Chương : 123
Bây giờ một bên thì đầu óc Ngô Hiểu Dao đã chìm vào ngây dại rồi, không biết dùng từ ngữ nào để đánh giá hắn.
Cảm thấy. . . . . . Dạ Thiên Ưng trước kia thật sự không hổ là lão đại xã hội đen nổi danh nhất Trung Quốc, ngay cả tay trái mà cũng đã huấn luyện ra thế, quả thực không thể so sánh với người bình thường, hình như trời sinh hắn đã có mệnh lớn rồi, mà nay, thế nhưng hắn lại. . . . . .
Nếu như cả đời hắn thật sự chỉ làm trai bao thì có phải che giấu tài cán hay không?
"Anh thật sự muốn cả đời làm trai bao à?"
Đối với những từ ngữ trong cái câu phá hư phong cảnh như thế này, không khí đang trong lành bông nhiên thay đổi. Phản ứng đầu tiên của Dạ Thiên Ưng là sững sờ, ngay sau đó. . . . . .
Ở trong lòng không thể cười cho được.
Hắn cố nở nụ cười, vẻ mặt ngập tràn sự đáng thương: "Ai. . . . . ." Nặng nề thở dài: "Tôi cũng muốn làm chủ tịch, nhưng không có thực lực. Hay thế này đi. . . . . . Nếu như ngày nào đó tôi làm chủ tịch thì em làm thư ký nhé, như thế nào?"
Đây mới không cần !
Nếu là hắn thật sự coi mình Đổng Sự Trưởng, mình làm thư ký cho hắn thì bị hắn trêu chọc đến chết à? Hiện tại Ngô Hiểu Dao mình tránh hắn còn không kịp nữa là, còn phải làm thư ký cho hắn?
Chỉ là. . . . . .
Cô vẫn hy vọng hắn có một chút tiền đồ: "ừ! được!"
Có lẽ, đây chỉ là lời nói qua loa; có lẽ, đây chỉ là một sự phụ họa mà thôi, nhưng mặc kệ như thế nào, cô bé hiền lành này không được nuốt lời hứa của mình!
"Đây chính là em nói nhé? ? ? Coi như chuyện này là lời hứa! !" Dạ Thiên Ưng Nhất nghiêm mặt nói xong, không cho cô cơ hội đổi ý: "Tôi cho em biết, trước khi tôi làm chủ tịch thì em không được làm thư ký của người khác, biết chưa?"
Ha ha, không biết rằng, trong lòng con “sói” này đang có một âm mưu lớn hình thành nên. . . . . .
Mà Ngô Hiểu Dao ngây thơ lại không biết đươc còn nhìn Dạ Thiên Ưng gật đầu."Ừ."
Nhìn cô gái bé nhỏ như 18 tuổi đang ngồi trong ngực mình, Dạ Thiên Ưng suy nghĩ , mình để ý đến cô bởi vì chuyện tình của 12 năm trước, hay là bởi vì chính bản thân cô đã hấp dẫn mình? ?
Cho Ngô Hiểu Dao ăn no, Dạ Thiên Ưng căn bản không ăn vài miếng cơm đã nhanh chóng đi ra khỏi thang máy, chủ yếu là chuyện của công ty khiến người nắm quyền này không thể bỏ mặt được, có thể kiếm được nửa ngày ăn cơm với Ngô Hiểu Dao, cũng coi là chuyện rất không dễ dàng rồi.
( chú sói: thật ra thì có bữa tiệc tốt hơn đang chờ Dạ Thiên Ưng tới đấy. Mẹ, cho ta hiểu Dao muội muội ăn hộp cơm, con mẹ nó ngươi ăn xong , thứ gì? ! Dạ Thiên ưng: cút con mẹ mày đi! )
Lúc Dạ Thiên Ừng rời khỏi đây, giờ phút này, ở trong lòng Ngô Hiểu Dao không biết nói ra được cái cảm giác như thế này. . . . . .
Thỉnh thoảng cảm giác hắn là một loại đàn ông rất vô tình.
Thỉnh thoảng cảm giác hắn là một loại đàn ông rất tàn bạo.
Thỉnh thoảng cảm giác hắn là một loại đàn ông biến thái.
Thỉnh thoảng cảm giác hắn là loại đàn ông rất bá đạo.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, bây giờ Dạ Thiên Ưng làm cho cô cảm thấy như. . . . . . rung động!
Cô cũng không hiểu rốt cục vì sao lại rung động với Dạ Thiên Ưng.
