Chương : 156
Mạc Dĩ Trạch đột nhiên rời đi lập tức khiến Âu Y Tuyết trong lòng ngẩn ra. Nhìn bóng dáng thon dài cô đơn biến mất tại đầu cầu thang trong con ngươi như nước tràn đầy đau thương. Cô cũng không vội vã đuổi theo giải thích, bởi vì cô biết. Giờ chắc anh đang nổi nóng, vô luận cô có giải thích thế nào, anh cũng nghe không lọt.
Vì vậy, con ngươi của cô nhàn nhạt rủ xuống, lựa chọn tiếp tục ăn cơm. Ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải bận rộn, trước tiên cô phải bổ sung tốt thể lực mới có thể làm tốt công việc. Chỉ là mặc dù trong lòng đang tự nhủ như vậy, nhưng cô vẫn không có nửa điểm muốn ăn (nuốt không trôi).
Sửng sốt nhìn lướt qua Âu Y Tuyết, Lục Bình cùng Mạc Dũng vẫn đang lưu lại cũng bị sự tức giận của Mạc Dĩ Trạch hù dọa. Bởi vì trong trí nhớ của bọn họ, con trai đối đãi với Y Tuyết luôn là rất dịu dàng, giống như ngậm trong miệng có thể tan.... Vậy mà lúc này lại. . .
"Y Tuyết, con có phải còn có điều chưa giải thích hay không?". Lục Bình tin rằng bà sẽ không nhìn lầm người. Cứ cho là Y Tuyết thật sự cùng bạn ôm ôm ấp ấp thì nhất định có lý do của cô.
Nghe vậy, Âu Y Tuyết lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt lo lắng của Lục Bình lạnh nhạt nói: "Không có". Một cái ôm cùng Quý Đằng Viễn kia, thật sự chỉ là xuất phát từ tình bằng hữu mà thôi.
"Này. . .". Thấy vẻ mặt không muốn trả lời của cô, Lục Bình ngừng lời. Quay đầu ném cho Mạc Dũng ở bên cạnh một vẻ mặt “làm thế nào”, vậy mà Mạc Dũng lại lắc đầu một cái, ý bảo bà không cần tiếp tục hỏi nữa.
Sau khi hiểu ý tứ của ông, Lục Bình do dự gật đầu một cái.
Mà một bữa ăn tối, cũng liền như vậy kết thúc trong không vui ——
※
Sau khi ăn xong, Lục Bình dặn dò Âu Y Tuyết nên cùng Mạc Dĩ Trạch nói chuyện một chút cho rõ ràng sự tình, rồi dưới sự nửa lôi nửa kéo của Mạc Dũng, hôn một cái lên gương mặt đang say ngủ của Nhược Y mới tâm bất cam tình bất nguyện rời đi.
Tiễn bước Lục Bình và Mạc Dũng xong, Âu Y Tuyết cũng không có nghe theo đề nghị của Lục Bình lên lầu giải thích với Mạc Dĩ Trạch, mà là ôm Nhược y ở lại trong phòng khách ngây ngẩn một hồi ăn chút trái cây, đợi đến lúc kim đồng hồ đã chỉ đến số tám (8h), nhớ tới còn có chút chuyện của ngày mai chưa chuẩn bị xong, lúc này mới vội vã lên lầu.
Vốn định trước tiên ôm Nhược Y vào phòng trẻ sau đó sẽ trở về phòng ngủ, nhưng lúc đi qua khúc quanh trước thư phòng (phòng sách), bước chân của cô không khỏi dừng lại.
Kể từ sau khi có Nhược Y, Mạc Dĩ Trạch vì có thể giữa lúc làm việc mệt mỏi thư giãn gân cốt vẫn có thể nhìn Nhược Y một chút, liền đem thư phòng ban đầu vốn ở lầu một chuyển đến lầu hai. Thời điểm rảnh rỗi cô cũng sẽ ôm Nhược y vào trong thư phòng xem chút sách, còn Mạc Dĩ Trạch thì vẫn làm việc.
Lúc này, nhìn xuyên qua khe hở nho nhỏ, Âu Y Tuyết có thể thấy dung nhan tuấn tú tràn đầy mệt mỏi của anh, cùng với con mắt sâu đen nhánh mang theo giận dỗi.
Cô rất muốn vào nhìn anh một chút, nhưng chân giống bị cố định tại chỗ không di động được nửa phần, chỉ có thể dùng ánh mắt tiêu điều lạnh lẽo ngắm nhìn bóng dáng của anh, trong lòng phiếm đau. Mà Nhược Y ở trong ngực tựa hồ là cảm nhận được chua sót của cô, mí mắt vốn là đang khép chặt, lại lộ ra một đôi con ngươi sáng chói.
"Y Y. . . Nha. . .". Vừa tỉnh lại, thần thái Nhược Y lập tức sáng láng giơ tay nhỏ bé của mình lên, vỗ Âu Y Tuyết.
Mà cũng bởi vì tiếng ưm thật nhỏ của Nhược Y, Mạc Dĩ Trạch vốn là đang vùi đầu trong đống tài liệu lập tức theo trực giác nhìn về phía cửa. Đồng dạng (giống nhau), khi anh xuyên thấu qua một cái khe hở nhỏ kia trông thấy Âu Y Tuyết cùng Nhược Y ở bên ngoài, cũng chỉ là nhíu mày một cái, sau đó lại cúi đầu chuyên chú vào đống tài liệu.
