đụng vào em?". Lisa oán trách nói. Cô là phụ nữ bình thường, không phải ni cô.
Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch lé mắt liếc cô một cái, tiếp theo từ bên trong bàn làm việc lấy ra một tờ chi phiếu trống không nhét vào trong tay của cô.
Mà Lisa cũng lập tức hiểu ý tứ của anh, sắc mặt đại biến: "Anh. . . Anh thế này là muốn làm cái gì?". Cô biết, anh đưa chi phiếu cho phụ nữ, liền đại biểu đoạn quan hệ kia kết thúc. Chỉ là, cô không thể tin được cuối cùng có một ngày chính mình cũng sẽ như thế! Bởi vì cô yêu anh như vậy!