Chẳng lẽ bởi vì hình dángbên ngoài y hệt thiên thần của hắn?
Cô không thích điều đó, cô không thích hình dáng bên ngoài của một người nào đó. Nhưng quả thật Dạ Thiên Ưng rất đẹp trai, rất khó bảo phụ nữ không thể kháng cựu nổi.
Vậy mà. . . . . .
Nếu như chỉ dựa vào hình dáng bên ngoài của Dạ Thiên Ưng khiến cô rung động, như vậy? !
Có lẽ, cũng bởi vì thỉnh thoảng hành động ôn nhu của hắn mới là nguyên nhân khiến mình rung động? Ha ha, ai biết a. . . . . .
Nghĩ tới đây, có một sự thật không thể chối cãi đang bày ra trước mắt Ngô Hiểu Dao.
Trong lòng Dạ Thiên Ứng là một tên trai bao, cho nên phương pháp xử lý dụ dộ phụ nữ có rất nhiều.
Mình chỉ là một cô gái 18 tuổi, đối diện với phương pháp dụ dỗ của Dạ Thiên Ưng như vậy có ngày ngày mình trầm luân với hắn.
Thế nhưng người đàn ông này cứ luôn thích dây dưa với cô như thế, mình cũng không phải là cái loại phú bà? ? Trai bao thì phải dây dưa với phú bà mới đúng chứ nhỉ?
Mới đầu, cô chỉ đơn giản nghĩ lad Dạ Thiên Ưng chỉ muốn trả thù cô bời vì chuyện 2 năm trước đem hắn làm trai bao. Bây giờ nhìn lại, nếu như thật sự hắn muốn trả thù cũng không cần dịu dàng như thế ? ?
Nghĩ tới, nghĩ lui, bàn tay nhỏ của Ngô Hiểu Dao cứ sờ thang máy như có lực hút, hai chân không ngừng giẫm trên nền, bây giờ cô đã bị Dạ Thiên Ưng làm cho hồ đồ rồi. . . . . .
Bất tri bất giác, đã tới buổi tối rồi. Nhìn đồng hồ, sắp tới 8 giờ?
Không biết vì sao , ở trong lòng Ngô Hiểu Dao chợt trở nên lo lắng.
Bên ngoài sắc trời đã tối, không còn ai đi ra khỏi công ty? ?
Tại sao giờ này Dạ Thiên Ưng cũng chưa ghé qua thang máy? Chẳng lẽ bây giờ hắn vẫn còn ở công ty, hay là hắn về rồi?
Mình rốt cuộc đang chờ mong cái gì hả? Tại sao từ sau bữa trưa, mình luôn nhớ tới hắn vậy? ?
Đúng lúc này. . . . . .
Tiếng ‘ tinh, tinh ’ vang lên, thang máy đột nhiên khởi động . . . . . .
Trái tim Ngô Hiểu Dao căng thẳng, có chút mong đợi mà ngẩng đầu lên, đồng thời nhìn theo. . . . . .
Con số trên thang máy không phải đi lên, mà là đi xuống tầng dưới? Hơn nữa còn lại là tầng 1? ? ? ! !
Làm sao có thể như thế? Bây giờ làm sao có thể có người từ tầng 1 lên đến đây chứ? Sẽ không phải là. . . . . .
Ma chứ! ! ! !
Nhất thời Ngô Hiểu Dao cảm giác sống lưng mình lạnh toát, mắt long lanh mở to nhìn chằm chằm mấy con số. Chỉ chốc lát, thang máy tới tầng một, chỉ nghe “ting” một tiếng, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Thoáng chốc Ngô Hiểu Dao hít một hơi lạnh, vội vã nhìn ra bên ngoài thang máy. . . . . . 14967626
Đôi mắt nhỏ nhìn quanh, nhưng hồi lâu, cũng không trông thấy một bóng người ngoài thang máy. Bên ngoài chỉ có một mảng đen thui, vô sợ đến choáng váng………
Tại sao lại có thể như vậy? Làm sao không có người nào lên thang máy hả? Lập tức "Ong" , đầu Ngô Hiểu Dao như muốn nổ tung.
Chẳng lẽ thật sự có ma sao? ? Mình không có xui xẻo như vậy chứ? ? ? Ôi! ! ~~~~~~~~~ đều do cái ông chủ tịch chết tiệt kia, không có việc gì mà bảo làm thêm hả, nếu mà cô bị ma bắt đi, cả đời mình cũng không bỏ qua cho hắn.
Cắn chặt môi dưới, tay nhỏ của cô giơ lên, run rẩy chạm đến nút thang máy.