Biết anh vẫn còn đang tức tối chuyện cô giấu dếm sự tình, nên tâm tư Âu Y Tuyết cũng đã sớm có chuẩn bị. Chỉ là sau khi nhìn đến vẻ mặt coi như không thấy của anh như thế, nỗi khổ trong lòng lập tức mở rộng không có giới hạn.
Cúi đầu, khóe miệng thoáng qua nụ cười khó coi, cô vừa dỗ dỗ Nhược Y ý bảo bé an phận, vừa đi về phía phòng trẻ. Thời điểm cô đang muốn mở cửa phòng trẻ đi vào, một giọng nói nam tính từ phía sau truyền đến: "Xin chờ một chút".
Cô quay đầu nhìn lại, thấy là Minh Vũ, trong mắt vì vậy có mất mát.
"Chuyện gì?". Âu Y Tuyết đứng vững vàng tại chỗ, vẫn cứ ép buộc mình nở nụ cười nhàn nhạt: "Lúc bữa tối anh đã đi đâu?". Mặc dù Minh Vũ ở tại ngôi biệt thự trước kia, nhưng khi dùng cơm vẫn cùng ăn. Bởi vì đối với Mạc Dĩ Trạch, hắn không chỉ là người giúp việc của Mạc gia mà hắn còn là một người bạn.
"Có chút việc làm chậm trễ". Nói xong, trên gương mặt cương nghị của Minh Vũ có chút phiếm hồng. Hắn giống như là muốn né tránh ánh mắt kinh ngạc của Âu Y Tuyết, nhanh chóng liền cúi đầu.
Mà Âu Y Tuyết cũng không bỏ sót hành động quái dị của hắn, mặc dù trong lòng có nghi ngờ nhưng nhìn dáng vẻ không muốn nói của hắn nên cũng không có ép buộc.
"Đúng rồi, đây là tài liệu cô muốn". Đột nhiên, Minh Vũ giống như là chợt nhớ ra. Đưa tay từ trong y phục lấy ra một túi bọc da trâu đưa tới trước mặt của Âu Y Tuyết.
"Cám ơn". Trong ánh mắt đau thương của Âu Y Tuyết lộ ra vẻ cảm kích, cô vội vàng nhận lấy, cũng không có lập tức mở ra túi da trâu kiểm tra tin tức cô mong muốn.
Minh Vũ lắc đầu một cái, cười nói: "Nếu như không có chuyện gì tôi đi xuống trước".
"Được". Âu Y Tuyết gật đầu một cái.
Đưa mắt nhìn hắn đi xuống lầu, Âu Y Tuyết lúc này mới ôm Nhược Y đi vào phòng trẻ.
※
Sáu giờ sáng hôm sau ——
"Tích tích tích, tích tích tích. . .". Một hồi chuông báo thức đáng ghét vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, một cánh tay thon dài trắng nõn từ bên trong chăn tơ tằm thò ra nhấn đồng hồ báo thức.
Nhắm hai mắt, Âu Y Tuyết theo thói quen tính đưa tay sờ sờ sang bên cạnh, vậy mà ngoài dự đoán lại mò được ga giường lạnh lẽo.
Ý thức từ từ tỉnh táo, trong nháy mắt đại não cũng bắt đầu vận hành. Hai mắt khép chặt sau khi mở ra nhìn về bên cạnh trống rỗng, ga giường chỉnh tề trong lòng không khỏi thương cảm.
Tối hôm qua, cô xem tài liệu đợi anh, vốn định chờ sau khi anh trở về phòng sẽ nghiêm túc nói chuyện của cô và Quý Đằng Viễn, nhưng đợi đến mười hai giờ vẫn không thấy tăm hơi của anh. Lo lắng cho anh nên đi một chuyến đến thư phòng, ai ngờ chờ đợi cô là thư phòng tối om, gọi điện thoại cho anh thì điện thoại lại tắt máy, cuối cùng nhấn điện thoại nội bộ hỏi ngoài cửa mới biết anh đi ra ngoài, không biết qua bao lâu rốt cuộc mí mắt nặng trĩu không nhịn được mới từ từ chìm vào giấc ngủ say. . .
Chậm rãi chống thân thể của mình lên, sau khi tầm mắt đau thương của cô lơ đãng liếc nhìn cách đó không xa cái túi bao da trâu bị cô tiện tay gác lại ở trên bàn trà kia, chân mày càng thêm nhíu chặt.
Ngày hôm qua sau khi gặp qua Âu Thiên, cô mới tò mò về nguyên nhân chân chính ông cùng với mẹ mình tách ra (rời xa nhau). Bởi vì những biểu hiện của Âu Thiên khiến cô nhận ra ông ấy yêu bà, vậy tại sao ban đầu lại muốn vứt bỏ bà? Mà Lý Dao Viện tại sao lại mắng cô là con hoang? Tất cả nguyên nhân của chuyện này rốt cuộc nên quy tội cho ai? Trong chuyện này, ai là người sắm vai nhân vật xấu?
Bởi vì vấn đề này liên tiếp quấy nhiễu cô, vì muốn biết rõ vấn đề giữa bọn họ, cô mới thỉnh cầu Minh Vũ vì cô điều tra tất cả những chuyện xảy ra trước đây, không nghĩ tới sự thật lại nằm ngoài dự liệu của cô!