Nhưng ai biết đang lúc này. . . . . .
Cảm thấy. . . . . . Dạ Thiên Ưng trước kia thật sự không hổ là lão đại xã hội đen nổi danh nhất Trung Quốc, ngay cả tay trái mà cũng đã huấn luyện ra thế, quả thực không thể so sánh với người bình thường, hình như trời sinh hắn đã có mệnh lớn rồi, mà nay, thế nhưng hắn lại. . . . . .
Nếu như cả đời hắn thật sự chỉ làm trai bao thì có phải che giấu tài cán hay không?
"Anh thật sự muốn cả đời làm trai bao à?"
Đối với những từ ngữ trong cái câu phá hư phong cảnh như thế này, không khí đang trong lành bông nhiên thay đổi. Phản ứng đầu tiên của Dạ Thiên Ưng là sững sờ, ngay sau đó. . . . . .
Ở trong lòng không thể cười cho được.
Hắn cố nở nụ cười, vẻ mặt ngập tràn sự đáng thương: "Ai. . . . . ." Nặng nề thở dài: "Tôi cũng muốn làm chủ tịch, nhưng không có thực lực. Hay thế này đi. . . . . . Nếu như ngày nào đó tôi làm chủ tịch thì em làm thư ký nhé, như thế nào?"
Đây mới không cần !
Nếu là hắn thật sự coi mình Đổng Sự Trưởng, mình làm thư ký cho hắn thì bị hắn trêu chọc đến chết à? Hiện tại Ngô Hiểu Dao mình tránh hắn còn không kịp nữa là, còn phải làm thư ký cho hắn?
Chỉ là. . . . . .
Cô vẫn hy vọng hắn có một chút tiền đồ: "ừ! được!"
Có lẽ, đây chỉ là lời nói qua loa; có lẽ, đây chỉ là một sự phụ họa mà thôi, nhưng mặc kệ như thế nào, cô bé hiền lành này không được nuốt lời hứa của mình!
"Đây chính là em nói nhé? ? ? Coi như chuyện này là lời hứa! !" Dạ Thiên Ưng Nhất nghiêm mặt nói xong, không cho cô cơ hội đổi ý: "Tôi cho em biết, trước khi tôi làm chủ tịch thì em không được làm thư ký của người khác, biết chưa?"
Ha ha, không biết rằng, trong lòng con “sói” này đang có một âm mưu lớn hình thành nên. . . . . .
Mà Ngô Hiểu Dao ngây thơ lại không biết đươc còn nhìn Dạ Thiên Ưng gật đầu."Ừ."
Nhìn cô gái bé nhỏ như 18 tuổi đang ngồi trong ngực mình, Dạ Thiên Ưng suy nghĩ , mình để ý đến cô bởi vì chuyện tình của 12 năm trước, hay là bởi vì chính bản thân cô đã hấp dẫn mình? ?
Cho Ngô Hiểu Dao ăn no, Dạ Thiên Ưng căn bản không ăn vài miếng cơm đã nhanh chóng đi ra khỏi thang máy, chủ yếu là chuyện của công ty khiến người nắm quyền này không thể bỏ mặt được, có thể kiếm được nửa ngày ăn cơm với Ngô Hiểu Dao, cũng coi là chuyện rất không dễ dàng rồi.
( chú sói: thật ra thì có bữa tiệc tốt hơn đang chờ Dạ Thiên Ưng tới đấy. Mẹ, cho ta hiểu Dao muội muội ăn hộp cơm, con mẹ nó ngươi ăn xong , thứ gì? ! Dạ Thiên ưng: cút con mẹ mày đi! )
Lúc Dạ Thiên Ừng rời khỏi đây, giờ phút này, ở trong lòng Ngô Hiểu Dao không biết nói ra được cái cảm giác như thế này. . . . . .
Thỉnh thoảng cảm giác hắn là một loại đàn ông rất vô tình.
Thỉnh thoảng cảm giác hắn là một loại đàn ông rất tàn bạo.
Thỉnh thoảng cảm giác hắn là một loại đàn ông biến thái.
Thỉnh thoảng cảm giác hắn là loại đàn ông rất bá đạo.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, bây giờ Dạ Thiên Ưng làm cho cô cảm thấy như. . . . . . rung động!
Cô cũng không hiểu rốt cục vì sao lại rung động với Dạ Thiên Ưng.
Chẳng lẽ bởi vì hình dángbên ngoài y hệt thiên thần của hắn?
Cô không thích điều đó, cô không thích hình dáng bên ngoài của một người nào đó. Nhưng quả thật Dạ Thiên Ưng rất đẹp trai, rất khó bảo phụ nữ không thể kháng cựu nổi.
Vậy mà. . . . . .
Nếu như chỉ dựa vào hình dáng bên ngoài của Dạ Thiên Ưng khiến cô rung động, như vậy? !
Có lẽ, cũng bởi vì thỉnh thoảng hành động ôn nhu của hắn mới là nguyên nhân khiến mình rung động? Ha ha, ai biết a. . . . . .
Nghĩ tới đây, có một sự thật không thể chối cãi đang bày ra trước mắt Ngô Hiểu Dao.
Trong lòng Dạ Thiên Ứng là một tên trai bao, cho nên phương pháp xử lý dụ dộ phụ nữ có rất nhiều.
Mình chỉ là một cô gái 18 tuổi, đối diện với phương pháp dụ dỗ của Dạ Thiên Ưng như vậy có ngày ngày mình trầm luân với hắn.
Thế nhưng người đàn ông này cứ luôn thích dây dưa với cô như thế, mình cũng không phải là cái loại phú bà? ? Trai bao thì phải dây dưa với phú bà mới đúng chứ nhỉ?
Mới đầu, cô chỉ đơn giản nghĩ lad Dạ Thiên Ưng chỉ muốn trả thù cô bời vì chuyện 2 năm trước đem hắn làm trai bao. Bây giờ nhìn lại, nếu như thật sự hắn muốn trả thù cũng không cần dịu dàng như thế ? ?
Nghĩ tới, nghĩ lui, bàn tay nhỏ của Ngô Hiểu Dao cứ sờ thang máy như có lực hút, hai chân không ngừng giẫm trên nền, bây giờ cô đã bị Dạ Thiên Ưng làm cho hồ đồ rồi. . . . . .
Bất tri bất giác, đã tới buổi tối rồi. Nhìn đồng hồ, sắp tới 8 giờ?
Không biết vì sao , ở trong lòng Ngô Hiểu Dao chợt trở nên lo lắng.
Bên ngoài sắc trời đã tối, không còn ai đi ra khỏi công ty? ?
Tại sao giờ này Dạ Thiên Ưng cũng chưa ghé qua thang máy? Chẳng lẽ bây giờ hắn vẫn còn ở công ty, hay là hắn về rồi?
Mình rốt cuộc đang chờ mong cái gì hả? Tại sao từ sau bữa trưa, mình luôn nhớ tới hắn vậy? ?
Đúng lúc này. . . . . .
Tiếng ‘ tinh, tinh ’ vang lên, thang máy đột nhiên khởi động . . . . . .
Trái tim Ngô Hiểu Dao căng thẳng, có chút mong đợi mà ngẩng đầu lên, đồng thời nhìn theo. . . . . .
Con số trên thang máy không phải đi lên, mà là đi xuống tầng dưới? Hơn nữa còn lại là tầng 1? ? ? ! !
Làm sao có thể như thế? Bây giờ làm sao có thể có người từ tầng 1 lên đến đây chứ? Sẽ không phải là. . . . . .
Ma chứ! ! ! !
Nhất thời Ngô Hiểu Dao cảm giác sống lưng mình lạnh toát, mắt long lanh mở to nhìn chằm chằm mấy con số. Chỉ chốc lát, thang máy tới tầng một, chỉ nghe “ting” một tiếng, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Thoáng chốc Ngô Hiểu Dao hít một hơi lạnh, vội vã nhìn ra bên ngoài thang máy. . . . . . 14967626
Đôi mắt nhỏ nhìn quanh, nhưng hồi lâu, cũng không trông thấy một bóng người ngoài thang máy. Bên ngoài chỉ có một mảng đen thui, vô sợ đến choáng váng………
Tại sao lại có thể như vậy? Làm sao không có người nào lên thang máy hả? Lập tức "Ong" , đầu Ngô Hiểu Dao như muốn nổ tung.
Chẳng lẽ thật sự có ma sao? ? Mình không có xui xẻo như vậy chứ? ? ? Ôi! ! ~~~~~~~~~ đều do cái ông chủ tịch chết tiệt kia, không có việc gì mà bảo làm thêm hả, nếu mà cô bị ma bắt đi, cả đời mình cũng không bỏ qua cho hắn.
Cắn chặt môi dưới, tay nhỏ của cô giơ lên, run rẩy chạm đến nút thang máy.
Nhưng ai biết đang lúc này. . . . . .